Đế Vương Công Lược

Chương 12: Chương 12: Gặp lại




【 Chương 11: - Gặp lại 】 Không bằng không gặp

***

Cũng không cần đánh nhau vậy đi?

Đoạn Dao hạ tính tình giải thích: “Ta thật sự chưa từng luyện Bồ Đề tâm kinh.” Lúc trước ngược lại là muốn luyện, bởi vì nghe nói sẽ trở thành ma công số một số hai trên võ lâm, nghe qua cũng rất uy phong, mà sư phụ dù thế nào cũng không chịu dạy, cũng chỉ có thể tiếc nuối thôi.

Thiếu phụ cười lạnh: “Ngày đó Nam Ma Tà từng chính miệng nói qua, đã truyền tâm kinh cho ngươi, chẳng lẽ hắn còn có thể gạt ta sao?”

Quả nhiên a... Đoạn Dao nghe vậy từ nội tâm phát ra lời nói: “Ngày nào đó nếu sư phụ không gạt người, đó mới là sống thấy quỷ.” Ngươi tin ai không tin, cư nhiên đi tin hắn?

“Bớt nói nhảm đi !” Thanh âm thiếu phụ đột nhiên âm độc hẳn lên, “Nói chung hôm nay dù thế nào, ta cũng phải mang ngươi về Thiên Sát giáo!”

“Đây là giáo phái gì vậy?” Đoạn Dao lúc trước chưa từng nghe qua, vì vậy nhỏ giọng hỏi.

“Nàng tên Lam Cơ, là sư tỷ muội với Lam Cửu Muội - Tử Vi môn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đoạn Dao vẫn không hiểu, Tử Vi môn là độc giáo Tây Nam, tuy nói quan hệ với Vương phủ không được tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ, chính mình còn từng đến qua vài lần mua độc trùng, quan hệ với Lam Cửu muội xem như là không tệ, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói qua nàng có sư tỷ muội. Hơn nữa cho dù là có, thì có liên quan gì tới mình?

Thật là phi thường tai bay vạ gió(*).

(*) Tai bay vạ gió: tai họa bất ngờ từ đâu ập tới.

“Coi như Dao nhi thật sự luyện qua Bồ Đề tâm kinh đi, cũng không thể giúp giáo chủ luyện thành thần công, cần gì phải hùng hổ doạ người như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đoạn Dao nghe vậy trong lòng buồn bực, ta thật sự chưa từng luyện qua.

“Có hữu dụng hay không, cũng phải mang về mới biết.” Hàn quang trong tay Lam Cơ lóe lên, một con rắn độc mắt đỏ liền khè lưỡi tê tê xông tới trước mặt, Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp ra tay, Đoạn Dao cũng đã nắm cổ rắn đánh bảy tấc(*), quay quay hai lần quăng đoạn xương cột sống, cuộn tròn cất vào trong bao bố nhỏ của mình.

(*) Thường có câu đánh rắn đánh 7 tấc, là ngay tim của rắn, đánh một cái chết ngay.

Tiền tự nhiên bay tới tất nhiên phải lấy, con rắn này hơi quý.

Đoạn Bạch Nguyệt chậc chậc: “Một năm không gặp, con đường thấp hèn của Lam giáo chủ ngược lại là không thay đổi chút nào.”

Lam Cơ thẹn quá hóa giận, sắc mặt giận dữ xông lên đánh, sát thủ Tây Nam Vương phủ cũng ác chiến thành một đoàn với giáo đồ Thiên Sát giáo, trong rừng chướng khí mù mịt, Đoạn Dao quyết đoán lùi về phía sau hai bước xem trò vui -- Kỳ thực nếu nói về công phu thật sự, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên sẽ chiếm thế thượng phong, ngược lại là không cần lo lắng. Mà hiện tại trong người có nội thương, đánh nhau như vậy cũng không có ý nghĩa, vì vậy sau khi hai người triền đấu mấy trăm chiêu, Lam Cơ cảm thấy cổ trái mình mát lạnh, cũng không biết là vật mềm mềm gì đang trượt trượt, liếm lên trên mặt một cái.”Ộp!” Một con cóc mập mạp màu tím nhảy xuống đất, nhanh chóng trốn ra phía sau Đoạn Dao.

