【 Chương 43: - Trao đổi 】 Vì sao phải để người ở lại trong cung
***
Trên bàn cơm rất là yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh dùng bữa uống canh cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Sở Uyên muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại sợ hù dọa đến Đoạn Dao, vì vậy tràn ngập nghi hoặc liếc mắt nhìn Đoạn Bạch Nguyệt một cái -- trước khi đến ngươi rốt cuộc nói cái gì, vì sao có thể dọa người sợ đến như vậy.
Trong lòng Tây Nam Vương thở ngắn thở dài, vô cùng vô tội. Hắn cũng thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào trực giác mà kết luận, nhất định là có liên quan đến sư phụ chuyên lừa gạt đồ đệ của mình.
“Ăn nhiều cái này một chút.” Thấy Đoạn Dao vẫn luôn không động đũa, Sở Uyên múc một chén canh cá cho hắn, ôn hòa nói, “Bỏ thêm đồ gia vị Tây Nam phủ đưa tới lúc trước, chua cay rất ngon miệng, trong Vương thành không có quán ăn Tây Nam, khó mà ăn được hương vị quê nhà.”
“Đa, đa tạ hoàng thượng.” Đoạn Dao nhanh chóng đặt đũa đứng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Sợ cái gì, đã nói là cùng nhau tụ tập, tùy ý ăn bữa cơm mà thôi.” Sở Uyên cười nói, “Mau ngồi xuống đi, nếu là ngại cơm nước không hợp khẩu vị, kêu ngự trù làm món khác là được.”
“Dao nhi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.
Trong lòng Đoạn Dao nghẹn ngào, cảm thấy mình giống như làm cái gì cũng sai.
Vì sao lại xui xẻo như vậy.
Quả thực nghĩ không ra.
“Trước tiên hảo hảo ăn cơm.” Sở Uyên kéo hắn về trên ghế, “Sau khi ăn cơm xong, trẫm dẫn ngươi đến Thái y viện.”
Đoạn Dao sốt sắng hỏi: “Đến Thái y viện làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt ở một bên lạnh nhạt nói: “Xem thử đầu óc của ngươi còn cứu chữa được không.”
Đoạn Dao: “...”
“Nói bậy gì đó.” Sở Uyên dở khóc dở cười, tiếp tục giải thích với Đoạn Dao, “Nơi đó có một khu Lục La uyển, bên trong đều là kỳ hoa dị thảo trẫm giúp tiểu Cẩn vơ vét từ các nơi tới, lát nữa cùng nhau đến xem thử ngươi có thích cái nào không.”
Thật hả? Đoạn Dao nhất thời lệ nóng doanh tròng, hoàng thượng vì sao lại tốt như vậy, so với ca mình còn tốt hơn.
Sở Uyên tiếp tục gắp thức ăn múc canh cho hắn, cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong ba năm món ăn, Đoạn Dao cuối cùng là hơi bình tĩnh một chút, rốt cục có thể tự mình vươn đũa đến đĩa rau. Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở một bên, cảm thấy tựa hồ tìm về được cảm giác vui vẻ thấy hắn lần đầu dùng đũa.
...
Kết thúc một bữa cơm, Sở Uyên lại để cho Tứ Hỉ đưa lên một bình trà Phổ Nhị. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Dự định khi nào gặp người Triều Nhai?”
“Ngược lại không gấp.” Sở Uyên nói, “Chờ lâu một lúc, nếu không chỉ sợ còn tưởng rằng mình quan trọng cỡ nào.”Đoạn Dao ngồi ở trên ghế bên cạnh, hai tay ôm cốc trà.
Tẩu tử mình là hoàng đế.
Tẩu tử mình là hoàng đế.
Tẩu tử mình là hoàng đế.
Khà khà.
“Dao nhi thấy người Triều Nhai này thế nào?” Sở Uyên hỏi.
“Hả?” Đoạn Dao hoàn hồn, không tự chủ liền liếc nhìn ca ca thân yêu của mình.
“Muốn nói cái gì cứ việc nói là được.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
“Ta không thích những người kia.” Đoạn Dao nói, “Âm trầm, ích kỷ hung dữ. Khi vừa tới khách điếm, vênh mặt hất hàm sai khiến sát thủ Tây Nam phủ, bị ca ca giáo huấn qua một trận mới hơi thu liễm một chút. Nếu như đổi thành tiểu nhị thì không phải là bị khi dễ chết rồi sao. Còn nữa, cũng không quan tâm tiểu oa nhi kia chút nào, mỗi ngày chỉ là đi sang nhìn qua loa một lần.”
