【 Chương 30: Tử thiềm thừ(*) 】 Nghe đâu Tái Phan An kia bị bệnh rồi
(*) Tử thiềm thừ: con cóc màu tím
***
Tẩm điện rất lớn, bất quá bên trong lại không có bao nhiêu vật trang trí, liếc mắt một cái nhìn qua hơi vắng vẻ. Trong đó chỉ có một cái long sàng mạ vàng nạm ngọc rất là đáng chú ý -- Đây vốn là giường bách bảo Chu vương tiền triều chế tạo, sau đó tổ tiên Sở thị vì cảnh tỉnh con cháu đời sau phải cần cù tiết kiệm, thì để lại giường này, xem như là đồ vật lãng phí xa hoa duy nhất.
Võ công Sở Uyên không thấp, tất nhiên từ lâu đã cảm thấy được có người xông vào, chỉ là tay phải vừa mới nắm chặt chủy thủ dưới gối, lại nghe Tứ Hỉ ở bên ngoài gấp đến độ hoang mang rối loạn nói: “Tây Nam Vương, chuyện này tốt xấu gì cũng phải để cho lão nô đi vào thông báo một tiếng a.”
Bây giờ đến? Sở Uyên nhíu mày ngồi dậy, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, phản ứng đầu tiên chính là mình ngủ quên. Còn chưa kịp khoác áo xuống sàng thì đã có người xông vào.
“Chuyện này...” Tứ Hỉ công công đứng ở phía sau, tay chân rất là luống cuống.
“Không sao.” Sở Uyên khoát tay, “Lui xuống trước đi, đến nói cho Trương thái y, chậm chút hẳn trở lại.”
“Dạ.” Tứ Hỉ công công đáp lại, vừa ra đến trước cửa lại nhỏ giọng nhắc nhở Đoạn Bạch Nguyệt, “Hoàng thượng còn bệnh a.”
Sở Uyên dựa vào ở trên giường, nhìn qua có chút uể oải.
“Làm sao vậy?” Thấy bộ dáng này của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên không còn để ý tới Cao Ly vương hay Cao Lệ vương gì đó nữa, đi đến ngồi ở bên giường đặt tay lên trán hắn, hơi nóng.
“Không sao, mấy ngày trước quá mệt mỏi, sáng nay lâm triều xong thì hơi nhức đầu.” Sở Uyên ho khan hai tiếng, “Vội vàng vào cung, là bên ngoài xảy ra chuyện gì hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Nói chuyện nha.” Thấy hắn trầm mặc không nói, trong lòng Sở Uyên buồn bực.
“Là...” Đoạn Bạch Nguyệt cực kì bình tĩnh, “Tái Phan An trên lôi đài kia, nhìn như bên cạnh chỉ có một gã sai vặt, kỳ thực âm thầm mang không ít người đến Vương thành, hiện nay đang ở chung quanh tìm tung tích mộc si lão nhân.” May là còn có một chuyện có thể qua loa lấy lệ, bằng không nhìn hắn vì chuyện quốc gia ngày đêm vất vả, mình còn muốn tính toán so đo chuyện muội muội Cao Ly Vương thì thật sự là quá... mất mặt.
“Như vậy a.” Sở Uyên ngã người dựa vào phía sau, “Như vậy xem ra, hắn ngược lại vô cùng có khả năng chính là người giao dịch với Lam Cơ ngày đó.” Một là vì mộc si lão nhân, một là vì mộc si lão nhân làm ra Thiên Hồi Hoàn. Mục đích miễn cưỡng giống nhau, hơn nữa đều ở Vương thành.
“Có điều cũng không phải chuyện lớn gì, không cần để ở trong lòng.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo lại y phục cho hắn, “Hảo hảo điều dưỡng tốt thân thể, mới là việc cấp bách.”
“Cũng không phải là chuyện lớn gì, cần gì phải lo lắng vọt vào cung bây giờ?” Sở Uyên buồn cười nhìn hắn.
