Đế Vương Công Lược

Chương 18: Chương 18: Thiên Thần Sa




【 Chương 17: - Thiên Thần Sa 】 Nói không chừng có thể tìm được

***

Tuy nói thân hình Tứ Hỉ công công hơi mập một chút, nhìn cũng rất đầy đặn, nhưng dù sao cũng không phải người tập võ, vì vậy bị Đoạn Niệm kéo ra ngoài dễ như ăn cháo.

Trong phòng rất là yên tĩnh.

Sở Uyên trơ mắt nhìn Nam Ma Tà ra tay như bay, cởi sạch những thứ vướng víu trên người Đoạn Bạch Nguyệt, chỉ chừa lại một cái quần lót, lộ ra nửa người trên cường tráng săn chắc.

...

“Ôm lấy hắn giúp ta.” Nam Ma Tà dặn dò.

Sở Uyên hơi do dự một chút, sau đó liền theo lời nâng Đoạn Bạch Nguyệt dậy, để cho hắn nửa dựa vào ngực mình.

Nam Ma Tà lấy ra một cây ngân châm, đâm xuống một chỗ huyệt vị của hắn.

Không có công dụng khác, chỉ là đau đến thấu xương.

Mặc dù lúc này Đoạn Bạch Nguyệt đang hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng nghiến chặt hàm, lộ ra cả khớp xương.

Nam Ma Tà tiếp tục căn dặn: “Ngàn vạn lần phải ôm chặt.”

Sở Uyên: “...”

Trong nửa canh giờ, Nam Ma Tà nói ít cũng đâm vài trăm cây ngân châm lên người Đoạn Bạch Nguyệt.

Một nửa vì trị thương, còn một nửa là vì... thoạt nhìn thảm hại hơn.

Cảm giác được người trong lòng vẫn luôn kêu rên, Sở Uyên không tự chủ liền ôm chặt hai tay.

Nam Ma Tà đối với hành động này rất là hài lòng.

Như loại tiếp xúc da thịt này, nên làm nhiều một chút mới tốt.

“Sao đột nhiên lại bị tẩu hỏa nhập ma?” Thừa dịp lúc chữa thương ngừng lại, Sở Uyên hỏi.

“Cũng không phải là đột nhiên.” Nam Ma Tà một bên se tròn lấy ngân châm ra, một bên nói, “Bạch Nguyệt vốn dĩ là có nội thương, lần này tại thời điểm luận võ chọn rể lại mạnh mẽ vận công, khó tránh khỏi sẽ bị thương.”

Sở Uyên nhíu mày: “Vốn dĩ là có nội thương, bị thương khi nào?”

“Việc này nói rất dài dòng.” Nam Ma Tà hắng giọng, vừa mới định kể đầu đuôi mọi chuyện, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã tỉnh lại: “Sư phụ!”

“Tỉnh rồi thì tốt, tỉnh rồi thì không cần dùng tay chân xụi lơ thất khiếu chảy máu ấn đường biến thành màu đen vạn tiễn xuyên tâm sống không bằng chết nữa.” Nam Ma Tà nhìn như thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói, “Ta đến nhà bếp xem thử nước nóng nấu xong chưa.” Đi tới cửa liền căn dặn, “Kính xin Sở Hoàng cần phải ôm chặt đồ đệ này của ta một chút, để tránh xảy ra chuyện, dù sao cổ trùng không thể so với cái khác, vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn.”

Sở Uyên: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Ngươi trúng cổ trùng?” Đợi đến sau khi Nam Ma Tà rời đi, Sở Uyên mới hỏi.

“Người lớn lên ở Tây Nam Vương phủ, trên người ai mà không có mấy con cổ trùng.” Đoạn Bạch Nguyệt không để ý lắm, “Không coi là chuyện lớn.””Vì sao đột nhiên lại tẩu hỏa nhập ma?” Sở Uyên lại hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Tất nhiên là bởi vì luyện công không bắt được trọng điểm.”

