Đế Trụ

Chương 118: Chương 118: Chửi bậy




Khoảng chừng bốn giờ sáng, Trần Viễn Sơn cùng mười lăm ngàn người chạy tới Ngư Long Pha. Trong bóng đêm, tất cả mọi người đều im lặng, lựa theo địa hình mà giấu mình, ghé vào trong bụi cỏ, mỗi người đều mang vẻ mặt trang nghiêm.

Bọn họ không phải ở nơi này chờ trong chốc lát mà là thời gian một ngày, hai ngày, thậm chí ba ngày, mãi cho đến khi Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp dẫn dụ đám người Chu quân từ trong đại bản doanh ra mới thôi. Binh lính mai phục tại nơi này, mỗi người đều đem theo đồ ăn cho ba ngày, một túi nước trong, đã chuẩn bị cho mai phục ít nhất ba ngày.

Thời điểm sáng sớm, Phùng Phục Ba mang theo năm ngàn nhân mã ra khỏi đại doanh, gióng trống khua chiêng nhằm thẳng hướng Đàn Châu mà đi. Ngọc Châu và Đàn Châu vốn không lớn, bảy huyện của Đàn Châu đều đã bị quân Chu chiếm cứ. Ngọc Châu có sáu huyện, xét về diện tích còn nhỏ hơn Đàn Châu một chút. Hai châu thành cách nhau tám mươi dặm, cũng không quá xa xôi.

Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp thương lượng một chút, để cho gã mang theo một ngàn nhân mã đi trước tới khiêu chiến. nếu Chu quân không ra thì ở trước đại bản doanh của chúng chửi bậy. Nếu Chu quân rời doanh trại, Dương Nghiệp chia nhân mã thành hai đội đi tiếp ứng. Nhân mã tiếp ứng cũng không thể cầu thắng, vừa tiếp ứng vừa chạy trốn hơn nữa phải trốn thật nhanh.

Liên tiếp hai đạo nhân mã đi tiếp ứng đều phải vờ như tan tác, như vậy mới có thể kích thích hơn nữa ý chí chiến đấu của Chu quân, đám nhân mã thành công rút lui đến sườn Ngư Long Pha, ở đó hội hợp cùng Trần Viễn Sơn đánh Chu quân từ hai mặt.

Sau khi thương nghị đâu vào đấy, Dương Nghiệp đem bốn ngàn binh mã chia làm hai đội, một đội đi theo Phùng Phục Ba đi tiếp mười dặm sau đó tìm địa điểm ẩn núp, vừa để cho Chu quân phát hiện lại không hề làm ra vẻ quá mức. Sau đó Dương Nghiệp dẫn hai ngàn binh mã còn lại đi tiếp rồi dừng lại ở cự ly cách đại bản doanh của Chu quân hai mươi dặm, chờ tin tức của Phùng Phục Ba.

Phùng Phục Ba mang theo một ngàn kỵ binh, giương cao cờ hiệu, lên đường chạy như điên. Kỳ thật, thời điểm quân Hán cách đại bản doanh của quân Chu ba mươi dặm, thám báo của Chu quân đã phát hiện ra bọn họ. Thám báo báo cáo lên nói quân Hán có một đội nhân mã trên dưới năm ngàn người cùng rời đại doanh Ngọc Châu tiến thẳng về bên này. Vị tướng quân nhận được tin tức không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo cho Tôn Huyền Đạo, Tôn Huyền Đạo lại vào bẩm báo cho Chu Thế Tông Sài Vinh đang ở trong thành Đàn Châu.

Lúc này Sài Vinh đang rất giận dữ, ba ngày trước y phái sứ giả đi lại bị một đội kỵ binh ngàn người của Tây Hạ chặn lại, không nói một lời liền vung đao lên giết. Một đội sứ giả hơn trăm người ngoại trừ một người thương tích đầy mình chạy về tới nơi còn lại đều bị giết không còn một mống.

Sài Vinh áp chế lửa giận hỏi tên quân sĩ Chu quân vừa trốn về: – Ngươi có thể nhận rõ chính xác là binh mã Tây Hạ?

Người binh lính kia dập đầu như điên, nói: – Khởi bẩm Bệ hạ tiểu nhân thấy rõ. Những kẻ đó mặc bì giáp Tây Hạ, binh khí cũng chủ yếu là loan đao. Hơn nữa những kẻ đó nói chuyện đều không phải Hán ngữ, thuộc hạ nghe một chữ cũng không hiểu. Sứ giả đại nhân cùng những người Đảng Hạng đó đàm phán, không biết như thế nào mà thủ lĩnh người Đảng Hạng tức giận, một đao đã chém Sứ giả đại nhân bị thương rơi khỏi ngựa. Sau đó người thủ lĩnh kia hô to một tiếng, kỵ binh người Đảng Hạng xông lại chém giết không chút nương tay, nếu không phải các huynh đệ liều chết che chở cho thuộc hạ về tới nơi để báo tin, thuộc hạ cũng không thể trở về gặp Bệ hạ.

