Bên trong Phỉ Miễn quốc, Hắc Nha đang ngồi bên bàn uống rượu, ngày đó sau khi hắn bị Đoạn Bạch Nguyệt chém đứt một cánh tay, kiếm khí của Huyền Minh Hàn Thiết hầu như đóng băng ở vết thương, hơn nữa còn tổn hại đến não bộ tủy cốt. Sau lại dù được vu y trên đảo kịp thời cứu giúp nên cũng chưa thật sự trở nên điên dại, nhưng bất cứ cử động nào của cơ thể cũng đều gặp phải trở ngại, gần như đã trở thành một nửa phế nhân
Sở Hạng đẩy cửa vào phòng, nói : “ Chắc ngươi cũng nghe được tin tức rồi, Đại Sở đã dẫn binh đánh trực diện vào thủ phủ Phỉ Miễn quốc, chỉ sợ không kéo dài được mấy ngày nữa hai quân sẽ chính thức khai chiến.”
“Nghe được rồi thì đã sao?” Hắc Nha nói giọng bất thiện.
“Sao vậy? Vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện ta mượn binh của ngươi ư?” Sở Hạng ngồi xuống đối diện hắn, cười nói: “Phỉ Miễn quốc có gần một vạn binh sĩ, lúc này đã đến thời khắc mấu chốt, dù sao cũng phải có người dẫn bọn họ đi đánh trận. Huống hồ để huấn luyện được chi quân đội này cũng có phân nửa công lao của ta, ngươi cũng không tính là thua thiệt.”
Hắc Nha nghe vậy trầm mặc, đáy mắt vẫn như cũ không cam lòng.
“Nếu trước đây ta nói muốn cùng ngươi liên thủ thì tương lai cũng sẽ không thay đổi.” Sở Hạng rót cho hắn một chén trà, “Lưu Cẩm Đức làm người thế nào ngươi và ta đều hiểu rất rõ, huống chi hắn một lòng đều chỉ muốn có Sở Uyên, người như thế ta không tin được.”
“Nhưng hiện tại rõ ràng là hắn hữu dụng hơn ta nhiều.” Hắc Nha nghiến răng tàn nhẫn nói.
“Cho nên lần này ta mới để hắn đích thân xông pha chiến trận.” Sở Hạng vỗ vỗ bờ vai Hắc Nha: “Ngươi chỉ cần yên tâm ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau khi đại sự thành công thì hắn cũng không sống lâu được, còn lại giang sơn này, chúng ta chia nhau chưởng quản là được.”
Hắc Nha ngửa đầu uống hết chén trà, nặng nề đặt cái chén lên bàn: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Đều đã bố trí ổn thỏa rồi, chỉ cần chờ Sở quân tự chui đầu vào lưới nữa thôi.” Sở Hạng nói, “Số quỷ thi trên đảo Tinh Châu cũng đã luyện chế xong, Quỷ Mộc Hạp cũng đã chế tạo đủ số lượng, vài ngày trước ta đã thử rồi, uy lực đúng là rất kinh người.”
Hắc Nha gật đầu, căm hận nói: “Ta muốn mạng họ Đoàn kia!”
“Chuyện này không khó.” Sở Hạng cười cười, “Đừng nói là Đoạn Bạch Nguyệt, cho dù ngươi muốn mạng Sở Uyên thì ta cũng có thể cho ngươi. Lưu Cẩm Đức kia nhớ thương hắn nửa đời người, nhưng nếu đến phút cuối cùng cũng không thể đắc thủ được, bộ dáng lúc đó của Lưu Cẩm Đức chắc chắn cũng sẽ rất thú vị rất đáng xem.”
“Ta không hề có hứng thú với ân oán giữa ngươi và hắn.” Hắc Nha không nhịn được nói.
Sở Hạng nhướng mi, thức thời đứng dậy: “Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, có tin tức gì ta sẽ trở lại báo cho ngươi biết.”
Đợi hắn đi rồi, Hắc Nha đứng dậy đi tới giường nằm xuống, đáy mắt một mảnh đen kịt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Xuống đây.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đứng cao như vậy làm gì?”
Sở Uyên tung người nhảy xuống boong thuyền, nói: ” Trên đó có con trùng, ngươi lên bắt xuống đưa cho Dao nhi đi.”
“Trùng gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trên, “Nãy giờ ngươi đứng trên kia chính là vì canh chừng con trùng kia sao?”
“Ừ.” Sở Uyên gật đầu, “Chắc là loại hiếm có khó tìm lắm a, nó lớn như vậy, toàn thân đen như mực.”