“Nếu là bị thương nặng, thì nên trở về Tây Nam Vương phủ nghỉ ngơi thật tốt.” Sở Uyên lắc đầu, “Trận chiến ở Tây Bắc này, Đoạn vương không cần phải đi.”

“Ta không đi, vậy ai giúp ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt hơi ngồi dậy.

“Minh chủ võ lâm Thẩm Thiên Phong, hắn là bằng hữu với Tiểu Cẩn.” Sở Uyên nói, “Tần Thiếu Vũ cũng đạt thành giao dịch với trẫm.”

“Xem ra ngươi có rất nhiều người giúp đỡ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, một lần nữa dựa về đầu giường nói, “Cũng được, vậy thì ta trở về Tây Nam.”

Sở Uyên cũng không nói tiếp, vì vậy bốn phía lại trở nên yên tĩnh lần nữa, yên tĩnh đến cơ hồ có thể nghe rõ tiếng hô hấp đối phương.

Hồi lâu sau, Sở Uyên đứng lên: “Nghỉ ngơi cho tốt, nơi này sẽ không có ai tới quấy rầy.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừm.” Thanh âm có chút không tự nhiên.

“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt hắn khác thường, Sở Uyên nắm chặt cổ tay hắn bắt mạch, phát hiện nhanh đến bất thường.

Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt đỏ ngầu.

Sở Uyên muốn đi tìm Nam Ma Tà, lại bị kéo lại.

“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt khàn giọng nói, “Qua một lúc thì sẽ tốt.”

Sở Uyên khẽ nhíu mày, vừa mới bắt đầu còn không hiểu, ánh mắt lại lơ đãng quét đến dưới bụng hắn.

Chỉ mặc một cái quần lót thật mỏng, bên dưới biến hóa đặc biệt rõ ràng.

...

...

...

Hô hấp Đoạn Bạch Nguyệt ồ ồ.

Sở Uyên tông cửa xông ra ngoài.

Nam Ma Tà đang trông coi ở trong viện, lăn qua lộn lại lật kiếm mấy cây cỏ đầu cá, làm bộ như mình thật sự rất bận.

Sở Uyên đứng ở cửa phòng, sắc mặt đỏ bừng.

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, “Là thân thể Tây Nam Vương không khỏe à?”

Đoạn Niệm cũng chạy lên trước, hiển nhiên không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

“Tiền bối.” Sở Uyên thực sự khó có thể mở miệng miêu tả chuyện này, muốn nói lại thôi.

Nam Ma Tà hiểu ý nói: “Là nơi kia có chút biến hóa?”

Sở Uyên nặng nề gật đầu.

Hơn nữa không phải một chút biến hóa, mà là... rất nhiều.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt a.” Nam Ma Tà vỗ đùi cười lớn.

Sở Uyên: “...”

Vậy thì tốt?

Nam Ma Tà dặn dò Đoạn Niệm: “Nhanh lên, bao hết mấy cô nương đẹp mắt nhất trong thanh lâu, không cần nhiều, mười mấy hai mươi người là đủ rồi.””Tại sao?” Đoạn Niệm giật mình, Tứ Hỉ công công cũng cảm thấy mình hẳn là bị lãng tai, vừa nãy như là nghe được chuyện gì đó không đúng.

“Tìm nữ tử thanh lâu đến làm gì?” Sở Uyên cũng hỏi.

Nam Ma Tà trả lời: “Tất nhiên là giao hoan.”

Sở Uyên á khẩu không trả lời được.

Đáp án gì vậy?

Nam Ma Tà kiên trì nói: “Bên trong thân thể hắn là cổ trùng hoan hợp, nếu là không thể đúng lúc làm vài việc, e là sẽ nổ.”

Sở Uyên: “...”

Sở Uyên: “...”

Sở Uyên: “...”

Nổ?

Lần này cuối cùng Đoạn Niệm cũng coi như phản ứng kịp, vì vậy liền chạy ra ngoài.

