Vật biểu tượng giang hồ cảm thấy có lẽ mình đã bị hoa mắt.
”
Ngươi là người phương nào?” Phong Lôi che đầu vai, máu tươi không ngừng
tuôn ra, đáy mắt tràn đầy hận ý, ngũ quan hầu như muốn vặn vẹo biến
hình.
” Trong tháp có cái gì?” Sở Uyên lạnh lùng hỏi.
Phong Lôi hú lên quái dị, xông lên muốn cùng hắn đồng quy vu tận thì lại bị ám vệ dùng roi sắt ngăn cản.
” Canh chừng hắn.” Sở Uyên cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian, chỉ
phân phó một câu như vậy rồi xoay người đi xuống núi đá.
Ám vệ đồng thanh hô một tiếng, rất là đắc ý —thế này cũng tính là người cứu giá rồi đúng không.
Dưới chân núi, Tiêu Tiêu Nhi vào tháp Linh Lung rồi vẫn không thấy có gì
khác thường, nhưng còn chưa kịp tra xét tỉ mỉ thì đã thấy tâm phúc của
hắn vội vã chạy vào, nói có một thủ vệ chỉ bị đánh ngất xỉu, lúc nãy
tỉnh lại thì nói người ám sát hắn cũng không phải là vị khách nhân tới
từ Đông Hải kia, mà chính là Phong Lôi.
Tiêu Tiêu Nhi nghe vậy
sắc mặt đại biến, cũng không kịp nghĩ nhiều, xoay người rời khỏi tháp
Linh Lung, nhưng vừa mới ra cửa thì đã thấy quản gia thở hồng hộc chạy
tới, nói là có một chi quân đội đang bao vây xung quanh sơn trang, nghe
nói là muốn tróc nã phản tặc.
Quân đội? Đoạn Bạch Nguyệt ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó nghe vậy khẽ nhíu mày, vừa định đi xem thử rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra thì lại nghe phía sau lưng truyền tới tiếng
bước chân, vì vậy cảnh giác xoay người lại.
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt : “…..”
Sở Uyên nhìn Huyền Minh Hàn Thiết đã rút ra khỏi vỏ một nửa trên tay hắn,
tức giận nói: ” Ngươi cư nhiên không nghe ra được tiếng bước chân của
trẫm!!!”
Đoạn Bạch Nguyệt : “….” (Haerie: O.O)
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không biết lúc này mình nên giận hay nên cười, bước tới vịn bờ vai hắn: ” Sao ngươi lại tới đây?”
” Bởi vì Kim Xu đã khôi phục trí nhớ rồi.” Sở Uyên nói: ” Nghe nàng nói
thì dường như thế cục có chút phức tạp, ta lo lắng cho ngươi nên vội
vàng tới đây.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại quét mắt nhìn xuống chân núi.
Quân đội đã tiến vào công phá sơn trang, đang đánh nhau kịch liệt với người
của Lưu Thương Kiếm Các. Xung quanh đều là tiếng la hét chém giết và ánh lửa rừng rực, Tiêu Tiêu Nhi bị ảnh vệ đại nội bao vây lại, thực lực hai phe nhìn qua chênh lệch rất lớn, thắng bại hầu như đã rõ ràng.
” Phong Lôi đã bị bắt giữ trên núi rồi, hắn vốn định mở chốt cơ quan trên đỉnh tháp.” Sở Uyên nói.
” Ta không vào tháp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cũng có thể nói là có vào một chút, sau đó từ chỗ tối thoát ra ngoài.”
” Ngươi biết Phong Lôi sẽ đối phó với Tiêu Tiêu Nhi sao?” Sở Uyên hỏi.
” Mới đầu cũng không biết, nhưng ta có thể khẳng định rằng trong tháp này nhất định có quỷ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sau đó thấy Tiêu Tiêu Nhi
vội vã chạy tới đây nên cũng đoán ra được năm phần, nếu không phải ngươi ra mặt ngăn cản thì chỉ sợ bây giờ Tiêu Tiêu Nhi đã chết không toàn
thây rồi.”
