Đế Vương Công Lược

Chương 42: Chương 42: Hồi cung




【 Chương 41: - Hồi cung 】 Sao lại không thấy cây mai

***

Giống như Đoạn Bạch Nguyệt đã dự liệu trước đó, đảo Triều Nhai xác thực không phải là đảo vàng gì cả. Nếu như nói tổ tông tích lũy chút của cải, lại trải qua hơn trăm năm, từ lâu đã bị hậu thế tiêu xài hết sạch. Hải đảo không thể so với đất liền, chỉ cần có đất đai là có thể sản xuất lương thực, tộc nhân Triều Nhai tự cao tự đại không chịu học theo những đảo nhỏ còn lại đánh cá bắt tôm ven biển mà sống. Cho nên vì kế sinh nhai, từng người không thể không âm thầm rời khỏi đảo, nam tử dựa vào vài phương pháp dưỡng sinh mà tổ tiên truyền xuống xem bệnh giúp người khác, nữ tử dựa vào giọng nói uyển chuyển làm ca cơ kiếm tiền, mới có thể miễn cưỡng giải quyết kế sinh nhai.

“Đi ra ngoài kiếm đủ tiền lời rồi lại trở về?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Vì sao không dứt khoát ở lại Sở quốc?” Đất rộng của nhiều cũng phồn hoa, đa phần dân chúng địa phương cũng cực kì hữu hảo với khách ngoại hương. Theo lý mà nói coi như chỉ là một du khách xướng tứ phương, sống qua ngày cũng có tư vị hơn so với ở trên đảo mới đúng, cần gì phải cực khổ trông coi một toà đảo hoang.

A Tứ nói: “Tộc nhân Triều Nhai sẽ không dễ dàng rời khỏi cố hương.”

“Vậy vì sao lần này lại rời đi?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đáy mắt A Tứ phẫn hận: “Trên đảo chia làm hai phái, một phái trong đó vì muốn đuổi người còn lại ra khỏi đảo liền cấu kết với đạo tặc Nam Dương, mang bọn họ lên đảo giết người. Ai biết đám đạo tặc kia lòng mang ý đồ xấu, căn bản là không nhìn rốt cuộc người trên đảo là phái nào, nhìn thấy người sống là chém giết. Cuối cùng chỉ còn dư lại mấy người chúng ta, núp ở trong một chiếc thuyền cũ nát mới bảo toàn tính mạng, rồi thừa dịp trời tối trốn đi.”

“Đạo tặc tới từ Nam Dương, có thân phận thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

A Tứ lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy bây giờ cả tòa đảo Triều Nhai, hẳn là đã bị đạo tặc Nam Dương xâm chiếm?” Đoạn Bạch Nguyệt suy tư.

A Tứ nói: “Chắc là vậy! Bất quá chúng ta là hoảng loạn trốn đi, cũng không để ý.”

“Vậy vì sao Dư Thư lại treo giải thưởng đuổi giết các ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Hẳn là cũng cùng một giuộc với kiếp phỉ Nam Dương.” A Tứ nói, “Đám kiếp phỉ kia muốn tiêu diệt toàn bộ đảo Triều Nhai, cũng không biết là nhận được tin tức từ đâu, cư nhiên có thể tra được hành tung của chúng ta.”

“Thấy ngươi xem như là phối hợp, hôm nay hỏi thêm một vấn đề cuối cùng, sau đó ngươi liền có thể ăn no nghỉ ngơi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đốt Tinh có liên quan gì đến Triều Nhai? Vì sao có vài người khi gặp phải thì sẽ phát sáng?”

“Đốt Tinh ở trong tay ngươi?” A Tứ khiếp sợ.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Chỉ là nghe đồn mà thôi.”

A Tứ nói: “Đốt Tinh là thánh vật Triều Nhai, nhưng từ trước tới nay chúng ta cũng chưa từng thấy qua. Còn phát sáng thì càng không biết.”Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, từ bên cạnh bàn đứng lên: “Rất tốt, ngươi có thể ở lại. Về phần đồng bạn còn lại của ngươi có muốn tiếp về không?”

A Tứ nói: “Tất nhiên.”

Đoạn Bạch Nguyệt gọi Đoạn Niệm tới, để hắn và A Tứ cùng nhau vào trong núi âm thầm tiếp người còn lại về. Chờ sau khi hai người rời đi, Đoạn Dao từ trong khe cửa lộ ra một con mắt, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Có lẽ là nói thật, không thì đa phần đều là nói dối, hoặc là lời nói thật chỉ có một nửa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đoạn Dao chậc chậc: “Ta đã nói, những người này không đáng tin.”

“Nhưng ít ra là người Triều Nhai, trên thế gian người có liên quan đến Đốt Tinh cũng chỉ có bọn họ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có thể tìm được cũng là chuyện tốt, mang về Vương thành trước rồi nói tiếp.”

“Thẩm tướng quân muốn a?” Đoạn Dao ý vị thâm trường hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Là Sở Hoàng muốn.”

