Đế Trường Trạch

Chương 33: Chương 33




Gió có chút lớn, ta không nghe rõ…

Thị vệ xốc màn che lên tiến nhập doanh trướng, gã cung kính thi lễ một cái rồi tiến đến khóa hai tay của Lý ngự y ra sau lưng, lôi người ra ngoài. Ngay vào lúc này, Lý ngự y bỗng nhiên linh quang chợt lóe vội vàng la lên: “Bệ hạ lẽ nào người không lo lắng đến Tịnh Kiên Vương sao?! “

Khương Trạch nở nụ cười.

Đời này, người duy nhất có thể uy hiếp y chính là Khương Tố, thậm chí chỉ cần vừa nghĩ đến đối phương thì ý chí sắt đá của y liền xuất hiện vài phần mềm mại.

“Buông lão ra thôi.” Khương Trạch đạm nhiên nói, “Gọi toàn bộ quân y đến đây.”

Một đám quân y rất nhanh liền có mặt, bọn họ cẩn cẩn dực dực bái kiến Thiên tử, nghe nói Thiên tử triệu bọn họ đến đây là muốn bọn họ thay phiên chẩn mạch, vì thế mọi người đều khẩn trương không ngớt, tim đập chân run.

Chờ sau khi mọi người nơm nớp run rẩy bắt mạch xong, toàn thể quân y hai mặt nhìn nhau, phảng phất như có thể từ trên mặt đồng liêu nhìn xem đáp án có tương đồng với mình hay không.

Cũng có người chú ý đến chén thuốc đang để bên cạnh, vừa muốn tra xét xem đến tột cùng là thứ gì đã nghe Khương Trạch lạnh lùng nói: “Không cần quản thứ đó, hãy nói suy luận của chính các ngươi. “

Vì vậy mọi người trầm mặc một lát, đợi khi nghe Khương Trạch gọi đến tên mình thì cả người lạnh toát bước ra báo cáo: “Mạch tượng trầm ổn có lực, tiếng nghe vững chắc, vị trí phù hợp, kinh mạch không có gì tắt nghẽn, chỉ là hậu lực có chút yếu kém”, “Đây chính là hiện tượng mất máu quá nhiều”, ngoài ra cũng không có gì khác nữa.

Khương Trạch cũng không nói thêm gì, chỉ phất tay ra lệnh bọn họ lui ra.

Sau đó y dời mắt về phía Lý ngự y đang quỳ sát bên cạnh: “Tất cả mọi người đều nói trẫm chỉ mất máu quá nhiều.”

Chỉ nghe Lý ngự y trả lời: “Năm đó Tề Hoàn công cũng không tin thần y Biển Thước như vậy1..”

Khương Trạch xuy cười xòa một tiếng: “Tự so với Biển Thước, da mặt ngươi thật ra cũng dầy đó.”

“Trẫm sẽ cho ngươi một lần cơ hội, nếu ngươi không đưa ra được đáp án khiến trẫm hài lòng, cho dù Tịnh Kiên Vương có ở đây cũng không thể cứu được ngươi. “

Lý ngự y lại cúi đầu xuống thấp hơn, nhưng đến tận lúc này lão cũng không thay đổi ý định, vẫn kiên trì kết quả chẩn đoán như trước, thậm chí còn tung ra một đòn chiến lược: “Hạ quan cũng không phải ăn nói lung tung… Sở dĩ có thể chẩn đoán như vậy là vì hạ quan đã từng gặp qua việc này!”

Khương Trạch hơi khựng lại: “Ngươi đã gặp qua?”

Y lẳng lặng tựa vào cái giường gỗ duy nhất trong doanh trướng, tuy rằng bộ dạng vẫn giống như cành liễu trước gió, thế nhưng trong mắt Lý ngự y, người trước mặt cũng không phải thiếu niên vô tâm vô phế đã quen cẩm y ngọc thực, tinh tế nhu nhược, chỉ biết tranh đoạt ánh mắt người nào đó trong hoàng cung Khương quốc. Người đang ở trước mặt lão so với độc xà mãnh hổ càng nguy hiểm hơn mấy lần!

