“ À Uồm “ Không hiểu từ đâu một tiếng gầm vang lên, tiếng gầm nghe hết sức hoang dã, lát sau, bốn người đàn ông mặc áo giáp màu bạc đi vào, trên vai mỗi người điệu một chiếc cán bằng kim loại, trên chiếc cán đặt đấy một cái lồng, trong cái lồng là một con hổ.Mặt trăng đêm nay quá tròn, từng tia ánh trăng rọi vào bốn cường giả khiến cho người ta có cảm giác như thấy bốn đầu bạch long đang nhảy múa, bốn cường giả không chút nào che dấu đi khí tức của mình, hoàn toàn thả ra, dựa trên khí tức Cao Phúc Nguyên có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng bốn người này là bốn võ giả đỉnh phong. Con cọp nằm cuộn tròn trong chiếc lồng kim loại, ánh mắt đỏ ngầu như máu hằng lên từng tia từng tia u ám, bộ lông màu vàng nhạt của con hổ xuề xòa, từng đường sọc màu xám tro dọc ngang trên bộ lông ấy không tuân theo bất cứ quy tắc nào, đôi cánh rũ xuống che đây đi phần hông, đôi cánh trông thật kì lạ và gớm ghiếc, bốn chiếc xương được chĩa ra bốn bên khác nhau và được bọc lại bằng một lớp da mỏng, trông thật là ghê tởm.
” Được, trước mặt chư vị là Cốt Dực Hổ, nó là Bạch Cấp Lục Tinh man thú, triều đình đã phái ra hai võ cường cảnh đại cao thủ và hơn chục vị võ giả cao thủ mới vây bắt và bẫy rập được nó sau ba ngày ba đêm.” Hoa Hạ Quốc Chủ đứng lên khỏi long kỷ, nói
Nghe được đến đây chư sứ như chết khiếp, phải biết rằng ở mỗi quốc gia, nhiều thì năm sáu người, ít thì hai ba người mới có thể đạt được võ cường cảnh, mà mỗi người như vậy đều là nhân vật hết sức quan trọng nắm giữ cực lớn quyền hành, có đâu bao giờ mà lại đi săn man thú về cho triều đình, chỉ có thể nói là thực lực hiện nay của Hoa hạ Quốc rất mạnh, mạnh đến mức không giám tưởng tượng, tính cả Tư Mã Lê, Hoa Hạ Quốc Chủ, Đàm Vĩnh Mông cùng hai người kia đi săn thú đã là 5 đại cao thủ võ cường cảnh, còn nếu tính cả những nhân vật chưa lộ ra thực lực thì...!
Ngừng một chút, như để mọi người cảm nhận được điều mình muốn nói, Hoa Hạ Quốc Chủ nói tiếp: “ Bây giờ ta sẽ có một cuộc thi, cuộc thi tựa đề là vịnh loài hổ này, ai vịnh đúng ý ta sẽ có một phần thưởng là trăm lạng hoàng kim, vạn Đông Vực Tệ, phong chức lưỡng quốc sứ thần, nhược bằng người nào vịnh dở nhất sẽ không được nếm món ăn đặc biệt ngày hôm nay!”
Các sứ thần nghe đến đây thì ái ngại liếc mắt nhìn nhau, họ liếc nhìn nhau là vì dò ý nhau, dò xem thử ai nguyện dẫn đầu, xung phong đứng lên làm thơ vịnh cọp trước, nếu như nói ngươi vịnh đúng chủ đề nha, thì nói không chừng đẹp ý Hoa Hạ Quốc Chủ thì sẽ được sướng cả ba họ, cả quốc gia của mình cũng sẽ được thơm lây, còn nhược bằng không khéo ăn nói, khiến cho Quốc Chủ phật lòng, đến lúc đó hạ tràng gia tộc của ngươi như thế nào thì cũng không ai dám tưởng tượng đâu!