Sắc mặt Lam Cơ chợt biến.

“Ngươi vẫn là mau trở về bức độc ra đi.” Đoạn Dao có ý tốt khuyên bảo, “Sẽ nát mặt.”

Không nữ nhân nào có thể chịu được ba chữ này, cho dù là yêu nữ ma giáo cũng không ngoại lệ.

Lam Cơ tựa hồ là biến mất trong nháy mắt.

“Không sao chứ?” Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm, đỡ Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên đống lửa.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Điều tức một lát là được.”

“Đều tại lão già chết tiệt kia!” Đoạn Dao suy nghĩ một chút lại tức giận, “Cũng không biết dạy ngươi công phu rách nát gì!” Cư nhiên luyện đến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, tự mình nuốt xuống một viên thuốc.

Đoạn Dao tiếp tục căm giận: “Sớm biết như thế, lúc trước nên bái một vị sư phụ khác.” Võ công có tốt hay không tạm thời không nói, nhân phẩm có được hay không cũng có thể không nói, nhưng ít ra không thể hại đồ đệ!

“Xem ra Lam Cơ là quyết tâm phải mang ngươi về Thiên Sát giáo.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đoạn đường này vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn.”

“Ngươi xem, đây cũng là do sư phụ gây họa, đang yên đang lành, chạy đi nói với yêu nữ ta luyện qua Bồ Đề tâm kinh!” Nói tới chuyện này, Đoạn Dao càng tức giận, “Người luyện rõ ràng chính là ngươi!”

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nở nụ cười: “Không sai, là bản vương.”

“Vậy ngươi có biết tại sao nàng nhất định phải mang ta trở về Thiên Sát giáo không?” Đoạn Dao lại hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bởi vì phải thành thân.”

Đoạn Dao: “...”

Đoạn Niệm cùng với tất cả thuộc hạ sau khi nghe được, cũng bị chấn động một chút.

Phải thành thân a.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc tay trước mặt hắn: “Nghe được muốn cưới vợ, cao hứng đến ngu luôn rồi?”

Đoạn Dao không thể tin, chỉ vào mũi của mình: “Nhưng ta mới mười ba tuổi.”

“Mười ba tuổi cũng không coi là nhỏ.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn, “Thêm hai năm nữa cũng có thể dùng.”

Đoạn Dao: “...”

Đoạn Dao: “...”

Đoạn Dao: “...”

Nói chuyện cho rõ ràng, cái gì gọi là, thêm hai năm, cũng có thể dùng.

Đáy mắt Đoạn Niệm tràn ngập đồng tình.

Người huynh trưởng này của Tiểu vương gia, quả nhiên là không đáng tin.

Bất quá tuy nói ngầm trêu chọc, nhưng đoạn đường sau đó Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại cũng tăng cường phòng bị, lặng lẽ đuổi mười mấy ngày đường, mắt thấy đã sắp đến thành Thiên Diệp, Đoạn Bạch Nguyệt lại hạ lệnh, quay đầu, đi vòng trở về đường cũ. ...

Đoạn Niệm nhắc nhở Đoạn Dao, tâm tình Vương gia tựa hồ không được tốt, Tiểu vương gia vẫn là đừng để bị xúi quẩy thì tốt hơn.

Đoạn Dao hai mắt đẫm lệ, tâm tình của hắn có tốt hay không mắc mớ gì đến ta, ta chỉ muốn tìm một gian khách điếm có phòng thượng hạng, hảo hảo ngủ một giấc mà thôi a!

“Vậy bây giờ phải đi đâu?”

Đoạn Niệm nói: “Thành Quỳnh Hoa, cách nơi này cũng không xa, Tiểu vương gia nhịn thêm hai ngày nữa là tốt rồi.”

Đoạn Dao rầu rĩ “Ừm” một tiếng, trong lòng tràn ngập oán niệm.

Trong Quỳnh Hoa cốc, Diệp Cẩn đang ngồi xổm trong sân phân chia thảo dược, Sở Uyên ngồi ở bên cạnh hắn, tiện tay nhặt lên một cây tố tu.

“Ăn đi, tốt cho thân thể.” Diệp Cẩn nói.

Sở Uyên nhai hai cái: “Ngọt.”

