【 Chương 33: - Mưu kế 】 Không bằng sư phụ dịch dung đi
***
Trong điện rất là yên tĩnh.
Tứ Hỉ công công lúc trước còn nghĩ có nên truyền thiện hay không, sau đó liếc mắt nhìn lén vào khe cửa thì vội vàng hoảng loạn xoay lưng lại, xem như cái gì cũng không thấy.
Nếu như đổi thành ngày thường, coi như Đoạn Bạch Nguyệt chỉ là hơi tới gần một chút, chỉ sợ cũng sẽ lần lượt nhận được từng cái bạt tay. Có điều lúc này là ngoại lệ, mặc dù hai tay hắn đang ôm chặt lấy thân thể mình, thậm chí ngay cả xương cốt cũng có ảo giác bị vò nát tan. Nhưng Sở Uyên vẫn đứng không nhúc nhích, tùy ý hắn vùi đầu ở bên gáy mình.
Một lúc lâu sau, Đoạn Bạch Nguyệt mới hơi buông tay ra, nhưng cũng không nói gì.
Sở Uyên thấp giọng hỏi: “Ngươi phải đi hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ta không đi.”
Sở Uyên ngẩng đầu nhìn hắn.
“Vừa rồi nghĩ tới một vài chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái cọ quá gò má hắn, “Đều đã qua rồi.”
“Nếu là muốn đi, vậy thì đi đi.” Sở Uyên tránh ra, ngữ khí rất nhạt, “Ta không cản ngươi.”
“Tứ Hỉ nói buổi tối ngươi còn chưa dùng bữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn, “Trong cung này ngột ngạt, ta mang ngươi đi ra ngoài ăn được không?”
Sở Uyên nói: “Lát nữa Cao Ly vương còn muốn đến.”
“Cao Ly vương với Tây Nam vương ai quan trọng hơn?” Đoạn Bạch Nguyệt muốn chọc hắn cười.
Sở Uyên tránh khỏi tầm mắt hắn, xoay người trở về bên trong điện.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào trên tường, cảm thấy hơi đau đầu.
Thẳng thắn mà nói, hắn cũng chưa từng nghĩ rõ ràng rốt cuộc mình muốn cái gì. Ở trong hẻm nhỏ đợi đến trời tối, lời của sư phụ nói ít cũng lập lại hơn trăm lần ở trong đầu, trong lòng càng lúc càng loạn, nhưng cũng càng lúc càng muốn gặp hắn. Nếu như có thể, hắn tình nguyện vẫn luôn âm thầm bảo vệ người kia, giống như cuộc chiến đoạt lúc trước. Sau khi Tây Nam bình loạn, trợ giúp hắn quét sạch hết mọi chướng ngại. Nếu muốn hồi báo, nhiều lắm là một nụ cười hay là một ánh mắt, thật sự cũng đã đủ lắm rồi.
Chỉ là chưa từng nghĩ qua, nếu như người dụng tình sâu nhất không phải chỉ có bản thân mình, như vậy thì sẽ thế nào.
Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa, để Tứ Hỉ truyền bữa tối vào, sau đó liền đi theo vào bên trong điện.
Sở Uyên đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn cây mai trong viện kia.
Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn: “Còn đang tức giận à?”
Sở Uyên không lên tiếng.
“Nếu như thật sự tức giận, đánh ta cũng được hoặc là đày vào lãnh cung cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn nói, “Cũng đừng bắt nạt cái cây kia. Vào năm mười tuổi chăm sóc hồi lâu, nửa đêm cũng sẽ đứng lên xem, chỉ lo nó sống không được.”Sở Uyên vẫn nhìn về phía xa, ánh mắt hờ hững.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, không thể làm gì khác hơn nói: “Ta... lúc xế chiều, sư phụ có nói chuyện Bát Hoang trận và Thiên Thần Sa.”
Đáy mắt Sở Uyên cuối cùng cũng coi như xẹt qua một tia khác thường.
“Đồ ngốc, ta không cần ngươi vì ta làm bất cứ chuyện gì.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn càng chặt.
Sở Uyên lắc đầu: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Nghe không hiểu thì cứ coi như ta đang nói linh tinh là được.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Ngươi có tin hay không? Nếu thật sự có ngày đó, ta ngược lại thà rằng tự tuyệt hậu thế.”