Lúc này Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là một khắc cũng không do dự, nói: “Muốn gặp ngươi.”Sở Uyên: “...”
“Rất vất vả mới có một cái cớ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Bằng không ngày thường không có chuyện gì xông tới, e là sẽ bị Tứ Hỉ đánh đuổi.”
Sở Uyên kéo chăn lại lầm bầm: “Tứ Hỉ cũng không ngăn được ngươi.”
“A?” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mày: “Cho nên về sau ta có thể tùy tiện xông vào bên trong?”
“Dám!” Tuy rằng cổ họng Sở Uyên hơi đau, bất quá uy của thiên tử ngược lại là một chút cũng không thiếu.
Đoạn Bạch Nguyệt cười, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống: “Đừng lộn xộn nữa, hảo hảo ngủ đi.”
“Đúng rồi, có một chuyện quên nói cho ngươi.” Sở Uyên nằm ở trên giường nói, “Mấy ngày nữa Cao Ly vương sẽ tới, công chúa Cao Ly cũng đến.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “À.”
Sở Uyên bị vẻ mặt của hắn chọc cười, giơ tay đẩy một cái: “Ngươi trốn kĩ một chút, miễn cho bị người ta chọn trúng rồi bắt đi.”
“Cao Ly vương đến cũng thôi đi, vì sao công chúa Cao Ly cũng muốn đến?” Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt đau khổ, “Tuyệt đối đừng nói còn muốn được tứ hôn nha.”
“Muốn tứ hôn cũng không phải tứ hôn ngươi.” Sở Uyên rụt cằm vào chăn, “Người ta đang yên đang lành làm một công chúa, cũng không phải không ai muốn. Nếu ngươi không muốn, Cao Ly vương còn có thể mạnh mẽ ép được sao, đã sớm chọn trúng người khác.”
“Là ai vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Lúc đầu là muốn gả Trạng Nguyên, về sau nghe nói Trạng Nguyên đã hơn bốn mươi thì không muốn nữa. Nói muốn gả Bảng Nhãn.” Sở Uyên nói, “Nhưng Bảng Nhãn là một người mặt rỗ, sau khi đưa chân dung tới, công chúa Cao Ly kia cũng không coi trọng.”
Đoạn Bạch Nguyệt tâm tư lung lay, không tử tế nói: “Không phải còn một Thám Hoa sao?”
Tài tử Giang Nam, lớn lên rất dễ nhìn, còn tài hoa hơn người, thông hiểu ngôn ngữ Cao Ly, vừa nghe thì vô cùng thích hợp thành thân nhanh một chút. Sau đó thường trú ở Cao Ly, tốt nhất mười năm tám năm mới trở về một chuyến.
Nếu thật sự là như vậy, Tây Nam phủ nhất định sẽ đưa một phần hậu lễ.
Hoặc là hai phần.
Hoặc là nhiều hơn cũng được.
Sở Uyên lại lắc đầu: “Ôn ái khanh thú không được nàng.”
“Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, nghe vậy thì chợt tỉnh lại.
“Công chúa Cao Ly này tên là Kim Xu, nghe đâu cực kỳ mạnh mẽ, còn biết chút công phu quyền cước.” Sở Uyên nói, “Ôn ái khanh yếu ớt như vậy, nếu thành thân e là sẽ chịu thiệt. Trẫm không nỡ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy thì cam lòng đưa cho Tây Nam phủ ?”
“Vốn là công chúa người ta coi trọng ngươi.” Sở Uyên nói, “Trẫm còn có thể ngăn cản được sao.”
“Vì sao không thể ngăn cản?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trên thế gian này, chỉ có ngươi mới có tư cách ngăn cản nhất.”Sở Uyên chỉ lộ ra hai con mắt nhìn hắn.
“Ngủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa mặt của hắn, “Rất vất vả mới rảnh rỗi được một ngày, không có đám lão thần kia nửa chết nửa sống quỳ ở bên ngoài.”
Sở Uyên cười ra tiếng.
“Vậy ta đi trước, không quấy rầy ngươi nữa.” Thanh âm Đoạn Bạch Nguyệt ôn nhu.
“Chờ một chút đã.” Sở Uyên vươn ngón tay chỉ về phía hộc tủ, “Bên trong có một cái hộp, ngươi đến đó lấy ra đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy đi tới bên hộc tủ: “Cái này hả?”
“Ừm.” Sở Uyên gật đầu, “Là chung lưu ly bảo cơ. Tiểu Cẩn muốn, trẫm liền sai người đi tìm hai cái. Nghĩ đến Dao nhi cũng sẽ thích, ngươi lấy một cái đi.”
Còn chuẩn bị lễ vật cho tiểu quỷ kia. Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng chua xót, nói: “Vì sao không phải là đưa cho ta?”
“Ngươi cũng không dưỡng cổ trùng.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt kiên định: “Ta dưỡng.”
Sở Uyên nói: “Vậy hay là đừng tặng cho Dao nhi nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt lòng buồn bực.
Sở Uyên xoay người đưa lưng về phía hắn, ngữ điệu lười biếng nói: “Được rồi, nếu Vương gia không còn chuyện khác nữa, thì an ổn quỳ ở đó đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt rất là dở khóc dở cười.
Sau khi trở lại khách điếm, Đoạn Dao đang ở bên cạnh bàn nghiên cứu cơ quan nhỏ kia. Nhìn thấy ca ca vào cửa, còn chưa kịp chào hỏi, trước mặt 'Đùng' một tiếng đặt một cái hộp lớn.
“Đưa cho ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Ta không muốn không muốn.” Đoạn Dao lắc đầu. Nhìn vẻ mặt như đòi nợ này của ngươi, nghĩ đến cũng không phải vật tốt gì.
“Không biết phân biệt!” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, “Mở ra xem.”
Đoạn Dao trong lòng nảy sinh cảnh giác: “Có độc không?”
“Ngươi còn sợ độc?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Độc người khác tất nhiên không sợ, nhưng của ngươi thì khó nói lắm. Đoạn Dao cẩn thận từng li từng tí mở nắp ra, làm tốt chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chạy.
Một cái chung lưu ly khảm nạm đủ loại bảo thạch đang lặng lẽ nằm ở bên trong, rực rỡ đủ màu sắc, sáng long lanh.
“A!” Đoạn Dao kinh hỉ, “Ngươi tìm được ở đâu vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt từ trong lỗ mũi 'Hừ' một tiếng: “Không sợ có độc ?”
“Ca.” Đoạn Dao treo ở trên lưng hắn, “Ngày khác ta nhất định đi tìm Vương Trạng nguyên viết một bài phú tặng cho ngươi.” Từ ngữ trau chuốt hoa lệ, thông bài ca tụng, loại kia còn phải đặc biệt lớn.
Đoạn Bạch Nguyệt xách người xuống dưới: “Giữ cho kĩ, nếu làm mất thì ta cũng quăng ngươi luôn.”
Đoạn Dao: “...”
Thật hả?
“Không phải ta tìm được.” Đoạn Bạch Nguyệt rót cho mình một chén trà.Đoạn Dao suy nghĩ một chút, đúng lúc lý giải được trọng điểm chuyện này: “Là tẩu tử đưa ta hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngầm thừa nhận.
“Cũng thật là.” Đoạn Dao cảm khái, “Tẩu tử có tiền như vậy a.” Vậy thì rất tốt, sau khi ca ca gả đi sẽ không bị đói bụng.
