Giải khai khúc mắc (Thượng)
Cảnh xuân trước sau như một, tươi đẹp rực rỡ. Thế nhưng đối với văn võ cả triều mà nói, ngày xuân năm nay lại mang theo áp bách khôn cùng.
Sau khi Quân thâu lệnh chết được nửa tháng, Đình úy nhận lệnh nghiêm tra cuối cùng tìm ra sáu gã quan lại ngày thường tham ô hối lộ. Mà sáu người này, khi đối mặt với chứng cớ xác thực cũng chỉ có thể cúi đầu thừa nhận, lập tức bị Khương Trạch lôi ra chém đầu răn chúng không chút do dự, gia sản đều bị tịch thu xung vào quốc khố. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cả triều đình trên dưới bàng hoàng, bầu không khí càng lúc càng xấu hổ, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể trở về gió êm sóng lặng.
Trong số sáu người bị định tội, có một người là Thiếu phủ1 đương thời, bên trong vẫn thường xuyên chi trì thế lực của Khương Tố. Nhìn ở tình cảm ngày xưa, Khương Tố đứng ra bảo vệ thê nhi phụ mẫu của hắn, thế nhưng cũng chỉ lần này mà thôi.
Mà đến lúc nà Khương Trạch vẫn chưa nói ngừng lại, vì vậy Đình úy chỉ có thể kiên trì tiếp tục điều tra.
Hắn không biết mình còn có thể tra ra cái gì, chỉ biết nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng cả triều đình đều phải rối loạn.
Trên thực tế, hiện tại mỗi ngày bách quan đều liên tục lựa lời khuyên nhũ, ngoài sáng trong tối ngầm khuyên bảo Khương Trạch vừa mới đăng cơ, đại quyền bất ổn, đừng nên làm quá mức. Dù sao nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền!
Bất quá Khương Trạch cũng không thèm để ý việc này —— sống lại một đời, tính tình của y thực sự đã khá hơn rất nhiều, kiếp trước nếu có người dám nói những lời như vậy với y đã sớm bị giải đi nếm thử cái gì chân chính gọi là ‘nước có thể lật thuyền’. Thế nhưng y cũng lo rằng Khương Tố vẫn đang theo dõi, quả thực cũng không nên xử lý quá mức hung tàn, vậy nên tùy ý nhướn mày nói: “Hôm nay có bao nhiêu quan lại chết đi, ngày khác sẽ tìm người tài đến để bổ túc danh ngạch, chỉ cần bảo chứng trên dưới triều đình có thể vận hành bình thường là được. Vì vậy nếu không muốn chết thì nên sớm đứng ra tự thú đi.”
Hữu tướng tại chỗ nộ hỏa công tâm lập tức ngất đi, Tả tướng sắc mặt giận dự, cưỡng chế kinh sợ trong lòng cúi đầu cung kính chống đỡ. Đương nhiên, càng nhiều người là bị giọng điệu xem mạng người như chuyện vặt vãnh của Khương Trạch dọa đến chết ngất, cả ngày lo lo lắng lắng sợ bị liên lụy.
Thiên hạ đương thời ngôn luận tự do, chê bai Thiên tử vốn là trọng tội, bất quá hôm nay đứng trước thời khắc nguy cơ, tự nhiên sẽ có quan viên tụ lại cùng nhau thương nghị đối sách. Mỹ kỳ danh viết, “Phòng ngừa Thiên tử bị tiểu nhân che mắt, chém hết văn võ đương thời, tổn hai giang sơn lê dân.”
Mà Khương Tố cũng có mặt trong số đó.
Hôm nay là ngày hưu mộc2, bình thường hắn vẫn hay hồi cùng bồi Khương Trạch phê duyệt tấu chương đã đọng lại nhiều ngày. Bất quá nếu Hữu tướng đã thỉnh hắn nhất định phải đến, hắn đành phải tiếp nhận thiếp mời.
Khi đến buổi nghị sự, Khương Tố ngồi xuống vị trí chủ vị, tròn một canh giờ chỉ lẳng lặng lắng nghe chứ không nói một lời. Hắn biết mồm mép văn nhân vốn vô cùng lợi hại, lại không biết đám người kia có thể ba hoa không ngừng, dù chẳng thốt ra một lời thô tục nào lại có thể đem Khương Trạch từ đầu tới chân phê phán đến thương tích đầy mình.
