Xung quanh chỉ có từng trận sóng biển vỗ ầm ầm, Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, có lẽ vừa nãy hắn thật sự đã nghe lầm rồi, dường như cũng không có âm thanh gì đặc biệt.
“Ca, ngươi không sao chứ?” Đoạn Dao có chút lo lắng, rất sợ lại là loại mê trận nào đó mà chỉ có ca ca mới có thể nghe được, rơi vào cái bẫy của đối phương.
“Nghe giống như là tiếng chim kêu, nhưng ta cũng không chắc chắn lắm.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Tư Không Duệ suy nghĩ một chút, sau đó xé hai miếng vải bố xuống cuộn lại thành hai cục nho nhỏ, mạnh mẽ nhét vào hai lỗ tai của Đoạn Bạch Nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Tư Không Duệ nói: “Phòng ngừa vạn nhất.”
“Ngươi khẳng định chắc chắc đối phương sẽ chỉ chú ý đối phó với ta sao?” Đoạn Bạch Nguyệt vấn.
Tư Không Duệ đáp: “Bởi vì trong ba người chúng ta, từ trước đến nay ngươi chính là người xui xẻo nhất.”
Đoạn Dao: “…”
“Ta cảm thấy âm thanh kia ngược lại cũng không giống như có điềm xấu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nghe có vẻ trong trẻo uyển chuyển, hình như là… Phượng hoàng.”
Tư Không Duệ ghét bỏ nói: “Chưa gì ngươi đã vội nghĩ đến phượng hoàng.” Còn chưa được lên làm Hoàng hậu mà đã bắt đầu phán đoán bản thân có thể nghe được tiếng kêu của phượng hoàng , đây là loại tư tưởng rách nát gì, cũng không biết dè dặt một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt rút đao ra khỏi vỏ.
“Này này!” Tư Không Duệ bày ra tư thế phòng ngự , “Đây là đang ở trên thuyền nha.” Đánh nhau là sẽ rơi xuống biển đó.
Một cái bọt nước thật lớn từ đáy biển phóng lên, ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt lập tức biến lạnh, Huyền Minh Hàn Thiết kiếm phong chợt lóe, máu tươi từ giữa không trung văng tung tóe khắp nơi, một con quái ngư cực dài với hàm răng nhọn hoắc bị chém thành hai nửa rơi “bịch bịch” xuống boong thuyền, mặc dù đã bị chém thành hai khúc nhưng vẫn đang há mồm thở liên tục.
Tư Không Duệ cả kinh nói: “A!”
“Cái quái gì vậy!” Đoạn Dao cũng cả kinh thất sắc.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Vừa rồi nó cứ thổi bọt nước lên, các ngươi không thấy sao?”
Đoạn Dao và Tư Không Duệ đều là vẻ mặt mờ mịt, thật vậy ư? Không thấy gì hết.
“Tăng cường đề phòng đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Càng tới gần trận môn thì nguy hiểm sẽ càng nhiều, chưa biết chừng chỗ kế tiếp còn có cái gì đang đợi chúng ta.”
“Chờ một chút.” Tư Không Duệ cảnh giác nói: “Con quái ngư này chắc không phải là do Sở Hạng nuôi ra đó chứ?”
“Chắc không phải đâu, nếu là như vậy thì cũng sẽ không chỉ có một con này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trước khi đi Ôn đại nhân cũng nói trong vùng biển sâu sẽ có rất nhiều sinh vật kì quái, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cho nên nếu giờ ngươi vẫn không biết mình phải làm gì thì có thể bỏ rượu và bánh điểm tâm trong tay xuống được rồi đó.”
Tư Không Duệ nhét toàn bộ khối điểm tâm trong tay vào miệng, thở dài, xem ra lần này lại phải lao động khổ sai rồi.
Đêm đến, Diệp Cẩn ngồi xếp bằng trên giường, nói: ” Ngươi muốn hỏi cái gì về Diệu Tâm?”
“Ngươi cảm thấy hắn làm người thế nào?” Sở Uyên tựa ở đầu giường.
“Có chút quái dị.” Diệp Cẩn nói, “Tuy đều là võ tăng, nhưng so với các hòa thượng của Thiếu Lâm Tự thì hắn hoàn toàn khác biệt.”
“Vậy ngươi nghĩ một ngày nào đó hắn có thể phản bội Đại Sở hay không?” Sở Uyên lại hỏi.
“Phản bội?” Diệp Cẩn nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Sở Uyên gật đầu: “Nói đi.”
“Nếu hắn thật sự phản bội Đại Sở, ngươi sẽ xử lý hắn như thế nào?” Diệp Cẩn nói.
Sở Uyên đáp: “Giết.”
Diệp Cẩn ngạc nhiên nói: “Ta cho rằng ít nhất ngươi cũng sẽ lưu lại cho hắn một cái mạng.”
