“Kêu Thanh Y trở về đây, luôn nhòm ngó người ta như vậy cũng không nên, phải nghiêm chỉnh thôi” Hồi lâu sau, Vân Thiển mới nhàn nhạt nói ra một câu như vậy
Doanh Doanh nghe thấy vậy, quả thật muốn trợn trắng mắt. Mấy chữ ngượng ngùng như vậy, cũng chỉ có mình Vân Thiển có thể nói ra được, rõ ràng là nàng giao phó cho Thanh Y đường đường chính chính theo dõi nhất cử nhất động của người ta, quay đầu lại thì có thể nói ra câu ngượng ngùng. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Doanh Doanh cũng không dám có biểu hiện gì trước mặt Vân Thiển “Dạ” vừa nói xong liền đi nhanh về phía trước, hướng về phía bóng tối, ra dấu tay.
Đợi đến lúc xoay người lại, hết sức không hiểu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Thiển, đang định mở miệng hỏi. “Muốn biết chân tướng, chỉ có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần thôi” Mặc dù nàng thật không thích ánh mắt của nam nhân kia nhìn nàng, nhưng lúc này nàng thật không còn cách nào khác.
Doanh Doanh nghi ngờ.
“Ý công tử là” Vân Thiển đích thị là một chủ tử dễ nói chuyện, Doanh Doanh chỉ cần không hiểu vấn gì, liền có thể lập tức hỏi, đây chính là đại kỵ của người thân làm thuộc hạ, nhưng ở trước mặt Vân Thiển thì các điều cố kỵ đều không có.
“Chỉ còn hai ngày nữa, nếu ta không thể tra ra hung thủ, chỉ sợ là Nhã các này không thể mở cửa được nữa rồi” Lời Vân Thiển nói thật nhẹ nhàng, nhưng khi Doanh Doanh nghe tới lời này, mặt liền biến sắc.
Đối với mỗi người bọn họ mà nói, Nhã các này không khác gì nhà của bọn họ, đột nhiên nghe nói “nhà” của mình có thể sẽ bị đóng cửa, cái loại tư vị đó thật không dễ chịu chút nào.
Không người nào có thể cam tâm tình nguyện để nhà của mình cứ như thế bị người ngoài làm cho tan rả, Doanh Doanh chăm chú nhìn Vân Thiển
Vân Thiển thấy Doanh Doanh bày ra bộ dáng này liền nhịn không được chạm đến lòng tự ái “Doanh Doanh chẳng lẽ đối với công tử nhà ngươi một chút lòng tin cũng không có sao?”
Chẳng biết tại sao, vừa nghe Vân Thiển nói đến hai chữ “nhà ngươi”, gương mặt Doanh Doanh đột nhiên đỏ bừng, quả quyết lắc đầu, “Không có chuyện gì mà công tử không thể làm được!”
Nàng nói lời này, giống như trên đời này, không có chuyện gì mà công tử của họ không thể thực hiện, trong lòng bọn họ, Vân Thiển như vị thần, nàng tồn tại như một thần thoại.
Vân Thiển nhìn Doanh Doanh nhưng không có nói gì. Gương mặt Doanh Doanh càng cuối thấ xuống, không dám nhìn vào mắt Vân Thiển
Sau thời gian một chung trà, chỉ thấy từ hậu việc có người đi tới, thật nhanh hướng về lầu ba đi lên.
Nghe động tĩnh, Vân Thiển đứng lên lộ vẻ vui mừng. Chân vừa bước ra, đã thấy một nam tử đứng thẳng bên ngưỡng cửa. Thanh Y một thân bình thường khoát áo choàng màu xanh, thanh ti cũng dùng màu xanh, tay phải nắm nhuyễn kiếm. Thanh Y không giống với kiếm khách khác, nhuyễn kiếm được hắn ôm trước ngực một cách tự nhiên, bất cứ đi đến nơi nào, nhuyễn kiếm cũng được hắn cầm bên tay phải, bất luận là ngủ hay thức, hắn vẫn luôn chuẩn bị tư thế rút kiếm. Vân Thiển vẫn luôn rất thưởng thức điểm này của hắn
Thanh Y cùng Doanh Doanh là hai dạng bất đồng, Thanh Y luôn lạnh lùng, Doanh Doanh mặc dù xử sự trầm ổn nhưng chỉ cần Vân Thiển vừa đến, thì lại đặc biệt hỏi rất nhiều.