Khương Tố siết chặt chén trà trên tay.
Những người ngồi ở phía xa vẫn chưa phát giác, thế nhưng Hữu tướng ngồi ở bên cạnh nhìn gương mặt thủy chung vẫn ôn hòa của hắn, không hiểu vì sao lại ớn lạnh sống lưng.
Vì vậy, đợi đến khi rốt cuộc có người thở dài một tiếng tổng kết “Nếu hôm nay người vi quân chủ là điện hạ, những đồng liêu kia không tất phải chịu cái họa ‘dục gia chi tội’3 kia”, bàn tay của Hữu tướng đang cầm chén trà bỗng nhiên run lên, nước trà nóng hổi tràn ra khiến bàn tay của lão đỏ bừng một mảnh.
Có lẽ nhìn thấy biểu tình của Hữu tướng có điểm không đúng, không khí giữa sân lập tức ngưng trệ, nhưng ngay sau đó mọi người giống như đột nhiên tỉnh ngộ, không ngừng lên tiếng tán đồng cách nói của người nọ.
Khương Tố ngước mắt.
Hắn ở giữa tiếng thở dài liên tiếp của mọi người vẫn cứ tỏ ra thờ ơ, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nọ, liễm mâu dương thần4, phát ra một tiếng cười mỉa mai cực nhỏ.
Hay cho một câu dục gia chi tội.
Hay cho một ý tứ khiêu khích.
Không nói đến, nếu như những người đó đều chưa từng tham ô, tiếp nhận hối lộ, Đình úy là như thế nào điều tra ra chứng cớ. Lại nói hiện tại, hắn lấy cái gì đi đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Mặc dù bắt đầu từ năm mười một tuổi hắn đã đứng trên triều đình nghị sự tham chính, do đó ở mười năm tiếp theo cũng tích lũy không ít danh tiếng trong dân gian, thậm chí có không ít người ngưỡng mộ muốn đi theo. Nhờ vậy, lúc y thất thế phần lớn mọi người cũng chưa từng bỏ đá xuống giếng, thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, dù sao từ xưa đến nay, Thiên tử hiến dâng tính mạng cho trời, thiên hạ tuân phục sắp đặt của Thiên tử, cho dù Khương Trạch có chút không đáng tin cậy —— thế nhưng chỉ cần y không bạo ngược như Kiệt, Trụ, coi rẻ nhân mạng, văn võ cả triều cùng với thiên hạ bách tính sẽ không có khả năng sinh ra bất kỳ ý tứ phản kháng gì. Đương nhiên, nếu không phải án kiện tham ô ép những người này đến không thở nổi, ngày hôm nay bọn họ cũng tuyệt không dám bày trò xích mích ly gián như vậy, thậm chí còn ám chỉ xúi giục y mưu phản.
Đồng dạng, hiện giờ chỉ là biểu hiện của Khương Trạch không quá phô trương chứ cũng không có gì thất trách, ngược lại cử động hiện tại của y chính là bắt đầu ra tay thanh lý đám sâu mọt này của triều đình, vì dân trừ hại. Bách tính nghe được nhất định sẽ cảm thấy lòng dạ khoan khoái, thập phần chi trì hành động của y.
Đây chính là nói về dân tâm, Khương Tố hiển nhiên hiểu rất rõ ràng.
Mà nếu muốn mưu phản, ngoại trừ dân tâm và ý đồ của bách quan tương ủng, quan trọng nhất là hai thứ: tài phú cùng binh mã. Hắn giện tại cái gì cũng không có.
Tiền triều băng vong, thiên hạ phân năm. Quân chủ của các quốc gia tiếp thu giáo huấn lúc đó mà vững vàng nắm giữ hổ phù trong tay, tận hết khả năng bảo chứng mình có thể tự do điều hành binh mã trong nước. Ngoại trừ Thiên tử, chỉ duy có Thái úy có đặc quyền này, thế nhưng trước khi Thái úy điều động binh mã cũng phải xin chỉ thị của Thiên tử, đạt được nửa tấm hổ phù do Thiên tử ban tặng mới có thể dẫn quân.
