Đế Vương Công Lược

Chương 89: Chương 89: Không được phép nói lung tung




【 Chương 88: - Không được phép nói lung tung 】 Ngươi dám răn dạy thiên tử Đại Sở

***

Sở Uyên nghe vậy nhíu mày: “Ôn dịch?”

“Đây là đáp án duy nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tài vật trên thuyền không hao tổn, không phải bị hải tặc tàn sát. Mà có thể khiến cho nhiều người đồng thời mất mạng như vậy, nghĩ đến cũng không phải chứng bệnh bình thường, nếu qua mấy ngày để ngư dân trên đảo Ly Kính phát hiện chiếc thuyền này, hậu quả e là không thể tưởng tượng nổi.”

Sở Uyên hỏi: “Ngươi thì sao?”

“Sau khi luyện qua Bồ Đề tâm kinh, chính là bách bệnh bất xâm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mau uống thuốc trong tay vào, trở lại tắm thật kĩ, nơi này giao cho ta là được.”

Sở Uyên như trước không yên lòng: “Ngươi thật sự không có chuyện gì?”

“Ta là sợ ngươi có chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ, “Lúc nãy đã nói kêu ngươi ở đây chờ, tại sao lại tự mình chạy lên thuyền.”

Sở Uyên có chút tức giận: “Bởi vì đợi nửa canh giờ còn chưa thấy ngươi trở lại.” Một chút động tĩnh cũng không có, còn tưởng là bị ma nữ nuốt rồi!

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, đáp: “Bởi vì thuyền lớn.” Phải điều tra từng chỗ một.

Sở Uyên uống viên thuốc vào, nhìn Đoạn Bạch Nguyệt đi vòng trở về thương thuyền. Một lát sau, trên thuyền dấy lên ngọn lửa ngất trời, cơ hồ muốn rọi sáng nửa bầu trời.

Hai người trở lại trên thuyền, rất nhanh liền chạy khỏi hoang đảo. Sau khi trở lại tiểu viện, Nam Ma Tà và cẩm nương cũng đã ngủ, mấy ngày nay Tứ Hỉ có chút nhiễm phong hàn, Sở Uyên cũng không gọi hắn hầu hạ. Đoạn Bạch Nguyệt ở nhà bếp nấu mấy thùng nước nóng, đưa đến trong phòng căn dặn: “Phải tắm vài lần.”

Sở Uyên: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: “Xiêm y cũng phải đưa cho ta, phải thiêu, không thể sơ xuất.”

Sở Uyên nói: “Đi ra ngoài.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ta ở ngoài cửa thủ ngươi.”

Cửa phòng bị đóng đi, Sở Uyên ngâm ở bên trong nước, sâu sắc thở ra một hơi.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi dựa vào cửa, vẫn luôn thủ hắn. Mãi đến khi nghe trong phòng truyền đến tiếng bước chân, mới nhẹ nhàng gõ cửa một cái: “Đưa y phục cho ta.”

Cửa phòng bị mở ra một cái khe nhỏ, Sở Uyên thẳng tắp duỗi ra một cánh tay, ôm cái bao phục.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, nhận lấy tìm chỗ đất trống thiêu hủy, khi trở về, ánh nến trong phòng đã tắt, nghĩ đến người đã nghỉ ngơi.

Nam Ma Tà ở phía sau yếu ớt hỏi: “Đi bắt ma à?”

Đoạn Bạch Nguyệt bị dọa hết hồn.

Nam Ma Tà nhếch miệng ngáp một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu: “Sư phụ đang yên đang lành ngủ, vì sao lại dậy?”

Nam Ma Tà nói: “Nghe ngươi ở bên ngoài dằn vặt đông dằn vặt tây, tưởng đang làm pháp bắt quỷ?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có một chiếc tàu buôn Sở quốc trôi đến hoang đảo, ta vừa mới đi kiểm tra, hẳn là khi đang trôi trên biển không cẩn thận nhiễm ôn dịch. Phía trên không một ai may mắn thoát khỏi, vì phòng ngừa ngư dân trên đảo Ly Kính chạy đi xem náo nhiệt, để tình hình bệnh dịch tràn lan, thì đốt lửa thiêu chiếc thuyền kia.””Thuyền cũng đốt, ngươi còn chạy ra chạy vào làm gì?” Nam Ma Tà như trước không hiểu.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đi với tiểu uyên.”

