Đế Trụ

Chương 3: Chương 3: Nội bộ nổi loạn




Hai mươi mấy con ngựa cao to lưng chở kỵ sĩ đội mũ mặc giáp xé gió vút qua. Đội kỵ sĩ này tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng ngựa như giao long, người lại thần tuấn, khí thế tựa hồng thủy, không khác gì thiên binh vạn mã, mang theo một cỗ khí thế ngập trời. Ngựa thuần một sắc đỏ thẫm toàn bộ đều được trang bị giáp, bốn vó như sắt, tung bay đạp cát tựa thủy triều hung mãnh ập tới.

Trong Đô thành Thái Nguyên của Bắc Hán quốc, đội kỵ binh lao nhanh trên đường phố, khiến cho người đi đường cuống quýt né tránh gây nên cảnh tượng gà bay chó sủa. Thế nhưng, đội kỵ binh này dường như không hề bận tâm đến sinh tử của dân chúng, hễ có người tránh không kịp thì đều rút đao chém chết, trong lúc nhất thời, trên đường cái vết chân lơ thơ, máu chảy đầy đất. Kỵ binh cấp bách ra khỏi thành như thế, ắt có chuyện quan trọng.

Mắt thấy đội kỵ binh đã ra cửa thành Nam thẳng hướng đại doanh Kinh Kỳ, để lại một màn bụi mù phía sau.

Kỵ sĩ đầu lĩnh mặc mãng lân kim giáp, sau lưng khoác áo choàng màu đỏ, bên trong mặc áo bào gấm sắc vàng nhạt thêu đồ án kim long,chân mang một đôi ủng mũi nhọn. Chùm tua đỏ chói trên nón trụ tung bay theo gió, cả người tản ra khí khái uy phong lẫm liệt, ngạo nghễ không nói nên lời.

Kỵ binh phía sau hắn giơ cao một cây đại kỳ, cờ xí đón gió bồng bềnh, phô trương bốn chữ to rồng bay phượng múa thêu trên mặt cờ – Đại Tướng Quân Vương!

Người này đúng là con trai thứ chín của đương kim Hoàng đế Bắc Hán quốc Lưu Nghiệp được khâm phong là Đại Tướng Quân Vương,Lưu Lăng. Hai năm trước vì mạo phạm Thái tử mà bị Hoàng đế Lưu Nghiệp nhốt vào lao tù, nay Lưu Nghiệp bệnh nặng hấp hối, Nhị hoàng tử Lưu Trác mang theo bảo kiếm của Phụ hoàng giải phóng Cửu đệ ra khỏi thiên lao. Song, lão Cửu Lưu Lăng không chạy đến Huyền Vũ điện gặp mặt Phụ hoàng, mà là cầm bảo kiếm của Hoàng đế cùng với hai mươi mấy thân binh Nhị ca giao cho hắn thẳng tiến đại doanh Kinh Kỳ!

Từ xa chợt nghe thấy tiếng kèn lệnh vang lên trong đại doanh Kinh Kỳ, bụi mù ngút trời, ánh mắt của Lưu Lăng trở nên rét lạnh.

Hai chân kẹp mạnh bụng ngựa, mặt sau ủng bén nhọn đập trên thân tuấn mã. Con ngựa hắn cưỡi so với bầy tảo hồng mã của đám thân binh phía sau thần tuấn hơn nhiều, thân cao chừng một trượng, vô cùng tráng kiện. Ngựa này có tên là Hồng Sư Tử, ngày đi nghìn dặm, đã theo Lưu Lăng nam chinh bắc chiến mấy năm, chính là bảo bối của Lưu Lăng.

Đau đớn khiến Hồng Sư Tử hí vang một tiếng, tốc độ càng nhanh hơn!

Lưu Lăng thầm nghĩ trong lòng, không ngờ đối phương xuống tay nhanh như vậy, nếu mình đến chậm một lát thôi, chỉ sợ ba vạn thiết giáp của đại doanh Kinh Kỳ đã phát động tiến vào Đô thành rồi, khi đó có bằng trời cũng chẳng thể xoay chuyển thế cục được.

