Đế Vương Họa Mi

Chương 2: Chương 2: Trâm Anh Quan Cái Mãn Kinh Hoa




Từ lúc Tranh đến quốc gia này, nàng chỉ ẩn cư tại Thất Tuyệt Cốc, không bao giờ xuất cốc, có thể xem là hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Từ Thất Tuyệt Cốc đến kinh thành, nếu là đi ngựa phải mất hơn nửa tháng, nhưng vì Liễu gia Thái phu nhân bệnh tình nghiêm trọng nên dọc đường Liễu tổng quản vô cùng nóng vội, hành trình được rút ngắn rất nhiều. Dọc đường, mỗi khi đi qua thành trấn nào Tranh đều vén rèm xe nhìn ngắm cảnh trí bên ngoài. Nơi này quả thật thịnh thế phồn hoa, dân sinh hưng vượng, đế quốc đúng là rất hưng thịnh, bản thân mình xuyên không đến thời điểm này thật tốt. Hành trình phải nói là rất thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra, vốn dĩ trước khi khởi hành Liễu tổng quản đã an bày hết thảy thỏa đáng nên cũng không mất nhiều thời gian. Sau nửa tháng phong trần, hôm nay cuối cùng cũng đến được kinh thành. Tranh thầm nghĩ nếu mình có thể trị hết bệnh cho Liễu Thái phu nhân thì nàng sẽ xin ở lại Liễu gia một thời gian, để xem thời đại quân chủ của đế quốc thịnh hưng này rốt cuộc có bộ dáng gì, chí ít cũng muốn nhìn xem Liễu gia như thế nào.

Xe ngựa đến kinh thành, hai bên đường người đi lại càng lúc càng nhiều, xa phu cho ngựa chạy giảm tốc độ sợ va chạm vào người đi đường. Nhận ra điều này, Tranh

liền nghĩ gia giáo Liễu gia ắt hẳn vô cùng nghiêm khắc, mặc dù là đương triều đệ nhất thế gia nhưng gia nô lại có thể để tâm cẩn thận cẩn thận như vậy, trên đường đi cũng không phô trương thanh thế, không ức hiếp dân, điều này chứng tỏ Liễu lão gia mười phần là quan thanh liêm. Dọc theo hành trình, Liễu tổng quản cũng đã nói sơ qua tình hình Liễu phủ để Tranh có chút khái niệm về nơi mình sắp đến.

“Thời gian này hành trình bôn ba vất vả, thật có lỗi với cô nương, hiện tại cũng đã gần đến kinh thành, xin cô nương nhẫn nại một chút. Khi nào về đến phủ sẽ nhanh chóng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô nương”, Liễu tổng quản cho ngựa đi sát bên cạnh xe, dùng giọng áy náy nói với Tranh.

Tranh vén rèm xe đáp lời, “Liễu tổng quản không cần khách sáo. Ta cũng không cảm thấy mệt nhọc, sau khi nhập phủ ta muốn lập tức đến xem bệnh của Thái phu nhân. Nhưng có một chuyện…sắp tới ta muốn trụ lại quý phủ một thời gian, nếu trong phủ có quy định gì cũng xin báo ta biết trước một tiếng, để phạm lễ thì không tốt lắm”

Liễu tổng quản đáp ứng một tiếng rồi bắt đầu giải thích, “Liễu phủ là phủ trạch do Thái Tổ Hoàng Đế ban cho Liễu gia trấn thủ ở kinh thành, có thể xem là kinh thành đệ nhất phủ. Thái phu nhân là mẫu thân của Liễu lão gia, Thái phu nhân vốn là quận chúa xuất thân hoàng thất được gả đến Liễu gia. Liễu lão gia nghiên cứu kinh thư tại Quốc Tử Giám, hai vị công tử cũng đến làm việc tại học viện. Ngoài ra còn có ba vị tiểu thư chưa xuất giá. Liễu gia không có truyền thống nạp thiếp, trừ trường hợp chính thê không thể sinh con mới phải nạp thiếp, vậy nên người trong phủ rất ít. Cô nương cũng không cần lo lắng, chủ nhân là người rất tốt, người giáo huấn các công tử cùng tiểu thư không quá mức nghiêm khắc, cô nương cũng không nên khách sáo”

“Đa tạ Liễu tổng quản”, Tranh nói lời cảm tạ, trong lòng cảm thấy yên tâm. Tình Sương bên cạnh bỗng thở dài, “Liễu gia cũng thật thông minh khi nghĩ ra biện pháp này”

“Là chuyện gì?”, Tranh nghe xong lời này không khỏi thắc mắc.

“Cô nương nghĩ xem, tổ tiên của Liễu gia là đệ nhất công thần có công lập quốc, vinh quang hiển hách hơn người, thế tộc lại là hoàng thân quốc thích, tất cả những yếu tố này khi tập trung lại với nhau sẽ trở thành điều kiêng kị của hoàng thất. Liễu gia tất nhiên hiểu rõ điều này, về sau lại sợ gia tộc thất thế bại lạc nên quyết định không cho phép tôn tử vào triều làm quan, chỉ có thể đến nghiên cứu kinh thư tại Quốc Tử Giám. Làm được như vậy sẽ không khiến Hoàng Đế nghi kị, lại được danh là dòng dõi thư hương. Trước sau không cần phải lo lắng, chẳng phải vẹn cả đôi đường đó sao?”, Tình Sương tinh tế giải thích một lần. Quả đúng như vậy, trong lòng Tranh thập phần tán đồng.

Xe ngựa tiến đến cửa thành, tường thành cao ngất, binh lính canh gác nghiêm ngặt, không hổ là đất dưới chân thiên tử, khí thế đế vương uy nghi. Xe ngựa chạy thêm một lát, những hộ vệ của Liễu phủ đi bên cạnh xe ngựa ra hiệu cho xe dừng lại. Tranh khẽ vén rèm nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là đại môn Liễu phủ, bên cổng là hai bức tượng sư tử đá to lớn, phía dưới bệ đỡ có chạm trỗ hoa văn. Đại môn chậm rãi chuyển động, Liễu gia đã mở rộng cổng chính để đón tiếp nàng. Cửa chính vừa mở, bên trong đã có người nhanh chóng bước ra, đó là hai vị nam tử nhìn không quá ba mươi tuổi. Hai nam nhân tiến đến trước cửa xe hành lễ, “Hoan nghênh thần y đến Liễu phủ!”, Tình Sương Tình Tuyết vén rèm cửa, Tranh xuống xe, nàng chỉnh trang lại áo váy rồi nhẹ nhàng cúi người đáp lễ.

