[Chương 9: Nhà gỗ sau núi] - Đừng có gọi ghê tởm như vậy
***
Trong ngoài tiểu viện đều có trọng binh canh gác, đợi sau khi hai người rời đi, Tứ Hỉ công công đỡ Sở Uyên trở vào phòng. Tuy rằng lúc nãy còn chưa nói được mấy câu, ngược lại đã khiến bản thân tức giận quá độ, lại béo, đỡ bàn thở dốc.
Sở Uyên thấy thế bật cười: “Coi chừng gây ra bệnh, nơi này không có thảo dược cho ngươi điều dưỡng đâu.”
“Đám nghịch tặc này quả nhiên muốn tạo phản.” Tứ Hỉ công công thở dài, “Đáng tiếc Thẩm tướng quân lại không ở đây, không thì sao có thể đến phiên bọn họ giơ chân ngang ngược.”
“Mặc cho kế hoạch lúc trước có chu toàn đến đâu, cũng không ngờ tới Từng Tuyên sẽ nương nhờ Lưu gia.” Sở Uyên lắc đầu, “Cẩn thận mấy cũng có sai sót, cũng coi như là được một bài học.”
“Vậy bước tiếp theo Hoàng thượng muốn làm thế nào?” Tứ Hỉ công công hỏi, “Một quản gia nhỏ nhoi dám tùy ý làm bậy như thế, tất nhiên là được người phía trên ra lệnh, cũng không biết trong Vương thành bây giờ sao rồi.”
“Vương thành ngược lại là không cần quá lo lắng, trước đó trẫm đã an bài tốt rồi.” Sở Uyên nói, “Huống hồ còn có Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt, nói vậy cũng không sẽ trơ mắt nhìn Lưu phủ tùy ý làm bậy. Cùng lắm giờ Tý đêm nay, hẳn là sẽ có người đến cứu giá.”
“Dạ.” Tứ Hỉ công công đầu tiên là gật đầu, rồi sau đó lại quỳ trên mặt đất rơi lệ, “Chỉ sợ từ nay về sau lão nô cũng không thể tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng được nữa.”
“Vì sao?” Sở Uyên khẽ cong khóe miệng, “Chẳng lẽ là muốn ở lại theo người Lưu gia?”
Tứ Hỉ công công còn đang thổn thức rơi lệ, chưa thương cảm xong lại đột nhiên nghe được một câu như vậy, lập tức đại kinh thất sắc liên tục khoát tay: “Hoàng thượng -- “
“Trẫm biết, ai nói trẫm muốn bỏ ngươi lại.” Sở Uyên cắt ngang lời hắn, khom lưng nâng người đứng lên, “Lúc đó may mà có công công, ít nhiều gì cũng đã giúp ta ngăn cản người có lòng dạ khó lường. Lần này vừa là cứu giá, tất nhiên là phải cứu ngươi ra luôn.”
“... Này.” Tứ Hỉ công công khó xử, cúi đầu đưa mắt nhìn thân thể mập mạp và cái bụng phệ của mình, mặc kệ nhìn như thế nào, cũng là một bộ dạng phiền toái.
Sớm biết như thế, vậy thì ngày thường nên ăn ít lại hai chén cơm.
Trong hẻm nhỏ phía sau nha môn, Diệp Cẩn đang xách giỏ rau, ung dung bước qua.
Một đội thị vệ cầm đao mà đứng, sắc mặt trang trọng uy nghiêm, từ xa nhìn qua giống như tường đồng vách sắt.
