Lúc hai người tới nơi thì Diệp Cẩn vẫn đang ngồi xổm trên boong thuyền nghiên cứu tấm ván gỗ Thẩm Thiên Phong mang về, cùng với chiếc thuyền nhỏ Đoạn Bạch Nguyệt chèo về. Ôn Liễu Niên thì lại nắm một cây gậy gỗ đâm đâm hai con cá lớn trong túi lưới—-đều vì thiếu nước mà không có chút tinh thần nào, thoạt nhìn nửa chết nửa sống.
” Hoàng thượng, Tây Nam Vương.” Thẩm Thiên Phong đang đứng tựa người trên cửa: ” Tiểu Cẩn và Ôn đại nhân nghiên cứu nãy giờ, nhưng tạm thời vẫn không phát hiện ra được manh mối gì.”
” Vất vả rồi.” Sở Uyên đi vào khoang thuyền: ” Nếu mệt mỏi quá thì cứ trở về nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc cũng có thể khiến đầu óc tỉnh táo hơn.”
” Chỉ có thể nhìn ra được thứ gỗ này tối màu hơn những loại gỗ bình thường khác một chút.” Diệp Cẩn nói: ” Đại khái là vì đã ngâm trong nước biển quá lâu, lại phơi nắng phơi gió cả ngày nên chỉ có thể ngửi được mùi của biển, hoàn toàn không phân định được mùi dược liệu mà bọn chúng tẩm lên.”
” Con quái ngư kia thì sao?” Sở Uyên lại hỏi.
” Bẩm Hoàng thượng, trước đây chưa từng thấy loài này.” Ôn Liễu Niên nói: ” Nhưng dưới biển sâu có vô vàn loài vật kì quái, chưa từng thấy cũng không có gì phải ngạc nhiên. Trong miệng con cá này có hơn mười hàng răng sắc nhọn, có thể dễ dàng cắn thủng cả tấm ván gỗ dày bình thường, nhưng lại không có độc, chỉ là tính tình cực kì hung hãn nóng nảy.”
” Dù không có độc thì cũng không dễ gì xông qua bầy cá được, số lượng quá nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Huống chi dù có thể xông qua được thì cũng phải tiêu hao rất nhiều tinh lực, hao binh tổn tướng chỉ vì một bầy cá như vậy cũng không đáng.”
” Được rồi.” Sở Uyên rút tấm ván gỗ trong tay Diệp Cẩn đi, giúp hắn sửa snag lại mái tóc: ” Nghe lời, theo Thiên Phong về phòng nghỉ ngơi đi, nhìn vẻ mặt ngươi đau khổ thù hận như vậy, còn tưởng ngươi muốn cắn thứ đồ chơi này một ngụm nữa.”
” Biết đâu như vậy cũng được a.” Diệp Cẩn quét mắt về phía mép thuyền nhỏ, hay là liếm một chút? Tất nhiên việc này đích xác có chút buồn nôn.
Nhìn hắn vẻ mặt thì ghét bỏ nhưng lại rất nóng lòng muốn thử, Thẩm Thiên Phong thấy đầu đau như muốn nứt ra, trực tiếp nhấc bổng hắn lên ôm ra ngoài.
” Ôn ái khanh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Sở Uyên nói: ” Phải đánh trận nhưng cũng phải ngủ, những người tập võ dù sao thân thể vẫn tốt hơn, khanh là văn nhân, gắng gượng hoài như vậy cũng không được.”
Ôn Liễu Niên mau chóng nói: ” Không sao, vi thần ăn nhiều lắm.”
Triệu Việt: “….”
Sở Uyên bảo Triệu Việt đưa Ôn Liễu Niên trở về chỗ ở, ngồi xổm xuống quan sát con cá lớn kia một trận, sau đó đứng dậy nói: ” Đi thôi, chúng ta cũng về phòng.”
” Từ cổ chí kim, Hoàng đế như ngươi vậy e là chỉ có một người.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo gương mặt hắn.
” Ta thế nào?” Sở Uyên không hiểu.
