” Hoàng thượng, Vương gia.” Chương Minh Duệ bưng một sọt dược liệu, đang vội vàng đi về phía hai người, thấy hai người thì nhanh chóng hành lễ.
” Tình hình các tướng sĩ bị thương thế nào rồi?” Sở Uyên hỏi.
” Bẩm Hoàng thượng, phần lớn đều đã an trí ổn thỏa rồi.” Chương Minh Duệ nói: ” Ngoại trừ hơn ba trăm người có thương thế khá nghiêm trọng ra thì những người còn lại đều không có trở ngại gì lớn. A Cách cô nương và Khúc tiên sinh cũng chỉ cho chúng ta một đơn thuốc, có thể giảm bớt cảm giác đau đớn trong tim vì bị ma âm gây thương tổn.”
Sở Uyên gật đầu: ” Vất vả rồi, cứ đi làm việc của ngươi đi.”
Chương Minh Duệ nói tạ ơn rồi lại chạy nhanh về phía khoang thuyền. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Có muốn đi tìm Tiết tướng quân không?”
” Để ngày mai đi.” Sở Uyên nói: ” Hắn cũng mệt mỏi rồi, lúc này mà đi tìm hắn thì chắc lại là một đêm không ngủ, ngươi theo ta đi trong quân doanh nhìn một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Được.”
Ngoài khơi vắng vẻ tĩnh lặng, tuy không có gió nhưng không khí cũng tương đối mát mẻ. Đoạn Bạch Nguyệt lấy áo choàng ra bao lấy người hắn, hai người leo lên một chiếc thuyền nhỏ, đi chúng quanh dò xét một vòng, lúc thuyền đi tới chỗ tối, Sở Uyên vẫn còn đang nhìn vào một chiếc chiến thuyền xa xa thì trên mặt bất thình lình bị hôn một cái.
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không nhịn được.”
Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn, nhẹ giọng nói: ” Không được phép quấy rối.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười nắm chặt tay hắn. Thị vệ đứng ở đầu thuyền rất thức thời, từ đầu tới cuối đều không quay đầu lại, chỉ tận lực chèo thuyền thật ổn định, chở hai người vòng vòng trở về chiến thuyền chủ.
Tứ Hỉ đưa tới hai bát canh nóng hổi, ngửi một cái thấy toàn là mùi thuốc đông y, nói là Cửu điện hạ đưa tới, uống xong có thể tĩnh tâm xua hàn khí.
Đoạn Bạch Nguyệt uống một ngụm, nhíu mày: ” Làm đại phu có thể đứng đầu thiên hạ, nhưng làm đầu bếp thì không được tốt cho lắm.”
Sở Uyên chỉ nếm một chút, sau đó để nguyên bát đẩy tới trước mặt Đoạn Bạch Nguyệt .
” Ta biết mà.” Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm, ngáp liền mấy cái: ” Cũng ngáp như vậy rồi, còn cần phải uống thuốc an thần nữa sao?” Đưa cái gối đầu là có thể ngủ suốt ba ngày rồi.
Sở Uyên vươn ngón tay chọt chọt má hắn: ” Hoàng hậu lao lực nhất của Đại Sở.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, kéo người ôm vào lòng cúi đầu hôn lên. Tứ Hỉ vốn định đưa nước nóng dùng để rửa mặt vào, thấy vậy cũng vội vàng lui ra, cười ha hả đứng canh ở cửa, chốc chốc lại lén lút nhìn trộm một chút, trong lòng thầm nghĩ tương lai lúc Hoàng thượng đại hôn, không biết vương thành sẽ bận rộn thành bộ dạng gì, chỉ khâu chuẩn bị thôi thì chắc cũng phải mất hơn nửa năm.
Sáng sớm hôm sau, A Cách và Khúc Uẩn Chi cùng nhau tới tìm Hoàng thượng, trên đường đi thì đúng lúc gặp được Diệp Cẩn.
” Diệp Cốc chủ?” A Cách mỉm cười nói: ” Ta không nhận sai người chứ? Ngưỡng mộ đã lâu.”
Diệp Cẩn thở dài một hơi, thật may là không xảy ra loại “đại hội nhận thân” khiến người cảm động rơi lệ giữa tỷ tỷ và đệ đệ a.
” Gọi A Cách là được rồi, đây là tướng công của ta.” A Cách lại nói: ” Tiểu Kim Tử còn đang ngủ, tối hôm qua nó cứ một mực đòi đi tìm Cốc chủ, mãi tới khi trời gần sáng mới chịu yên tĩnh lại.”
” Tại hạ Khúc Uẩn Chi.” Khúc Uẩn Chi nói: ” Cốc chủ muốn đi tìm Hoàng thượng sao?”
Diệp Cẩn gật đầu: ” Hôm qua bận rộn quá nên chưa kịp cảm tạ hai vị, trận chiến lần này đúng là đại ân đại đức.”