Nam Ma Tà nhất thời hứng thú: “Kể nghe thử một chút.”

Đoạn Bạch Nguyệt rõ ràng mười mươi bàn giao: “Ta luyện qua Bồ Đề tâm kinh, tất nhiên không có chuyện gì. Có thể ôn dịch kia nhìn qua khí thế to lớn, trở về liền nấu chút nước nóng cho hắn tắm rửa, rồi thiêu xiêm y mặc lúc đó.”

Nam Ma Tà bất mãn: “Xong rồi hả?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn ăn thanh đằng đan.”

Nam Ma Tà lại hỏi: “Tự tay đút?”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Nam Ma Tà kiên trì: “Mang găng tay cũng có thể tự đút.”

Đoạn Bạch Nguyệt vòng qua hắn ra khỏi tiểu viện.

Nam Ma Tà đi theo phía sau, chỉ tiếc mài sắt không thành kim.

Sở Uyên nằm ở trên giường, nghe hai người bên ngoài càng đi càng xa, sau đó dùng chăn che đầu.

Ngủ.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt liền đứng dậy ra cửa, đã thấy cẩm nương đang vội vội vàng vàng chạy về phía này.

“Xảy ra chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Vương gia.” Cẩm nương nói, “Sáng nay hoàng thượng đột nhiên phát sốt, Nam sư phụ đang trị liệu giúp hắn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy trong lòng hốt hoảng, vội vã chạy tới. Liền thấy Nam Ma Tà đang ở bên cạnh bàn viết phương thuốc, Tứ Hỉ cũng trông coi ở bên giường, trong tay bưng chậu nước lạnh.

“Thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên giường.

Hai má Sở Uyên có chút đỏ, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Không sao, nhiễm phong hàn.”

“Đúng a.” Tứ Hỉ công công cũng nói, “Vương gia không cần phải lo lắng.”

Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu hỏi Nam Ma Tà: “Sư phụ?”

“Chính là phong hàn.” Nam Ma Tà nói, “Không cần phải lo lắng, không có liên quan đến trận ôn dịch tối qua.”

“Ôn dịch?” Lúc đầu Tứ Hỉ không rõ, sau khi nghe xong tay mềm nhũn, suýt nữa ném chậu nước lên mặt đất.

“Chắc chắn không?” Đoạn Bạch Nguyệt chau mày.

“Sao sư phụ sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn.” Nam Ma Tà lắc đầu, “Thật sự là phong hàn, ta đi sắc thuốc, thỉnh cầu công công cũng đi theo.”

Tứ Hỉ liên tục nói dạ, đem chậu rửa mặt giao cho Đoạn Bạch Nguyệt, tự mình đi theo ra ngoài.

Sở Uyên chống người ngồi dậy, ho khan một trận.

Đoạn Bạch Nguyệt rót chén nước cho hắn.

Hai má Sở Uyên đỏ bừng, trên người cũng đổ mồ hôi. Đoạn Bạch Nguyệt theo bản năng giơ tay muốn thử nhiệt độ trên trán hắn, rồi lại giữa đường dừng lại, nhìn găng tay màu đen, trong lòng tê rần.Sở Uyên hỏi: “Không thể tháo xuống?”

Đoạn Bạch Nguyệt miễn cưỡng cười cười, nói: “Tay lại không dễ nhìn, còn có độc.”

Sở Uyên tự mình đưa tay sờ trán, nói: “Không nóng.”

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận cái chén rỗng từ trong tay hắn, rồi kéo đệm chăn cao chút: “Sư phụ ở trên giang hồ nổi danh là bởi vì dùng độc, cũng có thể xem như là cao thủ chẩn bệnh. Hắn nói là phong hàn, vậy thì đổ một thân mồ hôi, sẽ thoải mái chút.”

Sở Uyên khụt khịt mũi, hỏi: “Nếu như thật sự là ôn dịch thì thế nào?”

Đoạn Bạch Nguyệt cau mày: “Không được phép nói lung tung!”