“Vì sao ngươi không thuận đường bắt nó xuống đây luôn?” Đoạn Bạch Nguyệt vấn.
Sở Uyên ghét bỏ nói: “Ta mới không bắt.”
Đoạn Bạch Nguyệt phi thân lên đài, một lát sau tay không rơi xuống.
Sở Uyên tiếc nuối nói: “Bay rồi ư?
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đó chính là con rệp gỗ thối a, ta đã giẫm bẹp nó rồi.”
Sở Uyên: “. . .”
“Cũng biết ngươi không nhận ra được nó.” Đoạn Bạch Nguyệt vấn, “Có lấy tay sờ lên nó hay không?”
Sở Uyên nói: “Có.” Còn tưởng là loại gì hiếm lạ lắm.
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, dẫn hắn trở về rửa sạch tay, căn dặn: “Lần sau có gặp trùng nữa, không cần biết là loại gì đều phải cách xa một chút, có nghe hay không?”
Sở Uyên lau lau tay trên người hắn, cảm thấy rất là xui xẻo.
Cư nhiên lại là một con rệp thối.
“Nghe Tứ Hỉ nói ngươi vừa mới nghị sự với Tiết tướng quân xong.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nghị ra cái gì rồi?”
“Đêm nay mọi người sẽ tự suất lĩnh quân đội âm thầm tới bốn cửa ra đông tây nam bắc của trận pháp.” Sở Uyên nói, “Mộc Si tiền bối lo lắng chuyện Quỷ Mộc Hạp, đầu tiên là nói muốn đi theo, sau lại chẳng biết nên theo chi quân đội nào, Dao nhi phải khuyên hồi lâu mới có thể dụ tiền bối trở về phòng ngủ.”
“Mộc Si tiền bối đã lo lắng bất an chuyện này suốt mấy năm nay, Quỷ Mộc Hạp kia chẳng khác nào cái dằm chặn ngang trong tim tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên nói: “Nhưng tiền bối cũng đã từng nói, nhóm Quỷ Mộc Hạp này vốn dĩ có giấu cơ quan ám khí bên trong, chỉ cần kích hoạt bộ phận nào đó thì ám khí bắn ra sẽ quay ngược lại, rất có lợi cho Đại Sở a.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng năm đó ít nhất cũng có mấy nghìn Quỷ Mộc Hạp được lén lút tuồn ra khỏi thành Đại Nhạn, cho dù chúng ta có thể tìm được thì cũng không thể nào kích hoạt cơ quan ám khí trong từng cái từng cái Quỷ Mộc Hạp đó được.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa khuôn mặt của hắn. “Lợi thế duy nhất mà chúng ta có chính là Quỷ Mộc Hạp này chỉ có thể phóng ra từ khoảng cách rất xa, đến lúc đó chúng ta có thể có đủ thời gian dùng lưới lớn dệt bằng kim ti chặn lại, hơn nữa số lượng Quỷ Mộc Hạp trong tay Sở quân nhiều gấp ba lần bọn họ, lại còn được tiền bối thay đổi nâng cấp nên uy lực cũng càng kinh người. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn sẽ có thương vong, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tâm lý.”
“Ừm.” Sở Uyên nói, “Thật ra trước đây khi Mộc Si tiền bối nói chuyện này, ta đã nghĩ tiền bối có theo đại quân ra biển hay không cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng sau lại thấy Dao nhi và tiền bối hợp ý nên cũng bằng lòng để tiền bối cùng mọi người ra biển, ít ra trên đường đi thu nhận một đồ đệ, dù sao vẫn tốt hơn một thân một mình ở lại trong cung trằn trọc tự trách.”
“Ta biết ngươi mềm lòng mà.” Đoạn Bạch Nguyệt đâm đâm lồng ngực hắn.
“Lòng ta mềm thật sao?” Sở Uyên đưa hai tay nắm bờ vai của hắn, “Trước đây ngay cả Thái phó đại nhân cũng nói ta hành sự quá ngoan độc.”
“Nhưng hiện tại nhất định hắn cũng rất hối hận vì năm đó ngươi đã không diệt cỏ tận gốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bằng không cũng đâu có chỗ cho Sở Hạng gây ra được phiền phức lớn như thế này.”
Sở Uyên nói: “Cũng phải.”
“Hơn nữa những lời lão nhân kia nói, ngươi nghe một chút cũng được nhưng không nên xem là thật.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu đúng như hắn nói thì lúc này ta vẫn đang mưu triều soán vị, làm sao có thể giúp ngươi đánh trận được.”
