Edit: nhamy111
Vân Thiển tiến lên đón ánh mắt của mọi người, quét mắt nhìn qua một đội thị vệ phía sau lưng, cười nhạt không nói gì, làm cho mọi người không biết nàng đang nghĩ gì.
Cô Độc Hồng nhìn thật sâu vào bạch y thiếu niên trước mắt, thần sắc cứng rắn khẽ nhếch môi, “Sứ thần của Lô Quốc chết tại Nhã các, mong rằng Thái tử Lô Quốc giao vụ án này cho Bổn cung tự xử lý…”
Tây Lâu Mạch chớp mi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm “Nói như vậy, tội này do Nhã các gây nên sao, chẳng lẽ Thái tử Thánh hoàng triều muốn chối bỏ tội này? Sứ thần Lô Quốc ta chết ngay trên đất của Thánh hoàng triều, đây là chuyện mà cả thiên hạ đều biết, chẳng lẽ Thái tử Thánh hoàng triều nghĩ rằng sau khi tra rõ chuyện này, thì Quý quốc có thể phủi tay trắng án sao?” Lô Quốc bọn họ cũng sẽ không minh không bạch mà chịu một ván thua thiệt như vậy.
Cho dù chuyện tra ra được tới đâu, thì rõ ràng sứ thần Lô Quốc cũng là do người của Thánh hoàng triều giết chết, Lô Quốc tất nhiên sẽ không vì thiện ý mà bỏ qua tất cả, chung quy, nếu cuối cùng có tra ra được hung thủ là người phương nào hay không tra ra được gì, thì có gì khác đâu.
Cô Độc Hồng cũng biết Thái tử Lô Quốc cứ an tĩnh như vậy mà chờ đợi, tất nhiên là hắn sẽ không muốn cứ như vậy mà dễ dàng bỏ qua. Cơ hội tốt như vậy để đối phó Thánh hoàng triều, hắn bỏ qua được sao? Cô Độc Hồng lạnh lùng nhìn lại “Chẳng lẽ Lô Quốc chỉ vì một sứ thần nhỏ nhoi mà làm rạn nứt hòa khí giữa hai nước sao?” Mới đêm qua, bọn họ còn là quan hệ hợp tác, hôm nay, lại đối chọi lẫn nhau, sống giữa những âm mưu thật khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Vân Thiển lúc này lại nho nhã mở miệng, hoàn toàn không có đem hai vị Thái tử kia cho vào mắt.
“Thái tử điện hạ là tự mình đến bắt người sao? Thiển sao dám không theo, nếu như Thái tử điện hạ đã mở lời vàng tự tay điều tra chuyện này, Thiển sẽ chờ Thái tử điện hạ trả lại trong sạch cho Nhã các…”
Nàng, một câu Thái tử điện hạ, hai câu cũng Thái tử điện hạ, làm Cô Độc Hồng nghe cảm thấy hết sức chói tay. Sắc mặt hắn đã tương đối không tốt, giờ đây lại trở nên âm trầm hơn vài phần.
“Mang đi…” bàn tay vung về phía sau, lập tức có hai thị vệ lãnh nhược băng sương đi thẳng tới trước mặt Vân Thiển.
Vân Thiển vẻ mặt ôn hòa, hoàn toàn không vì mình sắp phải vào đại lao mà trở nên lúng túng.
Hai thị vệ vừa tiến lên vài bước, Doanh Doanh và Thanh Y sau lưng nàng cũng bước lên trước, tại nơi này muốn dẫn người đi, trước hết phải bước qua xác bọn họ. Nhuyễn kiếm đã được Thanh Y rút ra một nửa, kiếm quang rét lạnh.
Bỗng nhiên bàn tay ngọc vung lên, ý bảo hai người không được khinh suất mà vọng động.
Hai người lập tức lui về chỗ cũ, Thanh Y lạnh lùng thu hồi nhuyễn kiếm.