Đây là Thiên tử Khương quốc.

Chân chính là Thiên tử của một quốc gia!

Lý ngự y hiện tại quả thật như đi trên băng mỏng.

Toàn thân của lão vốn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, chỉ là căn bản cũng không dám lau: “Dạ… lúc đó hạ quan vẫn còn nhỏ tuổi, là dược đồng theo bên cạnh tiên sinh2. Lúc đó, đã từng gặp được một vị nam nhân… cũng giống bệ hạ…”

Khương Trạch vẫn điềm nhiên nhìn ngắm những đầu ngón tay phải đã được băng bó cẩn thận, y nhíu mày từ chối cho ý kiến: “Sau đó thì sao?”

“Lúc người kia gặp được tiên sinh đã hoài thai năm tháng, bụng dưới đã lộ rõ ràng…”

“Y mặc dù một thân nghèo túng thế nhưng vẫn khẩn cầu tiên sinh bảo vệ thai nhi… cho dù có phải trả giá bằng sinh mệnh. Tiên sinh năm đó hành y tế thế, cả đời cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, tự nhiên liền đáp ứng.”

Lý ngự y thuở nhỏ nghèo túng, từ lúc còn là hài tử đã được tiên sinh thu dưỡng, lúc gặp nam nhân kỳ quái này lão vẫn còn tại niên kỷ thơ ấu ngây ngô, cũng không biết nam tử không có khả năng mang thai, mà sau này khi đã hiểu chuyện, lần nào nói với người khác cũng bị xem như thiên phương dạ đàm, cười xòa bỏ đi. Chỉ là ký ức năm đó, khi tiên sinh của lão chuẩn bị đỡ đẻ cho nam tử kia thì cả đời không thể xóa nhòa.

Có lẽ vì đề cập đến một đoạn cố sự, trong ánh mắt của Lý ngự y mang theo hoài niệm cùng phức tạp sâu đậm. Thanh âm của lão tự nhiên cũng không khô cằn như lúc trước: “Tiên sinh của ta tuy có bản lĩnh diệu thủ hồi xuân, thế nhưng đối với việc nam tử mang thai cũng là thúc thủ vô sách. Sau lại vì nam tử kia lật xem cổ thư, phát hiện có một vài ghi chép mờ mịt nhắc đến, trên đời này dường như thật sự có một bộ tộc được thượng thiên ưu ái, nam tử trong tộc có khả năng dựng dục sinh mệnh. Chỉ là trong cơ thể vị nam tử kia cũng không có sản đạo, thủ thuật trợ sản cho nam tử trong bộ tộc kia đã thất truyền từ lâu, không thể tra cứu.”

“Tiên sinh tối hậu định ra một biện pháp: trong lúc lâm bồn dùng dao mảnh mở ra một vết cắt phía trên xương mu nửa thốn, đợi khi mang thai nhi ra dùng chỉ làm từ ruột khâu lại… trong toàn bộ quá trình, hạ quan có cơ may được nhìn thấy tận mắt, bên cạnh làm trợ thủ. Cuối cùng tiên sinh đã thành công, nam tử kia tuy là cửu tử nhất sinh, thế nhưng sau khi tĩnh dưỡng hai tháng rốt cục cũng không có việc gì.”

Khương Trạch lẳng lặng nghe xong toàn bộ, ánh mắt nhìn Lý ngự y vẫn bình tĩnh như nước.