Lông mày Sở Uyên bỗng nhiên nhíu lại.
“Cho nên, hảo hảo làm hoàng đế của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Làm một minh quân thiên cổ, mới không phụ lòng giang sơn xã tắc này.” Đào Nhân Đức ngày ngày treo ở bên miệng mà nói, tình cờ đem ra dùng một chút cũng không sao.
Đáy lòng Sở Uyên có chút hoảng hốt. Không phụ giang sơn không phụ xã tắc, vậy hắn thì sao, vậy mình thì sao.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên trán của hắn, “Nói chút chuyện cao hứng.”
“Tỷ như?” Sở Uyên nhìn hắn.
“Ngày hôm nay ta đi dạo ở trên đường, tuy rằng đã dịch dung nhưng vẫn bị công chúa Cao Ly kia chặn đường.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên quả nhiên ghét bỏ: “Vì sao?”
“Ai biết.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ra ngoài điện thì thấy trên bàn đã dọn xong bữa tối, vì vậy ấn người ngồi xuống trên ghế, “Có lẽ là thực sự nhìn ta quá vừa mắt.”
Sở Uyên 'Ba' để đũa xuống.
“Được được được, không nói nàng nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt rất thức thời.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nói, “Cao Ly vương cầu kiến.”
“Kêu hắn đợi!” Sở Uyên giận đùng đùng nói.
Đoạn Bạch Nguyệt nhịn cười.
Tứ Hỉ công công bị kinh ngạc, hoàng thượng lại bị Tây Nam Vương khi dễ nữa sao, tức giận thành như vậy a.
Cơm nước một nửa thanh đạm một nửa dầu mỡ, hiển nhiên là vì chăm sóc khẩu vị hai người.
Đoạn Bạch Nguyệt gắp cho hắn một miếng thịt kho tàu: “Ăn cái này đi.”
Sở Uyên do dự một chút, ăn hết.
Một lát sau, lại là một đũa thịt bò: “Miếng cuối cùng.”
Sở Uyên: “...”
Một lát sau nữa.
“Quả nhiên là ngự trù, làm vịt nướng đúng là rất ngon.” Gắp.
...
“Được rồi.” Nhìn hắn dùng cơm nước xong, Đoạn Bạch Nguyệt mới bưng một đĩa cải xanh qua, “Ăn thêm chút này nữa, xanh mượt, món yêu thích của ngươi, ăn xong uống thêm chút canh.”Sở Uyên cảm thấy cứ chiếu theo tiêu chuẩn ăn uống này, chính mình có lẽ còn chưa tới ba tháng thì thân thể sẽ có xu hướng phát triển giống Uông đại nhân.
Kim Thái ở trong điện uống hết ba ấm trà, trong viện mới truyền đến động tĩnh.
Sở Uyên đẩy cửa tiến vào: “Cao Ly vương đợi lâu.”
“Đâu có đâu có, chỉ là chốc lát thôi.” Kim Thái đứng lên hành lễ, cười tươi như hoa cúc, “Đêm khuya quấy rầy, Sở Hoàng đừng nên trách tội mới phải.”
“Cao Ly vương có chuyện gì?” Sở Uyên ngồi ở long y.
Kim Thái lắp bắp nói: “Vẫn là vì người thị vệ kia.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi dựa vào xà nhà, rất muốn nhảy xuống trùm đầu đánh hắn một trận.
Sở Uyên như trước từ chối: “Không tiễn!”
“Sở Hoàng đừng hiểu lầm.” Kim Thái chặn lại nói, “Lần trước sau khi ta về nói với A Xu là tên thị vệ kia không thể rời khỏi bên cạnh Sở Hoàng, tuy nói mới đầu A Xu có chút không được tự nhiên, nhưng qua một đêm cũng nghĩ thông suốt.”
Sở Uyên bất mãn, vậy ngươi còn tới đây làm gì!
Kim Thái lại nói: “Coi như là không thể mang về Cao Ly, nhưng trong đoạn thời gian này có thể ở bên cạnh chỉ giáo mấy chiêu cũng tốt, ngày ngày để A Xu tiến cung là được. Không biết ý Sở Hoàng thế nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên đầu ong ong vang: “Không được!”