” Ta ra mặt ngăn cản, hắn cũng sẽ không sống được lâu, kéo dài hơi tàn thêm mấy ngày mà thôi.” Sở Uyên nói: ” Theo Sở Hạng mưu phản, lại còn đánh lén quốc chủ Bạch Tượng quốc và công chúa Cao Ly,
chết mười lần cũng không đủ.”
” Nhưng ta vẫn chưa tìm được tung
tích của nhóm người Bạch Tượng quốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hành động
đột ngột như vậy, có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
” Theo
những gì Kim Xu nói thì những người này muốn bắt Nạp Ngõa và Khôn Đạt,
sau đó đưa tới Phỉ Miễn quốc giao cho Sở Hạng, cho nên nhất định là vẫn
còn sống.” Sở Uyên nói: ” Còn chuyện rốt cuộc bị giam ở đâu thì chờ bắt
được kẻ chủ mưu phía sau màn rồi nghiêm hình thẩm tra là được.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Cũng tốt.”
” Đi thôi.” Thấy Tiêu Tiêu Nhi đã bị bắt trói, Sở Uyên xoay người đi xuống chân núi.
Đoạn Bạch Nguyệt đi theo phía sau, suy nghĩ một chút lại bước nhanh hai bước đi sóng vai với hắn.
Cả tòa sơn trang đều đã bị quân đội khống chế, sắc trời cũng hửng sáng,
Tiêu Tiêu Nhi và Phong Lôi bị trói gô bằng xích sắt đưa tới trước mặt Sở Uyên.
” Người của Bạch Tượng quốc đang ở đâu?” Sở Uyên mở miệng hỏi.
Tiêu Tiêu Nhi ngồi phịch xuống đất không lên tiếng, còn Phong Lôi thì vẫn
luôn dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiêu Nhi, giống như là muốn đem hắn ra ăn thịt uống máu vậy.
” Vẫn không chịu nói sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đã gỡ mặt nạ dùng để dịch dung xuống, thấy hai người
bọn chúng như vậy thì bật cười ra tiếng: ” Hay là làm một khoản giao
dịch đi, thế nào?”
Tiêu Tiêu Nhi vẫn cắn chặt khớp hàm không thèm để ý.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nói ra nơi giam giữ người của Bạch Tượng quốc, ta sẽ giúp ngươi đem hắn nhốt vào tháp Linh Lung, thiên đao vạn quả.”
Tiêu Tiêu Nhi nghe vậy đột ngột ngẩng đầu lên, lại thấy người Đoạn Bạch Nguyệt nhìn không phải là hắn mà là Phong Lôi.
” Ý của ngươi thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi: ” Đây là cơ hội báo thù duy nhất của ngươi, cũng là cơ hội cuối cùng.”
Phong Lôi thở gấp: ” Ngươi sẽ không nói rồi nuốt lời chứ?”
” Ngươi điên rồi!” Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp trả lời thì Tiêu Tiêu
Nhi đã phát rồ trợn to mắt, mất khống chế hét lên: ” Ta chưa từng bạc
đãi ngươi dù chỉ một chút, tại sao ngươi lại có thể phản bội ta như
vậy?”
” Ngươi chưa từng bạc đãi ta dù chỉ một chút?” Ánh mắt
Phong Lôi đỏ ngầu, đầu tóc rối bời dính đầy thứ rác rưởi bẩn thỉu, nhìn
qua thực sự rất giống người điên, nhưng rồi lời hắn nói ra lại như tiếng sấm, ở trong trái tim Tiêu Tiêu Nhi ầm ầm nổ tung.
” Ngươi còn nhớ Phượng Sơn không? Người đã chết trong tháp Linh Lung mười năm trước? Hắn là con trai ta!”
Tiêu Tiêu Nhi nghe vậy sắc mặt trắng bệch, hé miệng như muốn nói gì, rồi lại không phát ra được tiếng nào.
Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
” Nói đi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt Phong Lôi: ” Nhóm người kia đang ở đâu?”
” Dưới tháp Linh Lung.” Phong Lôi nói: ” Lối vào địa đạo ở đình Cửu Mục
phía sau núi, dưới cây cột màu đỏ thứ ba đếm từ bên trái qua.”
” Ngoại trừ người của Bạch Tượng quốc, trong tháp Linh Lung kia còn có cơ quan nào không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
” Không có cơ quan nào.” Phong Lôi nói.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Thiên tân vạn khổ dụ kẻ thù vào tháp, chẳng lẽ
lại chỉ muốn cho hắn chạy lòng vòng trong tháp thôi sao?”
” Trong tháp Linh Lung đích xác là không có cơ quan.” Phong Lôi nói: ” Chỉ có thuốc nổ.”
Lời nay vừa ra, sắc mặt của Tiêu Tiêu Nhi lại càng trắng bệch hơn vài phần, trước đó cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được, cái người nhìn rất trung thực này lại âm thầm làm nhiều chuyện sau lưng mình như vậy, chỉ
vì muốn lấy mạng của mình.
Dưới đáy tháp Linh Lung vốn chỉ có một tầng ám thất, dùng để chứa đựng tất cả những thứ không thể đưa ra ngoài sáng được, bao gồm cả người và vật. Sau lại Phong Lôi từ từ lấy được
lòng tin của Tiêu Tiêu Nhi, xin phép Tiêu Tiêu Nhi cho người mở rộng ám
thất kia ra, nhưng trên thực tế thì hắn không chỉ mở rộng tầng ám thất
này, mà còn đào thêm một tầng ám thất bên dưới nữa, đồng thời chuyển
thuốc nổ và dầu hỏa vào chất đầy trong đó. Trừ hắn ra, toàn bộ công
tượng tham gia xây dựng đều bị âm thầm diệt khẩu, bởi vậy Tiêu Tiêu Nhi
cũng không hề hay biết gì về chuyện này.
Theo thú nhận của Phong
Lôi, thị vệ nhanh chóng tìm được đoàn người của Bạch Tượng quốc trong
tầng ám thất dưới tháp, đầy đủ không thiếu một ai, chẳng qua là tất cả
đều đang hôn mê bất tỉnh. Đoạn Bạch Nguyệt xem xét xong nói là trúng cổ
trùng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, đưa về vương thành là có thể
cứu được ngay, hiện tại cứ để bọn họ ngủ thêm mấy ngày nữa cũng không
sao, hơn nữa trên đường về hai tai còn được yên tĩnh.
Lúc xử lý
xong mấy chuyện linh tinh lông gà vỏ tỏi còn lại trong Lưu Thương Kiếm
Các thì trời cũng đã sáng rõ. Đoạn Bạch Nguyệt trở lại trạm dịch, sắp
xếp những chuyện tiếp theo phải làm rồi mới xoay người về phòng ngủ.
Sở Uyên đã tắm rửa xong, đang tựa vào đầu giường chờ hắn. Đoạn Bạch Nguyệt bước tới, cầm lấy khăn tắm bên cạnh giúp Sở Uyên lau khô tóc.
Sở Uyên đưa tay kẹp lấy vạt áo của hắn nhấc lên, nhíu mày: ” Mấy ngày nay ngươi không tắm rửa gì sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt thức thời đứng dậy.
Tạp dịch nói là vẫn đang đun nước nóng, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không chờ
được, dứt khoát dùng nước lạnh lau người, thay bộ trung y sạch sẽ rồi
mới lên giường.
Sở Uyên theo thói quen xích lại gần, Đoạn Bạch Nguyệt đem người ôm vào trong ngực, thỏa mãn thở dài một hơi.
Đôi môi dính chặt vào nhau, đầu lưỡi liếm đối phương một cái, có chút giống tiểu hài tử chơi đùa.
