【 Chương 86: - Hoang Dã Vân Đỉnh 】 Lấy được Thiên Thần Sa rồi nói tiếp
***
Thiên tử hạ Nam Dương, mặc dù là cải trang, cũng sẽ có không ít hộ vệ âm thầm đi theo. Đoạn Bạch Nguyệt đương nhiên sẽ không giao thủ thật sự, muốn lắc mình né tránh, nhưng ngược lại bị bức ép đến góc. Vì vậy Tứ Hỉ công công liền trơ mắt nhìn đuôi tàu loạn thành một đống, trong lòng sốt ruột -- này nếu là Tây Nam Vương thật sự bị thương, cuối cùng người đau lòng còn không phải là hoàng thượng sao? Tội gì phải tự làm khổ mình.
Cẩm nương cũng ở trên chiếc thuyền này, vốn dĩ nàng đang ở tiểu viện ngư dân chuẩn bị điểm tâm hôm sau cho mọi người, đang dự định trở về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên Tứ Hỉ công công liền tới thông báo, nói là kế hoạch thay đổi, hoàng thượng muốn lập tức khởi hành đến Phỉ Miễn quốc, cũng là không kịp hỏi nhiều, vội vội vàng vàng cùng nhau lên thuyền. Trận này đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, phản ứng đầu tiên chính là có thích khách, nàng cũng có công phu quyền cước, ở cửa sổ thấy Tứ Hỉ còn đứng ở một bên nhìn, lo lắng hắn sẽ bị thương, liền đi ra ngoài kéo hắn trở vào trong khoang thuyền, lại vừa vặn thấy Đoạn Bạch Nguyệt, vì vậy trong lòng sửng sốt, hỏi: “Là Vương gia?”
“Đúng vậy.” Tứ Hỉ công công than thở, sao hoàng thượng còn không mau kêu dừng lại, này cũng đã đánh hơn nửa nén nhang, thuyền cũng phải tản đi.
“Hoàng thượng.” Cẩm nương khó hiểu, nhìn vào khoang thuyền, “Là Đoạn vương gia đến.” Lúc trước vẫn luôn đi tìm, tìm được rồi vì sao lại vô duyên vô cớ đánh nhau.
Đám ảnh vệ này thiếp thân bên cạnh Sở Uyên đã lâu, mặc dù không biết quá nhiều ẩn tình bên trong, nhưng cũng biết quan hệ giữa hoàng thượng và Tây Nam Vương tuyệt đối không giống như là không đội trời chung mà bên ngoài vẫn đang truyền, vì vậy thời điểm đánh nhau cũng không xuất toàn lực. Cẩm nương tất nhiên là kính trọng Sở Uyên, nhưng dù sao trong lòng cũng là hướng về phía Đoạn Bạch Nguyệt, sợ hắn sẽ chịu thiệt, mắt thấy thế cuộc giằng co, đơn giản thừa dịp thời khắc thân thuyền lay động, làm bộ trượt chân lọt vào trong biển.
Nàng theo Sở Hạng sinh sống ở hải đảo nhiều năm như vậy, kỹ năng bơi vô cùng tốt. Mà Đoạn Bạch Nguyệt và Tứ Hỉ thấy thế lại giật nảy mình, Sở Uyên nghe thấy động tĩnh tựa hồ có chút không đúng, cuối cùng là vén rèm lên bước ra.
Đoạn Bạch Nguyệt phóng người xuống nước, cứu nàng lên.
“Đa tạ vương gia.” Ban đêm trời lạnh, môi cẩm nương run cầm cập, nhìn qua gần như hôn mê.
Tứ Hỉ lấy ra áo choàng bao lấy nàng, trên thuyền đều là nam tử, chiếu cố không tiện thì thôi, càng ngay cả một thùng nước nóng cũng không có. Sở Uyên đưa qua một bình thuốc trị thương hàn, mặt không chút thay đổi nói: “Trở về tiểu viện.”
“Dạ!” Người chèo thuyền vội vàng thay đổi phương hướng, đi vòng trở về Ly Kính quốc -- may mà chưa đi được bao lâu, chờ đến khi trở lại nơi ở trời đã tảng sáng.
