Đế Trường Trạch

Chương 5: Chương 5




Hữu tử đồng xa, nhan như thuấn hoa, thái tử thông yên1

Từ đó Khương Tố cũng thượng triều trở lại.

Tuy rằng Khương Trạch vốn định đem vị trí của hữu tướng chuyển sang cho hắn, đồng thời cũng để hắn tạm thời nhiếp chính, đáng tiếc mặc dù Khương Tố biểu thị hết sức cảm động nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát cự tuyệt y. Khương Trạch đành phải tiếc rẻ tuyển chọn một chức quan không lớn không nhỏ cho hắn, vị trí vào chầu mỗi ngày là ở gần cuối điện, gần như khuất khỏi tầm mắt.

Ngày đầu tiên thật ra vẫn là có chút lúng túng.

Dù cho hai người tả hữu thừa tướng đều bình thản đứng phía trước, hoàn hảo bảo trì ung dung bình tĩnh, bày ra bộ dạng thương thảo quốc gia đại sự, thế nhưng phần lớn triều thần ở phía sau vẫn là nơm nớp lo ngại. Bọn họ sợ rằng định lực của mình không đủ, sẽ đem ánh mắt tò mò đặt lên trên người Khương Tố, nhìn xem vị tiền thái tử đã hai tháng không xuất hiện này liệu có biến hóa nghiêng trời lệch đất gì không?

Bọn họ đã định trước phải thất vọng.

Lúc Khương Tố cảm nhận được tầm mắt của bọn họ liền dùng sắc mặt lạnh lùng nhàn nhạt đáp trả, đám triều thần kia có người ngượng ngùng mỉm cười, có người còn xen lẫn một chút cảm giác khinh bỉ, cười nhạo.

Cảnh còn người mất.

Đợi đến khi việc trị thủy rốt cục cũng giải quyết xong đã là chuyện của hai tháng sau. Trong thời gian này Khương Trạch hoàn mỹ quán triệt tư tưởng “Trẫm chỉ nhìn mà không nói lời nào”, tùy ý để tả hữu tướng tranh cãi trên đại điện. Chỉ đến khi chiến hỏa lan tràn lên người thì y mới có thể giật mình tỉnh lại từ trong trầm tư, sau đó thận miệng nói “Tả tướng nói không sai” hay là “Ý kiến của Hữu tướng thật chính xác “.

Ở thời điểm này y sẽ phá lệ dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm người kia, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự cầu cứu, ngay cả nhãn thần cũng là lập lòe phát sáng. Nếu người kia trả về một ánh mắt trách cứ, vẻ mặt của y sẽ trở nên nghiêm túc một ít, nỗ lực giả vờ làm quốc quân uy nghi, chăm chú xử lý quốc sự; nếu như ánh mắt của người nọ ra vẻ không muốn để ý tới, như vậy trên gương mặt của thiên tử tôn quý sẽ hiện ra một tia ủy khuất, tiện đà mặt ủ mày chao mà xoi mói nhìn một vòng tất cả triều thần.

Nhóm triều thần… không hiểu vì sao lại cảm thấy ê răng.

Mà Khương Tố vẫn trước sau như một, bình tĩnh đứng lẫn trong đám người bọn họ.

Thẳng đến lúc này mọi người rốt cuộc đã hiểu, Khương Tố tuy rằng vô duyên với đế vị, thế nhưng, một là lực ảnh hưởng của hắn trong triều đình vẫn không hề giảm bớt, hai là chỉ sợ hắn chính là trụ cột của Khương Trạch. Tuy rằng người ngồi trên cái ghế này chính là Khương Trạch, thế nhưng nếu cứ như vậy, người nắm giữ Khương quốc rốt cuộc là ai —— không người nào có thể đoán được.

Ngày đầu tiên tuyết rơi, có một người tự xưng là Tô Hợp được tả tướng dẫn kiến, thỉnh cầu yết kiến Khương Trạch.

Khương Trạch vẫn nhớ rõ người này.

Kiếp trước phỏng chừng cũng trong một ngày tuyết rơi như vậy, vị đại học giả tinh thông kim cổ này đã xuất hiện trong hoàng cung Khương quốc, nỗ lực thuyết phục tứ đại quốc Khương, Tùy, Hàn, Tề tạo lập liên minh chống lại cường quốc Sở ở phía Đông. Đáng tiếc lúc đó Tùy quốc nội loạn không ngớt, mà Khương quốc dưới sự trị vì của y thì đang tạm nghỉ ngơi ở chế độ phong bế cực kỳ vi diệu, vì thế Tô Hợp chỉ có thể ảm đạm rời đi.

