Đế Vương Bạc Tình

Chương 9: Chương 9




Sáng sớm hôm sau, khi Đông Phương Diệu lên triều, một mình Tần Tố Giác nằm trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng ngủ không được .

Không có Kiều Hỉ, sau khi nàng tự mặc xiêm áo, liền đi tới trước tủ, lấy cây tiêu ngọc Phong Dịch trả lại cho nàng vào mấy ngày trước ra.

Đại sư huynh chinh chiến trên lưng ngựa cả đời, trừ việc hành quân bày trận bên ngoài thì điều hắn yêu thích nhất chính là thổi tiêu.

Mặc dù hai người đều là đệ tử của Thiên Cơ lão nhân, nhưng dã tâm của đại sư huynh rất lớn, mục tiêu luôn rõ ràng.

Hắn muốn chinh phục thiên hạ, có được thiên hạ, muốn thu thiên hạ vào lòng bàn tay mình. Mà nàng, Tần Tố Giác lại giống sư phụ, không thích hỏi tới chuyện phàm trần, chỉ muốn cả đời vui vẻ.

Cũng vì như thế, năm đó sư phụ mới đưa tất cả võ học ông nghiên cứu trọn đời truyền thụ cho nàng, bởi vì, rất lâu về trước, sư phụ đã nhận ra dã tâm của đại sư huynh, cũng dự đoán, dã tâm của hắn chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân.

Sư phụ từng khuyên đại sư huynh, muốn hắn thuận theo thiên mệnh, chớ cưỡng cầu, nếu như năm đó đại sư huynh chịu nghe lời sư phụ, cự tuyệt điều kiện của Vĩnh Viêm đế, có lẽ, bây giờ hắn đang hưởng thụ cuộc sống một cách vui vẻ.

Tất cả đã trôi theo thời gian.

Nàng không yêu đại sư huynh, nhưng lại không quên được những kỉ niệm năm xưa, khi cùng đại sư huynh học võ. . . . . .

Ngón tay vuốt ve cây sáo ngọc, còn nhớ năm đó, vì muốn lấy được cây sáo ngọc này, nàng đã hao hết tâm lực, nhưng không nghĩ tới, phần quà tặng này lại thành hung khí hại chết đại sư huynh.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Kiều Hỉ cẩn thận đẩy cửa vào, nhẹ giọng nói: “Nương nương, ngài tỉnh khi nào vậy, sao không gọi nô tỳ?”

Nhìn nàng đã ăn mặc chỉnh tề, tiểu nha đầu kia tự trách tiến lên xin thứ tội, “Hoàng thượng đã phân phó nô tỳ, nhất định phải phục vụ nương nương chu đáo, nếu hoàng thượng biết nô tỳ chậm trễ, nô tỳ không biết phải nói thế nào với hoàng thượng”

Tần Tố Giác thuận tay giấu cây sáo ngọc vào trong tay áo, quay đầu lại cười nói: “Hoàng thượng vị vua anh minh, sẽ không vì việc ngươi không phục vụ ta mặc quần áo, lấy nước súc miệng liền trị tội ngươi. Còn nữa…, trước kia, chẳng phải ta đã nói, quy củ trong cung không thích hợp với ta, cho nên, ngươi không cần cẩn thận với ta như thế, ngươi làm như vậy, ta lại càng không được tự nhiên”

Kiều Hỉ vội gật đầu, “Nương nương dạy bảo, nô tỳ sẽ ghi nhớ”

Thật ra, trong lòng nàng, vẫn cảm thấy may mắn khi được đi theo một chủ tử thiện lương, hiểu đạo lý như vậy.

Tần Tố Giác nói với nàng, “Ngươi không cần thời thời khắc khắc ở bên cạnh phục vụ ta, có gì cần ta sẽ nói với ngươi, nếu như hoàng thượng trách cứ, ta sẽ nói đó là ý tứ của ta”

Kiều Hỉ gật đầu một cái, “Vâng! Nương nương, nô tỳ ở ngoài cửa, có chuyện gì, ngài chỉ cần kêu nô tỳ một tiếng”. Nói xong, nàng cẩn thận khép cửa lại.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Tần Tố Giác cảm thấy hết sức bất an.

Gần đây, Triều đình gặp rất nhiều vấn đề khó khăn, nàng biết, tất cả mọi chuyện là do những hành động xâm lược thường xuyên của Phương Bắc đối với Bắc Nhạc.

Mà người khởi xướng, chính là Hải vương Phong Dịch.

Nghĩ đến điều này, nàng nắm tiêu ngọc thật chặt, sau khi suy nghĩ một hồi, nàng nhảy ra cửa sổ, vượt nóc băng tường, chạy thẳng ra ngoài cung.

Lần trước, lúc Phong Dịch xông vào Hướng Minh cung, khi hắn đem cây sáo ngọc cho nàng từng nói, chỉ cần nàng thổi thủ khúc hắn thường thổi thì hắn sẽ hiện thân. Nói như thế có nghĩa là, chỗ ẩn núp của hắn cách hoàng cung không xa.

