Đế Vương Sủng Thần

Chương 101: Chương 101: CHƯƠNG 77. TA LÀ NỮ NHÂN (Phần cuối)




“Chờ?” Ngưng mặt nhìn mấy người này cứ bí bí hiểm hiểm, dưới đáy lòng Vân Thiển không tán thành ý định của bọn họ, bởi vì theo quan niệm của nàng, nếu người khác phạm ta, ta tất nhiên phải hoàn trả bội phần.

“Chẳng lẽ đại nhân có thượng sách khác?” Văn Đan Hàn lên tiếng hỏi.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy người đều nhìn về phía Vân Thiển đang trầm tư.

“Tuy ta không hiểu binh pháp gì đó của các người, nhưng mà, ngồi chờ chết như vậy cũng không phải là biện pháp, nếu chung quy đều phải đánh, sao không chủ động đánh? Cả ngày phải đề phòng người khác đến xâm phạm mình, vì sao không hóa bị động thành chủ động?”

Bọn họ tinh tế cân nhắc lời Vân Thiển vừa nói, việc đó không phải bọn họ chưa từng cân nhắc qua, nhưng lấy năng lực của Thánh Hoàng triều đồng thời tiến đánh hai quốc gia, không khỏi có chút miễn cưỡng, không thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng, loại mạo hiểm này bọn họ thật không dám thử.

Vân Thiển tự nhiên biết ý nghĩ này của mình bị bọn họ phủ quyết, mà nàng chỉ muốn giết, không muốn lo lắng quá nhiều, suy nghĩ được cái gì, nàng sẽ làm cái đó. Mặc dù nàng cũng có chút lo lắng về sau, nhưng mà nếu không mạo hiểm thì sao có thể biết không có phần thắng?

Vân Thiển đề suất, hoàn toàn là lấy toàn bộ Thánh Hoàng triều đi đến mạo hiểm.

Làm thần tử, bọn họ tự nhiên có băn khoăn, không dám có chút ý kiến. Nếu thực sự làm theo lời Vân Thiển nói, hóa bị động thành chủ động, như vậy thì phải chuẩn bị rất nhiều.

“Thiển nhi, đây chính là ngươi đem toàn bộ Thánh Hoàng triều đi đánh bạc a!” Điểm này cũng từng là ý tưởng của hắn, nhưng bọn hắn trăn trở suy nghĩ nghĩ rất nhiều, không thể mạo hiểm quá lớn.

Khóe môi Vân Thiển nhếch lên, lãnh khốc nói, “Không làm, sao có thể biết không thắng?” Híp mắt thâm ý nhìn Cô Độc Úy.

Nói như vậy thì cũng có người từng nói ra, nhưng có thể làm được thì chỉ có vài vị.

Vân Thiển chưa bao giờ nhúng tay vào quốc sự, bởi vì nàng biết mỗi một quyết định của nàng đều làm cho người ngồi trên cao kia khó xử, cho nên đến bây giờ cái gì nàng cũng không nói ra, nhưng lúc này đây, nàng vậy mà chủ động đưa ra ý kiến muốn Thánh Hoàng triều chủ động tấn công hai quốc gia, Cô Độc Úy lâm vào trầm tư.

Thấy Cô Độc Úy còn thật sự suy nghĩ về lời nói Vân Thiển, tứ tướng kinh hồn đổ mồ hôi lạnh, không thể tin nhìn gương mặt đầy ý cười của Vân Thiển, nàng hoàn toàn không có chút băn khoăn nào, ngược lại còn có một loại... hưng phấn!

Đây là thiên tính của sát thủ, từ kiếp trước đến này cũng không thể sửa đổi được, đáy mắt Vân Thiển nổi lên thị huyết, giống như chờ mong điều gì đó.

Tứ tướng nhìn tình cảnh này mà nhíu mày, quyết định này Cô Độc Úy từng đề xuất qua, nhưng đều bị bọn họ cực lực bác bỏ, không nghĩ tới ngày hôm nay đại nhân cũng chủ động đưa ra ý kiến điên cuồng này.

Binh lực của Thánh Hoàng triều bọn họ căn bản không thể cùng so với lực lượng hợp tác của hai quốc gia, nếu chủ động đánh, không phải là muốn hủy Thánh Hoàng triều sao.