Sau khi Khương Tố chinh phục Tùy quốc, Tô Hợp lại bắt đầu du thuyết Tề, Hàn, Sở hy vọng tam quốc liên minh chống Khương. Rốt cuộc liên minh tam quốc cũng thành lập, sau bảy năm mới tan vỡ dưới mưu kế ly gián gây xích mích của Khương Tố.

Mà sau đó, Tô Hợp lại không biết xấu hổ chạy đến bái kiến Khương Trạch, lòng đầy tự tin tiến cử mưu kế kích phát mâu thuẫn Tề Sở, để Khương quốc trợ thành ngư ông đắc lợi…

Giỏi cho kẻ một tay dùng trọn hợp tung liên hoành2.

Hôm nay gã đến đây, tự nhiên cũng vì mục đích này.

Khương Trạch tựa vào người Khương Tố đang ngồi bên cạnh, nghe gã khua môi múa mép suốt một canh giờ. Y không có đánh vỡ nhiệt tình diễn thuyết của Tô Hợp, cũng giống như không dự định can thiệp vào sự tranh chấp giữa hữu tướng và tả tướng, y chỉ đợi đến khi Tô Hợp nói đến miệng khô lưỡi đắng thì nhẹ nhàng hỏi một câu: “Trẫm muốn nhất thống thiên hạ, khanh có biện pháp không?”

Tô Hợp hiển nhiên từ sớm đã có chuẩn bị đối với vấn đề này, gã rất thoải mái: “Có.”

Tô Hợp uống một hớp nước, tiếp đó trình bày giản lược kế sách thôn tín tứ quốc như sau: Liên hợp hai nước Tùy Hàn, trước tiên đối phó Tề quốc vốn có mâu thuẫn với Sở quốc, như vậy Sở quốc vốn cường đại nhất tự nhiên sẽ không can thiệp vào. Dĩ chiến dưỡng chiến, sau khi đánh hạ Sở quốc thì lần nữa liên Hàn công Tùy, Hàn quốc được lưu lại đến cuối cùng tự nhiên sẽ không đánh mà hàng.

Khương Trạch nở nụ cười : “Nếu trẫm không muốn liên kết, để bọn họ chạy đến chia một chén canh thì sao? “

Tô Hợp nhất thời giống như bị nghẹn họng, hồi lâu không thể trả lời.

Sau khi Tô Hợp được tiễn lui xuống, Khương Tố lại vẫn trầm tư trong một câu nói này của Khương Trạch.

Khương Trạch nhìn bộ dạng trầm ổn chăm chú của hắn, gần như không thể kềm chế xúc động muốn đem người đè xuống mặt đất, hung hăng xông lên hôn vài ngụm ở trong đầu.

Thế nhưng lại nhớ đến dáng dấp người này bị kích thích đến chạy trối chết lúc đầu, Khương Trạch vẫn là cố nhẫn xuống xung động, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngày ấy hồng thủy tràn lan, hữu tướng đề nghị đào kênh dẫn nước, đó thật ra là chủ ý của ca ca phải không?” Y nhìn thẳng vào Khương Tố không hề chớp mắt, đôi môi không nhịn được mà nhẹ nhàng cong lên, thong thả nói, “Ta vẫn biết.”

Lúc này Khương Tố mới hoàn hồn nhìn y.

“Biện pháp của ca ca rất tốt” Khương Trạch tựa như sợ lạnh mà rụt vào người đối phương thêm một chút, “Nhưng nếu chúng ta có thể thôn tính nước Tùy, đào thông hai dòng Khương-Cơ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Đồng tử của Khương Tố hơi co lại.

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy được gương mặt của Khương Trạch gần trong gang tấc, ánh mắt không khỏi dời đi, chỉ có thể che giấu lên tiếng: “Vậy sao?”

“Tùy quốc xưa nay đều là hổ lang chi thế, nay lão hoàng đế bệnh nặng, các hoàng tử tranh đoạt khốc liệt. Ta có nghe tả tướng nói qua, hai kẻ có khả năng đoạt được ngôi vị hoàng đế nhất và đại hoàng tử Cơ Ngọc và nhị hoàng tử Cơ Minh. “

Khương Tố từ chối cho ý kiến.