Sở Uyên nói: “Ngươi dám răn dạy thiên tử Đại Sở.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên dựa về đầu giường, nói: “Đoạn Bạch Nguyệt.”

“Hả?”

Sở Uyên hỏi: “Ngươi có đau lòng trẫm không?”

Đoạn Bạch Nguyệt ngẩn người, nói: “Tất nhiên.”

Sở Uyên nói: “Đáng đời.”

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: “Đáng đời?”

Sở Uyên nói: “Trẫm đau lòng ngươi ba năm.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên tiếp tục nói: “Bất quá bây giờ đã không đau lòng nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn, đáy lòng thương tiếc chen lẫn chậm chạp đau.

Sở Uyên phất tay một cái: “Được rồi, lui ra đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta...”

“Tứ Hỉ!” Sở Uyên gào cổ họng gọi.

“Hoàng thượng!” Tứ Hỉ vội vàng chạy vào.

Sở Uyên nằm xuống lại: “Tiễn khách.”

Tứ Hỉ công công vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Tây Nam Vương: “Vương gia?”

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đứng lên, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì gọi ta.”

Sở Uyên chậm rãi kéo chăn lên, kiên định che đầu.

Tứ Hỉ công công tiễn Đoạn Bạch Nguyệt đi, nhỏ giọng nói: “Được chưa?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

Tứ Hỉ công công bất mãn: “Được rồi!”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Đa tạ công công.”

Tứ Hỉ công công vui vẻ, cất tay đến nhà bếp tiếp tục trông coi thuốc.

Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt

Là thật sự còn chưa tốt.

Mà tương lai tất nhiên sẽ tốt.

Lúc xế chiều, Nam Ma Tà vào trong tiểu viện, nói là sau hai ngày thuốc cũng đã đỡ rồi, nhiều lắm ba ngày sẽ trở lại bình thường.

Đoạn Bạch Nguyệt thả Huyền Minh Hàn Thiết trong tay xuống nói: “Đa tạ sư phụ.”

Nam Ma Tà ngồi đối diện hắn: “Gần đây hoàng thượng nhiễm bệnh thân thể yếu ớt, ngươi tận lực ít tiếp cận hắn, dù sao luyện qua Bồ Đề tâm kinh, vẫn là phải cẩn thận mới tốt.”Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ta có chừng mực.”

“Còn một chuyện nữa.” Nam Ma Tà nói, “Cừu Kích ngươi mang về kia, nửa canh giờ trước cuối cùng cũng coi như tỉnh lại, ta đã đút chút thuốc cho hắn, đánh giá hiện tại đã có thể nói chuyện.”

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: “Đi thôi, đến xem thử.”

Bên trong phòng ngủ, Sở Uyên ăn xong một bát cháo, hỏi: “Sao bên ngoài lại náo nhiệt như thế?”

“Bẩm hoàng thượng, hôm nay có hội chùa.” Tứ Hỉ công công nói, “Ba tháng tổ chức một lần, rất náo nhiệt.”

“Thì ra là như vậy.” Sở Uyên dựa về đầu giường, “Còn tưởng là a thẩm đối diện cửa cuối cùng cũng coi như buông tha cho Dao nhi, một lần nữa tìm một hậu sinh gả nhi nữ.”

Tứ Hỉ công công nói: “Hoàng thượng đừng nói, sáng nay a thẩm kia còn đang hỏi ta, Đoạn tiểu vương gia khi nào mới có thể trở về, trong lúc nói chuyện nghe qua khá là tưởng niệm.”

Sở Uyên cười nói: “Ừm, xem ra trong khoảng thời gian ngắn là không quên được.”

“Hoàng thượng nghỉ ngơi thêm một trận đi.” Tứ Hỉ công công nói, “Nam sư phụ cũng dặn dò, uống thuốc xong phải nghỉ ngơi nhiều, mới có thể hiệu quả.”

Sở Uyên gật đầu: “Ngươi đến xem thử tiền bối, đừng để hắn quá mệt mỏi.”

