Đế Vương Công Lược

Chương 126: Chương 126: Thế Cục [ Thời Khắc Mấu Chốt, Tẩu Tẩu Vẫn Đứng Về Phía Ca Ca]




Một con bò cạp màu đỏ ánh kim bò từ trong tay áo Kim thẩm thẩm ra ngoài, muốn hóng mát một chút, kết quả mới vừa mới ló đầu ra thì lại bị đẩy trở về lần nữa.

Diệp Cẩn siết chặt tay áo, đôi mắt lăm lăm nhìn chằm chằm vào đó.

Muốn~~~ .

Kim Thẩm Thẩm bưng sàng dược liệu đứng dậy, hiền lành hòa ái cười hỏi: ” Bây giờ lão thân phải tới hồ ngũ độc cho đám độc trùng nuôi ở đó ăn rồi, Diệp Cốc chủ có muốn tới đó xem một chút không?”

Diệp Cẩn lập tức gật đầu.

Kim thẩm thẩm đưa sàng dược liệu cho hắn: ” Vậy làm phiền Diệp Cốc chủ giúp ta bưng cái này một tay được không? Lớn tuổi rồi, cánh tay cũng không dùng được nữa.”

Diệp Cẩn “vèo” một cái nhận cái sàng vào tay mình, siết đặc biệt chặt!

Kim thẩm thẩm cười híp mắt, dẫn người ra khỏi tiểu viện.

….

” Có mệt hay không?” Bên trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai Sở Uyên nhỏ giọng hỏi: ” Trong phủ đang bày bàn tiệc, nhưng nếu ngươi ngại ồn ào thì cứ để những người còn lại tới tham gia đi, ta bảo phòng bếp làm một phần khác đưa tới đây cho ngươi?”

” Trong phủ thiết yến chiêu đãi, ta và ngươi đều không tham dự mà được sao?” Sở Uyên đưa tay đẩy hắn ra một chút : ” Cũng không sợ bị người khác dèm pha.”

” Có thể vào ở trong Tây Nam Phủ thì đều là người tin tưởng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cần gì phải bận tâm những chuyện này.”

” Tới tham dự cùng mọi người đi.” Sở Uyên nói: ” Thời gian còn sớm, ngươi đưa ta đi quanh phủ xem một chút, được không?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, gọi người mang nước nóng tới cho hắn lau tắm sơ qua một chút rồi dẫn người ra khỏi phòng.

So với hoàng cung, phủ trạch của Tây Nam Vương tất nhiên không rộng lớn bằng, nhưng nhìn cũng rất có khí thế. Nhiều năm trước, vì để cho tất cả mọi người đều có thể tin tưởng Tây Nam Vương dã tâm lang sói, từ trước đến nay đều bất hòa với Sở Hoàng, cho nên lúc xây dựng phủ trạch cũng bắt chước kiến trúc của hoàng cung, trong hoa viên có cầu đá, có hòn non bộ, có suối nước róc rách chảy qua, cùng cảnh trí trong hoàng cung giống nhau như đúc.

” Cứ coi đó là nơi chúng ta đính ước, nhé?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên đá hắn một cước: ” Nói lung tung!”

” Chúng ta đã nắm tay nhau đi qua cây cầu đá giống vậy trong vương thành rồi, không tính là đính ước thì tính là cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên dở khóc dở cười: ” Năm đó mới bao tuổi đâu.” Huống chi cũng không phải cố ý gần gũi, chẳng qua lúc đó ngự hoa viên vừa mới mưa xong, mặt đất trơn trượt quá nên mới nắm tay nhau đi một chút để tránh bị ngã mà thôi.

” Ta mặc kệ, nắm tay rồi thì chính là người của ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mấy năm nay nhớ ngươi, ta đều sẽ tới nơi này ngồi, thuận tiện đoán xem ngươi đang làm gì.”

” Lâm triều, đánh giặc, phê duyệt tấu chương.” Sở Uyên nắm tay của hắn: ” Nếu không thì còn có thể làm gì.”

” Có từng nhớ đến ta không?” Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở.

Sở Uyên kiên định lắc đầu.

Tây Nam Vương thở dài thật sâu.

Sở Uyên cười đẩy đẩy hắn: ” Trước khi đến đây ta nghe nói khắp tây nam đều là tiểu lâu tường trắng ngói đen, kết quả đi dạo lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy gì, ngược lại giống trong hoàng cung như đúc.”

