【 Chương 48: - Lấy cổ trùng 】 Ngay cả gạo cũng không biết vo thì phải làm sao?
***
“Trúng cổ trùng?” Nam Ma Tà nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sư phụ có biết Nguyệt Minh Cổ là vật thế nào không?”
Nam Ma Tà gật đầu: “Khi còn trẻ từng gặp qua, cảm thấy không thú vị cho nên cũng không dưỡng.”
“Trong hành cung này có một vị lão nhân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Biết không ít cố sự tộc Triều Nhai, như là đã đi qua nơi đó rồi.”
“A?” Nam Ma Tà nói, “Vậy hắn cũng biết Đốt Tinh?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, liếc nhìn Sở Uyên nói: “Nguyệt Minh Cổ có thể làm Đốt Tinh phát sáng, mà Đốt Tinh phát sáng có thể làm cho cá Lam Hỏa trong biển tỉnh lại, đi theo hướng bầy cá Lam Hỏa thì có thể tìm được nửa tấm bản đồ kho báu tộc nhân Triều Nhai tâm tâm niệm niệm.”
“Chỉ có nửa tấm?” Nam Ma Tà chậc chậc lắc đầu, “Cũng đáng giá liều sống liều chết.”
“Việc này về sau lại nói, ngược lại không gấp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu sư phụ đã gặp qua Nguyệt Minh Cổ, nghĩ đến cũng biết nên làm gì để bức nó ra.”
“Nguyệt Minh Cổ không hung hiểm giống như Kim Tàm Tuyến, cũng sẽ không khiến người ta bị thương. Đừng nói là ngươi, coi như là dược sư trong Tây Nam phủ, cũng có thể lấy ra dễ dàng.” Nam Ma Tà nói, “Sư phụ mắt mờ, chuyện như thế vẫn là tự tay ngươi làm thì tốt hơn.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng được.”
Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là lấy cổ trùng chứ không phải muốn luộc tử thiềm thừ ăn.
Sau khi để lại tử thiềm thừ, Nam Ma Tà liền cùng Đoạn Dao đồng thời đi ra ngoài. Tứ Hỉ công công đang chờ ở trong viện, sau khi thấy hai người thì vui vẻ hớn hở chào hỏi: “Đoạn tiểu vương gia, Nam tiền bối.” Thì ra sư phụ Tây Nam Vương chính là Bạch Lai Tài ngày đó cứu giá ở thành Vân Thủy. Nếu là như vậy thì rất tốt, thân càng thêm thân.
“Ngươi muốn nó.” Sở Uyên đưa tay chỉ trên bàn, “Dùng để làm gì?”
“Tử thiềm thừ không giống những con cóc bình thường.” Đoạn Bạch Nguyệt mở ra cái hòm thuốc.
Sở Uyên nói: “Không cần ngươi nói cũng có thể nhìn ra được.” Con cóc bình thường ở đâu mà trưởng thành màu sắc như vậy, vừa tím vừa đen quanh thân trắng mịn, cảm giác sờ một cái cũng muốn nát tay.
“Sẽ không để nó chạm vào ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lấy chút nọc độc thôi.”
Sở Uyên nói: “À.”
“Dù sao cổ trùng cũng không phải là trùng, ở trong thân thể đợi mười mấy năm, ít nhiều gì sẽ có chút ảnh hưởng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hơn nữa thời điểm lấy sâu độc phải dùng đến nọc độc của tử thiềm thừ. Tuy nói lượng dùng rất ít nhưng tóm lại là vẫn phải dùng, hai bên sẽ tác động lẫn nhau, mấy ngày sau có lẽ ngươi sẽ hơi phát sốt không thoải mái, chịu đựng được là tốt rồi.”
Sở Uyên gật đầu: “Không sao.”
“Ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh bồi ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái, “Đừng sợ.”Sở Uyên nhìn hắn cười.
Đoạn Bạch Nguyệt lấy ra một cây ngân châm, cầm tử thiềm thừ lên, đâm ở trên lưng nó một cái, lấy ra một ít nọc độc.