Tần Tố Giác chạy quanh co, đánh lạc hướng ám vệ Đông Phương Diệu an bài ở bên người nàng, đi tới địa phương thâm sâu trong hoàng cung, nơi không có người thường xuyên lui tới.

Thấy bốn bề vắng lặng, nàng lấy cây sáo ngọc ra, chậm rãi thổi.

Thủ khúc biệt ly này nàng không xa lạ, sư phụ đã từng dạy nàng, nhưng nàng không thích thủ khúc này, cảm thấy quá mức thê lương, ưu thương, cho nên sau khi học vẫn chưa từng thổi qua.

“Đã sớm nghe đệ đệ ta nói, đệ tử Thiên Cơ lão nhân đắc ý nhất chẳng những túc trí đa mưu, võ nghệ siêu quần, không nghĩ tới, ngay cả âm luật cũng thông hiểu tinh xảo. . . . . .”. Cách đó không xa, truyền đến giọng nói của Phong Dịch.

Tần Tố Giác ngừng thổi, nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy thần thái hắn tự nhiên ngồi trên một gốc cây cổ thụ cao chót vót, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười bất cần đời.

Hắn ngồi trên cao cúi xuống nhìn nàng, cười nói: “Sao lại ngừng, tiếp tục đi, ta thích thủ khúc này, đáng tiếc, trong số những người ta quen biết, hiếm có người nào có thể thổi hoàn chỉnh hết một khúc”

Nàng ưu nhã thu hồi cây sáo ngọc, ngửa đầu nhìn hắn, “Thủ khúc biệt ly này là khúc điệu thống khổ, ưu thương, nếu nghe lâu, sẽ nhớ lại nhiều chuyện cũ thương tâm, ngươi cần gì phải khiến mình thêm khổ sở, nhất định phải tìm chuyện không thoải mái chứ?”

Phong Dịch nghe vậy, cười ha ha, tung người nhảy một cái từ trên cây xuống.

“Con người lúc còn sống, có đau khổ, vui mừng làm bạn, có thể để vui vẻ ở ngoài, thỉnh thoảng nhớ lại những đau khổ đã trải qua, mới có thể học được cách quý trọng những chuyện trước mắt, đối xử tử tế với người khác”

“Ngươi đã hiểu được đạo lý này, tại sao còn làm ra quyết định như vậy?”

“Quyết định như vậy?”. Phong Dịch nhíu mày, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiến tới trước mặt nàng, “Chẳng lẽ, chuyện mà ngươi nói đến có liên quan đến Huyền Cương?”

Tần Tố Giác cũng không né tránh, ngạo nghễ nhìn hắn, “Người quân tử không nói tiếng lóng, ta tin tưởng, ngươi biết rõ ta đang nói đến chuyện gì. Ngươi muốn trợ giúp Huyền Cương tấn công Bắc Nhạc sao?”

Hắn đứng chắp tay, cười lạnh một tiếng, “Ngươi hay Đông Phương Diệu muốn biết vấn đề này?”

“Có gì khác nhau?”

“Khác nhau rất nhiều, nếu như ngươi vì mình mà hỏi, ta sẽ trả lời, nhưng nếu như ngươi vì Đông Phương Diệu mà hỏi, ta cự tuyệt trả lời”

Nàng liếc hắn một cái, không tức không giận, lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi không muốn trả lời thì có thể tìm vô số lý do”

“Tại sao ngươi cảm thấy ta không muốn trả lời?”

“Được, vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao phải giúp Huyền Cương? Bởi vì đại sư huynh sao?”

“Ngươi chất vấn ta, là vì Đông Phương Diệu sao?”

Nàng dùng sức gật đầu, thừa nhận không kiêng kỵ, “Phải!”

Giọng nói của nàng dứt khoát như thế khiến Phong Dịch ngẩn ra.

Một lát sau, hắn mới lộ ra sự khinh thường, cười lạnh, “Năm đó, vì muốn lấy được ngôi vị hoàng đế, Đông Phương Diệu đã tiêu diệt tất cả mọi chướng ngại vật, không tiếc lợi dụng ngươi, nam nhân như vậy có chỗ nào tốt khiến ngươi một lòng với hắn, bỏ qua tất cả?”

“Bởi vì hắn trị giá!”

“Hắn trị giá?”. Phong Dịch hừ lạnh một tiếng, “Ta không tin ngươi không để ý, nếu như không để ý, năm đó, lúc Đông Phương Diệu lên ngôi, tại sao ngươi lại ra đi không từ giã, khiến hắn trở thành đế vương đầu tiên trên đời này bị nữ nhân vứt bỏ, cũng trở thành trò cười cho thiên hạ?”