Đang lúc một bức tranh tĩnh lặng đến xấu hổ đang được vẽ lên thì một bóng người đứng lên, bước ra khỏi chỗ người, cúc thủ hướng về Hoa Hạ Quốc Chủ, người này môi đỏ như son, mặt trắng như tuyết, nói tóm lại có thể xưng là một mỹ nam theo kiểu ẻo lả:“ Tại hạ Quản Hạnh Doanh, chánh sứ của Lại Thế Quốc xin được vịnh trước, tại hạ tài bạc trí thô, nếu có chỗ sai sót xin được chư vị cùng quốc chủ bỏ qua cho.”
”Được, hoa nghênh khanh gia “ Hoa Hạ Quốc Chủ hào sảng nói ra
”Thần xin được phép máu rìu qua mắt thợ:” Mắt tỏ mũi cao chí anh hùng
Làu thông binh pháp thuật hoành tung
Bá nghiệp chư hiền đều phò giá
Đế uy vương khí thấu thương khung”
“ Haha, rất đẹp ý cô, hiền khanh khá lắm.” Hoa Hạ Quốc Chủ miệng cười ha hả, tay vỗ đôm đốp “ Người đâu, mau ban rượu cho Quản Khanh “
Các sứ thần đều kinh ngạc, bài thơ này nói nịnh cũng không phải nịnh, nói hay thì thật là hay, hay ở chỗ so sánh con cọp với những cụm từ “ Đế Uy “ Vương Khí” ám chỉ Hoa hạ Quốc Chủ, đã vậy còn “ Làu thông binh pháp thuật hành tung”, mà ai ai cũng biết Hoa Hạ Quốc Chủ là người dùng binh nức tiếng Hoàng Liên Sơn này, nếu y dám xưng đệ nhị, ngôi đệ nhất kia tuyệt đối không ai dám ngồi a!Đã vậy còn dùng cụm từ “ Chư hiền “ ý chỉ những Hoa Hạ triều thần, đây không phải là nịnh cả nước người sao? Thấy được cách làm cho Hoa Hạ Quốc Chủ vui lòng, ai nấy cùng đều chiếu theo cách của Quản Hạt Doanh mà làm, có điều không ai vịnh được tròn ý hoặc hay hơn họ Quản đã!
“ Thần xin mạn phép được “ Cao Phúc Nguyên đứng lên nhưng y chưa kịp nói hết câu đã có người cắt lời của y
“ Khoan đã, Cao Chánh Sứ, ngươi học rộng tài cao, làu thông kinh sử, nếu như lấy lệ thường mà cho ngươi vịnh không phải là hạ thấp tài năng của ngươi ư, với lại, triều thần đều muốn kiến thức một chút tài năng của ngươi, huống chi ta chinh chiến sa trường là hạng người hữu dũng vô mưu, cô lậu quả văn nếu như được nghe một bài thơ tâm huyết của Cao Chánh sứ, nói không chừng ta có thể mở rộng tầm mắt!“ Một người thanh niên đứng ra
Mọi người xung quanh ai ai cũng lên tiếng nhỏ to nghị luận, một số tiếng xì xầm đồng ý được phát ra từ bá quan, họ cũng không phải có chủ đích gì, chỉ là gần đây Cao Phúc Nguyên đang nổi lên như một hiện tượng về trí thông minh, mặt dù mới hơn chừng 17 tuổi mà đã cơ linh nhanh trí, ứng biến kịp thời, cho nên bá quan ở đây thật là có chút tò mò về tài năng đích thực của Cao Phúc Nguyên
Cao Phúc Nguyên liếc mắt sang nhìn thì chỉ thấy một người thanh niên, không đúng, phải là trẻ con, cao có 5 thước, nhìn rất giống hài từ 9 tuổi, nhưng mà kẻ đấylại đeo ấn tướng quân, mà muốn là tướng quân thì ngoài tu vi phải là đỉnh phong võ giả ra thì người đó cũng cần ngoài 30 và có kinh nghiệm chinh chiến sa trường. Cao Phúc Nguyên nhíu mày chặc lại, cố gắn nhớ ra tên các nhân vật phong vân của Hoa Hạ Quốc thì bỗng trong đầu của Cao Phúc Nguyên hiện ra một cái tên:” Phạt Tặc Tướng Quân Cầm Uy Báo”