” Vốn dĩ chúng ta có thể đến sớm hơn vài ngày, chỉ tiếc trên đường gặp sóng gió quá lớn nên phải dừng lại.” A Cách nói: ” Còn tưởng tới đây là có thể gặp được cha và Nam sư phụ rồi.”
” Không biết có thể mạo muội hỏi một câu hay không, tiên ông gia gia trong miệng Tiểu Kim Tử rốt cuộc là ai vậy?” Diệp Cẩn thử hỏi: ” Lúc trước ở trong chốn giang hồ cũng chưa từng nghe nhắc tới tên này.”
” Gia phụ cũng không phải người trong giang hồ, tất nhiên ở trong giang hồ cũng không có tiếng tăm.” Khúc Uẩn Chi cười nói: ” Khúc gia đời đời đều ở đảo Minh Cổ, bí kíp võ học cũng là do tổ tiên Khúc gia tự tay sáng chế, trong cuộc sống sinh hoạt đa phần đều chỉ thông thương với các đảo quốc ở phía nam, cũng không qua lại nhiều với Đại Sở.”
Diệp Cẩn gật đầu: ” Thì ra là vậy.”
” Khúc gia vốn dĩ không rời đảo đâu, nhưng đến đời gia phụ tuổi trẻ ham chơi, lén lút theo thương thuyền qua lại tới Đại Sở, bởi vậy mới có thể quen biết rồi kết làm bằng hữu với Nam tiền bối.” Khúc Uẩn Chi nói: ” Tới thế hệ của ta thì càng thêm ngang bướng cố chấp, thường xuyên rời đảo đi chơi, có điều đúng là vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ cứu được A Cách.”
” Thật tốt.” Diệp Cẩn cười cười: ” Sống một mình ở hải đảo tiên sơn, vừa nghe cũng biết rất là tiêu diêu tự tại.”
” Cốc chủ cũng không ai có thể sánh bằng.” Khúc Uẩn Chi thẳng thắn nói: ” Cùng Thẩm minh chủ thần tiên quyến lữ hành hiệp trượng nghĩa, trong tiểu thoại bản…. Shhhhh~ cứ coi như vừa rồi ta chưa nói gì.” Cũng không phải đã cố ý mua tiểu thoại bản về xem.
” Đi thôi.” A Cách lắc lắc cổ tay: ” Chúng ta đi tìm Hoàng thượng.”
Diệp Cẩn nhìn về phía nàng, ánh mắt tràn ngập thân thiết.
Mặc dù tối hôm qua phải tới hừng đông mới ngủ nhưng Sở Uyên vẫn rời giường rất sớm, Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn chải đầu, thuận thế ôm lấy hắn từ phía sau, nhìn người âu yếm trong gương.
Sở Uyên nghiêng đầu, nhắm mắt lại cắn lên môi Đoạn Bạch Nguyệt. Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, bàn tay đỡ sau gáy hắn, để hai người tiếp xúc càng khắng khít hơn. Vốn dĩ chỉ định hôn nhẹ một chút, nhưng cuối cùng lại biến thành nóng bỏng triền miên, mãi đến khi cánh môi hắn trở nên đỏ hồng thì mới lưu luyến buông ra.
Bên ngoài khoang thuyền, A Cách hỏi: ” Hoàng thượng vẫn chưa dậy sao?”
Tứ Hỉ công công gật đầu: ” Chắc là sắp rồi, hay là chư vị cứ đi ăn điểm tâm trước đi?”
Không nên a. A Cách thầm nghĩ, mọi người đều nói thiên tử Đại Sở cần chính yêu dân, mỗi ngày đều thức dậy vào triều từ khi trời còn chưa sáng, chẳng lẽ đều là dựng chuyện thổi phồng hay sao?
Bên trong khoang thuyền truyền ra một tiếng kêu nho nhỏ, Diệp Cẩn đỡ trán, đau lòng ôm đầu.
Lại nữa.
Vẻ mặt Khúc Uẩn Chi viết đầy khó hiểu, A Cách cũng dè dặt hỏi: ” Bên trong còn có người nào khác hả?” Vì sao lại có tiếng nói cười.
Diệp Cẩn nhìn về phía Tứ Hỉ.
Tứ Hỉ chắp tay cười ha hả—-Hôm qua Hoàng thượng cũng không nói phải gạt A Cách cô nương và Khúc tiên sinh.
Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy mọi người thì chào hỏi: ” Sớm.”
Sở Uyên đi theo phía sau, cũng cười nói: ” Sớm.”
Khúc Uẩn Chi nhiệt tình nói: ” Sớm như vậy mà Vương gia đã đến tìm Hoàng thượng rồi a.”
Diệp Cẩn: ” Khụ!”
A Cách: “….”