“Có lẽ, về mặt tình cảm riêng tư, hắn thật sự không nên chọn thủ đoạn lợi dụng ta, nhưng trong mắt người trong thiên hạ, ngươi không thể nào phủ nhận hắn là vị hoàng đế tốt”

“Theo ý kiến của ngươi, đệ đệ ta, Sở Tử Mặc, không thích hợp làm một bá chủ bằng Đông Phương Diệu?”

“Phong Dịch, có một số việc, nếu như đã xảy ra, ngươi cần gì phải cố ý theo đuổi vấn đề không thể nào có đáp án? Có lẽ, nếu đại sư huynh chấp chính, có thể khiến cho Bắc Nhạc phồn vinh hơn hiện nay, nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn phải sống sót trong trận quyết đấu năm đó”.

“Ngươi nhất định cảm thấy, ta là đồng lõa thì có tư cách gì nói như vậy, trên thực tế, hai năm trước, ta cũng rất đau khổ khi đại sư huynh bị Diệu thiết kế cạm bẫy hại chết. Sư huynh đối với ta một tấm chân tình, cuối cùng, lại chết vì tin tưởng ta, một mình ta lưu lạc bên ngoài hai năm, chính là muốn chuộc tội. . . . . .”

“Một câu chuộc tội của ngươi đã muốn rửa sạch tội nghiệt?”

Nàng lắc đầu, “Ta cũng không ngây thơ như vậy, nếu như đại sư huynh có thể sống lại, ta nguyện ý tiếp nhận sự trách phạt của trời cao, nhưng tất cả mọi chuyện không liên quan đến dân chúng, cũng không liên quan đến giang sơn xã tắc. Nếu như ngươi muốn báo thù cho đại sư huynh, có thể nhằm vào ta, không nên làm hại dân chúng vô tội”

“Hay! Nói rất hay!”. Phong Dịch đùa cợt vỗ tay khen hay, “Quả nhiên đại nhân đại nghĩa, dám làm dám chịu, so với những cô gái tầm thường, trí tuệ của ngươi rộng hơn không biết bao nhiêu. Nhưng ta rất tò mò, nếu như người chết năm đó là Đông Phương Diệu, thần sắc của ngươi có thể tự nhiên như hiện tại, mở miệng nói đạo lý như vậy về Đông Phương Diệu cho nhị đệ nghe không?”

Nghe vậy, Tần Tố Giác giật mình, trong đầu hiện lên tình cảnh Đông Phương Diệu chết bởi kịch độc.

Đúng vậy, nếu như người chết năm đó chính là Diệu, nàng còn có thể trấn định như thế hay không, nàng có thể vì đại nghĩa quốc gia mà không đi báo thù cho người yêu hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án dĩ nhiên là không.

Nàng yêu Diệu, giống như Diệu yêu nàng, rất sâu nặng.

Cho nên, khi đại sư huynh chết, mặc dù nàng đau lòng, nhưng vì nghiệp lớn của Diệu, nàng lại giữ vững trầm mặc.

Như vậy, nàng cũng rất ích kỷ, sẽ vì việc mình chân chính để ý đến người kia, bất kể tất cả hậu quả, dù đối nghịch với tất cả người trong thiên hạ cũng cam lòng.

Thấy nàng trầm mặc, Phong Dịch bi thương cười một tiếng, “Đây chính là nhân tính, bất kể lý trí thông minh đến cỡ nào, thời điểm giáp mặt với tình cảm, cũng chỉ nghĩ tới lợi ích của mình. Đông Phương Diệu là nam nhân có phúc khí, đáng tiếc cho đệ đệ của ta. . . . . .”. Tiếng nói hắn trầm lại, giống như đã chạm vào chuyện cũ, “Ngươi biết không? Mặc dù Tử Mặc cùng ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha, nhưng có lẽ, từ nhỏ đến lớn, hắn là người tốt với ta nhất.

“Còn nhớ rõ năm ấy, khi ta mới hai tuổi, phụ thân bị bệnh qua đời, mẫu thân mang theo ta tái giá. Mẫu thân không giống những cô gái khác, muốn tìm một nhà chồng tốt là chuyện không thể, năm đó, Sở lão tướng quân cưới người vào cửa, cũng chỉ vì ngày sinh tháng đẻ của mẫu thân ta có thể mang lại thịnh vượng cho hắn.

“Đáng tiếc, Sở lão tướng quân có thể tiếp nhận mẫu thân ta, nhưng lại không tiếp thụ nổi đứa con riêng như ta, ở Sở phủ, địa vị của ta không bằng một nô tài, mẫu thân ta nhát gan, không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta trải qua cuộc sống như người hầu trong phủ.

“Cứ như vậy qua 5, 6 năm, đột nhiên có một ngày, một đứa bé trai đi tới trước mặt ta, hỏi nô tài trong phủ xem ta là ai? Nô tài kia không biết giới thiệu về ta như thế nào, ấp úng, ngược lại, một nha đầu lớn gan trực tiếp nói cho hắn biết, ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha của hắn. . . . . .”

