Triệu Đại gật đầu nói: - Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ cẩn thận ứng phó. Nếu một người đã không có sở cầu, người như vậy cho dù nhỏ bé đến mấy cũng không dễ khống chế. Còn một người nếu trong lòng đã có dục vọng, có thứ mà họ sợ hãi, cho dù có mạnh đến mấy, thuộc hạ cũng có thể khống chế được họ!
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Ừm, cứ mặc sức làm, ta tin tưởng ngươi.
Trong mắt Triệu Đại ánh lên một tia cảm kích, lập tức nói: - Vương gia, gọi thuộc hạ đến, có phải là muốn thuộc hạ dẫn người đến phương Nam trước không?
Lưu Lăng nhìn y một cách tán thưởng.
- Không sai, tác dụng của Ảnh vệ là sự bí mật, cuộc chiến lần này Ảnh vệ đóng vai trò rất lớn. Chuyện trong Đô thành tạm thời gác lại, mọi thứ bây giờ đều phải lấy chiến sự làm chính. Người của Ảnh vệ không cần đến phương Nam, có thể lưu lại một bộ phận nhân mã trong Thiết y ảnh vệ và Đồng y ảnh vệ, phụ trách giám sát quan viên trong triều. Đại quân Nam hạ, hậu cần tiếp tế vô cùng quan trọng, nếu trong triều có người làm loạn, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thành bại của chiến sự phương Nam.
- Cho nên, bộ phận Ảnh vệ lưu lại phải giám sát chặt chẽ quan viên phụ trách hậu cần, chỉ cần có một chút gió lay cỏ động, phát hiện có người ăn hối lộ tham ô, không cần xin chỉ thị, lập tức giết chết. Bây giờ là thời kì vô cùng nhạy cảm, không cần suy xét hậu quả gì đó. Những người có ảnh hưởng bất lợi đến chiến sự phương Nam, lưu lại cũng vô ích!
Triệu Đại gật đầu nói: - Thuộc hạ hiểu rồi!
Lưu Lăng nói tiếp: - Đêm nay ngươi dẫn theo đại bộ phận Ảnh vệ khởi hành Nam hạ, trên đường nếu phát hiện có gì dị thường, lưu lại người bẩm báo với ta. Nhiệm vụ của ngươi là trong vòng hai ngày phải đến được Ứng Châu, loại bỏ Chỉ huy sứ Phủ viễn quân An Hằng. Sau khi ngươi đến, làm rõ toàn bộ tội chứng của con người này, đợi bao giờ ta đến sẽ xử lý hắn.
Triệu Đại nói: - Vương gia, nếu như đã muốn loại trừ người này, sao không để thuộc hạ phái người đi trừ khử?
Lưu Lăng cười nói: - Người này, không phải kiêu hùng, mà là gian nhân. Người như vậy mà dám lộ liễu thôn tính Phủ viễn quân do ta một tay gây dựng, nói không chừng là có đại nhân vật trong triều đình chống lưng. Nếu giết chết hắn, sẽ mất đi rất nhiều tin tức hữu dụng. Hơn nữa, con người này ta lưu lại vẫn còn tác dụng, không cần vội giết.
Triệu Đại gật đầu nói: - Thuộc hạ biết rồi.
Lưu Lăng phất phất tay nói: - Đi đi, đừng để bị lộ.
Triệu Đại quỳ xuống, khấu đầu lần nữa sau đó xoay người chui vào trong mật đạo.
Lưu Lăng đợi Triệu Đại biến mất, xoay người nhìn bức họa cha mẹ treo trên tường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ấm áp. Hắn nhìn khuôn mặt quen thuộc trong bức họa, ánh mắt dịu dàng.
- Cha mẹ, con trai sắp phải ra chiến trường nữa rồi. Lần này không giống như lần trước, có lẽ vận số của Bắc Hán đã hết thật rồi. Bố mẹ, con trai đã làm đủ nhiều cho quốc gia này rồi, nhưng Bắc Hán thực sự quá nhỏ bé, rất khó cầu sinh tồn trong ngõ hẹp.