“Đường này không cho đi ! Mau ra ngoài đi.” Diệp Cẩn còn chưa tới gần, thì đã bị phất tay xua đuổi giống như ruồi bọ, vì thế xù lông hất đầu, căm giận xoay người đi trở về -- Nếu đổi lại bình thường, hắn tất nhiên là phải ăn thua đủ, còn có thể quăng dược đầy trời ! Nhưng bây giờ bên trong phủ nha còn có một người phiền phức, bất luận là hung hay cát, cũng phải nghĩ biện pháp thấy mặt mới được.Đi dạo quanh phủ nha một vòng, một khe hở để chuồn vào cũng không có, Diệp Cẩn trong lòng bực bội tức ngực, ngồi ở trà lâu ở góc đường uống trà hạ hỏa, thuận tiện lưu ý động tĩnh đối diện, tính toán xem thử buổi tối có thể có cơ hội đục nước béo cò hay không.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trà lâu đã sắp đóng cửa, Diệp Cẩn xoay người nhảy lên trên nóc nhà, trốn ở chỗ tối ngáp lia lịa. Khó khăn lắm mới đến nửa đêm, còn chưa kịp đợi đến thủ vệ đối diện đổi ca canh gác, một đội hắc y nhân cũng đã lặng lẽ không một tiếng động từ trên trời giáng xuống, giơ tay chém xuống sạch sẽ lưu loát, ném người ngã sõng soài trên đường.
Diệp Cẩn: “...”
“Người đâu ! Có thích khách !” Trong nha môn có người nhìn ra dị dạng, gào to thành tiếng.
Trong nháy mắt hừng hực ngọn đuốc dấy lên, chiếu sáng cả một vùng, tiếng đao kiếm không ngừng chạm vào nhau vang lên chói tai, dân chúng xung quanh cũng bị âm thanh ồn ào làm bừng tỉnh, trốn ở trong ổ chăn không dám ra ngoài, không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, chỉ run cầm cập chờ bốn phía khôi phục lại yên tĩnh một lần nữa.
“Đi !” Sở Uyên kéo Tứ Hỉ xoay người lên ngựa, phía sau có hắc y nhân hộ tống, một đường giết ra Lưu phủ.
“Người đâu ! Đuổi theo cho ta !” Lưu Mãn thở hổn hển ra lệnh. Việc đã đến nước này, mọi người đều biết nếu là để cho Sở Uyên trở lại Vương thành, thì bản thân sẽ có hậu quả gì, vì thế Từng Tuyên tự mình dẫn người đuổi theo ra khỏi thành, trong mắt tràn ngập sát khí, mặt đầy dữ tợn.
Hắc y nhân đến giải cứu Sở Uyên là ảnh vệ trong cung, mỗi một người đều là do Thẩm Thiên Phàm tự mình chọn lựa, toàn bộ âm thầm đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang tại Giang Nam học khinh công, thân thủ rất tốt. Ngày thường sẽ không hiện thân, chỉ có trong lúc nguy cấp mới có thể tiến đến cứu giá. Dù phản quân người có đông, cũng là đến một đám giết một đám, chặt chẽ hộ tống Sở Uyên ở giữa.
“Bắn tên !” Từng Tuyên dẫn người giành trước tiến lên phía đồi cao, vây đoàn người Sở Uyên ở đáy cốc.
Mũi tên lóe ra hàn quang xé gió gào thét bay đến, Sở Uyên rút kiếm ra khỏi vỏ, quăng Tứ Hỉ ra phía sau lưng mình.
“Hộ giá !” Ảnh vệ có người trúng tên bị thương, mắt thấy đối phương lại đổi một đám tiễn thủ mới, dưới tình thế cấp bách cũng chỉ có dùng máu thịt của mình che chắn ở phía trước, để Sở Uyên tranh thủ thêm thời gian trốn thoát.
Đạn pháo mang theo nồng đậm khói đen lăn xuống dốc, chiến mã của Sở Uyên bị thương mắt phải, hí dài ném hai người xuống lưng ngựa. Tứ Hỉ nằm sấp trên mặt đất vội la lên: “Hoàng thượng mau chạy đi, đừng để ý lão nô !”
Sở Uyên giơ kiếm quét ra ánh lửa trước mặt, tiến lên kéo hắn lên một phen, mang theo chạy ra bên ngoài. Từng Tuyên nhìn thấy, hung hăng phun ra ngụm nước miếng lên mặt đất, từ trong tay thân tín tiếp nhận cung tiễn, có ý đồ đưa Sở Uyên vào chỗ chết.