Hồng Sư Tử của Lưu Lăng tốc độ cực nhanh, may thay Đô thành cách đại doanh Kinh Kỳ không xa, đám thân binh cưỡi tảo hồng mã ở đằng sau cũng không bị hắn bỏ lại quá xa. Những tảo hồng mã này là giống ngựa nổi danh Sơn Đông, là Hoàng cung thu mua từ Sơn Đông, tổng cộng chỉ có hơn ba trăm con. Lưu Nghiệp phân phát cho các con trai của mình, vì thời gian gấp rút Nhị ca Lưu Trác của hắn đem toàn bộ tảo hồng mã trong Vương phủ của mình dắt ra.

Nhưng vì sự tình cấp bách, dù Hồng Sư Tử có đang bốn vó như bay, Lưu Lăng vẫn lòng như lửa đốt.

Lúc này đại doanh Kinh Kỳ đã gần ngay trước mắt, vệ binh đứng trên tháp vọng cao hơn mười thước đã phất động cờ xí ra hiệu cho mã đội dừng lại. Đương kim Hoàng đế Lưu Nghiệp từng hạ một đạo ý chỉ, vô luận là người phương nào chưa có Hoàng mệnh ban xuống mà dám tự tiện xông vào đại doanh Kinh Kỳ, giết chết không tha! Vệ binh trên tháp vọng không ngừng vung cờ ra hiệu cho bọn họ xuống ngựa, thậm chí đã có cung tiễn thủ chuẩn bị giương cung bắn tên.

Vù!

Một mũi tên xé gió lướt bay, cắm phụp một tiếng trên mặt đất bên cạnh tuấn mã Lưu Lăng đang cưỡi, nhạn linh tiễn hãy còn rung động trên đất, mũi tên này gần như dán sát thân mình Lưu Lăng bắn qua.

Vệ binh trên tháp lầu sau khi bắn tên cảnh báo liền hô to:

– Người ở bên ngoài mau xuống ngựa, bằng không loạn tiễn bắn chết!

Thân binh cầm cờ bên người Lưu Lăng quơ múa cây cờ thêu của Đại Tướng Quân Vương trong tay, hô:

– Khâm sai đại thần, Đại tướng Quân Vương phụng Hoàng mệnh tiến vào đại doanh Kinh Kỳ thi hành công vụ, kẻ nào dám ngăn trở, giết không tha!

Tiếng hô hết sức vang dội, ngay cả quân tốt đang tập kết trong đại doanh đều nghe rành mạch. Hiển nhiên tên thân binh này trung khí mười phần, có thể thấy được là một vị cao thủ nội ngoại song tu.

Vệ binh trên tháp lầu quan sát kỹ, khi nhìn thấy rõ là cờ xí của Đại Tướng Quân Vương thì hơi do dự một chút, cuối cùng lựa chọn cho qua. Tên vệ binh này vừa mới thu hồi cung tiễn trong tay, một tên Bách phu trưởng đã nặng nề nhảy vọt lên.

– Thống lĩnh đại nhân có lệnh, người tới là giả mạo Đại Tướng Quân Vương, không cần thủ hạ lưu tình, loạn tiễn bắn chết!

Bách phu trưởng quát.

– Phất cờ hiệu, mệnh lệnh cung tiễn thủ bắn tên!

Vệ binh quan sát gã Bách phu trưởng hai mắt đã đỏ lự, thoáng nhìn xuống lá cờ Đại Tướng Quân Vương dần hiện rõ nét. Y lắc đầu nói:

– Đại nhân, đó thật sự là cờ xí của Đại Tướng Quân Vương. Vào thời điểm chinh phạt Hậu Chu, ty chức từng đi theo Đại Tướng Quân Vương chém giết trên chiến trường, ty chức nhận ra lá đại kỳ kia!

– Ta lệnh ngươi phất cờ hiệu!

Bách phu trưởng đưa tay đặt lên yêu đao, thần sắc dữ tợn quát.

– Không được!