- Hậu Chu Sài Vinh, con người này là một nhân tài chiến lược, hơn nữa trong tay hắn có vô số đại tướng thiện chiến, cùng hàng chục vạn chiến binh tinh nhuệ. Quốc lực Hậu Chu vượt xa Bắc Hán, nếu Hậu Chu dốc toàn lực, con trai cũng không dám chắc mình có thể đánh thắng trận này.
- Tuy nhiên, cha mẹ yên tâm, con trai đã đến thời đại này rồi, thì sẽ cố gắng sống tốt. Nếu… nếu Bắc Hán thực sự không thể vượt qua kiếp nạn này, con trai sẽ mang theo cô nương yêu quý của mình cao chạy xa bay, mai danh ẩn tích sống một cuộc sống bình thường.
- Nhưng, con trai không thể buông tay mặc kệ! Nhị ca đối với con ân trọng như núi, nếu con không dốc toàn lực giúp huynh ấy bảo vệ giang sơn xã tắc này, quãng đời còn lại sẽ không thể thanh thản mà sống. Bất luận thế nào, con trai cũng phải ra sức thực hiện. Nếu con trai may mắn chiến thắng, nhất định là cha mẹ ở phương xa đang cầu nguyện cho con trai. Nếu con trai bại, chỉ có thể trách nhị ca sinh không gặp thời, một bụng tham vọng mà không thể thực hiện.
Lưu Lăng nhìn bức họa cha mẹ, tự lẩm bẩm một mình.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Mẫn Tuệ: - Thưa Vương gia, Tam Giang hầu đã đến được một lát, đang ở phòng khách nghỉ ngơi. Trần thống lĩnh của đại doanh Kinh Kỳ dẫn theo mấy vị tướng quân, cũng vừa vào phủ, Vương gia có qua đó bây giờ không ạ?
Lưu Lăng đứng dậy, chỉnh trang lại y phục của mình, nói: - Ngươi đi trước đón tiếp mấy vị đại nhân, ta sẽ đến ngay.
Mẫn Tuệ ở bên ngoài dạ một tiếng, nhẹ nhàng bỏ đi.
Lưu Lăng tự kiểm tra lại mình một chút, sau đó bước nhanh ra cửa. Lúc ra đến cửa, Lưu Lăng bỗng nhiên quay lại nhìn bức họa cha mẹ trên tường, hắn xoay hẳn người, cúi lạy một cái thật sâu!
Yên tâm nhé, cha mẹ, con trai sẽ sống sót trở về!
Trong lòng Lưu Lăng mặc niệm một câu, sau đó đi nhanh về phía phòng khách. Lúc hắn đi đến cửa, từ xa đã nhìn thấy Thống lĩnh đại doanh Kinh kỳ Trần Viễn Sơn dẫn theo Triệu Bá cùng mấy tướng quân, ngồi như đóng đinh ở cửa. Bọn họ đều từng là thuộc hạ của Lưu Lăng, chỉ có điều không xuất thân từ Phủ Viễn quân. Thấy Lưu Lăng đi đến, Trần Viễn Sơn dẫn đầu, thi hành quân lễ, cách đó các vị tướng quân quỳ một gối xuống đất.
- Mạt tướng khấu kiến Vương gia!
Lưu Lăng chỉ thản nhiên gật đầu, cũng không đi đỡ bọn họ, giữa hai đầu chân mày toát lên một sự uy nghiêm.
- Đứng dậy đi, vào trong phòng nói chuyện!
Lưu Lăng bình thản nói một câu, sau đó bước vào bên trong phòng khách. Lúc này Tam Giang hầu Trình Nghĩa Hậu cũng đã chạy ra nghênh đón, hắn là người xuất thân quân đội, tích lũy quân công được phong làm Tam Giang hầu, cho nên gặp Lưu Lăng, hắn cũng hành quân lễ trước, sau đó mới quỳ một gối: - Mạt tướng Trình Nghĩa Hậu, khấu kiến Vương gia!
Lưu Lăng cười ha hả nói: - Lão Trình à, vẫn là ngươi đến nhanh nhất.