Kim Thái cơ hồ muốn rơi lệ, vì sao như vậy còn không được?
Sở Uyên mặt không đổi sắc nói: “Công phu tên thị vệ kia tập chính là bí kíp độc môn Nhật Nguyệt sơn trang, không truyền ra ngoài, đừng nói chi là truyền tới Cao Ly.”
Lại còn nhiều chú ý như vậy. Kim Thái chưa từ bỏ ý định: “Lén lút học mấy chiêu cũng không được?”
Ánh mắt Sở Uyên lạnh như băng: “Nếu như Cao Ly vương cứ tiếp tục nhắc lại việc này, thì có thể cướp người thử xem.”
“Sở Hoàng đừng nổi giận a.” Kim Thái cũng bị dọa hết hồn, kỳ thực hắn vốn cũng không muốn đến nữa, nhưng lại chịu không nổi Kim Xu vẫn cứ nháo, chỉ có thể cứng đầu tới. Tất nhiên cũng biết loại hành vi này không tốt lắm, nhưng không nghĩ rằng sẽ thật sự làm thiên uy tức giận.
“Cao Ly vương còn chuyện gì khác nữa không?” Sở Uyên lạnh lùng hỏi.
Kim Thái vội vàng lắc đầu.
“Tứ Hỉ!” Sở Uyên đứng lên, “Đưa Cao Ly vương trở về phủ.”
Đợi đến khi bốn phía đều yên tĩnh trở lại, Đoạn Bạch Nguyệt mới từ trên xà nhà nhảy xuống.
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt cẩn thận nói: “Suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thực việc này không có liên quan đến ta, đúng không?” Thật sự oan ức đến cực điểm.
Sở Uyên 'Phốc' một tiếng bật cười.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt cũng nổi lên ý cười: “Trở về tẩm cung?””Lúc trước chưa từng đề cập tới, vì sao công chúa Cao Ly quốc sẽ coi trọng ngươi?” Sở Uyên hỏi.
“Chuyện này thật sự không biết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá nghe nói Kim Xu từ trước đến giờ thích chạy loạn khắp nơi, nói không chừng là vào thời điểm nào đó vô tình gặp được.”
“Sau đó chàng tiến vào đáy mắt nàng không ra được.” Sở Uyên chọt chọt bả vai hắn, “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Vậy thì thế nào.” Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên, “Dù sao người khác cũng mang đi không được, cùng lắm chỉ là nhìn.”
“Kim Thái ước chừng phải nửa tháng mới đi.” Sở Uyên cùng hắn đồng thời trở về tẩm cung, “Bất quá hắn cũng không phải người không thức thời. Sau đêm nay, hẳn là sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
“Ngày mai có còn muốn tiếp tục chiêu đãi hắn không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên lắc đầu: “Ngày mai còn có chuyện khác, Kim Thái cũng không phải lần đầu đến Vương thành, bản thân cũng có vài nơi ở, triều đình chỉ cần phái quan binh bảo vệ là được.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Làm một Vương ở biên cương như vậy, ngược lại cũng coi như thoải mái tự tại.”
“Ước ao à?” Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn.
“Vóc dáng khô quắt ngũ quan nhỏ xíu, ta ước ao hắn làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Nếu ta lớn lên như vậy, nghĩ đến năm mười tuổi ấy ngươi cũng sẽ không trốn đến bên cạnh ta.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy nếu ta lớn lên giống như Kim Thái thì sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nở nụ cười: “Tất nhiên vẫn là muốn chiếu cố cả đời.”
“Nói xạo.” Sở Uyên đá đá hắn.
“Là lời thật lòng.” Đoạn Bạch Nguyệt rất là nghiêm túc.
Hai người dọc theo đường nhỏ trong hoa viên chậm rãi đi, bốn phía đều là tiếng ve kêu ếch gọi, là một đêm hè tốt đẹp.
Mà cố tình lại có người không cảm nhận được.
Ngón tay Đoạn Bạch Nguyệt vừa mới nhẹ nhàng chạm vào hắn, còn chưa kịp nắm thì phía trước cũng đã truyền đến tiếng nói chuyện.
Mộc si lão nhân chỉ huy thái giám kéo một xe đồng nhân vừa đi vừa tán gẫu, nói muốn vận chuyển về mộc phường trong đại viện.
Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên trốn ở trên cây, đợi đến khi đoàn người đi xa mới nhảy xuống, vỗ vỗ nước trên người lẫn nhau.
“Còn muốn nghiên cứu Bát Hoang trận hả?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dừng một chút, gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Cũng không đơn thuần là vì một lý do.” Sở Uyên tự mình đi về phía trước, “Bát Hoang trận pháp tinh diệu đến cực điểm, trẫm cũng muốn xem thử một chút sau khi mở ra, rốt cuộc sẽ có uy lực lớn cỡ nào.”
“Vậy nói rõ trước, chỉ là nghiên cứu trận pháp.” Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng bước lên hai bước đi bên cạnh hắn.Sở Uyên hỏi: “Tái Phan An kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đã điều tra xong chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Vẫn luôn không có đầu mối như vậy cũng không phải biện pháp.” Sở Uyên suy nghĩ một chút, “Không bằng dẫn xà xuất động?”
“Có ý gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Trước mắt vẫn còn chưa xác định, chỉ có thể suy đoán Tái Phan An chính là người ngày đó giao dịch với Ma giáo.” Sở Uyên nói, “Không bằng để mộc si lão nhân xuất hiện ở trước mặt hắn, xem hành động tiếp theo của đối phương, như vậy ít nhất có thể phân biệt rõ ràng, mộc si lão nhân rốt cuộc có phải là mục đích của hắn không.”
“Ngược lại cũng có thể thử.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá mộc si lão nhân võ công bình thường, nếu Tái Phan An trong lòng có ý đồ xấu thì khó tránh khỏi sẽ gặp nguy hiểm. Cũng không cần hắn xuất cung thật, tìm một người dịch dung là được.”
Sở Uyên hỏi: “Ngươi?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Gia sư.”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Việc này cứ giao cho ta là được.”
Sở Uyên do dự một chút, gật đầu. Qua một lúc lại hỏi: “Nói mới nhớ, ta còn chưa thấy qua dáng vẻ của Nam tiền bối, chỉ là đã nghe danh từ lâu.”
Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng: “Ừm.”
“Cũng chẳng biết vì sao vẫn luôn che mặt.” Sở Uyên nghi hoặc.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có lẽ là cảm thấy khuôn mặt của mình dữ tợn.”
Sở Uyên: “...”
“Lần trước cái chung lưu ly kia, Dao nhi rất thích.” Đoạn Bạch Nguyệt nói sang chuyện khác.
“Thích thì tốt.” Sở Uyên cười, “Về sau tiểu Cẩn muốn cái gì, ta đều chuẩn bị hai phần là được. Dao nhi muốn cái gì, cứ việc viết thư đưa tới.”
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt dấm chua ngất trời, vì sao lại đối xử với tiểu quỷ kia tốt như vậy?
Sở Uyên lại hỏi: “Dao nhi thích ăn cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt không chút do dự: “Trùng!”
Sở Uyên: “...”
Thật hả?
“Thật đó.” Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu.
Sở Uyên đá hắn một cái: “Ăn nói linh tinh, ngươi mới thích ăn trùng.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Trong khách điếm, Đoạn Dao ngồi ở trên giường nhảy mũi liên tục, hai mắt ngậm đầy nhiệt lệ.
Cũng không biết là kẻ nào thất đức như vậy, ở sau lưng bêu rếu nói xấu không ngừng.
Tứ Hỉ công công như cũ chuẩn bị hai bộ dụng cụ rửa mặt, hai cái gối, chăn do dự một chút, vẫn là để lại hai cái.
Trước khi ngủ, Sở Uyên muốn uống thuốc an thần thì bị Đoạn Bạch Nguyệt giành trước một bước, cầm trong tay uống một hơi cạn sạch....
“Này!” Sở Hoàng mở to hai mắt, người này chẳng lẽ phát sốt hả?
Tây Nam Vương nói: “Lúc trước ngươi nói, đối thân thể không sao.”
Sở Uyên: “...”
Cho nên?
“Bây giờ ta muốn biết thử xem, ngươi muốn dựa vào cái này yên giấc thì sẽ có tâm tình ra sao?” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ mũi hắn, “Nếu biết được uống thuốc không tốt thì về sau thì dùng đồ vật nhỏ này.”
Sở Uyên ngồi ở bên giường, tâm tình phức tạp. Người này...
