Đế Trụ

Chương 34: Chương 34: Chu Diên Công




Sau đó lại qua mấy ngày, Lưu Lăng cảm thấy mình đã khôi phục được khá nhiều, thói quen luyện công phu buổi sáng đã ngừng luyện mấy ngày cũng nên khôi phục lại, vì vậy lúc gần bốn giờ sáng, Lưu Lăng nghiêng người từ trên giường nhảy xuống, đặt chân xuống đất vẫn rất nhanh nhẹn.

Thu dọn một lát, Lưu Lăng đi ra võ trường nhỏ ở hậu viện. Lúc cách đó chỉ còn một đoạn ngắn, từng tiếng hô không ngừng vọng đến tai hắn. Tiếng hét này vẫn không dứt, rõ ràng là có người đã tới đó luyện công trước hắn rồi.

Lưu Lăng tò mò, vì vậy bước chân không ngừng nhanh hơn. Đến cửa nhỏ của nơi luyện võ, Lưu Lăng đưa mắt nhìn, đợi đến khi nhìn rõ người luyện trên đó là ai thì Lưu Lăng như mất hồn.

Triệu Nhị, Hoa Tam Lang đều ở đó, còn có không ít quân lính tinh nhuệ của đại doanh Kinh Kỳ và Đại nội thị vệ mà Hoàng đế phái tới. Trên võ trường không lớn lắm, tập trung không dưới hai ba mươi người nhưng những nam nhân khỏe mạnh này không phải nhân vật chính của ngày hôm nay mà nhân vật chính là thị nữ mới vào phủ ngày hôm qua… Phan Kim Liên...

Cô gái này quả nhiên đủ dũng mãnh, tập luyện với cô ta lúc này là một Bách phu trưởng mà đại doanh Kinh Kỳ phái tới, người này Lưu Lăng có biết, thiện chiến đại chùy, rất dũng mãnh. Đôi chùy y cầm trên tay cũng đủ hơn hai trăm cân, múa lên uy vũ, uy phong lẫm liệt.

Nhưng lúc này, người đàn ông uy phong lẫm liệt này giống như một đứa trẻ trong nhà trẻ, đang bị một bà cô cao lớn vạm vỡ xử lý…

Bách phu trưởng kia múa chùy lại, Phan Kim Liên cũng không né tránh, trực tiếp về trước tiếp chiêu, bả vai dùng sức thúc vào nách Bách phu trưởng. Cánh tay của Bách phu trưởng lập tức không dùng được lực nữa, nửa người đều tê liệt. Bách phu trưởng cũng là người có kinh nghiệm chiến trận, kinh nghiệm phong phú nên vừa nhìn thấy tình thế bất lợi thì một tay luân phiên dùng đại chùy đập thẳng đến ngực của Phan Kim Liên.

Chiêu này là trong lúc khẩn cấp mới đánh ra, đợi lúc Bách phu trưởng tỉnh ngộ lại thì đã muộn rồi. Chỉ thấy Phan Kim Liên trừng mắt như chuông đồng, quát lớn: - Ngươi dám vô lễ với lão nương!

Tay trái ả tùy ý đảo lại, đại chùy tấn công đến bị ả thuận tay ném sang một bên, tay lớn theo sau Phan Kim Liên nâng lên giống như quạt lớn, và rồi một cái tát hiện trên mặt Bách phu trưởng.

Bốp!

Một âm thanh vang lên trong trẻo đến cực hạn, cái tát đánh trúng mặt giòn tan, về thính giác thì đây là sự hưởng thụ, còn về thị giác thì đây là thịnh yến.

Lưu Lăng thật không ngờ, một cô gái lại có thể đánh cái tát kêu như thế. Mặc dù trong các bộ phim của Hàn Quốc hay gì gì đó, con gái tát con trai là chuyện rất bình thường nhưng nếu thật sự đánh ra cảnh giới này thì chỉ có duy nhất một người là Phan Kim Liên thôi.

Đừng nói Lưu Lăng, ngay đến mấy chục đàn ông trên võ trận cũng ngây người ra. Mấy chục đôi mắt đều nhìn về thân mình Bách phu trưởng, bay ra cách xa ba bốn mét, giữa không trung vẫn còn thứ gì đó giống ba cái răng trắng bay bất quy tắc trên đó.

Sau khi Bách phu trưởng tiếp đất lại còn lăn mấy vòng rồi mới dừng lại. Lần này thế lớn lực nặng, mặc dù với khả năng chống trả đòn của y thì cũng không chống nổi được, dứt khoát hôn mê bất tỉnh. Còn về sau này có để lại di chứng câm điếc gì hay không, có để lại tâm lý oán hận gì khó có thể xóa bỏ hay không thì khó mà nói trước được.