Một tên vệ binh bình thường có chút khúm núm không biết vì sao đột nhiên trở nên dũng khí mười phần cự tuyệt mệnh lệnh của Bách phu trưởng. Có lẽ là nhớ tới tình cảm cùng giàu sinh ra tử năm đó khi ở dưới trướng của Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng, bất luận thế nào y cũng không đành lòng phất cờ mệnh lệnh cung tiễn thủ bắn tên, phải biết rằng Đại Tướng Quân Vương nổi danh thương lính như con.

– Ngươi dám kháng mệnh!

Khuôn mặt của Bách phu trưởng vặn vẹo, rút ra yêu đao, nhìn thoáng qua mã đội đã tiếp cận đại doanh, trong lòng nóng vội, gã cắn chặt răng vung đao bổ xuống đầu của vệ binh.

Nào ngờ vệ binh này bình thường thật thà chất phác, giờ phút này tâm tư lại trở nên linh mẫn. Y vừa thấy Bách phu trưởng đè tay lên chuôi đao biết ngay đối phương mang lòng tà ác. Thanh đao của Bách phu trưởng vừa giơ lên y đã rút ra một con dao găm, nhào vào lồng ngực của Bách phu trưởng, sau đó đâm xuyên một dao vào bụng của Bách phu trưởng.

– Ngươi!

Cho đến khi chết gã Bách phu trưởng cũng không thể tin nổi tên vệ binh nhỏ nhoi mặc người khi dễ này, lại dám động đao ngay trước mặt mình! Gã không cam lòng liếc mắt nhìn về phía mã đội đã chạy như bay đến trước mắt, thân thể của gã xụi lơ, mang theo vẻ mặt hối hận ngã xuống.

Vệ binh nhìn thi thể của gã Bách phu trưởng ngã dưới chân mình, nhấc chân hung hăng giẫm lên mấy cái.

– Má nó, muốn giết Đại Tướng Quân Vương thì phải hỏi qua Vương Tiểu Ngưu ta trước đã!

Lời này thốt ra từ trong miệng y, không ngờ mang theo vài phần hào khí ngất trời!

Tiện tay ném dao găm đi, vệ binh Vương Tiểu Ngưu huy động cờ lệnh trong tay.

– Khâm sai đại thần đến, mở viên môn!

Lưu Lăng nhìn cờ hiệu phất lên trên tháp lầu không khỏi thầm than may mắn một tiếng, không biết là vị hảo hán nào đã trượng nghĩa giúp mình, chờ chốc lát nữa mọi việc đâu vào đấy rồi, nhất định phải ban thưởng thật hậu cho y.

Mắt thấy viên môn mở rộng, thình lình từ trong đại trướng trong quân có một gã Thiên phu trưởng chạy ra, tay vác bảo kiếm đằng đằng sát khí chạy về phía viên môn bên này. Gã vẫy tay một cái, đám thân binh đứng thẳng tắp như đinh bên ngoài lều lớn lập tức theo gã thẳng đến viên môn.

Thống lĩnh Bàng Long của đại doanh Kinh Kỳ toàn thân khôi giáp đè tay lên bảo kiếm bên hông sải chân bước nhanh từ trong đại trướng ra, đi theo phía sau gã có hai mươi mấy tên Thiên phu trưởng, tên nào tên nấy đều sắc mặt ngưng trọng, mặc giáp trụ chỉnh tề.

– Xem là ai mà to gan như vậy, dám tự ý thả cho giặc xâm nhập vào đại doanh Kinh Kỳ, bắt lấy không cần thẩm vấn, trực tiếp chém đầu!

Bàng Long phẫn nộ rống lên một tiếng, thân binh tùy thân tựa như hổ lang lao ra ngoài, nhắm thẳng về hướng tháp vọng.

Bàng Long ánh mắt lạnh băng nhìn về phía mã đội đã đến bên ngoài viên môn, còn cả mặt cờ xí Đại Tướng Quân Vương đang tung bay trong gió. Khóe miệng của gã lóe lên một nụ cười âm u lạnh lẽo, lầm bầm làu bàu nói:

– Cho dù ngươi có là Đại Tướng Quân Vương bách chiến bách thắng, hôm nay ta cũng phải đại khai sát giới!