“Quay lại!” Sở Uyên cả giận nói.

Đoạn Niệm do dự dừng bước lại, quay lại làm gì, thời gian không quay lại được a, Vương gia nhà ra sắp nổ rồi.

“Cũng đúng, nơi này là chỗ ở Sở Hoàng, không tiện để người ngoài biết được.” Nam Ma Tà tỉnh ngộ, “Vậy cứ trực tiếp mang theo Bạch Nguyệt đến thanh lâu, cô nương cũng nhiều, muốn bao nhiêu người thì có bấy nhiêu người.”

Còn chưa nói xong, Sở Uyên đã phất tay áo tiến vào nội thất.

Nam Ma Tà nhanh chóng dán sát tai lên cửa nghe ngóng.

Tứ Hỉ công công: “...”

Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt thống khổ cau mày, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.

Sở Uyên đứng ở bên giường, trong lòng thiên nhân giao chiến.

“Hoàng thượng.” Nam Ma Tà còn đang nhấc ống tay áo ở bên ngoài gọi, “Khi nào chúng ta mới có thể mang Vương gia đi, không để lâu được a.”

“Nhắm mắt lại.” Đoạn Bạch Nguyệt khàn giọng nói.

Sở Uyên không kịp phản ứng: “... Hả?”

Đoạn Bạch Nguyệt đã cởi quần.

Sở Uyên lập tức xoay người ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không biết là đỏ hay là trắng.

Trong phòng như trước rất yên tĩnh, chỉ có thêm tiếng thở dốc ồ ồ, cùng tiếng rên rỉ ái muội.

Trước khi đến Chu phủ, viên thuốc Nam Ma Tà nhét vào miệng hắn quả nhiên là có hiệu lực kinh người.

Thời gian thật sự là rất lâu.

Đoạn Bạch Nguyệt vẫn nhìn bóng lưng hắn.

Sở Uyên cảm nhận được, chính mình có lẽ sẽ đứng bên cửa sổ cho đến hừng đông. May là lúc hắn muốn tông cửa xông ra ngoài, trong phòng rốt cục cũng ngừng lại.

Sở Uyên tiện tay vứt cho hắn một cái khăn lụa. Tây Nam cổ trùng nhiều, đây cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng không ngờ được người này trúng gì không trúng, cố tình lại trúng cổ trùng hoan hợp có công hiệu hạ lưu như vậy.

Trên giường khá lâu không có tiếng động.

Vừa nhìn lại, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã hôn mê ngủ mê man....

Buổi tối hôm nay, Sở Uyên vẫn luôn ngồi ở thư phòng, Tứ Hỉ công công muốn đưa trà, cũng bị đuổi ra ngoài.

Sắc trời tối dần, Đoạn Bạch Nguyệt nặng nề mở mắt ra.

Mặt Nam Ma Tà xuất hiện ở trước mắt.

Đoạn Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Nam Ma Tà ai thán nói: “Rốt cuộc khi nào sư phụ mới có thể uống được rượu mừng của ngươi?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sư phụ người bình thường, câu đầu tiên đều sẽ hỏi 'thương thế sao rồi?' “

“Còn có thể làm sao, sư phụ đã bắt mạch cho ngươi.” Nam Ma Tà nói, “Dùng cổ trùng hoan hợp nuốt lấy Kim Tàm Tuyến bên trong cơ thể ngươi, chiêu này là bớt được thời gian lại không dùng nhiều sức, tuy nói thân thể có chút kì lạ, nhưng cũng không đáng lo ngại.”

Đoạn Bạch Nguyệt không thể nói bản thân nên có tâm tình gì, thẳng thắn mà nói hắn thà bị Kim Tàm Tuyến ở bên trong quấy rối, nếm nỗi đau thấu tận xương tủy, cũng không nguyện tiếp tục chật vật giống như tối hôm qua.

