【 Chương 20: - Sổ sách riêng 】 Không bằng cùng nhau đi mật thám
***
Người mất tích tên là Tôn Mãn, là một tên du côn lưu manh trong thành, không nhà không cửa cũng không có bằng hữu, bởi vậy cũng không ai biết rõ hắn rốt cuộc mất tích khi nào. Là do hàng xóm nhìn thấy quan phủ dán bảng cáo thị, nói gần đây tất cả dị thường đều cần phải lưu ý nhiều, mới do dự đến phủ nha báo án, để tránh vô tội bị liên lụy.
Hoàng thượng ở thành Đại Nhạn, tất nhiên Từ Chi Thu không dám lười biếng. Chờ đến khi Sở Uyên đi tới quan phủ, nha dịch đã dẫn theo một tiểu quả phụ trở về, nhìn mặt mày đầm đìa nước mắt, run rẩy quỳ gối trên công đường, thấy Hoàng thượng thì càng kinh hoảng hơn, cũng không nói gì khác, chỉ biết dập đầu kêu oan.
Người trong thành đều nhìn thấy, Tôn Mãn và tiểu quả phụ bán đậu hủ này có chút mờ ám, bất quá việc này không liên quan tới mình, cũng không ai muốn đi lo chuyện bao đồng, nhiều lắm ở trà dư tửu hậu trêu ghẹo hai câu. Lần này vừa nghe người mất tích, tất nhiên phản ứng đầu tiên của mọi người đều nghĩ là có liên quan đến nàng.
Thẩm tra được một nửa, lại có vài dân chúng vây xem nhớ ra, nói ngày hôm qua sau giờ Ngọ còn thấy Tôn Mãn ở ven đường lựa chọn mua đồ vật để tặng tình nhân, về sau thì không thấy nữa. Tiểu quả phụ run cầm cập, cũng nói trước đó có hẹn gặp riêng với Tôn Mãn, ai biết đợi cả đêm cũng không thấy người đến, về sau lại nghe nói là thiện đường bị cháy, còn tưởng là hắn là đi xem trò vui, vì chuyện như vậy lúc trước cũng đã từng xảy ra rồi, cũng không để ở trong lòng, chuyện còn lại thật sự không biết.
“Trên người Tôn Mãn có đặc thù gì không?” Sở Uyên hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, người này là lưu manh trong thành, năm ngoái vì đùa giỡn trêu ghẹo nữ tử nhà lành từng bị người chém trúng đùi phải, sau khi khỏi bệnh, bước đi trở nên có tật.” Từ Chi Thu nói.
Sở Uyên gật đầu, sau khi nói nhỏ bên tai Tứ Hỉ hai câu, liền dẫn người đến thiện đường.
Hai mươi sáu thi thể vẫn như trước đặt chỉnh tề ở trong viện, chỉ chốc lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt cũng chạy tới.
“Lúc trước từng nói, thi thể nào khác với những người còn lại?” Sở Uyên hỏi.
“Ngoài cùng bên trái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tứ Hỉ mới vừa nói trong thành này có một tên lưu manh mất tích, là hắn hả?”
“Tám chín phần là vậy.” Sở Uyên vươn tay muốn xốc vải trắng lên, lại bị nắm chặt cổ tay.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn điều tra cái gì, giao cho ta là được.”
“Người mất tích tên là Tôn Mãn, thân hình cao to, khoảng ba mươi tuổi, xương đùi phải có vết thương.” Sở Uyên rút tay về, cũng không kiên trì muốn tận mắt nhìn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra thi thể kia một lần, đầu gối bên phải, quả nhiên có một vết thương cũ đã biến hình do dao chém.
“Vậy hẳn là không sai rồi.” Sở Uyên nhíu mày, “Bất quá trong thành chỉ mất tích một người, ngoại trừ Tôn Mãn, hai mươi lăm thi thể còn lại là ai? Còn nữa, những lão nhân trong thiện đường đang ở đâu?””Ngươi ta đều là mới tới thành Đại Nhạn, có một số việc, người trong nha môn tri phủ mới có thể rõ ràng nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không bằng đến thư phòng phủ nha xem trước? Nơi đó có nhiều ám cách, nói không chừng sẽ có phát hiện.”