” Không chỉ phải quan tâm quốc gia đại sự, mà còn phải hối thúc thần tử đi ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thật không biết là phải khen ngươi hay là chế nhạo ngươi nữa.”
” Có gì đáng cười đâu, đây là phúc phận của Đại Sở.” Sở Uyên cười cười: ” Thay vì thúc giục toàn bộ văn võ trong triều thức dậy làm việc, ta càng muốn cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều hơn.”
” Ta có phải là phúc phận của Đại Sở hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi. (ca thật hết thuốc chữa :)))))
” Ngươi không chỉ đơn thuần là phúc phận của Đại Sở, mà còn là phúc phận của ta.” Sở Uyên đưa hai tay ôm má hắn: ” Vậy ta thì sao?”
” Ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng: ” Ngươi là tiểu tức phụ của ta.”
” Hỏi một đằng trả lời một nẻo.” Sở Uyên dùng cái trán cụng cụng ngực hắn: ” Được rồi, trở về thôi.”
” Không xem con cá này nữa ư?” Đoạn Bạch Nguyệt dắt tay hắn về chỗ ở: ” Cũng tốt, sáng mai lại xem cũng không muộn. Thật ra cũng không cần lo lắng quá mức, dù hung dữ hơn nữa thì cũng chỉ là bầy cá mà thôi, không tính là khó đối phó, ngươi tin hay không, nếu đồ chơi này đem kho ăn ngon thì có lẽ ngay cả Ôn đại nhân cũng có thể tay không giết được bảy tám con.”
Tứ Hỉ mở cửa cho hai người, nghe được một câu như vậy cũng lén lút trộm cười. Vội vàng phân phó nội thị chuẩn bị nước nóng đưa tới, sau khi súc miệng xong, Sở Uyên lại kéo Đoạn Bạch Nguyệt kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới một lượt, xác định không bị vết thương gì, mới hài lòng kéo chăn đắp lên người hắn: ” Ngủ đi.”
” Không thưởng gì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người chống đầu nhìn hắn: ” Một mình ta xâm nhập địch doanh, dùng một chiêu chặt đứt cánh tay của thủ lĩnh phản quân, truyền kỳ khó tin như vậy, nếu viết rồi đưa vào gánh hát cũng có thể hát ba ngày.”
” Ngươi là một mình chặt đứt cánh tay của Hắc Nha, năm đó Tần Cung chủ là một mình đánh lui mấy bạn kỵ binh Mạc Bắc.” Sở Uyên vươn ra một ngón tay,chống lên chóp mũi càng lúc càng có xu hướng lại gần của hắn: ” Làm sao bây giờ, so ra thì dường như Tần Cung chủ lợi hại hơn người nào đó một chút rồi.”
” Ai nói năm đó Tần huynh đi một mình? Lúc đó hắn còn dẫn theo Thẩm công tử.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm cổ tay Sở Uyên: ” Có người thương ở bên cạnh tất nhiên phải khác rồi.” Ăn cũng có thể ăn nhiều thêm ba chén, giết địch cũng giống vậy.
” Là như vậy sao?” Sở Uyên suy nghĩ một chút: ” Hay là lần sau ta đi cùng ngươi?”
” Vậy cũng không được, Thẩm công tử chỉ thuộc về một người, ta lại phải cùng khắp thiên hạ này phân chia một người.” Đoạn Bạch Nguyệt lồng mười ngón tay hai người lại với nhau: ” Tần huynh có thể tùy tâm sở dục, ta thì không được, ngươi không thể gặp một chút nguy hiểm nào.”
” Ngươi có biết hay không…” Nghe hắn nói thế, Sở Uyên giật mình: ” Hơn hai mươi năm trước, lúc mới gặp nhau kia, tính tình của ngươi thật ra không khác Tần Thiếu Vũ hiện tại là mấy.”
” Ta có thể xem lời này của ngươi là tổn thương Tần huynh không?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Năm nay hắn bao nhiêu tuổi rồi, ngươi lại đem so với ta lúc chín tuổi.”
” Ngươi biết ý ta là gì mà.” Sở Uyên nắm mũi hắn.