Vung tay lên, hai mươi mấy tên Thiên phu trưởng theo sau gã hướng tới viên môn mà đi.

Thời điểm một gã Thiên phu trưởng mang theo mười mấy tên thân binh vọt tới viên môn, Lưu Lăng đã đi tiên phong xông thẳng vào đại doanh. Thiên phu trưởng vung tay lên, mấy chục tên thân binh lập tức lao lên ngăn chặn ở viên môn. Đao tuốt khỏi võ, thương đâm về trước, sát khí nổi lên bốn phía!

Lưu Lăng ghìm dây cương, con tảo hồng mã cao lớn dựng thẳng hai vó lên cứng rắn ngừng lại. Hắn từ trên cao nhìn xuống đám quân tốt trước mặt đang nhìn chằm chằm mình, lông mày nhíu lại, mặt không đổi sắc.

Thiên phu trưởng vượt qua đám người lao ra, dùng trường kiếm trong tay chỉ vào mặt Lưu Lăng, cố ý quát hỏi:

– Người phương nào dám cả gan tự ý xông vào đại doanh Kinh Kỳ, còn không xuống ngựa…

Phốc!

Lưu Lăng bằng vào tốc độ mắt thường gần như khó đuổi kịp rút Thiên Tử Kiếm từ trong ngực ra, kiếm này một đường thẳng tắp từ trên bổ xuống trực tiếp chém gã Thiên phu trưởng thành hai nửa.

Kiếm từ đầu vai Thiên phu trưởng bổ xuống dưới háng.

Dù là Thiên phu trưởng một thân trọng giáp cũng không ngăn được Thiên Tử Kiếm chém sắt như chém bùn.

– Bổn vương chính là Lưu Lăng, con trai thứ chín của đương kim Hoàng đế, khâm phong Đại Tướng Quân Vương, phụng chỉ đến đại doanh Kinh Kỳ làm việc, ai dám ngăn trở tất gặp kết cục như kẻ này.

Lưu Lăng giơ lên Thiên Tử Kiếm trong tay, uy phong tựa Chiến thần giáng thế, hô lên.

Một đám quân tốt ngăn ở viên môn đều bị cảnh giết chóc bất thình lình gây kinh sợ choáng váng, dẫu bọn họ đều là những chiến sĩ giết người như ngóe trong loạn thế, nhưng khi đối mặt với một Lưu Lăng ác liệt bá đạo uy thế như này khó tránh khỏi có chút khiếp đảm. Lưu Lăng tuy chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng từ tuổi mười sáu đã nhập ngũ, trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ nhưng chưa bao giờ bại trận,toàn thân mang theo sát khí khí phách trời sinh khiến cho đám binh lính này không dám làm bừa.

Bàng Long, thống lĩnh của đại doanh Kinh Kỳ, cùng với nhóm thủ hạ Thiên phu trưởng cùng nhau đi tới. Ánh mắt của gã lạnh như băng,sắc mặt như sương giá. Cảnh tượng vừa rồi gã đều chứng kiến rõ ràng rành mạch. Một kiếm này của Lưu Lăng cũng nằm ngoài dự liệu của gã. Thật không thể ngờ Lưu Lăng dám ở đại doanh Kinh Kỳ tùy ý giết người, hơn nữa vừa xuống tay đã chém chết ngay một gã Thiên phu trưởng!

– Kẻ nào dám giả mạo khâm sai tấn công đại doanh Kinh Kỳ? Người đâu, đem đám người này hành hình tại chỗ!

Bàng Long vừa đến viên môn không hề hỏi han nguyên nhân, trực tiếp ra sát lệnh!

– Ai dám! Không nhận ra cờ hiệu của Đại Tướng Quân Vương hay sao?

Thân binh cầm cờ ngồi trên lưng ngựa quát.

Đám quân tốt vốn đã có hơi khiếp sợ uy nghi của Đại Tướng Quân Vương, bị thân binh cầm cờ quát to một tiếng thì không dám động thủ nữa. Một đám quân tốt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngơ ngơ ngác ngác.

– Ngay cả hiệu lệnh của ta cũng không nghe sao? Người tới! Đem đám tặc tử này hành hình ngay tại chỗ.