“Không cần, ta tự đi một mình là được rồi…” Nàng vừa nói vừa hướng tới hai thị vệ cười nhẹ nhàng một tiếng, ôn nhu như nước hồ thu, làm cho hai thị trong lòng rạo rực, không khỏi lui bước nhường đường cho nàng.
Vân Thiển quay đầu về phía ghế chủ thượng, hướng về Tây Lâu Mạch chắp tay “Thái tử Lô Quốc, xem ra Thiển không thể tự mình điều tra được chuyện này, nhưng Thiển rất tin tưởng, Thái tử điện hạ nước ta chắc chắn sẽ cho ngài câu trả lời rõ ràng, trước tiên, Thiển mong Thái tử ngài có thể bình tĩnh chờ đợi.” Trong lời nói của nàng rõ ràng có ý tứ
Nói xong, không đợi mọi người có phản ứng trở lại, bạch y phất nhẹ nhàng, thản nhiên bước ra khỏi Dịch cung.
Cô Độc Hồng hướng về phía Tây Lâu Mạch khoát tay, đang lúc hắn quay đầu bước hai ánh mắt thâm thúy giao nhau.
Một đám người ồn ào đi tới, lại ồn ào trở về.
Nhìn bạch y thiếu niên chắp tay đi, khóe môi Tây Lâu Mạch khẽ cười tà mị
Doanh Doanh cùng Thanh Y đồng loạt biến sắc, vội vã hành lễ cáo từ Tây Lâu Mạch rồi đuổi theo.
Mới vừa rồi Dịch cung còn hết sức náo nhiệt, lập tức không khí lại trở nên trầm lắng, chỉ còn lại bốn chủ tớ bọn họ. Nhìn Tây Lâu Mạch ngắm nhìn ngoài cửa như có điều gì suy nghĩ, nên cả ba người sau lưng cũng không dám nhiều lời.
Một đội nhân mã ra khỏi đại môn Dịch cung, lập tức thấy có một đội thị vệ chỉnh tề khác đứng ngay trước cửa, vừa thấy Cô Độc Hồng bước ra thì vội hành đại lễ
Vân Thiển không dấu vết nhíu mày, Cô Độc Hồng này tâm tư thật cẩn trọng, chẳng lẽ hắn sợ nàng chạy trốn sao?
Thấy Vân Thiển vừa ra tới, lập tức có người cầm còng sắt nặng nề tiến lên đang chuẩn bị còng tay Vân Thiển, nàng thấy vậy, cũng bất đắc dĩ đưa hai tay ra, biểu hiện ôn hòa làm cho người nọ tâm tư rung động.
Bản thân Vân Thiển chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lúc này người thị vệ đứng gần nàng như vậy, chỉ có cảm giác như ma ám, bị đôi mắt mực ngọc kia hút vào, động tác trên tay cũng hơi ngừng trệ.
“Ngươi đang làm gì vậy…” đội nhiên bên tai truyền tới tiếng quát.
Thị vệ kia cả kinh, vội vàng rút tay về, bất an nhìn về phía nam nhân lạnh lẽo kia.
“Hồi bẩm Thái tử điện hạ, người này là phạm nhân…” Lời của thị vệ chưa nói hết, chỉ cảm thấy trước mắt mình có một vật thể nhoáng qua, oanh oanh liệt liệt bị một cước đá bay ra ngoài.
“Phanh” tiếng va chạm thật chấn động.
Vân Thiển thấy vậy cũng có chút không vui.
“Ai nói với ngươi hắn là phạm nhân…” Gương mặt Cô Độc Hồng trở nên âm trầm đáng sợ, người người đột nhiên hốt hoảng rụt đầu, dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn về hướng thị vệ xui xẻo kia.
“Thái tử điện hạ, hắn cũng là đang làm tròn trách nhiệm thôi, người cần gì ra tay nặng vậy?” Thanh âm của nàng vẫn tao nhã dễ nghe như thường lệ.