Sài Vinh vỗ mạnh xuống bàn, âm thanh lạnh lùng nói: – Lý gia Đảng Hạng, hiện tại uy phong thật lớn! Ồ, đúng vậy, hiện tại đã lập quốc xưng đế, Lý Nguyên Hạo kia đã không còn mang họ Lý rồi, cải danh gọi là cái gì mà Ngôi Danh Nẵng Tiêu! Hừ! Lúc trước thời điểm Tiên đế chinh chiến, Lý gia hắn khi nào dám kiêu ngạo ngông cuồng như thế!

Y khoát tay áo nói: – Ngươi đi xuống trước đi, thưởng một trăm quan.

Người binh lính kia dùng sức dập đầu nói:

– Tạ ơn Bệ hạ! Cầu xin Bệ hạ vì các huynh đệ báo thù!

Sài Vinh lạnh lùng nói: – Trẫm biết rõ, ngươi đi xuống trước đi!

Vừa lúc Tôn Huyền Đạo lấy được tin tức từ dưới báo lên, nói có một đội nhân mã quân Hán năm ngàn người chia làm ba đội rất nhanh sẽ tiếp cận đại bản doanh của Chu quân. Lão vốn muốn phái người ra nghênh địch, nhưng ngẫm nghĩ đến việc Sài Vinh đã định ra sách lược thủ vững không ra, vì thế trước hết lão hạ lệnh cho tướng lĩnh dưới trướng chú ý phòng bị, sau đó lão đi bẩm báo cho Sài Vinh biết.

Thấy Sài Vinh đang lên cơn thịnh nộ, Tôn Huyền Đạo yên lặng nhặt quyển tấu chương bị Sài Vinh quăng trên đất lên, sửa sang một chút rồi đặt lại trên bàn, cung kính cúi đầu đứng một bên.

– Chuyện gì?

Sài Vinh kìm nén cảm xúc, hít một hơi sâu, bình tĩnh hỏi.

Tôn Huyền Đạo khom người nói: – Khởi bẩm Bệ hạ, thám báo vừa mới báo lại, có một đội nhân mã năm ngàn người mang cờ Hán đang di chuyển về phía bên này. Năm ngàn người chia làm ba đội, có khoảng một ngàn kỵ binh hiện tại đã cách đại doanh không xa.

Sài Vinh nhíu mày nói: – Năm ngàn người, còn phân làm ba đội? Quân Hán đây là muốn làm gì?

Tôn Huyền Đạo ngẫm nghĩ một chút nói: – Theo hạ thần thấy, có lẽ là ngồi không yên, lập lại chiêu cũ mà thôi.

Sài Vinh nói: – Ý ngươi là Lưu Lăng muốn tái diễn một màn quấy rối rồi tập kích như ở Ngọc Châu lần nữa?

Trầm ngâm trong chốc lát, Sài Vinh nói: – Lần trước khi ở Ngọc Châu, hắn liên tiếp tập kích quấy rối đại doanh là để cho chúng ta thả lỏng cảnh giác, sau đó phái người đánh bất ngờ vào đại bản doanh nhằm tiếp viện cho quân coi giữ Ngọc Châu. Nhưng lần này khác lúc đó, hắn dùng năm ngàn binh rốt cuộc là có ý đồ gì?

Tôn Huyền Đạo nói: – Ý của Bệ hạ là?

Sài Vinh nói:

– Quân Hán không ngồi yên là sự thật, tập kích quấy rối cũng không hẳn là giả, tuy nhiên Trẫm thấy lần này Lưu Lăng chỉ lấy năm nghìn binh mã xâm phạm, chẳng qua là đến thám thính thật giả đấy.

Tôn Huyền Đạo cau mày nói: – Năm ngàn binh mã còn có thể làm gì? Quân ta đóng cửa không ra coi như bọn họ tới trắng tay rồi về, cho dù là mở cửa nghênh địch cũng có thể dễ dàng đánh bại bọn họ. Thám thính thật giả? Nhân số cũng quá ít đi.

Sài vinh nói: – Trước tạm không để ý tới, để xem bọn chúng đùa giỡn ra cái dạng gì. Thông báo đại quân không cần xuất chiến, đợi quân Hán tới gần dùng loạn tiễn bắn đi.

Tôn Huyền Đạo lên tiếng, khom người lui xuống.

Sài Vinh ngẫm nghĩ một lát nói: – Người đâu, Trẫm muốn tuần tra đại doanh.

