Đế Vương Công Lược

Chương 66: Chương 66: Yêu kiếm thức tỉnh




【 Chương 65: Yêu kiếm thức tỉnh 】 Giội chậu máu chó lên là được

***

Sau khi do dự hồi lâu, Huyền Thiên gật đầu: “Được.”

“Đa tạ tiền bối.” Sở Uyên nói, “Vậy trẫm trở về trước, hôm nay đã quấy rầy, mong tiền bối đừng trách.”

Huyền Thiên nói: “Ta ở trong hành cung này ăn uống không trả tiền lại ở nhiều năm như vậy, lẽ ra nên làm chút việc bồi thường.”

Sở Uyên nói: “Thời gian trễ một chút, trẫm sẽ phái Ngự y đến đây, giúp lão nhân gia trị liệu bệnh tình.”

Huyền Thiên khẽ thở dài một cái, nhưng cũng không từ chối nữa.

Đoạn Dao vẫn chưa theo Sở Uyên rời đi, mà là vẫn luôn đứng ở trong viện.

Huyền Thiên nói: “Còn có việc muốn hỏi ta?”

“Không có.” Đoạn Dao nói, “Chỉ muốn ở lại bồi tiền bối thôi.”

“Là sợ ta sẽ nghĩ quẩn đi?” Huyền Thiên cười cười.

Đoạn Dao không lên tiếng, ngầm thừa nhận. Dù sao cũng là vết sẹo thảm thiết bị vạch trần như vậy, hơn nữa về sau cũng không thể yên tĩnh, còn bị ép đối mặt với chuyện cũ kia một lần nữa, lớn tuổi rồi, sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt cũng không phải không có khả năng.

Huyền Thiên ở trong tay áo tìm nửa ngày, đặt lên trên bàn một cái bình nhỏ: “Đây là hạc đỉnh hồng.”

“Tiền bối.” Đoạn Dao cuống lên.

“Tối qua, ta đích xác nghĩ tới muốn chấm dứt như vậy.” Lão nhân nói, “Chỉ là về sau rốt cuộc không bỏ vướng bận, cũng muốn biết, đảo Triều Nhai sau khi ta rời đi, rốt cuộc đã biến thành dạng gì rồi.”

Đoạn Dao thu bình hạc đỉnh hồng kia vào trong ống tay, nói: “Tiền bối muốn biết, tương lai ta tìm cơ hội đi xem thử là được.”

Huyền Thiên nói: “Nếu đáp ứng hoàng thượng, đáp ứng ngươi, thì ta sẽ không dễ dàng tự sát, không cần phải lo lắng.”

Đoạn Dao ngồi đối diện hắn, nói: “Tiền bối không giận ta sao?”

Huyền Thiên nói: “Đáy lòng ngươi tinh khiết trẻ con, lão già như ta, trên người làm đầy rẫy chuyện ác, nếu như thật sự tính toán chuyện này, truyền ra ngoài chẳng phải bị người chê cười sao.”

Đoạn Dao nói: “Hoàng thượng là một minh quân, nghĩ đến sẽ không làm khó dễ tiền bối mới phải.”

Huyền Thiên hỏi: “Ngươi gặp qua đám người Triều Nhai lúc này đến Đại Sở chưa?”

“Ừm.” Đoạn Dao gật đầu, “Gặp rồi.”

“Cảm thấy bọn họ làm người thế nào?” Huyền Thiên lại hỏi

Đoạn Dao suy nghĩ một chút, nói: “Ăn ngay nói thật, không được tốt.”

Huyền Thiên nói: “Người Triều Nhai từ trước đến giờ tự cao tự đại, lại một lòng tham mộ kim ngân, tàu buôn lui tới đều không thích dừng lại. Mà sau khi đám người Nam Dương kia lên đảo, bên trong đấu đá càng kịch liệt hơn, cả ngày ngươi tranh ta đoạt sáng tranh tối cướp, ai cũng sẽ càng ngày càng vặn vẹo.”Đoạn Dao nói: “Vậy Tiền bối vẫn là cùng ta một đường trở về Tây Nam đi.”

Huyền Thiên cười lắc đầu một cái, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ gật.

Đoạn Dao vẫn luôn canh giữ ở bên trong tiểu viện, mãi đến khi ăn xong bữa tối mới rời đi, nhưng không trở về chỗ ở của mình, mà là đến tẩm cung của Sở Uyên.