“Phải làm sao mới có thể mở cơ quan?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Có một biện pháp, không ngại thử một chút xem.”
Lúc xế chiều, một người trẻ tuổi bị dẫn tới dịch quán, nhìn dáng dấp rất đoan chính, vẻ mặt dễ ngượng ngùng, lòng bàn tay đều là vết chai sần. Hắn chính là thợ mộc tốt nhất trong thành - Thiên Vũ, vốn là đang đóng quan tài cho mấy lão nhân trong thiện đường, nhưng chẳng biết vì sao lại bị mang đến nơi này, càng không nghĩ tới sẽ được tận mắt gặp Hoàng thượng, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ bất an.
Sở Uyên ra hiệu hắn bình thân, cho ngồi xuống ghế, lại gọi Tứ Hỉ dâng trà.
Thiên Vũ thụ sủng nhược kinh, cả người cũng càng thấp thỏm.
Mà cùng lúc đó, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đang ở trong thư phòng phủ nha, đem một bình nhỏ nhắn mộc mọt trùng vung tiến vào khe hở ám cách. Không quá ba ngày, những con trùng nhỏ này sẽ ăn khoảng hơn một nửa số gỗ, người ngoài chỉ có thể cho là con mối nháo, sẽ không nghĩ tới là có người cố ý gây ra.
Từ Chi Thu vẫn như trước tâm thần không yên, ngược lại là không quan tâm đến chuyện Tôn Mãn ly kỳ mất tích, tóm lại chỉ là một tên côn đồ cắc ké mà thôi, chết cũng chết rồi, không coi là chuyện lớn. Chuyện hắn thật sự lo lắng, là không biết bước tiếp theo Thiên Sát giáo còn có mục đích gì, lại muốn mượn chuyện này cưỡng ép mình làm những gì.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn luôn trông chừng hắn đến trời tối, thấy tất cả như thường, mới ra ngoài phủ trở về dịch quán.
Sở Uyên khoác ngoại bào, đang uống thuốc.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, tiến lên ngồi ở bên giường: “Không thoải mái à?”
“Hồi Tây Nam Vương, Hoàng thượng cũng không có việc gì.” Tứ Hỉ công công vội vàng nói, “Chỉ là buổi tối không ngủ ngon, Diệp cốc chủ liền bốc mấy thang thuốc, căn dặn cứ cách mười ngày thì uống một lần.”
“Nếu thân thể đã không có chuyện gì, sao lại ngủ không ngon.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận bát rỗng từ trong tay hắn
“Trong nha môn sao rồi?” Sở Uyên hỏi.
Tứ Hỉ thức thời lui ra.
“Nhiều lắm ba ngày, Từ Chi Thu e là sẽ tìm thợ thủ công khắp thành xây lại thư phòng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Thiên Vũ là thợ mộc tốt nhất trong thành này, không lý nào sẽ không được mời đến phủ.”
“Tin được hắn không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tất nhiên.”
Sở Uyên gật đầu: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Chỉ một chữ 'Ừm' thôi hả, không muốn hỏi vì sao lại tin hắn à?”
“Không muốn.” Sở Uyên lười biếng dựa về đầu giường.”Cũng đúng, trong lòng đè nặng quá nhiều chuyện, bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó.” Đoạn Bạch Nguyệt đắp kín chăn cho hắn, “Ngủ đi, lát nữa ta sẽ trở lại.”
Sở Uyên nghiêng người quay lưng về phía hắn, nghe lời nhắm mắt lại, đại khái là bởi vì ngấm thuốc, trong chăn lại rất ấm áp, không lâu sau thì hô hấp lâu dài lên. Trong mộng, khóe môi như là truyền đến độ ấm nhợt nhạt, lông mày không tự chủ nhíu lại, nhưng tựa hồ đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Sau khi trở lại khách điếm, Đoạn Niệm đang ở trong phòng.