Đúng vậy, chính là gả, mười năm tám năm mới trở về Tây Nam phủ một chuyến hoặc là càng lâu cũng không liên quan.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Dao cầm chung lưu ly vui vẻ nhìn một hồi, mới hỏi: “Vậy cần đáp lễ không?” Dù sao việc hôn nhân còn chưa thành, không tính người một nhà, lễ nghi vẫn là phải chu toàn mới tốt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đưa ngươi vào trong cung hầu hạ hắn được không?”
Đoạn Dao nhất thời trợn mắt lên, CÁI GÌ?
Đoạn Bạch Nguyệt dời tầm mắt xuống quét một vòng: “Hoặc là đi theo Tứ Hỉ làm công công cũng được.”
Đoạn Dao quyết đoán ôm chung lưu ly chạy ra bên ngoài.
Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau xách trụ hắn: “Khoan đã, còn có một việc chưa nói.”
“Việc gì nữa?” Đoạn Dao không tình không nguyện. Nói nhanh đi, ta muốn trở về phòng dùng chung mới dưỡng trùng!
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày đó ở Cửu Huyền Cơ, ngươi giải cơ quan như thế nào?” Chính mình mặc dù cũng từng âm thầm đi theo vào, nhưng chỉ là vì đề phòng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn chưa làm quá nhiều chuyện. Lại cảm thấy tháp kia cũng không khủng bố giống như trong lời đồn, ám khí là có, nhưng chỉ là ám khí mà thôi, không giống như ma quật có thể nuốt tính mạng người.
Đoạn Dao yên lặng nói: “Trước khi xông vào, ta căn bản không biết trong đó có cơ quan.”
Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng.
“Có ám khí thì trốn, có cơ quan thì hủy, không thì có thể làm sao.” Đoạn Dao nói, “Hủy đi hai cái, thì cũng có thể hủy ra kinh nghiệm.”
Đoạn Bạch Nguyệt như có điều suy nghĩ nhìn hắn.
Dựa theo lời mộc si lão nhân nói, tháp cơ quan kia cũng không phải một mình hắn xây, mà chỉ là phụ trách tu sửa một phần trong đó. Trận môn thật sự của Cửu Huyền Cơ nằm ở Đốt Tinh, người có thể phá trận, đều là người có duyên với Đốt Tinh.
Đoạn Dao một tay chống quai hàm: “Còn chuyện gì khác nữa không?”
“Đi dịch dung.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao khổ hề hề: “Dịch dung làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Theo ta cùng nhau đến đường Thái Từ, thử một chút xem có thể phá thế cục dang dở kia không.”
Đoạn Dao suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi đi phá, ta phụng bồi, đúng không?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ngươi đi.”
Đoạn Dao: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn suy nghĩ gì nữa?”
Đoạn Dao chỉ vào mũi của chính mình, khó khăn nói: “Ngươi khi nào thì thấy ta hạ cờ qua?”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lúc trước ngươi cũng chưa từng phá trận qua.” Mà vẫn có thể dùng tay không hủy đi Cửu Huyền Cơ như thường.
Đoạn Dao bị chặn lại trở lại.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đốt Tinh và ván cờ Đốt Tinh, nghe qua biết có liên hệ. Nếu ngươi có thể lấy được Đốt Tinh, nói không chừng cũng có thể phá được Đốt Tinh cục.”
Đoạn Dao tiếp tục do dự.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Huống hồ sau khi dịch dung, cũng không có kẻ nào nhận ra ngươi là ai.” Thua cũng không mất mặt.
Đoạn Dao không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Đương nhiên, vì phối hợp mục đích của chuyến đi này, Đoạn Dao dịch dung mình thành một tiểu thư sinh gầy gò yếu ớt, vừa nhìn liền biết gió thổi té ngã.
Tái Phan An kia như trước đang phơi nắng ngủ gật, nghe có người lên đài mới chậm rì rì mở mắt ra.
Đoạn Dao ném vào trong rương bên cạnh hắn một hai bạc vụn, sau đó liền ngồi ở ván cờ đối diện.