“Bọn họ chính là đoán chắc chúng ta sẽ không chủ động đánh, cho nên mới chậm chạp không chịu động thủ, chẳng lẽ các ngươi không biết chiêu này gọi là chiến tranh tâm lý sao!” Lợi dụng binh lực hai quốc gia buộc Thánh Hoàng triều vào ngõ hẹp rồi đưa ra điều kiện, nghĩ thật là quá dễ dàng!

Trong mặt Cô Độc Úy hiện lên hào quang, nở nụ cười, “Quả nhiên, Thiển nhi của ta mới là thông minh nhất!”

“Hoàng thượng...” Tứ tướng quá sợ hãi ôm quyền.

“Hoàng thượng, vi thần cho rằng không thể, nếu hai quốc gia đồng thời hợp lực tiến đánh Thánh hoàng triều, như vậy chính là chúng ta tự tìm đường chết, thỉnh Hoàng thượng cân nhắc!” Quyết định này vô hình chung là một quả bom có lực sát thương vô cùng lớn, sắc mặt tứ tướng đầy màu sắc không phần biệt được.

“Văn tướng quân sai lầm rồi!” Vân Thiển đột nhiên cười bí hiểm, lắc đầu nói

Sai lầm? “Thỉnh đại nhân suy nghĩ cho Thánh hoàng triều...”

“Văn tướng quân, tuy rằng Vân Thiển không hiểu binh pháp, nhưng một phần dũng khí này Vân Thiển cũng phải có! Có người nào ra chiến trường mà không đổ máu, có người nào chiến tranh mà không có thành bại, nếu luôn nhường nhịn mặc cho người khác khi dễ, chẳng phải là nhát gan! Văn tướng quân có nghĩ qua, nếu đối phương đưa ra điều kiện làm chúng ta không thể nhận được thì sao? Cho đến lúc đó mới tái chiến, có phải là quá muộn hay không? Địch nhân đã có chuẩn bị, thử hỏi, cho đến lúc đó chúng ta còn lại bao nhiêu phần thắng?” Nếu chờ người khác tấn công mình mới bằng lòng động thủ, chẳng phải là đã trễ sao, vậy sao không thừa dịp lúc bọn họ không đề phóng mà xuất kỳ bất ý.

Đây là ý tưởng trong suy nghĩ của Vân Thiển, hoàn toàn không có một chút băn khoăn, cho dù kết quả thành bại ra sao cũng không lùi bước, đây mới chính là Vân Thiển.

Tứ tướng bị lời nói này của Vân Thiển biến thành sửng sốt, có chút khó phản ứng lại.

Đại nhân này vậy mà so với tướng lãnh bọn họ còn có phần can đảm hơn, bọn họ những người cầm quân vậy mà vẫn còn lo lắng không dám tiến lên một bước, đó chính là điểm khác biệt giữa Vân Thiển và bọn họ.

“Thành công hay không, cũng do các ngươi dám hay không dám!” Cuối cùng, Vân Thiển tràn ra một chút ý cười lạnh lẽo, đem câu này đánh vào đáy lòng mấy người, cái này cũng coi như đấu tâm lý, loại đấu tâm lý này dùng trên những tướng quân nhiệt huyết sôi trào như bọn họ mà nói thì tác dụng đến cỡ nào.

Lần này, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển của bọn họ lại đại biến.

“Thiển nhi nói không sai! Quả nhiên chỉ có Thiển nhi là người hiểu lòng ta nhất!” Cô Độc Úy sản khoái cười, đem mong chờ của tứ tướng đánh bay, nếu hoàng thượng còn có chút băn khoăn, bọn họ sẽ tiếp tục hi vọng, nhưng hiện tại hoàng thượng đã hoàn toàn quyết định hành động kế tiếp.

Lời đại nhân vừa mới nói, đúng thật làm chấn động tứ tướng bọn họ, hoàng thượng không dễ dàng bị đả động mà chỉ là nhẹ nhàng dao động một chút, mà bọn họ thì không phải

“Hoàng thượng, vi thần vẫn thỉnh người cân nhắc lại việc này một lần nữa, việc này quan hệ rất lớn đến sinh tử tồn vong của Thánh Hoàng triều!” Mắt Hạ Ký Phong lạnh như băng nhìn về phía Vân Thiển đang cười viên mãn, nhíu mày thỉnh Cô Độc Úy thu hồi ý tưởng.

Chủ động công kích này căn bản không nằm trong phạm vi kế hoạch của bọn họ, không thể thực hiện được và đường phía trước căn bản cũng không thể dễ dàng bước.

