Đế Vương Họa Mi

Chương 17: Chương 17: Phiên ngoại 3: Hạ Tân Lang




Mùa đông năm An Cảnh thứ hai mươi, Hoàng Thượng ban một đạo thánh chỉ triệu hồi tông thất quý tộc cùng vương công đại thần về kinh đô. Một năm này đối với Đế Quốc mà nói là một sỉ nhục cùng thống khổ vạn phần, vết nhơ vĩnh viễn lưu lại sử sách. An Cảnh Đế cùng Trung Cung Tiết Hoàng Hậu chỉ có duy nhất một đại công chúa lại phải chấp nhận hòa thân di địch. An Cảnh Đế thống khổ vạn phần, trưởng nữ của hắn trí tuệ xinh đẹp như dạ minh châu, hôm nay lại rời khỏi hắn đến nơi xứ người…nàng chỉ mới mười sáu tuổi a! Ở lứa tuổi tươi đẹp này, cuộc sống của công chúa lẽ ra phải hạnh phúc và vui sướng, nhưng vì lợi ích quốc gia, trọng trách nặng như thái sơn lại đặt lên vai nàng.

Tiết Hoàng Hậu sinh hạ ba nam một nữ, Tam Hoàng Tử sống tại Đông Cung, còn lại hai vị chính là Ngũ Hoàng Tử và Thất Hoàng Tử. Tình cảm giữa ba vị Hoàng Tử cùng Đại Công Chúa cực kỳ thân mật. Sau sự kiện công chúa xuất giá hòa thân, để xóa tan không khí bi thương cũng như an ủi công chúa, Hoàng Đế hạ chỉ: Ngũ hoàng tử cùng trưởng nữ Lan đại học sĩ sẽ đính hạ hôn ước. Lan đại học sĩ là trọng thần của An Cảnh Đế, hắn chấp chưởng Quốc Tử Giám và từng là sư phó của Đông Cung Thái Tử, cả đời thanh liêm cương chính. Vì Hoàng Thượng ưu ái hắn nên mới đính hạ hôn ước này. Lại nói, lệnh thiên kim của Lan đại học sĩ được không ít người theo đuổi, nếu hoàng thất có được nàng dâu như vậy âu cũng là phúc khí. Thánh chỉ ban ra, không biết bao nhiêu người hâm mộ ngũ điện hạ có phúc khí, cũng không biết bao nhiêu người hâm mộ Lan Đại tiểu thư vận mệnh “kim tôn ngọc quý”. Mọi người mong mỏi đôi phu phụ tương lai cầm sắt hòa hợp, tương kính như tân.

Chỉ là…sự đời ai học được chữ ngờ!

“Cầm Nhi, ngươi phân phó phu kiệu đi ngõ tắt để nhanh chóng hồi phủ, đừng để mẫu thân lo lắng”, từ trong kiệu truyền đến thanh âm trong trẻo êm tai, nha hoàn bên ngoài nhanh miệng đáp ứng rồi cao giọng phân phó kiệu phu. Bốn kiệu phu nhanh chân chuyển hướng, cỗ kiệu đạp tuyết hồi phủ.

Người ngồi trong kiệu buông tay khỏi rèm, trong lòng có chút suy tư. Từ nhỏ nàng từ nhỏ đã bị đưa đến Thất Tuyệt Cốc, đối với kinh thành có thể gọi là hoàn toàn không biết gì. Gần đây, bởi vì hôn sự kia nên nàng bị phụ thân gọi hồi phủ. Bệ hạ ban thánh chỉ đương nhiên không thể sửa đổi, mối hôn nhân này xem như đã quyết định, Lan gia không thể kháng chỉ. Lại nói, khi Đại công chúa xuất giá hòa thân thì Tiết Hoàng Hậu có triệu nàng nhập cung vấn hỏi, tuy lúc đó nàng chỉ mới mười tuổi nhưng vì sống tại Thất Tuyệt Cốc, lại nói nàng vốn xuất thân danh môn nên biết phân biệt sự tình nặng nhẹ hồi đáp rõ ràng. Tiết Hoàng Hậu đối với nàng thật sự vừa lòng. Lan đại tiểu thư tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã thông hiểu nhân tình. Chỉ là, nàng cùng Ngũ Hoàng Tử vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, chẳng lẽ cuộc đời của hai người xa lạ cứ như vậy mà kết chặt vào nhau? Chẳng lẽ…vận mệnh của nàng là do người khác quyết định? Mày liễu khẽ cau lại, đôi tay nhỏ nhắn xiết vào nhau, nội tâm của nàng đang mâu thuẫn.