Bàng Long lại quát.

Căn cứ vào sự lạm dụng uy quyền ngày thường của gã, nhóm quân tốt bèn bắt đầu hướng về phía Lưu Lăng bao vây.

– Lớn mật! Bàng Long ngươi không biết bổn Vương hay sao?

Lưu Lăng ngồi ngay ngắn trên yên ngựa quát to.

Ánh mắt của hắn như một mũi tên nhọn hoắt thẳng tắp đâm vào trong mắt Bàng Long, ánh mắt sắc bén đến nỗi con ngươi của Bàng Long đau xót, tựa hồ thật sự bị cắt vào.

Chỉ có hào kiệt sống sót qua trăm trận chiến thiên quân vạn mã, mới gần như có thể thực chất hóa sát khí như vậy.

Bàng Long không kìm nổi trong lòng phát đắng, đều nói Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng kỳ tài ngút trời, khí phách lẫm liệt, hôm nay tận mắt chứng kiến khí thế cao ngất bộc lộ ra của hắn quả nhiên uy nghi vô cùng.

Cố nén áp lực, Bàng Long giơ tay chỉ vào Lưu Lăng quát:

– Tặc tử lớn mật, Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng đã bị cách chức đày làm thứ dân nhốt vào thiên lao hai năm rồi, ngươi dám giả mạo Đại Tướng Quân Vương, dẫu có là lăng trì xử tử cũng không hết tội. Các ngươi còn không mau bắt người!

Lưu Lăng ha hả cười lạnh:

– Nhị ca nói quá đúng, ngươi quả nhiên là cẩu nô tài của Thái tử. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho dù ngươi không biết ta, chẳng lẽ không nhận ra được Thiên Tử Kiếm trong tay ta hay sao?

Sự nghiêm khắc trong khẩu khí của hắn dọa cho Bàng Long càng thêm khiếp sợ.

Lưu Lăng cầm Thiên Tử Kiếm trong tay, ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, thần uy lẫm lẫm!

– Thấy Thiên Tử Kiếm, như thấy Trẫm đích thân tới! Bàng Long ngươi còn không quỳ xuống!

– Này…

Bàng Long lui về sau hai bước khó có thể che giấu sự bối rối, gã không dự liệu được Lưu Lăng lại có thể mang theo Thiên Tử Kiếm của đương kim Hoàng đế. Thiên Tử Kiếm như Trẫm thân lâm, nếu không quỳ tức đồng tội với mưu phản, tru di cửu tộc!

Nhưng vừa nghĩ tới viễn cảnh ngày sau Thái tử đăng cơ, mình sẽ là thần tử trụ cột, dẫu ngày hôm nay có giết chết một tên Vương gia,không quỳ dưới Thiên Tử Kiếm thì thế nào? Chờ Thái tử lên ngôi Hoàng đế rồi, vậy mình sẽ chỉ có công mà không có tội.

Nghĩ đến đây, Bàng Long cắn răng hạ quyết tâm.

– Các ngươi đều bị điếc sao?! Tên này giả mạo khâm sai Đại Tướng Quân Vương, còn dám cầm Thiên Tử Kiếm giả, chính là muốn làm phản! Các ngươi dám không giết chết những tặc tử này, ngày sau Thái tử đăng cơ nhất định sẽ phán các ngươi tội mưu loạn.

Lúc này trong lòng không còn chướng ngại gì nữa, Bàng Long trực tiếp mang ra danh nghĩa của Thái tử.

Đám Thiên phu trưởng dưới tay gã ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có vài tên là thủ hạ thân cận của gã thấy người còn do dự, liền dẫn đầu rút ra bảo kiếm, một tên chỉ vào Lưu Lăng quát:

– Tru sát nghịch tặc, chúng ta đều sẽ trở thành công thần, giết hết bọn chúng!

Vừa dứt lời, tên này lập tức đâm kiếm thẳng hướng Lưu Lăng.

– Quả nhiên là vẫn không chịu chết tà tâm.

Lưu Lăng lẩm bẩm.