“Đoạn tiểu vương gia sao lại đến đây.” Tứ Hỉ công công đang canh giữ ở trên hành lang uốn khúc, “Tìm hoàng thượng có chuyện?”

“Ừm.” Đoạn Dao nói, “Hoàng thượng đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.” Tứ Hỉ chỉ lên trên nóc nhà, “Ầy, hoàng thượng còn đang ở trên kia nghĩ chuyện.”

Đoạn Dao ngẩng đầu, liền thấy Sở Uyên quả thực đang ngồi ở trên nóc nhà.

“Tìm trẫm có chuyện gì à?” Sở Uyên mặc thường phục, dưới ánh trăng cười rộ lên, đặc biệt xinh đẹp.

Đoạn Dao thả người nhảy lên đỉnh.

“Ngồi đi.” Sở Uyên nói, “Nơi này so với trong phòng mát mẻ hơn rất nhiều, phong cảnh cũng tốt.”

“Hoàng thượng cũng có thể leo lên nóc nhà hả?” Đoạn Dao hỏi.

Sở Uyên nói: “Theo lý mà nói không thể, nhưng nếu ngươi không đến chỗ thái phó đại nhân cáo trạng, cũng không có ai đến khiển trách trẫm mất thể thống.”

Đoạn Dao che miệng lại: “Ta không nói.”

Sở Uyên cười từ bên cạnh cầm lấy một bình rượu, lại để cho Tứ Hỉ đưa một cái chén đến.

Đoạn Dao nói: “Phi Hà?”

“Tây Nam phủ đưa tới.” Sở Uyên nói, “Rất ngọt.”

“Ca ca thích Tuyết U.” Đoạn Dao từ trong tay hắn tiếp nhận chén rượu, “Hắn chê Phi Hà quá nhạt, nhưng hàng năm sẽ chừa ra hầm băng tốt nhất để cất hoa Phi Hà gửi tới, Tuyết U cũng chỉ có thể xếp ở phía sau.”

Sở Uyên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Ta có thể hỏi một chuyện không?” Đoạn Dao do dự.

“Trẫm cũng đã sớm nói, coi ngươi là đệ đệ ruột.” Sở Uyên để chén rượu xuống, “Tất nhiên cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể nói.”

Đoạn Dao nói: “Hôm qua vì sao phải cố ý chuẩn bị thức ăn Đông Nam này, kêu ta đi đưa cho Huyền Thiên tiền bối?”

“Chỉ hỏi chuyện này?” Sở Uyên bật cười, “Chỗ nào không nghĩ ra?”

“Hoàng thượng đoán được thân phận của hắn, rồi lại cố ý đâm thủng, không sợ hắn sẽ nhất thời nghĩ quẩn sao?” Đoạn Dao nói, “Trong tay áo tiền bối ẩn giấu hạc đỉnh hồng, vạn nhất tối qua hắn tự sát, chẳng lẽ không phải cái gì cũng hỏi không được?” Rất vất vả mới có manh mối liên quan đến Triều Nhai, chẳng lẽ không nên hảo hảo bảo vệ mới đúng.

Sở Uyên nói: “Thế gian này lòng người phức tạp, cũng không phải ngươi hỏi, đối phương nhất định sẽ nói thật ra.”

Đoạn Dao gật đầu: “Ừm.”

“Nhìn thấy món ăn Đông Nam này, thì sẽ đoán được đã có người phát giác thân phận của hắn. Cho nên hoặc là chết, hoặc là trốn, hoặc là tiếp tục chờ ở trong hành cung” Sở Uyên nói, “Hai loại trước, mặc dù là trẫm cưỡng ép giữ người lại, thậm chí dùng người hắn yêu ép buộc hắn, chuyện lấy được cũng chưa chắc chính là thật. Dù sao đảo Triều Nhai đã cô tịch trăm ngàn năm, chuyện hắn nói, người ngoài căn bản là không thể nào phân biệt thật giả.”Đoạn Dao suy nghĩ một chút, nói: “Có thể coi là lưu lại hành cung, cũng có thể sẽ nói dối.”

“Có thể chỉ có một nửa là lời nói dối.” Sở Uyên nói, “Mà nửa kia, chính là hắn nguyện ý hợp tác với trẫm, ít nhất như vậy có thể một nửa cơ hội nghe được lời nói thật.”

Đoạn Dao nói: “Ừm.”