“Cơ Ngọc thủ cựu, Cơ Minh cấp tiến. Nếu Cơ Ngọc thượng vị, với tâm tính cẩn thận của gã nhất định sẽ để Tùy quốc nghỉ ngơi lại sức, trong thời gian ngắn quyết không hành động thiếu suy nghĩ, theo đó mà suy, chỉ cần gã có động tác liền khó thể chống đỡ. Mà Cơ Minh từ nhỏ hung hãn hiếu chiến, nếu người này thượng vị nhất định sẽ phát binh tiến công chúng ta… Nhưng mặc kệ thế nào, đại chiến Khương – Tùy vẫn là không thể tránh được.”

Đời trước, trong giai đoạn này y vẫn luôn cố gắng chữa trị mối quan hệ đã rạn nứt của y cùng Khương Tố, căn bản mặc kệ tình hình Tùy quốc. Cho đến sau này mới nhận được tin Cơ Ngọc tao ngộ ám sát mà vong, Cơ Minh thuận lợi xưng đế, hành động đầu tiên của tân đế chính là khai chiến cùng Khương quốc.

Đáng tiếc Cơ Minh đã đánh giá sai tình thế Khương quốc, vì sự ngu xuẩn của mình mà phải trả cái giá thảm thống.

Tướng sĩ Khương quốc đem thứ quý giá nhất của Cơ Minh vĩnh viễn lưu lại trên chiến trường; mà cũng tương đương như vậy, Cơ Minh đã cướp đi người duy nhất trọng yếu đối với Khương Trạch.

Cũng vì lý do này, sau đó Khương Trạch gần như phát điên tự mình lĩnh quân, dùng khí thế hùng hổ, binh như chẻ tre mà xông vào Tùy cung tự mình lăng trì Cơ Minh, nghiền xương thành tro bụi. Chỉ là, cho dù như thế, Khương Trạch vẫn không cảm thấy một tia hả hê nào.

Khương Trạch hít sâu một hơi, cố gắng trấn an linh hồn đang run rẩy của mình.

Hiện tại, dù người y yêu nhất đang ở bên cạnh, thế nhưng một đời này y vẫn phải khiến cho Cơ Minh xương cốt thành tro.

Khương Tố không hề phát hiện dị trạng của Khương Trạch, hắn đã bị những lời trước đó của y hấp dẫn toàn bộ suy nghĩ.

Tình hình hai nước Khương-Tùy ở một mức độ nào đó mà nói là rất tương đồng, rồi lại có điểm khác biệt. Chí ít hắn và Khương Trạch thủy chung vẫn không thể tùy tiện thương tổn đối phương, mà đám huynh đệ Cơ gia… hầu như người trong thiên hạ đều biết, bọn họ chỉ hận đối phương sao không sớm chết đi.

Một cơ hội tốt như vậy, nếu Khương quốc không chen vào chém một nhát đao thì thật vô cùng xin lỗi bản thân rồi.

Khương Tố lại đem tất cả mọi việc cân nhắc trong đầu lại một lần, hắn hiển nhiên hiểu rõ Khương Trạch là đang dự tính việc gì, vì vậy bèn cất tiếng hỏi: “Đã như vậy, vì sao đệ không tự mình phái người đi thúc đẩy việc này?”

Khương Trạch đã đem tất cả xung động bất ổn trong đáy lòng quét đi sạch sẽ, y dùng tay chống cằm diễn lại bộ dạng mười tám tuổi của chính mình, không chút do dự trả lời: “Bởi vì ngoại trừ ca ca, ta không còn người có thể tin được.”

Khương Tố nghe mà đau thắt.

Khương Trạch là nhi tử của vị hoàng hậu được được sủng ái, từ nhỏ đã thông minh như yêu nghiệt, phỏng chừng con người nhạy cảm kia đã từ lâu cảm nhận được phía sau khuôn mặt cung kính của đám hạ nhân đều là mâu thuẫn, sợ hãi cùng châm chọc. Trong ấn tượng của Khương Tố, trước khi bọn họ tiếp xúc với nhau lúc Khương Trạch được bảy tuổi, toàn bộ ấn tượng của hắn về y thủy chung đều là cao ngạo, quái đản, đặc biệt thích độc lập độc hành.

Về sau Khương Trạch lại trở thành đệ đệ được hắn sủng ái nhất, hắn liền trực tiếp cách ly y khỏi thế giới không sạch sẽ kia, thế nên đã từ rất lâu rồi, trong thế giới của Khương Trạch ngoại trừ hoàng hậu cũng chỉ có hắn.

Sau đó hoàng hậu cũng hoăng, liền chỉ còn lại hắn.