“Cẩn thận !” Ảnh vệ thấy thế hô to lên tiếng, Sở Uyên chỉ cảm thấy sau lưng có tiếng phá gió bén nhọn truyền đến, chỉ kịp đẩy Tứ Hỉ ra một phen, còn phía sau lưng mình lại truyền đến một trận đau nhức.”Hoàng thượng !” Tứ Hỉ hồn phi phách tán, lảo đảo bò lếch tiến lên đỡ lấy hắn.
“Giết cho ta !” Từng Tuyên cầm đao lao xuống núi, đang muốn thừa thắng xông lên, nghênh diện lại bay tới một bố bao, bột phấn bên trong ào ào bay lên mặt, nhất thời giống như là bị trăm ngàn con muỗi nhìn chằm chằm , vừa đau vừa tê vừa ngứa.
“Còn chưa chết đi?” Diệp Cẩn vừa đuổi tới chỉ thấy Sở Uyên trúng tên, lập tức vội vàng bổ nhào đến bên cạnh.
“Hiệp sĩ, hiệp sĩ mau cứu Hoàng thượng a !” Tứ Hỉ công công giống như nhìn thấy ánh rạng đông.
Diệp Cẩn nghe vậy cũng sắp khóc, chút ấy công phu của ta mà cũng gọi là hiệp sĩ, nhiều năm như vậy sao mắt ngươi vẫn còn kém thế?
Mắt thấy Sở Uyên đã hôn mê, Diệp Cẩn cũng không kịp cố kỵ tình huống xung quanh, cắt y phục xử lý miệng vết thương giúp hắn. Ảnh vệ còn đang chiến đấu kịch liệt với phản quân, đối phương giống như thủy triều giết sạch một vòng lại đến một vòng, mắt thấy đã sắp lực bất tòng tâm, Diệp Cẩn ngửa mặt lên trời rống cổ họng: “BẠCH LAI TÀI !”
Tiếng rít gào quá mức rung động, Sở Uyên đang trong cơn mê man cũng run run một chút.
Một lão đầu đáp lại nhảy xuống ngọn cây, giống như thổ hành tôn lộn mèo một vòng, liền giết về phía phản quân, trong tay nhìn như không có bất cứ vũ khí nào, nhưng khắp nơi lại truyền đến một mảnh kêu rên, chỉ trong nháy mắt, liền có hơn phân nửa người bị đứt cánh tay.
“Hiệp sĩ, Hoàng thượng không sao chứ?” Tứ Hỉ công công run run hỏi.
“Không biết, chết thì chết đi.” Diệp Cẩn cắn răng trả lời.
Tứ Hỉ công công suýt nữa lại quỳ gối xuống đất.
Vội vàng giúp hắn băng lại miệng vết thương, Diệp Cẩn đứng lên vội la lên: “Đừng đánh !”
Bạch Lai Tài miệng gặm quả dại, đá một nhóm phản quân cuối cùng xuống núi, rồi sau đó không biết từ nơi nào lấy ra một cổ xe ngựa.
Trong thành không biết còn có bao nhiêu phản quân, loại thời điểm này tất nhiên là phải tìm một nơi yên tĩnh, vì thế Diệp Cẩn quyết định rất nhanh, mang theo Sở Uyên cùng ảnh vệ một đường vào thâm sơn -- Nơi đó có một căn nhà nhỏ, vốn xây để khi nào hái thuốc mắc mưa thì trú qua đêm, lúc này vừa vặn sử dụng.
“Hiệp sĩ, Hoàng thượng hắn không sao chứ?” Dọc đường đi, Tứ Hỉ nói những lời này ít nhất cũng hỏi bảy tám lần.
Nếu không phải khi còn nhỏ thấy hắn bế mình, thì Diệp Cẩn thật sự rất muốn đánh hắn ngất xỉu.