Hắn ngồi trên ngựa chĩa ngón tay về phía tên Thiên phu trưởng xông đến, quát:

– Kẻ này kháng Hoàng mệnh, mưu đồ tạo phản, giết không tha! Ngày sau tru cửu tộc!

Một gã thân binh phía sau hắn đột nhiên vươn người dậy, nhanh tựa bóng câu lướt qua khe cửa nhảy xuống ngựa, chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt tên Thiên phu trưởng kia. Chỉ thấy cổ tay của tên thân binh này nhoáng lên, không biết từ chỗ nào rút ra một thanh kiếm uyển chuyển như độc xà, sắc bén như điện, chợt thấy kiếm quang lóe lên như rắn độc thè lưỡi, nhuyễn kiếm đã đâm xọc vào cổ họng của gã Thiên phu trưởng.

Thân hình của thân binh khẽ động, nhuyễn kiếm trong tay nhanh như điện quang, nhoáng cái đã giết chết ngay tại chỗ hai gã Thiên phu trưởng.

Những thân bình này đều là dị sĩ giang hồ Nhị hoàng tử thu nạp giả trang thành binh sĩ, luận về công phu chiến đấu gần, mấy tên Thiên phu trưởng đã quen chém giết trên lưng ngựa sao có thể là đối phủ.

Mắt thấy tên thân binh này như hổ vào bầy dê, vài tên Thiên phu trưởng dẫn đầu xông lên căn bản không có sức hoàn thủ đã bị giết chết sạch. Lúc này ở phía sau Lưu Lăng lại có hai gã thân binh từ trên ngựa nhảy xuống, một người sử song búa, khí phách hào hùng, một người dùng trường thương, như giao long xuất hải! Hai người vừa vào chiến cuộc, tình thế lập tức phân rõ thắng thua.

Bàng Long không thể nào tưởng được chỉ là vài tên thân binh bình thường thôi lại có thân thủ như vậy, gã lùi về phía sau mấy bước. Sắc mặt trắng bệch, thân thể không kìm nổi hơi run rẩy.

Lúc này một Thiên phu trưởng thấp giọng nói:

– Ta nhận ra Đại Tướng Quân Vương đấy, ban đầu ở phía Nam bình định phản loạn ta đã nhậm chức ngay dưới trướng của Đại Tướng Quân Vương, ta tin tưởng Đại Tướng Quân Vương sẽ không mưu phản.

Một gã Thiên phu trưởng khác cũng nói:

– Ta cũng từng đi theo Đại Tướng Quân Vương, ta tin tưởng Đại Tướng Quân Vương!

Lưu Lăng thấy tình hình đã bắt đầu biến chuyển có lợi cho mình, hắn mạnh mẽ vung cánh tay hô lên:

– Ai đã từng theo ta Nam chinh Bắc chiến?

– Có!

Vài tên Thiên phu trưởng vốn có lòng ủng hộ Đại Tướng Quân Vương đồng thanh hô.

– Bắt tên tặc tử này cho ta!

Lưu Lăng chỉ vào Bàng Long quát.

Hai gã Thiên phu trưởng tiến lên giật lấy bảo kiếm trên tay Bàng Long, bắt lấy cánh tay gã áp giải đến trước ngựa Lưu Lăng.

Lưu Lăng quát lệnh với tên thân binh dùng nhuyễn kiếm:

– Phản tặc Bàn Long, xúc phạm khâm sai, coi rẻ triều đình, ý đồ mưu phản, chém!

Thân binh cầm nhuyễn kiếm sắc mặt dữ tợn tung một cước đạp Bàng Long té ngửa trên đất, ha ha cười nói:

– Đi theo Cửu gia làm việc, thật đúng là con mẹ nó sảng khoái!

Tay nâng kiếm bổ xuống, đầu người lăn lông lốc trên đất!

Lưu Lăng ngồi trên ngựa cất cao giọng hô:

– Phản tặc đã giết, những người còn lại đều không truy cứu! Bây giờ nghe ta hiệu lệnh, tập hợp tất cả quân mã trong đại doanh Kinh Kỳ,theo ta vào thành cần Vương!

– Vâng!

Tiếng hô vang vọng như sấm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.