“Đúng lúc ta cũng thử một chút, xem có thể nhắm mắt đến bình minh hay không.” Đoạn Bạch Nguyệt nằm thẳng ở trên giường.
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Lần sau đừng có hồ nháo!”
“Đến đây.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Sở Uyên không biết lý do hai bên tai nóng lên, nguýt hắn một cái tự mình nằm xuống dán vào góc tường.
Trong điện ánh nến tối tăm, ước chừng qua nửa canh giờ, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xem ra thần y cũng chỉ có như thế.”
Sở Uyên dùng chăn che đầu.
“Ta biết ngay là sẽ không ngủ được mà.” Đoạn Bạch Nguyệt nhích lại gần bên cạnh hắn, “Có muốn ta kể chuyện cho ngươi nghe không?”
“Không muốn.” Sở Uyên ở bên trong chăn từ chối.
Đoạn Bạch Nguyệt cưỡng ép kéo hắn ra ngoài: “Tiết trời đầu hạ, cũng không sợ ngộp.”
Sở Uyên trợn tròn mắt, tỉnh ngủ: “Ngươi đền thuốc an thần cho ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, ngồi dậy nói: “Đưa tay cho ta.”
Sở Uyên nói: “Làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cổ tay hắn, dọc theo cánh tay chậm rãi xoa ấn lên trên.
Huyệt vị rất đau nhức, sau khi đau xong thì lại có cảm giác rất thoải mái.
“Cái gì cũng đừng nghĩ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Qua một lát thì có thể ngủ.”
Sở Uyên nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận tay hắn đang chạy dọc trên cánh tay mình, sau đó là đến vai, lại đi xuống một chút, rồi hơi dừng lại.
Đoạn Bạch Nguyệt do dự một chút, lòng bàn tay thử thăm dò tiến vào vạt áo, ấn trên lồng ngực gầy gò kia.
Sở Uyên đẩy người ra, lắc mình rụt lại góc tường.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên bọc cả người mình vào trong chăn: “TỨ HỈ!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Một lát sau, Tây Nam Vương cung kính bị 'mời' ra khỏi tẩm cung, ở bên ngoài ngắm trăng.
...
“Không vội vàng được.” Tứ Hỉ công công dùng cánh tay đẩy đẩy hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừm.”Tứ Hỉ công công bưng tới một cái ghế, ý bảo hắn ngồi ở bên cạnh mình, an ủi: “Bên ngoài cũng tốt, phong cảnh đẹp cũng mát mẻ.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “... Ừm.”
Gió nhẹ thổi từng trận, rất là mát mẻ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đoạn Bạch Nguyệt trở về khách điếm, Đoạn Dao còn đang ngủ say như chết, Nam Ma Tà ngược lại là thức dậy rất sớm, ăn mặc chỉnh tề nhìn giống như là muốn ra cửa.
Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc: “Lại muốn đi đâu vậy?” Lại còn cam lòng đem đầu tóc rối bời chải gọn gàng, phải biết lúc trước khi ở Tây Nam Vương phủ, Kim thẩm thẩm và nha hoàn ngày ngày cầm lược dí ở phía sau, cũng chưa chắc có thể chải được tóc hắn.
Nam Ma Tà nói: “Tìm người trung gian, dự định mua một tòa trạch viện ở trong Vương thành.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Dù sao thấy ngươi như vậy, về sau là muốn thường xuyên chạy qua đây, mua sớm một chút cũng an tâm.”
“Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá hôm nay cũng không cần sốt ruột đi, ngày khác cầm ngân phiếu đi mua là được.”
Nam Ma Tà nói: “Vậy hôm nay phải làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Tiếp tục đi nhìn tên Tái Phan An kia.”
Nam Ma Tà vừa nghe liền nhụt chí: “Không đi được không, nhìn chằm chằm nhiều ngày như vậy, một chút tiến triển cũng không có, mắt cũng sắp sẽ châu vào cùng một chỗ.” Nếu không tìm chút việc vui khác thì chỉ sợ trên đầu sẽ mọc nấm.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không đi cũng phải đi.”
Nam Ma Tà giận dữ: “Nghịch đồ, có ai nói chuyện với sư phụ như ngươi không?”