Sở Uyên sắc mặt tái nhợt, y phục bị máu nhiễm hơn một nửa, ngón tay cũng lạnh lẽo. May mắn bên trong nhà gỗ vốn là có không ít dược liệu, Diệp Cẩn nấu nước ấm giúp hắn lau người đổi dược, Bạch Lai Tài lại vòng về thành Vân Thủy lấy không ít y phục chăn đệm và lương khô đến, cùng nhau bận việc suốt mấy canh giờ, cuối cùng mới xử lý xong hết vết thương của mọi người.
Diệp Cẩn canh giữ ở bên cạnh Sở Uyên, thường bắt mạch cho hắn, xác định nhất thời hồi lâu chết không được, mới thở phào nhẹ nhõm.Tứ Hỉ công công nhìn đúng thời cơ, lại nói, “Vị hiệp sĩ này...”
“Sẽ không chết.” Diệp Cẩn lao tâm lao lực quá độ, ngay cả khí lực xù lông cũng không có.
“Không không không, hiệp sĩ hiểu lầm rồi, lúc này là ta muốn hỏi tôn tính đại danh của hiệp sĩ.” Tứ Hỉ khom lưng làm đại lễ, “Lúc nãy đa tạ nhị vị hiệp sĩ ra tay cứu giúp a.”
“Chỉ là việc nhỏ, ta chỉ là đúng lúc nhàn rỗi buồn chán.” Diệp Cẩn bĩu môi.
Tứ Hỉ: “...”
“Ta đi lên núi tìm thử, xem có thể hái được xích hồng đằng không, có thể bổ máu dưỡng thân.” Diệp Cẩn đứng lên, “Nếu công công mệt mỏi, cũng ngủ một giấc đi, hắn nhất thời nửa khắc sẽ không có chuyện.”
“Được được được, làm phiền hiệp sĩ.” Tứ Hỉ vội gật đầu, lại lo lắng nói, “Nhưng nhìn sắc trời như là muốn đổ mưa to.” Trong núi khó tránh khỏi trơn ướt, hơn nữa nhìn tư thế lúc nãy hai bên đánh nhau, hình như là công phu cũng không được tốt lắm.
Diệp Cẩn cũng đã đeo gùi ra cửa.
Bạch Lai Tài không biết đã đi đâu, Tứ Hỉ công công vội vàng để hai ảnh vệ không bị thương theo sau bảo hộ, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Quả nhiên, Diệp Cẩn vừa ra ngoài không lâu, ngọn núi liền đổ mưa to, sét đánh chớp giật oanh oanh liệt liệt từ chân trời đè xuống, khiến đầu người đều run lên. Một lần đi chính là hơn hai canh giờ, Tứ Hỉ ở cửa nhìn quanh ba bốn lần, thẳng đến khi trời hoàn toàn tối đen, Diệp Cẩn mới cả người đầy nước mưa được ảnh vệ nâng về, nói là lúc hái thuốc suýt chút nữa rớt xuống núi.
Tứ Hỉ công công bị hoảng sợ, nhanh chóng nấu nước nóng cho hắn lau người. Diệp Cẩn đầy bụng đều là hỏa, cảm thấy bản thân thật là xui xẻo, lúc trước sau khi đưa tro cốt sư phụ đến chùa miếu, thì nên đổi một con đường trở về Quỳnh Hoa cốc, tới thành Vân Thủy làm gì chứ, vầy thì hay rồi, đụng vào phiền toái quăng cũng quăng không thoát.
Sở Uyên một lần hôn mê chính là suốt hai ngày, buổi chiều ngày hôm nay, Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, theo thường lệ tháo bỏ băng vải để kiểm tra miệng vết thương.
“Hiệp sĩ, hiệp sĩ nhẹ tay một chút.” Tứ Hỉ công công nhìn thấy kinh hãi, “Hoàng thượng nhưng là long thể.” Bôi thuốc từ từ thôi, đừng làm mạnh a.
Diệp Cẩn hừ một tiếng, đưa khăn tay dính đầy thuốc bột ịn xuống.