Nói tới chỗ này, Phong Dịch dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tần Tố Giác, “Từ đó trở đi, cuộc sống của ta, bởi vì tiểu nam hài kia, xảy ra thay đổi long trời lở đất, bắt đầu đi sau hắn, Tử Mặc muốn đến trường liền chủ động tới năn nỉ phụ thân hắn cho ta cùng đi học, Sở lão tướng quân đối với hắn cơ hồ là xin gì được nấy, hoặc là, ông ta muốn bồi dưỡng thân tín cho tương lai nhi tử cũng không tệ, tóm lại, hắn đồng ý.

“Tử Mặc là con trai độc nhất của Sở lão tướng quân, tương lai tất yếu sẽ trở thành nhân vật lớn, được hun đúc từ nhỏ, từ nhỏ, hắn đã có chí hướng. Có một ngày, Tử Mặc hỏi ta, lớn lên ta có nguyện vọng gì? Khi đó, ta nói ta không biết, Tử Mặc lại nói, nam tử hán đại trượng phu, muốn hành hiệp trượng nghĩa, chí ở bốn phương.

“Vì những lời này, mười hai tuổi ta liền xông xáo xuất phủ, vì muốn làm nên thành tựu, chỉ tiếc. . . . . .”. Hắn cười khổ một tiếng, “Tất cả những gì ta có hôm nay còn chưa kịp cùng chia sẻ với đệ đệ, hắn đã bị người hại chết”

Nghe đến đó, Tần Tố Giác xúc động vạn phần. Nàng không nghĩ rằng, giữa đại sư huynh cùng Phong Dịch còn có một đoạn quá khứ như vậy.

“Đệ đệ ta cứ như vậy chết đi, làm ca ca của hắn, chẳng lẽ ta không nên báo thù rửa hận cho hắn, chính tay giết kẻ thù sao?”

Bỗng nhiên, Phong Dịch quát lớn khiến nàng giật mình, theo bản năng, Tần Tố Giác giương mắt nhìn lên lại thấy hận ý chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt hắn.

Đáy lòng nàng đau xót, chỉ có thể dịu dàng khuyên nhủ: “Nếu đại sư huynh hi vọng ngươi hành hiệp trượng nghĩa, chí ở bốn phương, chẳng phải những việc ngươi làm hôm nay đã phụ sự kỳ vọng của hắn? Phong Dịch, ta biết, ngươi là người tốt, nếu không, ban đầu ở Vĩnh Ninh trấn, ngươi đã không ra tay cứu ta, còn có lần ở khu vực săn bắn của hoàng gia, ngươi cũng sẽ không đặc biệt đưa thuốc giải cho ta”

Hắn hừ lạnh một tiếng, “Trên cõi đời này, không thể dùng tốt và xấu để đánh giá về một người, đạo lý đơn giản như vậy, đừng nói với ta ngươi không hiểu”

“Được, coi như trong lòng ngươi hận, ngươi trực tiếp tìm ta tính sổ là được, cần gì phải kéo dân chúng vô tội vào?”

“Chỉ có khi sống trong nước sôi lửa bỏng, mọi người mới có thể sinh lòng bất mãn với triều đình, sinh ra hận ý đối với người thống trị”. Phong Dịch cười tà nói: “Phải phát động chiến tranh mới có thể để cho Đông Phương Diệu trở thành tội nhân trong lòng người thiên hạ, cơ hội tốt như vậy, vì sao ta không nên lợi dụng?”

Tần Tố Giác giận dữ, “Vì oán thù cá nhân mà ngươi không để ý tới sự sống chết của người khác?”

“Có thù không báo không phải là quân tử, ta tin tưởng Tử Mặc trên trời có linh thiêng cũng hy vọng như vậy”

Giang sơn bị đoạt, nữ nhân bị cướp, nhất định Tử Mặc chết không nhắm mắt.

“Cho nên, ngươi nhất định phải đánh trận này?”

Phong Dịch cười lạnh, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Nàng mềm giọng, vô cùng chân thành nhìn hắn, “Nếu như ta cầu xin ngươi thì sao?”

Khuôn mặt hắn có chút động, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

Hắn chưa kịp trả lời, hai người đều nghe được tiếng xôn xao truyền đến cách đó không xa.

Là Đông Phương Diệu.

Hướng Minh cung không thấy Tần Tố Giác, ám vệ đánh mất người, dưới tình huống này, có hai loại khả năng có thể xảy ra, một là, nàng lại rời cung trốn đi, thứ hai là có chuyện gì đó khiến nàng phải tự mình đi xử lý.

Đông Phương Diệu hiểu rõ nàng, có thể khiến nàng cố ý bỏ rơi ám vệ, một mình hành động, chỉ có Hải vương Phong Dịch.

