Đế Vương Công Lược

Chương 74: Chương 74: Lúc đó




【 Chương 73: - Lúc đó 】 Thích khách Bạch Tượng quốc

***

Một vò rượu, đảo mắt liền hết hơn một nửa.

Trong dạ dày nóng rực dường như có lửa đang thiêu đốt, Sở Uyên ào ào rót thêm một chén, cắn răng uống một hơi cạn sạch, lại lảo đảo về phía trước vài bước, tay chống trên bệ cửa sổ, ánh mắt không có mục đích nhìn lung tung về phía trước.

Đoạn Bạch Nguyệt vẫy tay gọi thân tín bên người, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Cảnh tượng trước mắt có chút mơ hồ, Sở Uyên liền nhớ tới năm sáu tuổi ấy, lần đầu tiên hai người gặp mặt. Tây Nam Vương mang theo tiểu thế tử đến Vương thành, ngày hôm sau phụ hoàng muốn thiết yến chiêu đãi, chuyện này vốn dĩ không có gì đáng ngạc nhiên, chính mình cũng không để ở trong lòng. Vẫn như trước dậy sớm luyện võ, sau đó thì đến chỗ lão sư học bài, mãi đến khi mặt trời ngã về Tây, Tứ Hỉ ở bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở, ngẩng đầu mới giật mình phát hiện đã đến giờ lên đèn.

Sau khi tiễn Đào Nhân Đức đi, Tứ Hỉ công công vội vàng gọi nội thị tới truyền lệnh, vừa quay đầu lại không thấy tiểu hoàng tử, nhất thời bị dọa hết hồn.

Bên trong Ngự Hoa viên, Sở Uyên đi bộ lung tung không có mục đích, vừa nghĩ chuyện giữa ban ngày. Bất tri bất giác liền tới chỗ sâu trong vùng rừng núi, bốn phía tối đen như mực, đừng nói là thái giám cung nữ, ngay cả cái đèn lồng cũng không có, vì vậy nhíu mày, quay người muốn đi về, trong rừng bên cạnh lại truyền đến tiếng nói chuyện.

“Thái tử điện hạ, nên trở về Đông cung rồi.” Một thanh âm lanh lảnh truyền đến, Sở Uyên vỗ trán, cảm thấy có chút xúi quẩy. Vừa nghĩ tới có nên đổi đường khác hay không, bên tai cũng đã có người trêu ghẹo: “Chà chà, đây không phải là nhị đệ của ta sao? Tại sao lại một thân một mình tới đây?”

Sở Uyên dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trong tay thái tử Sở Tuân cầm một cái lang nha bổng, phía sau có bốn, năm võ sĩ Mông Cổ vóc người khôi ngô, đầy mặt khiêu khích.

Đối với vị ca ca lớn hơn mình ba tuổi này, từ trước đến giờ Sở Uyên một chút hảo cảm cũng không có, vì vậy sau khi qua loa hành lễ thì quay người muốn rời khỏi rừng rậm, lại bị Sở Tuân chắn đằng trước.

“Ngươi muốn làm gì?” Sở Uyên hỏi.

“Luận võ.” Sở Tuân trả lời.

“Ngày khác đi, ta nên về rồi.” Sở Uyên đẩy lang nha bổng đang chặn ở trước mặt mình ra, bước nhanh ra ngoài.

“Trở lại cho ta!” Sở Tuân quát lớn.

Sở Uyên chỉ xem như không nghe thấy.

“Cản hắn lại!” Sở Tuân hạ lệnh.

“Dạ!” Vài tên võ sĩ Mông Cổ kia nhanh chân đuổi lên trước, vây Sở Uyên ở chính giữa.

“Chạy cái gì.” Sở Tuân chậm rãi tiến lên, “Phụ hoàng cũng khoe công phu của ngươi tốt, đại ca muốn lĩnh giáo hai chiêu, hà tất gì bày ra vẻ mặt như gặp quỷ này.”Sở Uyên siết chặt hai tay, cảnh giác nhìn hắn.

Sở Tuân nâng cằm hắn lên, vẻ mặt kiêu ngạo.

Lúc đó đại thần trong triều đều đang nói thầm, thái tử tàn bạo ngoan liệt, nhị hoàng tử lại thiên tư thông tuệ, thánh thượng không chỉ một lần toát ra tâm tư muốn thay đổi, thậm chí ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng yêu thích con thứ hơn, chỉ sợ trong hai năm Đông cung sẽ đổi chủ.

