【 Chương 109: - Lưu Thương kiếm các 】 Ngoại trừ vị hôn phu còn nhớ Tây Nam Vương
***
Vừa nghe được ba chữ mất trí nhớ, Sở Uyên không tự chủ liền quay người nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt.
Ánh mắt Tây Nam Vương rất là vô tội, mất trí nhớ, nhìn ta làm gì, khó khăn lắm mới không nhớ rõ ta.
Lưu Đại Quýnh cẩn thận nói: “Có cần đến đó xem một chút không?”
Sở Uyên gật đầu, đoàn người chạy tới Thiên điện, liền nghe bên trong truyền đến tiếng đồ vật thủy tinh bị đập vỡ, cùng với tiếng khóc lóc mắng người của nữ tử.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Haizz, xem ra có đau đầu.”
“Tham kiến hoàng thượng.” Trên trán Chương y quan ở Thái y viện đỏ một mảnh, trên vạt áo cũng có không ít nước thuốc, cùng dáng dấp nhã nhặn trắng nõn ngày thường như hai người khác nhau.
Sở Uyên nói: “Đang phát cáu?”
“Dạ.” Chương Minh Duệ nói, “Từ sau khi công chúa Cao Ly tỉnh lại, đầu tiên là kêu gào muốn gặp ca ca, về sau còn nói muốn đến Nam Dương tìm tướng công, vi thần thử dò hỏi nàng chuyện khác, nhưng cũng không nhớ ra được, thét lên đau đầu, thuốc cũng không uống, cầm đồ vật ném lung tung khắp nơi.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, may là còn nhớ tướng công.
Sau đó liền nghe Chương Minh Duệ tiếp tục nói: “Bất quá hoàng thượng không cần quá lo lắng, tuy nói công chúa Cao Ly bị mất trí nhớ, nhưng không giống như là não bị tổn thương, càng giống như là bị kích thích mới có thể dẫn đến.”
“Chỉ nhớ rõ Kim Thái và Khôn Đạt?” Sở Uyên hỏi.
Chương Minh Duệ nói: “Vừa mới bắt đầu là chỉ nhớ rõ hai người này, lúc nãy mới nhớ tới Tây Nam Vương.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Vì sao?
Chương Minh Duệ lại nói: “Nếu Tây Nam Vương vừa vặn ở trong cung, vậy không ngại đi vào thử khuyên một chút xem, đối bệnh tình của công chúa cũng có lợi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khụ.”
Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đi đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ, cái này kêu ta đi ?
Sở Uyên nói: “Bây giờ Kim Xu mất trí nhớ, Kim Thái còn chưa chạy tới Vương thành, Khôn Đạt sống chết chưa biết, chỉ có Tây Nam Vương đi xem thử một chút.”
Đào Nhân Đức cũng ở một bên phụ hoạ: “Đúng đó, làm phiền Tây Nam Vương.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngực khó chịu, rất muốn giật chùm râu của hắn một cái -- liên quan gì tới ngươi.
Thấy hắn đứng bất động, Sở Uyên hỏi: “Tây Nam Vương còn có vấn đề?”
Không có. Đoạn Bạch Nguyệt cất tay đi vào trong, không dám có.
Chờ sau khi hắn vào phòng, Lưu Đại Quýnh nhỏ giọng thầm thì: “Bước chân Tây Nam Vương nhìn qua sao lại hư hoãn như thế.”Đào Nhân Đức đúng lúc giải đáp nghi vấn: “Bởi vì luyện qua Bồ Đề tâm kinh.”
Lưu Đại Quýnh bị nghẹn một chút, cũng đã lâu rồi, cư nhiên còn nhớ tới quyển sách quỷ quái kia mua được từ trong tay Truy Ảnh Cung.
Đào Nhân Đức còn đang cảm khái, nếu không tại sao nói là Truy Ảnh uy danh hiển hách Thục Trung, sản xuất tiểu thoại bản rất là chân thực -- nói luyện xong sẽ không cương được, bước chân Tây Nam Vương quả thực rất suy yếu, không có khoa trương chút nào, phi thường lương tâm.