Dân chúng xung quanh nhanh chóng vây lên xem trò vui.
Tái Phan An khẽ gật đầu: “Mời vị tiểu công tử này.”
Đoạn Dao tiện tay cầm lên một con cờ, giả vờ giả vịt trầm tư suy nghĩ nửa ngày, sau đó hạ xuống.
Tái Phan An hơi nhướng mày.
Đoạn Dao trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ đúng thật hả?
Tái Phan An lắc đầu: “Vị tiểu công tử này, nếu thật sự không biết chơi cờ thì đừng tới quấy rối.”
Quần chúng vây xem một mảnh 'Xuỵt' trong tiếng, Đoạn Dao bình tĩnh chạy trối chết.
Đoạn Bạch Nguyệt ở hẻm nhỏ phía sau phố cười đến đau dạ dày.
Sau khi trở lại khách điếm, Đoạn Dao vứt mặt nạ qua một bên, tức giận uống ba chén trà lạnh lớn hạ hỏa.
Đoạn Bạch Nguyệt an ủi: “Cũng không mất mặt.”
Đoạn Dao 'Hừ' một tiếng, xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở trên giường, nhìn ráng mây ngoài cửa sổ xuất thần. Hắn cũng không hy vọng xa vời có thể giải ván cờ dễ dàng như vậy, chỉ là muốn thử một lần. Nếu mèo mù không thể đánh được chuột chết thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Ước chừng qua một tuần trà, Đoạn Dao lại đẩy cửa tiến vào.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyện gì?”
“Tử thiềm thừ tựa hồ có chút phấn khởi.” Đoạn Dao nói, “Vẫn luôn nhảy nhót khắp phòng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Đoạn Dao tiếp tục nói: “Hôm qua vừa mới cho ăn, theo lý mà nói sẽ ngủ thẳng đến tháng sau.” Mà bây giờ khác thường như vậy, tám chín phần là ngửi được mùi thơm của thức ăn. Tử thiềm thừ này khi vừa mới sinh ra, thì vẫn ăn các loại cổ trùng, thứ khác chưa bao giờ nếm qua.
“Ý ngươi nói trên người Tái Phan An kia có cổ trùng?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Đoạn Dao gật đầu: “Toàn bộ trùng ta dưỡng đều bị niêm phong ở trong bình, tử thiềm thừ không thể nào cảm nhận được.””Có vẻ vui rồi đây.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cổ trùng gặp thiềm vương, tính toán bây giờ đang hoảng loạn.”
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau thám tử liền tới báo, nói Tái Phan An kia hình như là bị bệnh, ngay cả lôi đài cũng không bày ra.
Đánh bậy đánh bạ, Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng ngược lại là có chút buồn cười.
Đoạn Dao nói: “Hẳn là cổ trùng trên người hắn bị kinh sợ, mấy ngày nữa thì sẽ tốt lên.” Dù sao cũng không phải mỗi một loại cổ trùng cũng giống như Kim Tàm Tuyến của ngươi, đừng nói là tới gần tử thiềm thừ, coi như là bị nuốt một cái, chỉ sợ cũng sẽ lười biếng tiếp tục ngủ ngon.
“Đúng lúc lắm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mấy ngày nay Cao Ly vương muốn vào Vương thành, để cho hắn nằm ở trên giường thêm vài ngày, miễn gây chuyện.”
Tuy nói chỉ là Vương một nước nho nhỏ phụ thuộc biên cương, mà lễ nghi Sở quốc vẫn là cấp đầy đủ chu toàn. Sở Uyên tự mình dẫn người ở trước cửa Tuyên Văn chờ đón, dân chúng hai bên đường cũng đã sớm chiếm vị trí, chỉ lo chậm trễ không xem được náo nhiệt.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở khách điếm hai tầng vị trí cửa sổ, đồng thời uống trà với sư phụ.
Nam Ma Tà chậc chậc: “Ngươi nhìn phái đoàn này một chút.”