Hai nam nhân nhìn thấy người trên xe bước xuống chỉ là một vị cô nương trẻ tuổi liền giật mình kinh ngạc, nhưng dù sao bọn họ cũng là công tử danh môn nên vẫn kịp trấn tĩnh, “Gia phụ đang đợi bên trong, xin mời…tiểu thư”

“Làm phiền hai vị, xin dẫn đường”

Hai vị công tử đi trước, các nha hoàn theo sau giúp đỡ khách quý mang hành lý vào. Tranh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng kẻ giàu có ở kiếp trước thường lắm quy tắc xã giao, nào ngờ hôm nay chính mình lại gặp phải cảnh này nên Tranh cảm thấy rất phiền lòng.

Liễu phủ là quyền quý thế tộc, trong phủ trang trí hoa lệ nhưng không làm mất đi vẻ tao nhã, điều này chứng tỏ khả năng thưởng thức thẩm mỹ của chủ nhân không thể so sánh với người thường. Cửa chính phía trước được mở ra, tất cả nha hoàn đều lui ra ngoài, chỉ để lại Tình Sương Tình Tuyết cùng Tranh bước vào. Trong đại sảnh, người ngồi trước mặt Tranh là một văn sĩ nho nhã, mái tóc hoa râm búi cao, toàn thân toát lên loại khí chất tinh thuần như Bạch gia gia. Liễu lão gia vừa nhìn thấy Tranh tiến đến liền đứng lên hành lễ.

“Tổng quản gửi thư báo rằng thần y đã xuất cốc hái thuốc, Công Tôn tiên sinh đành phải làm phiền cô nương đến kinh thành một chuyến. Ta thật sự ngạc nhiên, không ngờ cô nương lại trẻ tuổi thế này, so với nữ nhi nhỏ tuổi nhất của ta cũng không chênh lệch bao nhiêu”

“Xin ngài yên tâm, ta sẽ cố hết sức chữa trị bệnh của Thái phu nhân”, Tranh thông minh liền hiểu, Liễu tiên sinh bảo nàng vẫn còn nhỏ tuổi chính là lo lắng y thuật của nàng không cao minh.

“Bệnh của mẫu thân ta đã kéo dài mấy năm, trước đó thân thể người rất khỏe mạnh, không ngờ sau chuyến đi du sơn ngoạn thủy hồi phủ liền lâm vào hôn mê bất tỉnh. Ta đã mời thái y đến xem nhưng cũng thất thủ vô sách. Phụ thân mất sớm, là mẫu thân đã dưỡng dục ta thành người, nếu cô nương có thể chữa hết bệnh cho mẫu thân chính là ân tái tạo!”, Liễu lão gia nói xong liền khom người hành lễ, xem như mang toàn bộ hy vọng đặt lên người Tranh.

“Liễu tiên sinh, người không cần đa lễ như vậy. Hiện tại Thái phu nhân đang nghỉ ngơi ở nơi nào? Ta muốn đến đó xem bệnh tình của Thái phu nhân trước!”, Tranh nghe nói Liễu Thái phu nhân là một phu nữ rất kiên cường, trước mắt bệnh tình của người nghiêm trọng như thế, vẫn nên đến xem qua thế nào rồi tìm cách chữa trị.

“Mời cô nương đi theo ta”

Hai người từ bên hông cửa rời khỏi chính sảnh, lại đi qua ba gian nhà mới đến được nội đường của Liễu phủ. Bày trí ở nội đường khác với bên ngoài, đây là nơi ở nữ nhân nên phong cách bày trí tinh tế, nhu hòa hơn rất nhiều, lại càng thập phần hoa lệ. Phía trước là một gian phòng rộng, ắt hẳn là nơi nghỉ ngơi của Thái phu nhân. Khi Tranh bước vào, nàng nhìn thấy trong phòng đặt vài chiếc ghế, bàn gỗ khắc hoa lê, trên tường có treo tranh tố nữ, một tấm bình phong chắn ngang diện tích phòng. Một vị phu nhân trung niên đang dẫn hai nàng dâu đi đến nghênh tiếp, nhìn qua quần áo trang sức cùng cử chỉ, Tranh đoán đây ắt hẳn là Liễu phu nhân cùng thê tử của hai vị công tử vừa rồi.

“Xin chào cô nương”, hai nàng dâu bước lên trước chào hỏi, Tranh dĩ nhiên cũng phải đáp lễ. Trong lòng Tranh cảm thán không thôi, thật mệt chết người, bản thân mình không thể chịu nổi những lễ nghi thế này a!

“Ta muốn xem bệnh của Thái phu nhân”

Bọn họ dẫn Tranh đi đến trước giường của Thái phu nhân, hai nha hoàn nhẹ nhàng vén rèm, người nằm trên giường là một lão thái tóc trắng như tuyết đang nằm hôn mê. Vị lão thái này thần thái hiền lành ôn hòa, ung dung đoan trang, chỉ là sắc mặt vàng nhợt, ngũ quan ảm đạm, hai bên huyệt Thái Dương cũng hóp xuống. Tranh chỉ cần nhìn qua sắc mặt của Thái phu nhân cũng đã có thể đoán được phần nào bệnh tình. Nàng ngồi xuống cạnh giường cầm tay lão phu nhân bắt mạch, lại phát hiện mạch đập không hề yếu ớt mà lại rất mạnh mẽ. Tranh ngửi thấy trong phòng có một mùi hương lạ liền buông tay Thái phu nhân ra, nàng quay đầu hỏi, “Thị nữ bên cạnh Thái phu nhân là ai, xin bước ra cho ta hỏi vài câu”

Một nha hoàn mặt mũi thanh tú tiến lên, nàng ta cúi người hành lễ, “Là ta, thưa cô nương”

“Tỷ tỷ không cần đa lễ. Ta chỉ muốn hỏi loại hương liệu mà Thái phu nhân đang sử dụng trong phòng là loại hương gì?”

