“Được rồi, các ngươi mau về chỗ đi, hôm nay là ngày vui của ta, ta không muốn vẩy máu lên đôi bàn tay của mình một chút nào!” Nói rồi Đàm Vĩnh Tiêu hùng hổ bước lên lại chỗ ngồi của mình, tuyên bố nói:“ Kể từ hôm nay, ta cấm tiệt việc tranh đấu trong hoàng tộc, ngôi Quốc Chủ tương lai là của ai, ta đã có sở kiến, còn về việc ai dám kích thương đồng tộc của mình, đích thân ta sẽ xử trảm, những người dám chai bè kết phái trong hoàng tộc cũng sẽ bị tịch thu tài sản, lưu đày viễn sứ!”
Thái tử Nhân và hoàng tử Nha đã yên vị trong tọa vị của mình, hai người đều cuối gằm mặt xuống, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, cả hai đều không nói một lời nào, con mắt của thái tử Nha híp lại,, y lấy móng tay của mình bấu vào lòng bàn tay, tựa hồ đang suy nghĩ về một âm mưu nào đó. Thái tử Nhân lại càng kahsc biệt, thái tử Nhân nắm chặt tay trái, tay phải bất giác sờ lên đốc kiếm, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Đàm Vĩnh Mông
”Được rồi, thái úy Mân, ngươi mau xướng diễn ngôn đi, ta thấy các vị ngồi đây cũng đói lắm rồi “
” Dạ” Người gọi là thái úy Mân đứng lên, ông ta trông 40 cỡ đó, mập mạp phốt pháp, thân hình quá khổ, hai bầu má xệ xuống làm cho khuôn mặtông ta trông đáng ghét hẵng ra, đã vậy, trên bờ mi mắt ấy là một lớp thịt thật dày khiến cho con mắt của tay thái úy này không thể nào mở được hết cỡ, đôi mắt ti hí cố gắng nhìn vào tờ sớ mà ngón tay múp míp của mình đang cố căng ra để đọc “ Cô, tài bạc đức mỏng, tiếp nối nghiệp lớn của các tiền nhân, sớm hôm chăm chỉ, trông nom bá tánh, tạo việc cho muôn dân, nhờ điều ấy mà bá tánh hoan ca, may cũng nhờ trời, thọ được năm giáp, hoàng thiên có soi xét xin chứng cho lòng thành của cô, hôm nay cô mở tiệc ở đây, trước là chúc cho thiên hạ thái bình, muôn dân no đủ, mừng cho Hoa Hạ Quốc vĩnh thế chi nghiệp, sau là nhận lời chúc tụng của bá quan và chư sứ, ca tụng hoàng thiên, tán dương công đức của Cô!”
”Chúc cho Quốc Chủ vạn niên bất lão, chúc cho Hoa Hạ Quốc vĩnh thế bất diệt, chúc cho hoàng thiên soi xét, tạo phúc bá tánh!” Bá quan đồng thanh hô lớn chúc tụng, tiếng dậy rang hưởng ứng của binh sĩ dưới lầu vang dậy cả một bầu trời, sau đó bá quan đều cầm chung rượu của mình lên và uống ực một cái, duy chỉ có một người thanh niên ngồi trong một góc là chỉ cầm đưa lên mà không uống, tuy nhiên cũng chẳng ai để ý đến cả
“Hoa Hạ Quốc dựng nước hơn 5000 năm, tính ra cũng lâu đời, nhưng mà sớm muộn gì cũng phải diệt quốc vì không đoàn kết mà thôi! Mà hơn nữa, quốc gia này quen tính bành trướng, trước sau gì cũng bị bá mộng của mình nuốt trọn mà thôi, chẳng có cái gì vĩnh cổ bất diệt, có thể thể trường tồn giữa thiên địa bất quá chính là ý chí của ngươi mà thôi”Cao Phúc Nguyên cười nhạt, thầm nghĩ trong bụng
Lại nói đến sau khi đọc xong chiếu chỉ, các sứ thần đều ái ngại nhìn nhau, mọi người đều lẫn nhau thăm dò, ai ai cũng thấy thất kinh, Hoa Hạ Quốc tham vọng đã quá rõ, trước mặt sứ thần của các nước lại dùng từ “ Cô”, đây quả là muốn sứ thần công nhận mình, lại nói lần này Hoa Hạ Quốc Chủ cũng rất Thông Minh, hắn dùng ngày mừng thọ của mình, ban chiếu tế trời, tự xưng là cô, mà, ở sinh thần tiệc của hắn, có sứ thần nào dám bác bỏ? Mà nếu ngươi dám bác bỏ, chứng tỏ là ngươi đại diện quốc gia của ngươi nói ra rằng ngươi không thừa nhận vị trí của Hoa Hạ Quốc làm bá chủ, xưng vương, xưng bá, chẳng khác nào ngươi tự biến ngươi thành kẻ đứng mũi chịu sào, đến lúc đó, Hoa Hạ Quốc nổi giận, mượn cớ để đáh chiếm nước ngươi, đến lúc đó thì quốc gia của ngươi sẽ bị làm cỏ!