Tay Đoạn Bạch dừng lại.
Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Tráng lệ đường hoàng, ai ai cũng tấp nập chờ hoan nghênh. Theo lý mà nói Cao Ly quốc cũng không giàu có bằng Tây Nam phủ, vì sao ngươi với người ta chênh lệch lớn như vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt thành tâm kiến nghị: “Vì sao sư phụ không chịu lên trên đường đi dạo một chút?”
“Nghĩ đến bộ dạng Cao Ly vương cũng sẽ không tồi.” Nam Ma Tà nói, “Mà nói không chừng còn rất anh tuấn. So với hắn, ngươi quả thật kém xa. Đừng nói là người trong lòng chưa tới tay của ngươi, nói không chừng ngay cả sư phụ, cũng sẽ không nhịn được muốn thu hắn làm sư huynh môn hạ của ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt hất cằm: “Ầy, đó chính là ái đồ của ngươi.”
Nam Ma Tà vội vàng tập trung tinh thần nhìn xuống dưới, liền thấy tám tên tráng hán đang khiêng Cao Ly vương đi qua, nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, trang phục kỳ dị, cười một cái thì không thấy đôi mắt ở nơi nào.
...
Nam Ma Tà bình tĩnh nói: “Quả nhiên anh tuấn phi phàm.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng lười nói tiếp, chỉ là nói: “Hôm nay nghĩ đến trong cung sẽ rất náo nhiệt.”
Nam Ma Tà lệ rơi lã chã: “Những lời này, thật sự là nghe thế nào trong lòng cũng cảm thấy chua xót.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Cao Ly vương tên là Kim Thái, ở trong rất nhiều các nước phụ thuộc xem như là yên tĩnh. Làm người hòa nhã vui vẻ, vì vậy Sở Uyên cũng không phiền hắn, thỉnh thoảng còn có phong thưởng. Bởi vậy Kim Thái này từ khi kế vị tới nay, cơ hồ hàng năm đều sẽ tới một lần, khi ăn uống còn có thể cầm về một ít, chuyện làm ăn không lỗ vốn ai cũng thích làm. Lần này càng la hạ quyết tâm, muốn thay muội muội mình tìm một vị hôn phu.Trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, một cảnh tượng an bình thịnh thế. Sở Uyên nâng chén cùng người khác thần chúc mừng, sau khi uống một hơi cạn sạch lại cảm thấy có chút không đúng, vì vậy quay đầu nhìn qua.
Tứ Hỉ đang vui vẻ hớn hở hầu hạ -- hoàng thượng còn đang bệnh a, Tây Nam Vương và thái y đều căn dặn không thể dính rượu.
Sở Uyên nhíu mày, lại để cho hắn rót cho mình một chén... nước.
Cao Ly vương rất cao hứng nhìn bốn phía, cảm thấy đại thần nào cũng đều rất thích hợp, đặc biệt là Thẩm Thiên Phàm đang ngồi phía trước, quả thật là anh tuấn phi phàm.
“Lão Lưu, lần này xong rồi.” Thái phó đại nhân giật nhẹ ống tay áo Lưu Đại Quýnh, “Cháu rể ngươi hình như là bị người khác để ý rồi.”
“Vậy cũng không được.” Lưu Đại Quýnh đặt đũa xuống, “Đầu óc ngươi nhanh, mau chóng giúp ta nhớ lại trong triều này còn có ai có thể lấy công chúa Cao Ly kia.”
Đào Nhân Đức thuận miệng nói: “Trương Chi Xán?”
“Đừng thất đức vậy chứ.” Lưu Đại Quýnh còn giữ được ba phần lương tâm ông mai bà mối thường ngày, “Trương đại nhân dáng dấp kia, bản tính kia, đừng nói là công chúa, coi như là lão phu cũng không muốn gả.”