“Làm sao vậy?” Nam Ma Tà và Đoạn Dao, cộng thêm Tư Không Duệ ba người, vốn dĩ còn đang thương lượng là phải chuẩn bị một chiếc thuyền đồng thời chạy theo ra biển, hay là nghĩ biện pháp đến Tinh Châu nhìn trước, lại không ngờ được hoàng thượng đã trở lại.Chẳng lẽ ca ca thật sự có tiền đồ như vậy? Trong lòng Đoạn Dao nhất thời tràn ngập vui sướng, bất quá cũng vui sướng không được bao lâu.
“Cẩm nương không cẩn thận rơi xuống biển.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đi nấu chút nước nóng, lại đưa chút thuốc trị phong hàn và nước canh, thực sự không được, thì tạm thời tìm một thím tới chăm sóc trước.”
“Được được được!” Đoạn Dao nhanh chóng ra cửa, Nam Ma Tà và Tư Không Duệ cũng chia nhau đi làm việc, ảnh vệ đưa cẩm nương vào trong phòng, trong sân chỉ còn lại hai người Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên nói: “Xoay qua chỗ khác.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, hỏi: “Vì sao?”
Sở Uyên đáp: “Mặt nạ quá xấu.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Xấu hả?
Nhìn bóng lưng hắn, ngực Sở Uyên kịch liệt phập phồng, gắt gao siết chặt nắm đấm, rất muốn cầm lấy ván giặt đồ bên cạnh cuồng đánh người một trận trước -- đánh loại không phân tốt xấu, đánh thành loại đầu heo kia.
Người phía sau thật lâu không nói lời nào, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước: “Ta có thể quay lại không?”
Sở Uyên đáp: “Ban thưởng ngươi một trượng hồng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhận thua: “Ta không xoay lại là được.”
Sở Uyên tiếp tục không sóng không gió nói: “Cẩm nương là người của Sở Hạng, nàng sinh sống ở Phỉ Miễn Quốc vài năm, tuy nói không biết nơi vào ở đâu, nhưng đại thể cũng có thể làm người dẫn đường. Thủy quân Đại Sở đã chờ xuất phát, sau khi lấy được Thiên Thần Sa, trẫm sẽ đưa đến Đại Lý. Lời chỉ có nhiêu đó, Tây Nam Vương nghe xong có thể đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thiên Thần Sa tại Hoang Dã Vân Đỉnh.”
Sở Uyên nhíu mày: “Ngươi còn biết những gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyện biết được không ít, thế nhưng phải từ từ nghĩ.”
Câu nói này dường như vẫn thiếu đòn giống như năm mười tuổi ấy, Sở Uyên không nhịn được liền liếc nhìn ván giặt đồ.
Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Mặc dù là thật sự muốn tuyên chỉ Phỉ Miễn Quốc và Sở Hạng, cũng không muốn chọn vào lúc này. Tuy nói thủy quân Đại Sở nhân số đông đảo, nhưng đa phần là từ quân Tây Bắc cải biên đến, tác chiến trên đất liền tất nhiên là kinh nghiệm dồi dào, hải chiến nhưng là có thể sẽ chịu thiệt.”
Sở Uyên nói: “Cho nên?”
“Lần này ta ra biển, cũng mang theo một nhánh quân đội, ở tại rặng đá ngầm phụ cận Bạch Tượng quốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bọn họ từng chịu qua huấn luyện, tác chiến trong nước cực kỳ dũng mãnh.”
“Có thể có bao nhiêu người?” Sở Uyên nói, “Sở Hạng nhưng là trăm phương ngàn kế vạch kế hoạch mấy năm.” Thậm chí vô cùng có khả năng khi hắn còn là hoàng tử ở Vương Thành, thì đã có dự định này, bằng không lúc trước Lưu phủ cần gì phải đứng ra tạo áp lực, mặc dù là đồng ý biếm truất, cũng không đi Tây Bắc, nhất định phải đi Nam Hải.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn lấy được Thiên Thần Sa, cũng không nhất định phải đánh chính diện với Sở Hạng. Nếu biết Thiên Thần Sa ở Hoang Dã Vân Đỉnh, không bằng chờ sau khi cẩm nương tỉnh lại, hỏi trước một chút xem nàng có biết nơi đây không, rồi định đoạt tiếp.”