“Chờ sau khi ngươi thành thân, mới có thể biết hiệu dụng cổ trùng hoan hợp.” Nam Ma Tà rung đùi đắc ý, bày ra dáng vẻ từng trải.

Đoạn Bạch Nguyệt rất muốn chôn hắn xuống mồ lần nữa.

“Một khi Kim Tàm Tuyến thức tỉnh, ít nhất phải ba ngày mới có thể ngủ đông lại lần nữa.” Nam Ma Tà lại nói, “Nếu vi sư là ngươi, thì sẽ tiếp tục dùng cổ trùng hoan hợp này, thực cốt tiêu hồn, dù sao cũng tốt hơn vạn tiễn xuyên tâm.”

Đoạn Bạch Nguyệt trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.

Nam Ma Tà liên tục thở dài, ngẩng đầu đã thấy Sở Uyên đang đứng ở trong viện, vì vậy vội vàng khổ tình nói: “Hoàng thượng, Vương gia nhà ta hắn bị phát độc rồi.”

Sở Uyên quyết đoán xoay người ra cửa.

Nam Ma Tà trơ mắt nhìn hắn rời đi, suýt nữa muốn quay lại phòng ngủ, đánh Đoạn Bạch Nguyệt một chưởng hộc máu trước, sau đó sẽ mang theo Đoạn Niệm trở về Tây Nam.

Đến lúc đó nửa sống nửa chết, xem ngươi gặp hay là không gặp, cứu hay là không cứu.

Hai ngày sau, lúc này Kim Tàm Tuyến đang trong cơ thể Đoạn Bạch Nguyệt chuyển động, chạy dọc từ tuỷ não cho đến xương cốt, cơ hồ toàn thân đều muốn biến hình nát tan. Cuối cùng một trận đau nhức kéo tới, cả người lần thứ hai hôn mê ngủ say, thần trí mơ hồ, tựa như là có khăn mặt ấm áp đang nhẹ nhàng lau chùi trên trán, nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau một chút.

Sở Uyên kéo chăn lại, rồi dè dặt cẩn thận nhét tay hắn về. Vừa mới xoay người ra cửa, trực tiếp đến một toà viện khác trong thành.

“Kim Tàm Tuyến?” Diệp Cẩn gật đầu, “Biết, cổ trùng dùng để hại người ở Miêu Cương, cực kì thâm độc thiếu đạo đức, ngươi hỏi nó làm gì?”

“Có giải dược không?” Sở Uyên hỏi.

“Ngươi trúng độc hả?” Diệp Cẩn nhanh chóng kéo cổ tay hắn qua thử mạch một chút, một lúc lâu sau thở phào nhẹ nhõm, “Không có việc gì. Muốn giải Kim Tàm Tuyến, thì phải tìm được Thiên Thần Sa, đừng nói đó là vật cổ trong truyền thuyết, coi như ngươi là Hoàng thượng, chỉ sợ cũng không tìm được.””Chỉ là khó tìm, chứ không phải không tìm được?” Sở Uyên truy hỏi đến cùng.

“Thiên hạ lớn như vậy, nói không chắc ở đâu có.” Diệp Cẩn khụt khịt mũi, “Chuyện như vậy, ai cũng không nói được.”

Sở Uyên nghe vậy trầm mặc.

“Rốt cuộc là ai trúng cổ?” Diệp Cẩn lại hỏi, “Tứ Hỉ hả?”

Sở Uyên ngẩn người: “Vì sao phải là hắn?”

“Đoán thôi.” Diệp Cẩn nói, “Ngoại trừ Tứ Hỉ, ngươi tựa hồ cũng không đặt những người khác ở trong lòng.” Càng đừng nói là tự mình tới cửa tìm thuốc.

Sở Uyên hỏi: “Vậy còn ngươi?”

“Vậy thì không giống.” Diệp Cẩn nói, “Ta là 'vị thần y này'.” Cũng không phải rất quen ngươi.