“ỘP!” Tử thiềm thừ rất bất mãn, bốn cái chân mập duỗi đến thẳng tắp.
Sở Uyên không tự chủ liền lui về phía sau.
“Sẽ không đau, chỉ hơi tê một chút thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chịu đựng hơn một canh giờ là được.”
Sở Uyên gật đầu, sau đó cởi áo ra, liền nằm sấp ở trên giường nghiêng đầu nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên giường, cúi đầu hôn lên trán hắn một cái.
Sở Uyên lười biếng né tránh, nói: “Đại phu như ngươi, ở bên ngoài e là sẽ bị bắt đến quan phủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười, tay phải cầm một cây ngân châm, ngón cái tay trái nhẹ nhàng ấn ấn cục u trên lưng hắn.
Sở Uyên nhắm mắt lại.
Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngân châm có tẩm nọc độc của tử thiềm thừ, thuận theo da thịt chậm rãi đâm vào.
Thực sự không đau, ngược lại lạnh buốt, còn rất thoải mái. Chỉ là nhớ đến con cóc mập mạp kia, Sở Uyên vẫn là không tự giác liền run lên một cái.
“Sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt dừng lại động tác trong tay.
“Không sao.” Sở Uyên gác cằm ở trên mu bàn tay, “Chỉ hơi tê thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt yên lòng, liền lấy một cây ngân châm khác nhẹ nhàng chuyển động đâm vào.
Sợ hắn đau, động tác của Đoạn Bạch Nguyệt vẫn luôn rất ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp. Đoạn Dao ở trong sân ngáp liên tục, cảm thấy sao còn chưa xong, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không. Mà suy nghĩ kỹ một chút, thật sự giống như không phải -- dù sao nếu thật sự xảy ra chuyện, ca mình hẳn là phải hoa dung thất sắc lao ra mới phải, kiên quyết không nên yên tĩnh như thế.
Nam Ma Tà ở bên cạnh nói: “Đối mặt người trong lòng, tất nhiên phải cẩn thận một chút.”
Đoạn Dao nghe vậy đầu tiên là gật đầu sau đó ngẫm lại thì bi thương chua xót. Vậy tại sao lúc trước mình không cẩn thận trúng cổ trùng, sư phụ và ca ca thoạt nhìn quả thực một chút kiên trì cũng không có, một người đè chân một người châm kim xong rồi băng cố định lại, hai ba bước thì trừ bỏ cổ trùng, ngay cả trình tự tiến hành cũng không có!
“Được rồi, qua thời gian uống cạn chén trà rút ngân châm ra là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nửa quỳ ở bên giường, “Có khó chịu không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không có tri giác gì.”
“Nọc độc tử thiềm thừ có tác dụng gây tê, qua hai ba ngày sẽ tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không đau thì không có chuyện gì.”
Sở Uyên nắm chặt tay hắn đặt ở bên gối, qua một lúc thì kéo qua đặt cằm của mình lên.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, vẫn luôn yên lặng bồi hắn.
Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh, sau khi rút ngân châm ra, phía trên quả nhiên quấn bảy, tám con tuyến trùng rất nhỏ màu bạc, giống như sợi tóc, cực nhỏ.Sở Uyên nghiêng đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt lấy ra một cái bình sứ màu trắng, đem cổ trùng chặt chẽ phong tiến vào.
Sở Uyên thấy thế nhíu mày: “Không thiêu hủy hả?”
“Chuyện bộ tộc Triều Nhai còn chưa hoàn toàn giải quyết xong, trước lưu vài ngày.” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn dậy, “Sau này đốt cũng không muộn.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tùy ngươi.”
“Hai ngày sau nơi nào cũng không được phép đi, chuyện có lớn bằng trời cũng giao cho những người còn lại xử lý.” Đoạn Bạch Nguyệt mặc lý y giúp hắn, “Hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày.”
“Thắt lưng một chút tri giác cũng không có, còn có thể đi đâu.” Sở Uyên dựa vào đầu giường, “Lúc trước ngươi từng nói, Đồ Bất Giới cũng có thể khiến Đốt Tinh phát sáng, vậy nói rõ trong cơ thể hắn cũng có Nguyệt Minh Cổ này?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Tám chín phần là vậy.”