Cha không đau nương không yêu, hơn nữa bên tai liền không ngừng có lưu ngôn phỉ ngữ truyền ra, Sở Tuân tất nhiên hận đệ đệ này đến nghiến răng, rất vất vả mới thấy bên cạnh hắn không có người bảo vệ, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên tâm tư khác.

Tay trái Sở Uyên cầm một cây chủy thủ nhỏ

Sở Tuân xì cười ra tiếng, khiêu khích đẩy hắn một cái.

“Thế tử gia, trở về thôi.” Vùng rừng núi đầu kia, một thiếu niên mặc bạch y đang nhỏ giọng khuyên, “Là các hoàng tử Sở quốc đang luận võ, lần này tới Vương gia đã nói trước, không thể gây chuyện.”

“Xem náo nhiệt thì tính là gây chuyện gì.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chống quai hàm nói, “Người nào là thái tử?”

Thiếu niên nói: “Chỗ nhiều người kia.”

“Vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi.

Thiếu niên khổ mặt: “Lời này không được nói lung tung.”

“Ngươi muốn luận võ với ta?” Sở Uyên tiếp tục hỏi. Hắn tự biết khẳng định không đối phó được đám võ sĩ Mông Cổ này, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, để cầu Tứ Hỉ có thể mau chóng dẫn người tới nơi này.

“Ta và ngươi luận gì chứ, ta cũng đánh không lại ngươi.” Sở Tuân lùi về sau hai bước, nói, “Bọn họ đánh với ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng: “Ngươi xác định hắn là thái tử?”

Thiếu niên nói: “A, xác định.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: “Sở Hoàng cũng không sợ mất nước?”

Thiếu niên kinh ngạc cả kinh, sau đó khóc ròng nói: “Thế tử gia, van xin ngươi có thể câm miệng lại không?” Dù sao năm nay mọi người cũng chưa tròn mười tuổi, hẳn là còn có thể sống thêm rất nhiều năm, bị chặt đầu không có lời.

Tuy nói Sở Hoàng thường xuyên khen ngợi Sở Uyên võ nghệ cao cường, nhưng một oa nhi sáu tuổi, dù có cao cường hơn nữa cũng không phải là đối thủ của người thành niên, huống chi lại là võ sĩ Mông Cổ được xưng là dũng mãnh. Vì vậy chờ đến khi Đoạn Bạch Nguyệt nhìn sang lần nữa, Sở Uyên đã bị đẩy ngã xuống đất.

Thiếu niên mặc bạch y tận tình khuyên nhủ lần thứ mười tám nói: “Trở về đi.”

Sở Uyên đứng lên, hỏi: “Ta có thể đi được chưa?”

Sở Tuân vỗ 'bộp bộp' lên mặt hắn: “Ngày thường ngươi kiêu ngạo lắm mà, làm sao, sợ à?”

Mấy võ sĩ Mông Cổ kia bẻ tay Sở Uyên ra sau lưng, rồi ngáng chân, mang người đưa tới trước mặt Sở Tuân.

“Ta không ưa ngươi rất lâu.” Ánh mắt Sở Tuân hung ác.

“Nhưng ta vẫn rất ngưỡng mộ đại ca.” Thanh âm Sở Uyên bình tĩnh, như là không có bất kỳ cảm xúc nào.Đoạn Bạch Nguyệt 'xì xì' cười ra tiếng.

Thiếu niên nhanh chóng che miệng hắn lại, còn có được hay không?

Sở Tuân mạnh mẽ đá một cước vào bụng hắn, Sở Uyên ho khan hai tiếng, như trước không nói lời nào.

Thiếu niên lần thứ mười chín há mồm, nhưng là lần này còn chưa kịp nói chuyện, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã đứng lên, trực tiếp chạy ra khỏi vùng rừng núi.

“Thế tử gia!” Lúc này không chỉ là thiếu niên, ngay cả mấy tên thiếu niên khác bên cạnh hắn cũng kinh hãi nhảy dựng, nhanh chóng chạy theo ra ngoài.

Nghe được động tĩnh, võ sĩ Mông Cổ lập tức thả người ra, trên mặt cũng không còn là biểu tình hung hãn lúc trước.