Chỉ là hiện tại, ngay cả hắn cũng đã quyết ý… dần dần rời xa y.

Lưu quang trong đôi mắt của Khương Tố khẽ lay động.

Có phải khi Khương Trạch ngồi trên cái vị trí kia, mỗi ngày đều phải quan sát đám triều thần không có hảo ý trên đại điện thì trong lòng của y cũng vô cùng cô độc?

Ý thức được vấn đề này, đáy lòng của Khương Tố giống như bị kim châm, hắn nhìn Khương Trạch vẫn tỏ vẻ khờ dại ở bên cạnh, chậm rãi mở miệng: “A Trạch.”

Trong đôi mắt trong sáng hữu thần của Khương Trạch tràn đầy nghi hoặc.

Khương Tố hít sâu một hơi.

Hắn uể oải xoa xoa mi tâm, cảm giác mình nên suy nghĩ thật kỹ, vì tương lai của Khương Trạch hoặc là tiếp tục quyết tâm mưu phản. Vì vậy với việc trước mắt này chỉ có thể tìm đại một cái cớ: “Ta đã có chút mệt mỏi, phải về nghỉ ngơi.” Dứt lời cũng không nhìn Khương Trạch nữa mà lập tức đứng dậy rời đi.

Khương Trạch thu lại ánh mắt, một lát sau liền mỉm cười thản nhiên.

—— Cái trò chơi ‘Ta không biết người biết ta muốn tạo phản’ và ‘Ta biết ngươi không biết ta biết ngươi muốn tạo phản, nhưng ta hết lần này tới lần khác muốn ngươi nghĩ ta mong muốn ngươi tạo phản’ thực sự là quá có ý tứ rồi, thực sự làm người ta thích thú. (Mèo: Ta đến chết với một tràng biết và không biết này, chỉ là đây là dụng ý của tác giả khi cố ý lập từ làm rắc rối ngữ pháp của câu, ta vốn có thể edit cho mượt mà dễ hiểu hơn nhưng lại cảm thấy vẫn nên giữ nguyên dụng ý tác giả nên lựa chọn cách sắp xếp này. Các bạn cảm thấy thế nào tốt hơn thì com cho mình nha)

Mười ngày sau, Khương Tố nói với Khương Trạch, hắn đã chọn được người rồi.

Tô Hợp cũng là một trong số đó.

Khương Trạch hiểu được, để người này đi tăng củi thêm gió cho Tùy quốc vốn đang là một hồ nước nóng cũng coi như là vật tẫn kỳ dụng3. Chỉ là hai huynh đệ họ Cơ cũng không phải hạn người dễ sống chung, chỉ sợ những người này ước chừng sẽ không thể đạt được mục đích.

Bất quá Khương Trạch cũng không quá rõ ràng năng lực của những kẻ được chọn này, vì vậy cũng không tiện phát biểu ý kiến gì, chỉ có thể thuận miệng nói: “Đệ thấy trong sách có viết Cơ Minh háo sắc, mỹ nhân kế có lẽ là một biện pháp không tệ.”

Khương Tố nâng mi: “Vậy sao? Là sách gì?”

Khương Trạch tìm kiếm một phen, sau đó đưa một trúc quyển cho Khương Tố.

Trúc quyển này bề ngoài đã có vài chỗ hư tổn, thoạt nhìn cũng đã được khắc vài năm rồi, Khương Tố tùy tiện đọc mấy dòng, phía trên ngoại trừ một ít truyền thuyết lý thú hi hữu quả nhiên còn dùng ngôn ngữ khoa trương kể rõ những yêu thích của Cơ Minh. Giữa lúc hắn vừa cảm thấy quyển trúc này có chút ý tứ thì ánh mắt đã lướt qua mấy dòng ghi chép về Khương quốc, sắc mặt liền đột ngột biến đổi.

Thư viết: “Khương hữu tử đồng xa, nhan như thuấn hoa… thái tử thông yên.” Đại ý là đang nói, trong hoàng cung Khương quốc có nam tử dung mạo xinh đẹp, ngồi trên xe ngựa xinh đẹp như hoa thuấn4… cùng với Khương quốc thái tử loạn luân tư thông5.

Khương Tố “Ba” một tiếng khép lại trúc quyển, lạnh lùng nói một câu “Sau này không được xem những thứ sách bát nháo này nữa “, bàn tay nắm thật chặt quyển trúc, mặt cũng đen đi.