“Có phải là mẹ ruột hay không cũng khó nói lắm, tiểu oa nhi đó nói không chừng là đoạt được thì sao.” Sở Uyên lắc đầu.
Đoạn Dao nhíu mày, lúc trước hắn ngược lại là không nghĩ tới vấn đề này.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên đường trốn đến nơi khác còn không quên ôm hài tử này, nếu không phải thân sinh thì nói rõ trên người nàng có bí mật gì đó.”
“Lúc trước tuổi tác nhỏ, cũng không quá ấn tượng gì với người Triều Nhai.” Sở Uyên nói, “Chỉ là cảm thấy không đơn giản chỉ là thỉnh cầu.”
“Mười mấy năm trước người Triều Nhai sở dĩ tiến cung, là vì muốn đòi tiên hoàng ban thưởng, tất nhiên hiểu được nên nói chuyện làm việc thế nào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nói không chừng lát nữa khi đến gặp ngươi, những người này như thường sẽ làm ra một bộ dáng cung kính.”
“Mặc kệ thế nào, trước tiên xem bọn hắn muốn làm gì.” Sở Uyên nói, “Trà cũng uống không sai biệt lắm, có muốn đến Thái Y viện không?”
Đoạn Dao tung tăng nhảy nhót, được được được!
Lục La uyển ở nơi sâu nhất trong Thái Y viện, ngày thường cũng không có ai đến, dù sao khắp nơi bên trong đều là cổ độc. Nếu không cẩn thận đụng phải, Diệp thần y ở Giang Nam cũng không chạy đến Vương thành cứu mạng kịp. Cửa chỉ có một người trông coi, chung quanh toàn là cây xanh, phong cảnh rất là yên tĩnh.
“Là vọng thiên loan a.” Vừa mới bước vào tiểu viện, Đoạn Dao ngửi thấy được mùi hương quen thuộc.
“Lần trước khi Tiểu Cẩn tới trồng một mảnh, nói là thời điểm nở hoa có thể siêu độ vong linh.” Sở Uyên nói, “Lúc trước nơi này là một cái hồ lớn, thời điểm bộ tộc Chu thị hoảng loạn chạy trốn thì dìm chết không ít phi tần vô tội trong cái hồ này. Từ đó về sau chuyện ma quái nghe đồn vẫn chưa dừng qua, thậm chí còn nghe nói có người từng tận mắt nhìn thấy oan hồn bay vất vưởng.”
Đoạn Dao ở phía sau xoa bóp ca mình, có nghe thấy chưa, kết cục gả vào thâm cung chính là như vậy, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.
Đoạn Bạch Nguyệt dự định sau lần này trở về Tây Nam thì tìm một cơ hội bán hắn đi, một hai ròng bạc cũng là tiền, hoặc là ít hơn cũng không sao.”Đi thôi, bên trong đều là đồ vật ngươi thích.” Sở Uyên nói, “Vừa ý cái nào thì cứ việc lấy.”
Nhìn trong điện tràn đầy tủ thuốc, Đoạn Dao rất muốn chà xát tay như mở cờ trong bụng.
Cái gì gọi là tiền từ trên trời rơi xuống.
Coi như là tương lại ca ca bị dìm chết trong hồ.
Vậy cũng đáng.
Nhất định phải vui vẻ cất bước chạy vào.
“Lúc trước khi ở Tây Nam Vương phủ, sư phụ nuông chiều hắn, thẩm thẩm bà bà nuông chiều hắn, lão nhị và đệ muội cũng nuông chiều hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không ngờ vào trong cung, ngươi cũng nuông chiều hắn như vậy.”
“Còn chưa có hỏi, lúc trước ngươi nói cái gì với Dao nhi.” Sở Uyên nói, “Vì sao khi vừa mới tới lại bị doạ thành như vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta không hề nói gì hết.”
Sở Uyên nghe vậy dở khóc dở cười, cư nhiên không hề nói gì hết? Ít nhất cũng nên...
“Sao?” Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên nhìn hắn, “Không bằng ngươi dạy ta, phải nói thế nào?”
Sở Uyên nghẹn lời.
Nhìn hai bên tai hắn càng lúc càng đỏ, Đoạn Bạch Nguyệt làm như không có chuyện gì xảy ra nói sang chuyện khác: “Buổi tối nơi này hẳn là không có ai đến đi?”
Sở Uyên căm giận đá hắn một cước.
Đoạn Bạch Nguyệt nhấc tay đầu hàng.