Đột nhiên chiếc kiệu khẽ mất thăng bằng rồi ngừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm kinh hoàng thất thố của nha hoàn, “Đại tiểu thư, không tốt!”

“Có người bị thương!”, từ cửa sổ nhìn ra, nàng liền bắt gặp một thiếu niên y phục lấm máu. Không thể ngổi yên trong kiệu, nàng bất chấp lễ tiết nam nữ bước ra đỡ vị thiếu niên.

“Tránh ra!”, tuy cơ thể suy yếu nhưng vị thiếu niên không chút lưu tình đẩy nàng ra, trên người hắn hòa quyền mùi rượu cùng mùi máu.

“Công tử, hôm nay tuyết lớn như vậy, thời tiết lại rét lạnh, nếu công tử không để ta băng bó vết thương thì chỉ sợ đến khi gặp được lương y cũng đã muộn”, tiểu cô nương không kiên kị vừa nắm chặt y phục của hắn vừa kiên trì nói.

Thiếu niên quay đầu liền trông thấy một tiểu cô nương khuôn mặt kiên định, ánh mắt toát vẻ anh khí cùng nhàn nhã, rõ ràng không phải nữ tử tầm thường. Hắn nhớ lại bộ dáng của hoàng tỷ mỗi khi trách mắng dạy dỗ hắn, ánh mắt không tự chủ trở nên dịu dàng hơn. Tiểu cô nương nhẹ nhàng xắn tay áo rồi xem qua vết thương trên vai trái của hắn, nàng rút chiếc khăn trắng thêu một đóa lan cẩn thận băng bó vết thương.

Tuyết rơi trắng xóa, tiểu cô nương vẫn đứng nơi đó nhìn theo bóng dáng thiếu niên dần xa. Hắn mơ hồ nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn kia đang thoáng nét mỉm cười cùng chờ đợi. Tiểu cô nương nhìn xuống lòng bàn tay của chính mình, thừa dịp hắn không chú ý nàng đã trộm lấy mảnh ngọc bội! Màu ngọc xanh biếc trên dây kết màu hoàng kim, mặt trên ngọc bội còn chạm trỗ bốn đầu rồng nhỏ và một chữ: Ngũ.

Một đoạn tình duyên bởi vậy mà…

Cuối năm Thánh Cảnh thứ mười hai. Năm mới sắp đến, không khí tưng bừng hòa quyện trong lòng mỗi người, kinh thành vô cùng nhộn nhịp. Năm nay thật nhiều hỷ sự, dân chúng ca tụng Thừa Kiền Cung quý phi hiền đức mẫn tuệ, hoàng gia vừa có thêm thành viên mới là Tam Hoàng Tử, Hoàng Thượng đại xá thiên hạ, giải phóng hậu cung ba ngàn giai nhân…Quả là một năm đại cát đại hỷ của hoàng thất, nhân vật chính thống kế thừa ngai vị đã xuất hiện, đây còn không phải chuyện trọng đại hay sao?

Mồng bảy tháng bảy năm Thánh Cảnh thứ mười hai, Kỳ Vương nghênh đón vương phi Tể Châu Lan thị, danh tự Kỳ Vương phi được nhập vào tông phổ hoàng gia, Hoàng Thượng ban thưởng triều phục cho Vương phi, trên triều phục thêu thất phượng ngũ long chín tầng, ba mươi hai nội thị hộ tống kiệu hoa,…tất cả đều để chúc mừng Kỳ Vương nghênh đón tân nương. Kỳ Vương “mặt lạnh hơn tiền” không biết đã cười bao nhiêu lần trong ngày hôm nay, ánh mắt hắn lấp lánh niềm vui, tân nương tử Lan Thanh Quân lại một lần nữa không thoát khỏi lưới tình hoàng gia.