“Khụ khụ.” Đào Nhân Đức bị canh làm sặc, “Dáng dấp này của ngươi, bản tính này của ngươi, nếu là muốn gả, Trương đại nhân hẳn thà bị lưu đày ở cánh đồng hoang vu ở Tây Bắc.”
Lưu Đại Quýnh: “...”
Đầu này hai người còn đang nói chuyện, đầu kia Cao Ly vương cũng đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Phàm.
Sở Uyên nhìn ở trong mắt, đau đầu vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, tuyệt đối đừng nói là muốn tứ hôn. Ôn Liễu Niên không nỡ, người này hắn cũng không nỡ.
“Thẩm tướng quân a.” Kim Thái vẻ mặt tươi cười.
Thẩm Thiên Phàm vội vàng đặt đũa xuống.
“Năm ngoái khi bản vương tới, Thẩm tướng quân vẫn còn ở biên cảnh Đông Bắc, vẫn chưa gặp được.” Kim Thái tán thưởng, “Quả thực rất có phong độ của chiến thần.”
“Cao Ly vương quá khen.” Thẩm Thiên Phàm bưng chén rượu lên.
“Ồ! Đây chính là đá xanh ngọc?” Nhìn thấy tuệ kiếm của hắn, Kim Thái chủ động tìm đề tài.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu, mặt không biến sắc nói, “Là người trong lòng... của tại hạ tặng.”
Sở Uyên vừa nghĩ muốn giải vây cho hắn, sau khi nghe được thì bình tĩnh ngồi trở lại long y. Lai lịch viên tuệ kiếm này của hắn quá rõ ràng, đó chỉ là đồ chơi nhỏ nhặt được trên sa trường.
Đây mắt Kim Thái tràn ngập vẻ mất mát.
Thẩm Thiên Phàm nói: “Chuyện nhi nữ tình trường này, để Cao Ly vương chê cười rồi.”
“Đâu có đâu có.” Kim Thái khoát tay, sau khi cùng hắn đụng một chén rượu, thì trở về chỗ ngồi của mình.
Đầu tiên là Đoạn Bạch Nguyệt, rồi là Thẩm Thiên Phàm, trước sau đụng phải vách tường hai lần, Sở Uyên cũng có chút không đành lòng. Vì vậy chủ động nói: “Không biết lúc này Cao Ly vương đến Đại Sở ta, là muốn giúp công chúa tìm dạng hôn phu thế nào?”Kim Thái nói: “Cao lớn anh tuấn, võ nghệ cao cường, biết đối nhân xử thế, tốt nhất còn có thể có chút tiền tài của cải.”
Sở Uyên bật cười: “Yêu cầu này ngược lại cũng quá trắng trợn.”
Lưu Đại Quýnh cúi đầu. Nếu thật sự có người như vậy, mười mấy cháu gái kia của ta cũng không đủ gả.
Kim Thái nói: “Không biết Sở Hoàng có ứng cử viên phù hợp không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Nếu là chuyện đại sự cả đời, đương nhiên phải là do công chúa tự mình chọn. Qua hai ngày nữa là võ sĩ hai nước đấu với nhau, đến lúc đó sẽ có không ít công tử thế gia võ nghệ cao cường, nói không chừng có thể thành chuyện tốt.”
“Cũng được cũng được.” Kim Thái gật đầu liên tục, lần thứ hai cực kì tiếc nuối liếc nhìn Thẩm Thiên Phàm.
Sao lại có người trong lòng rồi chứ?
Trận yến hội này cực kỳ long trọng, đợi đến khi chủ và khách đều vui vẻ đường ai nấy đi thì thời gian đã đến nửa đêm. Sở Uyên dựa vào trong kiệu, nặng nề xoa huyệt thái dương.
“Hoàng thượng, đến tẩm cung rồi.” Tứ Hỉ công công ra hiệu kiệu phu để kiệu nhẹ một chút, tự mình tiến lên vén rèm.