Trong đại điện, Đoạn Dao giống như đào được bảo vật, nhìn nơi này ngó nơi khác, cái nào cũng muốn, rồi lại biết được không thể cái nào cũng muốn. Chọn lựa đến hơn nửa ngày, cũng chỉ lấy một hộp phấn gỗ màu lam dùng để dưỡng cổ độc.
“Chỉ cần cái này thôi hả?” Sở Uyên bất ngờ.
Đoạn Dao nói: “Ừm, đa tạ hoàng thượng.”
“Một hộp nhỏ như vậy, sao có thể nói đa tạ chứ.” Sở Uyên cười cười, “Thôi được rồi, lần sau nếu muốn cái gì chỉ cần tiến cung là được. Nếu trong cung này không có, trẫm liền phái người đến dân gian sưu tầm, cũng có thể tìm giúp ngươi.”
Nước mắt Đoạn Dao lưng tròng, phi thường cảm động.
Tây Nam Vương rất là chua.
Tiểu quỷ chết tiệt.
Sau khi rời khỏi Thái Y viện, Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Dao một trước một sau trở về khách điếm, dự định đợi lát nữa sẽ âm thầm mang đám người Triều Nhai tiến cung. Vừa mới đi đến trên đường cái, Đoạn Dao ôm đầu liền bắt đầu chạy, tốc độ cực nhanh.
Mà tốc độ của Đoạn Bạch Nguyệt còn nhanh hơn hắn.
Cơ hồ chỉ là trong chớp mắt, Đoạn Dao đã bị xách cổ áo lên.
“Còn dám chạy?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Đoạn Dao khiếp sợ rơi lệ: “Khi nào thì khinh công của ngươi trở nên tốt như vậy?” Chẳng lẽ là lén mình chạy đến Nhật Nguyệt sơn trang học, có thể lắm a. Dù sao khinh công Thẩm gia đệ nhất thiên hạ, Thẩm đại thiếu gia là Thẩm Thiên Phong, mà Diệp cốc chủ lại thành thân với hắn; hoàng thượng là ca ca của Diệp cốc chủ, mà hoàng thượng lại với ca ca thân yêu của mình lại có một chân.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Ngươi còn dám hỏi ta. Đoạn Dao lên án: “Vì sao trước khi lên đường không nói rõ các ngươi là loại quan hệ này?”
“Chính ngươi nói đã sớm biết.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ đầu hắn.
“Đó là sư phụ nói, sư phụ nói người ngươi thích là Thẩm tướng quân!” Đoạn Dao bi phẫn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngũ oanh lôi đỉnh: “Ai?”
“Thẩm tướng quân!” Đoạn Dao chỉ tay một cái, đằng trước cách đó không xa chính là phủ tướng quân, rất to!
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Làm ta sợ muốn chết!” Nhớ lại cảnh tượng bữa tiệc vừa mới bắt đầu, hai chân Đoạn Dao vẫn còn mềm nhũn.
“Sư phụ nói ngươi cũng tin?” Tây Nam Vương rất muốn khi sư diệt tổ đánh đệ đệ.
“Sao không thể tin, ngươi cũng tin mà?” Đoạn Dao chống nạnh, “Cầm một khối sắt vụn còn tưởng là bảo bối.” Rỉ sét loang lổ, còn treo ở hông, quả thực khiến Tây Nam phủ mất mặt.
Vì vậy ca ca liền đánh đệ đệ một trận.
Đoạn Dao hăng hái phản kháng, thế nhưng đánh không lại. Dù sao ca mình cũng luyện qua Bồ Đề tâm kinh, vì vậy khóc tức tưởi, loại người gì vậy trời.
Đợi đến khi trở về Tây Nam, nhất định phải méc tất cả bà bà thẩm thẩm một lần, ít nhất phải lải nhải nhắc nửa tháng!
Trong khách điếm, người Triều Nhai chờ đợi đến nôn nóng, đi qua đi lại vòng vòng ở trong phòng mười mấy lần, rốt cục không nhịn được nghĩ muốn đẩy cửa bước ra ngoài, liền nghe bên ngoài cuối cùng là truyền đến tiếng bước chân.
Tâm tình Đoạn Dao thật sự không tốt, giống như cơn gió vù vù vọt vào phòng ngủ sát vách của mình.
Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là rất tốt, nhìn đám người kia nói: “Ai muốn cùng ta tiến cung?”
Đối phương sững sờ, nói: “Không phải chúng ta đều đi?”
“Tất nhiên không phải.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đại nội hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, khinh công chư vị tầm thường, nhiều người muốn vào chung như vậy không phải là chuyện dễ dàng.”
“Vì sao không thể mời Sở Hoàng ra?” Nữ tử kia hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Khẩu khí các hạ thật sự là rất lớn. Hiện tại kêu thánh thượng cố ý xuất cung, chỉ là vì gặp ngươi?”