Không đợi hắn tới đây, Phong Dịch nói: “Năm ngày sau, một mình ngươi tới Thủy trại Bắc Hải tìm ta. Có lẽ, ngươi dùng tánh mạng của mình đi cầu ta, ta sẽ thay đổi tâm ý, như ngươi mong muốn”. Nói xong, hắn nhanh chóng nhảy lên cành cây, tàng cây dưới chân có chút nhấp nhô, người đã đi xa.

Đông Phương Diệu chạy đến, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Phong Dịch biến mất ngay trước mắt. Hắn gọi ám vệ, để bọn họ đuổi theo lại bị Tần Tố Giác ngăn cản.

“Vô dụng, võ công của Phong Dịch không tồi, thậm chí, hai người chúng ta chưa chắc đã đánh lại hắn, những ám vệ này không phải là đối thủ của hắn”

Đông Phương Diệu híp mắt, nhìn phương hướng Phong Dịch biến mất, hắn trầm tư hồi lâu mới quay đầu hỏi: “Hắn lại xông và cấm cung chọc nàng?”

“Không, ta chủ động tìm hắn”

Tần Tố Giác nói hết chuyện vừa xảy ra cho hắn biết, khi nàng nói đến chuyện Phong Dịch nói năm ngày sau nàng đến Thủy trại cầu xin hắn thì Đông Phương Diệu cười lạnh một tiếng, “Hắn đang nằm mộng!”

Hắn rống xong, lại thấy nàng đứng lẳng lặng ở nơi đó, giống như đang trầm tư chuyện gì.

lòng hắn hoảng hốt, vội vàng nắm bả vai nàng, “Tố Giác, ta không cho phép nàng đi, thậm chí, ngay cả ý tưởng kia cũng không cho phép có, nàng là người quan trọng nhất đối với ta, dù phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, ta cũng không để nàng đi mạo hiểm!”

Nàng phát hiện mình bị giám thị!

khi rời giường, Tần Tố Giác liền phát giác, vô luận mình đi đến đâu, sau lưng đều có một đám cung nữ thái giám theo đuôi một tấc cũng không rời.

Nhìn đám cung nhân theo sát phía sau, nàng dừng chân, bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ các ngươi không có chuyện gì làm sao, hay là sau lưng ta mọc hoa nên các ngươi cứ đi theo như vậy?”

Mấy thái giám nghe vậy, đều không dám nói một tiếng, đứng tại chỗ, cũng không có ý tứ rời đi.

Tần Tố Giác than thở, “Các ngươi không cần đi theo hầu hạ, có gì cần ta sẽ mở miệng gọi các ngươi”

Mọi người không đi, vẫn đứng ở nơi đó như cũ.

Sắc mặt nàng lạnh lùng, cau mày, “Chẳng lẽ đây là ý tứ của hoàng thượng?”

đến đó, mọi người rối rít quỳ xuống, trong đó, Kiều Hỉ cầm đầu nói: “Hoàng thượng nói rồi, nếu nương nương xảy ra việc gì không hay, hoặc là, bất chợt không thấy bóng dáng, liền đem đầu chúng nô tỳ tới gặp người, mong nương nương thương cảm, không cần làm khó chúng nô tỳ”

Tần Tố Giác phất tay một cái, nhẹ giọng nói: “Nếu như hoàng thượng đã ra lệnh, các ngươi hãy làm như vậy đi”

Nàng hiểu rõ tính khí của nam nhân kia, một khi hắn cố ý muốn làm gì, ai khuyên cũng không được. Nàng biết hắn đang quan tâm, lo lắng cho nàng, nhưng có một số chuyện không phải hắn cứ cầm tù nàng là có thể giải quyết.

Không muốn làm khó những cung nhân nghe theo Hoàng Mệnh, cho nên, dù trong lòng nàng khó chịu cũng không thể hiện ra sắc mặt.

Ngược lại, Kiều Hỉ nhìn ra nàng không vui, nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngài cũng chớ trách hoàng thượng, không dám dối gạt nương nương, từ khi nô tỳ vào cung đến giờ, đây là lần đầu thấy hoàng thượng khẩn trương như vậy. Mặc dù chúng ta là nô tài, không có tư cách nói này nói nọ trước mặt nương nương, nhưng nô tỳ không hy vọng nương nương bởi vì chuyện này mà giận hoàng thượng”

Tần Tố Giác nghe, không trả lời. Sao nàng lại không biết đạo lý trong lời nói của Kiều Hỉ chứ.

Nhưng biết thì biết, Diệu phái một nhóm người theo hầu ngoài sáng, ngầm giám thị nàng như vậy, điều này khiến nàng cảm thấy rất buồn bực.

“Nương nương xin thứ cho nô tỳ lắm mồm, nhưng trên dưới hoàng cung này, người duy nhất có thể làm hoàng thượng chân chính vui vẻ chính là nương nương. Nếu như hoàng thượng vui vẻ, mọi người trong cung liền vui vẻ, nếu như hoàng thượng không vui, mọi người cũng không được vui.