Chỉ là việc đã đến nước này, Lý ngự y chỉ có thể kiên trì nói xong: “Hiện tại bào thai trong bụng bệ hạ bất quá mới hai tháng, tự người tra xét hẳn sẽ không thấy gì khác thường. Nhưng nếu để thai chết lưu, nhất định sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất…”

“Hôm nay lúc bệ hạ giao thủ với Cơ Minh, đã có dấu hiệu sinh non…” Lúc Lý ngự y nói đến đây chỉ cảm thấy cả người không hiểu vì sao cả người đều cảm thấy lạnh lẽo, phảng phất có sức nặng nghìn cân ép xuống, khiến lão vô pháp thẳng lưng. Lão cúi đầu rũ mắt xuống, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc vẫn lựa chọn nói thẳng ra, “… bệ hạ nếu như không muốn… xin tỉnh người trước tiên điều dưỡng thân thể lại cho tốt. Đến khi đó chỉ cần một chén thuốc… sau khoảng một tháng, bệ hạ liền khôi phục như ban đầu!”

Lý ngự y rốt cục cũng an toàn lui ra.

Lúc lão rời khỏi doan trướng cũng là lúc mặt trời rự rỡ nhất trong ngày, cảm thụ sự ấm áp của dương quang vây quanh cơ thể, trong thoáng chốc lão thậm chí có loại cảm giác giống như đã cách cả một thế hệ.

Lý ngự y lộ ra một nụ cười khổ.

Đợi đến khi chuyện này kết thúc, cũng không biết liệu lão có thể sống tiếp hay không? Gần vua như gần cọp, không bằng sớm tìm đường thoát khỏi chốn thị phi này đi!

Trong lòng Lý ngự y triệt để đốn ngộ, Khương Trạch lại là mờ mịt không xong. Trên thực tế sau khi Lý ngự y lui ra hồi lâu, y vẫn duy trì tư thế ngồi tựa vào giường, không hề nhúc nhích.

Y nghĩ, đây là việc sai lầm cỡ nào đây.

Tất cả quân y đều không nhìn ra y có vấn đề gì, chỉ có Lý ngự y kia vẫn một mực kiên trì với cái chẩn đoán hoang đường kia. Vậy nên, ngay cả chính bản thân kia cũng bắt đầu dao động, liệu có phải y đã mang thai thật không?

Cái gì là ‘Trên đời này dường như thật sự có bộ tộc được thượng thiên che chở, nam tử trong tộc có thể dựng dục sinh mệnh’, cái gì ‘mổ bụng lấy thai’, cái gì ‘dấu hiệu sinh non’… tất cả những thứ đó, là buồn cười đến mức nào!

Khương Trạch kéo kéo khóe miệng, nhưng căn bản là cười không nổi.

Y trước đây sẽ không tin tưởng, ngoại trừ trong mộng con người lại có thể trọng sinh làm lại từ đầu, thế nhưng trời cao vẫn là cho y cơ hội sống lại lần nửa, để y sửa đổi số mệnh lần nửa đạt được Khương Tố. Y chỉ biết trên đời này nữ nhân có thể dựng dục tân sinh, hiện tại lại có người nói với y ‘trong bụng ngươi cũng có một sinh mạng’.

Nhưng nếu đây là sự thật thì sao?

Hôm đó lúc y dụ dỗ Khương Tố đã nói ‘đây là loại việc để sinh hài tử’, chẳng lẽ không phải nhất ngữ thành sấm1?

Khương Trạch rũ mi.

Y chần chờ một lát rồi đem tay phải luồn vào trong chăn đặt lên bụng mình.

Nếu là thật…

Như vậy ở đây… có hài tử của y và Khương Tố.

Khương Trạch hít sâu một hơi. Y chậm rãi nắm chặt tay lại, nhắm mắt bình tĩnh gọi: “Người đâu.”

“Mang toàn bộ tộc phổ tông quyển của Hoàng tộc và Văn Nhân gia đến đây, không được để sót mọt quyển nào.”

“Dạ.”

“… Chờ một chút. Mang cả Văn Nhân Diễm đến.”



Ba ngày sau, Khương Tố đại thắng trở về.