“Thưa cô nương, đấy là xạ hương và đàn hương. Tháng trước thân nhân của phu nhân đến bái phỏng Liễu phủ và biếu Thái phu nhân một ít hương liệu Tây Vực. Vì Thái phu nhân rất thích nên phân phó cho chúng ta mỗi ngày đều dùng loại hương liệu này để xông phòng”

“Quả nhiên là vậy”, Tranh đứng dậy nói, “Mọi người không cần lo lắng, đây cũng không thể xem là bệnh, chỉ là Thái phu nhân bị một loại kí sinh gọi là Tuyết Long xâm nhập cơ thể. Tuyết Long thường sống ở vùng hàn đới, gần như trong suốt, là loại ký sinh trên cơ thể người. Một khi chúng đã xâm nhập vào cơ thể người sẽ hấp thu dinh dưỡng từ trên cơ thể người đó để tồn tại. Ta nghĩ mấy năm trước Thái phu nhân đã bị loại Tuyết Long này xâm nhập vào cơ thể, người bình thường sẽ nhanh chóng phát bệnh, nhưng do Liễu phủ gia cảnh phú quý, lại dùng nhiều thức ăn giàu dinh dưỡng nên bệnh mới kéo dài đến tận bây giờ. Lại nói loại hương liệu kia chính là Mạn Đà La Hương của Tây Vực, Tuyết Long rất kỵ loại hương này nên khiến cơ thể Thái phu nhân bị tổn thương, cũng là nguyên nhân dẫn đến hôn mê. Những trường hợp hôn mê bình thường thì mạch đập sẽ rối loạn hoặc yếu ớt, nhưng mạch đập của Thái phu nhân lại rất mạnh mẽ, đây là dấu hiệu đặc thù của Tuyết Long”

Liễu phu nhân vội vàng hỏi, “Chúng ta đã mời nhiều ít danh y đến nhưng đều không thể tìm ra nguyên nhân, cô nương đã nói như vậy ắt hẳn có cách chữa trị?”

“Xin phu nhân yên tâm, dĩ nhiên là có biện pháp, nhưng ta cần chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ tiến hành chữa trị cho Thái phu nhân”

Liễu phủ đã sớm cẩn thận chuẩn bị nơi ở cho Tranh, đích thân hai vị Thiếu phu nhân đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.

***

“Cô nương, Vân tỷ hầu hạ Thái phu nhân nhờ ta đến hỏi cô nương xem thuốc của Thái phu nhân có thể cho thêm đường vào hay không?”, Tranh đang nhàn nhã dạo quanh sân vườn liền gặp một tiểu nha đầu chạy đến hỏi, “Lão phu nhân lại không chịu uống thuốc sao?”, Tranh mỉm cười bước theo tiểu nha đầu đến chỗ Thái phu nhân.

Ba ngày trước Tranh đã thành công trục xuất hoàn toàn Tuyết Long, Thái phu nhân tỉnh lại. Người trong Liễu phủ từ trên xuống dưới vô cùng vui mừng, Tranh dĩ nhiên cũng trở thành đại ân nhân của Liễu phủ. Chỉ là, về sau lại nảy sinh một vấn đề. Thái phu nhân xuất thân hoàng thất quận chúa, niên kỷ tuy đã cao nhưng tính tình cương trực, thế nhưng…một người đã từng trải qua ít nhiều sóng to gió lớn như vậy lại sợ uống thuốc đắng!

“Chào cô nương”, vừa thấy Tranh bước vào, nhóm phu nhân cùng mấy nha hoàn đứng lên chào hỏi. Lại nữa! Tranh than thở trong lòng, những lễ nghi này tuy nàng không thích nhưng bất đắc dĩ phải làm theo.

“Thái phu nhân, người lại không chịu uống thuốc sao?”, Tranh ngồi xuống cạnh giường cầm tay Thái phu nhân xem mạch.

“Thuốc này đắng chết người a!”, Thái phu nhân nén giận nói, thái độ tựa như hài tử làm nũng.

“Thuốc đắng dã tật, Thái phu nhân phải uống thuốc thì mới mau khỏi bệnh, phiền Vân tỷ đem mang thuốc đến đây”, Tranh nghiêng đầu nói với người thị nữ.

“Tình Sương Tình Tuyết của ngươi đâu, sao hôm nay ta không trông thấy các nàng?”

“Ta đã phân phó hai người bọn họ ra ngoài làm chút việc”

“Hai nha đầu của ngươi nha, thật sự là hai viên minh châu, ta xem bọn họ chẳng kém bất kì vị thiên kim tiểu thư nào. Cũng không biết Công Tôn tiên sinh dạy dỗ như thế nào mới được như vậy, hôm nào cũng nên để Vân Nhi đến đó học hỏi một chút!”, Thái phu nhân ngồi dậy cầm lấy chén thuốc thị nữ vừa mang đến.

“Công Tôn tiên sinh rất coi trọng các nàng”, Tranh mỉm cười, nghe được có người khen Tình Sương Tình Tuyết, trong lòng nàng cảm thấy thật cao hứng.

“Thái phu nhân, các tiểu muội biết người đã tỉnh lại nên lập tức hồi phủ, hiện tại đã đến được đại môn, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến đây thăm người”, một trong hai vị thiếu phu nhân lên tiếng.

Trên mặt của Thái phu nhân hiện rõ nét vui mừng liền xoay đầu nói chuyện với Tranh, “Ba đứa cháu gái này của ta ắt hẳn ngươi chưa gặp qua. Lúc ta hôn mê, tỷ muội các nàng liền đến sơn tự trai giới cầu phúc cho ta! Hôm nay bọn chúng trở về, ngươi cũng nên gặp mặt, sau này ngươi ở lại đây cũng nên có người làm bạn”

Tranh nhanh miệng đồng ý, trong lòng nàng cũng rất tò mò. Mấy ngày nay ở Liễu phủ, Tranh nhìn thấy mọi người từ phu nhân đến nha hoàn ai cũng ôn hòa lễ phép, không biết ba vị tiểu thư kia thế nào? Một lúc sau, nàng nghe nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài phòng, một nha hoàn bước đến mở cửa. Tranh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba nữ nhân từ xa đi đến. Ba người bọn họ vận áo váy thập phần đơn giản nhưng trang nhã, có lẽ vì trai giới cầu phúc nên mới phải ăn mặc như thế. Toàn bộ nha hoàn trong phòng đều đứng dậy hành lễ.