“Nếu chỉ là phản bội trẫm thì lưu một cái mạng cũng không sao.” Sở Uyên nói, “Chỉ có điều vô luận là ai, tội phản quốc đều là tội không thể tha thứ.”
“Vậy ngươi có nghĩ rằng… ” Diệp Cẩn cân nhắc dùng từ một chút, sau đó hắng hắng giọng nói, “Có thể hắn sẽ phản bội Đại Sở, nhưng cũng sẽ không phản bội ngươi không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không hiểu.”
“Ý ta muốn nói là, hắn có thể sẽ vì ngươi mà phản bội Đại Sở.” Vẻ mặt cuả Diệp Cẩn rất nghiêm túc, “Bây giờ đã hiểu chưa?”
“Lý do là gì?” Sở Uyên nói.
“Ta nghĩ đại hòa thượng kia tâm hoài bất quỹ.” Diệp Cẩn nói, nói xong hựu bổ sung, “Chắc chắn không phải chỉ một mình ta nghĩ như vậy, ai thì ta không biết chứ ta tuyệt đối không tin Đoạn Bạch Nguyệt không nhìn ra.”
“Sau này phải gọi là Đoạn đại ca, không thì ít nhất cũng gọi một tiếng Vương gia.” Sở Uyên buồn cười, “Nhớ chưa?”
Diệp Cẩn cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc có thể chọn trọng điểm để nghe hay không?” Hơn nữa vì sao cư nhiên lúc này rồi mà vẫn còn có thể cười được?
“Nói tiếp.” Sở Uyên ra hiệu.
” Vì sao ta phải nói?” Diệp Cẩn ho khan hai tiếng, “Ngươi nói cho ta biết trước đã, họ Đoạn kia nghĩ như thế nào?” Gọi đại ca gì chứ, mọi người đều rất không quen, vô cùng lạ lẫm, nhất định phải có cảm giác xa cách.
“Hắn chưa từng đề cập tới chuyện này.” Sở Uyên lắc đầu.
“Ta không tin!” Diệp Cẩn bĩu môi.
“Hắn thật sự chưa từng nói.” Sở Uyên nói, “Ta lừa ngươi làm chi.”
“Nhưng nhìn hắn cũng không phải là người có tâm nhãn lớn a.” Diệp Cẩn nghi hoặc, vì sao chuyện ngay cả mình cũng không nhẫn được nhưng hắn lại có thể làm được?
Sở Uyên cười cười: “Ngươi không cần nghĩ đến hắn, chỉ cần nói ra suy nghĩ của ngươi là được.”
“Còn có thể nói gì nữa, ta đã nói xong hết rồi.” Diệp Cẩn nói, ” Hòa thượng kia đối với ngươi có mưu đồ quấy rối, chính là về phương diện đó, quấy rối, ngươi hiểu được không?”
“Ta hiểu, có điều chuyện này ngươi thật sự đã nghĩ sai rồi.” Sở Uyên xoa xoa đầu hắn, “Ngươi chỉ nói đúng một câu, đúng là hắn có thể sẽ vì trẫm mà phản bội toàn bộ Đại Sở, nhưng tuyệt đối không phải là vì tư tình nhi nữ.”
“Vì sao?” Diệp Cẩn buồn bực, “Ánh mắt hắn nhìn ngươi, còn có lời nói hành động cử chỉ thường ngày, thấy thế nào cũng không giống một người xuất gia ăn chay niệm phật, nếu ngươi cứ cố tình không chịu tin thì chúng ta tới hỏi Ôn đại nhân một chuyến đi.” Kia chính là người thông minh đứng đầu toàn bộ Đại Sở này a.
“Nếu đúng như ngươi nói, chỉ sợ trẫm còn chưa kịp mời hắn rời khỏi thuyền thì cũng đã có người ra tay trước một bước rồi.” Sở Uyên nói, “Nhất định sẽ không nhẫn đến bây giờ như vậy.”
“Đoạn Bạch Nguyệt a?” Diệp Cẩn lầu bầu.
Sở Uyên gật đầu.
“Vậy rốt cuộc thì Diệu Tâm có mưu đồ gì?” Diệp Cẩn lại càng mờ mịt.
Sở Uyên nói: “Hắn muốn trẫm làm một hoàng đế tốt.”
Diệp Cẩn: “…”
Diệp Cẩn nói: “Có bệnh ư?”
” Có điều đôi khi chấp niệm quá sâu cũng không phải là chuyện tốt, giống như Cừu Kích năm xưa vậy, một lòng muốn dương danh thiên hạ, đem chính mình biến thành nửa người nửa quỷ điên điên khùng khùng, đến chết cũng không chết yên lành được.” Sở Uyên nói, “Diệu Tâm chính là một Cừu Kích khác, chỉ có điều hắn không phải vì chính bản thân mình mà là vì trẫm, hắn muốn trẫm lưu danh thiên cổ, cho nên trong toàn bộ quá trình đó, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện bất kì một chi tiết nhỏ nào mà hắn cho rằng đó là vết nhơ.”