Sở Uyên chỉ coi như chính mình cái gì cũng không nghe.
Bên trong phòng ngủ, Kim Xu vừa mới phát hỏa xong, lúc này đang ngồi ở đầu giường, thở hồng hộc ngẩn người.
Đoạn Bạch Nguyệt bước vào.
Kim Xu lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên.
Đoạn Bạch Nguyệt ổn định bước chân, nói: “Công chúa.”
Kim Xu nhìn thẳng hắn hồi lâu, như là đang tỉ mỉ phân biệt tướng mạo của hắn, đầy đủ qua thời gian uống cạn nửa chén trà, mới mở miệng hỏi: “Nơi này là hoàng cung Đại Sở?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, kéo ghế ngồi ở bên giường: “Công chúa còn nhận ra ta không?”
Kim Xu nói: “Hóa thành tro cũng nhận ra.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Tướng công ta ở đâu?” Kim Xu lại hỏi.
“Vấn đề này, hẳn là bản vương hỏi mới đúng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Thái y nói công chúa mất trí nhớ, không nhớ ra được chuyện lúc trước, nếu công chúa nhớ lại được, như vậy mới có thể cứu tướng công và bằng hữu của công chúa.”
Kim Xu nhíu mày, như là cực kỳ khó chịu.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, đến bên cạnh bàn rót cho nàng một chén trà.
Hai người ở trong phòng đợi hồi lâu, mắt thấy đã tới gần giờ Tý, Sở Uyên sai người đưa Đào Nhân Đức và Lưu Đại Quýnh trở về nghỉ ngơi, còn mình tiếp tục ngồi ở trong viện.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói, “Không bằng trở về tẩm cung chờ? Cũng giống như vậy, còn ấm áp hơn một chút.”
Sở Uyên nói: “Không sao.”
Tứ Hỉ công công thở dài, lại bước vào trong phòng liếc mắt nhìn, lòng nói Tây Nam Vương rốt cuộc đang nói những chuyện gì, sao còn chưa thấy ra.
Đợi đến khi ánh trăng dần dần bị ánh ban mai xua tan, Đoạn Bạch Nguyệt cuối cùng là đẩy cửa phòng ra.
Sở Uyên đứng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt tiến lên đỡ hắn dậy: “Tứ Hỉ đâu, sao chỉ có một mình ngươi ngồi ở chỗ này.”
“Ta kêu hắn trở về nghỉ ngơi trước rồi.” Sở Uyên nói, “Một mình thanh tĩnh một chút.”
“Bên ngoài lạnh.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng chưởng tâm che mặt hắn, “Đi thôi, trở về tẩm cung.”
“Tại sao lâu như thế?” Sở Uyên vừa đi vừa hỏi.
“Ta nói, ngươi cũng không được tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên đáp ứng: “Được.””Nàng bị kích thích, hơi nghĩ lâu một chút sẽ đau đầu, phải chờ hồi lâu mới có thể tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Một lần ta cũng không tiện hỏi quá nhiều chuyện, sợ bệnh tình của nàng sẽ tăng thêm, chỉ có thể tán gẫu một trận, lại để nàng nghỉ ngơi một trận.”
Lúc nghỉ ngơi, ngươi cũng không thể đi ra? Sở Uyên đá hắn một cước.
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Nàng không chịu để cho ta đi.”
Sở Uyên: “...”
“Nói không được tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Huống hồ ngay miệng này, phải giải quyết vấn đề thế nào mới là chuyện chính.”
Sở Uyên nói: “Vậy hỏi ra cái gì?”
“Nàng nói chuyện đứt quãng, hơn nửa thời gian đều lặp lại muốn gặp Kim Thái và Khôn Đạt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ nhắc tới tên một môn phái, gọi là Lưu Thương kiếm các.”