Ba người trước tiên đến vấn an Thái phu nhân. Thái phu nhân chỉ vào các nàng rồi nhìn Tranh cười nói, “Đây là cháu gái lớn của ta, gọi là Trường Trữ. Đứa thứ hai gọi là Trường Đình, đứa nhỏ nhất chính là Trường Hỉ”

Trường Trữ đôi mắt như đang cười, môi anh đào, khóe miệng duyên dáng mỉm cười tươi tắn nhìn Tranh. Vị tiểu thư này thân mình như đạm liễu, rất có phong thái. Trường Đình trắng trẻo xinh đẹp, gương mặt như thu nguyệt, mi mục tựa xuân sơn, đôi mắt long lanh trong trẻo như hạnh đào. Trường Hỉ dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lộ ra khí chất anh hào, khí thái như loài hoa mộc lan.

Thái phu nhân lại chỉ vào Tranh rồi giới thiệu với ba nữ tôn, “Đây là vị thần y đã trị bệnh cho ta, cũng cùng họ Liễu, tên là Dương Mi, các ngươi có thể gọi nàng là Tranh. Sau này hễ ai có hỏi thì bảo nàng là thân thích ở xa. Tranh sẽ ở đây một thời gian. Ta hiện tại không xuống giường được, các ngươi đến thay ta chào hỏi đi”, Ba vị tỷ muội liếc thấy bên giường tổ mẫu có một vị cô nương đang ngồi liền biết là thần y của Thất Tuyệt Cốc, chỉ không ngờ nàng lại trẻ đến thế. Vừa nghe tổ mẫu nói xong, ba người đồng thời cúi đầu thi lễ, Tranh vội vàng đáp lễ.

Hai bên chào hỏi xong, nha hoàn mang ghế đến để ba vị tiểu thư ngồi xuống. Trưởng tỷ Trường Trữ hiển nhiên là người có tiếng nói lớn nhất, nàng ta sau khi hỏi thăm tổ mẫu xong liền quay về phía Tranh cười nói, “Cô nương chữa khỏi bệnh của tổ mẫu, chính là đại ân nhân của Liễu gia. Một khi đã ở lại đây, có việc gì xin cứ sai bảo, nếu có người không tuân theo ta sẽ lập tức nói với Đại thiếu phu nhân lập tức đuổi ra khỏi Liễu phủ”, giọng nói thập phần nho nhã đoan trang nhưng lại khiến đám nha hoàn vội vàng cúi đầu không dám ngẩng lên.

Trường Đình, Trường Hỉ tính tình họat bát, luôn quấn quít quanh tổ mẫu cùng Tranh để nói chuyện, tiếng cười nói liên tục vang lên không dứt. Được một lát, ba vị tiểu thư xin phép trở về phòng thay trang phục, Thái phu nhân quay sang Tranh cười nói, “Trường Trữ tính tình rất cẩn thận, lại là đứa nhỏ biết suy nghĩ, nàng ta cùng đại tẩu giúp ta quản lý nội sự của Liễu phủ. Hai nha đầu kia cũng khá thông minh, tính tình lại ôn hòa nên ta cũng yên tâm. Trường Hỉ yêu thích kiếm thuật, kỳ thật bọn chúng đứa nào cũng có thể sử dụng kiếm, ta thấy để bọn chúng làm bạn với ngươi là tốt nhất! Chỉ là, bọn chúng so với Tình Sương Tình Tuyết của ngươi còn thua xa, so với ngươi lại càng không đáng nhắc tới. Ngươi tuổi hãy còn nhỏ, ta cam đoan chỉ cần hai năm nữa thôi, nam tử đến cầu hôn ngươi sẽ giẫm nát đại môn của Liễu gia a!”

Mọi người nghe xong đều bật cười, ai cũng gật gù đồng ý. Tranh không phải nữ tử tầm thường, nghe xong lời này, nàng nghiêng nghiêng đầu mỉm cười, “Có thể họ sẽ giẫm nát đại môn nhà ta, nhưng còn ba vị tiểu thư của Thái phu nhân, nam tử đến cầu thân chỉ sợ không đủ chỗ để chen chân vào!”, Thái phu nhân bật cười ha ha, mọi người nói chuyện thêm một lúc thì Tình Sương Tình Tuyết đến gõ cửa, Tranh đứng dậy cáo từ.

Thời điểm ba tỷ muội rời khỏi phòng, Trường Trữ đợi hai muội muội đã đi khuất liền xoay người phân phó thị nữ đứng bên cạnh, “Chúng ta đến phòng của Đại thiếu phu nhân. Nàng lúc trước đã phái người đến nói với ta rằng trong phủ có chút việc muốn cùng ta thương lượng”, thị nữ vâng dạ một tiếng rồi áo choàng lên người Trường Trữ.

Đến trước cửa thư phòng nơi dành riêng cho Đại thiếu phu nhân xử lý gia sự, Trường Trữ đã thấy tổng quản đang nói chuyện với Đại thiếu phu nhân. Nhìn thấy nàng đến, vị tổng quản liền cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Trong thư phòng chỉ còn lại nàng, Đại thiếu phu nhân, cùng vài nha hoàn. Sau khi trà được dâng lên, Trường Trữ không vội hỏi thăm việc nhà mà thở dài, “Đây là lần đầu tiên ta trông thấy một nữ tử như vậy, chẳng trách nàng gọi là “Tranh”, người thật sự như từ trong tranh bước ra, nhân phẩm như tiên, thực sự đáng yêu a!”