Trình Nghĩa Hầu là một người đàn ông đôn hậu tuổi độ ngũ tuần, dáng người khỏe mạnh, cao khoảng một mét bảy lăm, vai rộng eo tròn, khuôn mặt ngăm đen giống như chui từ đống than ra vậy. Lần đầu tiên Lưu Lăng nhìn thấy người này, cảm khái một hồi, sau đó buột miệng hỏi ra một câu: - Ngươi có phải họ Bao không?
Trình Nghĩa Hầu nhìn trung hậu thành thật, nhưng lúc dụng binh lại cực kì giảo hoạt. Đây là một trong những nhân vật cáo già nhất trong đám thủ hạ của Lưu Lăng. Người này mỗi lần đối địch, đều không áp dụng lối mòn tiên hạ thủ vi cường gì đó. Mỗi lần hắn đều quan sát cẩn thận đối thủ của mình, hơn nữa đều có thể phát hiện ra nhược điểm của đối phương. Con người này, gặp người thật thà thì đuổi cùng giết tận, gặp người độc ác hoặc người hắn không địch nổi bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lúc đầu cùng Đại Liêu liên hợp dụng binh với Hậu Chu, trận chiến Tấn Châu bởi vì Liêu Quốc rút quân trước, quân đội Bắc Hán đành phải chật vật rút về Đàn Châu. Nguyên soái của binh mã Hậu Chu Tôn Huyền Đạo dẫn quân truy sát, trên đường quân Bắc Hán tổn thất nghiêm trọng. Trong các đội nhân mã, chạy nhanh nhất và cũng duy trì được đội ngũ hoàn chỉnh nhất, chính là bộ phận do Trình Nghĩa Hậu suất lĩnh. Chỉ có điều lần đại chiến đó, Lưu Lăng vẫn chưa đến thời đại này, hoặc cũng có thể nói, thời điểm đó Lưu Lăng vẫn nằm trên giường bệnh, hấp hối sắp chết.
Sau lần đại chiến đó, bởi vì hai vạn Kiến Hùng quân do Trình Nghĩa Hậu suất lĩnh rút lui hoàn chỉnh, mặc dù chẳng có công lao gì, càng không bàn đến chuyện vinh quang, nhưng Hoàng đế Lưu Nghiệp vẫn phong cho hắn làm Tam Giang hầu. Nhưng Trình Nghĩa Hầu đối với danh hiệu Tam Giang hầu này vẫn luôn canh cánh trong lòng, dù sao đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Trình Nghĩa Hầu ha ha cười nói: - Vương gia triệu kiến, không dám không vội. Thời gian này mỗi ngày đều ở nhà nuôi gà đấu chó, nhàn rỗi đến mức sinh bệnh. Quân lệnh của Vương gia vừa đến, lão Trình ta liền biết rốt cuộc đã có thể vận động xương cốt rồi. Cứ tiếp tục thế này, chỉ e lão Trình ta sẽ bị kìm nén mà chết.
Lưu Lăng cười cười, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó chỉ mong ngươi nhìn thấy đại quân Hậu Chu, không còn chạy nhanh giống như năm xưa nữa. Lại nói vị Hầu gia này, nổi tiếng nhất chính là chạy nhanh.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Lưu Lăng, Trình Nghĩa Hầu thoáng đỏ mặt nói: - Thỉnh Vương gia yên tâm, lần đại chiến này, lão Trình ta tuyệt đối sẽ không giống như lần trước, chỉ biết bỏ chạy.
Lưu Lăng ha ha cười nói: - Bổn vương chưa từng nói ngươi cái gì, là ngươi tự khai đấy nhé.
Trần Viễn Sơn dẫn theo mấy vị tướng quân đứng ở cửa, nghe thấy Lưu Lăng nói vậy cũng không kìm được bật cười. Trình Nghĩa Hầu không vui nói: - Mấy đứa ranh con các ngươi dám giễu cợt ta? Vương gia cười ta không nói làm gì, các ngươi cũng dám. Đừng tưởng đánh được vài trận là đã hơn người, có bản lĩnh chúng ta cùng lên chiến trường phía Nam đọ sức, xem xem công lao của ai lớn hơn!