Triệu Nhị vừa trừng mắt, miệng lúc đó há to đến mức có thể nuốt vào một quả trứng đà điểu. Hoa Tam Lang dùng sức vung tay lên, mắt lộ ra tinh quang, nói lên hai chữ ‘Đẹp quá’. Y phát hiện ra một người trên lực cánh tay có phần tương xứng với mình rồi, mặc dù… Là một người con gái.

Phan Kim Liên đánh xong người, hai tay kéo lại hai bên ngực một chút. Hai thứ đó cũng run rẩy phập phồng theo rất đẹp mắt, sáng ngời lên khiến người ta có chút si mê.

Chỉnh eo lại chút, Phan Kim Liên chỉ vào Bách phu trưởng đã hôn mê bất tỉnh, mắng lớn: - Bảo bối lão nương chăm sóc bảo dưỡng nhiều năm, là thứ ngươi muốn sờ vào là sờ được sao?

Ngẫm nghĩ một chút, nàng lại bổ sung thêm một câu: - Cứ coi như không phải là dùng tay mà dùng công cụ cũng không được.

Lưu Lăng đổ mồ hôi, lã chã lã chã từng giọt…

Hắn lùi sau một bước, thân người núp sau cửa lén nhìn, trong lòng bắt đầu do dự, hay là hôm nay thay địa điểm tập luyện buổi sáng nhỉ?

Phan Kim Liên thấy tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn mình, ả đắc ý sảng khoái cười, nói: - Một đám đàn ông vô dụng, ai không phục thì lên đây đấu với lão nương một trận.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời tất cả đều cúi đầu xấu hổ.

Hoa Tam Lang lại nóng lòng muốn thử. Y vén tay áo lên muốn lên võ trường, Triệu Nhị kéo y lại, dùng sức lắc đầu. Hoa Tam Lang không hiểu nhẹ giọng hỏi: - Sao lại kéo ta?

Triệu Nhị dùng ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào y, nói: - Huynh thật sự định lên đó đấu với mẫu Dạ Xoa đó à?

Hoa Tam Lang nói:

- Sao lại không được?

Triệu Nhị thở dài: - Huynh thắng được ả ta, nếu truyền ra ngoài sẽ là huynh ẩu đả nữ nhân. Huynh thua ả ta, truyền ra ngoài…Là huynh đến một nữ nhân cũng không đấu lại được, còn bị ăn đánh. Nếu huynh thắng thì mọi người sẽ nói không biết xấu hổ, còn nếu thua thì sẽ nói huynh mất mặt. Huynh tự mình nghĩ đi, trận đấu này sẽ đánh thế nào?

Hoa Tam Lang ngẫm nghĩ một chút, chân vốn định bước ra giờ đây lại thu lại.

Phan Kim Liên sau khi quét mắt toàn võ trường thì thở dài, nói: - Đám đàn ông các ngươi… Vốn tưởng rằng có thể tìm được trong phủ của Trung Thân Vương một người đàn ông có bản lĩnh siêu quần có thể đánh lại được ta nhưng xem ra ta đã nhầm rồi. Ta tưởng rằng trong phủ Trung Thân Vương nhất định tàng long ngọa hổ, nhất định có thể tìm được lang quân như ý khiến ta hài lòng, nhưng hiện giờ đúng là không có đàn ông như vậy. Thôi đi! Xem ra cũng chỉ có Trung Thân Vương là anh tuấn phong độ, người đàn ông trọng tình trọng nghĩa mới thích hợp với ta.

Ả vỗ bụi đất trên người rồi quay người rời đi.

- Vô vị! Một đám đớn hèn, lão nương về nhà bếp rồi chuẩn bị bữa sáng cho xong.

Lưu Lăng thấy ả ta muốn rời đi thì vội vàng nấp sau cây đại thụ, không dám ngẩng đầu lên. Chỉ đến khi Phan Kim Liên đi một lúc, tim Lưu Lăng vẫn còn đập rất mạnh…

Triệu Nhị cười nói: - Ta đã nói rồi mà, Vương gia nhà chúng ta phong lưu phóng khoáng và rất đào hoa mà.

Hoa Tam Lang đau xót nói: - Chúng ta chúc phúc Vương gia đi!

Lưu Lăng vừa nghe thấy hai tên này lại dám nói mình như vậy thì trong lòng cười lạnh một tiếng. Hắn bước ra, hừ lạnh một tiếng nói: - Người đâu! Trói Triệu Nhị và Hoa Tam Lang, đưa đến chỗ Phan Kim Liên, nói cho nàng ta biết, tùy nàng ta xử trí.

Triệu Nhị và Hoa Tam Lang không ngờ hôm nay Lưu Lăng lại đến tập luyện. Vừa nghe thấy lời nói của Lưu Lăng, hai người không tự chủ được quỳ sụp xuống đất.