“Nương nương, mong ngài giúp đỡ, trong cung nhiều nô tài như vậy, ngài tận lực theo hoàng thượng một chút, như vậy chúng nô tài còn được qua ngày tốt hơn một chút”

tiểu nha đầu kia nói một hồi lâu, Tần Tố Giác không nhịn được ở than thở trong đáy lòng.

Chiêu này của Kiều Hỉ khiến nàng lâm vào tình thế khó xử, nha đầu này giống nam nhân kia, đều biết nàng không đành lòng làm liên lụy tới người khác.

Không để ý tới sự lầu bầu của Kiều Hỉ nữa, nàng tiếp tục đi về phía trước, nhưng thật sự cảm thấy nhức đầu với đám cung nhân sau lưng, quay đầu ngạc nhiên hỏi: “Ta muốn đi ngoài, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đi theo ta sao?”

Đám người Kiều Hỉ dậm chân, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.

Lúc này, cách đó không xa có người lên tiếng, “Chuyện như vậy cũng không cần nhiều người đi theo, các ngươi đều lui hết đi”

Người tới chính là Đông Phương Diệu.

khi đuổi đám nô tài kia đi, hắn cười tiến lên, “Tố Giác, nàng muốn đi ngoài, ta đi cùng nàng”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, “Sao chàng có thể vô lại như vậy?”

Đông Phương Diệu nói: “Chỉ cần có thể bảo đảm thời thời khắc khắc nàng không rời khỏi tầm mắt của ta, dù bị nàng mắng là vô lại, ta cũng không sao”

“Nhưng Diệu, chàng phái một nhóm người đi theo ta, cũng không thể giải quyết vấn đề, trong lòng chàng hiểu rõ, nếu ta muốn đi, đừng nói một đám cung nữ thái giám, dù chàng có phái cao thủ đại nội vây quanh ta cũng không ngăn cản được ta”

đến đó, sắc mặt hắn đại biến, “Nói vậy có nghĩa là nàng cố ý đến Thủy trại Bắc Hải gặp Phong Dịch?”

Nàng trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, đáy mắt nhuộm đầy thần sắc kiên định, “Phải”

“Tại sao nàng nhất định phải cố chấp như thế?”

“Không phải ta cố chấp, mà ta không muốn bởi vì một mình ta khiến dân chúng trôi giạt khắp nơi. Chiến tranh cùng tai nạn, chỉ mang lại cho nhân dân ác mộng không dứt, Diệu, chẳng lẽ chàng đã quên lúc tiên hoàng còn tại vị, dân chúng đều sống rất cực khổ sao?”

Đông Phương Diệu dùng sức lắc đầu một cái, nắm bả vai nàng, “Nhưng ta không muốn mất nàng để đổi lấy bình an của giang sơn. Tố Giác, nàng là của ta, ở trên đời này, người ta thật sự yêu cũng chỉ có một mình nàng, nếu như cái giá của việc trở thành minh quân là mất nàng, vậy ta phát động chiến tranh cũng chỉ muốn bảo vệ nàng, dù lưng đeo tiếng xấu thiên cổ, ta cũng không hối tiếc”

“Diệu, chàng điên rồi!”

“Đúng, ta điên rồi, ta yêu nàng đến phát điên, ta không quan tâm Phong Dịch có chủ ý gì, ta cũng không quan tâm hắn muốn bao nhiêu tánh mạng để tế vong hồn Sở Tử Mặc, chỉ cần hắn dám gây bất lợi với nàng, với Bắc Nhạc, dù ta mất tất cả cũng phải đánh đến cùng với hắn”

Nhìn dáng vẻ gần như điên cuồng của hắn, nàng không khỏi thở dài: “Diệu, chàng phải biết, thiếu người ta thì phải trả, nếu như không trả lại, sao ta có thể an tâm sống nốt quãng đời còn lại?”

” Dù muốn trả, cũng là ta chứ không phải nàng. . . . . .”

“Không, chàng không sai, chàng chỉ chọn đường tắt, đem thương vong giảm đến thấp nhất mà thôi. Nếu như đổi lại ta là chàng, có lẽ ta cũng vậy. Nhưng chuyện này nên gánh vác, cho nên, ta phải đi làm chuyện ta nên làm”

“Nàng nói chuyện nên làm chính là đi chịu chết sao?”

Tần Tố Giác không nói.

Đông Phương Diệu lại giận đến hét to, “Không! Ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, Tần Tố Giác, nàng nghe kỹ cho ta, ta không cho phép nàng rời khỏi hoàng cung nửa bước!”. Dừng một chút, hắn từ từ khôi phục bình tĩnh.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt là sự hung dữ trước nay chưa từng có.

“Dù phải dùng dây trói nàng lại bên người ta, ta cũng sẽ làm như thế”. Nói xong, hắn phân phó, “Canh chừng hoàng hậu cho trẫm, nếu như nương nương xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ bắt tất cả ngự tiền thị vệ các ngươi lại, lập tức xử tử!”