“Lúc trước tộc nhân Triều Nhai ta tiến cung, tiên hoàng cũng là lấy lễ tiếp đón. Vì sao tới bây giờ thì biến thành lén lén lút lút không thể để người khác trông thấy?” Nữ tử kia bất mãn.
“Mười mấy năm trước, bộ tộc Triều Nhai là công khai ngồi kiệu cưỡi ngựa từ quan đạo tiến cung, tiên hoàng tất nhiên cũng là quang minh chính đại chờ đợi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, “Không bằng chư vị cũng làm như vậy một lần? Khi đó hoàng thượng tất nhiên sẽ mở rộng cửa nghênh đón chư vị.”Nữ tử bị chặn trở về.
“Nếu là người cùng đường, cần gì phải phân lẫn nhau. Chỉ là trả lời vài vấn đề của hoàng thượng, sau đó nói không chừng có thể đồng thời quang minh chính đại tiến cung, cần gì phải câu nệ như thế?” Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào cửa nhắc nhở, “Nếu là tiếp tục kéo dài thì bên ngoài trời sẽ sáng. Nếu để hoàng thượng đợi một đêm, đợi đến khi mặt rồng giận dữ, cơ hội duy nhất này cũng sẽ không có, chư vị tốt nhất nghĩ rõ ràng.”
Những người kia liếc mắt nhìn nhau, nói: “Chúng ta muốn thương lượng một phen.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, quay người ra phòng khách.
Nhìn bộ dáng do dự không quyết định vừa rồi, đám người kia cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau, cùng nhau trải qua sinh tử còn nghi kỵ như vậy, đảo Triều Nhai này cũng thật là tối tăm ngột ngạt.
Chốc lát sau, nữ tử kia bước ra, nói: “Ta theo ngươi một đường tiến cung.”
Người Triều Nhai còn lại ở phía sau hắn, tuy nói lòng không cam, nhưng cũng bó tay hết cách, trơ mắt nhìn hai người bọn hắn đi xuống lầu.
Thời gian đã tới gần nửa đêm, Sở Uyên đang ở trong Thiên điện uống trà. Tứ Hỉ công công đến thông báo, nói là Tây Nam Vương mang người đến.
“Tuyên.” Sở Uyên đặt chén trà xuống.
“Đi đi.” Trong viện, Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Biết cái gì, muốn nói gì, tốt nhất phải suy nghĩ rõ ràng trước, bằng không chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què.”
Nữ tử kia nghe vậy liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng cũng không nói gì, tự mình đẩy cửa tiến vào đại điện.
Đoạn Bạch Nguyệt vòng ra phía sau, thả người rơi xuống trên nóc nhà.
“Dân nữ tham kiến hoàng thượng.” Nữ tử quỳ xuống đất hành lễ.
“Hãy bình thân.” Sở Uyên nói, “Cô nương thật sự là người Triều Nhai?”
“Bẩm hoàng thượng, đúng vậy.” Nữ tử gật đầu.
“Trẫm cũng là tình cờ nhận được tin tức, nói Dư Thư huy động người trong võ lâm truy sát một đám tộc nhân Triều Nhai khắp nơi, lòng sinh nghi liền phái người đi xem đến tột cùng, không ngờ thật sự có thể gặp được chư vị.” Sở Uyên nói, “Theo lý mà nói mệnh quan triều đình và tộc nhân Triều Nhai, hẳn là nước sông không phạm nước giếng mới đúng. Tại sao lại như vậy, cô nương có thể giải thích cho trẫm nghe không.”
“Đảo Triều Nhai đã bị phá huỷ.” Nữ tử nói.
Sở Uyên khẽ nhíu mày: “Vì sao?”
“Trên đảo có một người tên là Huyền Thiên, cấu kết với đạo tặc Nam Dương lên đảo, đuổi giết tất cả mọi người, thậm chí ngay cả chính hắn cũng bị giết.” Nữ tử nói, “Mấy người chúng ta cũng là may mắn mới có thể chạy trốn.”
Sở Uyên hỏi: “Nguyên nhân?”
“Bắt đầu từ bảy tám năm trước, trên đảo liền chia làm hai phái Nam-Bắc. Huyền Thiên là đầu mục phái Bắc, vì không cam lòng thế lực phái Nam chúng ta càng lúc càng lớn mạnh, trong lòng liền nảy sinh ác ý.” Nữ tử nói, “Nhưng không nghĩ rằng sẽ bị người lợi dụng, người phái Nam đã chết, phái Bắc cũng không thể may mắn thoát khỏi. Toàn bộ hơn trăm gia đình trên đảo bây giờ cũng chỉ còn lại bảy người chúng ta liều mạng chạy trốn mà thôi.””Đám đạo tặc Nam Dương kia hiện tại đang ở nơi nào?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.