“Điều tra được gì rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Bẩm vương gia, người của chúng ta cả ngày đều ở khắp các quán trà, mượn chuyện làm sinh ý mua bán bàn ghế bắt chuyện với dân chúng.” Đoạn Niệm nói, “Nghe qua danh tiếng Từ Chi Thu ở trong thành không tính là xấu, coi như không có đại công cũng không có lỗi lớn, nhiều nhất chỉ là hơi phong lưu háo sắc một chút, không giống như là vị quan hồ đồ bị người khác thao túng.”
“Chỉ có những chuyện này?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn.
“Còn một việc nữa, trong thành này có vài gia đình, đàn ông trong nhà đều nói muốn ra bên ngoài làm ăn lớn, đã hai ba năm chưa trở về.” Đoạn Niệm nói, “Chỉ là không ngừng sai người đưa ngân phiếu về nhà, xác thực kiếm được không ít tiền, hàng xóm đỏ mắt hỏi thăm dồn dập, nhưng thủy chung cũng không hỏi được chuyện gì, lời dèm pha cũng nói không ít.”
“Làm ăn lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt kinh ngạc, “Hoàng cung ở Vương thành vừa mới tu bổ đều là giao cho thợ thủ công thành Đại Nhạn làm, còn có thể có sinh ý tốt hơn khiến cho người ta đỏ mắt?”
“Có cần tiếp tục điều tra nữa không?” Đoạn Niệm hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Đoạn Niệm lĩnh mệnh rời đi, rồi bị gọi lại: “Trở về nói cho sư phụ và Dao nhi, bản vương e là phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về.”
“Nam sư phụ từ lâu đã truyền lời cho thuộc hạ.” Đoạn Niệm nói, “Nói Vương gia cứ việc ở bên ngoài, thích buông thả bao lâu thì buông thả bấy lâu, ba năm rưỡi không trở về thì không thể tốt hơn, mười năm tám năm cũng không sao.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Cái gì gọi là thích buông thả bao lâu thì buông thả bấy lâu.
Tây Nam Vương phủ, Nam Ma Tà và Đoạn Dao đang đồng thời uy trùng.
“Sư phụ.” Đoạn Dao ngồi xổm xuống trước mặt hắn hơi di chuyển, “Người trong lòng của ca ca rốt cuộc là ai vậy?”
“Tiểu hài tử hỏi chuyện của người lớn làm gì.” Nam Ma Tà lắc đầu, “Hảo hảo chơi bùn của ngươi đi.”
Đoạn Dao liền ngóng trông hỏi: “Xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp.” Nam Ma Tà thuận miệng nói, “Nếu ai dám chê hắn xấu, e là sẽ bị chém đầu.”
Đoạn Dao khiếp sợ há hốc mồm.
Ca mình là bị mù mắt sao, người hung tàn như vậy cũng có thể thích?
Hai ngày trôi qua, ngày hôm đó Từ Chi Thu mở ám cách kéo ngăn kéo, thì thấy vụn gỗ ào ào rớt xuống, nhìn kĩ một chút, có không ít gỗ đều bị ăn mòn không ít, vì vậy vội vàng sai người đi tìm thợ thủ công.Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào cây to ở ngoài sân, nhìn sư gia một đường dẫn Thiên Vũ vào thư phòng.
“Bẩm đại nhân, là do phòng ốc đã lâu chưa sửa sang lại, mới có thể dẫn con mối tới.” Sau khi Thiên Vũ kiểm tra xong lại nói, “May mà chỉ là một phần ám cách bị tổn hại, nhiều lắm nửa tháng có thể xây xong.”
Từ Chi Thu gật đầu, tận mắt nhìn hắn vẽ xong bản vẽ, mới cùng đi ra cửa.
Đêm đó, Hướng Liệt âm thầm lẻn vào trong tiểu viện, từ trong tay Thiên Vũ nhận một bản phác họa mang về trạm dịch.