“Có khi nào hắn là người Triều Nhai không?” Sở Uyên hỏi, “Hoặc là từng đến qua nơi đó.”
“Cái này thì thật sự không có.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đồ tiền bối lớn lên ở Sở quốc, là người cùng quê với Cố huynh, nguyên quán Giang Tây, bị nhốt mười mấy năm ở Tây Nam Vương phủ, không biết bơi cũng chưa từng ra biển, thì đừng nói chi đi qua Triều Nhai.”
“Vậy thì chỉ có lần trước, hắn vì giải thưởng của Từ Chi Thu mà đi giết người, ngắn ngủi tiếp xúc với tộc nhân Triều Nhai.” Sở Uyên nói, “Lúc đánh nhau thì bị trúng cổ?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có thể.”
Sở Uyên như trước nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng ấn ấn mi tâm của hắn, bất đắc dĩ nói: “Vừa mới lấy cổ trùng ra, nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Cũng không mệt.” Sở Uyên nhìn hắn, “Nếu đúng là như thế, vậy ít nhất có thể nói rõ một chuyện, lúc trước lão nhân tộc Triều Nhai khi tự sát, vẫn chưa hủy diệt toàn bộ Nguyệt Minh Cổ. Một trong đám người Triều Nhai vào trong cung, ít nhất trong tay một người vẫn như cũ có nắm Nguyệt Minh Cổ. Mà ngày đánh nhau với Đồ Bất Giới, hoặc cố ý hoặc vô tình hạ vào trong cơ thể hắn. Mà những người còn lại đối với chuyện này có thể biết, cũng có thể hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Câu tâm đấu giác lẫn nhau, đối với bọn họ mà nói không tính ngạc nhiên.”
“Đồ Bất Giới có tới không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Vẫn ở trong khách điếm tại Vương thành, ta sai người trở lại tiếp hắn. Đến khi đó xem một chút, trong thân thể hắn có Nguyệt Minh Cổ giống ngươi hay không.”
Sở Uyên gật đầu.
“Ta đi kêu Tứ Hỉ chuẩn bị chút nước nóng, lau mặt súc miệng giúp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sau đó thì hảo hảo ngủ, có việc gì sáng sớm mai lại nói, được không?”
Sở Uyên nói: “Còn sớm.”
“Động cũng không động được, không ngủ chẳng lẽ còn muốn phê sổ con.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa đầu hắn, xoay người ra cửa.Ba người trong viện không hẹn mà cùng 'soạt' đứng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Hoàng thượng thế nào rồi?” Tứ Hỉ công công hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không sao, chỉ là nhiễm chút nọc độc của tử thiềm thừ, thắt lưng và chân tê dại, nghỉ ngơi một đêm sẽ tốt.”
Tứ Hỉ công công liên tục gật đầu.
“Thỉnh cầu công công chuẩn bị chút nước nóng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Càng nóng càng tốt.”
Tứ Hỉ công công vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị.
Đoạn Bạch Nguyệt trả tử thiềm thừ cho Đoạn Dao, sau đó nhân tiện nói: “Cách vách có tiểu viện trống, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nam Ma Tà dùng ánh mắt khá có thâm ý nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Nếu sư phụ không muốn nghỉ ngơi vậy thì đi dạo ở trên đường đi, cũng không có ai ngăn cản.”
Nam Ma Tà thấp giọng nói: “Cơ hội trời cho như vậy, đừng nói ngươi còn muốn cô phụ nha, có muốn Hoan Hợp cổ không?”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người trở về phòng.
Ánh mắt Nam Ma Tà tha thiết, phi thường chờ mong đồ đệ có thể quay lại.
Đoạn Bạch Nguyệt trở tay đóng cửa lại.
Nam Ma Tà: “...”
Bản thân mình sao lại dạy dỗ một tình thánh chính nhân quân tử như vậy, coi như chết bảy tám lần, có lẽ cũng sẽ không nghĩ ra giải thích hợp lý.