“Hẳn là còn đang trên đảo Triều Nhai.” Nữ tử đáp.
“Trên đảo thật sự có vàng bạc châu báu?” Sở Uyên đầy hứng thú nhìn nàng.
Nữ tử dừng một chút, nói: “Có, chỉ là không biết ở đâu.”
Sở Uyên gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói.
“Sâu trong lòng đất đảo Triều Nhai chôn hoàng kim, là di huấn tổ tiên lưu lại.” Nữ tử nói, “Chỉ là hậu nhân vẫn luôn tìm kiếm, nhưng cũng không thấy tung tích.”
Đoạn Bạch Nguyệt ở trên nóc nhà lắc đầu, nghe qua tổ tiên Triều Nhai này và sư phụ mình cũng giống như là thân huynh đệ, giọng điệu y hệt nhau.
“Cho nên đám đạo tặc Nam Dương kia lưu ở trên đảo, cũng là vì muốn tiếp tục đào móc hoàng kim?” Sở Uyên suy tư.
“Tám chín phần là vậy.” Nữ tử gật đầu, “Huyền Thiên hẳn là không có lý do gì để thuyết phục bọn họ ngàn dặm xa xôi đi thuyền lên phía Bắc.”
“Thật sự không ngờ tới Dư Thư cư nhiên nhấc lên quan hệ với Nam Dương.” Sở Uyên đặt chén trà xuống, “Cô nương và đồng bạn lần này tới gặp trẫm là có yêu cầu gì?”
“Dân nữ muốn khẩn cầu hoàng thượng giúp chúng ta đoạt lại đảo Triều Nhai.” Nữ tử nói.
“Triều Nhai cũng không phải là con dân Đại Sở ta, nhúng tay vào thì không phù hợp lắm.” Sở Uyên đáp.
“Hoàng thượng.” Nữ tử quỳ xuống đất, “Hiện tại bộ tộc Triều Nhai tràn ngập nguy cơ, chỉ có hoàng thượng mới có thể cứu chúng ta ra khỏi dầu sôi lửa bỏng. Tộc nhân ta có thể cam kết, chỉ cần đoạt lại cố hương, nếu tương lai có một ngày thật sự có thể tìm được bảo tàng, xác định tiến cống tất cả cho Đại Sở, tuyệt đối không mảy may để lại.”
“Bộ tộc Triều Nhai tất nhiên là khiến người ta thổn thức, chỉ là Đại Sở và Nam Dương từ trước đến giờ nước sông không phạm nước giếng, nếu như bởi vì vậy mà trêu chọc ra phiền phức, chỉ sợ dân chúng ở Nam Hải sẽ vì vậy mà nhận tổn hại.” Sở Uyên nói, “Cô nương hẳn là rõ ràng, không phải trẫm không giúp, mà là trẫm không thể giúp.”
“Đạo tặc Nam Dương kia lòng muông dạ thú, chỉ sợ mục đích cũng không chỉ tại đảo Triều Nhai.” Trong lời nói nữ tử có chuyện, “Hoàng thượng có thể an tâm sao?”
“Vậy thì thế nào?” Sở Uyên cười nhạt, “Triều Nhai cũng không phải là vùng giao thông cứ điểm, cũng không có người dụng binh tại vùng giao tranh. Trước có đảo Thiên Vụ sau có Nam Thủy châu, vòng qua mười sáu châu đều là cát trắng, mỗi một nơi đều có bày trọng binh, này còn chưa tính trú quân Đông Hải. Nếu là thật sự đánh tới trượng lai, Triều Nhai tồn tại hay không, phía trên là ai, đối trẫm mà nói đối Đại Sở mà nói, căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Lấy chuyện này áp chế trẫm, cô nương tựa hồ cũng quá coi trọng bản thân mình.”
Đoạn Bạch Nguyệt cong khóe miệng.
“Hoàng thượng thứ tội, dân nữ không dám.” Nữ tử nói, “Chỉ là nhất thời nóng ruột, cho nên mới buộc miệng nói ra.””Trẫm sẽ không xuất binh Triều Nhai, càng sẽ không nhúng tay vào việc nước khác.” Sở Uyên nói, “Nhìn mặt mũi phụ hoàng lúc trước, nhiều lắm có thể cấp cho chư vị một tòa nhà trong Vương thành, cô nương chỉ cần trả lời ta, muốn hay không muốn là được.”