” Ngươi muốn hỏi ta, sau này có hối hận không ư?” Đoạn Bạch Nguyệt vòng tay qua lưng hắn ôm hắn vào lòng: ” Nói ngươi là tiểu ngốc, thì ra cũng thật khờ, chuyện này mà cũng có thể suy nghĩ lung tung như vậy sao? Tính tình mỗi người đều sẽ thay đổi theo thời gian, ngươi thích ta hôn ngươi ôm ngươi như bây giờ, hay là thích ta làm ngươi bị thương làm ngươi tức giận như năm đó?”
” Nhưng ta càng muốn ngươi được sống vui vẻ thoải mái hơn.” Sở Uyên nói.
” Thế nào mới gọi là vui vẻ thoải mái? Rốt cuộc thì ngươi thấy ta sống nghẹn khuất ngột ngạt chỗ nào?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, lại nghiêm túc nói: ” Huống chi dù Tần huynh được sống tự do tự tại, nhưng cũng không có gì đáng để ước ao, ít nhất huynh ấy không thể dùng tổ yến súc miệng được.”
Sở Uyên nhắc nhở: ” Ngươi cũng không thể!”
Đoạn Bạch Nguyệt hắng giọng hắng giọng: ” Toàn bộ bạc của tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần đều chỉ dùng để nuôi một mình ta, chẳng lẽ không phải là nên xa xỉ một chút sao? Lần trước Tứ Hỉ còn nói với ta là trên giường trên mặt đất đều sẽ rải đầy trân châu.”
Sở Uyên nói: ” Nghĩ thật đẹp.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay nhéo lên lưng hắn một cái.
Sở Uyên cười né tránh, hai người nằm trên giường náo loạn hồi lâu, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Chơi đến mệt mỏi rồi Đoạn Bạch Nguyệt mới kéo chăn bao lấy hắn, nói: ” Ngủ đi.”
” Ngày mai nhớ gọi ta dậy sớm.” Sở Uyên nói: ” Trong quân còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.”
” Được, có điều ngươi tin hay không, bảo đảm sáng mai không cần ta gọi ngươi cũng có thể tự mình mở to mắt tỉnh dậy.” Đoạn Bạch Nguyệt oán giận: ” Đã không cần thượng triều rồi, cũng không biết làm biếng một chút.”
Sở Uyên chôn mặt vào lồng ngực của Đoạn Bạch Nguyệt, mới đầu vẫn còn muốn trò chuyện vài câu, vậy mà bất tri bất giác lại ngủ say. Đoạn Bạch Nguyệt nằm bên cạnh hắn, vốn dĩ vẫn còn có chút lo lắng, sợ cảnh bầy cá cắn xé phản quân và mặt biển nhuộm đỏ máu hôm nay lại sẽ thức tỉnh ma chướng trong lòng hắn lần nữa, nhưng giờ thấy hắn ngủ say sưa, hô hấp ổn định thì cũng yên tâm, phất tay tắt ánh nến, một lần nữa ôm chặt hắn vào lòng.
Đêm nay mọi người đều ngủ ngon. Tuy rằng trận đánh đầu tiên với phản quân có chút quái dị nhưng cũng coi như quân mình thắng, hơn nữa nhìn đội thuyền hôm nay Hắc Nha dẫn tới thì phần trang bị cũng không hoàn mỹ được như tin đồn, chỉ cần giải quyết xong chuyện bầy cá thì chiến dịch này hầu như có thể gọi là cối giã được rồi, bởi vậy cũng không có gì đáng để lo lắng đến mức ngủ không yên —- ngoại trừ Diệp Cẩn. Hắn gần như rơi vào những cơn mộng mị suốt cả đêm, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, nói: ” Ta lại tới xem tấm gỗ kia một chút.”
Thẩm Thiên Phong ôm hắn vào lòng dỗ dành: ” Ngươi bình tĩnh một chút đã.”
” Ta rất bình tĩnh a.” Diệp Cẩn dày xéo gối đầu.