“Lưu Thương kiếm các?” Sở Uyên cau mày, dừng bước.
“Ngươi nghe qua?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Là một môn phái giang hồ ở Nhận Châu, người Lưu phủ, cũng là người Sở Hạng.” Sở Uyên nói, “Về sau Lưu Cẩm Đức và Sở Hạng bị lưu vong, Lưu Thương kiếm các cũng là từ từ vắng lặng, những năm gần đây càng là không sai biệt lắm ẩn nấp võ lâm, Các chủ tên là Tiêu Tiêu Nhi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vừa nghe tên gọi này, đã biết đủ đáng ghét.”
“Tại sao Kim Xu lại nhắc đến Lưu Thương kiếm các?” Sở Uyên hỏi.
“Đứt quãng, cũng chưa nói rõ, bất quá dựa theo phán đoán của ta, hẳn là người bắt cóc nàng từng nhắc qua nơi này, cho nên mới có thể ghi vào trong đầu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu như ở Nhận Châu, cách núi Miên Nha cũng không xa, vòng qua quan đạo đến đường nhỏ cũng có thể đến, đối phương ngược lại là xác thực có thể đi tới.”
Sở Uyên gật đầu: “Ít nhất cũng đã có được một manh mối.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đi xem thử?”
Sở Uyên nhíu mày.
“Chuyện cứu người như vậy, không được chậm trễ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu Kim Xu đã chạy ra ngoài, ít nhiều gì sẽ nhiễu loạn kế hoạch của đối phương, tại thời điểm này, không kéo dài được.”
Sở Uyên nói: “Cao thủ trong cung này nhiều như cá bơi sang sông.”
“Nhưng việc này không phải chuyện nhỏ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bạch Tượng quốc thêm vào Xiêm Viễn quốc, nếu như thật sự bị Sở Hạng lôi kéo, đối Đại Sở mà nói nửa phần chỗ tốt cũng không có.”
Sở Uyên nói: “Cho nên ngươi liền muốn đích thân đi?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giao cho người bên ngoài, ta cũng không yên lòng. Nếu như Phỉ Miễn Xiêm Viễn Bạch Tượng nối liền thành một thể, hơn nữa cộng cả Tinh Châu, thế cuộc Nam Hải nhưng là triệt để thay đổi, khi đó Đại Sở muốn khai chiến, ít nhất phải đợi đến năm năm sau, vậy đến khi nào ta mới có thể chờ được ngươi theo ta trở về Đại Lý vo gạo?”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nghe lời.”
Sở Uyên tự mình đi về phía trước, một đường trầm mặc trở về tẩm cung.Nội thị đưa nước nóng tới, Đoạn Bạch Nguyệt vắt khăn lau mặt cho hắn, rồi bưng nước sạch và muối qua, hỏi: “Ta so với Tứ Hỉ thế nào?”
Sở Uyên nói: “Kém xa.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười, để sát vào hôn nhẹ lên gò má hắn: “Bên ngoài trời cũng sắp sáng rồi, hôm nay có vào triều không?”
Sở Uyên gật đầu.
“Vậy thì thượng triều xong rồi trở về ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hiện tại nhắm mắt một trận trước, ta ôm ngươi.”
Sở Uyên nói: “Ta không muốn để cho ngươi đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mười ngày, sau mười ngày bất luận kết quả thế nào, ta cũng sẽ trở về, được không?”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
“Huống hồ coi như bị phát hiện, còn sợ ta không thể xông ra Lưu Thương kiếm các được à.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên giường, “Hiện nay võ lâm Trung Nguyên, người có thể đối địch với ta cũng không mấy người.”
Sở Uyên dùng đầu đụng đụng hắn, làm loạn một trận, nhắm mắt lại cũng yên tĩnh không xuống tâm.
Đoạn Bạch Nguyệt vươn tay vỗ nhè nhẹ ở trên lưng hắn, cũng không nói chuyện.