Nữ tử há miệng, nói: “Vẫn luôn có người đuổi giết nhóm ta.”
Sở Uyên cười cười: “Muốn ở lại trong cung?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Nữ tử nói: “Dạ.”
Sở Uyên nói: “Cũng được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Trẫm có thể đáp ứng ngươi.” Sở Uyên nói, “Chỉ là trong cung này nhiều người nhãn tạp, nếu chư vị vào ở, e là không thể đi lại.”
Nữ tử gật đầu: “Dân nữ biết.”
Sở Uyên nói: “Vậy tối nay liền kết thúc ở đây, sáng ngày mai tự sẽ có người đến khách điếm tiếp những người còn lại tiến cung.”
Nữ tử quỳ xuống đất tạ ân, cùng Tứ Hỉ đến chỗ ở.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vì sao lại để đám người kia ở lại trong cung?”
“Bằng không thì sao?” Sở Uyên cùng hắn một đường chậm rãi đi đến tẩm cung, “Cũng không biết rốt cuộc có mục đích gì, đặt ở trong Vương thành, dân chúng e là sẽ không an tâm.”
“Thả ở trong cung, ta cũng không thể an tâm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên cười cười: “Ở trong cung là giam lỏng, nhìn thử xem bọn họ có thể lộ ra sơ hở gì hay không, tự sẽ có người chuyên môn trông coi, ta cũng sẽ không ba ngày hai lần chạy đi xem, có gì không thể an tâm?”
“Tính ra mấy ngày này, cũng có không ít người tiếp xúc với đám người Triều Nhai này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là người có thể làm cho Đốt Tinh phát sáng, vẫn như cũ chỉ có ngươi và Đồ Bất Giới kia.” Thật sự là rất không muốn nhắc đến cái tên này.
“Dao nhi cũng không được?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn: “Đừng nhắc đến tên tiểu quỷ kia nữa.”
Sở Uyên chọt chọt hắn: “Lá gan không nhỏ, dám ngỗ nghịch hoàng thượng.”
“Ta nào dám ngỗ nghịch ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Nếu như thật sự như vậy, vậy thì -- “
“Hửm?” Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt rất là bình tĩnh: “Sáng mai không được ăn giò heo.”
Sở Uyên cười: “Món ăn không có thịt thì sẽ không ăn, Tây Nam Vương thật sự khó hầu hạ.”
“Đêm nay ta sẽ không ở lại.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên hỏi: “Vậy thì muốn đi đâu?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Thanh lâu.”
Sở Uyên dừng chân lại.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Thật sự là thanh lâu, mấy ngày trước Cố huynh trở về Vương thành, bây giờ viết thư đến nói tìm ta có việc. Vẫn luôn chưa có cơ hội đến chỗ hẹn, cho nên nói đêm nay qua xem một chút.””Có chuyện gì, nhất định phải nói lúc nửa đêm?” Sở Uyên đối diện hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Bởi vì chỉ có nửa đêm mới rảnh.
“Đi đi, không ai giữ ngươi lại.” Sở Uyên hời hợt, tự mình đi về phía trước.
Đoạn Bạch Nguyệt hiếm khi thông suốt, chạy theo vài bước tiếp tục sóng vai đi với hắn: “Không đi nữa.”
“Không sợ người khác đợi?” Sở Uyên nhìn nhìn hắn.
“Đợi thì đợi đi, ngược lại ta với hắn cũng không quen.” Đoạn Bạch Nguyệt nói rất là thản nhiên.
Sở Uyên cười, giơ tay đẩy đẩy hắn: “Đừng lộn xộn. Nếu thật sự có việc thì đi, đừng để lỡ mới đúng.”
“Thật sự không có chuyện gì hết.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn qua, “Lúc nãy ta không có nói gì hết, quên rồi quên rồi.”
Ánh trăng sáng trong, kéo bóng lưng của hai người càng lúc càng dài.
Cố Vân Xuyên ngồi ở trong phòng đàn nương, ngửa đầu uống cạn một chén rượu, hứng thú nghe điệu hát dân gian.
Đây rốt cuộc là tới hay là không tới.
Đợi đến sau nửa đêm, thực sự là rất buồn ngủ, liền đứng lên tự mình đến khách điếm tìm. Kết quả hỏi qua trạm gác đêm ngầm mới nói, vương thượng không có ở đây, trong phòng chỉ có tiểu vương gia.
Gặp quỷ, Cố Vân Xuyên còn tưởng là hai người bỏ qua ở trên đường, vì vậy liền quay đầu đi vòng trở lại, vừa vặn ở trên đường gặp được một người.