“Thật ăn hả?” Diệp Cẩn chân thành nhìn thẳng vào mắt hắn, “Lừa ngươi thôi, là độc dược đó.”

Sở Uyên nhìn hắn cười.

Diệp Cẩn bĩu môi: “Chừng nào thì ngươi đi?”

“Khoảng chừng mấy ngày nữa.” Sở Uyên nói, “Tính thời gian cũng không sai biệt lắm.”

Diệp Cẩn cũng tự mình cầm lên một cây dược liệu nhai.

Sau khi trầm mặc một lát, Sở Uyên thử dò xét hỏi: “Tiểu Cẩn có muốn trở về cung với trẫm không?”

“Nằm mơ!” Diệp Cẩn một câu cự tuyệt, “Qua vài ngày nữa ta còn có việc phải làm.”

Sở Uyên suy nghĩ một chút: “Là muốn đến Nhật Nguyệt sơn trang hả?”

Diệp Cẩn nghe vậy mở to hai mắt: “Ta đến Nhật Nguyệt sơn trang làm gì?”

“Đoán thôi.” Sở Uyên nói, “Mấy ngày trước khi Tần cung chủ đến, từng nói là muốn đến Nhật Nguyệt sơn trang cầu hôn, còn tưởng là ngươi cũng sẽ đến uống rượu mừng.”

“Về sau không được nhắc đến bốn chữ này nữa!” Diệp Cẩn chống nạnh, “Không thì ta sẽ thiến ngươi!”

Sở Uyên dở khóc dở cười: “Đây là kiểu nói chuyện gì vậy.”

“Trộn lẫn trong chốn giang hồ đã lâu, tất nhiên không thể nhã nhặn như ngươi.” Diệp Cẩn khụt khịt mũi, “Ta đi hái thuốc, ngươi cũng đi ngủ đi.”

Sở Uyên gật gật đầu, nhìn theo hắn một đường rời khỏi tiểu viện, đáy mắt hiếm khi mang theo ý cười.

“Hoàng thượng.” Một lát sau, Tứ Hỉ công công chạy vào phòng, “Có người đưa thư tới.”

“Thiên Phàm hả?” Sở Uyên từ trên giường ngồi dậy.

“Không phải.” Tứ Hỉ công công thở hồng hộc, “Tây Nam Vương.”

Sở Uyên nghe vậy tay cứng đờ.

Thấy sắc mặt hắn không đúng lắm, Tứ Hỉ công công cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu: “Hoàng thượng có muốn xem không?”

Sở Uyên tiếp nhận tín hàm từ trong tay hắn, mở ra vội vã quét mắt nhìn một lần.

Tứ Hỉ công công lại nói: “Trong cung tạm thời vẫn chưa có hồi âm, dựa theo thời gian có qua có lại, e là còn phải chờ thêm ba, bốn ngày nữa, hoàng thượng không cần lo lắng.”Sở Uyên trong lòng thở dài, cũng không nhiều lời nữa.

Mà ở bên trong khách điếm thành Quỳnh Hoa, Đoạn Dao rốt cục có thể được đền bù mong muốn, nằm ở trên giường ngủ say như chết, mãi đến tận ngày thứ ba mới tỉnh.

“Tiểu vương gia.” Đoạn Niệm đang ở cửa thủ hắn, sau khi nghe được động tĩnh liền hỏi, “Có muốn dùng cơm không?”

“Ca ca đâu rồi?” Đoạn Dao duỗi người.

“Sáng sớm đã đi ra cửa.” Đoạn Niệm nói, “Nói là đi gặp cố nhân.”

Đoạn Dao nháy mắt tỉnh táo tinh thần, lập tức từ trên giường ngồi dậy, gặp cố nhân?

Đoạn Niệm đẩy cửa ra, bưng nước rửa mặt vào cho hắn.

“Lúc ca ca ra khỏi cửa, có tỉ mỉ sửa soạn qua không?” Đoạn Dao nắm chặt cổ tay hắn.

Đoạn Niệm bị bốn chữ 'Tỉ mỉ sửa soạn' làm chấn động một chút.

Đoạn Dao ý tứ sâu xa, vẻ mặt như là biết hết tất cả.