Giống nhau giống nhau, Sở Hoàng giao cho Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân giao cho ngươi. Đoạn Dao tươi cười xán lạn. Ca! Cố lên, bất cứ lúc nào Tây Nam phủ cũng có thể làm việc vui, tơ lụa đỏ Kim thẩm thẩm cũng đã dệt xong, chất liệu rất quý!

“Vẻ mặt này của ngươi là có ý gì.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ đầu hắn, “Ngủ đi.”

“Không khen thưởng hả?” Đoạn Dao bất mãn, dầu gì cũng là lập công.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Muốn cái gì?”

Mặt Đoạn Dao lập tức sáng láng: “Bồ Đề tâm kinh!”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

“Ít nhất để ta mở mang kiến thức một chút.” Đoạn Dao ôm lấy đùi ca mình.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Công phu hại người, không cho ngươi biết là vì muốn tốt cho ngươi.”

“Lừa người, nếu như thật sự hại người thì sao sư phụ lại cho ngươi luyện?” Đoạn Dao không tin.

“Ta luyện là vì chữa thương.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đưa tay vỗ vỗ gò má hắn, “Có lẽ có một ngày, ta có thể nghĩ ra được biện pháp khắc chế Bồ Đề tâm kinh, đến lúc đó sẽ dạy cho ngươi.”

Đoạn Dao bĩu môi.

“Huống hồ mặc kệ ngươi có tin hay không, ta thật sự chưa luyện được bao lâu.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn đứng lên, “Bất quá hôm nay ngươi quả thật có đại công, xác thực đáng giá lĩnh thưởng.”

Đoạn Dao hỏi: “Cho nên?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bồ Đề tâm kinh là không thể cho ngươi, Liệt Vân đao thì có thể.”

“Liệt Vân đao?” Đoạn Dao sững sờ, “Đó là vũ khí của ngươi.”

“Ngươi so với ta càng thích hợp với nó hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa bội đao qua, “Tính ra ngươi cũng sắp tròn mười sáu rồi, thừa sức lấy nó.”

“Ta không muốn không muốn.” Đoạn Dao liên tục lắc đầu, “Ta không muốn thưởng nữa, đó là phụ vương để lại cho ngươi.””Phụ vương đưa ta, là bởi vì tuổi tác lúc đó của ngươi còn nhỏ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đao pháp Liệt Vân nhẹ nhàng linh hoạt, thích hợp với ngươi hơn.”

“Vậy còn ngươi?” Đoạn Dao hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt từ trong phòng lấy ra một thanh kiếm cùn.

Đoạn Dao: “...”

“Sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Đoạn Dao hỏi: “Đây là khối sắt vụn lần trước khi sư phụ chết chôn xuống đất, căn dặn ngươi mấy năm sau thì đào lên?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

“Ngươi tin ta, đây thật sự chỉ là một khối sắt vụn.” Đoạn Dao tận tình khuyên nhủ, “Coi như ngươi lấy giấy nhám lau đến khi sáng lên, nhiều lắm cũng chỉ là một khối sắt vụn sáng lên một chút.”

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, nhét Liệt Vân đao vào trong tay hắn: “Hảo hảo giữ nó.”

Tâm tình Đoạn Dao phức tạp.

“Được rồi, đi ngủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn, xoay người trở về phòng ngủ.

Đoạn Dao ôm Liệt Vân đao một hồi lâu, mới tự mình leo lên giường.

Khi còn bé thật sự là muốn cây đao này, mà nó đã ở bên người ca ca nhiều năm như vậy, sao nói cho mình liền cho mình... Suy đi nghĩ lại vẫn là ngủ không được, vì vậy liền từ trên giường bò dậy, rút đao ra nhìn lưỡi đao ở dưới ánh nến đến hơn nửa đêm.

Sau nửa đêm, Đoạn Niệm cũng dẫn những còn lại trở về. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang một đường âm thầm hộ tống, mãi đến khi xác nhận đã bình yên, mới cáo từ rời đi. May là Đoạn Bạch Nguyệt đã bao toàn bộ gian phòng trong khách điếm này, cho nên ở thêm bảy tám người cũng dư dả

Lặp đi lặp lại như vậy, bên ngoài sắc trời đã lờ mờ sáng. Đám người Triều Nhai kia lúc trước trốn đằng Đông nấp đằng Tây, cơ hồ chưa ngủ trọn vẹn qua một đêm, lần này rất vất vả được người Sở Hoàng tiếp trở về khách điếm, cũng không nghĩ đến chuyện khác, đầu vừa dính vào gối liền ngủ say sưa, mãi đến tận giữa trưa ngày hôm sau còn chưa có tỉnh.

Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại cũng không thúc giục, một mình đến Phi Loan Lâu.

“Nghe nói Vương gia đã tìm được đám người Triều Nhai kia?” Cảnh Lưu Thiên hỏi.

“Cảnh lâu chủ quả thật là tin tức linh thông.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Bất quá bây giờ người ở trong tay bản vương, lại có người muốn tính mạng của bọn họ, cũng không phải chuyện đùa.”