“Nam tiền bối?”
Nam Ma Tà đang đi bên cạnh Đồ Bất Giới, sau khi thấy hắn cũng bất ngờ: “Nửa đêm canh ba, ở trên đường la lối cái gì?”
Cố Vân Xuyên đem ước hẹn của mình và Đoạn Bạch Nguyệt nói ra, nhưng chờ trái chờ phải cũng nói một lần không thấy người, lại nói: “Vương gia e là đã đến Nhiễm Nguyệt lâu, hoặc là bỏ lỡ ở trên đường.”
Nam Ma Tà nói: “Ta với ngươi cùng nhau đi xem thử.”
Cố Vân Xuyên: “...”
Ba người cùng nhau đi vòng trở lại Nhiễm Nguyệt lâu, nhưng cũng không có người ở đây.
Nam Ma Tà nhất thời mặt mày hớn hở.
Cố Vân Xuyên buồn bực: “Tiền bối tựa hồ rất không muốn để tại hạ gặp mặt Vương gia.”
“Có chuyện gì, ban ngày gặp cũng không muộn.” Nam Ma Tà vỗ vỗ bả vai hắn, “Tương lai thì ngươi sẽ hiểu.”
Cố Vân Xuyên nhíu mày: “Mà việc này có chút trọng yếu.”
“Ngươi cũng nói, chỉ là 'Có chút trọng yếu'.” Nam Ma Tà nói, “Hiện tại việc hắn làm, nhưng là lửa xém lông mày.”
Cố Vân Xuyên nửa tin nửa ngờ.
Đầu óc Đồ Bất Giới mơ hồ.
Nam Ma Tà rên điệu dân gian đi trở về.
Bản lãnh này, nói không chừng thật sự là hàng đêm ngủ lại trong cung.Như vậy xem ra, ngày làm việc vui Tây Nam phủ cũng không còn xa nữa a.
Bên trong hoàng cung, buội mai kia đã được dời trở về, lại được bón phân, chất dinh dưỡng dự trữ hẳn là đủ cho ngày đông nở một bó hoa, năm sau có lẽ có thể ít bị đào vài lần.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào đầu giường, tay vỗ nhè nhẹ trên lưng hắn.
Sở Uyên ngủ rất nhanh cũng rất sâu. Một là mệt, hai là an tâm.
Nhìn sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, Đoạn Bạch Nguyệt ở trong lòng thở dài. Lúc này vừa mới nằm xuống bao lâu, mắt thấy lại phải dậy lâm triều. Mỗi sáng sớm nhìn hắn mơ mơ màng màng cố gắng đem chính mình tỉnh táo, cũng có chút ảo não lúc trước không tàn nhẫn quyết tâm mang người đi thẳng một mạch, vậy bây giờ hẳn là sung sướng tự tại đến nhường nào.
Sở Uyên mơ mơ màng màng hỏi: “Giờ nào rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay che mắt của hắn: “Giờ Tý.”
Sở Uyên cong khóe miệng: “Lại nháo.”
“Đừng vào triều, có được không?” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào trong lồng ngực, “Ngày hôm nay giả vờ bệnh được không?”
Sở Uyên cười, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngốc.”
“Ngươi mới ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn, “Nào có ai làm hoàng thượng làm thành như vậy, trong mắt chỉ có gia quốc thiên hạ, không phải ngốc thì là cái gì?”
Sở Uyên dừng một chút, không lên tiếng.
Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn qua, một lần nữa bao lấy hắn: “Ngủ đi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, Tứ Hỉ dè dặt cẩn thận ló đầu vào. Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nói cho những lão già đáng chết kia biết, hôm nay không lâm triều, muốn khuyên can chờ ngày mai.”
Tứ Hỉ công công sững sờ.
Sở Uyên ở trước ngực hắn rầu rĩ cười.
“Vâng.” Tứ Hỉ công công vội vàng đóng cửa lại giúp hai người bọn hắn.
Bốn phía một lần nữa khôi phục yên tĩnh, Sở Uyên xoa bóp cằm hắn.
“Ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn, “Không tới bữa trưa, không được phép dậy.”
Sở Uyên xoay người đưa lưng về phía hắn, thuận tiện cuốn đi hơn nửa chăn.
Tứ Hỉ công công một bên ngồi nhuyễn kiệu chạy tới chính điện, một bên ở trong lòng cảm khái, xem ra đêm nay chuẩn bị một ga trải giường là được. Dù sao lúc nãy khi nhìn vào bên trong, đệm chăn ga trải giường nhưng là bị vứt trên mặt đất a.