“Ngươi là kẻ nào?” Vừa mới bắt đầu Sở Tuân cũng là cả kinh, tưởng phụ hoàng hoặc là mẫu hậu tìm tới, về sau thấy rõ là một đám thiếu niên tuổi tác không sai biệt mình lắm thì khôi phục hung hăng kiêu ngạo của thái tử Đại Sở.

Sở Uyên xoa xoa đau đớn tê mỏi trên cánh tay, ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó trốn đến phía sau Đoạn Bạch Nguyệt.

Thiếu niên mặc bạch y đầy nhiệt tình nói: “Chúng ta chỉ là vô tình đi ngang qua, là vậy đó.”

Đoạn Bạch Nguyệt liếc nhìn người bên cạnh, cẩm y vàng óng, tóc đen mềm mại được ngọc đái buộc chỉnh tề cùng một chỗ. Nhưng vẫn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dài hơi rung động.

Ngoài rừng rậm tựa hồ truyền đến tiếng bước chân, Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cánh tay của hắn, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Sở Uyên cuối cùng cũng coi như ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Cao hơn mình, hẳn là tuổi cũng lớn hơn mình, mũi rất đẹp, mắt cũng đẹp, sáng long lanh.

Nhìn hai má trắng nõn của hắn, đôi mắt giống như vì sao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, ngữ điệu liền mềm mại mấy phần: “Cánh tay có đau không?”

Sở Uyên vừa định nói không sao, lại cảm thấy chỗ khuỷu tay bị hắn cầm đau đớn một hồi, vì vậy rên lên một tiếng, đáy mắt chợt lóe một tia kinh ngạc.

“Hình như bị trật khớp rồi a.” Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Tuân và vài tên võ sĩ Mông Cổ kia.

“Không thể!” Sắc mặt Sở Tuân trắng bệch. Vừa nãy hắn chỉ là muốn làm Sở Uyên nhục nhã mới nói ra lời hung ác, nhiều lắm tán mấy bạt tai, nhưng cũng biết không thể xuống tay ác độc -- nếu là không nhìn ra ngoại thương, vậy cho dù về sau có muốn cáo trạng khóc lóc kể lể, chỉ cần mình không thừa nhận, phụ hoàng cũng không làm gì được, thậm chí còn có thể đem chậu nước bẩn giội ngược về, nói là bị vu hãm. Nhưng nếu là thật sự bị trật khớp... Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Tuân hoảng hốt, xoay người cả giận nói: “Các ngươi đã làm những gì?!”

Vài tên võ sĩ Mông Cổ kia cúi đầu, mỗi người câm như hến.

Trán Sở Uyên bốc lên mồ hôi lạnh, trước mắt cũng biến thành màu đen, cơ hồ sắp đứng không vững nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào trong ngực, thấp gọng nói ở bên tai: “Đừng sợ, có người đến.”

Sở Uyên nhìn thẳng vào mắt hắn.Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cùng hắn nhẹ nhàng đụng trán một cái, xem như là an ủi.

Thiếu niên mặc bạch y trợn mắt há hốc mồm, thế tử gia làm gì vậy hả?

“Uyên nhi ! Ối trời ơi, tiểu tâm can!” Hoàng hậu nương nương vội vội vàng vàng chạy tới, đuốc phía sau kéo dài không dứt, “Làm sao vậy?”

“Tham kiến hoàng hậu.” Đoạn Bạch Nguyệt hành lễ, trả Sở Uyên lại cho Tứ Hỉ, “Hoàng tử tựa hồ bị trật khớp.”

“Trật khớp?” Sở Hoàng đi phía sau cũng nghe được một câu như vậy, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Uyên, nhất thời giận tím mặt, “Xảy ra chuyện gì?”

“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Sở Tuân vù vù quỳ xuống đất, có chút hoảng loạn nói, “Nhi thần...”

“Truyền thái y đến đây!” Hoàng hậu cũng bất chấp lễ nghi, ôm Sở Uyên ngồi dưới đất, để cho hắn dựa vào ngực mình, “Làm sao vậy? Trật khớp chỗ nào, còn có thể đứng lên không?”

Thiếu niên mặc bạch y quỳ một chân trên đất, vốn dĩ cúi đầu, sau khi nghe được không nhịn được mở mắt liếc nhìn -- không nên a, cánh tay trật khớp sẽ đứng không vững? Nhìn tiểu hoàng tử này cũng không giống như là yếu đuối mong manh.

“Rốt cuộc là kẻ nào gây ra!” Sở Hoàng giận dữ hỏi.