” Hãy nghe ta nói.” Thẩm Thiên Phong để hắn nằm lại một tư thế thoải mái hơn : ” Sở quân trên dưới cũng có mười mấy vạn người, cho dù gặp phải bất cứ phiền phức gì thì tất nhiên cũng sẽ có người có khả năng ra mặt giải quyết được, có thể là Tướng quân, cũng có thể là một binh sĩ bình thường, có thể là dùng mưu lược, cũng có thể là dùng phương pháp bí truyền của địa phương nào đó, cho nên tất cả những thứ ngươi cho là trở ngại kia thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, hiểu không?”
” Nhưng đây là chuyện về dược thảo.” Diệp Cẩn nói.
” Dược thảo thì sao? Chẳng lẽ ngươi là đại phu duy nhất trong quân doanh Đại Sở này ư?” Thẩm Thiên Phong cười cười: ” Tất cả mọi người đều đang tìm cách giải quyết, nhưng cũng chỉ có một mình ngươi không ăn không ngủ.”
” Chuyện này không giống, bọn họ là đại phu, còn ta là thần y.” Diệp Cẩn níu cổ áo hắn.
” Phải phải phải, ngươi là thần y.” Thẩm Thiên Phong ôm lấy bờ vai xích lõa của hắn: ” Nghe lời, ngủ thêm một canh giờ nữa rồi ta sẽ đánh thức ngươi dậy.”
” Cũng được.” Diệp Cẩn ngáp một cái, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Chẳng qua là còn chưa kịp ngủ say thì bên ngoài lại truyền tới tiếng động.
“Tiểu Cẩn.” Sở Uyên gõ cửa: ” Dậy chưa?”
” Có manh mối rồi sao?” Diệp Cẩn lập tức từ trên giường bò dậy, khoác áo ngoài ra mở cửa, chỉ thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng dựa vào lan can, tay bưng một khay bánh bao ăn.
Diệp Cẩn: “….”
” Dường như chúng ta đã quấy rầy đến ngươi rồi.” Sở Uyên nói: ” Nhưng mà có chuyện tốt.”
Diệp Cẩn hạ thấp giọng, ghé vào tai hắn thần bí vạn phần hỏi: ” Hói thật rồi đó hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt : “Khụ!”
” Liên quan tới tấm ván gỗ kia.” Sở Uyên nói: ” Đã được ngâm qua thuốc gì, nếu như không tra được thì tạm thời không cần tra nữa.”
Diệp Cẩn nghi hoặc: ” Ý của ngươi là mặc kệ sao?”
” Phỉ Miễn quốc có rất nhiều loại vu dược, cho dù tra ra được cũng chưa chắc là đã có thể tìm được thuốc có sẵn, huống chi muốn dùng lại thứ đó tẩm lên hết toàn bộ chiến thuyền của chúng ta thì chắc chắn phải cần một lượng cực lớn, cách này không quá thức tế.” Sở Uyên nói: ” Vừa rồi lúc chúng ta tán gẫu thì vô tình tìm được một biện pháp khác.”
” Là gì vậy?” Diệp Cẩn hỏi tiếp.
” Trước khi dẫn bầy quái ngư kia tới, đối phương đã trút xuống biển mấy trăm sọt cá Đinh, chính là vì muốn mượn lúc bọn chúng cắn giết lẫn nhau tạo ra mùi máu tanh có thể thu hút được bầy cá tới.” Đoạn Bạch Nguyệt để cái khay sang một bên: ” Điều này chứng tỏ một chuyện, đó là chỉ khi bầy quái ngư kia cảm nhận được vị máu tanh trong nước biển thì mới có thể kéo nhau bơi tới điên cuồng tranh đoạt. Lý do bọn chúng tấn công thuyền của chúng ta cũng là bởi vì thân thuyền bằng gỗ ngâm trong biển nhuộm máu nên cũng thấm vị máu.”
” Cho nên vấn đề mấu chốt ở đây không phải là thân thuyền của đối phương có được tẩm thuốc hay không, mà là mùi máu tanh đã đưa bầy cá tới.” Diệp Cẩn nói theo.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Địch quân dùng thứ gỗ gì đóng thuyền, dùng thuốc gì tẩm thuyền, những điều này thật ra không cần phải nóng vội. Chúng ta chỉ cần nghĩ ra biện pháp nào đó, có thể khử đi mùi máu tanh trong nước biển là được, tất nhiên khi đó bầy quái ngư kia cũng không cần xông tới cướp mồi, chiến đội của chúng ta cũng có thể dễ dàng xông qua.”
