Đế Vương Ký

Chương 16: Chương 16: Thi Văn




Kỳ thi Khảo Hạch của Nhân Tài Học Cung chia làm 2 phần chính là Văn Thi và Võ Luận. Tỷ lệ để khảo hạch được đậu và được học tiếp là tỷ lệ 1:15 tức là 32 người thi chung phòng, sẽ chỉ có 2 người qua và 30 người rớt, tỷ lệ cự kỳ gắt gao. Và thi đậu môn Văn mới được thi tới môn Võ, tỷ lệ chọi môn Võ tuy không cao bằng môn Văn, chỉ có 1:4, nhưng đã vào được vòng thi võ, đồng nghĩa với việc ngươi được quyền học tiếp hoặc đăng ký vào Nhân Tài Học Cung. Đậu được vòng thi võ có nghĩa với việc ngươi sẽ được xếp vào lớp Ưu Tú, được chính Lễ Thân Vương Nguỵ Kình giảng bài. Lễ Thân Vương là anh trai của hoàng thượng và cũng là hiệu trưởng đương nhiệm của Nhân Tài Học Cung.

Chính vì sự danh giá đó, rất nhiều người mong muốn con cái mình đậu được vào Nhân Tài Học Cung để có thể nở mặt nở mày, rạng rỡ tổ tông!

Mỗi lần khảo hạch là một trận lễ hội đối với Kim Thành Quốc, bao nhiêu vương tôn công tử, bình dân học sinh không quản trèo đèo lội suối, chịu bao khổ cực để có thể đến đi thi, khiến cho không khí Vương Đô đã náo nhiệt nay còn ồn ả thêm. Và dĩ nhiên, điều kiện thi đầu tiên là ngươi phải mở được huyết mạch

Một lần Khảo Hạch này khiến cho rất nhiều dịch vụ ăn theo ví dụ như là, Bánh Mè May Mắn, Sờ Đầu Thần Rùa, Thả Đèn Cầu May,....

Vòng thi Văn năm nay được tổ chức tại Đền Kim Tĩnh, các thí sinh đã báo danh trước đó được sắp thành các hàng khác nhau dựa theo tuổi tác. Cao Phúc Nguyên được xếp ở hàng thí sinh 17 tuổi, chung hàng với Nguỵ Bảo.

Nguỵ Bảo nhìn thấy Cao Phúc Nguyên thì nói:” Bây giờ đầu hàng còn kịp, ta sẽ chỉ bắt ngươi gọi ta một tiếng đại huynh và làm mã phu 1 tháng.”

Cao Phúc Nguyên chỉ cười tủm tỉm, không đáp, hắn y nguyên nhàn định tự tại, mặt cho mọi người xung quanh căn thẳng

“Không biết điều.” Nguỵ Bảo nói

“Tùng tùng tùng “có một giọng nói hùng dũng vang lên khắp cả Đền Kim Tĩnh:” Giờ thi bắt đầu, thời gian 2 canh, sĩ tử cố gắng!”

Sau giờ thi, đề thi được phát ra, đề năm nay rất lạ, chỉ có một câu thơ và câu đề bài:

“ Nực cười châu chấu đá xe

Tưởng rằng chấu ngã ai ngờ xe nghiêng.”

“Thế nào là xe, thế nào là châu chấu? Muốn nghiêng được xe thì châu chấu cần phải làm gì?”

Có người đọc xong đề bài, mồ hôi vã ra như tắm nói: “Xong, kì này ta phải đi lính 5 năm rồi, tưởng đâu làm nở mày nở mặt tổ tông, ai ngờ lại phải làm một anh lính quèn!”

Chế độ trưng thu lính là chế độ bắt buộc đi lính 5 năm đối với những người không có học vấn, ngoại trừ vương tôn công tử là được miễn!