Tứ Hỉ công công nhìn thấy hít một ngụm khí lạnh.
Sở Uyên cũng ở trong cơn mê man rên một tiếng, sau đó cố sức mở to mắt.
Cảnh tượng rất mơ hồ, như là có người đang nhìn mình, chỉ là trong thời gian nháy mắt, thì lại đổi thành bộ mặt quen thuộc khác.
“Tứ Hỉ.”
“Hoàng thượng, ngài xem như tỉnh rồi a.” Tứ Hỉ công công cơ hồ vui đến nỗi khóc nấc, trong lòng lại buồn bực, đang êm đẹp, vì sao hiệp sĩ lúc nãy còn đang ngồi ở bên giường liền 'vèo' một cái bỏ chạy ra ngoài, tốc độ còn rất nhanh.
Sở Uyên nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, mới nói: “Đây là đâu?”
“Đây là phía sau núi thành Vân Thủy.” Tứ Hỉ đem chuyện xảy ra lúc trước nói đại khái một lần, lại cảm khái nói, “Nhị vị hiệp sĩ này quả thật là người tốt a.” Chỉ là tính tình hơi quái dị, một người thì thường sẽ hừ, một người khác ngay cả bóng dáng cũng không thấy.”Người đâu rồi?” Sở Uyên môi khô nứt, “Trẫm muốn tự mình nói cảm tạ.”
Diệp Cẩn ngồi ở ngoài cửa bĩu môi, ai cần ngươi giáp mặt cảm tạ.
“Hiệp sĩ, hiệp sĩ.” Tứ Hỉ công công ra ngoài gọi, “Hoàng thượng mời ngài đi vào.”
“Ta mới không đi vào !” Diệp Cẩn đứng lên, thản nhiên chui vào xe ngựa.
Tứ Hỉ công công: “...”
Miệng thì nói không gặp, nhưng mạch vẫn là phải chẩn, chung quy bị thương khá nặng. Vì thế một lát sau, Diệp Cẩn lại từ trong xe ngựa chui ra ngoài.
Ảnh vệ vừa vặn đi ngang qua bị dọa nhảy dựng.
“Nhìn cái gì !” Diệp Cẩn chống nạnh giận !
“Không nhìn không nhìn.” Ảnh vệ nhanh chóng cúi đầu.
Diệp Cẩn bao đầu đặc biệt nghiêm kín, chỉ lộ ra hai con mắt bước vào phòng.
Sở Uyên: “...”
Tứ Hỉ công công cũng kinh nghi: “Hiệp sĩ đây là có ý gì?”
Diệp Cẩn giọng ồm ồm nói: “Nhiễm phong hàn.”
Tứ Hỉ công công giật mình.
Sở Uyên vẫn đưa mắt nhìn hắn.
Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, kéo cổ tay hắn qua thử mạch một phen.
“Dám hỏi các hạ, tôn tính đại danh?” Sở Uyên hỏi.
“Ngươi không cần biết ta tên gọi là gì !” Diệp Cẩn nhét tay hắn trở về, thản nhiên đứng lên, tính toán ra ngoài sắc thuốc.
“Điềm nhi?” Sở Uyên nhịn không được, hồ nghi thử.
“Đừng có gọi ghê tởm như vậy !” Diệp Cẩn giận tím mặt.
Sở Uyên cả kinh nói: “Là ngươi thật sao?”
...
...
...
Diệp Cẩn vô cùng bình tĩnh: “Là cái đầu ngươi.”
“Cửu điện hạ?” Tứ Hỉ công công cũng đột nhiên phản ứng kịp, đã nói sao nhìn quen mắt như thế.
“Khụ khụ !” Diệp Cẩn hai mắt chân thành, “Cửu điện hạ là ai?”
“Là thật a.” Tứ Hỉ công công mừng đến suýt khóc.
Sở Uyên cũng tựa vào đầu giường, cười vươn tay về phía hắn.
“Hừ !” Diệp Cẩn xoay người ra khỏi nhà gỗ, ngồi xổm bên vách núi đến tối, mới bị Bạch Lai Tài tìm được mang về.