” Đi thôi, đi ăn điểm tâm.” Sở Uyên nhìn qua tâm tình rất tốt: ” Hôm nay có A Cách và Khúc tiên sinh ở đây, có lẽ phòng bếp sẽ nấu thêm nhiều món cho bữa sáng.”
Nhìn dấu hôn như có như không lấp ló sau cổ áo hắn, A Cách cảm thấy dường như mình đã đoán được cái gì rồi, vì vậy nhìn lướt qua Đoạn Bạch Nguyệt.
“Nhìn cái gì?” Sở Uyên có chút hăng hái cười hỏi nàng.
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cũng giương lên.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển vô biên, hợp với sóng biển êm dịu dát lên mọi vật một mảnh lấp lánh ánh vàng, giữa khung cảnh đó là hai người một ngọc thụ lâm phong một sang quý tuấn lãng, cái gọi là thần tiên quyến lữ, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
A Cách nói: ” Không nhìn cái gì.”
A Cách nói: ” Ôi chao!”
A Cách nói: ” Khi nào thành thân?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười to, Sở Uyên gõ gõ sống mũi của nàng: ” Lá gan không nhỏ.”
A Cách nhướng mi, lắc lư lắc lư đi theo phía sau hai người. Trái tim Khúc Uẩn Chi vừa bi thiết lại vừa mờ mịt, vì sao lại có cảm giác mình hoàn toàn biến thành người ngoài cuộc thế này? Rốt cuộc là có chuyện gì vừa mới xảy ra?
Diệp Cẩn vặn tay áo nhìn trời, thành thân cái gì, không cho phép thành thân.
Trừ khi có Hồng Giáp Lang? Cổ vương? Bách túc thảo? Tử diệp chu? Bách hoàn xà? Lục ngọc hỉ thước?
Dù là vậy cũng không thể được.
….
Nhưng cũng có thể miễn cưỡng thành thân một lần, chờ lừa được những thứ kia tới tay rồi lại bảo ai kia tới tây nam cướp ai kia trở về vương thành.
Bách túc thảo (百足草): cỏ trăm chân. Hay còn có tên là San hô hồng tước (红雀珊瑚), hình ảnh xem bên dưới, là loài cây mà rễ thân hay lá đều chứa độc tố, dùng để làm thuốc.
Tử diệp chu: chu nghĩa là con nhện, giống em Bạch Ngạch Chu của Đoạn nương nương đó, tử là màu tím, còn diệp thì là hình chiếc lá.
Bách hoàn xà: rắn cạp nong, là loài rắn độc, màu sắc thì từng khoanh đen vàng, cạp nia thì đen trắng. Không sợ rắn thì xem hình bên dưới. *^_^*
Lục ngọc hỉ thước: chương trước cũng đã nói hỉ thước là con chim khách rồi, còn lục ngọc là loại ngọc quý có màu xanh lục. Đây là một miếng ngọc bội điêu khác hình con chim khách nhé, hình ảnh bên dưới.
Dù sao khắp tây nam đều là độc trùng.
Hôm qua A Cách và Khúc Uẩn Chi phá Mê Âm trận pháp, mọi người trong đại doanh Sở quân đang bàn tán rất sôi nổi, đều rất cảm kích, đầu bếp cũng đem tất cả bản lĩnh của mình ra làm một bàn thức ăn tràn đầy, vô cùng phong phú. Sở Uyên cười nói: “Trẫm cũng được tắm ánh hào quang của hai vị rồi nha.”
” Các hạ chính là Ôn đại nhân?” A Cách hỏi.
Ôn Liễu Niên vội vàng buông đũa xuống: ” Đúng vậy.”
” Nghe nói chỉ cần sờ tay đại nhân một cái thì có thể sinh ra Sao Văn Khúc hả?” Hai mắt A Cách lấp lánh chờ mong.
Ôn Liễu Niên: “….”
Vì sao một nữ hiệp cũng có thể tin những chuyện này?
A Cách vươn tay.
Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn Triệu Việt, đưa mắt nhìn Khúc Uẩn Chi, lại đưa mắt nhìn Hoàng thượng.
” Mau lên nha.” A Cách giục.
Cũng không có ai đứng ra ngăn cản, ngược lại mọi người hầu như còn thật cao hứng, vì vậy Ôn Liễu Niên không thể làm gì khác hơn là phải đụng mu bàn tay với nàng một cái.
Tư Không Duệ ngồi bên cạnh thấy vậy tâm tư lay chuyển, dự định sau khi chiến tranh kết thúc cũng tìm một cơ hội cho nương tử nhà mình sờ tay vị đệ nhất tài tử của Đại Sở này một chút —Tư Không gia đời đời đều chuộng võ học hoặc kinh doanh, vẫn chưa từng sinh ra người đọc sách nổi danh nào, càng đừng nói là Trạng nguyên lang.