Bên trong Chu phủ, Đoạn Bạch Nguyệt chuyên tâm ngồi vận công, rốt cục bức được Kim Tàm Tuyến trở về ngủ đông. Tuy chỉ là ba ngày ngắn ngủi, cũng chịu không ít dày vò, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Tứ Hỉ công công cười ha ha bưng một chén canh đưa tới, nói là cố ý nấu, rất bổ dưỡng.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi cũng không hỏi, uống vài ngụm thì sạch sẽ không còn một mống.

Tứ Hỉ công công lại nói: “Hoàng thượng tự mình nấu.”

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy lúc nãy mình nên uống chậm một chút.

Sở Uyên đẩy cửa tiến vào.

Tứ Hỉ công công tay chân lanh lẹ thu thập chén rỗng, cúi đầu lui ra ngoài.

Sở Uyên đứng ở bên giường, âm thanh rất nhạt: “Trẫm phải về Vương thành.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Khi nào?”

Sở Uyên trả lời: “Ngày mai.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ là căn dặn: “Đường xá xa xôi, mọi việc phải cẩn thận.”

Sở Uyên nói: “Được.”

“Còn nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, “Mặc kệ sư phụ ta nói cái gì, cũng không được tin.”

“Bao gồm cả chuyện Thiên Thần Sa?” Sở Uyên hỏi.

“Dược vật nghe đồn trong truyền thuyết, tin nó làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt ngữ điệu thoải mái, “Không bằng thấy được nó, ít nhất tâm không mệt.”

“Vì sao không nói cho ta biết ngươi trúng cổ trùng sớm một chút?” Sở Uyên lại hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Bởi vì mất mặt.”

Sở Uyên: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Nếu không thể đến luận võ chọn rể, chẳng lẽ không phải sẽ bỏ mất một mảnh đất phong ở Tây Nam sao?”

“Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sở Uyên không muốn nói với hắn về việc này nữa, đứng lên nói, “Về phần Thiên Thần Sa, trẫm sẽ tìm giúp ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ.”

Sở Uyên mới vừa đi tới cửa, rồi lại bị gọi lại: “Đêm nay có thể cùng uống chén rượu không?“...

Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở trên giường: “Lần này đến Hoan Thiên trại, cố ý mang theo một vò Tuyết U.”

Sở Uyên nói: “Trên người ngươi có thương tích.”

“Kim Tàm Tuyến một năm cũng là tỉnh một lần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đã không sao, huống hồ cổ trùng cũng không phải đao kiếm, chỉ là uống mấy chén rượu mà thôi.”

Sở Uyên do dự một chút, gật đầu: “Được.”

Đoạn Bạch Nguyệt cong khóe môi, nhìn hắn rời đi.

Nam Ma Tà từ ngoài cửa sổ chui vào -- Vì ra vào thuận tiện, hắn ở Chu phủ đều mang mặt nạ, mua một cái mặt nạ trừ ma ở quán nhỏ ven đường, mặt xanh nanh vàng lông đầy mặt, nửa đêm từng dọa Tứ Hỉ công công sợ đến suýt nữa ngất xỉu.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Nếu ta dùng nội lực bức ra một ngụm máu, sư phụ có bởi vì vậy mà ngậm miệng không?”

Nam Ma Tà nói: “Mười ngụm cũng không được.”

Đoạn Bạch Nguyệt dùng chăn che đầu.

Nam Ma Tà nói: “Bất quá lúc này ngươi ngược lại tính là có tiền đồ, cư nhiên biết giữ người lại uống rượu, có cần sư phụ hạ chút thuốc cho ngươi không?”

“Người đâu!” Đoạn Bạch Nguyệt không thể nhịn được nữa.

“Vương gia.” Đoạn Niệm từ ngoài cửa tiến vào.

“Mang sư phụ đi ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt dặn dò, “Nếu không chịu ngủ, thì đánh ngất xỉu rồi ném lên trên giường.”

Đoạn Niệm liền kéo người đi ra ngoài.