Đoạn Bạch Nguyệt cười, xoa xoa vành tai Sở Uyên: ” Chỉ là một Lưu Thương
Kiếm Các nho nhỏ mà cũng sợ một mình ta không đối phó được hay sao? Nếu
có lần sau thì sẽ thế nào nữa đây.”
Sở Uyên hỏi: ” Ngươi còn muốn có lần sau?”
Đoạn Bạch Nguyệt lưu loát nói: ” Không muốn!”
” Vốn là cũng không lo lắng đâu.” Sở Uyên nói: ” Nhưng sau khi Kim Xu kể xong thấy tâm tình của nàng có chút nóng nảy.”
” Cho nên ngươi cũng nóng nảy theo nàng luôn hả?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Nói một chút coi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Uyên đáp: ” Không muốn nói!”
Đoạn Bạch Nguyệt : “….”
Không muốn nói?????
Sở Uyên nhắm mắt lại.
Vì vậy Tây Nam Vương liền tự hỏi lại bản thân một chút. Tuy rằng chỉ mới
tách ra khoảng chừng mười ngày nhưng đối với “hai người không hề muốn xa nhau dù chỉ một chút” mà nói thì cũng coi như là đã xa cách nhau lâu
lắm rồi, giờ phút này cũng đã ôm nhau nằm trong ổ chăn, ai lại thảo luận mấy chuyện xui xẻo ám sát máu me chứ, nửa tia phong tình cũng không có, hơn nữa còn không cát lợi.
Cho dù là vua một nước, chuyện này
lại liên quan đến phản tặc loạn đảng, nhưng cũng vẫn có thể ngủ thẳng
một đêm rồi ngày hôm sau dậy bàn bạc cũng được, không cần nóng vội chút
thời gian này làm gì.
Vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào, hôn hôn bờ môi hắn một cái.
Sở Uyên miễn cưỡng né tránh.
Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát lật người nằm đè lên hắn, nói: “Ta không nói nữa, không nói nữa được không?”
Sở Uyên nói: ” Ngày mai còn phải lên đường về cung, đừng làm rộn.”
” Có nhớ ta hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên bĩu môi: ” Không có.”
Đoạn Bạch Nguyệt đem mặt chôn bên cổ hắn, hít một hơi thật sâu, chóp mũi hơi lạnh, nhưng hơi thở thì lại cực nóng, lầm bầm lầu bầu: ” Nhưng ta rất
nhớ ngươi.”
” Nhớ thì cứ nhớ đi.” Sở Uyên nói: ” Trong thiên hạ này người nhớ thương trẫm nhiều lắm.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, nắm tay hắn đặt bên gối, lại cúi đầu hôn hôn: ” Có mang đồ theo không?”
Sở Uyên nói: ” Tứ Hỉ không theo tới.” Ngươi dám để vua một nước phải tự mình mang mấy thứ đó sao!!!!
Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ, sau này dù có quên mặc y phục thì cũng không thể quên mang theo bên mình vài loại thuốc mỡ được.
Không muốn làm người yêu bị thương nên cũng chỉ có thể khắc chế bản thân.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào lòng, muốn dỗ hắn ngủ rồi lại luyến
tiếc, chốc chốc lại cúi đầu hôn một cái, tay chân cũng không thể an
phận. Sở Uyên cứ nghiêng đầu trốn, đáy mắt không giấu được ý cười — Có
lẽ nói là căn bản cũng lười giấu.
” Từ lúc nào trên người ngươi có thêm một miếng ngọc bội vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt cọ cọ trước ngực hắn.
” Cái này sao?” Sở Uyên kéo miếng ngọc ra khỏi vạt áo: ” Sai người tới
Kim Quang Tự giúp ta xin về, cầu phúc bảo bình an cho ngươi.”
” Trong vương thành nhiều chùa miếu như vậy, cần gì phải tới Kim Quang Tự, linh nghiệm lắm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Đúng vậy.” Sở Uyên nắm cằm hắn: ” Nhiều năm trước ta từng cho bọn họ
xem ngày tháng năm sinh của ngươi, kết quả là hòa thượng cả tòa miếu đều đồng loạt quỳ xuống, nói là mệnh hoàng hậu Đại Sở.”