Hét xong, cơn giận còn sót lại chưa tan, hắn bỏ đi, để Tần Tố Giác đứng im lặng tại chỗ.

Tâm tình kém cực độ lại không tìm được địa phương phát tiết, Đông Phương Diệu phái người gọi An Nhạc vương đùa giỡn với nương tử trong phủ, Đông Phương Lạc vào cung.

Dọc theo đường đi, hắn giận đến sắc mặt tái xanh, trong lòng không ngừng mắng hoàng huynh.

Gần đây triều đình bận rộn, mỗi ngày hắn đều bận đến khuya mới có thể trở về phủ.

Khó khăn lắm hôm nay mới tranh thủ lúc rảnh rỗi trở về phủ trêu chọc Tiểu Mãn, kết quả, hai người hăng hái đang nồng thì Tường Quý tới, còn có bộ mặt phớt tỉnh tuyên chỉ, nói hoàng thượng triệu kiến, trong nửa canh giờ phải tới hoàng cung, nếu trễ nửa khắc, liền dò xét An Nhạc vương phủ của hắn.

Nhất thời, hắn bị đạo thánh chỉ này chọc giận đến nổi trận lôi đình, dù trong lòng bất mãn, hắn cũng không có lá gan lớn mà kháng chỉ, dù sao, hiện tại hắn còn có gánh nặng gia đình, ngộ nhỡ hoàng huynh không thoải mái, bắt vợ con hắn chém đầu thì phải làm thế nào?

Vội vội vàng vàng đi vào cung, vào Ngự Thư Phòng, mới nhìn thấy rượu và thức ăn bày trên bàn, còn chưa quỳ xuống hành lễ, liền bị hoàng huynh vẫy qua, “Bồi trẫm uống hai chén”

Đông Phương Lạc không hiểu, tiến lên phía trước nói: “Hoàng huynh, có phải Huyền Cương xảy ra chuyện lớn gì nên người mới vội vã phái người triệu ta gấp như vậy?”

Đông Phương Diệu tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Chẳng lẽ không phải việc quốc gia đại sự thì trẫm không thể triệu kiến ngươi sao?”

Không có chuyện quốc gia đại sự thì ngươi triệu kiến ta làm gì? Ta và ngươi lại chẳng có chuyện tốt gì để nói. Trong lòng Đông Phương Lạc không thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

Hắn tiến lên vài bước, ngồi xuống đối diện với hoàng huynh, nhìn rượu và thức ăn, mặc dù đơn giản, nhưng đều là món hoàng huynh thích ăn khi còn bé.

“Hoàng huynh, đã xảy ra chuyện gì, sao mặt ngươi u sầu vậy? Dù Huyền Cương muốn đánh Bắc Nhạc, ngươi cũng không cần thiết phải lộ ra bộ dạng này chứ?”

Đã ngà ngà say, Đông Phương Diệu liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục uống.

Lần này, Đông Phương Lạc đã ngửi thấy chuyện không tầm thường, đáy mắt phát ra ánh sáng tinh quái.

“Hoàng huynh, tâm tình ngươi như đưa đám, chẳng lẽ có liên quan tới hoàng tẩu?”

Tâm tình của hắn không tốt thật.

Bình thường, hắn nhất định có thể lý trí mà phán đoán chuẩn xác lợi hại, nhưng một khi liên quan đến Tố Giác, hắn không thể nào khống chế sự nóng nảy trong nội tâm.

Hắn muốn tìm một hướng đi.

Nhưng phóng mắt nhìn ra trời đất bao la lại không có ai có thể lắng nghe lời trong lòng hắn.

Người thân cận duy nhất chỉ có Lạc đệ.

Mặc dù hắn không muốn tìm người tâm sự chuyện này, nhưng hắn rất cần có người tới giúp hắn nghĩ kế, hắn nên làm như thế nào? Làm sao mới có thể không phụ thiên hạ, lại không phụ nàng?

khi uống say ba phần, hắn nói nhiều ra, liền đem tất cả những chuyện phát sinh gần đây nói cho Lạc đệ nghe.

Đông Phương Lạc nghe xong, không khỏi lâm vào trầm tư.

lúc suy tư, hắn dò xét người đối diện thêm vài lần, hắn phát hiện, hoàng huynh luôn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, đầy bụng mưu kế, bụng đầy ý nghĩ xấu, vậy mà giờ này cũng lộ ra biểu tình không biết làm sao như vậy.

Hắn nhìn thấy có chút hả hê, nhưng lại không nhịn được mà đồng tình với hoàng huynh.

Tới lúc gần về, hắn liền khuyên nhủ: “Hoàng huynh, ngươi cầm tù được người của nàng, chưa chắc giam cầm được lòng nàng, tính tình hoàng tẩu ta cũng rõ, nếu như nàng khăng khăng muốn làm chuyện nào đó, dù ngươi dùng dây trói nàng lại, sợ rằng, càng đẩy nàng phải ra xa hơn, chẳng lẽ, ngươi muốn hoàng tẩu bỏ trốn giống lần trước sao?”