- Vương gia… người cứ giữ lại mạng của thuộc hạ trên chiến trường đi…

Lưu Lăng cười ha hả nói: - Nằm nhiều ngày như vậy, người khó chịu đến chết mất! Nào, các ngươi ai đến tiếp ta vài chiêu.

Triệu Nhị cười hì hì, nói: - Cái này thì được ạ! Cái này có thể đọ được!

Cường độ rèn luyện sáng sớm không lớn lắm nhưng Lưu Lăng vẫn toát hết mồ hôi. Sau khi quay về hắn cũng không gọi người, tự mình lấy một chậu nước lớn tắm rất sảng khoái. Thay một bộ quần áo sạch sẽ, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Lưu Lăng ăn bữa sáng xong, cảm thấy đã đến lúc đi gặp tên thư sinh kia rồi. Tên đó bị nhốt trong phòng nhiều ngày như thế, đoán chừng tính khí bướng bỉnh cũng bớt được phần nào rồi.

Trước tiên Lưu Lăng đến nơi Vương Tiểu Ngưu ở xem qua một lượt. Mặc dù Vương Tiểu Ngưu vẫn trong cơn hôn mê nhưng khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều rồi, Lý Đông Xương vẫn đang chăm sóc cứu chữa cho y rất tận tình, một thị nữ mới đến cũng đang hầu hạ bên cạnh. Lý Đông Xương nói với Lưu Lăng, sức khỏe của Vương Tiểu Ngưu về cơ bản đã không còn gì đáng lo ngại, còn về khi nào có thể tỉnh lại thì vẫn chưa dám xác định, nhưng tin rằng sẽ không lâu.

Lưu Lăng gật đầu, hỏi sao không thấy bóng dáng Mẫn Tuệ đâu. Lý Đông Xương khen tiểu nha đầu đó đúng là có nghị lực, nhiều ngày như vậy, không những phải hầu hạ Lưu Lăng mà còn dành thời gian mỗi ngày đến đây giúp Lý Đông Xương nấu thuốc. Lý Đông Xương thấy nàng ta thật quá lao lực, bốc cho nàng ta thang thuốc, lúc nãy uống rồi vừa mới ngủ được.

Lưu Lăng gật đầu, đúng lúc định rời đi thì đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình có gì khác thường. Hắn ý thức được và nhìn lại thì chỉ thấy cách mình không xa có một thị nữ dung mạo xinh đẹp đang quỳ. Thị nữ mới vào Vương phủ, còn chưa biết tên gọi là gì, chỉ có điều ánh mắt cô ta nhìn Lưu Lăng, nóng ran cuồng nhiệt không che giấu ý vị mến mộ nào khiến hắn giật mình. Hắn đã biết chuyện hôm tuyển chọn thị nữ, hắn cũng không quá hứng thú với việc ‘vô tâm cắm liễu đợi số đào hoa’ này.

Để giữ phong độ, Lưu Lăng bước thong thả ra khỏi cửa phòng, hắn vẫn cảm thấy đôi mắt cuồng nhiệt ở sau lưng mình vẫn đang chăm chú dõi theo mình. Lưu Lăng phát hiện điều này thật sự rất dằn vặt hắn…

Đi đến cửa phòng tên thư sinh kia ở, Lưu Lăng nghe thấy tiếng đọc sách. Giọng đọc trầm bổng du dương, từng chữ từng chữ rõ ràng. Lưu Lăng vừa nghe đã đoán được, lúc này tên thư sinh này nhất định đang cầm sách đung đưa đầu đọc sách đây.

- Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện. Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu năng an, an nhi hậu năng lự, lự nhi hậu năng đắc. Vật hữu bản mạt, sự hữu thủy chung, chi sở tiên hậu tắc cận đạo hĩ.

Dịch nghĩa (Trần Văn Chánh):

Mục đích của sự học rộng cốt làm sáng cái ‘đức’ sáng của mình, cốt khiến cho người ta tự đổi mới, cốt khiến cho người ta dừng ở chỗ chí thiện.

Biết chỗ phải dừng thì sau mới có chí hướng xác định được. Có chí hướng xác định rồi sau mới có tĩnh tâm. Tĩnh tâm rồi sau tính tình mới được an hòa. Tính tình an hòa rồi sau mới suy nghĩ chín chắn. Suy nghĩ chín chắn rồi sau mới đạt được chí thiện. Vật gì cũng có gốc ngọn, việc gì cũng có đầu cuối. Biết được chỗ trước, chỗ sau của sự vật, thì tiến gần đến mục đích của sự học vậy.

- Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trị kỳ quốc, dục trị kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia; dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân; dục tu kỳ thân giả, tiên chính kỳ tâm; dục chính kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý; dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri, trí tri tại cách vật. Vật cách nhi hậu tri chí, tri chí nhi hậu ý thành, dĩ thành nhi hậu tâm chính, tâm chính nhi hậu thân tu, thân tu nhi hậu gia tề, gia tề nhi hậu quốc trị, quốc trị nhi hậu thiên hạ bình. Tự thiên tử dĩ chí vu thứ nhân, nhất thị giai dĩ tu thân vi bản. Kỳ bản loạn nhi mạt trị giả, phủ hĩ. Kỳ sở hậu giả bạc, vị chi hữu dã. Thử vị tri bản, thử vị tri chi chí dã.

Dịch nghĩa (Trần Văn Chánh):

Thời xưa kẻ muốn làm sáng cái đức sáng của mình trong thiên hạ, thì trước hết phải trị được nước mình. Muốn trị được nước mình, thì trước hết phải chỉnh đốn được nhà mình. Muốn tu sửa thân mình, thì trước hết phải làm cho tâm mình được ngay chính. Muốn làm cho tâm mình được ngay chính, thì trước hết phải làm cho ý được chân thật. Muốn cho ý thành thật, thì trước hết phải đưa sự hiểu biết của mình đến cực độ. Đưa sự hiểu biết đến cực độ, là cốt ở chỗ trừ bỏ sự che lấp của vật dục.

Trừ bỏ sự che lấp của vật dục, rồi sau mới đưa sự hiểu biết của mình đến cực độ. Sự hiểu biết mình có đến cực độ, rồi sau ý mình mới thành thật. Ý có thành thật, rồi sau tâm mình mới ngay chính. Tâm có ngay chính, rồi sau thân mới tu sửa. Thân có tu sửa, rồi sau nhà mới chỉnh đốn. Nhà có chỉnh đốn, rồi sau nước mới yên trị. Nước có yên trị, rồi sau thiên hạ mới thái bình. Từ Thiên tử cho đến kẻ thường dân, tất cả đều phải lấy sự tu thân làm gốc. Gốc đã loạn mà ngọn lại yên trị, thì không thể có được. Còn chỗ phải dùng sức nhiều mà lại dùng ít, chỗ phải dùng sức ít mà lại dùng nhiều, thì chưa hề có sự đó vậy.

Lưu Lăng nghiêng tai nghe, với tài học vấn uyên bác của hắn tất nhiên biết đây là một đoạn danh ngôn thiên cổ trong ‘Đại Học’. Giọng đọc rõ ràng thánh thót của tên thư sinh, đọc ra đều có ý cả. Lưu Lăng cười một cái, mình vừa đến đã nghe thấy đoạn khuyên can như này. Người này quả nhiên là có ý.

Rất rõ ràng, đoạn này chính là đoạn mà thư sinh kia cố ý đọc cho Lưu Lăng nghe.

Lưu Lăng cười trừ, cũng không để ý lắm, đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn một lượt thì quả nhiên thư sinh kia đang ngồi trước bàn đung đưa đầu đọc sách. Lưu Lăng cười, khẽ ôm quyền:

- Tiên sinh thật chăm chỉ!

Thư sinh Chu Diên Công kia đang nhắm mắt lại đọc sách. Nghe có người nói chuyện, y nheo mắt hỏi một câu:

- Ai đến vậy? Nếu như Vương gia nhà ngươi phái ngươi đến để thuyết phục ta vậy thì ngươi đi đi. Tâm ta rất vững vàng, nghĩ rằng dựa vào mấy câu thuyết khách mà có thể thuyết phục được ta?

Lưu Lăng không nói được gì, trong lòng tự nhủ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hắn lại không biết, từ sau khi Chu Diên Công bị Nhạc Kỳ Lân bắt đến Vương phủ thì cả ngày y đều nói Lưu Lăng là ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa, là sói đói giả mạo. Y cũng được coi như khách mà Vương gia mời đến, đám người hầu cũng không có gan như Nhạc Kỳ Lân lên đánh người. Hơn nữa Lưu Lăng gần đây rất bận, sau đó trúng độc nghỉ ngơi vài ngày, vì vậy thư sinh kia thấy không có người dám quản y nên y nghĩ rằng mình tự do rồi nên càng phát ngôn bừa bãi.

Đám người hầu cảm thấy cứ tiếp tục như này thì cũng không phải cách. Nếu như để Lưu Lăng biết vị khách mà hắn mời đến cả ngày chỉ chửi bới như vậy thì chết, vì vậy bọn họ nghĩ ra một hạ sách. Đó là từng người từng người đến nói sự thật với tên thư sinh kia để chứng minh rằng Lưu Lăng không phải là hạng người mà tên thư sinh đó vẫn hay chửi bới đâu. Nhưng đám người hầu này đâu phải là đối thủ của thư sinh Chu Diên Công này, nói vài lời là đã đuổi bọn họ đi rồi.

Chỉ có như vậy mà khí kiêu ngạo không đáng tiền trong người Chu Diên Công càng lúc càng bốc lên cao hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.