Đoạn Bạch Nguyệt : “….”
Vì sao không thể là mệnh hoàng phu?
Sở Uyên lại cầm ngọc bội nhét vào trong ngực.
” Ngươi nhắc tới chuyện này ta mới nhớ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc ta
mới đến Đông Hải cũng gặp một hòa thượng béo, tự xưng là đến từ Kim
Quang Tự.”
” Cũng xem cho ngươi một quẻ sao?” Sở Uyên hỏi.
” Cũng cực chuẩn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
” Là gì?” Sở Uyên lại hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bảo ta phải cẩn thận một chiếc lá nhỏ.”
Sở Uyên: “….”
” Diệp Cốc chủ không tới vương thành chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nói: ” Có tới.”
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt lại có hàng vạn con ngựa bắt đầu xếp hàng hí vang.
Sở Uyên nói: ” Vẫn chưa tới nơi, có lẽ một thời gian nữa mới có thể vào cung.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ở bao lâu?”
” Ngươi không mong Tiểu Cẩn đi được đâu.” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn: ”
Sở Hạng đã đánh tới đầu Đại Sở rồi, chiến sự sắp tới, lần này Tiểu Cẩn
và Thiên Phong cũng sẽ cùng chúng ta xuôi nam nghênh chiến.”
Đoạn Bạch Nguyệt dang tay dang chân nằm trên giường, nhìn nóc giường thở ngắn than dài.
” Đừng làm rộn.” Sở Uyên hơi ngồi dậy: ” Nhắc tới Kim Quang Tự, đột nhiên ta cũng nhớ tới một chuyện. Ngươi đã từng nghe ai nói gì về Nam Bồ Tiểu Diệp Tự chưa?”
Nam Bồ Tiểu Diệp Tự: Tiểu Diệp Tự (chùa) là
tên ngôi chùa nha, còn Nam Bồ thì là ở phương nam và thờ Bồ Tát. Cũng
như Bắc Thiếu Lâm thì là Thiếu Lâm Tự ở phương bắc.
” Tất nhiên, ở thành Quan Hải.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Gần như nổi danh ngang ngửa với Bắc Thiếu Lâm, có rất nhiều cao thủ.”
” Lần này tăng nhân của Tiểu Diệp Tự cũng sẽ theo Sở quân ra biển nghênh
chiến Sở Hạng.” Sở Uyên nói: ” Vài ngày trước phương trượng Diệu Tâm vừa đưa tới một phong tín hàm.”
” Chuyện này ta thật sự chưa từng
nghĩ tới.” Đoạn Bạch Nguyệt tặc lưỡi: ” Người xuất gia lòng dạ từ bi,
cũng sẽ bằng lòng làm mấy chuyện giết chóc này sao?”
“Nếu thế lực của Sở Hạng càng ngày càng mở rộng thì người đứng mũi chịu sào cũng
chính là dân chúng và ngư dân Nam Hải, nên dù là tăng nhân nhưng nếu có
khả năng thì tất nhiên cũng sẽ làm hết sức mình để bảo vệ lãnh thổ.” Sở
Uyên nói: ” Nghe theo lời dạy trong Kim Cương tâm kinh của Bồ Tát, đây
mới là tấm lòng từ bi mà người xuất gia nên có, ta không thấy ngạc nhiên chút nào.”
” Nói vậy cũng đúng.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ”
Loại chuyện đánh giặc này cũng giống như đánh nhau vậy, càng nhiều người càng tốt.” Là tăng nhân hay người mổ lợn cũng có khác gì đâu.
” Ngươi gặp Diệu Tâm lần nào chưa?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu. hfjgghkhjkh
” Vậy lần này có thể gặp một lần.” Sở Uyên nói: ” Trước đây lúc hắn ở
trong cung, thường sẽ cùng ta trò chuyện uống trà, đối với mọi chuyện
cũng đều có lý luận hiểu biết riêng, là người sáng suốt có khó được trên thế gian này.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Còn tới hoàng cung nữa ư?”