Bọn thị vệ lên tiếng, che chở Sài Vinh đi thẳng tới đại doanh.

Phùng Phục Ba dẫn quân tới rồi dừng cách đại doanh Chu quân không xa, lệnh cho quân mã dưới tay dừng lại. Gã ghìm chặt chiến mã, nhìn nhìn đại bản doanh Chu quân cảnh giới nghiêm ngặt, lập tức cười lạnh một tiếng, giục ngựa về phía trước, đứng lại ở bên ngoài tầm bắn tên trước cửa doanh Chu quân.

– Ta là Ninh Viễn tướng quân của Đại Hán Phùng Phục Ba, Chu quân có dám phái người ra khỏi thành cùng đánh với ta một trận?

Phùng Phục Ba ở trước cửa quát to.

Binh lính Chu quân trong doanh ngơ ngác nhìn nhau, trong tay nắm chặt cung tiễn, chỉ chờ tên tướng quân Đại Hán kia tiến thêm một bước là vạn tiễn xuyên tâm bắn thành con nhím. Vài tên tướng quân Chu quân đứng ở viên môn cách đó không xa trợn mắt nhìn Phùng Phục Ba.

Phùng Phục Ba khinh miệt quét qua đại doanh Chu quân, lập tức cao giọng nói: – Nghe nói, Chu quân có không ít tướng quân là nhân tài vạn người mới có một, hiện tại thế nào cả đám đều thành rùa đen rút đầu? Nếu không dám đánh một trận cùng Phùng mỗ, còn không mau lăn về với ông bà đi.

Quân Hán cùng nhau cười vang, không ít người chỉ vào đại doanh Chu quân bắt đầu chửi bậy. Một binh lính người Hán dắt cổ hô: – Đám người Chu các ngươi, có nghe không hả, nếu không dám đánh trận còn ở chỗ này rụt cổ giả câm điếc cái gì? Có phải trận chiến ở Ngọc Châu làm cho các ngươi sợ Trung Thân Vương của chúng ta không hả? Không dám đánh lần nữa rồi hả?

– Mỗi một tên đều là kẻ nhát gan. Rùa đen rút đầu.

– Có bản lĩnh đi ra a!

– Trở về Biện Châu đi thôi, về nhà giúp nương tử chăm đứa nhỏ cũng tốt hơn ở đây xấu hổ mất mặt!

Nghe được quân Hán nhục mạ như vậy, không ít tướng lĩnh Chu quân xoa tay, tức giận tới mặt biến sắc, hận không thể lao ra đánh tên tướng quân quân Hán đang kêu gọi đầu hàng kia. Lúc ấy có người không kìm được đã muốn lao ra, khí phách quân nhân làm cho bọn họ không thể nhịn được khi có kẻ chạy đến tận cửa gây sự làm nhục!

Người đã dẫn đầu mấy trăm thân binh tấn công bất thành vào trận địa xe ném đá của quân Hán trong trận chiến ở Ngọc Châu ngày đó – Sở Ly Hỏa cũng đang ở bên trong. Ánh mắt y âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm tên tướng lĩnh quân Hán đương chửi bới ngoài cửa, nắm tay ngày càng chặt. Phía sau y là một Thiên tướng nhịn không được, mang theo binh khí lên ngựa muốn ra ngoài khai chiến. Sở Ly Hỏa quát một tiếng ngăn gã lại, lạnh lùng nói: – Quân lệnh cấm xuất chiến, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?

Thiên tướng kia tức giận nói: – Đã tới tận cửa ức hiếp, như thế nào mà nhịn được?!

Sở Ly Hỏa nói:

– Quân lệnh như sơn! Bệ hạ nói không được đánh chính là không được đánh! Cung tiễn thủ chuẩn bị, phàm là quân Hán dám tiến lên một bước liền loạn tiễn bắn chết.

Cung tiễn thủ đáp một tiếng, một đám gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Phục Ba, chỉ chờ gã bước thêm một bước liền bắn tên.

Phùng Phục Ba nghe được tiếng đáp của cung tiễn thủ, đoán được tướng lĩnh Chu quân phân phó, lập tức cười lạnh một tiếng, giục ngựa đi về phía trước vài bước, chỉ vào đại doanh Chu quân kêu lên: – Đám rùa giữ cửa, Phùng gia gia nhà ngươi đang ở chỗ này, kẻ nào dám ra đây cùng gia gia đại chiến ba trăm hiệp?

Gã bất quá là muốn chọc giận người thôi, nếu đánh nhau thật, lấy bản lãnh của gã đừng nói ba trăm hiệp, chỉ sợ tùy tiện một viên tướng của Đại Chu cũng có thể đánh bay gã khỏi ngựa rồi. Vào cái ngày Lưu Lăng sắp đặt mưu kế bắt An Hằng, một mũi tên lệch hướng đó của Phùng Phục Ba là có thể nhìn ra công phu của gã quả thật không thể trông cậy được.