“Hạ ái khanh không tin tưởng quyết định của trẫm?” Lời này vừa nói ra, chính là quyết định chân chính của Cô Độc Úy

“Hoàn toàn không có!” Hạ Ký Phong thực sự đang đả kích lòng tự tin của một người.

Đây chính là câu trả lời trong dự kiến của nàng, Vân Thiển cũng chỉ là vạch ra một con đường, về phần bọn họ có muốn đi thì phải xem bọn họ có đủ ngoan cường hoặc có đủ cường đại hay không.

Nghe câu trả lời rõ ràng, Cô Độc Úy cũng không giận, “Trương ái khanh có thể nói ra suy nghĩ của mình?” Thân là quân sư, Trương Trọng từ đầu đến cuối đều không nói một câu phản đối, cũng không có một câu tán thành, cũng không biết hắn đang đứng ở loại trạng thái nào.

“Lời đại nhân vừa nói nhất định có định lý...” Trương Trọng cân nhắc hồi lâu mới hòa hoãn nói.

“Trương Trọng?” Ba vị đại tướng quân không ngờ Trương Trọng cũng sẽ tán thành, như vậy không còn biện pháp thu hồi, đều giật mình trừng mắt Trương Trọng.

“Trương đại nhân mời nói tiếp!” Vân Thiển tất nhiên biết Trương Trọng còn lời muốn nói, phản kích lại ý tưởng của mình.

Trương Trọng nhìn Cô Độc Úy một chút, lại quay đầu nhìn Vân Thiển vẫn chưa dứt ý cười trong mắt, trầm giọng nói, “Nhưng chúng ta không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, muốn bàn điều kiện gì với chúng ta, hoặc là bọn họ chính là muốn cái gì...” Cuối cùng ánh mắt định trên người Vân Thiển.

“Ý của Trương đại nhân là bọn hắn muốn người? Mà người kia chính là ta?” Vân Thiển không thể dừng nụ cười, nàng thừa nhận sức quyến rũ của mình là không thể đỡ, nhưng vì có được nàng, hai quốc gia lại làm một việc ngu xuẩn khuynh động binh lực quốc gia đến cướp thứ không thuộ về bọn họ là nàng? Hơn nữa, cho dù có đoạt được nàng thì như thế nào? Chính nàng nếu không đáp ứng, nàng không phải là bất cứ ai, nàng chính là chính mình.

“Trương ái khanh...” Cô Độc Úy giương mắt, không thích bọn họ luôn vòng quanh Vân Thiển làm phức tạp thêm vấn đề.

Trương Trọng hợp thời ngậm miệng lại

“Đây là băn khoăn của ngươi?” Vân Thiển nâng mắt lạnh nhạt nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Cô Độc Úy.

“Hắn đưa ra điều kiện là ngươi!”

Vân Thiển nghe đến lời này khiếp sở mở ta mắt, “Vì sao muốn ta?”

“Hắn” kia chính là Tây Lâu Mạch, nhưng vì sao hắn muốn nàng?

“Mục đích của hắn và ta giống nhau...” Thấy bộ dạng Vân Thiển không tin, Cô Độc Úy lại bỏ phía sau thêm một câu, như vậy sẽ làm cho Vân Thiển hiểu được vì sao hắn lại sốt ruột như vậy muốn đem nạp nàng vào cung.

“Vậy thì sao? Tây Lâu Mạch cho quân tiếp cận muốn cướp lấy ta, ta nhất định làm hắn trả giá đại giới, mơ tưởng...” Huyết quang trong mắt đại phóng, nàng hận thấu xương những người gây chuyện vì nàng, đáy lòng thập phần khó chịu, khó chịu đến muốn giết người, “Tây Lâu Mạch hắn suy nghĩ cũng quá hoàn mỹ”

“Thiển nhi...” Vân Thiển tràn ngập sát ý như vậy khiến người ta lo lắng.

“Úy ca ca có thể tin ta?” Vân Thiển đột nhiên ngẩng đầu.

“Ta tự nhiên tin!”

Bạc môi Vân Thiển lộ ra một chút tươi cười ôn hòa, thanh nhã nhưng mang theo một phần trong trẻo lạnh lùng.

Giờ phú này nhìn hai người, bọn họ biết mặc dù bọn họ tự vẫn cũng không thể ngăn cản được quyết định của Cô Độc Úy.

Chẳng lẽ kế tiếp đây bọn họ thật sự phải làm chuyện tồi tệ nhất?