“Muội muội cũng nghĩ vậy sao? Ta lần đầu tiên gặp được nàng cũng có suy nghĩ như thế. Ta thuở nhỏ theo phụ thân đi khắp đế quốc nhưng cũng chưa từng gặp qua người nào được như Tranh. Rõ ràng là một nữ nhân nhưng mi mục như họa, càng nhìn càng cảm thấy tiêu sái thoát tục. Cũng không biết bậc phụ mẫu thế nào mới có thể nuôi dưỡng được một nữ nhi như thế! Đó là muội còn chưa được nhìn thấy hai vị thị nữ của nàng, so với những thiên kim tiểu thư cũng không biết ai hơn ai a!”, Đại thiếu phu nhân mỉm cười khen không tiếc lời.

“Nếu nàng muốn ở lại Liễu gia thì mọi người sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều hơn, âu cũng là duyên phận. Đại tẩu, chúng ta phải an bày thế nào?”

“Việc này mọi người đã thương lượng qua, nếu an bày Tranh sống cạnh tỷ muội các ngươi cũng không thích hợp lắm, năm trước chúng ta có xây một tòa tiểu lâu, hiện tại cũng không có người ở, ta muốn an bày Tranh cô nương ở đó, ngươi xem vậy có được không?”

“Đại tẩu làm việc ta rất yên tâm, cứ quyết định như vậy đi”, Trường Trữ đáp ứng một tiếng, sau đó hai người mới bắt đầu thương nghị việc trong nhà.

Hai ngày sau, nơi ở của Tranh đã được sắp xếp xong, nàng cùng Tình Sương Tình Tuyết bắt đầu chuyển qua chỗ mới. Đó là một tòa tiểu lâu hai tầng rất trang nhã, trong sân còn có vườn cây xanh ngát. Cửa vào hình bán nguyệt, đi vào trong sẽ gặp một tiểu đình sơn trắng để chủ nhân hóng gió, từ đó nhìn sang trái sẽ thấy tiểu lâu. Đêm đầu tiên Tranh chuyển đến đây trời đổ mưa rất to, một đêm mưa gió không ngừng, cây cối trong tiểu lâu rạp mình theo gió. Tranh ngồi cạnh thư án, tâm trí lang thang đến tận nơi nào, nàng không còn hứng thú viết chữ đọc sách, một phần lo lắng mưa lớn thế này không biết hoa cỏ trong vườn sẽ ra sao. Sáng sớm hôm sau, không khí ngoài vườn vô cùng trong lành, tiếng chim hót thanh thúy, cảnh sắc vô cùng yên bình tươi tắn. Tranh tức cảnh sinh tình liền viết ba chữ to trước cổng hoa viên: Phong Vũ Viên. Mười lăm năm trước sóng yên biển lặng, bình bình an an. Một năm trở lại đây mưa gió vần vũ không ngừng, ngày sau còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tranh chỉ cầu mong mình giống như hoa cỏ bình thường trong khu vườn này, qua một hồi giông gió sẽ càng sống tốt hơn.

***

Hơn nửa tháng qua, cuộc sống của Tranh tại “Phong Vũ Viên” êm đêm tĩnh lặng trôi qua. Tranh cùng ba vị tỷ muội Liễu gia càng ngày càng thân thiết, bốn người mỗi ngày ngồi cùng một chỗ đọc sách luyện chữ, chơi cờ vẽ tranh. Ba vị tỷ muội Liễu gia cực kỳ ngưỡng mộ tài học của Tranh, đối xử với nàng cũng vô cùng hòa nhã, bọn họ gặp gỡ Tình Sương cùng Tình Tuyết cũng có phần khách khí, không dám tùy tiện sai bảo. Ba tỷ muội này mỗi người đều có sở trường riêng, Trường Trữ giỏi thêu thùa may vá, những bức tranh tranh thêu của nàng tinh tế sống động như thật. Trường Đình thông thạo cầm nghệ. Trường Hỉ yêu thích kiếm thuật. Mọi người mỗi khi có thời gian rảnh liền ngắm Trường Hỉ múa kiếm, thưởng thức tiếng đàn của Trường Đình. Võ công của Tình Sương cùng Tình Tuyết không tệ, bọn họ từ nhỏ đã tập võ nên đôi khi cùng Trường Hỉ tổ chức tỷ thí nho nhỏ, cuộc sống của mọi người thập phần vui vẻ. Nhiều ngày cứ thế trôi qua, trong phủ bỗng nhiên có việc phát sinh. Trường Trữ đã mấy ngày liền không đến Phong Vũ Viên, hôm nay rốt cuộc cũng thấy mặt nàng ta, đi theo sau là hai nữ quản gia ôm chồng sách ngất ngểu trên tay.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, không lẽ trong phủ xảy ra chuyện gì sao?”, Tranh hỏi với thái độ cực kỳ bình thản, hỏi cũng như không hỏi, nàng co chân ngồi trên giường, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

“Gần đây trong kinh thành có đại sự liên quan đến thể diện của hoàng gia, hiện tại cũng chưa biết thế nào, mấy ngày nay ta cùng đại tẩu vì chuyện này mà đến cơm cũng ăn không yên”, Trường Trữ vừa nhìn chồng sách vừa nói.

“Là việc gì? Quan trọng lắm sao?”, Tranh lại nổi cơn tò mò.