Trần Viễn Sơn động dung nói: - Hầu gia thứ lỗi, bọn mạt tướng không dám giễu cợt Hầu gia! Chiến trường phía Nam, mạt tướng không có tâm trạng ganh đua, chỉ một lòng vâng theo hiệu lệnh của Vương gia!
Trình Nghĩa Hậu biến sắc, sau đó ra sức gật đầu nói: - Được! Điểm này có thể bỏ qua, lão tử không so đo với ngươi!
Đang nói chuyện, bên ngoài có thị vệ bẩm báo nói: - Vương gia, Hổ Đình hầu, Trung Nghĩa hầu đã đến.”
Hắn vừa nói xong, một thị vệ khác chạy đến nói: - Vương gia, Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên, Vệ Quốc tướng quân Tôn Thắng đã đến.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Mời đến phòng khách nói chuyện.
Không lâu sau, Hổ Đình hầu Lưu Mậu và Trung Nghĩa hầu Vương Bán Cân tay nắm tay đi xuất hiện bên ngoài, chuyện trò rôm rả. Sau lưng họ là Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên và Vệ Quốc tướng quân Tôn Thắng.
Hồ Đình hầu Lưu Mậu là một hán tử tuổi ngoài ba mươi, dáng người vạm vỡ, không hề thua kém Trình Nghĩa Hậu. Chỉ là da mặt hắn trắng nõn, cũng không có râu, mỗi khi cười gần như không thể nhìn thấy đôi mắt. Con người này bởi vì quá trắng trẻo, thường xuyên mang đến cho người ta một loại ảo giác âm khí tương đối nặng.
Nhưng nói lại, con người này trước khi phong hầu, cũng chỉ toàn làm mấy việc nặng âm khí. Hoặc cũng có thể nói, hầu tước là vì mấy chuyện đó mà được phong thưởng.
Nói dễ nghe một chút, hắn chuyên làm công tác ngầm, nói khó nghe một chút, hắn là một kẻ trộm mộ!
Bắc Hán quốc lực yếu, diện tích quốc thổ chỉ bằng một phần mười Hậu Chu. Đất đai cằn cỗi, mười hai châu liên tục mất mùa. Để bổ sung quốc lực, gom góp vàng bạc chuẩn bị quân lương, lão Hoàng đế Lưu Nghiệp triệu tập một nhóm năng nhân dị sĩ chuyên môn tìm kiếm mộ huyệt trong biên giới Bắc Hán, vô số mộ lớn ở khu vực Trung Bắc bộ Sơn Tây đều bị Hổ Đình hầu dẫn người thăm viếng, nhân số không nhiều, thời kì hưng thịnh nhất cũng chỉ khoảng năm trăm. Nhưng những người này, đều là cao thủ trộm mộ!
Nghe nói tổ tiên của Lưu Mậu này chính là Mạc Kim giáo úy dưới trướng đại gian hùng thời kì Đông Hán Tào Tháo. Kĩ thuật tầm long điểm huyệt của Lưu Mậu là do tổ tiên truyền lại, danh bất hư truyền. Thậm chí có thể nói, nếu không có con người này, Bắc Hán quốc sớm đã bị thiết kỵ của Đại Liêu quốc san bằng rồi. Năm thứ năm Càn Hữu, Bắc Hán hạn hán mất mùa, gần như không có lấy một hạt gạo, phải dựa vào số vàng bạc Lưu Mậu trộm mộ kiếm được cống nạp cho Liêu quốc, thậm chí còn có phần dư.
Một người như vậy, đặt ở xã hội hiện đại chỉ e sớm đã bị chính phủ bắt rồi, xử bắn còn là nhẹ. Nhưng ở thời đại này, hắn lại là đại công thần của một đất nước. Nghe nói có một ngày lão Hoàng đế Lưu Nghiệp nằm mơ, mơ thấy bị vô số ác quỷ đeo bám, đòi lại bảo bối trong mộ. Sau khi tỉnh dậy Lưu Nghiệp thầm nghĩ, đây chắc chắn là chủ nhân của những mộ huyệt bị trộm đến hỏi tội hắn. Cho nên sáng ngày thứ hai, Lưu Nghiệp đã làm một trận pháp sự siêu độ vong hồn. Sau đó giải tán đội ngũ của Lưu Mậu. Nhưng để biểu dương công lao của Lưu Mậu, Lưu Nghiệp vẫn phong hắn làm Hổ Đình Hầu.