Trong trận này, Khương Tố thành công đánh chết chủ tướng quân địch, bắt ba phó tướng, thiên tướng làm tù binh, thu được toàn bộ lương thảo mang theo của kẻ địch, mà binh sỹ Khương quốc lại tử thương không đến một nghìn người. Đây có thể xem như trận thắng lớn ít có của Khương quốc.

Khương Trạch tự mình ra ngoại ô Định Tây huyện nghênh đón Khương Tố.

Tuy đã biết rõ trận chiến này là vạn vô nhất thất, Khương Tố khẳng định không có việc gì, thế nhưng Khương Trạch rốt cuộc vẫn không nhịn được mà tâm tư nhộn nhạo. Nếu không phải do việc kia, sau khi bắt được Cơ Minh y nhất định phải tự mình vào núi cùng Khương Tố kề vài chiến đấu, đợi khi nhìn thấy đối phương bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, Khương Trạch mới có thể thở dài một hơi.

Y nhìn gương mặt càng thêm tuấn mỹ kiên cường của Khương Tố, lại nhớ đến tình huống ở kiếp trước, khi y ở tại triều đình nghe tin thắng trận từ tiền tuyến báo về, trong đầu không ngừng tưởng tượng dáng dấp của đối phương. Trong lòng hiện tại là chua là ngọt cũng khó bề phân biệt.

Y chính là mong nhớ Khương Tố như vậy.

Thậm chí trước mặt bao người cũng không nhịn được muốn ôm chầm đối phương, làm ra hành động không thích hợp.

Mà y cũng quả thực đã làm như vậy.

Chỉ là vừa mới ôm lấy Khương Tố y liền bị mùi máu tanh chưa được tẩy sạch trên người đối phương xông một trận, trong nháy mắt cơ thể liền làm ra phản ứng, trước khi Khương Tố kịp ôm lấy y liền lùi về phía sau ba bước, cố ngăn dục vọng nôn mửa.

Mà hai tay của Khương Tố lúc này lại dừng lại giữa không trung, nhìn thấy phản ứng của Khương Trạch như vậy nhất thời phản ứng không kịp. Rất nhanh sau đó, hắn bĩnh tĩnh sửa động tác của mình thành ôm quyền thủ lễ, làm một động tác theo đúng nghi thức quân đội “Bệ hạ hồng phúc tề thiên, tướng sĩ chúng ta anh dũng, trận chiến này thần may mắn không làm nhục mệnh!”

Một đám võ tướng ở phía sau hắn cũng đồng loạt quỳ xuống, cất cao giọng nói “Nhờ hồng phúc của bệ hạ! “

Khương Trạch bước nhanh về phía trước đỡ Khương Tố đứng dậy, lại hạ lệnh khao thưởng mọi người rồi mới lôi kéo tay của đối phương kéo về doanh trướng.

Đương nhiên, mọi người lúc này cũng không cảm thấy có gì khác thường, chỉ cho rằng hai người huynh đệ tình thâm, dự định cùng nhau bàn luận về chiến sự lần này, vì vậy đám võ tướng nghĩ đến sắp có khao thưởng liền vui mừng rạo rực, tự lĩnh binh mã của mình tán đi.

Vừa về đến doanh trướng Khương Tố đã gọi thị vệ mang nước nóng đến, hắn rất muốn tắm rửa một phien, vừa rồi thái độ chống cự theo bản năng của Khương Trạch hắn rõ ràng nhìn thấy, chỉ là cũng không trách y. Dù sao suốt ba ngày không tắm, một thân máu tươi cùng mồ hôi như vậy ngay cả bản thân hắn cũng ghét bỏ, đừng nói đến hài tử được hắn nuông chiều đến lớn.

Đợi sau khi tẩy đi một thân ô uế, lại để Khương Trạch giúp mình lau khô mái tóc dài, Khương Tố mới cảm giác được cả người thả lỏng rất nhiều.

Lại truyền Trương Di mang cơm nước đến, hai người bắt đầu dùng bữa.

