Đế Vương Ký

Chương 37: Chương 37: Tại Sao Không Quỳ?




Tiếng khèn nhạc vang lên, mang theo tiết tấu trầm bổng, uy nghi, hai quan thái dám tả hữu đứng hai bên long kỉ, tay phải mỗi người đều cẩm một cây phất trần đặt lên cánh tay còn lại, hai người đồng thời hô to bằng cái giọng eo éo pha khàn khàn đặc trưng của giống người bị hoạn:” Bệ hạ giá đáo “

Lúc này, tiếng trống nổi lên “Đùng, đùng, đùng.” Một người đàn ông đứng tuổi bước vào, bộ pháp đường hoàng, cao mạo. Đầu đội mũ cửu long thông thiên, chân đi hài kim long, thân mặc hoàng bào, hông đeo ngang cây thiên tử kiếm, trên vỏ kiếm khắc rồng khắc phượng. Người đàn ông này bễ nghễ ngồi lên long ỷ được đúc bằng vàng ròng tinh xảo, hai mắt quét qua khắp sảnh đường

“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Triều thần cùng các bộ sứ giả quỳ xuống tung hô

“Rầm” Đàm Vĩnh Tiêu, cũng tức là Hoa Hạ Quốc Chủ, đạp bàn, thanh âm không giận mà uy:” Kim Thành Sứ Bộ cả gan không quỳ, muốn làm phản sao? Bay đâu? Lôi cả sứ thần ra chém!” Thấy Cao Phúc Nguyên chỉ vái dài chứ không quỳ, Đàm Vĩnh Tiêu uy nghi ra lệnh

“Xong, ta thật chơi xong, ngươi muốn tự tử là được rồi, lôi theo ta làm gì? Mẹ nó, biết thế ta đã không nghe theo Vinh Thân Vương, lần này thật là chơi xong rồi!” Quỳ sau lưng Cao Phúc Nguyên, Đồ Tiết thầm nghĩ, hắn chỉ muốn hại chết Cao Phúc Nguyên để lĩnh thưởng, nào ngờ Cao Phúc Nguyên điên điên khùng khùng như vậy, tự sát, lại còn lôi cả bản thân chết theo nữa

Cao Phúc Nguyên lúc này mới từ từ ngẩng mặt lên nói:” Lần này đi sứ, chính Kim Thành Quốc Chủ vịn tay hạ thần dặn dò rằng nếu có cơ hội, nhất định phải hướng chư sứ đề nói việc đề cử ngài nhận chức bá chủ, xưng bá chư hầu. Lại trộm nghe, thuở trị vị của các bậc bá chủ đều lấy khoan dung độ lượng mà đãi chư hầu, do đó, trong Lễ Kinh có lệ, khi vua nước chư hầu mà gặp vua nước bá chủ thì chỉ vái, không quỳ, nếu quỳ là khuất phục trước sức mạnh của cường quyền, còn nếu vái tức là tự trong thâm tâm kính trọng vua nước bá chủ. Hôm nay thấy được uy phong của bệ hạ, thấy được chân chính bá chủ, nên hạ thần ngu ý đi trước một bước, vái dài bệ hạ, lại không nghĩ điều đó làm cho bệ hạ phật lòng, vậy hạ thần xin nguyện từ móc mắt mình, vì đã nhìn nhầm người.” Nói đến đây, lấy hay ngón tay đặt lên mí mắt, làm bộ móc mắt thật đồng dạng!

Cao Phúc Nguyên đúng là đóng kịch rất khéo, người bên ngoài nhìn vào cứ tưởng hắn thật móc mắt đồng dạng, có điều, hắn không quỳ là nhớ đến kiếp trước một câu cha mình đã dạy mình, một câu nói mà hắn luôn luôn lấy làm tâm đắc, luôn luôn lấy làm kim chỉ nam mỗi khi bị vây khốn trong hiểm cảnh, câu nói đó là:” Người có đế tâm, bất khuất tại người. Người đạp đế lộ, nhân tài phò giá!”