Thái úy đương thời chính là lão sư binh pháp của Khương Tố, thế nhưng từ nhỏ hai huynh đệ tình thâm khó phân, lão đồng dạng cũng là lão sư của Khương Trạch. Lão mặc dù từng vô số lần ca ngợi phong phạm nho tướng của Khương Tố, thế nhưng cũng từng tán thưởng Khương Trạch dùng binh như quỷ thần, thủ đoạn tàn nhẫn, dứt khoát. Dùng lý giải của Khương Tố đối với lão sư nhà mình, chỉ cần Khương Trạch không giống Chu U Vương hoa mắt ù tai, lão tuyệt đối không chi trì cái loại việc huynh đệ tương tàn làm hại triều cương này.
Nếu hắn thật sự muốn mưu phản, đã không có biện pháp xúi giục Thái úy, liền chỉ có có môt cách để đi, chính là đột nhiên nổi loạn, bức vua thoái vị mà thôi.
Thế nhưng việc này cũng có biết bao trắc trở đây?
Lần đó phủ đệ của hắn bị hủy, Khương Trạch dưới sự lo lắng đem toàn bộ thủ vệ kinh đô đều thay đổi, chỉ là Vệ úy cũng bị bỏ cũ thay mới không biết bao nhiêu người, mấu chốt nhất là Quang lộc huân5 trong cửu khanh đã bị đổi thành trưởng tử của lão sư bọn hắn. Tin tưởng rẳng, chỉ cần hắn dám mở lời xúi giục, không bao lâu sao cái vị hán tử ngay thẳng được hắn xem như huynh trưởng kia sẽ không nói hai lời lập tức báo lại chi tiết cho Khương Trạch, dẫn binh bắt hắn.
Nửa năm trước, Khương Trạch quyết định mưu phản cũng đã lựa chọn biện pháp ôn hòa nhất, ngụy trang thành chưa gượng dậy nổi, thả lỏng cảnh giác của Khương Trạch, âm thầm thu mua bách quan, lại không ngừng tản hiền danh khắp thiên hạ. Đợi đến khi danh vọng cực thịnh thì đứng lên cướp lấy binh quyền, ngôi vị hoàng đế cũng tự nhiên là vật trong túi hắn.
Đáng tiếc lý tưởng thật đẫy đà, hiện thực quá xương xẩu.
Ngắn ngủi nửa năm, thế cục kinh đô nháy mắt đã thay đổi —— hay là nên nói, ngay khi Khương Trạch đăng cơ, hắn đã trở nên bất lực.
Cơ hội duy nhất để hắn nắm giữ binh mã Khương quốc chính là lúc xuất chinh, thế nhưng dùng sự lý giải của hắn đối với Khương Trạch, nhóc con kia hiển nhiên muốn ngự giá thân chinh.
Khương Tố nở nụ cười.
Hắn nhẹ nhàng gác lại ấm trà, đứng lên. Thế nhưng lúc này mọi âm thanh đều im lìm, cho dù chỉ là một âm hưởng cực nhẹ cũng có thể trở thành tảng đá lớn tiếp theo ném xuống mặt hồ êm đềm không hề gợn sóng, chỉ nghe lõm bõm một tiếng liền văng lên vô số bọt nước.
Tất cả mọi người vô thức đem ánh mắt lo sợ bất an ngưng tụ trên người của hắn.
Năm nay Khương Tố đã hai mươi hai tuổi.
So với Khương Trạch vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, hắn chính là một đại nhân chân chính. Thân hình của hắn so với Khương Phong thì cao lớn hơn, khuôn mặt cũng càng nhiều tuấn lãng, hắn từng là quân chủ ưu tú nhất trong mắt vô số đại phu sỹ tộc Khương quốc, cũng là một trong số ít những người được xem là có đại tài đủ để thống nhất thiên hạ.
Danh mãn vu thiên hạ, bất nhược kỳ dĩ dã. (Danh vang khắp thiên hạ chẳng bằng biết dừng đúng lúc)
Khương Tố mỉm cười.