Khải hoàn mà về, khó được một lần nhàn nhã, lại có ái nhân bầu bạn bên cạnh, tâm tình của Khương Tố tự nhiên vô cùng tốt, thậm chí còn cảm thấy bữa cơm hôm nay là mỹ vị khó có. Hắn trước tiên gắp cho Khương Trạch một đũa thức ăn, sau đó nhanh chóng mà ưu nhã ăn hơn phân nửa mâm cơm, trái lại Khương Trạch chỉ cố gắng nuốt vào một đũa thức ăn của Khương Tố gắp cho cùng ít cơm trắng, còn lại vẫn là không ăn nổi.

Khương Tố nhìn thấy biểu hiện của y thì nụ cười trên mặt liền chùng lại: “A Trạch làm sao vậy? Cơm nước không hợp khẩu vị?”

Khương Trạch lắc đầu.

Y ngáp một cái, nhích người qua nằm sấp trong lòng Khương Tố, trong thanh âm mang theo một chút giọng mũi: “Đệ buồn ngủ…”

Khương Tố buông chén cơm trên tay xuống, ôm chặt người thêm một chút, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Khương Trạch đem mặt chôn vào vai hắn, hít sâu vài hơi: “Ca ca không ở đây, đệ đã nhiều ngày không ngủ được”

Khương Tố nở nụ cười, “Dùng bữa trước đã, một lát ta liền ngủ cũng đệ có được không? “

Khương Trạch dùng hai tay ôm chặt lấy cổ đối phương, cũng không chịu ngẩng đầu: “… Ưhm…”

Lúc này đã vào cuối tháng mười, khí hậu tại Định Tây huyện cũng có chút trở lạnh.

Dùng xong cơm trưa, Khương Tố liền đem người ôm lên trên giường gỗ, lại thay Khương Trạch cởi áo khoác, ôm vào trong ngực, giống như dỗ dành tiểu hài tử mà nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng thon gầy của đối phương.

Hắn ngắm nhìn gương mặt ngủ say trước sau như một chưa từng phòng bị của Khương Trạch.

Trên thực tế, ngoại trừ kích động cùng cảm xúc hào hùng sau khi chiến thắng trở về, trong lòng hắn cũng cất giữ không ít thê lương.

Trước trận chiến này, lúc y nghe Thái úy hồi báo số lượng thương vong của hai bên tướng sĩ chỉ cảm thấy hào hùng vạn trượng. Cho đến tận khi ở trong chiến trường, trực tiếp nhìn thấy từng tốp sĩ tốt chết trước mặt mình hắn mới bừng tỉnh đại ngộ… Đây chính là chiến tranh.

Nhìn những người bên cạnh liên tiếp tử vong, Khương Tố cũng không có bất kỳ sợ hãi cùng uể oải gì —— chiến tranh mang đến thương vong, nhưng cũng không thể vì trốn tránh chiến tranh mà không ngừng lui bước, đó không phải biện pháp giải quyết vấn đề. Trên thực tế, biện pháp chân chính để kết thúc chiến tranh chẳng lẽ không phải là nhất thống thiên hạ sao?

Chỉ là nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Một ngày kia, nếu thiên hạ thật sự có thể nhất thống, lại không biết đã có bao nhiêu cái tên, bao nhiêu thân phận con người bị lịch sử quên lãng, mai một ở trong dòng sông thời gian cuồn cuộn chảy đi.

Trong lòng Khương Tố hiện tại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dùng tròn ba ngày cũng không thể bình tĩnh.

Nhưng là bây giờ, hắn ở bên cạnh Khương Trạch, nhìn gương mặt say ngủ yên ổn bình hòa của đối phương —— cũng chỉ có khi ở bên cạnh người này hắn mới cảm thấy được yên tĩnh và thỏa mãn đến vậy.

Khương Tố nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của Khương Trạch, lại áp trán mình lên trán y, nhắm mắt dưỡng thần..