“Hôm nay Huyền Thiên nói, cùng suy đoán hôm qua của trẫm cơ hồ nhất trí, cho nên hẳn là đánh cược thắng.” Sở Uyên nói, “Mười mấy năm lang bạc ở trên giang hồ, ngươi sẽ biết được thời điểm khi gặp chuyện nên làm gì lấy hay bỏ, làm sao nhận biết.”

Đoạn Dao chống quai hàm, mặt mày ủ rũ.

“Được rồi, không nói chuyện này.” Sở Uyên đưa cho hắn một chén rượu, “Dự định khi nào xuất phát trở về Tây Nam?”

“Vốn là muốn ngày mai.” Đoạn Dao nói, “Nhưng nếu Huyền Thiên tiền bối muốn tới Vương thành, ta cũng muốn đi theo.”

Sở Uyên nói: “Không trở về Tây Nam, thật sự không sao chứ?”

“Sư phụ sẽ chữa thương cho ca ca, Nhị ca cũng sẽ từ Truy Ảnh Cung chạy về, ta ở hay không ở, cũng không có khác nhau quá lớn.” Đoạn Dao nói, “Huống hồ tính ngày, sư phụ và ca ca hẳn là còn ở trên đường, sau khi giải quyết xong chuyện bộ tộc Triều Nhai, ta lại cố gắng càng nhanh càng tốt trở về cũng không muộn.”

Sở Uyên gật đầu: “Cũng được, tùy ngươi.”

Bốn phía yên tĩnh lại, Đoạn Dao nhìn về phía xa xuất thần, một lát sau đột nhiên nói: “Ngay cả vải đỏ Tây Nam phủ cũng đã xả xong rồi.”

Sở Uyên: “...”

HẢ?

Đoạn Dao tiếp tục nói: “Kim thẩm thẩm và bà bà bọn họ, vẫn luôn thúc giục ca ca thành thân.”

Sở Uyên cười cười: “Ca ca ngươi thì sao? Hắn trả lời thế nào?”

Đoạn Dao nói: “Mỗi lần như vậy ca ca đều bị niệm đến choáng váng, sau đó trốn đến sau núi tìm thanh tĩnh.”

Sở Uyên nói: “Kim bà bà, chính là Kim Châm bà bà năm đó trong chốn giang hồ đi?”

Đoạn Dao gật đầu: “Ừm.” Một lát sau lại bổ sung, “Tây Nam phủ ai ai cũng sợ Kim bà bà, ngay cả sư phụ cũng thế, nhìn thấy nàng là cầm lấy lược, ôm đầu chạy khắp sân.” Chỉ lo bị đè lại chải đầu, gặp phải chỗ rối cũng không biết cẩn thận chút, liều mạng giựt, da đầu cũng muốn xúc ra.

Sở Uyên cười đến vui vẻ: “Tương lai nếu như có cơ hội, thật sự muốn đi xem.”

Không chỉ xem, mà còn phải ở lâu dài. Đoạn Dao lại hỏi: “Tương lai sau khi hoàng thượng và ca ca thành thân, sẽ triệu ca ca đến Vương thành hả?”

Sở Uyên: “...”

Đoạn Dao ôm đầu gối nhìn hắn.

Sở Uyên liền bưng một chén rượu lên. Hắn lúc trước chưa từng nghĩa tới, sẽ có một ngày có người hỏi vấn đề này trắng trợn ra như vậy. Mà đối diện là con ngươi tràn ngập vô tội, nếu vì vậy mà nổi giận, thứ nhất không muốn, thứ hai cũng ra vẻ mình có chút... hỉ nộ vô thường, đầu bị nước vào.

Một lát sau, Sở Uyên nói: “Vì sao không đi hỏi ca ca ngươi, tương lai muốn trụ ở nơi nào?”

Trên mặt Đoạn Dao tỏa ra một nụ cười xán lạn: “Vậy ta trở về liền hỏi.” Không dễ dàng a, cuối cùng là đã hỏi được đáp án ca ca mong muốn, tẩu tử chính miệng thừa nhận tương lai muốn thành thân, thành thân, thành thân!

Đột nhiên, Sở Uyên cảm thấy mình tựa hồ bị hắn quấn vào, nghĩ thế nào cũng như là đã sớm có dự mưu, nói không chừng là người kia trước khi đi cố ý dặn dò cũng không chừng.

Ai muốn thành thân!