Nam Ma Tà còn đang căn dặn: “Ít nhất phải thay một bộ y phục khác, nếu không muốn thay, vậy thì cứ trực tiếp cởi sạch đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt đầu đau sắp nứt.

Đêm nay, Sở Uyên quả nhiên đúng giờ tới cửa.

Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là thật sự thay y phục khác, phong thái nhìn qua khá là kiên cường.

Sở Uyên: “...”

“Ngồi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt song song hai chén rượu ở trên bàn.

“Ngươi cất ?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Phi Hà đưa tới Vương Thành, có thích không?”

Sở Uyên gật đầu.

“Thích là tốt rồi, năm sau đưa tiếp.” Đoạn Bạch Nguyệt mở nắp vò rượu ra, “Tuyết U nặng hơn Phi Hà một chút, trước nếm thử xem, nếu không thích -- “

“Vậy thì trẫm có thể đi ?” Sở Uyên cắt ngang lời hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, sau đó lắc đầu: “Nếu không thích, vậy ta liền sai người đến trên đường mua hai vò Nữ Nhi Hồng.” Tóm lại là nhất định phải giữ người lại.

Đáy mắt Sở Uyên hiếm thấy có chút ý cười.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một chén rượu.

Sau khi Sở Uyên uống cạn, nói: “Rất nồng.”

“Nếu say thì phải làm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.Sở Uyên tự rót thêm cho mình một chén: “Nếu say, gọi Tứ Hỉ vào là được, hắn đứng ở bên ngoài.” Chắc chắn sư phụ của ngươi cũng ở đó.

Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu một cái, cùng hắn đụng chén một cái.

Tứ Hỉ công công hai tay đều đặt trong ống tay áo, vẫn đứng chờ ở bên ngoài.

Nam Ma Tà cầm một bao hạt dưa, một bên gặm một bên cùng hắn nói chuyện phiếm.

Phải làm tốt quan hệ trước, tương lai nói không chừng sẽ hữu dụng.

Hơn nửa vò rượu, Sở Uyên vươn tay muốn rót tiếp, lại bị Đoạn Bạch Nguyệt ngăn chặn: “Lúc trước đã nói, rượu rất nồng, uống nhiều sẽ say.”

À!

“Say thì sao?” Sở Uyên hỏi ngược lại.

“Ta còn có lời muốn nói.” Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng lấy chén rượu từ trong tay hắn.

“Hả?” Sở Uyên nhìn hắn.

“Thật sự muốn tự mình đi Tây Bắc?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu.

“Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, bản thân phải cẩn thận nhiều hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt thả một cái ngọc ấn lên trên bàn, “Toàn bộ quân Tây Nam đã xếp vào trọng trấn phân bố ở Đông Tây Bắc, đây là binh phù. Đợi đến khi phản quân Mạc Bắc xuôi Nam, tự sẽ có người tới tìm ngươi.”

Sở Uyên nói: “Đa tạ.”

“Hà tất phải nói đa tạ.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa chén rượu lại cho hắn, “Nói những lời này, là còn muốn uống rượu nữa không?”

Sở Uyên do dự một chút, hỏi: “Thương thế của ngươi, thật sự rất nặng?”

“Lại là sư phụ nói hả?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Đừng tin hắn.”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Mặc dù là bị đứt tay, cũng sẽ bị hắn nói thành gảy tay.”

Sở Uyên né tránh tầm mắt của hắn: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cong, rót cho hắn một chén rượu.

“Không bằng đến sát vách phòng ăn khuya đi?” Nam Ma Tà thành tâm đề nghị, tuy nói rượu chỉ có một vò, nhưng thoạt nhìn hai người tựa hồ muốn uống đến hừng đông ngày mai, vẫn cứ đứng ở đây cũng không thú vị.

Nhìn mặt nạ xanh nanh vàng của hắn, Tứ Hỉ công công kiên định lắc đầu.

Đối mặt với một gương mặt như vậy, đừng nói là ăn cơm, coi như ngồi bất động cũng là dày vò.