“Chuyện đó và hắn thì có quan hệ gì?” Diệp Cẩn thực sự không cách nào lý giải được loại chấp niệm kì quái này, nếu đem so sánh thì Cừu Kích ngược lại có thể trở thành người bình thường luôn rồi.
Sở Uyên nói: “Tương lai ngươi có thể tự mình đi hỏi hắn xem.”
“Không được.” Diệp Cẩn nói, “Cho dù là vậy thì ta cũng không thể để hắn tiếp tục tới gần ngươi.” Bởi vì chuyện này so với việc có suy nghĩ không an phận cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu, chỉ là từ dâm ma biến thành một người điên thôi, nghe ra càng thấy nguy hiểm hơn nữa.
Sở Uyên nói: “Trẫm sẽ cẩn thận.”
“Nhưng nếu ngươi đã sinh lòng cảnh giác với hắn thì vì sao không dứt khoát mời hắn xuống thuyền?” Diệp Cẩn bọc chăn nhích tới gần.
Sở Uyên nói: “Lúc trước là bởi vì chưa xác định, dù sao trẫm cũng phải biết rõ ràng xem rốt cuộc là hắn muốn làm gì. Sau lại thì có thêm một lý do nữa, A Trầm nói đã từng tận mắt nhìn thấy hắn một mình ở trên đảo hoang nổi điên, đất rung núi chuyển, nội lực không thể khinh thường.”
Diệp Cẩn giật mình: “Còn có chuyện này sao?”
“Người nào trong lòng chấp niệm càng sâu thì càng dễ nhập ma.” Sở Uyên nói ” Giữ hắn lại bên cạnh cũng vì hai lý do, thứ nhất là dễ giám thị, thứ hai là hắn võ công cao cường, lúc đánh trận rất có lợi cho Đại Sở, đang trong giai đoạn đặc thù nên tất cả mọi chuyện đều phải lấy chiến sự làm trọng.”
“Quả thật là Hoàng thượng a ” Diệp Cẩn đưa tay chống cằm: “Biết rõ đối phương là một người điên nhưng vẫn muốn giữ lại bên cạnh, còn phải vờ như cái gì cũng chưa từng nhìn ra, phải chịu đựng hắn mỗi ngày đều đứng ở trên boong thuyền nhìn ngươi.” Như vậy mà cũng có thể nhẫn được.
“Trẫm nói rồi, đánh thắng trận này là chuyện quan trọng nhất.” Sở Uyên nói.
Diệp Cẩn nằm bên cạnh hắn, một lát sau đột nhiên hỏi: “Trên đời này….. có người nào mà ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không lợi dụng không?”
“Ngươi.” Sở Uyên nói: “Còn cả Dao nhi nữa.”
“Hết rồi ư?” Diệp Cẩn hừ hừ nói, ” Đoạn Bạch Nguyệt kia thì sao?”
“Tương lai thì không, nhưng lúc trước…” Sở Uyên nghiêng người lại, cười khổ, “Một thân thương bệnh của hắn, cũng đều vì ta mà ra.”
“Được rồi, không nói nữa.” Diệp Cẩn che đôi mắt hắn lại, nói “Ngủ đi.”
“Ôn ái khanh cũng cảm thấy Diệu Tâm có suy nghĩ không an phận với trẫm sao?” Sở Uyên hỏi.
Diệp Cẩn bình tĩnh nói: “Ta làm sao mà biết.”
“Trẫm còn không hiểu hai người các ngươi hay sao?” Sở Uyên phất tay dập tắt ánh nến, “Ngày mai gọi hắn tới gặp trẫm đi.”
Diệp Cẩn nói: “Ừm~~.”
Lát sau lại nhắc nhở: “Nói trước nha, chuyện này không liên quan gì đến ta.” Cũng không có bán đứng chiến hữu.
Sở Uyên ở trong bóng đêm giương giương khóe miệng, nhưng cũng không buồn ngủ chút nào, trong lòng nghĩ đến chiếc thuyền đi xa kia , bất tri bất giác lại tới hừng đông.
Đoạn Dao căng buồm lên, nói: “Nếu gió vẫn thổi như thế này thì chúng ta có thể tới chỗ vùng đảo kia sớm hơn một ngày.”
“Hang ổ của Lưu Cẩm Đức sẽ bị chúng ta tiếp cận một cách dễ dàng như vậy sao?” Tư Không Duệ lo lắng nói “Không xảy ra chút nhiễu loạn nào, cũng không có binh lính bất thình lình xông ra đánh, ta cứ thấy có chút bất an.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Tư Không Duệ buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Năm đó sau khi ngươi thành thân, chắc chắn là đã bị Tú Tú ngày ngày treo ngược trên cây dùng Lang Nha Bổng đánh đúng không?” Nếu không thì sao có thể chịu ngược thành như vậy được.