“Nói một chút xem ” Sở Uyên đẩy hắn một cái, “Tương lai trở về vương thành, sau khi Thái phó đại nhân biết chúng ta muốn thành thân thì sẽ nói cái gì?”
“Ta cá là lão đầu chết tiệt kia cái gì cũng sẽ không nói.” Đoạn Bạch Nguyệt nói “Tám phần mười là sẽ trực tiếp giận dữ ngất đi, nếu vậy thì rất tốt.”
Sở Uyên nhìn hắn một lúc, nói: “Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.”
“Học xấu.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo mũi hắn một cái, “Trước đây mỗi lần ta nói lão đầu chết tiệt, lần nào ngươi cũng sẽ đá ta.”
“Thấy ngươi phải lập tức xuất chinh rồi, miệng nói nhảm nói đến nghiện cũng không sao.” Sở Uyên rót một chén trà, “Đây, uống xong rồi đánh đâu thắng đó, trở về sẽ cho ngươi uống rượu.”
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ đứng bên ngoài nói, “Cửu điện hạ lại đưa canh bổ tới.”
“Mang vào đi.” Sở Uyên kéo cái ghế ngồi xuống.
Tứ Hỉ bưng khay vào, trên khay chỉ có một bát.
Sở Uyên nhìn Đoạn Bạch Nguyệt, nói: “Ngươi lại làm Tiểu Cẩn rơi xuống biển đúng không?”
Đoạn Bạch Nguyệt ủy khuất nói: “Không có a.” Huống hồ lần trước cũng không phải do ta cố ý, mà là vì hắn đuổi theo ta quá mức chuyên tâm, sơ ý giẫm chân vào khoảng không nên mới rơi xuống nước thôi.
Sở Uyên buồn bực nói: “Vậy thì vì sao ngay cả một bát canh bổ mà hắn cũng luyến tiếc cho ngươi.”
“Không phải đâu không phải đâu.” Tứ Hỉ vội vàng nói, “Bát canh bổ này là cho Vương gia đó.”
Sở Uyên: “. . .”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: “Kỳ quái.”
Tứ Hỉ cười nói: “Vừa rồi Cửu điện hạ hầm canh bổ cho Thẩm minh chủ, cố ý giữ lại một bát, nói là đợi Vương gia dò xét tình hình trong quân trở về thì phải đưa tới cho Vương gia.”
Sở Uyên đưa cái muỗng cho hắn, bĩu môi.
“Ngươi đừng vội đá ta a.” Đoạn Bạch Nguyệt vừa ăn vừa nói, “Bát canh này tám phần mười là độc dược.”
“Nếu vậy vừa hay.” Sở Uyên nói, “Nằm một chỗ thì không cần đi phá trận nữa, an an tâm tâm ngủ một giấc.”
“Ăn rất ngon.” Đoạn Bạch Nguyệt đánh giá.
Sở Uyên bực mình, vì sao hầm canh bổ cho mình đều là vị thuốc đông y, mà hầm cho người này thì lại ăn ngon?
“Còn nữa, trong thời gian ta xuất chiến, ngươi phải cách Diệu Tâm xa một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt thả bát rỗng lên bàn, “Có nghe hay không?”
Sở Uyên học bộ dáng của hắn lúc trước, gục đầu trên bàn thong thả – kiên định – che lỗ tai.
“Hiện tại đã biết người này có bao nhiêu đáng ghét rồi chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn xuống “Có điều ta cũng không lo lắng, có sư phụ và tiên ông bảo vệ ngươi, cộng thêm một Diệp cốc chủ, dù tới mười đầu trọc cũng không sao.”
“Ngươi mà cũng có ngày nói người khác hói đầu trọc đầu a.” Sở Uyên ngồi thẳng dậy, không muốn nhắc tới Diệu Tâm nữa, vì vậy cầm lấy cái muỗng trên tay hắn ăn chút canh bổ còn lại trong bát.
Thật sự là ăn rất ngon.
. . .
Lúc Tứ Hỉ công công tới phòng bếp pha trà thì vừa vặn gặp được Diệp Cẩn, vì vậy hỏi: “Vì sao bát canh kia chỉ có thể cho Vương gia ăn?”
“Bởi vì ăn xong sẽ không giơ.” Diệp Cẩn cắn một ngụm dã quả.
Tứ Hỉ nói: “Hoàng thượng cũng ăn một ít.”