Chờ đến khi Khương Trạch hoàn toàn ngủ say, Khương Tố mới nhẹ nhàng ngồi dậy, trước khi rời đi còn hạ lệnh Trương Di phải chiếu cố người kia thật tố, sau đó tự mình đi tìm Lý ngự y.

Hôm nay tuy rằng hài tử nhà hắn đã cực lực che giấu, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất đồng. Cũng không biết trong những ngày mình không có mặt ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt của Lý ngự y cực kỳ phức tạp.

Lão tinh tế ngưng mắt nhìn Khương Tố một phen, đến khi xác định người trước mặt vẫn chưa bị Khương Trạch đồng hóa, vẫn ôn hòa nhân từ như trước liền đem lời dặn dò ‘Trẫm đã suy nghĩ xong, trước tiên không thể đem việc này nói cho Tịnh Kiên Vương’ quăng ra sau đầu, cực kỳ tri kỷ mà bán đứng người kia.

Lý ngự y chính là nói với Khương Tố như vậy: “Bệ hạ đã không còn đáng ngại, chỉ là không biết bản thân hoài thai nên suýt nữa đã sinh non mà thôi.”

Khương Tố yên lặng một lát: “… Ngươi lặp lại lần nữa.”

Gió có chút lớn, ta dường như nghe không rõ…

————————-

1/ Biển Thước và Tề Hoàn công: Biển Thước được coi như ông tổ của nghề y ở Trung Quốc, là người đầu tiên phát dương quan đại trung y trong thời kỳ mọi người còn tin tưởng pháp thuật, dùng cúng tế và cung phụng pháp sư để chữa bệnh. Tề Hoàn công là vị bá chủ sống cùng thời với Biển Thước.

Về câu chuyện giữa Tề Hoàn công và Biển Thước, Tư Mã Thiên đã ghi lại trong bộ ‘Sử ký’, và được người đời sau viết lại lần nữa trong hồi thứ 32 bộ ‘Đông Chu liệt quốc’ như sau: Một hôm Biển Thước sang nước Tề gặp Tề Hoàn công – Điền Tề (chớ nhầm lẫn với Tề Hoàn Công – Khương Tề), thấy khí sắc vua Tề không tốt, bèn tâu: “Quân hầu, trong da và chân lông ngài đã có gốc bệnh, nếu không kịp thời chữa trị, bệnh sẽ nặng thêm”. Tề Hoàn Công thờ ơ đáp: “Ta cảm thấy trong người rất khỏe, chẳng có bệnh tật gì cả”. Biển Thước lui ra, sau đó năm ngày lại vào yết kiến, nhìn sắc diện rồi khẳng định một lần nữa với vua Tề: “Bệnh của ngài đã vào đến nội tạng rồi, phải chữa ngay đi”. Hoàn công tỏ vẻ khó chịu, không trả lời. Sau khi Biển Thước đi khỏi, ông mới bảo với mọi người: “Thầy thuốc chỉ khéo vẽ vời, hù dọa người ta. Ta chẳng có bệnh gì mà ông ta dám bảo là bệnh nặng. Thật vớ vẩn!” Năm ngày sau nữa, Biển Thước lại vào yết kiến, chỉ mới nhìn mặt vua Tề, đã quay bước, bỏ đi thẳng. Hoàn công sai người chạy theo hỏi, Biển Thước nói: “Bệnh ở da, thịt thì còn xoa thuốc được, bệnh ở huyết mạch thì còn tiêm thuốc được, nay bệnh đã vào đến xương tủy rồi thì trời cũng không cứu được nữa, bởi vậy tôi mới bỏ đi”. Mấy ngày sau quả nhiên Hoàn công phát bệnh. Ông vội cho người đi tìm Biển Thước, nhưng vị “thần y” đã đi sang nước Tần rồi. Bệnh Hoàn công ngày càng trở nặng, chẳng bao lâu vị bá chủ chư hầu này tạ thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.