Vốn là đồng loại đến đây thương lượng nhưng tứ tướng lại có vẻ mặt trầm thấp bước ra khỏi ngự thư phòng, không tiếng động đạp tuyết rời đi, đông tới rồi mà cũng không được sống yên ổn a!

Tứ tướng vừa rời đi, Cô Độc Úy liền dẫn Vân Thiển đến Tử Kim điện.

Thấm Lan đã sớm đem đồ của Vân Thiển đặt tại Tử Kim điện, lúc này mang theo các vị cung nữ tới trước Tử Kim điện nghênh đón hoàng thượng cùng đại nhân.

“Nô tỳ/nô tài tham kiến hoàng thượng, đại nhân!”

Vân Thiển không để ý đến một đám cung nữ cùng thái giám đang quỳ, mà là nâng mặt nhìn đỉnh Tử Kim điện bị tuyết bao phủ, bề ngoài xa hoa vô cùng, bông tuyết hạ xuống lóe lên nhiều điểm tinh quang!

Tử Kim điện gồm hai tầng, hơn nữa so với Thái tử điện trước kia còn lớn hơn gần hai lần, hoa viên cũ đều đã bị hủy chỉ vì cái cung điện xa hoa vô cùng này, Tử Kim điện này cũng xem như một tòa điện xa hoa nhất hoàng cung!

Vân Thiển khiếp sợ quay đầu nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Cô Độc Úy, mắng to người này thật sự là phá sản!

“Như thế nào!” Đứng bên cạnh Vân Thiển, Cô Độc Úy cười hỏi.

“Xem ra quốc khố Thánh Hoàng triều vô cùng phong phú!” Cung điện xa hoa như vậy nàng vào ở cũng cảm thấy cả người không thoải mái.

“Thiển nhi không vào xem sao?” Cô Độc Úy cúi đầu dụ hoặc bên tai nàng, dường như bên trong thật sự có cái gì đó sẽ hấp dẫn Vân Thiển.

“Ngươi làm gì thần bí vậy?” Vân Thiển cũng là bị lời nói của hắn dụ hoặc, bề ngoài nhìn đã hoa lệ thế này, tự nhiên nàng cũng muốn nhìn bên trong rốt cuộc là như thế nào.

“Trước mặt Thiển nhi ta còn có thể làm gì thần bí đây!” Lấy kiến thực Vân Thiển, hắn chỉ thể làm được như vậy, muốn làm cho nàng kinh hỉ thật là khó khăn a!

Vân Thiển hồ ngưng xem xét liếc nhìn hắn một cái, không nghĩ nhiều liền bước vào trong cung điện.

Vừa vào đến cửa điện, Vân Thiển liền ngây ngẩn cả người.

Nhìn bố cục như vậy chính là giống như nhà ở hiện đại, hiện đại kết hợp với cổ đại thật đúng là có một phen phong vị khác! Vân Thiển khiếp sợ ngoái đầu nhìn lại, đây chính là bức vẽ nàng từng vẽ lại bố cục phòng ốc, không nghĩ tới Cô Độc Úy lại ghi nhớ nó thật kỹ, khó trách hăn ở nơi này một năm tự mình bố cục Tử Kim điện này.

“Đây chính là làm theo bố cục của Thiển nhi khi đó, như thế nào, lọt vào mắt Thiển nhi chứ?” Cô Độc Úy hoàn toàn đem khiếp sợ của Vân Thiển ghi vào trong đáy mắt.

Vân Thiển khó khăn nuốt nước miếng, trong lòng đang ca ngợi Cô Độc Úy là thiên tài! Chính nàng chẳng qua chỉ đơn giản dùng những đường công miêu tả sơ qua, không nghĩ tới biến thành sự thật trong tay Cô Độc Úy, nhìn hình ảnh quen thuộc lại xa xôi, nói không cảm động là giả, “Cảm ơn ngươi Cô Độc Úy!” Xoay người tự động ôm lấy người hắn.

Tuy nói hiện nay, hai đại nam nhân lại ôm nhau như vậy thật không có phong phạm, nhưng với tìm cảnh cảm động trước mắt, Vân Thiển cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy.

Cô Độc Úy vui vẻ vì chuyện tốt trước mặt, hóa bị động thành chủ động, đưa tay ôm lấy lưng nàng.

Thấm Lan phía sau vẫy cho bọn cung nữ cùng thái giám lui ra làm chuyện của mình, để lại không gian cho hai người này. Tử Kim điện có thật nhiều đồ đông tây chuyển đến, nô tài bọn họ còn nhiều việc phải làm.