Khương Trạch cụp mắt một lát, sau đó lại tìm từ trong đống thẻ tre ra một cuộn trúc quyển khác, nhấc dao nhỏ lên tiếp tục khắc…

Hứ… mặc dù tự ca ngợi mình như vậy cũng có chút ngượng ngùng, thế nhưng liệu có nên viết càng thái quá hơn một chút hay không?

———————————–

1/ Hữu tử đồng xa, nhan như thuấn hoa, thái tử thông yên: Cụm từ ‘Hữu tử đồng xa, nhanh như thuấn hoa’ là vay mượn có sửa chữa từ bài thơ trong thiên Trịnh phong thuộc phần Quốc phong của Kinh thi, có thể hiểu nôm na là cổ thi của nước Trịnh, được chép trong phần góp nhặt theo quốc gia của Kinh thi. Quan trọng là ý tứ sau khi tác giả sửa lại thì có thể hiểu là, ‘Có người nam tử ngồi trên xe, dung nhan tươi đẹp, có tư thông cùng thái tử’, phần cuối chương tác giả có giảng giải chi tiết và đúng ngữ cảnh hơn.

Và đây là nguyên văn bài thơ được vay mượn

Hữu nữ đồng xa

Nhan như thuấn hoa

Tương ngao tương tường

Bội ngọc quỳnh cư

Bỉ mỹ Mạnh Khương

Tuân mỹ thả đô

Dịch thơ

Ngồi cùng xe có nàng thiếu nữ,

Mặt như hoa, xinh hỡi là xinh.

Dáng nàng uyển chuyển hữu tình,

Hoa cài ngọc dắt, rung rinh bên người.

Mạnh Khương cũng ngỡ chừng có thế

Đã đẹp xinh càng lại đoan trang.

Chuyện về nàng Mạnh Khương thì mình sẽ không giải thích ở đây nhé vì nó không liên quan mất rồi.

2/ Hợp tung liên hoạnh: Mình đã từng chú thích rất chi tiết về chi tiết này trong phần mục lục hoặc chương đầu của bộ Nịnh thần, các bạn có thể tìm xem lại, nói nôm na hợp tung liên hoành là chỉ những hành động hoặc con người đi khắp nơi du thuyết móc nối liên minh giữa các nước hay các thế lực mưu cầu lợi ích, loại người (hoặc nghề) này thường xuất hiện trong những giai đoạn loạn thế, thế lực các cứ khắp nơi, tiêu biểu như thời xuân thu chiến quốc, thời lục quốc phân tranh … trong lịch sử Tùy quốc cổ.

Chỉ là những người theo nghề này thường có tài ăn nói, vì vậy mục đích cuối cùng của họ là mưu cầu lợi ích cho ai thì chỉ có thể hạ hồi phân giải, có rất nhiều trường hợp, ngoài miệng họ nói vì thế lực này nhưng kết cục kẻ có lợi thực tế và cũng là chủ nhân thực tế của du thuyết gia là thế lực đối lập.

3/ Vật tẫn kỳ dụng: Lợi dụng hết khả năng của một vật (hoặc người) nào đó.

4/ Hoa thuấn: Theo sự tìm hiểu của mình ở nhiều nguồn thì rất có thể là hoa *** bụt.

5/ Thái tử thông yên: Thông ở đây trong tư thông, có nghĩa là quan hệ riêng tư ám muội. Thế nhưng tác giả lúc giải thích đã thêm từ loạn luân, như vậy phải căn cứ vào ngữ cảnh.

Theo bối cảnh truyện, quyển trúc kia trong mắt Khương Tố đã được viết vào nhiều năm trước, mà ngay cả hiện giờ hắn vẫn chưa xuất cung lập phủ, càng không phải là hoàng đế. Như vậy nam nhân nhan sắc như hoa kia nếu đã là người trong cung thì chỉ có thể là nam sủng của Khương Phong, phụ hoàng của hắn (thời này tương tự với giai đoạn xuân thu trong lịch sử TQ, mà thời xuân thu người ta lại coi quan hệ nam nam là một kiểu quan hệ hoàn toàn bình thường, thậm chí còn là thứ tình cảm cao quý thuần khiết hơn nam nữ). Mà nếu đã là nam sủng của Khương Phong thì vai vế sẽ ở trên Khương Tố –>loạn luân.

Còn đối với cái nhìn của Khương Trạch thì dễ hiểu hơn, quyển trúc đó là do y viết, mà đối tượng có thể ‘thông yên’ với Khương Tố trong mắt y thì còn ai ngoài bản thân mình đâu –> chuẩn loạn luân.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.