” Chuyện này sao….” Diệp Cẩn xoa xoa cằm.
” Như thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Diệp Cẩn vỗ ván cửa một cái: ” Ta cần ba ngày.”
” Ba ngày thì ba ngày, có điều lần này Cốc chủ cũng không cần phải vất vả một mình, còn có Dao nhi nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Hắn có cả một hũ trùng bảo bối, ít nhiều gì cũng phải phát huy chút công dụng.”
Thị vệ của Tây Nam Phủ đang canh chừng phòng ngủ của Đoạn Dao, thấy Vương gia nhà mình cùng Hoàng thượng tới thì vội vàng hành lễ, sau đó nói tối qua Tiểu Vương gia đi hơn nửa đêm mới trở về, lúc này vẫn chưa rời giường.
“Lại đang làm cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đẩy cửa ra, chỉ thấy Đoạn Dao đang nằm lì trên giường, ôm chăn vù vù ngủ say.
Sở Uyên bước tới nhéo nhéo má hắn: ” Tới giờ ăn điểm tâm rồi.”
Đoạn Dao mơ mơ màng màng ngồi dậy: ” A?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Người tập võ, nửa phần cảnh giác cũng không có.”
Đoạn Dao ngáp một cái, nhắm mắt lại ậm ờ giải thích: ” Ta đã sớm nghe được, biết là ngươi và tẩu tẩu.”
Đoạn Bạch Nguyệt : “Khụ!”
Sở Uyên trừng hắn một cái.
Trong lòng Tây Nam Vương rất khó chịu, dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, ta cực kì vô tội a, chuyện này có liên quan gì đến ta đâu.”
“Sao vậy?” Đoạn Dao vặn eo duỗi người.
” Cho mượn Lam Kiếm Trùng của ngươi dùng một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt rất trực tiếp.
Đoạn Dao lập tức trợn to hai mắt, hoàn toàn thanh tỉnh.
Sở Uyên nói: ” Xem ra là thứ gì đó khó lường rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay.
Đoạn Dao khụt khịt mũi, thầm nghĩ hay là mình lập tức òa khóc một trận vang trời đi — dù sao tẩu tẩu cũng rất yêu thương mình, có lẽ sẽ giúp mình ngăn cản ca ca cầm thú.
” Không được làm rộn.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ đầu hắn một cái: “Chuyện này rất quan trọng, liên quan đến việc phá trận.”
” Sao?” Đoạn Dao chỉnh đốn lại tâm tình một chút, hỏi: ” Phá trận gì?”
Sở Uyên kể đại khái mọi chuyện cho hắn nghe.
” Như vậy a.” Đoạn Dao rất sảng khoái: ” Tất nhiên là có thể.” Nói xong lại vội vàng bổ sung: ” Nhưng mà dùng xong phải trả lại cho ta.”
Sở Uyên cười: ” Gì thế? Chẳng lẽ còn sợ Tiểu Cẩn cướp đi tiểu trùng bảo bối của ngươi sao?”
” Không phải Diệp đại ca.” Đoạn Dao dùng ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn ca ca thân yêu của mình, chuyện như vậy từ bé đến giờ cũng không phải chưa từng xảy ra, không thể không đề phòng.
Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười hiền lành, hết sức hiền lành: “Không phải là Diệp Cốc chủ, vậy thì là ai?”
Đoạn Dao liều mạng ôm cứng cánh tay tẩu tẩu.
Một khắc sau, Tây Nam Vương bị thiên tử Đại Sở đuổi ra khỏi cửa.
Thị vệ nhìn về phía Vương gia nhà mình, trong mắt tràn đầy đồng tình.
Đoạn Bạch Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, tiểu quỷ chết tiệt!