“Hắn ăn làm chi, ăn bát canh kia xong buổi tối tinh lực sẽ dồi dào gấp trăm lần, chỉ dùng cho người phải đi mật thám ban đêm thôi a.” Diệp Cẩn nghe xong đầu đau như búa bổ, giận dữ chạy tới phòng bếp sắc thuốc an thần cho ca ca. Từ xa xa đã thấy Diệu Tâm đang đứng trên boong thuyền, thầm nghĩ đêm nay ngươi nghìn vạn lần đừng đến tìm ai kia đó, bởi vì tâm tình của ta cũng không phải rất tốt, cực kì muốn tung độc dược đầy trời.
Lúc sắc trời đủ tối đen, Đoạn Bạch Nguyệt cùng Đoạn Dao chèo thuyền rời đi, Tư Không Duệ ngồi ở đầu thuyền, thâm tình phất phất tay.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cũng không có ai muốn cáo biệt với ngươi đâu.”
Tư Không Duệ nói: “Ngươi quản cái rắm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thô bỉ.”
Tư Không Duệ nói: “Nói cứ ngươi thật sự là một văn nhân ấy.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trắng đêm trằn trọc, rơi lệ trời sáng.”
Tư Không Duệ: “. . .”
Tư Không Duệ nói: “Lăn.”
Sở Uyên đứng ở đầu thuyền, nhìn thuyền nhỏ càng ngày càng xa, cho tới khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nhưng cũng không muốn trở về khoang thuyền, cứ đứng ở đó đờ người ra.
Diệp Cẩn nói: “Khụ.”
Sở Uyên quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Diệp Cẩn chỉ chỉ vào cổ mình.
Sở Uyên ngây ra một lúc, sau đó mới kịp phản ứng lại, kéo cao áo che khuất dấu vết mờ ám trên cổ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Là vua của một nước, bộ dáng như vậy còn ra thể thống gì! Diệp Cốc chủ bước tới gần, châm chước dùng từ nói: “Lần sau nhớ đổi một chỗ khác!”
Sở Uyên nhìn xa xa: “Được.”
“Còn nữa, không nên cứ mỗi lần nhắc tới ai kia.” Diệp Cẩn giơ tay lên đỉnh đầu mình vẽ một vòng tròn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Là lại đỏ mặt!”
Sở Uyên xấu hổ đến gần như không nghe nổi nữa, vì vậy xoay người: “Ta về trước nghỉ ngơi đây.”
“Này.” Diệp Cẩn gọi với theo, “Không có gì phải lo lắng hết, ta vừa mới xem cho hắn một quẻ, vận mệnh của hắn lần này rất tốt.”
Sở Uyên bất đắc dĩ nói: “Mới theo Ôn ái khanh học đúng không?”
“Ta lừa ngươi làm cái gì.” Diệp Cẩn nói, “Tuy ta không tính được kiếp tai nhưng tính phúc thì rất chuẩn đó.”
“Đa tạ.” Sở Uyên cười cười nói, “Được rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Diệp Cẩn chống nạnh: “Đêm nay ta ngủ cùng ngươi.”
Sở Uyên: “. . .”
Diệp cẩn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đề phòng đầu trọc.” Dù sao đêm nay cũng không có ai ở bên cạnh ca ca, rất đáng giá để người khác mơ ước, trong tiểu thoại bản đều viết như vậy.
“Cũng được.” Sở Uyên gật đầu, “Đúng lúc trẫm cũng có chút chuyện về Diệu Tâm muốn hỏi ngươi.”
Trên thuyền nhỏ, Đoạn Dao và Tư Không Duệ đang chia nhau một gói điểm tâm, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Qua nửa canh giờ nữa sẽ nhập trận, các ngươi cư nhiên còn thì giờ thảo luận chuyện cất rượu bánh xốp giòn nữa ư?”
“Nếu không thì sao?” Tư Không Duệ nói, “Phải giống như ngươi trưng ra bộ mặt như quả phụ ấy hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Câm miệng.”
Tư Không Duệ cả giận nói: “Dựa vào cái gì!”
Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng đưa tay che cái miệng của hắn: “Có tiếng gì đó.”
Lời này vừa ra, hai người còn lại trên thuyền lập tức im lặng, sau khoảng thời gian uống nửa chén trà nhỏ , Tư Không Duệ thành khẩn nói: “Ta nghĩ có thể là do ngươi dục cầu bất mãn nên bị ù tai thôi.”
165 – Âm thanh ma quái [Có thể là do ngươi bị ù tai]