Chư vị đại nhân đang ở trên Thiên điện trò chuyện chờ lâm triều, lại được báo là long thể hoàng thượng khiếm an, cho nên hôm nay không lâm triều.
Đào Nhân Đức nhíu mày: “Thân thể hoàng thượng còn chưa khỏe?” Hôm qua cũng không thấy ở Ngự Thư phòng.
“Đúng vậy.” Tứ Hỉ công công nói, “Đau dạ dày không dễ chịu, uống thuốc liền nghỉ ngơi.”
“Đa tạ công công đã báo cho biết.” Đào Nhân Đức gật đầu, người còn lại cũng đã tản đi. Lưu Đại Quýnh bước đến chọt chọt hắn: “Đi ăn thịt lừa nướng không?”
Đào Nhân Đức lắc đầu: “Ta đi gặp hoàng thượng, mong là bệnh tình đừng quá nghiêm trọng.”
“Phi phi phi, long thể hoàng thượng cực kì an khang, miệng ngươi nói bậy gì đó.” Lưu Đại Quýnh nói, “Tình cờ phong hàn nóng đầu đau dạ dày bị thương ngoài da, có thể là chuyện lớn gì, xem ngươi lo lắng y hệt bà mẹ già.”
“Ngươi từ sáng đến tối suốt ngày nghĩ làm mối cho người khác, còn dám nói ta là bà mẹ già?” Đào Nhân Đức khiếp sợ.
Lưu Đại Quýnh bất mãn: “Làm mối thì sao? Năm vị con rể kia của ngươi, có ba người đều là do lão phu nói. Năm nào cũng để ngươi ôm tôn tử. Sao lúc đó không thấy ngươi chê?”
Đào Nhân Đức: “...”
“Đi ăn lừa nướng đi, ngươi trả bạc, ta không có tiền.” Lưu Đại Quýnh cất tay xoay quanh hắn.
“Ngươi nói xem, ngươi là một quan lớn triều đình, ăn đồ nướng cũng phải để người khác mời.” Đào Nhân Đức liên tục lắc đầu, hai người cũng không ngồi kiệu, cứ như vậy đi ra ngoài, vừa đi vừa buồn bực, “Từ lúc hoàng thượng đăng cơ tới nay, trừ phi không ở trong cung, bằng không nhưng là ngày ngày cũng sẽ vào triều sớm. Lần trước khi săn bắn không cẩn thận làm cánh tay bị thương, ngày hôm sau cũng vẫn ở chỗ cũ ngự sách phê sổ con cả ngày. Gần đây là cũng không thấy được người.”
Lưu Đại Quýnh nói: “Ngươi đừng nói chuyện với ta, bây giờ trong đầu ta toàn là lừa nướng.”
Đào Nhân Đức: “...”
Đi ngang qua khách điếm Duyệt Lai, lầu hai truyền đến một tiếng 'RẦM', người ven đường đều ngẩng đầu lên nhìn.
“Đi ra ngoài!” Đoạn Dao ngồi xổm ở góc tường không chịu xoay lại.
“Dao nhi.” Nam Ma Tà vẻ mặt tươi cười, kiên định chen chúc ngồi xổm bên cạnh tiểu đồ đệ, “Thật sự tức giận hả?”
“Ngươi chỉ biết gạt ta!” Đoạn Dao tức đến phát khóc.
Thật sự khóc a? Nam Ma Tà hối hận không thôi, ôm hắn lên đặt ở trên ghế, “Sư phụ sai rồi không được sao? Ngươi nói ngươi muốn cái gì, sư phụ coi như là xới ba tấc đất cũng tìm tới cho ngươi.”
“Ta cái gì cũng không muốn, ta muốn đổi một sư phụ khác!” Đoạn Dao đả cách.
“Vậy thì không được, ta không nỡ.” Nam Ma Tà vỗ vỗ đầu hắn, “Sư phụ dạy ngươi hai chiêu Bồ Đề tâm kinh?”
“Ta không học!” Đoạn Dao tiếp tục liều mạng nghẹn ngào, “Ai biết là thật hay là giả, một khối đồng nát sắt vụn cũng có thể đưa ca ca làm bảo kiếm!”
“Tên tiểu tử chết tiệt kia nói là đồng nát sắt vụn?” Nam Ma Tà tức giận đến lệch mũi, bất quá lúc này vẫn là bày ra nụ cười hiền lành, tiếp tục dỗ tiểu đồ đệ ngốc: “Vậy sư phụ dẫn ngươi đến thanh lâu đi dạo?”
Đoạn Dao khóc càng lớn tiếng hơn.
Đây là loại sư phụ thối nát gì vậy...