【 Chương 84: - Hắc Nha 】 Thiên Thần Sa ở Hoang Dã Vân Đỉnh
***
Thuyền lớn đi ở trên biển, giống như trong dự liệu của Đoạn Bạch Nguyệt, đại thể là đi về phía Phỉ Miễn quốc trong lời đồn. Tại khi sắp đến giáp ranh sương trắng, cơ hồ tất cả mọi người trên thuyền lấy ra một miếng vải đen, che hai mắt của mình lại.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Đây là ý gì?”
Sở Hạng nói: “Cũng không phải là tại hạ đa nghi, chỉ là Vương giáo đầu mới đến, vẫn là phải thuân thủ theo quy củ, đợi đến tương lai ở chung lâu, thời điểm ra vào sương mù, tất nhiên có thể không cần đeo bịt mắt nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xem ra lúc trước ta nghĩ sai rồi, nhìn điệu bộ này, chủ tử không phải là người làm ăn đơn giản.”
Sở Hạng lắc đầu: “Nếu như chỉ là người làm ăn, Vương giáo đầu theo ta chẳng phải nhân tài không được trọng dụng. Võ công xuất thần nhập hóa như vậy, tất nhiên thi triển quyền cước làm chuyện lớn, đem đồ vật bị mất lúc trước, từ từ đoạt lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt tự mình che hai mắt, vẫn không nhiều lời nữa.
Sở Hạng đối với hắn cực kỳ thoả mãn, võ công cái thế liền trầm mặc ít nói, hiểu được cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Người này, tương lai nhưng là có tác dụng lớn.
Dựa theo suy nghĩ của Đoạn Bạch Nguyệt lúc trước, sau khi tiến vào khu sương trắng, hành trình nhiều lắm chỉ còn một hai ngày, nhưng không ngờ được là qua suốt mười ngày, thuyền mới đỗ vào bến cảng. Mà ở trong vòng mười ngày này, chỉ cần là tháo đồ bịt mắt, bên cạnh tất nhiên có người trông coi, ngay cả cửa khoang thuyền cũng không được bước ra một bước. Lúc ăn cơm, mọi người thường được tập trung ở trong đại sảnh khoang thuyền, chỉ dùng dạ minh châu rọi sáng, xanh biếc u ám tối tăm, chiếu ra khuôn mặt trắng bệch người đối diện, giống như Tu La đến từ địa ngục.
Đoạn Bạch Nguyệt ở trong lòng lắc đầu, người bình thường nếu chờ trong hoàn cảnh này lâu, chỉ sợ cũng sẽ phát điên. Mà đánh trận sợ nhất chính là người điên -- vì có thể thoát khỏi ngày tháng ngột ngạt buồn khổ này, e là mỗi người đều sẽ liều mạng.
“Vương giáo đầu.” Sau khi thuyền lớn dừng hẳn, Sở Hạng tự mình đến đây đón hắn, “Đây cũng là đảo hoang thạch.”
Đoạn Bạch Nguyệt bước ra khoang thuyền, liền thấy bốn phía hoàn toàn hoang sơ, so với đảo Tinh Châu lúc trước còn rách nát hơn mấy phần, thực sự không giống như là nơi dành cho người ở.
Sở Hạng nói: “Đây là hải đảo dùng để luyện binh, bốn phía hải vực trải rộng cơ quan sương mù, tuyệt đối sẽ không có người ngoài xông vào.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chủ tử cũng trụ ở chỗ này?”