Tứ Hỉ công công rất nhanh liền đưa nước nóng tới, Đoạn Bạch Nguyệt vắt khăn lông, chườm nóng hết thảy những nơi đâm châm qua một lần, lại bôi thuốc mỡ, mới thả xiêm y xuống.
“Tay cũng nóng đỏ hết rồi.” Sở Uyên nói.
“Nóng chút mới công hiệu, miễn cho ngày mai sẽ ứ sưng.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên giường nói, “Ta da dày thịt béo, nóng cũng không sao.”
Sở Uyên nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nóng hỏng cũng đáng.”
“Ngày mai thái phó đại nhân vốn là có chuyện muốn nói, nếu là nhìn thấy ta nằm ở trên giường không thể động đậy như vậy, e là sẽ cả kinh.” Sở Uyên nói, “Cũng có không ít thái y đi theo, phải dùng cớ gì lừa gạt bọn họ?”
“Thế gian có rất nhiều loại bệnh kì dị quái đản, đừng nói là thái y, xem như là Diệp cốc chủ, cũng chưa chắc mọi thứ đều có thể biết.” Đoạn Bạch Nguyệt một bên hầu hạ hắn súc miệng, một bên nói, “Chỉ cần kêu Tứ Hỉ nói cho vị Đào đại nhân kia là ngươi phê sổ con cả một đêm, sáng ngày hôm sau thì thắt lưng và chân tê dại, sau đó nhìn xem hắn có còn dám lúc nào cũng lấy tiên hoàng ra áp chế ngươi không.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút: “Ừm, cớ này không tệ.”
“Có thưởng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Không có.” Sở Uyên giơ ngón tay chỉ chóp mũi hắn, “Không được phép lại đây.”
“Thật sự không có hả?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cổ tay hắn, “Coi chừng biên cương vương tạo phản cho ngươi xem.”Sở Uyên cười né tránh, đuổi người đi rửa mặt, còn mình dựa vào đầu giường nhìn hắn.
Sau khi dùng nước nóng còn dư lại rửa mặt xong, Đoạn Bạch Nguyệt nằm ở bên cạnh hắn, để người gối lên trên cánh tay mình.
Sở Uyên hỏi: “Nam tiền bối và Dao nhi đều nghỉ ngơi rồi à?”
“Tứ Hỉ đã dẫn bọn họ đến tiểu viện cách vách.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đừng lo lắng.”
“Sáng mai cùng nhau ăn điểm tâm?” Sở Uyên nhìn hắn.
“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng.
“Vậy Nam tiền bối và Dao nhi thích ăn cái gì?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trùng.”
Sở Uyên đánh hắn một cái: “Nói chuyện đàng hoàng!”
“Ngươi cũng chưa từng hỏi ta thích ăn cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt trở mình giả vờ ngăn chặn người lại.
“Muốn ta hỏi à?” Ngón tay Sở Uyên quấn lấy một lọn tóc của hắn: “Giò heo ướp rượu, vịt bát bảo, sườn heo hầm, thịt bò chua cay, canh cá tam tiên, đậu phụ chua cay, đây cũng là món thanh đạm duy nhất ngươi thích ăn.”
Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng nóng lên: “Ngươi...”
“Biết ta thích ăn cái gì không?” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, chột dạ bình tĩnh nói: “Cải xanh.”
Sở Uyên nhìn hắn cười: “Cải xanh?”
“Ta sai rồi không được sao.” Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng nắm tay hắn, “Ngày mai ta đi hỏi Tứ Hỉ ngươi thích ăn cái gì, sau đó đi bái sư học từng món, được không?”
Sở Uyên nói: “Làm việc không đàng hoàng.”
“Sao có thể là không làm việc đàng hoàng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi xem, ngươi cũng không biết nấu cơm. Tương lai già rồi, chỉ có thể là ta cầm muôi, ngươi vo gạo.”
Sở Uyên thẳng thắn nói: “Ta cũng không biết vo gạo.”
Tây Nam Vương rất là sầu lo, cưới một tức phụ dốt nát, tương lai ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề.