Nghĩ đến cảnh tượng ấy, lòng Đông Phương Diệu quặn đau .

“Hoàng tẩu có một câu nói rất đúng, thiếu người khác thì phải trả lại, trời cao đúng là công bằng, dù ngươi là hoàng thượng, cũng không thoát khỏi số mạng như vậy”

Hắn cự tuyệt nghe lời như vậy, “Trẫm đã nói, dù phải chịu bêu danh, trẫm cũng muốn bảo vệ nàng”

Đông Phương Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, “Hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi không biết hoàng tẩu không tiếc hy sinh tánh mạng cũng muốn bảo vệ ngươi, vì nghiệp lớn, ngươi cam tâm diệt trừ Sở Tử Mặc, không chỉ vì hắn là chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản con đường đi lên ngôi vị của ngươi, mà còn vì ngươi ghen tỵ ràng buộc giữa hắn cùng hoàng tẩu, kết quả, sau khi ngươi dụng kế giết chết hắn, đổi lấy cái gì, là hoàng tẩu không tha thứ cùng trái tim băng giá, hôm nay, nếu như ngươi lại không quan tâm đến suy nghĩ của nàng, vì nàng mà phát động chiến tranh, hoàng huynh, ngươi cho rằng, hoàng tẩu còn có mặt mũi nào mà đối mặt với người đời, nàng sẽ bị mang danh hại nước”

Đạo lý đơn giản như vậy, Đông Phương Lạc hiểu, tất nhiên Đông Phương Diệu cũng hiểu.

“Hoàng huynh, thật ra thì trong lòng ngươi đã có đáp án từ sớm, chẳng qua là, ngươi không dám đối mặt, ngươi sợ đối mặt sẽ lấy được kết quả tệ nhất. Nhưng có một số việc, không phải ngươi trốn tránh là có thể giải quyết được, ngươi là hoàng thượng, là hoàng đế Bắc Nhạc, là niềm tin của dân chúng, vào lúc này, ngươi phải đưa ra quyết định chính xác mới không làm thất vọng người trong thiên hạ”

Đông Phương Lạc tận tình khuyên bảo: “Có một số việc, ta cũng chỉ có thể nói vậy thôi, ngươi thông minh hơn ta, so với ta, tự nhiên cũng biết nên làm như thế nào. Mặt khác, uống nhiều rượu không tốt cho thân thể, ta tin tưởng hoàng tẩu cũng không muốn thấy ngươi say rượu”.

” Vì mượn rượu giải sầu, không bằng cùng hoàng tẩu nói chuyện cho tốt, nói đến đây thôi, ta muốn trở về phủ, Tiểu Mãn vẫn còn chờ ta”. Nói xong, hắn vội vã đứng dậy.

Đông Phương Diệu bị tam đệ làm cho giận đến nghiến răng. Sao hắn lại không hạ được quyết tâm thu hồi vương phủ của lão tam chứ?

Nhìn bóng lưng đệ đệ đi xa, không nhịn được lại hồi tưởng lại những gì hắn vừa nói.

Mặc dù chói tai, nhưng lại có lý.

Lúc hắn trở lại Hướng Minh cung, đêm đã khuya.

Tần Tố Giác còn chưa ngủ, nàng ngồi trước cửa sổ, giống như có tâm sự, sắc mặt nặng nề.

Đông Phương Diệu đứng ở cửa nhìn nàng.

Cùng lúc đó, nàng cũng nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn nên nhìn sang.

Thoáng chốc, bốn mắt chạm nhau.

Nàng nhìn vào hai mắt của hắn thì trái tim bỗng dưng đau xót.

Cặp mắt kia, thật giống như đầm sâu, thống khổ, bi thương, ảo não, tất cả tâm tình trộn lẫn trong đó, cho đến cuối cùng, hóa thành một chút bất đắc dĩ, mạnh mẽ đè nén xuống .

Hắn đi về phía nàng, đôi tay to lớn ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Cả đời này, ta đối với ai cũng có thể ác độc, bạc tình, duy chỉ có nàng, ta không hạ quyết tâm được. Tố Giác, nếu như nàng muốn đi đến nơi hẹn, hãy đi đi, ta biết rõ, dù ta ngăn cản nàng, cũng không thay đổi được gì”

Đến đó, nước mắt Tần Tố nhất thời chảy xuống.

Nàng ôm chặt nam nhân trước mắt, hai cánh tay run rẩy, nước mắt trong suốt thấm qua vạt áo của hắn, thấm ướt ngực hắn.

Đông Phương Diệu cảm thụ vẻ ấm áp này, ngàn vạn ngôn ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài.

“Diệu, nếu như ta mất mạng, đáp ứng ta, nhất định phải làm một vị hoàng đế tốt!”

Hắn không có trả lời, chỉ ôm chặt nàng, thật lâu không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.