Sở Hạng lắc đầu: “Nơi này về sau chính là địa bàn của Vương giáo đầu, thỉnh thoảng ta sẽ̀ tới xem một chút, nếu là thiếu hụt cái gì, cứ việc mở miệng là được.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
“Ở trên biển trôi hơn mười ngày, hẳn là đã mệt mỏi rồi, mọi người trước tiên trở về nghỉ ngơi đi.” Sở Hạng dặn dò, “Buổi tối sẽ thiết yến tại tiền thính, đón gió tẩy trần cho chư vị.Đoạn Bạch Nguyệt theo hạ nhân một đường trở về nơi ở, ven đường vẫn là đá ngầm cỏ dại mọc khắp thành bụi, sau khi chuyển qua vài vòng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một loạt phòng trạch, xây dựng chỉnh tề, giống đại khái với phòng trạch khi nhìn thấy ở Tinh Châu lúc trước, chỉ là quy mô lớn hơn nhiều. Phạm vi hải vực bị mảnh sương trắng bao phủ rất lớn, cũng không biết rốt cuộc còn có bao nhiêu hải đảo như vậy. Cố tình Sở Hạng nhìn qua cực kỳ đa nghi, e là trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm hiểu được tin tức gì.
Nếu thân phận lên đảo là giáo đầu, vậy dĩ nhiên không thể không hề làm gì, nhưng mà phải giúp phản đảng luyện binh đối phó người yêu, chuyện như vậy hiển nhiên kẻ ngu cũng biết là không thể làm.
Đoạn Bạch Nguyệt nằm ở trên giường, gối đầu lên cánh tay, nhìn nóc giường suy nghĩ bước tiếp theo phải đi như thế nào.
Quân đội trên hải đảo nói ít cũng có hơn một ngàn người, hơn nữa rõ ràng đã trải qua chọn lựa, mỗi người đều có vài phần công phu thật. Dựa theo lời Sở Hạng nói, trong vòng nửa năm nhóm người này phải xuất sư, sau đó liền sẽ rời khỏi hải đảo, đổi một nhóm người mới đến.
“Sáng nay khi ta đến đây, thấy bến cảng tựa hồ có không ít người.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nhưng là chủ tử phải đi?”
Sở Hạng lắc đầu: “Hôm nay có khách muốn tới.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhìn tư thế, hẳn là khách quý.”
Sở Hạng hỏi: “Vương giáo đầu có nghe qua Phỉ Miễn Quốc chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt lặng lẽ nói: “Tất nhiên nghe qua, nhưng không nghĩ rằng thật sự có, hôm nay khách quý đến từ Phỉ Miễn Quốc?”
Sở Hạng gật đầu: “Cũng không chỉ là đến từ Phỉ Miễn quốc, mà là người có địa vị cao nhất trong Phỉ Miễn quốc.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chủ nhân có địa vị, kết bằng hữu tất nhiên cũng nên có địa vị.”
Sở Hạng cười to: “Đã ở trên đảo này đợi gần nửa tháng, mới biết được thì ra Vương giáo đầu cũng biết nói lời khôn khéo.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ăn ngay nói thật mà thôi.”
Sở Hạng nói: “Người tới hôm nay là quốc chủ Phỉ Miễn Quốc, tên là Hắc Nha, tâm tình có chút không ổn định, nhưng giống với Vương giáo đầu, cũng đều là người có bản lĩnh.”
Khi hai người đang nói chuyện, đã có một đám người từ một đầu khác xa xa lại đây. Người dẫn đầu một thân hắc y, vóc người so với người Nam Dương bình thường cao lớn hơn rất nhiều, tuy nói khí trời cũng không lạnh, vẫn như cũ bọc áo choàng đen, bị gió biển thổi qua, ngược lại là thật sự danh xứng với thực, giống như một con quạ đen.
Sở Hạng cười bước lên đón tiếp, sau khi khách sáo vài câu, liền quay người chỉ Đoạn Bạch Nguyệt, như là đang giới thiệu.
“Vương Phú Quý.” Tiếng Hán của Hắc Nha nói đến cứng nhắc, nhưng cũng miễn cưỡng là lưu loát, “Được, ta nhớ kỹ ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm quyền: “Quốc chủ.”
“Vì sao quốc chủ trận này đến đây?” Sở Hạng nói, “Dựa theo ngày, hẳn còn đang trên đảo mới đúng.”Hắc Nha nói: “Đoạn thời gian trước, Hoang Dã Vân Đỉnh đầu kia biển động cộng thêm động đất, ta lo lắng Thiên Thần Sa sẽ bị vùi đi, liền chạy tới xem một chút.”