Hắn vĩnh viễn chính là quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Cho dù đánh mất ngôi vị hoàng đế khiến mọi người đồn đại tâm tính đại biến, rốt cuộc cũng có thể duy trì phẩm chất thận trọng kiêu ngạo của hoàng tộc.
Khương Tố đảo mắt nhìn quanh, nhãn thần trước sau như một bao dung bình tĩnh, hắn đạm nhạt nói: “Ta cũng không muốn quản đây rốt cục là chứng cứ xác thực hay dục gia chi tội. Dù sao trong việc này có bao nhiêu khúc chiết các vị đều hiểu rõ trong lòng. Ta chỉ xin khuyên một câu, nếu các vị thật sự có chút cử chỉ thất thố không bằng gặp vua tự thú, bệ hạ nhất định sẽ xử lý nhẹ nhàng.”
Cả sảnh đường tĩnh mịch.
Dứt lời, Khương Tố còn bồi thêm một câu: “Lời ta cũng chỉ đến đây, các vị xin tự tiện.” Dứt lời, mặc kệ đám người quanh mình sắc mặt bỗng nhiên vặn vẹo, hắn hào phóng sửa sang lại y quan một chút rồi xoay người rời đi.
Khương Tố tự nhiên là đi gặp Khương Trạch.
Suốt nửa năm qua hắn cùng với ám tuyến dưới trướng có không ít gặp gỡ thân mật, ngay cả có cẩn thận đến đây cũng sẽ lưu lại không ít chứng cứ chứng minh lòng hắn không thề thần phục. Thế nhưng sau khi Quân thâu lệnh phủ bị kiểm kê, tất cả những vật phẩm có liên quan đến hắn đều biến mất ly kỳ.
Là ai cầm đi những thứ kia?
Đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Khương Tố bước khỏi phủ Hữu tướng.
Bầu trời hôm nay nhuốm một màu xanh thẳm, hoa đào nộ phóng khắp nơi, xuân phong mơn man trên mặt chẳng khác nào bàn tay tình nhân âu yếm. Tốt đẹp khó có được nhất chính là ngày xuân.
Khương Tố không nhanh không chậm đi về phía hoàng cung.
Trong lúc bước dọc theo lộ trình, hắn chợt nhớ đến lúc trước cùng Khương Trạch nhiều lần đấu cờ.
So với phong cách khiêm tốn nghiêm cẩn của hắn, Khương Trạch từ trước đến này đều tùy tâm sở dục, mặc dù phân định thắng thua cần chút thời gian, thế nhưng những quân cờ trước đó Khương Trạch hạ xuống nhìn như không chút ý nghĩa nào, đến tàn cục liền biến thành một trong những tồn tại mấu chốt nhất. Mà Khương Tố cũng thường thường bởi vì những bẫy rập ngoài dự liệu này mà binh bại như núi lở……
———————-
1/ Thiếu phủ: Một chức quan, có vẻ rất quan trọng trong bộ máy hành chính của bối cảnh truyện. Mình không tra được thông tin chính xác, nhưng theo phỏng đoán có lẽ tương đương quận chủ hoặc huyện chủ, là loại người có nhiều thanh danh trong dân gian.
2/ Hưu mộc: Tắm rửa. Ngày xưa quan lại thượng triều qua một chu kỳ sẽ có ngày nghỉ, thường nói là dùng để tắm rửa, vì vậy sau này ngày nghỉ cũng được gọi là hưu mộc. Thật ra cũng giống chu kỳ một tuần nghỉ 1 ngày của hiện đại, chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau, cách gọi khác nhau.
3/ Dục gia chi tội: Đã muốn hãm hại người khác thì nói thế nào cũng được. Như vậy câu này có nghĩa là tội danh cố ý gán ghép, bị người đổ tội.
4/ Liễm mâu dương thần: Cụp mắt giương môi, chỉ là cử chỉ nhìn xuống cười mỉa mà thôi, thế nhưng để nguyên văn cho có không khí.
5/ Quang lộc huân: Đoạn này mình chém khá sát tay nên không biết có đúng không, nếu như chính xác theo phán đoán của mình thì đây là một chức quan phụ trách thăng giáng chức vị của quan lại trong triều. Có chút giống như thư ký ghi thành tích và tính thưởng cuối năm ấy.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười