Đế Vương Công Lược

Chương 59: Chương 59: Yêu kiếm thức tỉnh




【 Chương 58: - Yêu kiếm thức tỉnh 】 Hoan Hợp cổ ít nhất phải hạ gấp đôi

***

“Quả nhiên là ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng.

“Lão thiên gia không muốn giết ta.” Lam Cơ nói, “Vậy ta chỉ có thể sống.”

“Lời này sai rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lão thiên gia nếu như muốn để cho ngươi sống, thì sẽ không đưa ngươi đến tận nơi này, mà nên cách ta càng xa càng tốt.”

Nam Ma Tà cũng nhảy từ trên cây xuống, đứng vững vàng ở trong viện -- dựa theo tính tình lúc trước, gặp loại tình cảnh này, hắn tất nhiên sẽ vững như thái sơn xem náo nhiệt. Mà lúc này không giống lúc trước, dù sao đồ đệ mình có thương tích ở trên người, có thể không đánh nhau vẫn là không đánh nhau thì tốt hơn.

Một tiếng sét vang lên, Lam Cơ bỗng nhiên ra chiêu, hai tay lành lạnh giống như quỷ trảo.

Nam Ma Tà từ phía sau nàng đánh tới, không ngờ lại bị Đoạn Bạch Nguyệt đoạt trước. Huyền Minh Hàn Thiết ở trong tay hắn phát ra âm thanh vang vọng, như là linh hồn vắng lặng ngàn năm muốn thoát khỏi sự giam cầm. Nam Ma Tà thấy thế trong lòng giật mình, tuy hắn biết vật ấy là yêu kiếm, nhưng chỉ muốn lợi dụng khí âm hàn để áp chế Kim Tàm Tuyến trong cơ thể Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng không dự đoán được là thật sự có một ngày sẽ tỉnh lại

Chết mà sống lại qua một lần, động tác của Lam Cơ càng ngày càng hung tàn, ngay cả chưởng phong cũng mang độc. Đoạn Bạch Nguyệt biết rõ Kim Tàm Tuyến trong cơ thể mình gần đây không an ổn lắm, vì vậy cũng không dụng hết toàn lực, vốn nghĩ muốn đánh mấy chục chiêu thì giao chiến cuộc cho sư phụ, không nghĩ tới Huyền Minh Hàn Thiết trong tay lại không đáp ứng -- từng tia từng tia hàn khí xuyên qua lòng bàn tay du tẩu tới toàn thân, ngay cả máu cũng bắt đầu trở nên lạnh như băng, nội lực tại kiếm khí quấy nhiễu dần dần lộn xộn lên, giống như sóng biển lao nhanh, ẩn ẩn muốn ở trong thân thể tìm ra một chỗ phát tiết ra ngoài.

Trong lòng đè nén cảm giác độn đau, Đoạn Bạch Nguyệt thả người nhảy lên, mũi kiếm dưới ánh trăng vẽ ra quang ảnh màu xanh lam. Nam Ma Tà phát giác ra không đúng, một bên nắm cổ tay hắn kéo người đến bên cạnh mình, đầu ngón tay lại chạm được một mảnh lạnh lẽo thấu xương.

Đoạn Bạch Nguyệt tránh tay hắn ra, lần thứ hai tấn công tới Lam Cơ, ra tay so với lúc nãy nhanh hơn ba phần, sát khí so với lúc nãy giảm bớt không ít, đa phần đều là đang tạo một khoảng trống một nhát. Nam Ma Tà dần dần nhìn ra đầu mối, hiểu rõ vì sao hắn lại đột nhiên ham chiến như vậy -- tựa hồ là muốn lợi dụng cơ hội đối chiến này, để tản bớt chút hàn khí trong cơ thể.

Ngự Lâm quân canh giữ ở phụ cận sơn trang lúc này cũng nghe được tiếng động chạy tới, Nam Ma Tà thấy thế vội vàng bày ra bộ mặt sư tôn uy nghiêm, quát lớn nói người bên ngoài không được phép nhúng tay -- mà hoàn toàn không ai nghe. Thậm chí ngay cả độc thoại 'giang hồ' cơ bản này cũng chưa nói xong, quan binh cũng đã kêu đánh kêu giết xông lên.

Dù sao hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, coi như là xảy ra nhiễu loạn lớn bằng trời, cũng không thể để Tây Nam Vương tự mình động thủ.Thấy mọi người xông lại, Đoạn Bạch Nguyệt liền một tay nhấc Lam Cơ lên, mũi chân xoát xoát bước qua ngọn cây, mang người một đường lao về phía thâm sơn. Nam Ma Tà đuổi sát theo, Ngự Lâm quân cũng giơ đuốc, oanh oanh liệt liệt đuổi theo.

Giữa rừng rậm, ngực Đoạn Bạch Nguyệt hiện ra tanh ngọt, có chút tơ máu hơi chảy ra khóe miệng. Mặc dù Lam Cơ đã bị hắn phế bỏ nửa cái mạng, thấy thế vẫn như cũ cười lạnh: “Làm sao, luyện Bồ Đề tâm kinh, Tây Nam Vương chẳng lẽ không phải nên độc bộ thiên hạ hay sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt mạnh mẽ cắm Huyền Minh Hàn Thiết xuyên vào lòng đất, một tay kẹp cổ nàng.

Nhìn gò má hắn từ từ nổi lên đồ đăng dữ tợn, Lam Cơ ho khan chế giễu: “Thế nhân đều nói Thiên Sát giáo là Ma giáo, cũng không biết Ma giáo thật sự ở Tây Nam nên là Tây Nam phủ mới phải, Bồ Đề tâm kinh, thì ra chính là công phu nửa người nửa quỷ.”

“Đừng giết nàng!” Nam Ma Tà xa xa đuổi theo.

Cổ tay Đoạn Bạch Nguyệt dùng lực, cổ Lam Cơ truyền đến tiếng vang trầm thấp, một tia máu màu đen thuận theo khóe miệng chảy xuống, giây lát liền triệt để tắt thở.

Nam Ma Tà: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt thả người ra, quỳ một chân xuống đất thở dồn dập.

Nam Ma Tà một cước đá Huyền Minh Hàn Thiết lên, đem kiếm nhét về trong tay hắn: “Đứng lên!”

Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cán kiếm kiên cường chống người đứng lên.

Nam Ma Tà một chưởng đánh về phía ngực hắn: “Thổ nạp tự tại, quay về chu thiên!”

Vì vậy chờ tới khi Ngự Lâm quân tới, liền thấy Lam Cơ đã mất mạng nằm trên đất, mà Đoạn Bạch Nguyệt đang cùng Nam Ma Tà đánh đến khó phân thắng bại.

...

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện này là thế nào nữa.

Nam Ma Tà không dám khinh thường, nhẫn nại tính tình từng bước một truyền thụ khẩu quyết tâm pháp cho hắn, mãi đến đánh tan toàn bộ kiếm khí của Huyền Minh Hàn Thiết, mới thu chiêu rơi xuống đất.

Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt trắng bệch, trên trán nổi gân xanh.

Nam Ma Tà một chưởng đánh ngất đồ đệ, cõng người trở về sơn trang, vừa chạy vừa rống: “Mau đi nấu nước nóng!”

Ngự Lâm quân một bên đáp ứng một bên chạy đến nhà bếp.

Dù sao hoàng thượng còn nói qua, hầu hạ tốt Tây Nam Vương, có thưởng.

Ngâm mình ở trong nước thuốc nóng hổi, sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt hòa hoãn hơn rất nhiều, đau nhức trong lòng cũng tản đi không ít.

Nam Ma Tà thân thiết: “Sao rồi?”

Đoạn Bạch Nguyệt điều tức một lát, đáp: “Không chết được”

“Huyền Minh Hàn Thiết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nam Ma Tà hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, hữu khí vô lực nói: “Kiếm là do sư phụ tìm tới, vấn đề này hẳn là ta nên hỏi sư phụ mới đúng.”Nam Ma Tà nghẹn lời, qua một hồi lâu mới nói: “Ta đưa nó cho ngươi, là bởi vì kiếm này cực kỳ âm hàn, nghĩ ít nhiều có thể áp chế Kim Tàm Tuyến một chút. Lại không đoán được ngươi cư nhiên có bản lĩnh, còn có thể miễn cưỡng đem yêu kiếm tỉnh lại.”

Đoạn Bạch Nguyệt qua loa: “Đa tạ sư phụ khích lệ.”

“Lại không nói nó vì sao mà tỉnh, bất quá về sau ngươi vẫn là phải cách xa một chút.” Nam Ma Tà nói, “Đêm nay nếu không phải là đầu óc ngươi tỉnh táo, đúng lúc có thể nghĩ đến dùng Lam Cơ phân tán sát khí, chỉ sợ từ lâu tẩu hỏa nhập ma.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Vốn tưởng rằng qua mười mấy năm, thủ pháp tặng quà của sư phụ sẽ cao minh một chút.” Nhưng thì ra còn không bằng thanh độc thảo lúc đó.

Ngực Nam Ma Tà rất khó chịu, nhưng là không thể phản bác, bởi vì sự thật vốn là như vậy.

Thế gian này có người kỵ thức ăn mặn, có người kỵ dục vọng, mà chính mình có lẽ cần phải kỵ tặng quà.

Bởi vì mặc kệ lòng tốt ý xấu, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một loại -- người nhận quà hấp hối, sống dở chết dở.

Lần này cũng giống như vậy, tuy nói kiếm khí Huyền Minh Hàn Thiết ở trong cơ thể Đoạn Bạch Nguyệt đi một lượt, tạm thời đông lại xao động Kim Tàm Tuyến, nhưng là chỉ là 'tạm thời' mà thôi. Chỉ qua một đêm, Kim Tàm Tuyến ban đầu còn chưa phát tác liền tranh nhau chen lấn tỉnh lại, chỉ lo chậm sẽ bị đồng loại nuốt chửng. Trán Đoạn Bạch Nguyệt đổ đầy mồ hôi lạnh, tay cơ hồ muốn bẻ gãy thành giường.

“Nam đại hiệp.” Sáng nay, Đào Nhân Đức vốn định trở về bắc hành cung, nhưng sau khi nghe được tin tức, cũng gấp gáp chạy tới, nói, “Tây Nam Vương không sao chứ?”

“Tất nhiên là có sao.” Đào Nhân Đức thuận miệng nói, “Vì có thể giúp Sở Hoàng bắt yêu nữ, đại đồ đệ của ta bị thương nặng, máu liền phun ra cả một chậu.” Đưa tay khoa tay múa may, “Chậu lớn như vậy.” Hoàn toàn cần phải được thêu tặng một lá cờ thưởng.

Đào Nhân Đức trấn an nói: “Nam đại hiệp trước tiên đừng gấp, lúc nãy nghe Cung thống lĩnh nói liền phái người trở lại mời ngự y, nghĩ đến qua nửa canh giờ sẽ đến.”

Ngự y có tác dụng cái rắm. Nam Ma Tà thầm nghĩ, tiểu hoàng đế tự mình đến còn tạm được, bị thương như vậy, Hoan Hợp cổ ít nhất phải hạ gấp đôi.

Đào Nhân Đức tiếp tục hỏi: “Lão phu có thể vào thăm Tây Nam Vương một chút không?”

“Đại nhân vẫn là đừng đi vào.” Nam Ma Tà qua loa, “Đâu đâu cũng có máu, nhìn e là không may mắn.”

Đào Nhân Đức: “...”

“Đại nhân vẫn là mau trở về đi.” Nam Ma Tà bị hắn qua lại đến hoa mắt, “Đem chuyện này mau chóng trình lên cho hoàng thượng, tiện đường cũng mang yêu nữ chết rồi kia về luôn đi.”

Đào Nhân Đức đầu tiên là gật đầu đáp ứng, về sau lại hỏi: “Sẽ không sống lại đi?”

Nam Ma Tà đề nghị: “Nếu đại nhân không yên tâm, có thể chặt đầu nàng mang theo.”

Sâc mặt Đào Nhân Đức lại trắng thêm ba phần.

Nam Ma Tà cũng không có tâm tư phản ứng hắn, trở lại phòng ngủ bắt mạch cho Đoạn Bạch Nguyệt một chút, xác định là so với lúc nãy vững vàng hơn một chút, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu Đoạn Bạch Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết chung quanh là người phương nào chuyện gì gì cảnh, chỉ cảm thấy máu cũng sắp bị hàn khí đông cứng.

Khăn mặt nóng trên đỉnh đầu đã nguội lạnh, như là có người đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ cụ thể là cái gì.

Sở Uyên ngồi ở bên giường nắm chặt tay hắn.

Nam Ma Tà ở một bên rơi lệ: “Đồ đệ này của ta khổ a, tối hôm qua suýt nữa mất mạng. Sáng nay rất vất vả mới tỉnh một trận, rồi lại bị Kim Tàm Tuyến phát tác, cũng không biết có thể chịu đựng được không.”

Thanh âm Sở Uyên rất thấp, nói: “Ta sẽ không để cho hắn có việc.”

Nam Ma Tà vừa mới tính toán mình nên khi nào móc Hoan Hợp cổ ra, Đoạn Dao đã ở phía sau hắn đá một cước, còn bị đá thật mạnh.

...

“Đi ra ngoài sắc thuốc.” Đoạn Dao kéo góc áo rách nát của hắn, mạnh mẽ lôi người đến trong viện, sau đó chống nạnh hỏi, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tiểu đồ đệ thực sự là hung ác a... Nam Ma Tà trong lòng thổn thức, sau đó đem chuyện tối qua đại thể nói một lần.

“Huyền Minh Hàn Thiết tỉnh rồi?” Đoạn Dao giật mình.

“Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin.” Nam Ma Tà nói, “Chỉ là kiếm khí quá mạnh, nhưng chưa chắc là chuyện tốt, nếu ai không đè ép được, dễ dàng nhập ma.”

Đoạn Dao oán giận: “Ngươi xem ngươi kìa, đưa tặng đều là lễ vật rách nát gì không.”

Nam Ma Tà cúi đầu ủ rũ: Nha.”

“Cũng không biết tẩu tử có thể tạm thời cho ca ca mượn một thanh kiếm không, trong cung hẳn là có rất nhiều bảo bối mới đúng.” Đoạn Dao nói, “Dù sao cũng tốt hơn ngày nào đó lại bị Huyền Minh Hàn Thiết gây thương tích.”

Nam Ma Tà ngồi chồm hỗm trên mặt đất, rất là ủ rũ.

Lễ vật rách nát.

“Được rồi, lại đây.” Thấy hắn như vậy, Đoạn Dao liền mềm lòng, ngồi xổm ở bên cạnh sư phụ, từ trong hà bao móc ra một con trùng mập, “Ầy, cho ngươi.”

Nam Ma Tà lấy tay bóp bóp, tựa hồ cũng không tệ lắm, vì vậy nói: “Ừm.”

Trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt mất công tốn sức mở mắt ra, đầu tiên là nhíu mày, sau khi thấy rõ người trước mắt thì cười: “Đã biết là ngươi sẽ đến.”

Sở Uyên đỡ hắn ngồi dậy.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Thời điểm đối chiến Lam Cơ liền kháng chỉ không tuân, có cần phải tới lãnh cung không?”

“Nam tiền bối đã nói với ta chuyện tối qua.” Sở Uyên nhíu mày, “Khối sắt vụn này, ta muốn mang đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại lắc đầu: “Trước lưu một trận, còn có tác dụng.”

Sở Uyên hỏi: “Tác dụng gì?”

“Kim Tàm Tuyến đã tỉnh, có đồ vật đại hàn ở bên người, có thể thoải mái một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Yêu kiếm cũng là có tính khí, nếu không gặp phải đối thủ có lực lượng ngang ngửa, thì sẽ không tỉnh lại lần nữa, yên tâm đi.”

Trong viện, Nam Ma Tà nói: “Ngươi ra ngoài nhìn xung quanh, xem có đồ vật gì hiếm lạ có thể nói thành Thiên Thần Sa không.”

Đoạn Dao giật mình, nhẹ giọng lại nói: “Thật sự muốn lừa gạt a?” Tẩu tử mình nhưng là hoàng thượng, tội khi quân là phải chặt đầu, không ai cứu được đâu.

Nam Ma Tà nói: “Lo trước khỏi hoạ, lúc này Kim Tàm Tuyến lại cộng thêm Huyền Minh Hàn Thiết, không thể khinh thường, ta lúc nào cũng có thể mang hắn trở về Tây Nam.”

Đoạn Dao gật đầu, cũng không dám sơ xuất, xoay người rời khỏi tiểu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.