Sở Uyên nói: ” Thì sao? Không được hả?”
Được thì tất nhiên là được rồi, nhưng…..Khụ, Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, đưa tay ôm lấy hắn: “Ngủ!” Từ lúc nào lại lòi ra một đại hòa thượng, còn
thường cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm, người của mình ở trong cung nhiều như vậy mà chưa từng nghe ai mật báo nhắc tới lần nào.
Sở
Uyên nhướng mi, ngón trỏ lười biếng nâng cằm hắn lên: ” Nếu ta muốn
trốn, ngươi tưởng là mạng lưới ám tuyến kia của ngươi có thể theo kịp
sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt : “….” gfhgjgjgjk
” Cũng không phải là ta muốn trốn, mà là Diệu Tâm không muốn gặp người.” Sở Uyên nằm
xuống, khóe miệng cong lên nhìn đỉnh giường.
Đoạn Bạch Nguyệt nằm một trận, rồi đột nhiên xoay người đè lên hắn.
” Trúng tà rồi ư?” Sở Uyên đưa tay vỗ vỗ gò má Đoạn Bạch Nguyệt .
” Mấy năm nay ngươi còn làm bao nhiêu chuyện mà ta không biết, hửm?” Đoạn Bạch Nguyệt cụng chóp mũi mình vào chóp mũi hắn, thẩm vấn!
Sở Uyên vòng hai tay ôm lấy cổ Đoạn Bạch Nguyệt, suy nghĩ một chút, nói: ” Không ít!”
Đoạn Bạch Nguyệt cắn vành tai hắn một ngụm, cảm thấy mình rất là thiệt thòi.
” Sao thế? Muốn trút giận a?” Sở Uyên nói, giọng điệu không che được ý cười.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay giật vạt áo của hắn ra.
” Ồ, thẹn quá thành giận sẽ không sợ ta đau.” Sở Uyên ngoan ngoãn để hắn
rút đi hết y phục đang mặc trên người, miệng vẫn không quên trêu chọc.
Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn hắn triền miên, ngăn chặn tất cả lời nói.
Sở Uyên cười ôm chặt Đoạn Bạch Nguyệt, hơi dùng sức hoán đổi vị trí hai
người, khóa ngồi lên bụng hắn, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của
hắn, tóc đen dài rớt xuống đầu vai, khiến Đoạn Bạch Nguyệt càng nhìn
trong lòng càng ngứa ngáy.
” Ôn đại nhân.” Bên ngoài tiểu viện,
Hướng Liệt đang định tới tìm Hoàng thượng, nhưng còn chưa vào tiểu viện
thì đã thấy Ôn Liễu Niên đang ngồi xổm trước cửa bưng tô mì ăn, vì vậy
có chút không hiểu, không có cái bàn nào hay sao?
” Hướng thống lĩnh.” Ôn Liễu Niên đứng dậy: ” Đến tìm Hoàng thượng đúng không?” fgjfghjkghjksfdasdad
” Đúng vậy.” Hướng Liệt đưa mắt nhìn vào tiểu viện: ” Hoàng thượng vẫn chưa dậy sao?” hfjgkhjksfsdfgfhg
” Hoàng thượng long thể khiếm an, nhiễm phong hàn.” Ôn Liễu Niên cực kì
bình tĩnh, lưu loát đuổi người: ” Hướng thống lĩnh cứ về trước đi, tối
nay hãy trở lại.”
” Buổi tối là Hoàng thượng có thể khỏi bệnh sao?” Hướng Liệt hỏi.
Chuyện này thì không nhất định nha. Ôn Liễu Niên lập tức nói: ” Nếu Hướng
thống lĩnh đã nói như vậy thì sáng ngày mai rồi hãy tới , hoặc là sáng
ngày mốt cũng được.”
Tạm biệt không tiễn! Tạm biệt không tiễn!