” Nếu ngươi muốn nhìn thì phải chờ đánh trận xong đã.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bên trong bên ngoài thành Đại Lý này có nhiều nhất chính là tiểu lâu tường trắng ngói đen. Nhưng bây giờ thì không được, Nam Dương đang rất rối loạn, Sở Hạng cũng sẽ không ngoan ngoãn chờ chúng ta xuất chinh, dĩ nhiên sẽ nghĩ cách hành động trước chúng ta một bước, nếu giờ mà ra ngoài thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện.”

” Lúc trước ta sai người đưa tới cho ngươi một phong thư, nhận được rồi chứ?” Sở Uyên ngồi trên bậc thang của cầu đá, cũng không hề cảm thấy mất thể thống gì, gió thổi nhẹ nhàng rất là thoải mái.

” Là chuyện liên quan đến Nạp Tây Thích đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Sở Uyên: ” Tất nhiên là nhận được rồi, hơn nữa ta còn phái người tới Bạch Tượng quốc và Xiêm Viễn quốc âm thầm điều tra, ngày hôm trước vừa mới trở lại.”

” Thăm dò được gì không? Nói một chút coi.” Sở Uyên tựa cằm trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn.

” Xiêm Viễn quốc đã đóng cửa tất cả các cảng khẩu, không cho phép bất cứ thương thuyền nào ra vào bến cảng, cũng không cho phép thương nhân Xiêm Viễn ra biển nữa. Lúc lệnh này mới được ban bố cũng có rất nhiều thương nhân oán giận sôi trào, nhưng mọi người đều biết Đại Sở sắp xuất binh chinh phạt quân phản loạn, thời gian này trên biển cũng thật sự không yên ổn, bởi vậy qua mười ngày nửa tháng sau thì lãnh thổ Xiêm Viễn cũng từ từ trầm tĩnh lại.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trong triều đình thì vẫn như cũ, dù Khôn Đạt và Kim Xu mất tích nhưng người nhà họ cũng không tìm Ngô Đăng gây rối, mà ngược lại mỗi ngày đều đóng chặt cửa lớn, ngay cả con ruồi cũng không ra vào được.”

” Vậy còn trong dân gian thì sao? Có tin đồn gì truyền ra không?” Sở Uyên hỏi: ” Khôn Đạt là phú hộ giàu có nhất nước, Kim Xu lại là công chúa Cao Ly, hai người có thân phận như thế đều mất tích cả, nếu nói dân chúng không có bất kì phản ứng gì thì cũng không thích hợp cho lắm.”

” Tin đồn tất nhiên sẽ có, nhưng nội dung trên trời dưới đất tràng giang đại hải, vì vậy mọi người cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có người nói là bị bọn cướp bắt cóc chờ tống tiền, có người nói là bị Sở Hoàng giam cầm, có người nói là tới hải ngoại tiên sơn tìm báu vật, có người nói là cùng nhau trở về Cao Ly, kiểu gì cũng có, nhiều lắm nghe một chút cho vui thôi, cũng không ai đem để trong lòng.”

” Lúc trước Nạp Ngõa cũng nói Ngô Đăng làm người cực kì cẩn thận, cũng luôn hướng về Đại Sở.” Sở Uyên nói: ” Nếu hắn thật sự không bị Sở Hạng lôi kéo, hiện tại vẫn đang giữ thế trung lập thì sau khi chúng ta đưa Khôn Đạt và Kim Xu về, chắc chắn là vẫn còn cơ hội tranh thủ sự giúp đỡ của Xiêm Viễn quốc.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Người của Tây Nam Phủ vẫn đang âm thầm theo dõi sát sao Ngô Đăng, chỉ cần có tin tức gì sẽ lập tức gửi về ngay.”

” Bạch Tượng quốc thì sao?” Sở Uyên lại hỏi.

” Bạch Tượng quốc phức tạp hơn nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tên Nạp Ngõa giả mạo kia cũng có vài phần thủ đoạn.”

” Nghĩa là thế nào?” Sở Uyên ngồi thẳng dậy.

” Hắn đã giam Thái hậu và toàn bộ phi tần vào Phật đường, mượn danh là niệm kinh cầu phúc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Như vậy, toàn bộ những người có khả năng phát hiện ra hắn khác thường đều bị giam lỏng, tất cả cung nữ thị vệ bên cạnh Nạp Ngõa trước đây cũng bị giết sạch, hiện tại trong vương cung đều là người của hắn, hoặc cũng có thể nói thẳng ra là người của Sở Hạng, những mối nguy hiểm đều đã giải quyết hơn phân nửa.”