Đoạn Bạch Nguyệt cưỡng chế hắn ngồi ở trên ghế: “Có phải sư phụ rất nguyện ý dịch dung thành mộc si lão nhân, đi dẫn Tái Phan An kia mắc câu.”
Nam Ma Tà từ nội tâm phát ra lời nói: “Ta không nguyện ý chút nào.”
“Sư phụ có nguyện ý hay không cũng không quan trọng, ta nguyện ý là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chuyện này không có bất kỳ chỗ thương lượng, nếu như sư phụ không phối hợp, vậy ta liền nói cho Dao nhi biết lần trước là người phương nào trộm năm con thúy nhãn của hắn.”
Nam Ma Tà: “...”
“Mau lên.” Đoạn Bạch Nguyệt nhét dụng cụ đồ vật dịch dung vào trong lồng ngực hắn.
Nam Ma Tà than thở, cảm thấy tuổi già của mình thật là bi thương.
Cũng chẳng biết khi nào mới có thể chết lần nữa.
Trên đường Thái Từ, Tái Phan An ngược lại là đúng giờ bày lôi đài ngồi xuống, trước mặt đặt một bình trà. Dân chúng liên tiếp vây xem hắn gần một tháng, thấy hắn vẫn cứ thắng trận, đều cảm thấy người này hẳn là một tên lừa đảo, ván cờ kia căn bản là không giải được. Cho nên nhiệt tình cũng thối lui không ít, bốn phía trống rỗng, tình cờ có xe hàng lớn đi ngang qua, còn chê lôi đài này quá chiếm chỗ.Một lão nhân râu tóc bạc trắng run rẩy đeo một bao phục rách rưới đi về phía trước, nhìn giống như là một khắc sau sẽ bất tỉnh. Có hậu sinh tốt bụng nhìn thấy, sợ hắn bị xe ngựa đụng, vì vậy đỡ ngồi ở trên bậc thang ven đường, mua bánh bao và nước sạch để cho hắn chậm rãi dùng.
Lão nhân liên tục nói đa tạ, ăn như hùm như sói mấy cái liền sạch, nhìn thực sự như là đói bụng đã lâu.
“Trong nhà lão nhân gặp tai hả?” Lại có người vây lên hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy.” Lão nhân hàm hồ gật đầu.
Bên trong Vương thành giàu có, người tốt bụng cũng nhiều, vì vậy không lâu sau liền tụ tập một đám người, thương lượng muốn đưa lão nhân này tới thiện đường ở tạm. Cách đó không xa Tái Phan An tất nhiên cũng chú ý được động tĩnh bên này, khẽ ngẩng đầu nhìn sang, sau đó đáy mắt liền vui vẻ.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở trên trà lâu đối diện, tất nhiên cũng quan sát được vẻ mặt của hắn.
Lão nhân ngồi một lúc, liền từ chối ý tốt của mọi người, nói là muốn tìm thân hữu, liền tiếp tục chống gậy đi về phía trước. Thời điểm đi qua một con hẻm nhỏ, trước mắt quả nhiên có một người ngăn cản.
“Cứu mạng a!” Nam Ma Tà che mặt rít gào, xoay người bỏ chạy.
Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán, tư thế của ngươi còn có thể khoa trương hơn một chút được nữa không.
“Tiền bối khoan đi đã!” Tái Phan An vội vã chặn ở trước mặt hắn, “Tiền bối có còn nhận ra tại hạ không?”
“Không nhận ra không nhận ra.” Nam Ma Tà cảnh giác ôm chặt bao phục, quay đầu lại chạy về một hướng khác.
“Tiền bối.” Tái Phan An ở phía sau hắn nói, “Xin tiền bối tái tạo lại Thiên Hồi Hoàn lần nữa.”
“Không tạo không tạo.” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu.
Tái Phan An nói: “Nhưng Lan Nhất Triển này vô cùng có khả năng đã khởi tử hồi sinh, bây giờ cơ quan trên núi Ngọc Quan trải rộng, tại hạ chỉ có lấy được Thiên Hồi Hoàn mới có thể đi tìm tòi hư thực.”
Nam Ma Tà dùng sức khụt khịt mũi: “Ngươi đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu.”