Cô Độc Úy đột nhiên ôm lấy Vân Thiển sải bước lên hàng hiên, “Đi lên xem!”

Vân Thiển bị loại cảm giác này biến thành choáng váng, còn chưa phản ứng kịp đã bị người ẩm lên tầng hai. Thấm Lan phía sau hoàn toàn không vì hai nam tử trước mặt mà gây kinh ngạc, đối với nàng mà nói, hầu hạ chủ tử như thế nào cũng được. Thấm Lan theo sát phía sau hai người, cúi đầu, không nhìn tới hai người làm sao đi lên lầu, trên mặt trừ bỏ bình tĩnh vẫn là bình tĩnh.

Vừa vào đại điện tầng hai, Vân Thiển có một loại cảm giác trở về lầu 3 Nhã các, chỉ là đại điện này không có bị tách gian, mà là dùng bình phong ngăn cách, làm cho người ta xem không thấy nội dung bên trong.

Thấm Lan tiến lên thay hai người xốc rèm che lên, lại vẫy cung nữ cùng bọn thái giám quét tước lầu hai lui xuống, chính mình tự đến hầu hạ bên cạnh bọn họ.

Mà trong mắt hai người kia chỉ có đối phương, Thấm Lan phía sau hoàn toàn trở thành vô hình.

Buông Vân Thiển ra, tùy ý nàng thưởng thức đại điện tầng hai.

“Ngươi làm như thế nào?” Vân Thiển khiếp sợ quay đầu, không thể tin nổi, Cô Độc Úy này cấp cho nàng thật nhiều kinh hỉ, hơn nữa đối với nàng cũng rất tốt.

Nghĩ đến chính mình còn phải giấu giếm hắn thêm nửa năm, trong lòng có chút không thoải mái ngồi trên ghế quý phí, nâng mắt nhìn Cô Độc Úy.

“Nếu trình độ này cũng làm không được, làm sao có tư cách có được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như ngươi đây!” Nói xong ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay ôn nhu vuốt vài sợi tóc mai, dễ dàng tìm được dây gút mặt nạ phía sau đầu nàng.

Toàn bộ không gian tuy chỉ có ba người bọn họ, nhưng trong không khí có một sự ấm áp lưu chuyển, gió tuyết bên ngoài nhẹ nhàng thổi lên, một cửa sổ bị gió thổi bung ra, Thấm Lan xoay người khép cửa sổ lại, khi nàng quay người lại đã thấy mặt nạ mà vị đại nhân kia đeo hàng năm đã bị tháo xuống.

Dung nhan nhân thần phẫn nộ hiện ra trước mắt, trong mắt Thấm Lan chính là hiện lên một đạo ánh sáng kinh diễm, về sau giống như không có cái gì tiếp tục hầu hạ bọn họ, đem ấm lô đưa lại gần để hai người không cảm thấy rét lạnh.

Vân Thiển đứng dậy, tùy ý để mặt nạ màu trắng kia rơi xuống, đi đến cửa sổ Thấm Lan vừa khép lại, vươn tay mở ra, nghiêng đi sườn mặt hoàn mỹ đến đáng sợ, ngũ quan tinh mỹ, vô luận lúc nào thì nhìn cũng là một loại hưởng thụ.

“Còn nhớ lần trước ta đã nói ta có chuyện lén gạt ngươi...” Nhìn hoa tuyết ngoài cửa sổ, thật lâu sau Vân Thiển mới lên tiếng đánh vỡ yên lặng nơi đại điện.

Cô Độc Úy dựa thần mình, nhìn về phía Vân Thiển, thật sự là một bức tranh hoàn mỹ! “Lúc này Thiển nhi muốn nói?” Cô Độc Úy nhếch môi cười.

“Úy ca ca còn muốn biết không?” Vân Thiển hé mắt hỏi.

“Chỉ cần Thiển nhi nguyện ý nói ra, ta tự nhiên sẽ nguyện ý nghe!” Cô Độc Úy có chút mong chờ những điều nàng muốn nói, bởi vì hắn không thừa nhận Vân Thiển còn có thể làm ra chuyện gì khiến hắn khiếp sợ.

Trầm tư, nghiêng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết trắng, cắn cắn môi. Cô Độc Úy vì nàng đã làm được đến như vậy, mà nàng còn muốn nửa năm cái gì, không bằng thừa dịp hiện tại tâm tình Cô Độc Úy tốt, ngả bài cùng hắn.