” Chậc.” Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói: ” Tương lai chắc Ôn đại nhân bận rộn lắm đây.”
” Khúc tiên sinh sống ở Nam Dương này nhiều năm như vậy, chắc cũng đã nghe được rất nhiều tin đồn về Phỉ Miễn quốc phải không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Khúc Uẩn Chi gật đầu: ” Không đơn giản chỉ là nghe qua, từ lúc biết Hắc Nha cấu kết với quân phản loạn, chúng ta còn cố ý hỏi thăm về quốc gia này rất nhiều lần, thậm chí cũng phái người cải trang trà trộn vào đó điều tra.”
” Ồ?” Sở Uyên ngạc nhiên hỏi: ” Vì sao?”
“A Cách nói nàng hiểu tính tình của Hoàng thượng, nhất định sẽ không để nhóm người này càn quấy ở Nam Hải quá lâu.” Khúc Uẩn Chi nói: ” Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đánh, không bằng chuẩn bị sớm một chút, đợi lúc hai quân chính diện giao tranh thì cũng có thể có thêm được chút lợi thế để dành phần thắng.”
Sở Uyên nói: ” Không ngờ hai vị lại có lòng như vậy, thật sự không biết phải cảm tạ thế nào mới đủ.”
” Hắc Nha am hiểu vu cổ thuật, xung quanh Phỉ Miễn quốc cũng được bao phủ bởi rất nhiều tiểu đảo, muốn bày mê trận là chuyện cực kỳ đơn giản, hơn nữa các trận pháp đều không hề giống nhau.” Khúc Uẩn Chi nói: ” Muốn từng bước phá giải từng trận pháp thì quá phí tinh lực, biện pháp đơn giản nhất chính là chờ một đợt lốc xoáy sóng thần ập tới, tất cả trận pháp đều sẽ bị sóng biển dâng cao phá hủy hết, đến lúc đó Sở quân có thể tiến quân thần tốc.”
” Lốc xoáy sóng thần.” Sở Uyên buông đũa xuống: ” Lúc trước Ôn ái khanh cũng đã từng đề cập tới rồi, nhưng dù sao cũng không thể dựa vào việc này được, bởi vì phải đợi lão thiên gia, nhưng biết phải đợi đến khi nào mới có lốc xoáy sóng thần đây? Hơn nữa một khi thật sự có sóng thần xảy ra, nếu quân đội Đại Sở không tránh né kịp thì lại càng mất nhiều hơn được. Dù sao đối phương ở trên đảo, cũng an ổn hơn ở trên thuyền nhiều.”
” Ý của Uẩn Chi là, phiện pháp đơn giản nhất để phá trận là dẫn một lượng nước thật lớn tới đây.” A Cách nói, không cần biết bên trong có trận pháp gì, chỉ cần nước lớn cuốn qua một đợt thì bất cứ thứ gì cũng đều biến mất vô ảnh vô tung.
” Hoàng thượng.” Lúc mọi người vẫn đang nói chuyện thì lại có thám tử trở về bẩm báo gấp, nói đối phương có dị động, quân địch lại kéo tới.
” Tới bao nhiêu người?” Sở Uyên hỏi.
” Bẩm Hoàng thượng, lần này bọn chúng tới không ít.” Thám tử nói: ” Đội thuyền đông nghìn nghịt như dãy núi, trong biển sương mù nhìn không được đâu là điểm cuối, nhưng lần này cờ xí đã đổi thành màu vàng, không giống cờ xí màu đen thêu chữ đỏ như những lần trước nữa.”
” Màu vàng?” Diệp Cẩn nhíu mày: ” Chắc không phải là Sở Hạng tự mình tới đó chứ?”
” Đi thôi, xem thử thế nào.” Sở Uyên đứng lên.
Mọi người theo hắn ra khỏi khoang thuyền, từ xa xa chỉ thấy một chiếc thuyền rất lớn thả neo giữa màn sương trắng, thân thuyền đen kịt, hình thù có chút quỷ dị. Một người đang đứng ở đầu thuyền, nhìn cách ăn mặc thì chắc là Sở Hạng, bên cạnh hắn là một nữ tử vóc người đơn bạc, mái tóc dài màu đen, y phục đỏ thắm.
Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, Thẩm Thiên Phong nói: ” Là Lệ Thước, người của Thiên Ưng Các.”
” Đây là trúng tà rồi sao?” Diệp Cẩn lắc đầu: ” Nếu để Lệ Ưng biết, tám phần mười sẽ giận dữ hôn mê.”
” Biết nên làm thế nào rồi chứ?” Sở Hạng hỏi.
Lệ Thước trầm mặc gật đầu.
” Đi đi.” Sở Hạng mỉm cười: ” Nếu có thể thắng trận này, ta sẽ mang ngươi quay về Đại Sở.”