“Ai~! Nói đến chuyện này cũng chẳng vui vẻ gì!”, Trường Trữ bắt đầu giải thích, “Thái hoàng thái hậu đương triều sinh được ba nam một nữ, chính là Hoàng trưởng nữ, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử. Mười năm trước ngoại tộc xâm lấn biên giới, khi đó tiên hoàng vẫn còn tại vị nhưng quốc lực không mạnh, nếu cứng rắn phản công sẽ không thể duy trì được. Ngoại tộc đã đưa ra một yêu cầu, nói rằng nếu để công chúa đi hòa thân thì sẽ đồng ý lui binh, nhưng công chúa hòa thân phải là hoàng thất chính thống công chúa. Năm ấy đại công chúa chỉ mới mười sáu tuổi, lại thông minh xinh đẹp, có thể xem là viên minh châu được tiên hoàng nâng niu trên tay, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác đành phải ủy khuất nàng đến nơi hoang dã. Đương kim Hoàng Thượng cùng Đại công chúa là tỷ đệ ruột. Năm đó Tam hoàng tử rất thương yêu thương tỷ tỷ của mình, sau khi Tiên Hoàng băng hà, đương kim Hoàng Thượng chấn hưng quốc gia, năm trước đã mang quân đánh bại ngoại tộc, trục xuất ngoại tộc ra khỏi biên cương ba ngàn dặm, điều kiện lui binh chính là phải đáp ứng để Đại công chúa phục quốc. Vài ngày nữa Đại công chúa sẽ trở về kinh thành, Hoàng Thượng lệnh cho văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, mệnh phụ phu nhân đến chính điện Càn Thanh Cung để tiến hành phong lễ. Vậy nên mấy ngày nay bọn ta mới phải bận rộn như vậy, chẳng qua là chỉ còn vài bữa nữa là xong rồi”, Trường Trữ lại dời tầm mắt trở về quyển sách, từng ngón tay tinh tế bắt đầu lật xem.

“Xem ra đương kim Hoàng Thượng quả nhiên là bậc nam nhi chân chính. Thông qua hòa thân mà đem toàn bộ vận mệnh quốc qua đặt lên vai một nữ tử yếu đuối thì chẳng còn ra thể thống gì! Đại công chúa cũng thật đáng thương, mười năm xa cách phụ mẫu cùng người thân, tất cả đau thương đó mấy ai hiểu được!”, Tranh nhẹ nhàng thở dài.

“Tranh a, mỗi khi ngươi nói chuyện đều khiến ta cảm thấy thật kính nể”, Trường Trữ liếc nhìn nàng một cái rồi mỉm cười đứng dậy, “Ta không làm phiền ngươi nữa, ta phải trở về đây. Việc này vẫn chuẩn bị chưa xong nhưng vì mấy ngày nay không gặp được ngươi nên ta đến đây nhìn ngươi một chút, hiện tại ta đã an tâm”

“Để ta tiễn ngươi”, Tranh vừa định nhổm dậy thì Trường Trữ đã vội vàng ngăn cản, “Không cần, ngươi cứ ngồi đó đi”, Trường Trữ mang theo nha hoàn cùng quản gia rời khỏi phòng. Thị nữ nhìn sắc mặt của Đại tiểu thư liền mỉm cười nói, “Đại tiểu thư, mỗi lần người cùng Tranh cô nương nói chuyện thì tinh thần cũng khá lên, sắc mặt cũng tươi tắn hơn”

“Ngươi cũng nhận ra sao. Mỗi lần cùng Tranh nói chuyện ta đều cảm thấy rất nhẹ nhàng thư thái”, Trường Trữ nói xong lại khẽ thở dài một tiếng, “Một bảo vật như vậy cũng không biết người nào có phúc cưới được nàng”

***

Đại công chúa hồi kinh, đối với Tranh từ lúc đến kinh thành này quả thật là sự kiện được chờ đợi nhất. Nàng bình thường cũng không phải nữ tử khuê các gì, lại nói tuổi nàng vẫn còn trẻ, dĩ nhiên là thích chỗ đông người náo nhiệt. Lòng hiếu kỳ ai cũng có, Tranh đã đến xin phép Thái phu nhân cùng lão gia xem mình có thể đi xem lễ hay không. Thái phu nhân cùng Liễu lão gia đã nhận được thư của Công Tôn tiên sinh, hai người đều biết Tranh có tài học tuyệt thế, không thể lấy quy định khuê tú tầm thường để đối đãi, cũng không nên bó buộc nàng. Từ lúc Tranh nhập phủ đến nay, nàng làm việc gì cũng có tình có lý, cử chỉ hữu lễ, trong phủ không người nào là không yêu thích, ngay cả Liễu lão gia cũng cảm thấy ưu ái nữ tử thoát tục này. Vậy nên khi Tranh nhắc tới việc đi xem lễ hai người bọn họ liền nhanh chóng đồng ý, còn dặn dò nàng phải chú ý cẩn thận này nọ.

Tranh trở lại Phong Vũ Viên để cùng thương lượng với tỷ muội Liễu gia và hai thị nữ của mình. Trường Trữ, Trường Đình cùng Trường Hỉ tính tình hoạt bát, làm sao có thể nhịn được mà không reo hò? Liễu gia hiện tại mang tước vị Quốc Công, Thái phu nhân cùng phu nhân được triều đình sắc phong nhất phẩm phu nhân, hai vị Thiếu phu nhân cũng đã là nhị phẩm phu nhân, ngày hôm đó cũng phải đi nghênh đón Đại công chúa. Hiện tại Tranh đã được phép đi xem náo nhiệt, ba vị tiểu thư kia làm sao không phấn khởi? Tuy nói Liễu gia đối với tôn tử quản thúc không quá mức khắc khe, nhưng các tiểu thư khuê các dù sao cũng phải thường xuyên nhốt mình chốn thâm khuê, đây là cơ hội hiếm có a! Bọn họ liền nhân dịp này năn nỉ ỉ ôi trưởng bối để được cùng đi với Tranh, cuối cùng cánh cửa này cũng được thông qua. Mọi người tại Phong Vũ Viên thương lượng nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra biện pháp nào khả dĩ dùng được. Tình Sương Tình Tuyết mang trà đến, nghe các nàng nói chuyện liền không nhịn được mà xen vào.

“Theo ý ta, có một cách rất đơn giản, các vị tiểu thư không cần phải khổ sở như vậy”, Tình Sương đặt khay trà lên bàn.

“Là cách gì? Tình Sương, ngươi nói mau đi”, toàn bộ ánh mắt đều tập trung nhìn vào Tình Sương.

“Trước hết các tiểu thư phân phó gia nhân đi trước dò xét, xem ở gần đó có tửu lâu hay trà quán nào không, lúc đó chúng ta có thể đứng ở trên lầu quan sát. Nếu muốn an toàn thì cho người bao luôn tửu điếm đó, mọi người ở trên lầu xem lễ, chẳng phải tốt hơn không?”