Sở Uyên nói: “Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: “Đợi đến ba năm năm sau -- “
“Chuyện ba năm năm sau, có liên quan gì đến Tây Nam Vương đâu.” Sở Uyên lạnh lùng cắt ngang lời hắn, “Sau khi lấy được Thiên Thần Sa, phiền toái còn dư lại ở Nam Dương này, chính là phiền toái của một mình trẫm.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta...”
Sở Uyên quay người ra khỏi tiểu viện.
Đoạn Bạch Nguyệt trơ mắt nhìn hắn bóng lưng biến mất.
Tư Không Duệ ngồi xổm ở nóc nhà, than thở.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Xuống đây!”
Tư Không Duệ nói: “Nếu ta là ngươi, thì sẽ đuổi theo ra ngoài.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Sau khi đuổi theo ra ngoài thì sao?”
Tư Không Duệ nhảy vào trong viện, nói: “Tất nhiên là đem hết thảy sự đều giải thích rõ ràng, chuyện khác không cần nói, ít nhất phải để cho hoàng thượng biết được, khi đó tại sao ngươi lại tẩu hỏa nhập ma tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí không tiếc dùng Kim Tàm Tuyến kéo dài tính mạng.”
Đoạn Bạch Nguyệt lay động nói, “Ban đầu ta bị thương, cũng không có liên quan đến hắn.”
Tư Không Duệ chậc chậc: “Không có liên quan đến hoàng thượng, vậy chẳng lẽ có liên quan đến ta?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Đúng vậy.”
Tư Không Duệ: “...”
Huynh đài, ngươi thật sự là có nghe rõ ta đang nói gì không?
Đoạn Bạch Nguyệt vòng qua hắn rời khỏi tiểu viện.
Nam Ma Tà và Đoạn Dao đang thủ ở bên ngoài, cười tươi như hoa.
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán quay người đổi phương hướng, đi xa.
Nam Ma Tà lo lắng: “Lần này nên làm thế nào đây.”
Đoạn Dao gặm một quả dại trong tay: “Để ta!”
Nam Ma khó hiểu, cái gì gọi là để ngươi, chuyện như vậy chẳng lẽ không phải là để ca ca ngươi.
Đoạn Dao một đường chạy ra cửa.
Cạnh biển rất yên tĩnh, Sở Uyên đang đứng ở trên đá ngầm, nhìn phía xa xuất thần.
Đoạn Dao ở phía sau hắn nói: “Hoàng thượng.”
Sở Uyên quay người.
Đoạn Dao nói: “Sắp mưa rồi.”
Sở Uyên cười nói: “Sắc trời này, nhìn không giống như là sắp mưa.”
Đoạn Dao cũng nhảy lên đá ngầm, hỏi: “Hoàng thượng đang nhìn gì vậy?”
Sở Uyên nói: “Tinh Châu.”
“Nơi đó không có gì đẹp mắt.” Đoạn Dao nói, “Phía trên tuy nói đang xây bến cảng, vẫn còn chưa có thành tựu. Bốn phía trở ngại cũng không nhiều, nếu như sẽ có một ngày khai chiến, dựa vào chiến thuyền hắc thiết Đại Sở, thì có thể tiến quân thần tốc, đánh thẳng một mạch.”Sở Uyên nói: “Đánh trận không đơn giản như vậy.”
Đoạn Dao nói: “Nhưng Đại Sở nhất định sẽ thắng.”
Sở Uyên cười cười, giơ tay chỉnh lại tóc cho hắn: “Muốn đánh trận không?”
Đoạn Dao lắc đầu.
“Không có ai muốn đánh trận, nhưng có vài trận nhất định phải đánh.” Sở Uyên nói, “Cũng không đơn thuần là vì Thiên Thần Sa, mà là vì phòng thủ biển Đại Sở. Dựa theo dã tâm Sở Hạng, tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn thỏa mãn ở nơi xa xôi này tự phong là vua, hắn vẫn luôn muốn trở về Đại Sở.”