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên khẽ động.
Sở Hạng nhíu mày: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Hắc Nha nói, “Chỉ là bị bùn đất vùi lấp, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, đã một lần nữa tìm một nơi chôn xuống, Sở huynh cứ việc yên tâm.”
Sở Hạng thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Có cần chuyển sang nơi khác không?”
“Hoang Dã Vân Đỉnh là hòn đảo bí mật nhất trong sương trắng.” Hắc Nha nói, “Đồ vật hoàng đế Sở quốc mong muốn, tất nhiên quý giá vạn phần. Với lại ngay cả Sở huynh cũng tự mình nói, đối phương âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, không thể không đề phòng. Bất quá bây giờ trừ phi mọc cánh, bằng không không ai có thể xông vào Hoang Dã Vân Đỉnh.”
Sở Hạng gật đầu: “Ta tin quốc chủ.”
“Lúc nãy ta vừa mới xuống bến tàu liền nghe nói, có một vị giáo đầu thần công cái thế lên đảo.” Hắc Nha hỏi, “Có thể sánh ngang với Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong ở võ lâm Trung Nguyên?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có lẽ có thể.”
“Nghe nói lúc trước Tần Thiếu Vũ từng đơn thân độc mã xông vào Mạc Bắc đại khai sát giới với mấy vạn đại quân, ngay cả sông thánh trong sa mạc cũng bị nhuộm đỏ.” Hắc Nha nói, “Nếu tương lai Vương giáo đầu thật sự cũng có thể đánh một trận, vậy chính là công lao to lớn có thể ghi vào sách sử.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nói: “Ta cũng đang chờ ngày này.”
Mà ở một vùng biển khác, Sở Uyên đang ngồi ở trên rào chắn, nhìn Tứ Hỉ dẫn người điều tra sổ đăng kí trên bến cảng. Đây là một cảng lớn, đoàn người lật hơn nửa canh giờ, vẫn chưa thể tìm ra cái tên Tư Không Duệ. Ngay tại lúc Sở Uyên ném trái cây trong tay, tự mình nhảy xuống thuyền dự định đến giúp một chút, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét to: “Tư Không Duệ, Tư Không Duệ là vị nào, thuyền sắp đi rồi!”
“Ta!” Tư Không Duệ đeo bao phục, trong lòng ôm một cái ván giặt đồ đẩy đoàn người ra, “Đến đến!”
Sở Uyên nói: “Dừng bước!”
“Dừng bước gì chứ.” Tư Không Duệ vừa mới đuổi đi một đám thầy tướng số giả mù, còn tưởng là đồng bọn, cũng không quay đầu lại bò lên trên thuyền, “Ta biết ta mệnh tốt, không cần tính nữa, sau này còn gặp lại sau này còn gặp lại.”
Sở Uyên phóng người lên xách hắn xuống dưới. Tư Không Duệ không hề phòng bị, bị quăng ngã sấp, vì vậy tức giận quay người: “Ngươi tên lừa gạt này -- “
“Lừa gạt cái gì?” Sở Uyên cong khóe miệng nhìn hắn.
Tuy nói đã mười mấy năm không gặp, nhưng là từng thấy chân dung trong tay Đoạn Bạch Nguyệt, hơn nữa khí độ hào hoa phú quý như vậy, Tư Không Duệ cơ hồ trong nháy mắt liền xác nhận thân phận hắn, vì vậy tươi cười nói: “Thân thủ công tử thật nhẹ nhàng đẹp mắt.”
Nam Ma Tà và Tứ Hỉ sau khi nghe được động tĩnh, cũng chạy về phía này.
Sở Uyên liếc mắt nhìn ra phía sau hắn, nói: “Người đâu?”
Tư Không Duệ thành khẩn: “Chỉ có một mình ta.”