Uống cạn một chén rượu cuối cùng, lúc Sở Uyên đứng lên, cảm thấy đầu có chút nặng.

Đoạn Bạch Nguyệt đỡ người vào trong lòng.

“Gọi Tứ Hỉ vào.” Sở Uyên ảm đạm nói.

“Ừm.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng, nhưng cũng không có động tác tiếp theo, chỉ là vẫn luôn ôm hắn.

Sở Uyên nhắm mắt, chân mày hơi nhíu lại. Nhiều năm như vậy, số lần hắn uống say có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật sự rất khó chịu.”Chăm sóc thật tốt chính mình.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lưng hắn, “Chờ sau khi xuất quan, nếu như cuộc chiến ở Tây Bắc vẫn chưa kết thúc, ta liền đến tìm ngươi.”

Bên gáy truyền đến hơi thở ẩm ướt, lông mi Sở Uyên hơi run rẩy.

Đoạn Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, phất tay quét mở cửa phòng.

“Ối!” Tứ Hỉ công công vội vàng chạy vào.

“Cũng không cần nấu canh giải rượu, nghỉ ngơi là tốt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tuyết U chỉ làm người say, sáng mai tỉnh lại thì sẽ không sao nữa.”

Tứ Hỉ công công gật đầu, nâng Sở Uyên về phòng ngủ.

Trước khi bị sư phụ lôi kéo, Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán khép cửa phòng lại.

Nam Ma Tà ngồi chồm hỗm trên mặt đất tiếp tục phun vỏ hạt dưa, hắn tự nhận bản thân đê tiện vô sỉ, cho nên lần này cực kỳ nghĩ không ra, vì sao cư nhiên có thể dạy dỗ một người đồ đệ làm nhục sư môn như thế.

Cũng không biết tương lai nếu là gặp được lão Vương gia, nên làm càn nói khoác hay là khóc ròng ròng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Uyên và Thẩm Thiên Phàm âm thầm một trước một sau rời khỏi Hoan Thiên trại.

Mấy ngày sau, Đoạn Bạch Nguyệt cũng mang theo Triệu Ngũ và Hoa Đường, suất lĩnh trở về Tây Nam Vương phủ.

Nam Ma Tà ở trên đường mua vô số đồ chơi làm bằng đường thêu hoa quạt tiểu linh đang, màu sắc rực rỡ có thể có một xe.

Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: “Chỉ bằng vào những thứ đồ này, muốn thu mua Dao nhi, chỉ e còn thiếu rất nhiều.”

Nam Ma Tà nghe vậy nhất thời khổ mặt.

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu có thể cộng thêm cổ trùng Tử Kim sư phụ nâng niu, hẳn là sẽ có chút tác dụng.”

Nhất thời mặt Nam Ma Tà kéo càng dài.

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người xuống ngựa, khom lưng tiến vào xe ngựa.

Triệu Ngũ đang nói chuyện với Hoa Đường, thấy hắn tiến vào, Hoa Đường nói: “Có cần ta tránh mặt không?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ cô nương.”

Hoa Đường cười cười, xoay người bước ra ngoài xe ngựa.

“Ngươi dự định khi nào thả ta trở về Truy Ảnh Cung?” Triệu Ngũ không kiên nhẫn.

“Dao nhi sắp quay về rồi, ngươi ít nhất trụ ở Vương phủ một thời gian đã.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Triệu Ngũ nhìn ngoài cửa sổ không nói một lời.

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai hắn: “Coi như là muốn thành thân, cũng nên đón tức phụ trở về Tây Nam phủ, lưu lạc ở bên ngoài còn ra thể thống gì.”

“Truy Ảnh Cung không phải bên ngoài!” Triệu Ngũ nhíu mày.

“Ta không muốn tranh luận với ngươi những chuyện này.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Lại nói tháng sau chính là ngày giỗ phụ thân, ngươi dự định hàng năm đều ở bên ngoài xa chúc một chén rượu?”