Tam quỳ cửu bái, nghênh tiếp chiếu thư, hạ nhân ra mắt chủ tử…mọi nghi thức rốt cục đã hoàn tất, tân nương tử được đưa vào nội đường. Mọi người vốn biết tính cách Kỳ Vương nên không ai dám ồn ào nháo loạn đêm động phòng, cả bọn kéo nhau ra ngoài. Vài vị thanh niên công tử cùng trọng thần thế gia thường qua lại với Kỳ Vương âm thầm liếc mắt nhìn nhau, bọn họ im lặng vòng ra phía sau, thống lĩnh hộ vệ Kiêu Kị Quân thường ngày đi theo bảo vệ Kỳ Vương cũng có mặt trong hàng ngũ đó, cả đám người chen lấn bên ngoài chờ xem trò hay. Không bao lâu sau, nghe được tiếng nữ quan thi lễ bên ngoài, còn có thanh âm Kỳ Vương đáp lại, ánh mắt cả bọn bắt đầu…tỏa sáng, tinh thần càng lúc càng phấn chấn. Kỳ Vương từ bên ngoài đi vào, sau khi cho hạ nhân lui ra, nụ cười thường trực trên gương mặt hắn suốt ngày hôm nay bỗng dưng biến mất, hắn đứng ngoài tân phòng chần chừ một hồi, nét mặt hiển lộ rất nhiều trạng thái, rốt cuộc…hắn dậm chân đi vào.

“Choang!”

Trong bộ dáng chật vật, Kỳ Vương “được” tống ra ngoài. Mọi người ngỡ ngàng, lòng hiếu kì bừng bừng dâng lên. Sau khi nhìn kỹ, hóa ra “thủ phạm” vừa “hộ tống” Kỳ vương ra khỏi phòng đang lăn long lóc dưới chân hắn chính xác là mảnh ngọc bội mà lúc sáng bọn họ trông nữ quan phụ trách tân phòng cầm trên tay! Ý nghĩa của mảnh ngọc bội chính là: cung chúc tân lang tân nương con cháu đầy đàn! Trong tân phòng truyền đến tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo, toàn bộ nữ quan đều bị Kỳ Vương đuổi ra ngoài. Đợi không còn bóng dáng người nào, Kỳ Vương cẩn thận…nở nụ cười rồi kề sát mặt vào cửa tân phòng, “Nương tử a!”

“Ai là nương tử của ngươi?!”, từ trong tân phòng truyền đến một tiếng thét lớn, thanh âm cực kỳ tức giận. Bọn người nhìn nhau cười trộm, người khác có thể không biết duyên cớ, nhưng bọn họ là ai? Kỳ Vương gia vì muốn cưới được tân nương tử đã không từ thủ đoạn. Nghe nói tân nương tử là truyền nhân Thất Tuyệt Cốc, bạn thân thiết của đương kim Thừa Kiền Cung quý phi, lại là trưởng nữ của Lan đại học sĩ, Vương phi…quả nhiên không phải người thường a! Vương gia một đời thông minh sáng suốt cuối cùng lại bại trong tay tuyệt thế hồng nhan. Haiz, không còn biện pháp, chỉ có thể sử dụng đến hạ sách: cho người đón lão gia cùng toàn bộ gia quyến của nàng từ Tế Châu về kinh thành để có thể…nghênh đón giai nhân. Đêm nay hắn bị đuổi khỏi tân phòng…thật đáng!

“Quân Nhi a!”, Kỳ Vương không dám chọc giận Thanh Quân liền thay đổi cách xưng hô.

“Hừ! Tên Quân Nhi cũng không phải để cho ngươi gọi?!”, cửa tân phòng vốn chỉ khép hờ nhưng giờ phút này lại đóng sập lại. Kỳ Vương quanh năm ròng rã cầm quân luyện binh nên phản ứng cực kì mau lẹ, nhác thấy cánh cửa có nguy cơ sập lại liền…nhanh nhẹn thối lui một bước, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống thảm hồng, lúc đó chỉ sợ sóng mũi cao cùng với khuôn mặt tuấn tú sẽ cùng số phận với mảnh ngọc bội vừa nãy. Bọn người nấp trong kia chưa từng bắt gặp Kỳ Vương khổ sở như này bao giờ, haizz, không ngờ nén cười lại vất vả đến thế!