Cô Độc Úy chằm chằm nhìn mỗi một động tác rất nhỏ của Vân Thiển, nhíu mày, ngồi dậy nói, “Nếu Thiển nhi cảm thấy khó xử thì không cần nói! Ta nói rồi, ta tin ngươi!” Vô điều kiện.

Chính là cái loại tín nhiệm chết tiệt này làm cho nàng cảm thấy khó mở miệng, Vân Thiển vươn tay bắt lấy mảnh tuyết ngoài cửa sổ, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, dung nhan tuyệt thế rơi vào trong mắt hai người trong điện.

“Kỳ thật ta...”

“Hoàng thượng, toàn bộ tấu chương đã được đưa vào đại điện tầng một!” Âm thanh Lý công công truyền vào từ ngoài cửa điện, đánh gãy lời kế tiếp của Vân Thiển.

“Ừm, lui đi” Giương giọng cho người bên ngoài lui xuống, quay đầu nhìn Thấm Lan vẫn đang bình tĩnh đứng thẳng một bên, “Ngươi cũng lui ra...”

“Dạ!” Thấm Lan phúc phúc thân, rời khỏi điện, thay bọn họ đóng cửa lớn.

Cô Độc Úy di chuyển thân người, đi đến trước mặt Vân Thiển, “Hiện tại không có người quấy rầy chúng ta!” Nói xong lại giở trò trên người Vân Thiển.

Gương mặt Vân Thiển hơi hơi hồng vươn tay ra bắt lấy bàn tay không yên phận của hắn, “Ngươi làm gì vậy!” Trừng mắt nhìn hắn.

“Thiển nhi đã đáp ứng nửa năm sau thành hôn cùng ta, hiện tại ngươi đã là vị hôn thê của ta! Có thể làm một chút chuyện không đứng đắn hay không? Thiển nhi không muốn thử xem Úy ca ca của ngươi được hay không được à!” Lúc này mặc kệ Vân Thiển phản kháng ra sao hắn trực tiếp ôm lấy nàng, lướt thật nhanh qua bình phong, đi vào trước giường hoa lệ.

Vân Thiển quá sợ hãi giãy dụa đi ra, “Chuyện gì không đứng đắn, trong đầu ngươi suốt ngày chỉ muốn việc này sao!” Không đợi nàng phản kháng thành công, người đã bị đặt lên giường.

Hơi thở nam tính phía trước, tiếng hít thở dồn dập trầm thấp truyền đến, Vân Thiển nghiêng mặt qua, không dám nhìn Cô Độc Úy lúc này.

“Úy ca ca, hiện tại là ban ngày ban mặt, ngươi không phải còn một đống lớn tấu chương cần phê duyệt sao, không bằng...”

“Thiển nhi, Úy ca ca không phải muốn chữa khỏi tật xấu “không được” sớm chút xíu hay sao, đại nhân không phải mới rồi vừa đáp ứng sẽ chữa trị cho hoàng thượng à?” Âm thanh sớm khàn khàn truyền đến bên tai.

Vân Thiển khẩn trương, “Cái kia, ta chỉ là thuận miệng, thuận miệng nói!” Vân Thiển vội vàng quay đầu đi, ngượng ngùng giải thích sai lầm của mình.

“Hoàng đế Thánh Hoàng triều là một nam nhân “không được”, lời này sớm đã truyền khắp thiên hạ, chẳng lẽ Thiển nhi ngươi nhẫn tâm nhìn Úy ca ca...” Môi nhẹ nhàng dán trên gương mặt tinh xảo của nàng, cọ xát, làm cho Vân Thiển thân ngứa tâm nhộn nhạo, sắc mặt càng thêm hồng!

“Úy ca ca dừng tay!” Vân Thiển cuống quít đè lại cái tay đang cởi áo.

“Thiển nhi, Úy ca ca của ngươi chịu đựng thật vất vả!” Vẻ mặt Cô Độc Úy cầu xin

“Không được! Hiện tại không được!” Vân Thiển từ trên giường đứng bật dậy, nói, “Úy ca ca có bằng lòng nghe ta nói câu chưa hoàn chỉnh vừa rồi không?” Vân Thiển cắn môi nâng mắt, cái loại ánh mắt gần như mềm mại này làm cho Cô Độc Úy chấn động cả người, buông tay đang kéo vạt áo của nàng.

“Thiển nhi đúng là giày vò người!” Ngồi trên giường, ôm Vân Thiển trong ngực, “Cứ như vậy nói đi!” Thân thể dựa vào phía sau, thở dài nói.