Vân Thiển liếc nhìn Thanh Y một thân phong trần, vô tình hướng hắn gật đầu mỉm cười, bước chân vững vàng nhảy khỏi Nhã các
Doanh Doanh theo sát sau lưng, nàng suy đoán rằng Vân Thiển có ý đi tìm người kia.
Dịch cung
Mắt hoa đào nheo lại, trong mắt quét qua lưu quang, gương mặt tuấn mỹ dị thường không rõ ý vị, người đi vào thông báo không dám ngẩng đầu lên nhìn.
“Người của Nhã các muốn gặp người nào thì có thể gặp người đó sao, Thái tử Lô Quốc của bọn ta có thể muốn gặp là gặp sao?” Nghe được người của Nhã các muốn gặp Thái tử, nam tử to con thân hình rung lên, âm thanh khó chịu phát ra.
Tựa hồ như đã biết thói quen vô lễ của nam tử to con này, tất cả mọi người đều không có ai lên tiếng, Thái tử người ta ở đây còn chưa nói lời nào, ngươi ở đây lên tiếng làm gì, thủ vệ đưa thông báo cảm thấy khó chịu
“Quản sự của Nhã các đã tra được chút gì rồi sao?” Tây Lâu Mạch không nhìn nam tử to cao kia một cái nào, mà là lạnh nhạt hỏi thủ vệ vừa thông báo
Thủ vệ kia vốn là người của Thánh hoàng triều, diễ nhiên là muốn người kia tra được chút gì đó, nếu không, tới lúc đó, người thua thiệt lại chính là Thánh hoàng triều bọn họ, thế nhưng người kia chỉ yêu cầu hắn vào thông báo, cũng không có nói cái gì, suy nghĩ một chút liền nói “Vân công tử chưa nói”
“Cho bọn họ vào đi” Hắn muốn gặp lại người thiếu niên thanh nhã đó, đây là ý muốn chân thật của Tây Lâu Mạch
Thủ vệ kia sau khi lấy được sự đồng ý của Thái tử Lô Quốc, liền vội vã rời đi
“Thái tử điện hạ, vì sao không làm khó dễ người kia một chút” Sở Hỗ bực tức hỏi.
Người của Lô quốc bị giết một cách kỳ lạ ở Nhã các, hơn nữa còn là trên đất của Thánh hoàng triều, Thánh Hoàng triều lại không phái người điều tra, ngược lại còn tỏ ra bộ dáng sóng yên biển lặng, điều này làm cho người của Lô quốc bọn họ hết sức căm tức, nếu không phải do Tây Lâu Mạch đã chỉ thị xuống, bọn họ nhất định sẽ đại náo một phen.
Tây Lâu Mạch ngồi đó, nhoẻn miệng cười, bộ dáng này của hắn, giống như là đang đợi ai đó.
Ba người sau lưng hắn, nhìn bộ dáng âm hiểm của Thái tử mình, không khỏi cảm thấy rùn mình, sau đó là hai mắt nhìn nhau.
Vân Thiển mới vừa bước một chân vào dịch cung Lô Quốc, nam tử kia liền vui vẻ tiến lên chào đón, thật đúng là cho Vân Thiển mặt mũi lớn a.
“Tham kiến Thái tử điện hạ” Vân Thiển liếc mắt nhìn nam nhân cao quý kia, dùng nụ kia mang theo lúm đồng tiền tiến đến chào hỏi, hai người sau lưng nàng hạ thân hành lễ.