“Ám cách thật sự không ít.” Sở Uyên nói.
“Nhiều hơn nữa cũng không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt rút bản vẽ từ trong tay hắn ra, “Nhiều nhất là hai ngày.”
Sở Uyên gật đầu.
“Muốn cùng nhau đi không?” Vừa ra đến trước cửa, Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên hỏi.
Sở Uyên không rõ: “Hả?”
“Mật thám, có muốn đi không?” Đoạn Bạch Nguyệt duỗi tay về phía hắn, “Chơi rất vui.”
Sở Uyên: “...”
Thẳng thắn mà nói, lúc trước hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện như vậy cũng có thể tự mình đi làm.
Mà có lẽ chính là bởi vì chưa từng làm, thì sẽ cảm thấy thử một lần cũng không sao.
Vì vậy chỉ chốc lát sau, Tứ Hỉ công công bị gọi vào trong phòng.
“Hoàng thượng và Tây Nam Vương muốn đi đâu vậy?” Thấy hai người y phục chỉnh tề, Tứ Hỉ công công không rõ.
Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên nói: “Ngắm cảnh.”
Sở Uyên: “...”
Ngắm cảnh à, rất tốt rất tốt. Tứ Hỉ công công đột nhiên tỉnh ngộ, cất tay cười ha ha nhìn hai người ra cửa.
Ban đêm trời se se lạnh, trên đường cái vắng vẻ, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Lạnh không?”
Sở Uyên thả người đạp trên ngọn cây, sau đó rơi vào trong viện phủ nha.
Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, duỗi tay ra rồi thu trở về.
Trong viện rất yên tĩnh, cửa thư phòng vẫn chưa đóng lại. Tuy không có ánh nến, nhưng ánh trăng cũng có thể rọi sáng bốn phía hơn một nửa. Dựa theo bản vẽ của Thiên Vũ phác họa ra, Đoạn Bạch Nguyệt rất nhanh liền mở ra khóa liên hoàn, kéo từng cái ngăn kéo trong ám cách ra ngoài.
Bên trong là sổ sách trang giấy nhiễm đầy tro bụi, hiển nhiên đã quá lâu chưa ai động tới.
“Châu phủ huyện chí hơn bốn mươi năm trước, e là do vài vị trước lưu lại.” Sở Uyên nhìn vài tờ nói, “Hẳn là không có liên quan đến Từ Chi Thu.”
“Nếu là mật thám, tất nhiên nôn nóng không được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nơi này nói ít cũng có bảy mươi, tám mươi cái ám cách, chung quy phải tìm xem từng cái, mới có thể kết luận được.”
Sở Uyên liền mở ra một cái ngăn kéo, vài con gián đồng loạt bò ra, suýt nữa bò lên tay, vì vậy theo bản năng lùi lại.Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu một cái, vươn tay nhẹ nhàng đóng ngăn kéo trước mặt hắn lại: “Nơi này dơ bẩn, để ta làm được rồi.”
Khoảng cách hai người rất gần, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng có thể cảm nhận được lẫn nhau, cổ Sở Uyên nóng lên, nhìn con ngươi trong đôi mắt hắn sáng như ánh sao, trong lòng tự dưng có chút giận hờn bản thân, liền xoay người để lại cho hắn một cái bóng lưng, tự mình kiểm tra ngăn kéo khác.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, cũng không nói nhiều, tiếp tục mở một cái ngăn kéo khác ra.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, tro bụi bay lượn chung quanh, chóp mũi Sở Uyên không lâu sau thì bắt đầu ửng đỏ. Dư quang Đoạn Bạch Nguyệt thoáng nhìn thấy dáng vẻ hắn muốn nhảy mũi mà cố nhẫn nhịn không lên tiếng, như là rất không thoải mái, vừa nghĩ tới có nên mang người về trước không, Sở Uyên cũng đã lật ra một quyển khoản, nhìn qua như là có phát hiện.
“Là cái gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt tiến lên.