” Các đại thần trong triều và quân đội thì sao?” Sở Uyên hỏi tiếp.

” Hắn mượn lực của Thừa tướng Bạch Tượng quốc là Niếp Viễn Sơn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Người này vốn có nguyên quán là người Đại Sở, năm lên tám tuổi theo phụ thân và các thúc thúc, bá bá trong nhà ra biển di cư đến Bạch Tượng quốc, từng quay về Đại Sở sống ở Tây Sơn hơn ba năm, dựa vào tài văn thơ đối ngẫu mà sống, nhưng cuối cùng vẫn trở lại Bạch Tượng quốc.”

” Văn thơ đối ngẫu?” Sở Uyên nhíu mày.

” Ngoài sáng thì là viết văn thơ đối ngẫu, nhưng ai biết hắn ở trong tối lén lén lút lút làm những chuyện gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ có thể khẳng định một điều, chắc chắn người này đã bị Sở Hạng thu mua, cũng biết chuyện Nạp Ngõa giả. Trong vương triều Bạch Tượng, uy tín của hắn cũng cực cao, tác phong hành sự vừa cẩn trọng cũng vừa hung ác đến cực điểm. Cũng vì có hắn bày mưu tính kế gài bẫy hãm hại mà hơn phân nửa lão thần có cốt khí của Bạch Tượng quốc đều bị hạ ngục, lưu vong hoặc ban thưởng cái chết. Những người còn lại thì đang sợ bóng sợ gió, người người đều cảm thấy bất an, e là không bao lâu nữa cũng sẽ chính thức đồng ý kết minh với Sở Hạng.”

Sở Uyên nói: ” Vậy thì phải sửa lại kế hoạch lúc trước định ra rồi, trước tiên khoan đánh Phỉ Miễn quốc, mà phải ra tay từ Bạch Tượng quốc.”

” Cũng không tính là chuyện xấu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phỉ Miễn quốc được sương trắng dày đặc bao quanh, tùy tiện xông vào chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Trước tiên cứ đánh vào Bạch Tượng quốc lấy kinh nghiệm đã, để Sở quân làm quen với việc tác chiến trên biển cũng không có gì không tốt.”

” Bạch Tượng quốc, Phỉ Miễn quốc, Tinh Châu, lại thêm một Triều Nhai ở Đông Hải nữa.” Sở Uyên hỏi: ” Ba năm có thể đánh xong không?”

” Năm đó đánh phương bắc cũng không cần dùng nhiều thời gian như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay, để Sở Uyên tựa đầu vào vai mình: ” Ba năm thì quá cho Sở Hạng mặt mũi rồi.”

” Ừ.” Sở Uyên cười cười: ” Mặc kệ đánh bao lâu, khi nào đánh thắng, khi đó ban sư hồi triều.”

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, sau đó đột nhiên dừng lại, sau một lát lại là tiếng đế giày ma sát mặt đường, cực nhỏ cực nhỏ.

” Đi ra.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đoạn Dao dừng lại bước chân đang bước thụt lùi về phía sau, dè dặt bước ra từ một bụi cây trong rừng, cười gượng nói: ” Ta muốn chọn con đường ngắn nhất ra khỏi phủ.” Tuyệt đối không phải cố ý chạy tới quấy rối hai người các ngươi.

” Ra phủ làm cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt không vừa ý: ” Vừa về tới nhà đã chạy ra ngoài là sao?”

” Ta không phải chạy ra ngoài đi chơi đâu.” Đoạn Dao giải thích: ” Ta muốn tới chỗ Vương thợ rèn.”

Vương thợ rèn là thợ rèn tốt nhất trong thành Đại Lý, từng tới vương thành nên cũng quen biết nhiều vị tai to mặt lớn, tay nghề rất giỏi, giá cả lại thấp, nếu là mua chảo sắt thì sẽ nhận hàng sớm trước ba tháng so với ước định, thậm chí dưới đáy chảo còn có thể có khắc một bài thơ, nhìn qua vô cùng có văn hóa, bởi vậy đều rất được mọi người hoan nghênh.

” Muốn làm móng ngựa sắt sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Cũng không phải.” Đoạn Dao xua xua tay: ” Ta đi đặt làm cái Chỉ Gian Xỉ.”