Đoạn Dao lấy ra một hũ nhỏ, bên trong là một con bọ cánh cứng màu xanh lam, to khoảng chừng nửa bàn tay xòe ra, xung quanh là những chân nhỏ có gai nhọn màu đen, đôi mắt đỏ như màu máu. Sở Uyên chỉ nhìn một cái cũng đã thấy sau lưng tê dại: ” Đây chính là Lam Kiếm Trùng?”
” Con này vẫn chưa phải là hàng cực phẩm, nhưng cũng đã không tệ rồi.” Đoạn Dao nói: ” Ngay cả ca ca cũng rất thích.”
Sở Uyên ở trong lòng ghét bỏ, đồ chơi này có gì hay đâu mà thích!!!
” Ta mang nó đi tìm Diệp đại ca đây.” Đoạn Dao rửa mặt qua loa một chút: ” Hoàng thượng cứ yên tâm, có Lam Kiếm Trùng này, phần lớn mùi máu tanh đều có thể bị trừ khử.”
Sở Uyên gật đầu, cũng theo hắn ra khỏi khoang thuyền.
Đoạn Dao nhanh chân chạy về phía phòng thuốc tìm Diệp Cẩn. Đoạn Bạch Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi biến mất hoàn toàn rồi lập tức giải thích: ” Ta cũng không thích con trùng kia.”
” Thích thì cứ thích đi, Tây Nam Phủ vốn là ổ trùng.” Sở Uyên buồn cười: ” Cũng không phải lén lút sau lưng ta thích cô nương nhà ai, có gì mà phải hoảng hốt.”
” Tương lai ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ xung quanh nơi ở của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay thề thốt: ” Tuyệt đối sẽ không có con trùng nào.”
Sở Uyên nhướng mi nhìn hắn: ” Nơi ở của ta?”
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức sửa lại: ” Chúng ta.”
” Hoàng thượng, Vương gia.” Tứ Hỉ công công từ xa xa chạy tới, thở hồng hộc nói: ” Nam sư phụ đưa tới một chiếc thuyền, nói là muốn Vương gia đích thân đến nhận.”
” Sư phụ?” Đoạn Bạch Nguyệt mừng rỡ: ” Người đâu rồi? Không đi theo tới sao?”
Tứ Hỉ công công lắc đầu: ” Không có, chỉ thuê một người chèo thuyền, còn gửi một phong thư.”
Đoạn Bạch Nguyệt mở giấy viết thư ra, cả tờ giấy đều là chữ viết hình vẽ vô cùng cẩu thả và vết mực lem, cho dù có người muốn ngụy tạo thì chỉ sợ cũng không đủ “trình độ” để ngụy tạo, đích xác là tự tay cầm bút viết.
” Đây là ý gì vậy?” Sở Uyên cũng ghé đầu vào xem, đưa tay chỉ vào một hình vẽ trên giấy, nét bút ngoằn ngoèo, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được hình người.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có lẽ là vị hải ngoại tiên nhân kia.”
Sở Uyên cả kinh nói: ” Ngươi xem hiểu thật ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đoán mò đó.”
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt lại nhìn khắp lá thư một lượt, nói: ” Trên thuyền là thứ tốt sư phụ đưa từ nơi khác tới, nhưng cũng không nói rõ là thứ gì.”
Sở Uyên nói: ” Nam sư phụ đã hành tẩu trên giang hồ từ khi còn trẻ, những cảnh đời người nhìn thấy cũng nhiều vô số kể, nếu lão nhân gia đã nói là “thứ tốt” thì chắc cũng sẽ không đến nỗi nào.”
” Quản nó là cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt dắt tay hắn: ” Đi xem một chút sẽ biết.”
Diệp Cẩn và Đoạn Dao nghe tin Nam sư phụ đưa tới một thuyền hàng, cũng kéo nhau tới xem náo nhiệt. Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống thuyền nhỏ, vén rèm lên nhìn vào bên trong khoang thuyền, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
” Sao vậy?” Sở Uyên đứng trên thuyền lớn hỏi hắn: ” Là cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, dở khóc dở cười nói: ” Hay là ngươi tự mình tới xem đi.”