“Vương phi nương nương a!”, Kỳ Vương thu hết tinh thần cùng dũng khí như khi diệt cỏ tận gốc bọn tham quan mà tiếp tục gọi thêm một lần nữa, quả nhiên…không sợ chết a!

“Vút”.

Lần này thanh âm bật ra vô cùng nhỏ, chỉ thấy cửa tân phòng mở rộng, tân nương tử sắc mặt vô cùng khó coi đứng án ngự trước cửa, trong tay lăm lăm thanh bảo kiếm trực chỉ chóp mũi Kỳ Vương gia.

“Xong rồi!”, Kỳ Vương âm thầm nguyền rủa trong lòng, thanh kiếm này là hoàng huynh tứ thưởng Kỳ Vương phủ trấn tà diệt quỷ vào ngày đại hôn, thật không ngờ kẻ nào có mắt như mù rước nó vào tận tân phòng a!

“Vương gia, phiền ngài gọi ta là Lan cô nương”, Lan Thanh Quân thốt rõ ràng từng chữ một.

Kỳ Vương giương mắt nhìn thanh kiếm đang chỉ thẳng vào chóp mũi mình mà cười khổ, “Quân Nhi, đao kiếm không có mắt, nếu không may Quân Nhi bị thương thì chẳng phải sẽ khiến ta đau lòng sao?”

“Hừ!”, Thanh Quân lạnh nhạt đáp trả, nàng tra kiếm vào vỏ, đang lúc xoay người định đóng cửa tân phòng lại thì Kỳ Vương nhanh tay lẹ mắt thò chân chặn ngay cửa phòng.

“Ngươi còn muốn thế nào? Hiện tại ta đã thực hiện đúng yêu cầu của ngươi mà dấn thân vào cửa Kỳ Vương phủ, chẳng lẽ Vương gia còn điều chi phân phó?”, Thanh Quân thấy thế, cơn giận vừa giảm xuống lập tức bốc lên.

“Quân Nhi nha, nàng xem, đêm rất dài, có muốn vi phu…”, Kỳ Vương đáng thương nhìn về phía Thanh Quân khiến mọi người được một phen mở rộng tầm mắt, trách không được vị Vương gia này luôn được các đại thần vừa kính vừa sợ. Quả nhiên, hắn làm đại trượng phu cũng xứng mà làm tiểu nam nhân càng hợp a!

“Nằm mơ!”, Thanh Quân hung hăng đạp một cước lên chân Kỳ Vương, hắn hô đau oai oái nhưng vẫn liều chết không dời chân. Một khi kéo chân ra khỏi ngưỡng cửa thì Thanh Quân sẽ lập tức đóng cửa, nếu thế…đêm nay hắn cũng đừng mơ tiến nhập động phòng.

“Quân Nhi a, người ta thường nói “xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim” (đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng), đêm động phòng cả đời chỉ có một lần, không phải nàng muốn đem phu quân nhốt bên ngoài cả đêm chứ?”, Kỳ Vương lại dùng chiêu án binh bất động mà ai oán van xin.

“Ta chỉ nghe qua câu “cưỡng ép sẽ không hạnh phúc” mà thôi!”, Thanh Quân không chút lưu tình đáp trả một câu.

“Quân Nhi, là lỗi của ta, để ta vào trong cho nàng trút giận được không?”, hắn nhỏ giọng lấy lòng, “Cưỡng ép nàng là ta không đúng, nhưng quả thật ta không còn cách nào khác. Khi còn ở Thanh Hải, quan hệ của chúng ta có thể nói là rất tốt, sau khi hồi kinh ta dâng tấu xin hoàng huynh cho phép ta nghênh đón nàng vào cửa, đến lúc trở lại kinh thành nàng lại không từ mà biệt, thậm chí đến tận ngày hôm nay ta cũng không biết lý do tại sao. Bởi vì không còn cách nào khác nên ta đành phải dùng đến hạ sách kia, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, Quân Nhi đừng để liên lụy thân mình…”