Sở Uyên dựa vào trong lòng mẫu thân, liếc nhìn Đoạn Bạch Nguyệt, sau đó rũ mi mắt, thấp giọng nói: “Vừa nãy đại ca dẫn người ngăn cản nhi thần, nói muốn nhi thần luận võ với đám võ sĩ Mông Cổ này, qua mấy chiêu.”

“Cái gì?” Nhìn tráng hán tựa như tháp sắt, hoàng hậu suýt nữa đã ngất xỉu, nhất thời cảm thấy toàn thân nhi tử đại khái cũng đã gãy xương, cũng không biết tương lai có thể khôi phục hay không, nếu là nằm cả đời thì phải làm sao, nước mắt liền ào ào chảy xuống.

Sở Uyên yếu ớt nhìn: “Mẫu hậu, nhi thần không sao.”

“Đừng nói chuyện.” Hoàng hậu che miệng hắn lại, “Hảo hảo ngủ.”

“Đúng đó.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng ở một bên thân thiết, “Bụng bị đạp một cước như vậy, cũng không biết lục phủ ngũ tạng có sao không, vẫn là đừng động thì tốt hơn.”

“Còn bị đá?” Hoàng hậu càng ngũ lôi oanh, lần này e là không chỉ có ngoại thương, còn có nội thương.

Sở Uyên trừng mắt liếc nhìn Đoạn Bạch Nguyệt một cái.

Tiểu thế tử Tây Nam phủ le lưỡi, một mặt vô lại -- nếu ngươi không muốn diễn, hà tất gì phải giả vờ làm ra một bộ bệnh trạng suy yếu, ta là đang giúp ngươi.

Sở Uyên nhắm mắt lại, không để ý tới người này nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại vẻ mặt sầu lo, thẳng tắp nhìn chằm chằm đằng trước.

Sở Hoàng đầu tiên là khó hiểu, thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, liền thấy phía sau còn có một cây lang nha bổng.

Chặn đệ đệ mình ở trong rừng rậm, còn mang theo loại hung khí này, nơi nào giống như là thiếu niên chín tuổi gây nên. Nhìn lại Sở Uyên tựa hồ đã hôn mê bất tỉnh, Sở Hoàng cơ hồ là tức giận ngập trời, trực tiếp ra lệnh thị vệ nhốt đám võ sĩ Mông Cổ này vào tử lao, còn Sở Tuân, nhưng là bị cấm túc hối lỗi, nội trong ba tháng không thể bước ra Đông cung.Đến tháng thứ tư, Đông cung quả thực đổi chủ, thái tử cũ được đưa tới Lũng Châu tiếp tục hối lỗi. Sở Uyên và Tứ Hỉ đồng thời đi dạo chỗ ở mới này, sau đó ngồi ở trên bàn, nói: “Người Tây Nam phủ còn tới không?”

“Người Tây Nam phủ?” Tứ Hỉ nói, “Chuyện này khó nói, e là phải hỏi thánh thượng mới phải.”

“Quên đi, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Sở Uyên hoạt động khuỷu tay một chút, “Mặc kệ có tới hay không.”

Tứ Hỉ lại nói: “Người tuy nói không tới, nhưng hàng năm đồ vật đều sẽ đưa tới.”

Nhắc cũng khéo, vừa dứt lời, bên ngoài liền có thị vệ bẩm báo, nói lúc này bên trong đặc sản Tây Nam phủ cống lên, có một phần là trình cấp cho Thái tử, đã kiểm tra qua, hỏi khi nào có thể đưa tới.

Sở Uyên nhảy xuống bàn, tự mình đến quốc khố. Là một cái rương nhỏ đỏ chót, phía trên còn buộc dây lụa đỏ.

Hoàng hậu vừa vặn cũng ở đây, sau khi nhìn thấy thì trêu ghẹo: “Không biết, còn tưởng rằng là công chúa nhà ai đưa của hồi môn tới, muốn thành thân với Uyên nhi.”

Tay Sở Uyên đang tháo lụa đỏ dừng một chút, ai muốn thành thân với hắn!

Đồ vật trong rương rất hỗn tạp, đều là chút đồ chơi nhỏ Tây Nam chế tạo. Có chủy thủ khảm nạm bảo thạch, cái chặn giấy khắc ngọc, hoa tai phỉ thúy, một tấm da Bạch Hổ, còn có một bộ xiêm y Miêu Cương.