Sở Uyên lòng buồn bực, đem rượu uống một hơi cạn sạch.

Đào cây, đào xa một chút.

Đoạn Dao còn đang tự mình vui cười hớn hở, dù sao cũng là nương nương xuất ra từ Tây Nam phủ, đây là lần đầu tiên khai thiên tích địa.

Sau đó cũng là người hoàng thân quốc thích a.

Đoạn Bạch Nguyệt đang ngủ mê man, lông mày hơi nhíu lại.

Nam Ma Tà trông coi ở bên cạnh hắn, tiếp tục mặt mày ủ rũ.

Coi như có thể bình yên mang người về Tây Nam, sáp phong này một khi dỡ bỏ, thì phải nghĩ cách giải Kim Tàm Tuyến, tính toán trong thời gian ngắn cũng không tìm được Thiên Thần Sa, vậy cũng chỉ có bế quan luyện Bồ Đề tâm kinh. Nhưng đồ đệ cao to tuấn lãng này còn là một tình thánh, nếu như thật sự luyện ra nửa người nửa quỷ, từ đây cùng người trong lòng một đao cắt đứt, không khỏi cũng quá tàn nhẫn.

Nghĩ đến sốt ruột, Nam Ma Tà vươn tay phẫn nộ vỗ 'bốp bốp' sáp phong hai cái: “Hỗn tiểu tử, ai kêu ngươi năm đó ngươi không nghe lời khuyên của sư phụ!”

Thị vệ Tây Nam phủ ở ngoài xe ngựa lo lắng nhìn vào, đây là thế nào, Vương gia bị phong ở trong sáp, sao còn có thể chọc tới Nam sư phụ, tuyệt đối đừng đập vỡ a.

Mà sự thực chứng minh mọi người quá lo xa rồi, bạch ngọc kiển nhả ra tơ cực kỳ dẻo dai, đừng nói là vỗ hai lần, ngay cả từ trong xe ngựa bỗng nhiên bay ra ngoài, cũng không hỏng.

...

“Vương gia!” Thị vệ một vòng kinh hãi đến biến sắc, vội vàng bổ nhào tới phía trước, tiếp được Đoạn Bạch Nguyện đang bị phong trong sáp.

Huyền Minh Hàn Thiết phóng lên trời, Nam Ma Tà miệng chửi má nó, phá cửa sổ đoạt lại trong tay, mạnh mẽ cắm sâu vào trong lòng đất, chỉ để lại nửa tấc cán kiếm ở bên ngoài.

Mặt đất mơ hồ chấn động, qua hồi lâu mới ngừng lại.

“Muốn thành tinh có đúng không!” Nam Ma Tà nhìn cán kiếm tức giận mắng.

Một vòng thị vệ lặng ngắt như tờ.

Nam Ma Tà ra hiệu mọi người đặt Đoạn Bạch Nguyệt lại trong xe ngựa, kiểm tra xác định không việc gì, mới yên lòng.

Vừa nãy chỉ là muốn uống chén nước, vừa mới đứng lên còn chưa có đụng đến ấm trà, Huyền Minh Hàn Thiết giống như là bị điên, đột nhiên “đùng” một tiếng đâm rách sáp phong bay ra ngoài, tốc độ nhanh đến bản thân thậm chí còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài liền truyền đến tiếng kinh hô.

Vì phòng ngừa loại chuyện này phát sinh nữa, thị vệ dựa theo sai khiến của Nam Ma Tà, vào trong thôn trấn phụ cận mua một chậu máu chó giội, lại từ trong tay đạo sĩ mua cành đào gỗ, dùng vải đỏ đem Huyền Minh Hàn Thiết vững vàng cột ở cùng nhau.

Đương nhiên, dân phong Đại Sở thuần phác, mua cành đào gỗ, còn có thể tặng kèm một tràng pháp sự, không thêm tiền.

“Xác định!” Đạo sĩ Kim Kê Độc Lập, phun ra một ngụm nước tro tàn, dán lên trên Huyền Minh Hàn Thiết một cái bùa chú.

“Hay!” Dân chúng vây xem nhiệt tình vỗ tay, lập tức biểu thị còn chưa xem đủ, làm lại một lần.

Cách đó không xa, thị vệ Tây Nam phủ bảo vệ xe ngựa, hai mặt nhìn nhau, rất là mờ mịt.

Đây là xảy ra chuyện gì a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.