“Đúng đúng đúng đúng, ta sẽ lập tức nhờ Liễu tổng quản đi ngay. Liễu tổng quản làm việc chúng ta có thể yên tâm!”, Trường Trữ vừa nghe lời này liền phân phó một nha hoàn gọi Liễu tổng quản đến. Trường Đình cùng Trường Hỉ vui mừng phấn khởi, sóng mắt như thủy tinh lưu chuyển lấp lánh làm rung động lòng người.

Mấy ngày trôi qua nhanh, Liễu tổng quản làm việc quả nhiên hiệu quả, ngày hôm trước Trường Trữ phân phó công việc, ngày hôm sau đã tìm được một tòa tửu lâu ưng ý nằm trong kinh thành, nếu đứng nhìn từ trên lầu sẽ có thể theo dõi rõ ràng buổi lễ. Ngày Đại công chúa hồi kinh đang đến gần, Trường Trữ cùng Đại thiếu phu nhân đã chuẩn bị mọi việc đâu vào đó, có thời gian rảnh nàng liền đến Phong Vũ Viên cùng Tranh bàn tiếp công việc của cả nhóm. Sáng sớm hôm đó, Thái phu nhân, phu nhân cùng hai vị Thiếu phu nhân vội vàng rời phủ tham gia nghênh đón Đại công chúa, trời còn chưa sáng hẳn đã lên kiệu xuất phủ. Ba tỷ muội nhìn trời cũng không còn sớm, hiện tại bọn họ đã chuẩn bị xong và đang ngồi ngoài đình viện, chỉ còn chờ Tranh đến là lập tức xuất phát.

“Các ngươi đến đó nhìn xem Tranh một chút, tại sao giờ này nàng vẫn còn chưa đến?”, Trường Trữ thấy đã đến giờ liền phân phó hai nha hoàn chạy đến Phong Vũ Viên. Hai nha hoàn vội vàng đáp lời rồi chạy đi.

“Vài ngày trước ta có đến Phong Vũ Viên để tìm Tranh nói chuyện, nhưng nàng luôn cùng hai nha đầu Tình Sương Tình Tuyết ở trong phòng không biết làm gì, ta hỏi nàng, nàng chỉ cười cười, nói là qua vài ngày nữa biết ngay”, Trường Đình bĩu môi bê tách trà lên nhấp một ngụm.

“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư”, hai tiểu nha hoàn được lệnh đi gọi Tranh đang hốt hoảng chạy về.

“Làm gì mà hốt hoảng như thế, còn ra thể thống gì! Tranh đâu rồi?”, Trường Trữ vừa chỉnh lại áo choàng vừa trách mắng, nàng cũng không ngẩng đầu lên.

“Không phải! Đại tiểu thư, người xem…”

Trường Trữ ngẩng đầu lên, theo hướng ngón tay của tiểu nha đầu nhìn lại, rồi như thể không tin vào mắt mình, nàng mở to đôi mắt nhìn trừng trừng. Trường Đình bên cạnh cũng nhìn theo, nàng vừa uống một ngụm nước trà liền phun hết ra ngoài, sặc đến không thở được. Mọi người trong phòng nhìn lại, cảnh tượng trước mặt thật…choáng váng a!

Bên ngoài cửa không nhìn thấy bộ dáng quen thuộc của Tranh mà chỉ nhìn thấy một vị công tử phong lưu đang từng bước từng bước tiến đến. Cẩn thận nhìn kỹ một chút, mái tóc đen mượt trên đầu vị công tử nọ được búi cao gọn ghẽ, trên người vận trường bào thanh nhã, bên hông đeo ngọc bội, trên đầu còn đội chiếc mũ may bằng lụa, chiếc quạt trắng ung dung phe phẩy trên tay. Vị công tử tiêu sái phóng khoáng mỉm cười nhìn các nàng, phải gọi “mục nhược hàn tinh thân nhược trúc, thu thủy vi thần ngọc vi cốt”. Bị ánh mắt lẫn nụ cười vô cùng anh tuấn như thế nhìn mình, các vị tiểu thư lẫn nha hoàn trong phòng nhất thời đều đỏ mặt, trống ngực đập liên hồi. Cũng khó trách, vị công tử này…quá mức xuất chúng a! Gương mặt như ngọc, vừa phóng khoáng, vừa đa tình.

“Ta đang thắc mắc không biết mấy ngày nay ngươi lục đục làm cái gì, hóa ra là vậy!”, Trường Đình tiến đến bên cạnh vị công tử kia, nàng cẩn thận đảo mắt dò xét từ trên xuống dưới một hồi, “Tuy nói dáng dấp này cũng có phần nhỏ nhắn nhưng nếu cứ để vậy đi ra ngoài thì cũng có thể “giết chết” không ít nữ tử gặp trên đường nha! Nói không chừng sau chuyến đi này sẽ lại có người đến Liễu Phủ cầu thân, mang nữ nhi gả cho ngươi a!!!”

“Đến lúc đó, ngươi chỉ cần nói Liễu công tử thuở nhỏ đã chỉ phúc giao hôn, vị hôn thê đó tinh khiết như thiên tiên, xinh đẹp như hoa đào, tài mạo song toàn giống như Trường Đình Đại tiểu thư vậy, có được không?”, vị công tử kia sóng mắt vừa chuyển liền cười hì hì đáp lại. Vừa nghe Tranh nói vậy, Trường Trữ cùng Trường Hỉ nhịn không được liền bật cười.

“Tranh a! Mấy thứ quần áo nam nhân linh tinh này ngươi lấy ở đâu vậy? Tại sao ngươi có thể nghĩ ra chuyện này?”, Trường Trữ cố nhịn cười mà mở miệng hỏi.

“Đại tiểu thư, ngày ấy các ngươi quyết định đi xem náo nhiệt, tiểu thư nhà ta đã yêu cầu chúng ta may bộ xiêm y này cùng chuẩn bị vài món trang sức để cải trang thành như vậy. Chúng ta thấy tiểu thư quyết tâm nên cũng đành tuân mệnh làm theo phân phó của người”, Tình Sương Tình Tuyết mang áo choàng đến, chủ tớ ba người tạo thành một nhóm phong lưu công tử cùng hai thị nữ như hoa như ngọc, thật sự đẹp như tranh vẽ.