“Vân Thiển cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Kỳ thật...” Suy nghĩ lại tiếp tục nói, “Úy ca ca phải đáp ứng ta, sau khi nghe xong việc này, không được tức giận ta”

“Sẽ không! Nhưng trước khi Thiển nhi nói chuyện này, Thiển nhi có thể trả lời ta một vấn đề không!” Cô Úy Độc nói nhỏ.

“Ừm!” Vân Thiển dùng sức gật đầu, vì lát nữa không cho hắn tức giận, nên nàng hiện tại tận lực thỏa mãn hắn.

“Người kia có đi tìm ngươi không?” Hàn mâu Cô Độc Úy nhíu lại, hồi tưởng nữ nhân đêm kia, tám phần là tới tìm Vân Thiển. Nhưng mà Cô Độc Úy hắn không biết, người hắn đang ôm trong lòng giờ phút này đúng là nữ nhân đêm hôm đó.

“Người kia?” Vân Thiển chưa phản ứng được người kia là chỉ người nào?”

“Chính là nữ nhân trong bức họa!” Ánh mắt người trong bức họa năm đó rất giống nàng kia, lúc này bức họa thế nhưng còn được treo bên trong Nhã các, trong giọng nói Cô Độc Úy tràn ngập ghen tuông.

Vân Thiển đột nhiên cười thất thanh, nháy mắt hiểu được Cô Độc Úy muốn hỏi người nào, có lẽ lời của chính mình đêm hôm đó làm cho nam nhân này ghen tị! Trong lòng không biết cao hứng dường nào!

Sắc mặt Cô Độc Úy chuyển đen, “Thiển nhi cười cái gì, chẳng lẽ nàng thật sự tìm đến ngươi rồi? Ngươi không phải nói nàng đã chết, nhiều năm như vậy qua rồi sao lại đột nhiên nhảy ra? Thiển nhi có nên giải thích cho hoàng thượng một chút không?” Cô Độc Úy tức giận nhéo nhéo thắt lưng Vân Thiển.

“Được được được! Lập tức nói, lập tức nói!” Đây là điều ta muốn nói cùng ngươi, câu này là Vân Thiển nói trong lòng, “Người kia xác thật đã chết, thân thể của nàng chết, nhưng linh hồn nàng vẫn còn tồn tại!” Chậm rãi, Vân Thiển yên lặng nói, lúc này nói ra không phải là đúng lúc sao.

Nghe cách nói như vậy, Cô Độc Úy đột nhiên thấp mâu nhìn biểu tình Vân Thiển, quả nhiên là cùng ánh mắt năm đó, Cô Độc Úy khó chịu nhíu mày, “Thân thể không tồn tại, linh hồn lại tồn tại, trên đời còn có kỳ sự bậc này sao?”

Vân Thiển động thân thể, đối mặt Cô Độc Úy, “Nếu ta nói, ta chính là người kia, ngươi có thấy đáng sợ không?” Gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình biến hóa của Cô Độc Úy, không dám bỏ qua dù chỉ một chút.

Cô Độc Úy sửng sốt, không nghĩ tới Vân Thiển đột nhiên nói như vậy.

“Thiển nhi là nói, nữ nhân đêm hôm đó là ngươi?” Thật lâu sau, Cô Độc Úy mới tìm lại được âm thanh của mình, khó khăn nhìn biểu tình của Vân Thiển, muốn tìm trên người nàng ý đùa giỡn nhưng hoàn toàn không thấy.

Cô Độc Úy lần này thật sự ngẩn người, đầu có chút không chịu tiếp nhận, đột nhiên nói “Thiển nhi, ngươi, ngươi đang nói giỡn cùng ta sao, ngươi đường đường là nam tử hán, như thế nào lại...” là một nữ tử như vậy. (nhamy111: ài... ta nói Úy ca trong phương diện này hết sức chậm tiêu!!!)

“Thì đúng là ta! Đêm hôm đó ta cố ý biến ảo chiêu thức, các chiêu thức dùng với các ngươi căn bản là chiêu thức các ngươi chưa xem tới...” Vân Thiển nhắm mắt nói ra sự thật chân tướng.

“Nhưng mà, hương vị trên người người kia căn bản không phải của ngươi...” Đối mặt với Vân Thiển như vậy, trong nháy mắt Cô Độc Úy liền trở nên mai một.