Có người thi bên cạnh an ủi:” Vạn Thắng Đại Đế cũng từ một tên lính quèn làm lên”

Người kia than thở nói:” Đáng tiếc ta không phải Vạn Thắng Đại Đế, một vạn người như ta cũng không bằng một cọng lông của Đại Đế”

Không khí phòng thi muốn hình vạn trạng, có người cắm cuối ghi chép, có người than thở, có người bẻ bút làm đôi, buôn tiếng chưởi rủa

Cao Phúc Nguyên cười nhạt, lấy bút ghi ngắn gọn:” Châu chấu muốn đá xe thì bắt buộc phải liên minh những con châu chấu lại với nhau. Kim Thành Quốc ta, Long Việt Quốc, Cầm Chính Quốc là từng con châu chấu thân ai nấy lo”

Ghi xong ý của mình, Cao Phúc Nguyên cuộn tròn tờ giấy lại, cất vào thẻ tre, có người kế bên nhìn thấy vậy không khỏi tò mò nói:” Huynh đệ thật là thông minh nha, đặt bút thành văn, không khỏi để ta xấu hổ không bằng.”

“Huynh đệ hiểu lầm, ta chỉ nộp một trương giấy trắng mà thôi.” Cao Phúc Nguyên đùa nói

“Thì ra chỉ ghi tên mình rồi nộp.” Người kia thở phào:” Huynh đệ cũng đầu hàng quá sớm đi.” Nói xong cắm cúi viết tiếp

~~~~~~~~~~

“Tùng, tùng, tùng “ lại ba tiếng trống vang lên cũng lại là một giọng nói hùng dũng:” Đến giờ nộp bài sĩ tử đặt bút.”

Có người y nguyên vẫn cố gắng viết nhanh trên trang giấy của mình, đối với những người như thế này, giám quan không nói gì, chỉ lặng lẽ thu bài của những người khác và bỏ qua bọn hắn!

Từng tốp người tuôn ra khỏi Đền Kim Tĩnh, có người vui, có người buồn, có người thất vọng, có người tức giận, một cảnh tưởng muôn màu muôn vẻ, thậm chí có người không kìm được nước mắt, khóc ròng.

~~~~~~~~~~

“Bệ hạ, Lễ Thân Vương cầu kiến ” tiếng nói the thé của quan thái giám vang lên

“Cho vào” Kim Thành Quốc Quốc Chủ đang ngồi phê tấu chương, ngước đầu lên, nói ra

“Bệ hạ.” Lễ Thân Vương phốc thông quỳ xuống, hai mắt liếc qua liếc lại. Kim Thành Quốc Chủ hiểu ý, cho tả hữu lui ra

“ Có chuyện gì vậy anh hai?” Kim Thành Quốc Quốc Chủ đi lại, đỡ Lễ Thân Vương.

“Bệ hạ...” Lễ Thân Vương ngước mặt lên nhìn thấy được ánh mắt trách cứ của Kim Thành Quốc Quốc Chủ, hiểu ý, thay đổi giọng điệu nói:” Thành em, họ Cao lại đản sinh ra một thiên tài.”

“ Cao Nhân đã chết, là ai trong họ Cao có thể cho anh gọi hai chữ thiên tài?” Nguỵ Thành nhíu mày hỏi

“Xem đi.” Nguỵ Kình đưa ra ống tre của Cao Phúc Nguyên

Xem xong, Nguỵ Thành không khỏi than thở nói:” Họ Cao đúng là có phúc lớn!”

“ Ta sợ chỉ là thiên tài trên giấy bút.” Nguỵ Kình nói. Ý của Nguỵ Kình là Cao Phúc Nguyên chỉ viết lý thuyết là giỏi, không thực hành được. Nguỵ Kình sợ Cao Phúc Nguyên nói được mà không làm được!

“Võ thi liền biết.” Nguỵ Thành nói “ Mà bên của thằng Lâm có động tĩnh gì không?” Nguỵ Thành hỏi

“Đi lại với sứ thần Hoa Hạ Quốc nhiều lắm.” Nguỵ Kình nghiêm túc nói

“Được rồi, khanh lui ra đi “ Nguỵ Thành trở lại ngai vàng

“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hô xong, Nguỵ Kình vái dài, tay cầm ống tre, đi ra khỏi hoàng cung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.