Hoàng hậu cười nói: “Nếu là Tây Nam Vương đưa những vật nhỏ này đến, còn có chút đường đột thất lễ, như là ý khinh thường Đại Sở. Nhưng nếu đổi thành tiểu thế tử Tây Nam phủ, lại là khiến người ta thương yêu, tuy nói chỉ là gặp mặt một lần, ngược lại cũng coi như là có tâm.”

Sở Uyên lấy thanh chủy thủ kia ra, ở trong tay ước lượng một chút.

Nói thật, nhìn không được đẹp lắm, lòe loẹt, xanh xanh đỏ đỏ, lại nặng.

Dù không dễ nhìn, nhưng cũng đã ở bên người mười mấy năm.

Sở Uyên giơ tay sờ sờ bên hông, có chút cười khổ.

Từ khi quen biết cho tới bây giờ, vì sao có vài người tính tình nửa phần cũng chưa từng thay đổi. Từ lúc vặn gãy cánh tay mình, đến trốn tránh không chịu lộ diện, cũng là không hỏi han một câu, thì thay mình làm ra lựa chọn hắn cho rằng là tốt nhất -- nhưng đó quả nhiên là tốt nhất?

Rượu đục đắng chát, Sở Uyên liền nhấc vò rượu lên, trực tiếp trút xuống.

Diệp Cẩn một cước đá tung cửa, chống nạnh còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy tình cảnh này, vì vậy trợn mắt há hốc mồm.

Sở Uyên quay đầu lại mờ mịt nhìn hắn.

“Mẹ kiếp.” Diệp Cẩn hít vào một ngụm khí lạnh, tiến lên để sát vào, “Tên khốn kiếp nào đã khiến ngươi thành ra như vậy?”

Sở Uyên cực kì bình tĩnh: “Sao ngươi lại tới đây?”

Thẩm Thiên Phong thức thời ở bên ngoài đóng cửa lại.

“Có phải là tên khốn khiếp Đoạn Bạch Nguyệt kia không?” Diệp Cẩn vây quanh hắn nhìn, “Nhận được thư của Đào đại nhân, ta biết ngay là không có chuyện tốt, có bị thương không?”Sở Uyên đáp: “Không có.”

“Không có cái rắm, thuốc ta tự mình xứng, ta ngửi không được chắc.” Diệp Cẩn nói, “Cởi y phục ra!”

Sở Uyên lùi về sau một bước.

“Què rồi?” Diệp Cẩn càng tức giận.

Sở Uyên: “...”

Diệp Cẩn không nói lời gì ấn hắn tới bên giường ngồi xuống, hai cái tuốt ống quần lên.

Sở Uyên đúng lúc giải thích: “Gặp thích khách.”

Diệp Cẩn một bên tháo băng vải một bên hỏi: “Lá gan Đoạn Bạch Nguyệt không nhỏ, lại dám phái người ám sát ngươi?”

Sở Uyên bị nghẹn một chút, nói: “Là người Nam Dương.”

“Thực sự là tạo phản rồi.” Diệp Cẩn từ trong lồng ngực lấy ra thuốc trị thương, giúp Sở Uyên thổi thổi vết thương, “Coi như tự mình đi tìm mấy người Nam Dương, tưởng chúng ta đoán không ra chủ mưu sau lưng là hắn?” Thực sự là quá ngây thơ!

Sở Uyên lao tâm lao lực quá độ: “Không có liên quan đến người Tây Nam phủ.”

Diệp Cẩn rắc thuốc bột lên trên đùi hắn.

Sở Uyên hít vào một hơi, đau đến suýt nữa ngất xỉu.

Diệp Cẩn xoát xoát hai cái quấn băng vải lại lần nữa, sau đó răn dạy: “Bị thương còn uống rượu!” Một chút tự giác cũng không có!

Sở Uyên nói: “Trong lòng buồn khổ.”

Diệp Cẩn ngồi ở bên cạnh hắn, cả giận nói: “Đoạn Bạch Nguyệt lại dám đối xử với ngươi như vậy!”

Sở Uyên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừm.”

“Đừng sợ.” Diệp Cẩn tiếp tục an ủi, “Ta đánh chết hắn!”

Sở Uyên tán thành: “Được.”

Diệp Cẩn siết chặt tay: “Trước khi đánh chết phải thiến hắn trước!”

Sở Uyên dừng một chút, sau đó nói sang chuyện khác: “Thiên Phong ở ngoài cửa à?”