Nam Ma Tà thở dài: “Đã đến nước này rồi, cũng đừng lừa gạt nữa.”
Tư Không Duệ ủy khuất nói: “Thật sự là chỉ có một mình ta.” Khi quân là tội lớn, chuyện này ta cũng biết, vì vậy vội vàng bổ sung, “Một người ở Ly Kính quốc, còn một người khác theo thuyền lớn màu đen đến Phỉ Miễn Quốc.”
Sở Uyên nhíu mày, một mình đến Phỉ Miễn Quốc?
“Nơi này không phải là nơi để nói chuyện.” Tứ Hỉ nhỏ giọng nói, “Trước về khách điếm rồi nói tiếp.”
Trong lòng Tư Không Duệ ôm ván giặt đồ, trơ mắt nhìn thuyền rời đi, người cũng lảo đảo bị Nam Ma Tà lôi lên xe ngựa.
Mấy người tìm một chỗ khách điếm gần đó, còn chưa đợi hỏi, Tư Không Duệ đã rõ ràng mười mươi, đem chuyện lúc trước đại thể nói một lần.
Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm: “Hắn đến Phỉ Miễn Quốc làm giáo đầu?”
Tư Không Duệ nói: “Đúng vậy.”
Sở Uyên: “...”
Nam Ma Tà não thẳng đau.
“Không bằng về Ly Kính quốc trước? Có lẽ sẽ có tình huống mới.” Tư Không Duệ dè dặt cẩn thận kiến nghị.
Sở Uyên gật đầu: “Được.” Tuy nói trú quân Bắc Hải đã chờ xuất phát, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến, nhưng ai cũng không biết Thiên Thần Sa rốt cuộc được giấu ở nơi nào, nếu như dưới tình thế cấp bách bị đối phương phá huỷ, vậy coi như thật sự là cái được không đủ bù cái mất. Chuyện đến nước này, tất nhiên là càng ổn thỏa càng tốt.
Nam Ma Tà dùng tốc độ nhanh nhất thuê một chiếc tàu buôn, suốt đêm giương buồm đi tới Ly Kính quốc. May mà có hướng gió hải lưu trợ lực, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều. Đêm nay chân trời đầy sao, Sở Uyên đứng ở đầu thuyền nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy, như là đang cùng người trong lòng nhìn nhau.
Cuối cùng Tư Không Duệ là nhìn thấu mấy phần đầu mối, vì vậy dùng cánh tay huých Nam Ma Tà: “Sư phụ.”
“Ta không phải là sư phụ ngươi.” Nam Ma Tà nhanh chóng xua tay, “Nếu bị cha ngươi biết được, nói không chừng sẽ từ trong mộ nhà Tư Không bò ra ngoài, chạy đến trong huyệt ta chờ tính sổ.”
Tư Không Duệ u mê nói: “Đoạn huynh là cùng hoàng thượng, hả?”
Nam Ma Tà như trước kiên định lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Tư Không Duệ cũng đã bắt đầu cảm khái ngàn vạn lần, đồng thời thầm nghĩ, trăm năm sau, nếu như có người đem cỡ tình thâm này viết vào kịch nam, tất nhiên sẽ rước lấy một mảnh thổn thức.
Bởi vì cảm động, rất cảm động.
Trong Ly Kính quốc, Đoạn Dao đang thu tiền một bát cá viên trên bến cảng, rất là vui vẻ -- trà trộn ra bên ngoài, tất nhiên phải có thân phận, cũng không thể ngày ngày ôm kiếm đi dạo xung quanh, vừa vặn nghe nói này quán ăn này thiếu người thì lập tức chạy tới tòng quân, thuận lợi lấy được công việc kiếm tiền sinh hoạt. Không chỉ có thể kiếm tiền, còn có thể nghe được tin tức.
Nói thí dụ như liên quan đến vị chủ nhân thần bí trên đảo Tinh Châu, cùng với nương tử ly kỳ biến mất của hắn.