Tư Không Duệ khinh thường liếc hắn một cái, dự định tương lai sau khi đánh trận xong trở về, sẽ đi vài nơi tìm ít tiểu thoại bản về việc hậu cung phi tần nội đấu chết thảm đóng gói gửi tới Tây Nam Phủ, để cho người này biết sớm một chút, đợi tới lúc hắn tuổi già xấu xí rồi thì cuộc sống sẽ thê lương đến độ nào.
Thuyền đi qua các đảo đá ngầm êm ả ngoài dự liệu. Khi cách ngày mười lăm trăng tròn theo ước định hai ngày thì ba người thuận lợi đến gần mục tiêu, nhìn xuyên qua mênh mông sương trắng là vô số trụ gỗ thật lớn được đẽo nhọn bọc sắt, bố trí dày đặc xung quan đảo nhỏ tạo thành một bức tường rậm rạp bao vây lại, cả tòa hải đảo nhìn qua giống như một thùng gỗ thật lớn, hoàn toàn không thấy được bên trong rốt cuộc có cái gì.
“Ồ, chẳng trách dọc đường đi đều không hề thấy chút động tĩnh nào.” Tư Không Duệ nói, ” Rốt cuộc lúc này cũng có thể biết được, nhiều năm qua Lưu Cẩm Đức và Sở Hạng ở đây làm những gì rồi.” Muốn chặt được nhiều khối gỗ lớn như vậy, có lẽ cũng phải tốn thời gian khoảng chừng bảy tám năm.
“Trận môn ở đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Nằm ở đảo đá ngầm ngay vị trí trung tâm.” Đoạn Dao nói, “Phải dùng nội lực đưa hạt châu vào lòng đất thì mới có thể dẫn nước biển vào phá hủy trận pháp, nhưng ít nhất chúng ta cũng phải vào xem trước một chút mới có thể tìm ra vị trí trận môn.”
“Ta đi cho.” Tư Không Duệ hà hơi vào lòng bàn tay.
“Chờ một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn, ” Nhìn kĩ xem trên những khối gỗ kia có cái gì.”
“Là thứ đồ chơi gì nữa?” Tư Không Duệ xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía những khối gỗ xa xa kia.
“Là Tiễn Xuyến Tử.” Đoạn Dao cả kinh nói, “Chính là đám trùng ngày đó bay trên không trung gây mưa độc.”
Tư Không Duệ lập tức ngồi xổm xuống: “Vậy thì ta không đi được đâu.”
“Giờ phải làm sao mới xông vào được đây?” Đoạn Dao mặt mày đau khổ, mưa độc lúc trước có thể dùng mật để giải, nhưng lần này cũng không biết là cái gì, hơn nữa có cả một mảng lớn như vậy, nếu bay lên thì chỉ sợ là cả một chi quân đội cũng có thể đánh bay.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn về phía chân trời, nghìn sao lấp lánh sáng sủa lạ thường.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng!” Ôn Liễu Niên kích động chạy vào khoang thuyền, “Tinh tượng báo điềm lành, là điềm lành hiếm có trong thiên cổ a!”
Sở Uyên thả bản tấu chương trong tay xuống, lơ đễnh nói: “Nha~”
“Là thật đó.” Ôn Liễu Niên chắc chắc nói, “Lần này vi thần tuyệt đối không nhìn lầm.”
Sở Uyên đau đầu: “Đúng là trẫm đang lo lắng thật, có điều tội khi quân này ái khanh phạm phải một lần hai lần còn có thể được miễn, nhưng nếu dám khi quân phạm thượng quá nhiều lần thì sẽ bị trừ hết bổng lộc đó.”
“Vi thần thật sự không có khi quân.” Ôn Liễu Niên dẩu môi, lại càng không phải bởi vì hai ngày trước bị gọi vào trong phòng giáo huấn một trận, cũng không phải rất ủy khuất.
Sở Uyên hướng hắn ngoắc ngoắc tay.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng bước tới.
Sở Uyên đưa cho hắn một hũ đường: “Tiểu Cẩn tự mình làm đó, ái khanh cầm mà ăn, không cho phép nói nữa, lui ra ngoài đi.”
Ôn Liễu Niên ôm hũ đường, tâm không cam lòng không muốn đi ra, đi tới cửa còn thâm tình quay đầu lại – Thật sự là điềm lành mà!
Sở Uyên tiếp tục lật xem tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên.
Ôn Liễu Niên ngồi trên boong thuyền, sinh hờn dỗi ăn một viên đường, còn rất chua.
Không bằng từ quan!