Thanh Quân đứng yên nghe hắn vạn lần nhu tình thỏ thẻ như thế, cơn bực tức trong lòng đã giảm hơn nửa phần, chỉ là nàng không thể thốt lời êm ái dễ nghe. Từ lúc hắn biết được thân phận thực sự của nàng, hắn chẳng những thẹn quá hóa giận mà càng ngày càng cẩn thận lấy lòng, nàng cũng dần dần bị lay động. Đang lúc tình cảm hai người chậm rãi nở rộ thì…năm trước, quận Thanh Hải xuất hiện dịch bệnh, Kỳ Vương tiên phong ứng phó phụng chỉ đến Thanh Hải trấn áp dịch bệnh. Nàng vô cùng lo lắng nên âm thầm lẻn đi theo phái sau, vốn chỉ định nhìn lén trong tối nhưng nào ngờ bị hắn phát hiện. Hai người tình trong như đã, nàng đáp ứng Kỳ Vương mối hôn sự này. Sau khi hồi kinh, Kỳ Vương tấu thỉnh Thánh Cảnh Đế chuẩn bị đại hôn, Khâm Thiên Giám trì hoãn ngày đại hôn đến năm sau. Trong thời gian này, lại phát sinh rất nhiều chuyện…

Ngày thành hôn đã được quyết định, Thanh Quân trở về Tể Châu cùng lão gia chuẩn bị mọi việc. Tin tức bay về Tể Châu, lời đồn lan nhanh, bảo rằng Lan đại cô nương tướng mạo xấu xí, người mang tàn tật, cũng không biết dùng chiêu pháp gì mê hoặc Kỳ Vương, hay là dựa vào tiên hoàng tứ hôn ép buộc Kỳ Vương thú nàng. Thanh Quân mỉm cười không quan tâm, tin đồn có lẽ do thiên kim khuê tú nhà nào có tâm đố kị mà ra, nếu không cũng là nữ tử chốn thanh lâu, nàng không chấp.

Có một ngày, nàng cùng mẫu thân viếng thăm Tri phủ Tể Châu, nhân dịp lão mẫu thân tri phủ đại nhân đại thọ tám mươi liền thỉnh đoàn hát đến giúp vui. Các phu nhân thiên kim đều biết nàng là chính phi của Kỳ Vương nên không ai dám vô lễ, nào ngờ đoàn hát vốn xuất thân thanh lâu, người quản lý lại cùng Kỳ Vương từng có một đoạn “phong lưu tình sự”, những nữ tử chốn phong trần không biết phân nặng nhẹ liền hát một câu, “Trữ sính hoa khôi nữ, không thú Lan Thanh Quân”. Lời ca tiếng hát vang khắp khán đài. Lão phu nhân kinh hãi thất sắc cho người tống giam đám người kia, Lan lão phu nhân tức giận bừng bừng lập tức trở về phủ. Trong lòng Thanh Quân lửa giận nổi lên, nàng không để ý mọi người đánh giá thế nào liền bỏ đi thân phận khuê tú tình nguyện làm hoa khôi thanh lâu, nhưng câu hát kia vĩnh viễn nỗi đau của nàng. Ngay cả khi cùng Kỳ Vương “lưỡng tình tương duyệt”, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện quá khứ, trong lòng nàng không nén được sự khó chịu. Tuy lúc đó nàng dùng thân phận “Lan Nhược” đùa giỡn hắn một năm, hành hạ hắn sống dở chết dở, nhưng mỗi khi nhớ lại thanh danh khuê tú của bản thân tại Tể Châu bị người đem làm trò cười, lại nghĩ đến Kỳ Vương phong lưu thành tính, trong lòng vốn giận càng thêm giận, nàng thu thập hành lý rời nhà ra đi trong đêm, chỉ để lại một phong thư từ hôn.

Nàng không phải là người không hiểu lý lẽ, về tình về lý nàng cũng phải gả cho Kỳ Vương, không nói đến tiên đế tứ hôn. Hoàng Thượng cũng đã hạ chỉ vì hôn sự hai người mà chuẩn bị đại lễ, cả trong và ngoài triều đều bàn tán xôn xao về việc này, nếu nàng không xuất giá, thể diện hoàng gia tính làm sao? Tiền trảm hậu tấu, lưu thư trốn khỏi nhà chẳng qua chỉ muốn tra tấn hắn một chút mà thôi. Nếu nàng thật sự có ý định kháng chỉ thì Lan gia già trẻ lão ấu bỏ được cho ai? Nàng không cố ý trốn đến Thất Tuyệt Cốc, chỉ là không ngờ Kỳ Vương…hắn dám đem phụ mẫu huynh đệ tỉ muội của nàng đón đến kinh thành, dùng thủ đoạn bức nàng hoàn hôn.