“Ừm.” Diệp Cẩn lau mồ hôi lạnh cho hắn, “Lo lắng sẽ xảy ra chuyện, liền cùng đi, may là không xảy ra chuyện gì.”

Sở Uyên cười cười: “Đa tạ.”

“Nằm xuống trước đã.” Diệp Cẩn nói, “Ta đi sắc thuốc cho ngươi, uống xong rồi nói cho ta biết vì sao phải một mình chạy tới Tây Nam.”

Sở Uyên đáp ứng, nhắm mắt lại, một lòng một dạ soạn lý do.

“Vương gia.” Một đầu khác, thân tín Đoạn phủ đến báo, “Chỗ hoàng thượng không có xảy ra chuyện gì, Thẩm minh chủ và Diệp cốc chủ đều đã chạy tới, còn mang không ít nhân mã.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Vậy thì tốt.”

“Vậy Vương gia có muốn trở về không?” Thân tín tiếp tục hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, rồi liếc nhìn khách điếm -- cửa sổ cũng đã đóng lại.

Có Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn ở đây, đoạn đường về sau nghĩ đến cũng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống nóc nhà, dự định đến thẩm vấn đám thích khách này trước.Nơi giam giữ tạm thời là một chỗ nhà hoang, rất hẻo lánh, ngày thường cũng sẽ không có ai phát hiện. Quan trọng hơn tất nhiên là dưới đất có không ít hầm ngầm, mặc kệ người ở bên trong kêu thảm thiết cỡ nào, cũng sẽ không truyền tới mặt đất.

Qua một đêm, thích khách này từ lâu máu thịt be bét, mỗi người chỉ còn dư lại một hơi.

“Vương gia.” Thân tín sầu lo, “Nếu cứ tiếp tục nghiêm hình tra tấn như vậy, e là không phải biện pháp.”

“Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Những người này ngay cả một câu tiếng Hán cũng không biết nói, coi như muốn nhận tội, cũng không thể nào mở miệng a.” Thân tín nhắc nhở.

“Không thể.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Đường biển Nam Dương cách Đại Sở xa xôi, huống hồ sau khi nhập cảnh, nhiều người muốn ăn muốn ở trọ như vậy, bên trong ít nhất sẽ có một người phụ trách câu thông với ngoại giới, bằng không một đám người chỉ dựa vào khoa tay múa chân một đường chạy lên phía Bắc, lại không làm sinh ý, e là sớm bị quan phủ nhìn chằm chằm.”

Thân tín bừng tỉnh: “Vương gia nói rất có lý.”

“Chỉ cần không chết, thì không cần nương tay.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Thừa dịp sớm để cho bọn hắn biết được, mạng của mình cũng không đáng giá bao nhiêu.”

“Dạ.” Thân tín gật đầu, xắn tay áo lên một lần nữa dẫn người tiến vào hầm. Khi đêm đến, quả thực đến đây bẩm báo, nói có một người rốt cục gắng gượng không nổi, thừa nhận mình có thể nghe hiểu tiếng Hán.

“Dẫn tới.” Đoạn Bạch Nguyệt thả chén trà trong tay xuống.

Một lát sau, một người máu thịt be bét được dẫn tới, nhìn qua như là đang hấp hối, mà bởi vì được đút thuốc, cho nên mới có thể nói thành lời.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nói đi, từ đâu đến, vì sao phải ám sát Sở Hoàng?”

“Chúng ta là sát thủ Bạch Tượng quốc.” Người kia ho ra một ngụm máu tươi, một lúc lâu sau mới nói, “Bạch Tượng quốc tôn trọng võ học, vì vậy có không ít võ quán, cũng có không ít sát thủ. Một năm trước, có người tới cửa ra giá cao, mua mạng Sở Hoàng.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười lạnh: “Ám sát vua của một nước Đại Sở, lá gan các ngươi cũng không nhỏ.”

“Lúc mới bắt đầu, chúng ta cũng nói việc này là viển vông, vốn cũng không muốn tiếp.” Người kia nói, “Mà sau đó khách nhân ra tiền hoa hồng cao gấp ba mươi lần, còn nói chúng ta không cần tiến cung, thậm chí không cần tiến vào Vương thành, chỉ cần âm thầm lẻn vào Sở quốc, chờ đến khi Sở Hoàng đi tuần, bọn họ sẽ đưa tin tức tới, thuận tiện nhân cơ hội làm việc.”