Tứ Hỉ đáp một tiếng lui ra, đến phòng ngủ và nhà bếp đều đã tìm, cũng không thấy bóng người. Vì vậy liền muốn đến phía sau viện nhìn, kết quả một chân vừa mới bước vào, liền nghe được một tiếng hét thảm, vì vậy bị dọa hết hồn.

Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa phòng ra, nói: “Kinh sợ đến công công .”

Tứ Hỉ sợ hãi không thôi, hỏi: “Tây Nam Vương đây là đang?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Tra tấn bức cung.”

Trong phòng Cừu Kích nghe vậy, lại lập tức phun ra một ngụm máu.

Nam Ma Tà ngồi xổm ở trước mặt hắn, nói: “Đã như vậy, còn không chịu nói?”

Cừu kích thoi thóp: “Ta cái gì cũng không biết.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyện ngươi biết hẳn là rất nhiều đi, nếu không nhớ ra được, vậy bản vương nói từng chuyện cho ngươi biết. Mấy chục năm trước, ngươi và Lan Nhất Triển kia rốt cuộc có ân oán gì, tại sao lại tin chắc hắn có thể khởi tử hoàn sinh, thậm chí không tiếc tới Vương thành bày xuống ván cờ, chỉ vì dụ hắn xuất hiện. Bí mật Đốt Tinh cục là cái gì, ngươi và Triều Nhai có quan hệ gì, lúc trước người để Lam Cơ khởi tử hoàn sinh thân mang kịch độc có phải là ngươi không, cuối cùng vì sao lại xuất hiện ở bên cạnh Sở Hạng. Lại nói một chút dã tâm và kế hoạch của Sở Hạng, binh lực bố trí khống chế ở Nam Hải này, cùng với Hoang Dã Vân Đỉnh ngày đó ngươi nói. Nghe nhiều như vậy, còn dám nói mình cái gì cũng không biết?”

“Biết được thì làm sao?” Cừu Kích ngực kịch liệt phập phồng, “Ta cũng sẽ không nói.”

“Chậc chậc.” Nam Ma Tà nói, “Vẫn là xương cứng.”

Cừu Kích nói: “Ngươi giết ta đi.”

“Giết ngươi làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đáp án bản vương mong muốn còn chưa có được, ngươi muốn chết, sợ là không dễ như vậy.”Cừu Kích cứng cổ, không nói tiếng nào.

“Ngươi không nói, bản vương cũng không thể làm gì khác hơn là đoán thử xem, vừa vặn mấy ngày này cũng tra được một vài thứ.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở trên ghế, “Ngươi và Lan Nhất Triển là người cùng thôn, mà theo lão nhân nói, thuở nhỏ hắn phẩm hạnh đoan chính thiên tư hơn người, so với ngươi không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, là như vậy đúng không?”

Đôi mắt Cừu Kích bỗng nhiên trừng lớn: “Ngươi câm miệng!”

“Sau đó ngươi và hắn đồng thời bái làm môn hạ Thanh Sam giáo, vẫn là hắn rất được chưởng giáo yêu thích, mà ngươi thì thường xuyên bị xem nhẹ.” Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười, “Ngươi cực kì tức giận, đơn giản lôi kéo hắn tự lập môn phái, sau đó liền ra biển học nghệ. Nếu ta không đoán sai, hẳn là đến đảo Triều Nhai .”

Cừu Kích giãy dụa gào thét, lại bị Nam Ma Tà nhét một cái khăn lau vào trong miệng.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Rồi sau đó, ngươi và Lan Nhất Triển mặc dù học thành công phu, nhưng bất hạnh hắn rơi vào ma đạo. Từ đó về sau, sứ mạng của ngươi chỉ còn lại đuổi giết hắn, mà sau khi đắc thủ, ngươi rốt cục thành đại hiệp được mọi người trong giang hồ ca tụng, lần đầu tiên nếm trải tư vị người bên trên.”

Hai mắt Cừu Kích đỏ ngầu, con ngươi cơ hồ muốn nứt toác ra.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta thật sự không hiểu vì sao lúc trước ngươi không chịu hoả táng Lan Nhất Triển, mà là muốn nhốt người vào bên trong cơ quan Thiên Hồi Hoàn. Nhưng ta lại biết, nhiều năm qua, ngươi vẫn luôn nằm trong sợ hãi bất an, lo lắng hắn sẽ khởi tử hoàn sinh, thậm chí về sau nghĩ quá nhiều, cảm thấy Lan Nhất Triển đã vào lại giang hồ.”