“Vương gia là ái đệ của đương kim Hoàng Thượng, thân phận tôn quý, ngài nói thế ta cũng không dám nhận”, Thanh Quân cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống.

Kỳ Vương nghe giọng nói của nàng đã có chút lắng dịu liền mừng rỡ trong lòng, “Quân Nhi ngoan, nàng làm ơn cho ta vào trong, tháng này trời rất lạnh, chúng ta giằng co như vậy thật ra cũng không sao, chỉ là đối với thân thể nàng lại không tốt. Có hiểu lầm gì…chúng ta từ từ giải thích rõ ràng…”

Thanh Quân nghe xong lời này, tâm tình có chút chuyển biến, chỉ là gương mặt lại nổi lên sắc giận, nàng cười tươi như hoa, “Đúng nha, tiết trời tháng bảy rất lạnh, ta cũng phải vào nghỉ ngơi, thỉnh Vương gia tự nhiên a! Kỳ Vương phủ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có nơi cho Vương gia nghỉ ngơi. Có gì muốn nói, sáng mai cũng ta sẽ từ từ nói”, nàng dùng nội lực nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Kỳ Vương thấy nàng cười tươi như hoa, lời ngọt như mật, tâm thần phiêu linh nhất thời không đề phòng nên bị Thanh Quân đẩy mạnh một bước ra, cửa tân phòng đóng chặt.

“Quân Nhi!”, Kỳ Vương tiến lên một bước, đầu thiếu chút nữa đã va vào cửa. Bọn người nấp bên ngoài không thể kìm nén thêm nữa liền “Ắc!” một tiếng rồi bò lăn ra cười.

“Ai ở bên ngoài?”, Kỳ Vương quay phắc về phía bọn họ mà gầm lên. Bọn người “ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi”, không ai muốn ra ngoài chịu chết, cả bọn âm thầm đùng đẩy nhau.

“Lá gan các ngươi càng ngày càng lớn!”, đối mặt với bọn người này, sắc mặt Kỳ Vương không được “ôn nhu” như vừa rồi.

“Cái kia…Vương gia, thần có một kế…”, trưởng tử cửa Phúc Quốc Công bình thường đa mưu túc trí, ánh mắt vừa chớp, hắn biết rõ Kỳ Vương một khi nổi giận thì dù giao tình thân thiết đến thế nào cũng sẽ bị chặt đứt không nương tay. Dây thần kinh “nhân tài” của hắn mãnh liệt vận động, đã có cách!

“Nói!”, ánh mắt Kỳ Vương sáng ngời, bọn người chụm đầu vào nhau nghe trưởng tử Phúc Quốc Công bày mưu tính kế.

Sáng sớm hôm sau, theo quy định hoàng gia, tân lang Kỳ Vương cùng Vương Phi sẽ phải tiến cung tạ ơn và nhận tiệc chiêu đãi. Các nữ quan hầu hạ đứng bên ngoài nhưng không dám lên tiếng kinh động đôi tân nhân. Lẳng lặng đợi một hồi, cửa tân phòng đột nhiên truyền đến tiếng động…

“Ngươi…ngươi…”, thanh âm không ngừng run rẩy, hiển nhiên người nói đã bị chọc giận đến cực điểm.

“Nương tử đừng giận! Sáng sớm không nên giận!”



“Thích khách?! Thích khách ở nơi nào? Ngươi nói a…”

“Chuyện này…”



“Ta sẽ lập tức tìm một tên thích khách đến cho nàng xem!”



Bọn người hầu đứng bên ngoài sợ tới run rẩy cả người. Chỉ là, đêm qua Vương gia đã có lệnh, không được ngài cho phép thì không một ai được tiến vào tân phòng. Một lát sau, cửa phòng mở rộng, Vương gia dùng chăn lớn bao kín Vương Phi bước ra ngoài, trên mặt là nụ cười nở rộ. Mọi người cười thầm trong lòng, không nói cũng biết…“xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim” a!

Hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.