Lúc đầu hai người còn dựa vào nhau, câu có câu không nói chuyện. Về sau Sở Uyên chậm rãi cảm thấy đầu hơi choáng thì nhắm mắt lại vùi mặt vào trong lồng ngực của hắn. Suốt cả một buổi tối Đoạn Bạch Nguyệt cũng không ngủ, thỉnh thoảng đưa tay đặt lên trán hắn, nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay càng lúc càng nóng. Tuy nói biết đây là phản ứng tự nhiên, cũng nằm trong dự liệu, nhưng vẫn như trước khó tránh khỏi lo lắng. Sáng sớm ngày hôm sau liền gọi Tứ Hỉ tới, kêu hắn chuẩn bị vài khối băng và khăn mặt.
Sở Uyên bọc chăn ho khan.
Đoạn Bạch Nguyệt bọc khối băng ba bốn lớp, sau đó đặt lên trán hắn để hạ nhiệt. Giọng Sở Uyên hơi khàn, thoạt nhìn ngược lại thật sự giống như là bị nhiễm phong hàn.
Sau khi Đào Nhân Đức ăn xong điểm tâm thì đến Ngự Thư phòng trong hành cung đợi, chuẩn bị tiếp tục bàn chính sự với hoàng thượng. Ai ngờ Tứ Hỉ công công vội vã tới thông truyền, nói hoàng thượng bị bệnh, đang nằm ở trên giường.
“Lại bị bệnh?” Đào Nhân Đức lo lắng, “Có mời thái y xem qua chưa?”
“Hồi Đào đại nhân, đã xem qua.” Tứ Hỉ công công nói, “Thái y nói gần đây hoàng thượng lo lắng chính sự quá mệt nhọc, hôm qua lại ngủ quá muộn, cho nên thân thể mới không chịu nổi, nhiễm phong hàn cả người tê dại, chỉ cần châm cứu uống thuốc đúng hạn, ngủ thêm hai ngày thì sẽ không có chuyện gì.”
“Không biết bản quan có thể theo công công đồng thời đến thăm hoàng thượng được không?” Đào Nhân Đức nghe vậy càng lo lắng hơn, sao cả người còn bị tê dại.
“Tất nhiên.” Tứ Hỉ công công khom người, “Mời đại nhân đi bên này.”
Trong tẩm cung, Sở Uyên đang uống từng muỗng từng muỗng thuốc Đoạn Bạch Nguyệt đút tới. Bởi tác dụng tử thiềm thử, sáng sớm hôm nay cánh tay hắn cũng có chút đau nhức, ngược lại không đến nỗi không nhúc nhích được, nhưng mà mặc y phục rửa mặt cũng thực sự lao lực, đơn giản liền an tâm nằm được hầu hạ, thể nghiệm cảm thụ một hôn quân là thế nào.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có đắng không?”
Sở Uyên nói: “Có.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Muốn ăn chút đường không?”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy đến sát vách, một lát sau liền trở về, cầm một bao giấy nhỏ.
Sở Uyên khó hiểu: “Trên bàn có mứt.”
“Đây là mấy ngày trước đi ra ngoài thành, lấy được tống tử đường từ chỗ Phượng Cô bà bà.” Đoạn Bạch Nguyệt mở ra đút cho hắn, “Nghe đâu ăn rất ngon.”
Sở Uyên dùng đầu lưỡi nhấp nhấp: “Ừm, không quá ngọt, có hương hạt vừng.”
“Vốn là muốn đưa toàn bộ cho tiền bối ở bắc hành cung, tuy nói không biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra, hắn hẳn là yêu thích vị Phượng Cô bà bà kia, đường này lẽ ra nên cho hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là sau đó ngẫm lại, khi mua đường ta nói là muốn mang về nhà dỗ tức phụ, dù thế nào cũng phải để ngươi nếm thử?”
Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ngọt không?”
Hai tay Sở Uyên kéo banh quai hàm của hắn, dùng sức nhéo một cái.
Mặt Đoạn Bạch Nguyệt nhăn nhó, suýt chút nữa chảy nước miếng.
Sao lại tàn nhẫn như vậy a...