Sở Uyên đang ở trên giường ăn cháo.
Diệp Cẩn đứng ở cửa, hai mắt tràn ngập u oán.
Kỳ thật ta cũng không phải rất muốn cứu ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng cảm tạ, cũng đừng quấn ta không buông !
Chung quy chúng ta đều không quen.
Sở Uyên xốc lên chăn muốn xuống giường.
“Uy !” Diệp Cẩn lùi lại một bước, cảnh cáo nói, “Nằm xuống !””Điềm -- “
“Điềm cái đầu ngươi !” Diệp Cẩn một chân đạp lên ngưỡng cửa, nhất phái bộ dáng thổ phỉ.
“Vậy cũng nên nói cho trẫm biết, phải xưng hô với ngươi thế nào.” Sở Uyên có chút buồn cười, trong lòng lại có chút ấm áp. Lúc trước khi làm hoàng tử, huynh đệ trong cung tuy nhiều, nhưng ai ai cũng là lòng dạ khó lường, vẫn chưa từng có người giống như hắn, chịu liều mình cứu mình ra.
“Gọi ta Diệp thần y.” Diệp Cẩn suy tư một chút, sau đó trả lời.
“Quá xa lạ.” Sở Uyên nhíu mày.
“Chúng ta vốn dĩ cũng rất xa lạ a !” Diệp Cẩn đặt mông ngồi ở bên giường, “Hôm qua phủ nha còn có người đến soát núi, tuy nói không tìm đến phía sau núi, nhưng vẫn cứ ở nơi này cũng không phải kế lâu dài, bước tiếp theo ngươi tính toán đi đâu?”
Sở Uyên nói: “Không có chỗ để đi.”
Diệp Cẩn: “...”
Đừng nói là ngươi lừa ta nữa nha, thân là Hoàng thượng phải có cốt khí.
“Trẫm luôn coi Từng Tuyên là tâm phúc, vậy mà hắn cũng có thể phản bội, phụ cận thành Vân Thủy này, quả thật không biết còn có thể tin ai được.” Sở Uyên lắc đầu.
Diệp Cẩn ai oán nói: “Một người quen cũng không có?”
“Chuyến này vốn dĩ là tính toán đến thành Thiên Diệp.” Sở Uyên nói.
“Ta mới không đến thành Thiên Diệp !” Diệp Cẩn nghe vậy xù lông.
Sở Uyên bị phản ứng của hắn làm kinh ngạc một chút, nhìn tư thế này, bộ có kẻ thù trong thành Thiên Diệp hả?
“Chỉ có thành Thiên Diệp?” Diệp Cẩn không cam lòng, lại hỏi một lần.
Sở Uyên gật đầu: “Thành Thiên Diệp có Nhật Nguyệt sơn trang, là nhà của Thiên Phàm, Giang Nam này chỉ có một mình hắn, ta tin được.”
“Đã nói với ngươi đừng có Nhật Nguyệt sơn trang.” Diệp Cẩn đứng lên nổi điên đi hai vòng, sau đó một lần nữa ngồi trở lại, “Thôi, ta mang ngươi trở về Quỳnh Hoa cốc, cách chỗ này cũng gần, cũng có thể tiếp tục trị thương.” Thành Thiên Diệp lại xa, dọc đường còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
“Diệp lão cốc chủ gần đây có khỏe không?” Sở Uyên hỏi.
“Ba tháng trước vừa mới cưỡi hạc đến Tây thiên.” Diệp Cẩn trả lời.
Sở Uyên: “...”
“Không có gì phải thương tâm, sư phụ cũng đã hơn một trăm tuổi, là hỉ tang.” Thấy hắn trầm mặc, Diệp Cẩn bĩu môi, hốc mắt lại có chút hồng.
Sở Uyên thấy thế vươn tay muốn an ủi hắn, lại bị đánh một cái.
Thật là, phi thường, phi thường, hung.