Đoạn Dao nói: “Vậy khi nào sẽ khai chiến?”
“Có một câu ca ca ngươi nói đúng.” Sở Uyên nói, “Nếu bây giờ khai chiến, trẫm chắc chắn sẽ thắng, nhưng tất nhiên là thương vong vô số. Nếu có thể qua thêm ba năm năm, đem Hắc Long quân ở Đông Hải một lần nữa chỉnh biên, khi đó hải quân Đại Sở, mới thật sự là không gì không đánh được.”
Đoạn Dao thăm dò: “Cho nên?”
“Cho nên lúc này, trẫm chỉ muốn lấy được Thiên Thần Sa, cũng không dự định chính diện tuyên chiến với Sở Hạng.” Sở Uyên nói.
Đoạn Dao nhíu mày: “Một khi đã như vậy, chẳng phải là cho Sở Hạng thêm ba năm năm thời gian đọ sức?”
Sở Uyên nói: “Nhưng hải quân Đại Sở có thể vì vậy nhiều thêm ba năm huấn luyện. Sở Hạng phụ thuộc vào, nhiều lắm chỉ là vốn ban đầu những năm nay và Phỉ Miễn quốc, mà trẫm sở hữu vạn dặm non sông, bất kể là thuyền lương thảo hay là quân đội, cũng không phải chỉ là mấy đảo quốc Nam Dương có khả năng so sánh, cho nên kéo càng lâu, đối trẫm mà nói ngược lại càng có lợi.”
Đoạn Dao gật đầu: “Ừm.”
“Lúc này liền đi theo trẫm đi.” Sở Uyên mang theo hắn đi xuống đá ngầm, “Lớn rồi, cũng nên học chút mưu lược quân sự cùng đạo trị quốc, cũng không thể ở trên giang hồ đánh đánh giết giết.”
Đoạn Dao đáp ứng một tiếng: “Được!”
Sở Uyên cười cười: “Có muốn đến chợ xem không? Có lẽ còn có thể ăn một bát mì sợi.”
Đoạn Dao nói: “Có cần mang về cho sư phụ bọn họ một bát không?” Nói xong lại nhỏ giọng bổ sung, “Còn có ca ca, khi hắn sinh bệnh, chỉ thích ăn mì sợi khét.”
Sở Uyên nói: “Bị bệnh?”
“Là bị bệnh.” Đoạn Dao phồng má, “Tư Không ca ca nói, đầu óc có bệnh.”
Sở Uyên bật cười.
Đoạn Dao cẩn thận nói: “Hoàng thượng tức giận không?”
Sở Uyên lắc đầu.
Đáy mắt Đoạn Dao tràn ngập 'Ta không tin' .
“Có một số việc không nói được, có lẽ là đã tức đến đỉnh điểm, ngược lại cảm thấy những việc khác bất quá cũng chỉ có như thế.” Sở Uyên nói, “Sau khi lấy được Thiên Thần Sa, trẫm sẽ trở về Vương thành, những chuyện khác, tùy hắn đi.”
Đoạn Dao tâm nói, đây là không cần ca ca nữa hả?
Đốt một cây nến.
Đối hai cây.
Hay là ba cây.
Đoạn Bạch Nguyệt nằm ở nóc nhà, nhìn đám mây trên trời biến hóa.
Nam Ma Tà đứng ở trong viện hỏi: “Đang mong đợi lão thiên gia thả một vị tức phụ xuống cho ngươi?
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay bịt lỗ tai.
Hai tay Nam Ma Tà tạo thành hình cái loa, sau đó đặt ở bên miệng lớn tiếng nói: “Nghe nói hơn hai mươi năm trước, có người năm tuổi còn đang đái dầm.”
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt cứng ngắc ngồi dậy: “Sư phụ!”
Nam Ma Tà nói: “Xuống dưới nói chính sự.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Chuyện gì?”
Nam Ma Tà nói: “Vừa nãy cẩm nương tỉnh, nàng biết Hoang Dã Vân Đỉnh ở đâu.”