Sở Uyên ra hiệu hắn nhìn kỹ, trang giấy rất mới, như là vật mới hai năm qua. Phía trên vẽ vài phù hiệu quái lạ, không nhìn ra là có ý gì.
“Không nói tới chữ viết, ngươi cảm thấy vật này nhìn qua giống như cái gì?” Sở Uyên thấp giọng hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt liền nhìn qua hai lần, suy đoán: “Khoản?”
Sở Uyên gật đầu.
“Sổ sách riêng của Từ Chi Thu?” Đoạn Bạch Nguyệt chậc chậc, “Xem ra vị Tri phủ đại nhân này, thật sự không chỉ đơn thuần là phong lưu háo sắc.”
Sở Uyên vội vã nhìn qua hai lần, mở ra một trang giấy kia ghi nhớ thất thất bát bát. Bên ngoài sắc trời đã bắt đầu hửng sáng, cũng không dám ở lâu, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đi thôi, nếu như muốn xem nữa, thì lần sau trở lại.”
Sở Uyên gật đầu, dè dặt cẩn thận đem tất cả trở lại bình thường, rồi cùng hắn một đường trở về dịch quán.
Tứ Hỉ công công đang ngủ gật, sau khi nghe được động tĩnh vội vàng truyền nước nóng, lại hỏi có cần chuẩn bị chút thức ăn không. Dù sao Hoàng thượng cũng là ở bên ngoài suốt cả đêm, cũng không biết đã làm những gì, nói không chừng sẽ đói bụng.
Sở Uyên lắc đầu, cũng không đoái hoài tới nói chuyện, vội vàng lấy ra giấy bút tô vẽ lại những phù hiệu đó một lần.
“Nếu như thật sự là chữ viết, ngược lại cũng có thể điều tra.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở phía sau hắn nhìn, “Nhưng nếu là Từ Chi Thu tự mình nghĩ ra được bùa vẽ quỷ, e là chỉ có thể xuống tay từ nơi khác.”
“Có khoản thì tất nhiên sẽ có sinh ý.” Sở Uyên nói, “Nhưng ban ngày nghe dân chúng nói, hắn vẫn chưa mở hiệu buôn, huống hồ coi như thật sự mua bán trái phép, thì ở thành Đại Nhạn cũng chỉ có thể sống bằng nghề thợ mộc, đường đường một công tử thế gia quan lớn triều đình, cũng sẽ không lén lút đi bán mấy cái bàn cái ghế.”
“Lòng người khó lường, cũng khó nói lắm.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một cái bình nhỏ, “Ngửi đi, sẽ thông mũi.”
Sở Uyên: “...”
Nhìn mũi hắn đỏ bừng, Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Lần tới nếu như mật thám, chúng ta đổi một nơi sạch sẽ hơn.”
Sở Uyên vừa mới mở nắp bình, một cỗ mùi vị xông tới mũi.
“Hắt xì!”
“A u.” Tứ Hỉ công công nhanh chóng ở bên ngoài nói, “Hoàng thượng nhiễm phong hàn à?”
“Không sao.” Sở Uyên nước mắt lưng tròng, choáng đầu hoa mắt, bất quá mũi ngược lại thật sự là thông không ít.
Đoạn Bạch Nguyệt nhịn cười.
Sở Uyên phất tay đuổi người ra ngoài.
Chốc lát sau, Tứ Hỉ công công bưng nước nóng tới hầu hạ rửa mặt, còn nói sắc trời đã sắp sáng, Tây Nam Vương cũng chưa trở về khách điếm, ở tại phòng trống sát vách bên cạnh.
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt gối đầu lên cánh tay nằm ở trên giường, thảnh thơi lắng tai nghe động tĩnh sát vách.
Tiếng nước thật nhỏ, tiếng đệm chăn bị xốc lên, cùng với âm thanh 'hắt xì' không ngừng.
Cách một cái tường gỗ mỏng manh, khoảng cách gần như là nằm cùng nhau.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, an tâm nhắm mắt lại.