Bỗng lúc đó, một mùi thơm xộc vào mũi mọi người, đây đúng là mùi thịt được nướng chín đã vậy, nó còn xộc vào mũi mọi người một mùi ngọt dịu nhẹ, mùi ngọt này thanh thanh hết sức, khiến cho người ta không tự chủ được mà cái bụng sôi lên, thèm thòm
”Đây là Thiểm Diện Lộc, Lục Cấp Tam Tinh, nó xinh sống chủ yếu ở ven suối, loài nay này chỉ ăn rong rêu, không ăn cỏ, vừa rồi, có một nhóm cao thủ và rừng đi săn, trải qua bảy ngày sáu đêm rượt đuổi mới dồn được nó trong góc rừng, ở đây, họ đã phải chiến đấu với nó thêm 2 ngày một đêm nữa thì con vật mới trúng tên mà chết, biết được uy danh của Quốc Chủ nước ta, thế là họ tình nguyện cống nai. Các đầu bếp của hoàng cung đã đích thân tự tay xẻ thịt con hươu này ra, ướp với nước dịch sương sớm của cỏ Thanh Lăng, sau đó, đem cách thủy với Hàm Sương, Hàm Sương này được cô đọng trên thạch nhũ cách Dạ Uông Hải không xa, đem mọt vạn giọt luyện thành một giọt, lại lấy một ngàn giọt nấu cô đặc thành một giọt hảo hạng, lấy một vạn giọt hảo hạng mà đem chưng cách thủy với thịt Thiểm Diện Lộc cùng với thịt của Thiểm Diện Lộc và dịch của Thanh Lăng Cỏ thành món ăn hảo hạng này. Thịt hươu vừa chín tới, đem dùng tại bàn, mỗi bàn một dĩa, dung lượng khác nhau, chánh sứ được ba khối, bách quan được hai khối, Nguyên Lão được ba khối, thái tử, hoàng tử được bốn khối, phó sứ cùng với võ quan hộ tống được một khối.”
Ngay sau đó, tiếng khèn nhạc vang lên, một bầy cung nữ mặt thoa da phấn, trang điểm mặn mà lã lướt xiêm y, vừa đi vừa múa, theo sau là các tỳ nữ, mặt ai nấy trông cũng rất xinh đẹp, đem món ngon lên cho khách, được Hoa Hạ Quốc Chủ cho phép, mọi người liền dỡ nắp đậy lên, nhìn vào khối thịt của mình. Trước mặt mọi người là nhữngkhối thịt tinh xảo cực kỳ, ở dưới khối thịt có nước sốt màu cam mật ong, trên khối thịt rải vài miếng tiêu xanh, có người nhịn không được dùng dao bổ ra thì chỉ thấy từng thớ thịt sắc hồng, tỏ khói thơm phưng phức bày ra trước mặt mình!
Mọi người nhìn nhau, sau đó, Hoa Hạ Quốc Chủ phất tay, ra hiệu cứ dùng tự nhiên, sau đó mọi người mới đụng đùa, ai cũng nhai chậm, nuốt kỹ, tựa hồ sợ như mỹ thực này trôi tuột khỏi miệng mình một dạng! Trông bộ dạng của bá quan và chư sứ mà cảm thấy mắc cười, kiếp trước, hắn ngay cả Tử Cấp thực phẩm đều chẳng coi vào đâu, ngay cả lục tinh Hoàng Cấp đều ăn thường xuyên, thậm chí, trong một lần đến chơi chỗ cậu mình là Bách Nghệ Trù Hoàng, Cao Phúc Nguyên còn được ăn cả Huyết Cấp Nhị Tinh thực phẩm!
Nếu mọi người ở đây mà được ăn Tử Cấp thực phẩm thì sẽ thế nào? Hoặc là ngốc xỉu,hoặc là chết vì sốc? Cao Phúc Nguyên bấm bụng cười thầm, ngay sau đó cũng đụng đũa