Hồi lâu sau, Sở Uyên nói: “Phải cẩn thận.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Được.”
Sở Uyên vươn tay ôm hắn rất chặt.
Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nói: “Xem ở mức ta ra sức như vậy, chờ tương lai trở về Đại Lý, ngươi vo gạo được không?”
Sở Uyên nói: “Không được.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Nga.
Không lâu sau, Tứ Hỉ liền ở bên ngoài nhỏ giọng gọi, nói là nên thượng triều.
“Ngươi ngủ một lát đi.” Sở Uyên ngồi dậy, “Mặc dù muốn đến Lưu Thương kiếm các, cũng là chuyện ngày mai. Ta sẽ cho ngươi một đội ảnh vệ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyến này ta cũng dẫn theo sát thủ Tây Nam phủ.”
Sở Uyên lắc đầu: “Không đủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào đầu giường, nhìn Tứ Hỉ hầu hạ hắn thay y phục, lòng nói không đủ thì không đủ, mang theo những người này nhiều hơn nữa cũng không sao.
Tức phụ định đoạt.
Đợi đến khi Sở Uyên đi rồi, Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi, mãi đến khj nghe được động tĩnh bên ngoài mới tỉnh lại.
Sở Uyên vào nhà nói: “Ngủ tiếp.”
Đoạn Bạch Nguyệt đánh giá hắn: “Mất hứng?”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
“Nói một chút xem, ai chọc ngươi tức giận?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta thay ngươi đi đánh hắn.”
Sở Uyên cởi ngoại bào, gối lên trên cánh tay hắn, suy nghĩ một chút, lại dùng chăn che đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn Tứ Hỉ đứng ở cửa.
Tứ Hỉ công công ra dấu tay với hắn, không có liên quan đến Vương gia, là các vị đại nhân trong triều đang tranh chấp.
Lần này quốc chủ Bạch Tượng quốc đến Vương thành, hành tung chỉ có mấy người biết, tất nhiên chuyện mất tích cũng chỉ có mấy người biết. Đại nhân còn lại tuy nói mơ hồ nghe được tin tức, nói gần đây hoàng thượng đang tìm người ở núi Miên Nha, nhưng cũng không biết nguyên do trong đó, vì vậy vẫn như trước nên tấu cái gì thì tấu cái đó -- cố tình còn không có vài chuyện tốt, chỗ này lũ lụt, chỗ kia núi lỡ, ngay cả châu phủ vẫn luôn yên tĩnh cũng bị hỏa hoạn cháy nửa toà thành, tuy nói cũng không có bách tính thương vong, nhưng muốn trùng kiến lại cũng phí người phí bạc. Lại suy nghĩ không hiểu Nạp Ngõa biến mất thế nào, rồi không biết bên trong Lưu Thương kiếm các có cái gì, thế cuộc Nam Hải khẩn trương, cùng với vài ngày nữa Kim Thái sẽ đến. Sở Uyên chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, bỏ lại ồn ào quần thần ầm ĩ phất tay áo ra khỏi kim điện, để lại mọi người câm như hến, hai mặt nhìn nhau.
Hoàng thượng đây là thế nào, từ lúc đăng cơ tới nay, vẫn là lần đầu nóng nảy như thế.
Đào Nhân Đức do dự mãi, vốn là muốn đi cầu kiến, lại bị Lưu Đại Quýnh kéo đi. Ngay miệng này đi chịu rủi ro làm gì, đi ăn đồ nướng đi.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Ngón tay Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng lần theo tóc hắn, nhẹ nhàng xoa ấn trên huyệt vị.
Sở Uyên xốc chăn lên, nhìn thẳng hắn.
“Phiền?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nói: “Ừm.”
“Vậy không làm hoàng thượng nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên không lên tiếng.
Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, cong ngón tay khều mũi hắn: “Ngủ đi, chuyện lớn bằng trời, cũng phải chờ tỉnh ngủ rồi nói tiếp.”