Triệu Ngũ nghẹn lời, sau khi buồn bực một hồi lại nói: “Vậy qua hết năm sau, thì phải thả ta đi.”

“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, “Ta đáp ứng ngươi.”

Đoàn xe một đường trở về Tây Nam Vương phủ, Đoạn Bạch Nguyệt đánh ngất hai tên hộ vệ, âm thầm đưa Đỗ Tranh tới Đại Lý -- Nà̀ng vốn là nữ tử vô tội, nếu cứ tiếp tục ở lại hố lửa, chi bằng mang đến một thôn trấn nhỏ, mai danh ẩn tích sinh sống một lần nữa. May mà khi Đỗ Tranh ở Hoan Thiên trại vốn đã có người trong lòng, lại được Truy Ảnh Cung âm thầm giúp đỡ, đã sớm đặt mua xong điền sản gia nghiệp ở Đại Lý chờ nàng, nửa đời sau cũng không đến nỗi phiêu bạt không nơi nương tựa.

Sau khi Sở Uyên trở lại Vương Thành không được bao lâu, Tây Nam liền rơi vào chiến loạn phân tranh. Thẩm Thiên Phàm bị thương nặng sống chết chưa rõ, triều đình phân phối đại quân chinh phạt Đoạn Bạch Nguyệt, dân chúng các nơi đều đang nói, quân đội trên chiến trường tối om om nhìn không thấy đầu, phía Hoàng thượng e là quyết tâm phải thu hồi Tây Nam.

Bất quá Đoạn Bạch Nguyệt chưa từng tham chiến.

Đoạn Dao tức giận được đón trở về, còn muốn tìm ca ca và sư phụ tính sổ, nhưng không ngờ sắp đến thì được báo, hai người đều ở sau núi, đã ở gần một tháng.

“Vì sao?” Đoạn Dao sững sờ, “Vì trốn ta?”

Triệu Ngũ dở khóc dở cười.

“Thương thế Đoạn vương tựa hồ rất nặng.” Hoa Đường giải thích, “Nam sư phụ đang chữa thương cho hắn.”

Đoạn Dao: “...”

“Trở về nghỉ ngơi trước đi.” Triệu Ngũ vỗ vỗ hắn, “Đại ca nói sợ là sẽ có người gây sự với ngươi, mấy ngày này hảo hảo ở trong Vương phủ, đừng chạy loạn khắp nơi.”

Đoạn Dao ngồi chồm hỗm trên mặt đất căm giận bứt cỏ.

Bên trong huyệt, Đoạn Bạch Nguyệt nhắm mắt ngưng thần, toàn thân nguội lạnh đến không có một tia độ ấm, cơ hồ ngay cả huyết dịch cũng đã ngưng kết thành băng.

Nam Ma Tà rút ra một cây ngân châm cuối cùng sau gáy của hắn, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng coi như lấy ra được một con.”

Nhìn cổ trùng kia giống như sợi tóc, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Chỉ có một con?”

“Có thể có là tốt lắm rồi.” Nam Ma Tà nói, “Chậm mới thành việc, gấp không được.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Huống hồ năm nay Kim Tàm Tuyến đã tỉnh, ngươi còn chạy đi luận võ chọn rể, sẽ bị nội thương cũng là chuyện đương nhiên.” Nam Ma Tà tiếp tục nói, “Chiến sự bên ngoài cũng không cần ngươi bận tâm, hảo hảo chờ ở đây đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

Nam Ma Tà tính toán một chút: “Năm tháng.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Nguơi cũng đừng nghĩ đi Tây Bắc nữa.” Nam Ma Tà nhìn ra tâm sự của hắn, “Nếu là lưu lại mầm bệnh lỡ miệng lé mắt dương căn vô sinh -- “

“Sư phụ!” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu thỏa hiệp, “Ta tiếp tục luyện công là được.” Chỉ cầu đừng có lúc nào cũng treo hai chữ 'vô sinh' ở ngoài miệng.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.