Ánh mắt Tái Phan An mang theo ba phần thâm độc: “Nếu như Lan Nhất Triển trở lại võ lâm, giang hồ này hẳn là sẽ nhấc lên một hồi mưa gió máu tanh, tiền bối thật sự còn muốn tiếp tục giả thần giả quỷ?”
Nam Ma Tà rơi vào do dự.
Kỳ thực cũng không phải hắn muốn do dự, mà là bởi vì chưa nghĩ ra, bước kế tiếp phải nói lời khách sáo thế nào.
Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, ánh mắt tùy ý quét qua, lại bị kinh ngạc một chút.
Liền thấy tại một đầu phố khác, mộc si lão nhân thật sự đang đi dạo chung quanh, đi theo phía sau còn có vài thị vệ mặc thường phục, hẳn là vì muốn xuất cung mua đồ.
“Vị lão tiên sinh này.” Hậu sinh vừa nãy cũng chú ý đến sự kiện nơi này, vội vàng chạy tới nói, “Là tới tìm huynh đệ hả?”
Mộc si lão nhân không hiểu gì hết: “Hả?”
Hậu sinh tiếp tục nói: “Có một vị lão nhân giống y như đúc với ngài, đang ở phía bên kia kìa.”
Đáy mắt mộc si lão nhân càng nghi hoặc, giống nhau như đúc? Vậy người này thật xui xẻo, tính toán tam lần năm lượt sẽ bị xem là chính mình bắt trói lên núi.
“Ngài chờ một chút, ta đến gọi giúp ngài.” Hậu sinh rất nhiệt tình, nhấc chân bỏ chạy.
Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm liếc mắt ra hiệu, Đoạn Niệm giang hai cánh tay bên đường ngăn cản hắn: “Các hạ là Lưu Đại Bảo?”
“Lưu Đại Bảo là ai?” Hậu sinh lắc đầu, “Tiểu ca, ngươi nhận lầm người rồi, ta gọi là Tạ Tam.”
“Sao có thể chứ, rõ ràng chính là Lưu huynh, sao ta có thể nhận sai được.” Đoạn Niệm vô cùng nhiệt tình, kéo người đến trà lâu, “Đến đến đến, lần trước ta có mượn bạc của Lưu huynh bây giờ vừa vặn tính rõ ràng.”
Hậu sinh trợn mắt há hốc mồm, lúc trước ở trên đường xem bói nói gần đây sẽ có tiền từ trên trời rơi xuống, nhưng không ngờ là có thật, đang yên đang lành đi dạo còn có người cho bạc.
Lúc trước, mộc si lão nhân đã gặp qua Đoạn Niệm ở khách điếm, lần này tất nhiên cũng đoán được có lẽ là xảy ra chuyện, vì vậy quyết đoán xoay người rời đi.
Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lại quay đầu nhìn về phía hẻm nhỏ, nhưng đã trống rỗng từ lâu.
...
“Ta thật sự không phải là mộc si lão nhân a.” Nam Ma Tà khóc ròng nói, bắt ta trở về làm gì.
Tái Phan An đặt hắn ở trên ghế khách điếm, đáy mắt đỏ ngầu: “Nếu tiền bối còn giả thần giả quỷ, vậy thì đừng trách tại hạ không khách khí!”
Nam Ma Tà quyết đoán ngừng khóc thét, biến thành nhẹ giọng khóc nức nở.
Ngữ điệu Tái Phan An cũng hòa hoãn hơm: “Mấy ngày có thể giải Thiên Hồi Hoàn?”
Nam Ma Tà thuận miệng bịa chuyện: “Bảy ngày.”
Tái Phan An nhíu mày: “Lúc trước khi bày trận, tổng cộng chỉ dùng nửa ngày.”
Nam Ma Tà nói: “Đó là lúc trước, bây giờ ta già rồi, hoa mắt.”
“Cũng được, bảy ngày thì bảy ngày.” Tái Phan An lại hỏi, “Cửu Huyền Cơ bị hủy, Đốt Tinh bị trộm, tiền bối có biết việc này không?”
Nam Ma Tà lắc đầu.
“Trong giang hồ ai ai cũng đang suy đoán.” Tái Phan An nhíu mày, “Nghĩ đến hẳn cũng là một cao thủ.”
Nam Ma Tà thầm nghĩ, tất nhiên là cao thủ rồi.
Là tổ tông ta tự mình dạy dỗ.