Đúng, hắn, Cao Phúc Nguyên, kiếp này sẽ làm lại từ đầu, chân chính quật khỏi đạp vào đế lộ, chiêu hiền đãi sĩ, thiết lập liên minh, chinh chiến thiên hạ. Rồi sẽ có ngày, đầu của Trương Kính Đức và Cao Viên sẽ được bêu dưới cờ của hắn. Ánh mắt Cao Phúc Nguyên banh lãnh, hiện lên đáng sợ sát ý

“Khoan đã, Kim Thành Chánh Sứ hiểu biết nghi lễ, trẫm thưởng cho trăm lạng hoàng kim, vài vạn Đông Vực Tệ, lấy làm khen thưởng cho sự hiểu biết của khanh, còn nữa kể từ nay sứ bộ các nước gặp ta cứ việc vái chào, không cần thiết phải quỳ lạy.” Đàm Vĩnh Tiêu ra lệnh. Tên thiếu niên này cũng quá thông minh đi, trước mặt mọi người lại đẩy chính bản thân mình lên vị trí bá chủ chư hầu, nếu đem hắn chém chẳng khác nào công bố mình lòng dạ hẹp hòi, còn nếu tha bổng thì lại làm các sứ khinh thường, cho nên chính bản thân mình dù tiếc cũng phải đem ra trăm lạng hoàng kim, vài vạn Đông Vực Tệ lấy làm lãnh thưởng, ngầm thừa nhận mình thật là bá chủ chư hầu!

Nghe đến đây, Đồ Tiết thật là thở dài một hơi, hắn thật là còn sống, tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ a!

Nghe Hoa Hạ Quốc Chủ nói đến đây, Cao Phúc Nguyên cũng là cười thầm trong bụng, kiếp trước hạng người gì hắn chưa gặp qua sao? Có thể nói, các hạng người hắn đều có tiếp xúc, có nghiên cứu cảm xúc của bọn họ. Do đó hắn có từng cách ứng phó với từng hạng người khác nhau. Loại người nắm giữ thực lực mạnh hơn người xung quanh liền sẽ tự cho mình đứng trên đỉnh cao, tự cho mình cái quyền xưng hùng xưng bá, loại người này rất háo danh, chân chính háo danh. Mà Hoa Hạ Quốc Chủ chính là nằm trong nhóm người đó, Cao Phúc Nguyên chỉ cần đứng trước mặt mọi người, đẩy vị thế của Hoa Hạ Quốc Chủ lên cao thật cao, là tự khắc Hoa Hạ Quốc Chủ sẽ mắt điếc tai ngơ, thực hiện yêu cầu của hắn!

“Các khanh bình thân, chư sứ đứng dậy đi “

“Tạ chủ long ân “ Trên sảnh, mọi người đều hô to như sấm dậy, bọn họ cũng dĩ nhiên không ngờ đứng trong sảnh, người có niên kỳ trẻ trung nhất lại thông minh như thế, học rộng như thế. Bọn họ bằng tuổi của Cao Phúc Nguyên còn tự thẹn không bằng

Trên thực tế, đứng trên Hoàng Long Sảnh sứ thần tuổi tác cũng mười phần luống tuổi, trông tương đối trẻ trung cũng phải đến bốn mươi bốn mốt cỡ cỡ đó, trong đó thậm chí có một chút sứ thần đã bước qua cái tuổi “thất thập cổ lai hi “. Ấy cậy mà trên sân lại toát ra một người trẻ chừng trên dưới mười tám tuổi thông minh tuyệt đỉnh, ngôn từ sắc bén, làm sao không có thể để cho bọn họ tự không tự thẹn đây?

“Được rồi, hôm nay là tiệc vui của trẫm, sáng nay thiết triều, tối nay trẫm sẽ đãi yến ở Vọng Nguyệt Lầu, chư khanh cùng các sứ bộ nhớ đến đầy đủ, bây giờ thì bãi trào “ Sau khi nghe hết các sứ thần báo cáo về đồ cống và đọc hết thiệp mừng, Hoa Hạ Quốc Chủ Đàm Vĩnh Tiêu giơ cao chiếc hốt đại diện cho quyền uy của mình lên cao, đập xuống ra lệnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.