Chỉ có điều gã lắm mưu nhiều kế, tính toán rất chuẩn tầm ngắm bắn của cung thủ, vừa khiêu khích vừa tiến lên phía trước vài bước. Chiến mã kêu một tiếng HÍ… Í… Í, hơn nữa Phùng Phục Ba giả bộ căm tức nhấc thanh đao, quả thật khí thế rất lớn.

Vù!

Một cung thủ Chu quân không kìm nổi bắn ra một mũi tên, chỉ là bởi vì khoảng cách quá xa, cung thủ kia tuy rằng bắn chuẩn, nhưng tới chỗ Phùng Phục Ba cũng đã nhẹ tênh không còn lực độ. Nếu Phùng Phục Ba ngay cả mũi tên như vậy cũng không thể đánh rơi, gã đúng thật là phế vật. Chút bản lĩnh ấy gã vẫn phải có, chỉ có điều gã cũng không động thủ, nhìn mũi tên bay tới cạnh chiến mã, lập tức hô lớn: – Như thế nào? Cung thủ Chu quân đều bị dọa cho sợ vỡ mật sao? Bắn ra tên mềm nhũn không có một tia khí lực, còn không phải như đàn bà?

Tên cung tiễn thủ đó nóng giận, còn muốn lại bắn tên, Sở Ly Hỏa quát một tiếng ngăn lại, rồi đứng ở viên môn hô to: – Tôm tép nhãi nhép từ nơi nào đến cũng dám ở trước trận địa kêu gào!

Phùng Phục Ba ha hả cười lạnh hai tiếng, hô lớn: – Mỗ chính là Ninh Viễn tướng quân Đại Hán Phùng Phục Ba, chính là gia gia nhà ngươi, như thế nào, cháu ngoan không nhận biết gia gia sao?

Sở Ly Hỏa chính là Thượng tướng, võ dũng địch vạn phu, khi nào phải chịu cơn giận này. Y giận đến trợn trắng mắt, hận không thể ngay lập tức một đao làm thịt tên tiểu tặc đang đùa giỡn kia. Chỉ có điều trở ngại quân lệnh, không thể ra cửa, đành hung hăng nện một quyền lên viên môn.

– Tiểu tặc! Nếu không phải mệnh lệnh từ trên, ta đã chém ngươi cho chó ăn!

Y nổi giận mắng.

Phùng Phục Ba cười ha ha nói: – Chim chóc nơi nào đến, khoác lác kêu cái gì! Ngươi nếu thật dám ra đây cùng ta đánh một trận, làm gì phải trốn trong đó sủa loạn?

Sở Ly Hỏa còn muốn mắng lại, chỉ nghe sau lưng có người nói: – Để ý một con chó điên làm gì, xem như một thằng hề đang diễn trò, không cần bực bội.

Y nhìn lại, chính là Nguyên soái Tôn Huyền Đạo.

Tôn Huyền Đạo khoát tay áo ra hiệu cho mọi người không cần thi lễ, đi tới viên môn đứng cùng Sở Ly Hỏa nói: – Như thế nào ba câu nói xạo đã chọc giận tướng quân, chẳng phải trúng kế của bọn chúng rồi sao?

Sở Ly Hỏa cả giận nói: – Biết rõ gã là đang phô trương thanh thế, vì sao không cho mạt tướng ra ngoài làm thịt gã luôn đi cho rồi?

Tôn Huyền Đạo nói:

– Ý chỉ của Bệ hạ, chỉ có thể thủ vững không thể chiến, chẳng lẽ ngươi đã quên?

Phùng Phục ba thấy Tôn Huyền Đạo đến, càng thêm lớn giọng hô: – Nguyên soái Chu quân Tôn Huyền Đạo hóa ra là cái lão bất tử? Lớn tuổi thế rồi còn ra vẻ cái gì, không bằng về nhà ôm đứa nhỏ đi thôi!

Tôn Huyền Đạo ngây ra một lúc, lập tức cười lạnh nói: – Còn là một thằng hề miệng lưỡi bén nhọn, hừ hừ!

Phùng phục Ba mắng tiếp: – Ta nói Chu quân các ngươi như thế nào y như con rùa đen rút đầu, hóa ra đầu lĩnh chính là một con rùa già! Trách không được cả một lũ chỉ biết núp ở trong vỏ phát run, hóa ra đều là đổ tử đồ tôn của ngươi! Ha ha, cũng không đúng, phía trên ngươi còn có cụ rùa Sài Vinh, ngươi cũng không được coi là lớn nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.