“Ta nghĩ nếu để bốn nữ hài tử cùng nhau xuất môn cũng không tốt lắm, tuy rằng có hộ vệ đi theo nhưng cũng khó đảm bảo tuyệt đối không có chuyện xảy ra. Vậy nên ta cải nam trang, vừa thuận tiện vừa nhìn cũng hay hay. Đến lúc đó nếu có ai hỏi, chỉ cần nói ta là biểu ca của các ngươi là được”, Tranh tinh tế giải thích một lần.

“Như vậy cũng tốt, dù sao cải trang thì cũng đã cải trang rồi, cũng đành vậy thôi! Bất quá, nếu là nữ tử bình thường giả trang thành nam tử cũng không được như Tranh hiện giờ. Ngươi mặc nữ trang thì thanh nhã tú lệ, mặc nam trang thì tiêu sái thoát tục, người như ngươi lần đầu tiên ta mới gặp nha!”, Trường Trữ nhìn Tranh một lát mới gật đầu cười nói.

“Phải không? Ta cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ cần không ai nhận ra ta là nữ nhi thì tốt rồi! Chẳng qua cũng may mắn, ta từ nhỏ không xỏ lỗ tai, mặc áo cổ cao che yết hầu, cứ như vậy ra đường cũng không lo bại lộ thân phận. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát được chưa?”

“Cũng chỉ còn chờ một mình ngươi, đi thôi”, Trường Trữ thúc giục, cả bọn liền tiến đến đại môn rồi lần lượt leo lên xe ngựa, xung quanh là hộ vệ cùng nha hoàn đi theo. Cả đoàn hướng thẳng đến tửu lâu.

***

Kinh thành hôm nay không giống như mọi ngày.

Đế quốc đương triều Hoàng Đế xưng là Thánh Cảnh Đế, sinh mẫu là chính cung Hoàng Hậu của tiên đế, nữ nhi của Tiết gia thế tộc. Tiết thái hậu sinh con đầu lòng là trưởng công chúa rất được tiên hoàng cực kỳ yêu thích. Theo quy định của tổ tông, tên tự của công chúa không giống hoàng tử, trong gia phả cũng chỉ có thể đứng hàng thứ. Thánh Cảnh Đế tên chỉ một chữ “Tĩnh”, nhưng Tiên đế đối với công chúa rất sủng ái nên dùng hai âm tiết để gọi vị công chúa này, vốn dĩ công chúa thông minh cơ mẫn, tài học hơn người nên đặt tên là “Tĩnh Mẫn”. Công chúa tính tình ôn hòa, trí tuệ linh mẫn, cùng các huynh đệ cảm tình cực kỳ thâm hậu. Ba hoàng đệ cùng mẫu thân vô cùng thương yêu Trưởng tỷ. Công chúa năm mười sáu tuổi đã phải rời xa quê hương, Thánh Cảnh Đế năm đó mới mười lăm tuổi, Ngũ hoàng tử Kì Vương mười ba tuổi, Thất hoàng tử Minh Vương mười một tuổi, bọn họ đối với việc hoàng tỷ phải đến nơi biên hoang trong lòng vô cùng đau xót, vừa hận quốc gia không đủ sức mạnh, vừa hận chính mình không có khả năng bảo vệ hoàng tỷ.

Tiên Đế phải hy sinh trưởng nữ nên trong lòng vô cùng đau khổ, sau đó lại vì quốc gia mà lao tâm khổ trí, thân thể suy nhược, bệnh tình càng lúc càng trầm trọng, lúc công chúa rời đi liền băng hà. Hoàng Thái Tử kế vị, năm đó chỉ mới mười bảy thổi. Mặc dù niên kỷ vẫn còn nhỏ nhưng thủ đoạn của Thánh Cảnh Đế không giống Tiên Đế. Tiên Đế là người nhân từ, xử lý việc nước bằng lòng từ bi, mặc dù có thể đảm bảo cho dân chúng cuộc sống ổn định nhưng vẫn bị các thế lực bên ngoài đàn áp nên cuối cùng mới phải hy sinh nữ nhi yêu quý. Thánh Cảnh Đế thì ngược lại, ra tay cứng rắn, thủ đoạn đủ ngoan độc, sau khi đăng cơ đã tống giam nịnh thần vào đại lao, áp chế các thế tộc, trọng dụng văn thần võ tướng, chỉ trong vòng vài năm đã có thể bình định thế cục. Đương kim Hoàng Đế rất trọng dụng Liễu gia, phong Liễu tiên sinh làm Thái Phó, đối với Liễu gia tình nghĩa thâm hậu. Năm trước, Minh Vương cùng Đại tướng quân Phó Diêu phụng mệnh đánh lui quân địch ba ngàn dặm, cung nghênh hoàng tỷ hồi hương, mười một năm uất hận, hiện tại mới tiêu tan.

Sáng hôm nay tại kinh thành, tất cả dân chúng đều tập trung trước cửa thành, từ cổng Đông Dương đến cổng Tuyên Đức tại hoàng cung, dọc đường thị vệ đứng hai bên, người đi đường toàn bộ tập trung lại phía sau, nhà dân không được phép mở cửa, cách mười bước liền có một ngự lâm quân đứng canh gác, quả nhiên là khí thế hoàng gia.

Tranh cùng ba vị tỷ muội Liễu gia ngồi trên lầu từ xa nhìn xuống, có thể trông thấy ba ngàn cẩm y vệ trấn thủ cửa thành, hai bên văn võ bá quan chỉnh tề, trên tay cầm quan lệnh biểu trưng cấp bậc, chức tước. Phía sau là các mệnh phụ phu nhân trâm cài ngọc vắt, nghiêm trang đứng chờ đợi. Dân chúng bình thường chưa từng gặp qua cảnh tượng này, hôm nay nhìn thấy uy nghiêm hoàng gia nên mặc dù trên đường tập trung rất nhiều người nhưng cũng không dám làm điều gì sai phạm. Quang cảnh tuy đông đúc nhưng vô cùng trật tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.