Lén lút gặp mặt a...

Bên ngoài Quỳnh Hoa cốc có một cái cây to, mỗi ngày đều được thần y dùng bã thuốc nuôi, tươi tốt đến tà môn, giống như bị điên, cơ hồ quanh năm suốt tháng đều nở hoa.

Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào dưới tàng cây, nhìn chân trời xanh thẳm xuất thần.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân.

Khóe môi Đoạn Bạch Nguyệt giương lên, nhưng cũng không quay đầu lại.

“Tây Nam Vương.” Tứ Hỉ công công cung kính hành lễ.

Nụ cười Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ trên mặt.

“Long thể Hoàng thượng không được khỏe, e là không thể tới.” Tứ Hỉ công công thái độ rất là thành khẩn.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Vết thương còn chưa đỡ?” Sở Uyên bị đâm, ám tuyến Tây Nam Vương phủ vài ngày trước cũng mới nhận được tin tức, nhưng không nói là trọng thương.

Tứ Hỉ công công nói: “Đúng vậy.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Nếu là như thế, vậy bổn vương cũng không quấy rầy.”

Tứ Hỉ công công đứng tại chỗ, đưa mắt tiễn hắn ra khỏi cốc, mới xoay người đi vòng trở về.

Sở Uyên bọc áo choàng dày cộm, đang đứng cách đó không xa.

“Hoàng thượng, Tây Nam Vương đi rồi.” Tứ Hỉ công công bẩm báo.

Sở Uyên gật gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.

Tứ Hỉ công công tiếp tục nói: “Bên trong cốc này cơ quan tầng tầng, đâu đâu cũng có cỏ độc chướng khí, cho dù là cao thủ võ lâm, cũng không thể xông vào được, hoàng thượng có thể yên tâm.”

Sở Uyên hơi nhắm mắt lại, bên tai chỉ nghe được tiếng gió mờ mịt.

Ban đêm mưa bụi bay lất phất, Đoạn Bạch Nguyệt che dù, nhìn bóng người cách đó không xa cười cười: “Sở Hoàng quả nhiên đang chờ ta.”

“Tiểu Cẩn không thích có người ngoài xông vào, trẫm tất nhiên không hy vọng quấy rầy đến hắn.” Sở Uyên vẻ mặt xa cách, lòng bàn tay lạnh lẽo.

Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chân tiến lên, cởi áo choàng xuống vững vàng khoác lên người hắn: “Chứ không phải sợ ta xông vào sẽ bị thương à?”

Sở Uyên né tránh tay hắn: “Còn chưa nói, sao ngươi lại ở đây?”

“Lưu phủ đã bị diệt trừ tận gốc, vì sao ta còn phải ở lại Vương thành?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.

“Coi như muốn phong thưởng, cũng phải chờ trẫm hồi cung.” Sở Uyên xoay người đi trở về, “Nếu như Tây Nam Vương không còn chuyện gì khác, thì mời trở về cho.”

Đoạn Bạch Nguyệt ở phía sau gọi lại hắn: “Có cần ta bảo hộ ngươi lên phía Bắc không?”

Sở Uyên lắc đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, một lúc lâu sau mới nói: “Cũng được.”

Một đoạn đường cuối cùng, Sở Uyên cơ hồ là trốn về phòng của mình.

Bốn phía lặng lẽ không một tiếng động, trong Quỳnh Hoa cốc cũng không có người ngoài, Ngự Lâm quân cũng bị thương, vì vậy cũng không có người gác đêm, còn Tứ Hỉ cũng đang khò khè ngủ say.

Sở Uyên chống người ngồi ở bên cạnh bàn, ngực đau nhói, giống như là bị ai đó rút xương cốt từ trong máu thịt ra.

Đêm này, Đoạn Bạch Nguyệt đứng hồi lâu dưới tàng cây, lâu đến nỗi mưa bụi đã ngừng, triều dương dần dần dâng lên.

Có người ở sau lưng thở dài.

Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên xoay người.

Bạch Lai Tài nhìn hắn liên tục lắc đầu, chỉ thiếu đấm ngực giậm chân.

Đầu Đoạn Bạch Nguyệt lại bắt đầu mơ hồ ẩn đau: “Sư phụ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.