Sở Uyên sưng cổ họng ho khan, cảm thấy được cả người đều đau.
Tứ Hỉ công công đỡ hắn tiến vào điện, vào phòng lại bị kinh ngạc một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, nhíu mày nhanh chân tiến lên đỡ người đến trong tay mình: “Sao lại bệnh thành như vậy?”
“...” Tứ Hỉ công công cũng không biết mình nên làm gì.
“Lui xuống trước đi.” Sở Uyên nói.
Tứ Hỉ công công nhắc nhở: “Trước khi ngủ Hoàng thượng còn phải uống thuốc một lần.”
Sở Uyên gật đầu, tự mình ngồi ở bên giường.
Đợi đến Tứ Hỉ đi rồi, Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở trước người hắn: “Thật sự không muốn gọi thái y sao?”
“Cảm lạnh mà thôi, hôm nay ngồi ở đại điện một ngày, nơi đó là đầu gió.” Sở Uyên cổ họng bị sưng, “Lúc trước đã uống thuốc.”
Đoạn Bạch Nguyệt lấy ra một viên thuốc: “Há miệng.”
Sở Uyên ngược lại là rất phối hợp, cũng không hỏi là cái gì, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Một luồng khí mát mẻ từ đầu lưỡi lan tỏa ra, xua tan không ít khó chịu.
“Khi nào mới có thể hảo hảo ngủ mấy ngày.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, “Sớm biết làm Hoàng thượng mệt như vậy, lúc trước ta sẽ không giúp ngươi đoạt, muốn thiên hạ này thì có tác dụng gì.”
Sở Uyên lấy tấm lụa qua chùi nước mũi, buồn bực nói: “To gan.”
Đoạn Bạch Nguyệt bị hắn chọc tức đến muốn cười, rồi rót một ly nước nóng lại đây.
Sở Uyên hỏi: “Sao ngươi lại ở trong cung?”
“Biết được ngươi tất nhiên mệt mỏi cả ngày, cũng không ăn được thứ gì.” Đoạn Bạch Nguyệt mở ra hộp cơm trên bàn, “Mang theo chút cháo đến, ít nhiều gì cũng uống mấy ngụm.”
“Trong cung nấu không được chén cháo hả?” Sở Uyên có chút buồn cười.
“Không giống.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa bát cho hắn.
“Giống gạo, giống nước, thì có gì mà không giống.” Sở Uyên dùng muỗng khuấy hai cái, “Ngươi nấu ?”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một lát, sau đó nói: “Đúng vậy.”
Sở Uyên uống một ngụm, cực kì thơm ngọt, trình độ thực sự có chút cao.
“Tội khi quân là phải chém đầu.”
Hậu quả có vẻ như hơi nghiêm trọng, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “Đầu bếp tửu lâu nấu, nếu ngươi muốn ta nấu -- “
“Không muốn.” Sở Uyên uống một ngụm.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Bên trong tẩm cung rất yên tĩnh, chỉ có khi muỗng sứ và bát sứ chạm vào nhau thì mới phát ra tiếng vang.
Ăn hết một bát cháo, tinh thần cũng hồi phục một ít. Tứ Hỉ công công đưa thuốc vào, sau khi nhìn hắn uống hết thì khom người lui ra.
Đoạn Bạch Nguyệt thăm dò: “Đêm nay ta bồi ngươi?”
Sở Uyên nói: “Không muốn.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vạn nhất nửa đêm phát sốt thì sao?”
Sở Uyên nói: “Vậy thì để nó phát sốt đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên liền hắt hơi một cái, sau đó đỏ mũi nói: “Tứ Hỉ!”
“Hoàng thượng!” Tứ Hỉ công công vội vàng tiến vào.
Tây Nam Vương tự giác đứng lên.
“Bãi giá, đến ôn tuyền.” Sở Uyên dặn dò.
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là rất bất ngờ.
Lúc này cư nhiên không có bị 'mời' đi?