Nhưng chẳng biết tại sao, vừa nghe đến Vân Thiển gọi mình là Thái tử điện hạ, tâm của Cô Độc Hồng càng trở nên khó chịu buồn bực đến vạn phần. Trước kia, khi nàng gọi mình là Hồng vương gia hắn cũng không thấy khó chịu như vậy, nhưng vì sao nay nàng xưng hô như vậy thì hắn lại cảm thấy hết sức không thoải mái
Cô Độc Hồng tỏ ra hỉ nộ vô thường, Vân Thiển cũng không có vẻ quan tâm bao nhiêu, chẳng qua là nàng vẫn cười ôn hòa, thản nhiên nhìn hắn.
Cô Độc Hồng thấy vẻ mặt nàng như vậy, không khỏi ảo não, hướng về đám người phía sau khoát tay, lập tức có hai người tiến lên đỡ thị vệ xui xẻo đó, rồi ẩn vào hàng ngũ.
Đoàn người cứ như vậy mà đi, bạch y thiếu niên hết sức nhàn nhã tự tại, không có chút gì là bộ dáng của phạm nhân, ngược lại, hai đội nhân mã đi theo phía sau làm cho người ta có giác như đang che chở hai người đi phía trước.
Có lẽ do tâm tình cực kỳ không tốt, nên dọc đường đi, sắc mặt Cô Độc Hồng vẫn âm trầm như cũ không giảm, nhưng vẫn cố gắng duy trì đi song song Vân Thiển, Thái tử một nước biểu hiện như vậy có chút giống tên hầu cận của nàng.
Khi đứng xa xa nhìn về phía đoàn người này, sẽ thấy thập phần cổ quái. Lập tức có người phía sau nhẹ nhàng nghị luận, hướng về phía đám người ồn ồn ào ào này mà chỉ trỏ.
“Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Doanh Doanh trầm mặt, trơ mắt nhìn Vân Thiển bị mang đi.
Triều đình vốn đang yên lặng, trong một lúc lại phát sinh ra quá nhiều chuyện, Cô Độc Hồng này lại đột nhiên đến bắt người. Nhưng, hắn đường đường là Thái tử một nước, lại tự mình xuất thủ, không lạ sao?
Thanh Y mặt không biểu cảm, xoay người rời đi.
Doanh Doanh tức giận “Này, công tử bị người khác bắt đi, ngươi vẫn có thể giữ được bộ dáng “mọi chuyện không liên quan đến ta” được hay sao, ngươi rốt cuộc có phải là thuộc hạ của công tử hay không vậy?”
Thanh Y dừng lại, nhẹ nhàng quăng ngược trở lại một câu “Nếu công tử muốn chúng ta làm gì, đã không thể đi theo Cô Độc Hồng dễ dàng như vậy rồi” Thanh Y biểu lộ bộ dáng của kẻ ngốc, làm cho Doanh Doanh tối sầm mặt mũi.
Nhưng sau khi trải qua lời cảnh tỉnh của Thanh Y, Doanh Doanh vòng vo “Ngươi nói là, công tử cố ý đi theo bọn họ, nhưng mà…”
“Tự mình ta sẽ đi truyền đạt với Nhị hoàng tử, để cho hắn đừng vọng động”, tất cả sự việc đang xảy ra là do Vân Thiển tự nguyện làm, như vậy tất nhiên nàng đã phải có tính toán.
“Hắn sẽ nghe lời ngươi nói sao?” Doanh Doanh thật nghi ngờ nếu nam nhân kia mà biết Vân Thiển bị Cô Độc Hồng mang đi như vậy, hắn còn có thể bình tĩnh mà nghe hết lời của Thanh Y sao.
“Không phải là lời của ta, mà là của công tử…”
Doanh Doanh gật đầu một cái, nàng còn phải trở về trông chừng Nhã các.