Còn Trung Nghĩa hầu Vương Bán Cân, truyền kì về con người này còn phong phú đặc sắc hơn nữa. Nghe nói lúc người này sinh ra chỉ có nửa cân, cho nên cha mẹ hắn đặt tên cho hắn là Vương Bán Cân. Năm chín tuổi, cha hắn lâm bệnh qua đời, mẹ hắn tái giá không cần hắn nữa. Một đứa trẻ chín tuổi, không thân không thích, ăn xin sống qua ngày.
Đến năm mười hai tuổi, Vương Bán Cân da bọc xương gầy như que củi, không biết dựa vào cái gì lại sở hữu một thể phách nhanh nhẹn dũng mãnh. Long Hổ Sơn Trương Thiên Sư đang trên đường dạo chơi, vừa lúc bắt gặp Vương Bán Cân đang đào mộ ăn thịt thi thể. Thầm nghĩ đứa trẻ này sống cũng không dễ liền thu nhận hắn làm đệ tử. Vương Bán Cân đi theo Trương Thiên Sư ngao du tứ hải trong suốt bốn năm liền.
Mười sáu tuổi, Vương Bán Cân học được một thân công phu, bởi vì được Trương Thiên Sư giáo hóa, cũng không còn một thân khí tức âm tổn như trước. Trương Thiên Sư tuổi già, định trở về Long Hổ Sơn chỉ định truyền nhân. Nhưng Vương Bán Cân không muốn theo sư phụ trở về chịu sự trói buộc của thanh quy giới luật, buổi tối đứng trước cửa phòng sư phụ lén lút dập đầu ba cái sau đó một mình bỏ chạy.
Sau đó nữa, Hậu Hán bị Hậu Chu tiêu diệt. Quách Uy giả ý mời Lưu Nghiệp đến Lạc Dương, nói là muốn lập Lưu Nghiệp đăng cơ làm vua. Kết quả đợi Lưu Nghiệp đến Lạc Dương liền bị Quách Uy giam lỏng. Lưu Nghiệp được doanh tử sĩ cứu ra nhưng lại bị Quách Uy phái binh truy sát, vừa hay gặp được Vương Bán Cân. Vương Bán Cân cứu Lưu Nghiệp rồi hộ tống hắn trở về Thái Nguyên. Lưu Nghiệp cảm ơn ơn cứu mạng, ở Thái Nguyên xây dựng cho hắn một tòa đạo quan, tên gọi Thái Thanh Quan. Sau khi Lưu Nghiệp tự mình xưng Đế, lại phong cho Vương Bán Cân năm ấy mới mười bảy tuổi làm Trung Nghĩa hầu.
Càn Hữu năm thứ hai, Liêu Quốc ý đồ tiêu diệt Bắc Hán. Mười vạn thiết kỵ Nam hạ, bao vây thành Thái Nguyên. Lưu Nghiệp đến đại doanh Liêu Quốc cầu hòa bị bắt làm con tin, bá quan văn võ trong triều không biết làm gì. Chỉ có đạo sĩ Thái Thanh Quan Trung Nghĩa hầu Vương Bán Cân năm ấy mới mười tám tuổi dẫn theo năm trăm tử sĩ xông vào đại doanh Liêu Quốc, liều chết cứu Lưu Nghiệp ra. Lúc đó Chủ soái của Liêu Quốc là Đại hoàng tử Da Luật Hùng Cơ vô cùng tán thưởng Vương Bán Cân, luôn miệng khen hắn can đảm. Sau đó Vương Bán Cân bảo vệ Lưu Nghiệp cùng Da Luật Hùng Cơ đàm phán, cuối cùng đạt thành hiệp nghị. Bắc Hán từ đó trở thành nước chư hầu của Liêu Quốc, Lưu Nghiệp được gọi là Chất Hoàng đế, hàng năm phải cống nạp cho Liêu Quốc!