Tây Lâu Mạch từ lúc nàng vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm vào nàng không tha, ánh mắt nồng nhiệt làm cho Vân Thiển có chút mất tự nhiên .
“Vân công tử khách khí” Tây Lâu Mạch thu liễm, bàn tay ngăn thân người nàng lại, ý bảo Vân Thiển ngồi xuống.
Vân Thiển mỉm cười ngồi về phía bên trái hắn, Doanh Doanh cùng Thanh y như hai vị thần canh cửa, đứng sau lưng nàng, còn “không cẩn thận” mà liếc mắt nhìn vị nam tử tuấn mỹ đang ngồi trên ghế chủ thượng kia.
“Thái tử điện hạ, việc liên quan đến cái chết của Ngô đại nhân quý quốc…” Vân Thiển lễ phép chắp tay hướng Tây Lâu Mạch, trực tiếp vào đề chính.
Tây Lâu Mạch khoát tay chặn nàng, cặp mắt anh đào thoáng vẻ vui mừng, lơ đãng toát ra tình ý, làm cho Vân Thiển thấy nét vui vẻ lộ ra càng rõ ràng nơi hắn.
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vừa ngồi trước mặt, sao lại liền bàn luận chuyện chính sự rồi, trước chúng ta nên bàn luận chuyện phiếm, ngươi thấy sao” lúc hắn ngẩng đầu lên, khí thế hoàng gia cũng tiêu tán theo, chỉ còn lại đôi mắt hoa đào đa tình lộ ý cười không rõ ý vị như thế nào.
Vân Thiển chăm chú nhìn về phía nam nhân đặc biệt kia, Thái tử Lô Quốc này ẩn nhẫn sâu như thế, làm cho người ta không dám xem thường, mà nàng cũng thông suốt điểm này, nâng ly trà nha hoàn vừa đến dâng lên cho mình, nhấp một ngụm, rồi ngẩng đầu lên nói “”Thiển không thích bàn luận chuyện phiếm, Nhã các xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cũng không thể lấy ra bất kỳ tâm tình nào mà bàn luận với người, mong Thái tử lượng thứ”
Tất cả mọi người đều chú ý, bạch y thiếu niên trước mặt này cười lên ôn nhu như mặt nước, nói chuyện cũng hết sức thấm lòng người. Nhưng trong ý cười lại ẩn chứa hàn ý, trong trẻo lạnh lùng làm cho người khác không thể coi thường mà nghênh đón ánh mắt của nàng.
Nghe Vân Thiển nói thế, Tây Lâu Mạch cũng không giận, ngược lại còn cười vui vẻ hơn.
Tựa hồ như cao thủ đang so chiêu, ngươi vui vẻ ta cũng vui vẻ, xem ra đúng là như thế.
“Nếu như ngươi đã không thích, thì hôm nay cũng không có Nhã các nữa”, một câu nói vô tình, vốn chẳng qua là một sự dò xét nho nhỏ. Nhưng Tây Lâu Mạch phát hiện, khi hắn vừa nói xong lời này, người phía dưới kia, đích thực hơi thở có chút biến hóa. Hắn hơi giương mắt ra, nhìn thẳng bạch y thiếu niên đang ngồi kia, mỗi biểu lộ của nàng, hoặc là mỗi động tác của nàng đều được hắn ghi nhận từ đáy mắt.
Tại sao lại hôm nay có Nhã các???
Thật ra thì, sự tồn tại của Nhã các, chỉ là vì chờ một người, một người mà vẫn chưa biết sinh tử ra sao.
Nội tâm nàng đột nhiên bị khơi mào một hồi tâm sự, mắt ngọc buồn bã khép lại, nụ cười trên môi dường như bị thu liễm. Đây là lần đầu tiên trước mặt người khác Vân Thiển lộ ra vẻ mặt như vậy.
Không khí bên trong phòng đột nhiên trở nên quỷ dị vô cùng.