Trong hoàng cung tại Vương Thành, Đoạn Bạch Nguyệt đang tựa vào dưới gốc mai, nhìn mây trôi chân trời xuất thần.
Nơi này vốn là lãnh cung, ngày thường hoàn toàn không có ai đến, mỗi ngày khi Tứ Hỉ công công đi qua, cảm thấy thổ nhưỡng rất phì nhiêu, vì thế từ đó về sau nếu Hoàng thượng lại mặt rồng giận dữ, thì cây mai tạm thời sẽ được trồng ở nơi này, sinh trưởng cũng không tồi.Thẳng đến khi trời tối, Đoạn Bạch Nguyệt mới đứng dậy trở về phường gấm vóc. Đoạn Dao đang ngồi ở bên cạnh bàn dùng sức đảo một đống độc thảo, sau khi nhìn thấy hắn khụt khịt mũi nhíu mày: “Ngươi uống rượu ?”
“Ba ly mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao oán niệm: “Ngươi kêu ta mỗi ngày chạy tới Lưu phủ thám thính tin tức, còn mình cư nhiên chạy đi uống rượu?”
“Có thám thính được gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Đoạn Dao trả lời: “Cái gì cũng không thám thính được.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Còn không bằng ta đi uống rượu.”
Đoạn Dao suýt chút nữa nhét độc thảo vào miệng huynh trưởng kính yêu của mình.
“Bất quá kêu ngươi đi, cũng không phải muốn nghe được cái gì, Lưu phủ nhiều năm rắc rối khó gỡ ở Vương thành như vậy, sao có thể chỉ trong vài ngày ngắn ngủi ngươi có thể nhìn ra manh mối được chứ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là mấy ngày gần đây Sở Hoàng không có ở Vương thành, nhìn xem bọn họ có dị động khác hay không thôi.”
“Có dị động thì sao?” Đoạn Dao hỏi, “Ngươi còn muốn quản?”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại: “Sao ta lại không thể quản?”
Đoạn Dao nhíu mày: “Chuyện này lại không có liên quan đến chúng ta, cần gì phải vô duyên vô cớ lây dính máu tanh lên người.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Trong triều này ai làm Hoàng thượng, đối bộ tộc Tây Nam mà nói, có quan hệ rất lớn.”
Đoạn Dao nằm sấp ở trên bàn ngáp một cái, hiển nhiên không có bất cứ hứng thú với vấn đề này.
“Vương gia.” Đoạn Niệm ở ngoài cửa nói, “Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, Thẩm tướng quân tựa hồ trở lại.”
“Quả nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt đối với chuyện này ngược lại là không có bất cứ ngoài ý muốn, “Người ở đâu?”
“Ngân hàng tư nhân Nhật Nguyệt, vẫn chưa trở về phủ tướng quân.” Đoạn Niệm nói, “Vương gia muốn đi gặp hắn à?”
Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy bội kiếm trên bàn, sải bước ra ngoài.
Trong ngân hàng tư nhân Nhật Nguyệt, Thẩm Thiên Phàm đang đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, để hạ nhân xử lý miệng vết thương. Một đường kiếm thương từ ngực kéo dài đến bụng, máu nhiễu đầy đất, vừa nhìn cũng khiến lòng người ta run lên.
Trong viện truyền đến một tiếng vang trầm thấp, rồi sau đó là tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ: “Ai !”
“Thẩm tướng quân.” Đoahn Bạch Nguyệt đứng ở trong viện.
Đúng như dự đoán... Thẩm Thiên Phàm khoác ngoại bào, mở cửa mời hắn tiến vào.
“Tướng quân bị thương?” Đoạn Bạch Nguyệt có chút ngoài ý muốn.
“Thời điểm sắp vào thành, bị phục kích.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Đối phương tổng cộng có ba mươi người, hiện đã toàn bộ mất mạng.”
“Người Lưu phủ?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Thẩm Thiên Phàm nói: “Tây Nam vương còn chưa nói, vì sao sẽ vô cớ xuất hiện ở Vương thành.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sở Hoàng không nói cho tướng quân biết?”