Cừu Kích mất công tốn sức nhổ ra khăn lai, nói: “Lan Nhất Triển căn bản chưa chết!”

“Hắn đã chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu ngươi căn cứ là Đốt Tinh trong Cửu Huyền Cơ ly kỳ bị mất trộm, đó là do ta lấy.”

Nét mặt Cừu Kích bỗng nhiên biến đổi: “Ngươi?”

“Không sai, ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Người trong lòng ta muốn, cầm cho hắn chơi hai ngày, nhưng không ngờ được lại khiến ngươi phát điên, thực sự là xin lỗi.”

Cừu Kích sững sờ chốc lát, miễn cưỡng phun ra một ngụm máu tươi.

“Lan Nhất Triển thật sự là do ngươi giết chết hả?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói, “Tâm trí thanh minh như vậy, người thiên tư thông minh, mặc dù là rơi vào ma đạo, chỉ cần vẫn còn tồn tại mấy phần bản tính, sợ cũng sẽ thống khổ đến không muốn sống, không đành lòng thương tổn người vô tội. Ngươi khổ sở đuổi hắn nhiều năm như vậy, chỉ sợ đúng lúc gặp phải Lan Nhất Triển thống khổ bất kham tự tuyệt hậu thế, kiếm cái tiện nghi thôi. Hài cốt trên núi Ngọc Quan có người kiểm tra thực hư qua, tuy nói vết thương vô số là do dao chém, vết thương trí mệnh lại ở ngực, nhìn không giống như là lực người ngoài làm.”

Cừu Kích cả giận nói: “Ngươi câm miệng! Hắn là do ta giết! Là do ta tự tay giết chết!”

Đoạn Bạch Nguyệt cười lạnh: “Cả đời ngươi đều muốn làm cao thủ làm đại hiệp, để người đời ca tụng, về sau phát hiện dung mạo của mình hủy diệt, khi cổ độc phát tác, thậm chí không tiếc thay đổi một thân phận, chỉ cầu có thể để tên Cừu Kích vĩnh viễn lưu lại trong chốn giang hồ. Trăm phương ngàn kế như vậy, nếu ta đem lời vừa nãy nói ra, đời này của ngươi có thể sống uổng.”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Cừu Kích điên cuồng rít gào.

“Làm khoản giao dịch.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ cần ngươi chịu phối hợp trả lời vấn đề vừa nãy kia, bản vương có thể không nói ra ngoài.”

Cừu Kích cơ hồ muốn dùng ánh mắt băm vằm hắn ra.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sau lần đó Cừu Kích trong chốn giang hồ, rốt cuộc là cao thủ tuyệt thế quang minh lỗi lạc, hay là đê hèn bất kham, không dám lấy bộ mặt thật gặp người, đê tiện bỉ ổi vì tăng cường nội lực không tiếc dùng cổ độc kéo dài tính mạng, xem lúc này các hạ lựa chọn như thế nào.”

Cừu Kích giãy dụa ngồi dậy, hai mắt trừng trừng nhìn hắn.

“Bản vương không có kiên nhẫn.” Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở, “Kéo càng lâu, có khả năng lật lọng càng lớn, tốt nhất có thể mau chóng làm quyết định.”

Qua hồi lâu, Cừu Kích rốt cục khó nhọc nói: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Tại sao ngươi lại quen biết Sở Hạng?”

“Mấy chục năm trước, ta đến đảo Triều Nhai, quan hệ với tộc nhân nơi đó không tệ.” Cừu Kích nói, “Về sau liền đến mấy lần, phát hiện nơi đó có không ít vu sư mặc áo choàng đen, nghe nói đến từ đảo quốc Nam Dương.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Tiếp tục.”

“Rồi sau đó, ta liền đi theo vu sư áo bào đen một đường ra biển, đến Phỉ Miễn Quốc.” Cừu Kích nói, “Cũng ở đó gặp được Sở Hạng, được hắn thu về dưới trướng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.