Cảnh Lưu Thiên nói: “Quy củ giang hồ, coi như là người mua bỏ mình, chuyện ủy thác khi còn sống, cũng phải làm được.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tại hạ tất nhiên biết, đến đây chỉ là muốn báo cho Cảnh lâu chủ biết người ở trong tay ta, chỉ thế mà thôi. Còn tin tức này thả hay không thả, phải thả làm sao, tùy vào sở thích của Cảnh lâu chủ.”

Cảnh Lưu Thiên cười nói: “Vương gia ngược lại là một người rộng rãi.”

“Thân có chuyện quan trọng, việc lúc trước nói muốn điều tra Dư Thư, chỉ sợ bản vương không thể tự thân làm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bất quá nếu đã đáp ứng Cảnh lâu chủ, bản vương tất nhiên sẽ lưu lại nhân thủ hiệp trợ Phi Loan Lâu làm việc.”

Cảnh Lưu Thiên gật đầu: “Đa tạ vương gia, thứ cho tại hạ không tiễn xa.”

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người rời đi, mãi đến khi nhìn bóng lưng hắn biến mất ở góc đường, Cảnh Lưu Thiên mới vẫy tay gọi tâm phúc tới.

Vì vậy xế chiều hôm đó, toàn bộ người giang hồ liền nhận được một tin tức -- đám vu sư Triều Nhai kia đã bị người giành trước một bước cướp đi, tiến Bắc đến Vương thành. Còn giành trước một bước là giành trước bao lâu, nhưng là không có nói rõ.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên quan đạo chướng khí mù mịt, ai ai cũng chạy đến phía Bắc. Mặc dù Dư Thư kia chết, nhưng mà trước đó hoàng kim đã giao cho Phi Loan Lâu, mua bán vẫn là phải làm.

Mãi đến tận ba ngày sau, Đoạn Bạch Nguyệt mới mang đám người một đường từ đường nhỏ vòng vèo đến Vương thành. Tuy nói tốn thêm mấy ngày đường, nhưng là gió êm sóng lặng, một chút phiền phức cũng không gặp phải. Chỉ có tiểu oa nhi kia thỉnh thoảng sẽ khóc, nữ tử kia cũng không cho bú sữa, may là Đoạn Dao lớn lên dẻo mồm dẻo miệng, mỗi một thôn ven đường đều đi xin sữa gạo thừa, mới miễn cưỡng đút nàng ăn no.

Đến Vương thành trời đã khuya, Đoạn Bạch Nguyệt dàn xếp mọi người ở khách điếm trước, nữ tử kia bất mãn nói: “Vì sao không để chúng ta tiến cung?”

“Đêm hôm khuya khoắt, trong tay ngươi có tin tức khó lường gì mà có thể đổi được Sở Hoàng từ trên giường ngồi dậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Nữ tử là muốn nói gì đó, rồi lại miễn cưỡng nuốt trở vào.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, tự mình đến sát vách tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ xiêm y rồi mới ra cửa.

Đoạn Dao dựa vào cửa chậc chậc.

Đoạn Bạch Nguyệt đánh đầu hắn một cái, tự mình bước xuống thang lầu, đi thẳng đến đại nội hoàng cung.

Sở Uyên đang ở bên trong tẩm cung đọc sách, cũng không cảm thấy buồn ngủ. Tứ Hỉ đã trở về nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bước chân thị vệ tuần tra đi ngang qua, bốn phía càng lộ rõ vẻ yên tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt quen cửa quen nẻo rơi vào trong viện -- loại chuyện leo tường này làm nhiều cũng quen.

Sở Uyên có chút sững sờ.

Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay đẩy cửa ra.

Sở Uyên quay đầu nhìn thẳng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Ta đã trở về.”

“... Nhanh như vậy.” Thực sự có chút bất ngờ, Sở Uyên qua nửa ngày mới nói.

“Ngươi cảm thấy nhanh, nhưng ta lại cảm thấy chậm.” Đoạn Bạch Nguyệt tiến lên ngồi ở bên giường, “Đã tìm được đám người Triều Nhai kia, hiện tại đang ở khách điếm Duyệt Lai, đêm mai ta lại mang đến cho ngươi.”

“Vì sao lại là đêm mai, đêm nay mang đến cũng được.” Sở Uyên đạp giày muốn xuống giường, lại bị Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cổ chân.

..

Sở Uyên đánh một chưởng tới.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tránh, nhét chân của hắn vào trong chăn: “Không gặp mặt lâu như vậy cũng không có gì muốn nói với ta sao?”

Sở Uyên ôm chăn ngồi ở góc tường.

Trong phòng có gió lạnh, Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên muốn đóng cửa sổ, bước tới lại sững sờ: “Hoa mai đâu?”

Sở Uyên nói: “Đào.”

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: “Lúc này rất oan uổng a, ta cũng không hề làm gì cả, sao lại đào nó lên.”

Sở Uyên lắc đầu nhìn đỉnh giường.

Muốn đào thì đào, ngươi quản ta.

Ngươi quản trẫm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.