“Người tới tìm các ngươi là kẻ nào?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

“Không biết.” Người kia nói, “Ta chỉ biết hắn không phải là người Bạch Tượng quốc, nhìn trang phục một người trong đó, nghe cách ăn nói, như là một công tử đến từ Đại Sở, chỉ là vẫn luôn che mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt.”

Đoạn Bạch Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi, sau khi trầm tư một lát, đứng dậy từ sát vách lấy ra một tờ giấy lớn chừng bàn tay, che khuất trên dưới, sau đó nói: “Là đôi mắt này?”

Người kia gắng gượng liếc mắt nhìn, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chắc chắn?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại lần nữa.

“Chính xác trăm phần trăm, đôi mắt này cực kỳ đẹp.” Người kia nói, “Sẽ không nhận sai.”

Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, một lần nữa ngồi trở lại sau bàn.

Trên tờ giấy kia là chân dung Sở Uyên, thế gian này người có đôi mắt tương tự hắn, ở Nam Dương, giống như có thâm cừu đại hận, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Cao vương Sở Hạng nguyên danh Sở Tương, về sau được đại sư đoán mệnh nói người này trời sinh tương khắc với nước, liền sửa lại tên, vốn cũng là hoàng tử được tiên hoàng Sở thị yêu thương nhất, nhưng thủy chung cũng không thể cướp được vị trí Thái tử. Sau khi Sở Uyên lên ngôi, cùng lúc đó đem hắn và trưởng tử Lưu phủ - Lưu Cẩm Đức đồng thời giáng thành thứ dân đày đến Nam Hải, hạ chỉ chung thân không được bước vào Đại Sở nửa bước.

Nhiều năm như vậy không có tin tức, Lưu phủ đã cây đổ bầy khỉ tan, tất cả mọi người trong triều chỉ coi hai người lành ít dữ nhiều, nếu không có lần ám sát này, ngay cả Đoạn Bạch Nguyệt cũng sẽ không nghĩ tới một tra này.

Bị lưu đày sung quân, còn có thể dằn vặt bày trò, cũng coi như là có chút bản lĩnh. Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, sai người kéo thích khách kia xuống.

“Vương gia.” Bên ngoài có người bẩm báo, “Đoạn Niệm đã trở lại.”

Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, tự mình tiến lên mở cửa.

“...” Đoạn Niệm vốn đang chuẩn bị cười, đột nhiên nhìn thấy một tấm mặt nạ, khó tránh khỏi ngẩn người một chút.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sao vậy?”

“Vương gia.” Đoạn Niệm hoàn hồn.

“Dao nhi không nói cho ngươi biết?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Có nói.” Đoạn Niệm nghiêm túc nói, “Nhưng đột nhiên nhìn thấy... kính xin Vương gia thứ lỗi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ba năm nay ngươi vất vả rồi.”

“Cũng không vất vả.” Đoạn Niệm nói, “Sở Hoàng đối xử với thuộc hạ vô cùng tốt, các đại nhân trong triều cũng đối xử với thuộc hạ không tồi.” Thậm chí còn có người đòi làm mai.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nghe nói bị thương, đỡ chưa?”

“Bị thương ngoài da mà thôi.” Đoạn Niệm nói, “Thuộc hạ làm việc thất trách, Sở Hoàng cũng trúng một đao, thích khách này -- “

“Không cần phải nói.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bả vai hắn, “Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, chuyện khác đều đã xử lý thỏa đáng.”

Đoạn Niệm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

“Nghỉ ngơi hai ngày, liền theo ta đồng thời trở về Tây Nam phủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

“... Dạ” Đáy mắt Đoạn Niệm không rõ, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vì sao không phải đến Vương thành? Dù sao Sở Hoàng một thân một mình, nhóm thích khách này bị bắt, khó đảm bảo không có đám tiếp theo.”

“Thẩm minh chủ và Diệp cốc chủ đã tới thành Hồng Mộc, con đường về sau nghĩ đến cũng sẽ không xảy ra chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có một câu ngươi nói đúng, một nhóm thích khách này bị bắt, khó đảm bảo sẽ không có đám tiếp theo, ít nhất phải triệt để bắt được người giật dây, mới có thể vĩnh viễn trừ hậu hoạn.”

Đoạn Niệm thăm dò: “Vậy ý của Vương gia là?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trở về Tây Nam phủ phân phối một nhánh quân đội, ta muốn đích thân đến Nam Dương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.