Thẩm Thiên Phàm lắc đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy bổn vương cũng không nói.”
Thẩm Thiên Phàm: “...”
“Tuy ta không biết bước tiếp theo tướng quân muốn làm gì, nhưng có một việc tốt nhất phải nói cho tướng quân biết sớm một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Biên cảnh Tây Bắc e là sắp xảy ra náo loạn.”
Thẩm Thiên Phàm nghe vậy nhíu mày.
“Năm đó tiên hoành Sở thị vì đề phòng quyền thế Lưu gia quá lớn, ước chừng mất hết hai mươi năm, mới từng bước thu hồi binh quyền ở Đông Bắc, bất quá hắn đại khái không nghĩ đến, trong hai mươi năm đó, cũng đủ để Lưu Cung âm thầm bố trí, dần dần khống chế thế cục Tây Bắc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Đoạn vương là nói đóng quân Tây Bắc Đại Sở ta?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.
“Không phải Sở quân, mà là dị tộc.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “A Nỗ quốc Sa Đạt chỉ là một quân cờ, mà chủ tử thật sự của đám kỵ binh kia dũng mãnh thiện chiến Tây Bắc kia, ở Lưu phủ.”
Thẩm Thiên Phàm biến sắc.
“Bây giờ Sa Đạt ở Vương thành, người của ta đang theo dõi hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sở Hoàng không ở trong cung, Lưu Cung hẳn là muốn mượn cái chết của Cổ Lực, để lấy cớ gây khó dễ cho triều đình.”
“Vừa nãy trên đường có người ám sát ta, nói vậy từ lâu Lưu Cung đã đoán ra được một vài chuyện.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Thế cục nguy hiểm, ta muốn lập tức tiến cung.”
“Có cần bổn vương ra tay tương trợ không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Thẩm Thiên Phàm nói: “Hoàng thượng có chỉ, nếu Đoạn vương rảnh rỗi không có việc gì làm, thì hảo hảo ở trong nhà đợi đi, đừng có chạy loạn khắp nơi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày: “Cũng không nói không thể giúp.”
Thẩm Thiên Phàm xoay người lên ngựa, một đường chạy đến đại nội hoàng cung.
Trong khách điếm, Đoạn Dao vừa mới mơ mơ màng màng ngủ, thì lại bị người từ trên giường xách lên, suýt nữa bật khóc.
“Ban sáng còn đang sầu không tìm được người dưỡng cổ.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ khuôn mặt hắn, “Tỉnh táo lại một chút, mang ngươi đi bắt vài tên!”
Trong Lưu phủ, Lưu Phú Đức vội vàng nói: “Lần này Thẩm Thiên Phàm đột nhiên trở về, tất nhiên là nhắm về phía Lưu phủ, không biết phụ thân có tính toán gì không?”
Lưu Cung ngồi ở ghế thái sư, sắc mặt âm trầm không nói một lời.
Lưu Phú Đức gấp đến độ thẳng giậm chân: “Phụ thân, thế cục bây giờ không phải ngươi ta muốn phản, mà là triều đình muốn diệt trừ tận gốc a !”
“Hoảng cái gì.” Lưu Cung đứng lên, “Đi gọi Tam thúc ngươi đến đây.”
“Dạ !” Lưu Phú Đức nghe vậy nhanh chóng xoay người chạy ra bên ngoài, lại suýt nữa va phải quản gia.
“Thiếu gia thiếu gia, xin lỗi.” Quản gia chạy đến mức không kịp thở, cũng không kịp quan tâm các chuyện khác, chỉ cầm thư ở trong tay trình lên trước, “Thành Vân Thủy đưa tới, hình như là xảy ra chuyện.”
Lưu Cung mở xi dán ra, đại khái quét mắt nhìn phong thư một lần, sau đó liền biến sắc. Qua hồi lâu, mới hung hăng vỗ bàn một cái, nói: “Người đâu ! Theo ta tiến cung !”