“Muốn thay đổi mùi hương của một người không khó! Ta muốn nói, chính là điểm này, Úy ca ca có cảm thấy ta quá mức hay không, lừa ngươi nhiều năm như vậy...” Vân Thiển cúi đầu, không dám nhìn đôi mắt gần ngay trước mặt này.

Cô Độc Úy đã hoàn toàn bị bất ngờ, nữ nhân kia vậy mà là Thiển nhi của hắn? Nhưng mà, Thiển nhi làm sao có thể là nữ nhân kia được? Cô Độc Úy bị loạn thành một đoàn, đột nhiên phải tiếp thu chuyện tình quái dị như vậy, nên chưa kịp ứng phó.

“Đợi chút... Người mặc nữ phục kia là Thiển nhi? Mà chúng ta lại hiểu lầm người mặc nữ phục thành vị kia trong bức họa, nhưng khí chất không giống nhau, không có khả năng là cùng một người” Bọn họ rất quen thuộc Vân Thiển, cho dù có cải trang như thế nào cũng không có khả năng cải trang giống như thế, mà lại là nữ phục.

Cái gì nữ phục! Kia căn bản chính là nàng. Vốn nghĩ Cô Độc Úy sẽ hiểu được, không nghĩ tới vẫn bị hiểu lầm, chẳng lẽ bề ngoài của nàng lại giống nam nhân đến như vậy?

“Ta chính là người trong bức họa, người trong bức họa chính là ta! Chúng ta là cùng một người, Úy ca ca có hiểu không?” Vân Thiển tận lực nói trắng ra.

Cô Độc Úy đột nhiên khiếp sợ nhìn thân hình Vân Thiển, đôi hắc đồng thâm thúy sáng quắc thăm dò, “Thiển nhi, ngươi vừa mới nói cái gì...”

Vân Thiển nâng mắt, cắn răng, “Ta là nữ nhân!” Cái này dường như rất hài lòng.

Nói ra chuyện đã bị che giấu hơn mười năm, Vân Thiển chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không nháy mắt nhìn phản ứng Cô Độc Úy.

Một sự thật ầm ầm chạy đến làm cho Cô Độc Úy trong nhất thời không tiếp nhận kịp, mà càng kinh ngạc hơn. Thiển nhi của hắn là nữ nhân Hơn nữa lại che giấu hắn hơn mười năm, nghĩ đến chính hắn cùng Vân Thiển ở chung lâu như vậy mà đến nay không phát hiện ra, nếu không phải nàng nói ra, chỉ sợ hắn sẽ tiếp tục bị giấu giếm. Vốn tưởng Vân Thiển sẽ không có chuyện gì làm hắn cảm thấy khiếp sợ, nhưng lần này, ngay cả phản ứng hắn cũng chưa làm được.

“Thiển nhi là nữ nhân?” Trầm mặc hồi lâu, Cô Độc Úy mới bị kéo hoàn hồn, lẳng lặng nhìn Vân Thiển trước mắt (nhamy111: tội cho e nóa thiệt...aiz!)

Vân Thiển dĩ nhiên là nữ nhân?

Ngươi đã nói không giận, như thế nào hiện tại...”

“Ha ha ha... Thiển nhi của ta là nữ nhân!” Cô Độc Úy đột nhiên lớn tiếng cười, cũng không biết bị cái gì kích thích đến ấm đầu, gắt gao đem Vân Thiển chôn vào trong ngực.

Nghe âm thanh như vậy, Vân Thiển biết Cô Độc Úy không sinh khí với nàng, hại nàng lo lắng nhiều như vậy, quả nhiên đáng chết, biết vậy nàng nói ra sớm một chút.

“Úy ca ca, đau...” Vân Thiển bị người ôm đến hô hấp không thông, vội vàng lên tiếng.

Cô Độc Úy hoàn hồn buông Vân Thiển ra, trên mặt tươi cười như hoa, Cô Độc Úy lúc này thật thoải mái, nở nụ cười sung sướng!

“Thiển nhi...” Hắn cho tới bây giờ vốn cũng không nghĩ tới chuyện Vân Thiển là nữ nhân. Chính hắn cũng thật ngốc mà, ở chung cùng Vân Thiển nhiều năm như vậy, thế nhưng không nhận ra dù chỉ một chút, nhưng mà, vì sao đến bây giờ nàng mới bằng lòng nói sự thật với hắn? Sắc mặt Cô Độc Úy tự nhiên âm trầm.

Vân Thiển thấy thế, sợ hãi rụt lui thân mình, không dám đối mặt với một Cô Độc Úy như muốn đem nàng nuốt trọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.