Chỉ Gian Xỉ: tìm cả cụm từ này thì không có, giải thích theo ý ta hiểu vậy, bạn nào biết thì giúp ta với nha. Chỉ là ngón tay, Gian là giữa, Xỉ là răng cưa, lưỡi cưa. Nhớ lại mấy bộ phim TQ thì có mấy ông hay cầm cái vũ khí hình tròn có lỗ ở giữa để luồn ngón tay qua cầm, còn xung quanh đều là răng cưa, liếc nó bay như mình liếc đĩa cho cún đi nhặt á, ta nghĩ chính là cái này đó. *^_^*

” Sao đột nhiên lại muốn dùng thứ này?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: ” Không cần Liệt Vân Đao nữa ư?”

” Đương nhiên là cần a!” Đoạn Dao trừng to mắt: ” Không phải làm cho ta, là người khác cần dùng, Ngô Tam Lỗi.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Ngô Tam Lỗi là ai???

Sở Uyên đứng bên cạnh giải thích: ” Trên đường tới đây gặp một người lỗ mãng chạy ra cản giá, ta muốn để Dao nhi thu hắn làm đồ đệ, nhưng dường như Dao nhi không thích lắm.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhất thời ánh mắt lạnh lẽo.

Đoạn Dao cực kỳ hoảng sợ, mau chóng nói: ” Không có a, ta đặc biệt thích.”

” Giúp ngươi thu đồ đệ rồi còn không muốn?” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: ” Đi, đi xem thử là người thế nào, nếu ngươi không chịu thu nhận, ta sẽ tự mình dạy hắn.”

Đoạn Dao: “….”

Sở Uyên hơi chút buồn cười, thấy sắc trời vẫn còn sớm, tới quân doanh một chuyến cũng được.

Vì vậy đoàn người liền ra khỏi Vương phủ, cùng nhau tới đại doanh của Sở quân đang đóng ở ngoài thành. Doanh trướng vẫn chưa hoàn toàn dựng xong, nhìn qua hơi loạn. Đoạn Dao nhảy lên chỗ cao đưa mắt tìm một chút, sau đó cất cao giọng hét : ” Ngô Tam Lỗi! Tới đây mau!”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn.

Sau đó nhìn thấy một tráng hán cao to đen hôi đang ầm ầm chạy tới đây, thắt lưng rộng ba thước che khuất bầu trời, hầu như mỗi bước chân hắn dẫm qua nơi nào thì mặt đất nơi đó đều bị lún xuống vài tấc.

” Sư phụ!” Giọng Ngô Tam Lỗi âm vang như tiếng chuông đồng hành lễ.

” Đây là ca ca ta.” Đoạn Dao đưa tay chỉ chỉ vào ca ca thân yêu của mình: ” Hắn nói muốn thu ngươi làm đồ đệ nha.”

Đoạn Bạch Nguyệt : “….”

Đoạn Bạch Nguyệt : “….”

Đoạn Bạch Nguyệt : “…..”

Ca ca của Đoạn Tiểu Vương gia, cũng chính là Tây Nam Vương tiếng tăm lừng lẫy đó sao??? Ngô Tam Lỗi hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy mình sắp chìm nghỉm trong niềm vui sướng tột độ rồi.

Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng.

Đoạn Dao nhìn hắn, ánh mắt hết sức chân thành, nhưng bên trong lại mang theo vài phần hả hê. Chính là người này a, ngươi cũng vừa mới nói rồi, không thể đổi ý, mau mau thu nhận “ái đồ” của ngươi đi.

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi: ” Ngươi tên là gì?”

” Bẩm Tây Nam Vương, tại hạ là Ngô Tam Lỗi!” Vẫn là giọng nói như tiếng pháo nổ, kéo vạt áo lên quỳ phịch xuống đất: ” Sư phụ!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “…..”

Vừa nãy cũng không ai nói, là một người đồ đệ vừa ngốc vừa xấu như vậy.

” Hay là thôi đi.” Sở Uyên đứng bên cạnh thản nhiên nói: ” Võ công Dao nhi dạy ngươi vẫn chưa học xong, nếu bái thêm một sư phụ nữa cũng không thích hợp lắm, việc này để tương lai sau này tính tiếp đi, đứng lên trước đã.”

” Cũng được.” Ngô Tam Lỗi cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao những người ở đây đều có võ công cao hơn mình, nhận ai làm sư phụ cũng không thua thiệt.

Đoạn Bạch Nguyệt nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Dao ở trong lòng bĩu môi, thì ra không cần biết thường ngày tẩu tẩu thương mình bao nhiêu, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn sẽ chỉ giúp ca ca a.

Vô cùng tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.