Đế Vương Sủng Thần

Chương 103: Chương 103: CHƯƠNG 78. SAY RƯỢU (Phần cuối)




Bên ngoài tầng thứ hai Tử Kim điện, Thấm Lan nâng tầm mắt tịch mịch, nhìn bầu trời đầy bông tuyết, trên khuôn mặt tuyệt thế xẹt ngang từng mảnh cô đơn. Ngoái đầu nhìn lại, lẳng lặng nhìn về phía cửa điện, đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi, cũng nên là lúc....

Nghĩ đến đây, Thấm Lan vội vàng đạp bước nhỏ đi báo Lý công công cho người lên đây, ngay tại đêm qua, Thấm Lan đã ngăn vị tâm phúc của hoàng thượng, Lý công công này bên ngoài điện không cho vào.

Lý công công cũng không giận, Thấm Lan này chỉ là một cung nữ nhỏ bé, do đó hắn có thể biết bên trong là tình huống gì, Lý công công vốn cũng không muốn trách tội Thấm Lan lớn mật.

Vân Thiển mở đôi mắt ngọc, giây tiếp theo nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như đây không phải là thân thể của nàng, cái này là hậu quả của miệt mài quá độ a! Trên người Vân Thiển vẫn là một thân quần áo hôm qua như cũ, chỉ là vải bó trước ngực đã bị ném xuống đất, nếu không phải thân thể của nàng nhắc chuyện đã xảy ra hôm qua, thật đúng là nàng nhìn không ra hôm qua đã không xảy ra chuyện tình như vậy.

“Đại nhân tỉnh!” Thấm Lan lướt qua bình phong, nhặt vải bó ngực của nàng lên, làm như đang xử lý rác thải, nhìn động tác tự nhiên của Thấm Lan, Vân Thiển cố gắng khó khăn đứng dậy

Vân Thiển khiếp sợ phát hiện, Thấm Lan này sớm đã biết chuyện nàng là nữ nhi, Thấm Lan này quả nhiên không phải người đơn giản

“Hoàng thượng đâu!” Tên nam nhân chết tiệt kia đem nàng tra tấn thành như vậy, không phải nàng chỉ là giấu diếm hắn mười mấy năm thôi sao, còn không phải do hắn quá ngốc, đến cả thân phận nữ nhi của nàng mà cũng không nhận ra. Giờ này còn "dày vò" nàng.

“Hồi đại nhân, đang phê duyệt tấu chương ở phía dưới, Hoàng thượng dặn chúng nô tỳ không được quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi...” Thấm Lan đang giải thích lý do vì sao Cô Độc Úy không ở bên cạnh nàng.

Vân Thiển gật gật đầu, đem ánh mắt đặt trên người Thấm Lan, “Ngươi gọi Thấm Lan?”

Thấm Lan nghe vậy vội vàng phúc thân, “Hồi đại nhân, nô tỳ đúng là Thấm Lan!”

“Năm nay bao nhiêu?” Nâng mắt, nhìn ra cửa sổ đang mở, bên ngoài tuyết vẫn rơi lất phất, dường như mưa tuyết này đã rơi cả hai ngày không nghỉ.

“Nô tỳ mười bốn!”

“Mười bốn! Quả nhiên là một giai đoạn tuổi tốt!” Vân Thiển không khỏi cảm khái, “Thái hậu có nói gì không?” Nhớ tới Thấm Lan này là người thái hậu, phái nàng ta đến đây tất nhiên sẽ có ích lợi gì, cho nên nàng mới hỏi như vậy

Thấm Lan nghe câu hỏi này cũng hoàn toàn không giật mình, lại cung kính hồi đáp, “Nô tỳ đến là để hầu hạ đại nhân, thái hậu nói từ nay về sau đại nhân mới là chủ tử của nô tỳ!”

Đem Thấm Lan đến cho mình dùng? Thái hậu đang có tâm tư gì?

“Thái hậu xuất cung?” Vân Thiển đột nhiên nghiêng đầu nói.

Thấm Lan bình tĩnh, trong ánh mắt hiện lên tia tán thưởng, “Hồi chủ tử, đúng vậy!” Lúc này nàng đã hoàn toàn thay đổi xưng hô thành chủ tử.

“Ừm” Vân Thiển hoàn toàn không ngoài ý muốn. Thái hậu đem người chính mình một tay bồi dưỡng đến bên cạnh nàng, ý tứ này thập phần rõ ràng, bà đã không phản đối nàng cùng Cô Độc Úy nữa, việc này xem như đã kết thúc.

Nhưng mà, thái hậu rời cung có thể đi đến nơi nào? Thuật Quốc sao... Lại nâng mắt nhìn bông tuyết bay xuống ngoài cửa sổ.

“Sự đời thật sự hỗn loạn không chịu nổi a!” Nhớ tới người mà nàng dường như đã quen cả một đời, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, quay đầu nhìn Thấm Lan thật sâu, “Ngươi là một sát thủ giỏi, nếu ngươi nguyện ý trung thành với ta trong mọi tình huống thì đi theo ta...” Ánh mắt Vân Thiển bỗng bắn ra một mũi tên lãnh liệt.

Thấm Lan cúi đầu, hoàn toàn không có ý sợ hãi, bình tĩnh nói, “Cả đời Thấm Lan chỉ trung thành với chủ tử!” Nói xong cả người thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Vân Thiển.

Vân Thiển thản nhiên thu hồi thần sắc, “Đứng lên đi...”

“Tạ chủ tử!” Thấm Lan đã hoàn toàn xem Vân Thiển như chủ tử của mình, trên mặt tuy rằng không có một chút biểu tình nào, nhưng mà, trong nội tâm thật vô cùng kích động khi có chủ tử như vậy

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Thấm Lan, Vân Thiển không khỏi nhíu mày, Thấm Lan này tuy thập phần xuất chúng, nhưng biểu hiện tồn tại quá thấp, vừa vặn cùng với khí thế cường đại của nàng quá chênh lệch.

Chính nàng bất luận ở nơi nào đều bị người người nhìn chăm chú, nhưng Thấm Lan này, cho dù có một dung mạo tuyệt thế, nhưng chỉ cần nàng ta nhất nhất cúi đầu, đè thấp hơi thở thì có thể hoàn toàn mờ nhạt, trở thành một ám giả thành công, nói vậy thái hậu rất coi trọng nàng ta ở điểm này nên mới tự mình dạy dỗ.

Không hề nghĩ nhiều, Vân Thiển chống đỡ thân thể còn đau, ăn một bữa cơm cho đầy cái bụng rỗng tuếch.

Từ đó về sau, bên cạnh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử còn có thêm một nữ tử tuyệt thế đi theo.

Lấp đầy bụng, Vân Thiển lại nặng nề đi ngủ.

Thấm Lan xem chủ tử đã ngủ say trên giường, vội vàng kéo chăn lại cho chủ tử, dọn dẹp các thứ trên bàn rồi lặng yên lui xuống.

Đợi đến khi Vân Thiển tỉnh lại, cảm giác đau đớn toàn thân đã tiêu tán rất nhiều, nhìn đại diện rỗng tuếch như cũ trước mặt, nhìn lại sắc trời đã ngã tối, không biết bây giờ là khi nào, tuyết rơi hai ngày rốt cuộc cũng đã ngừng, chính nàng lại bất giác ngủ thời gian dài như vậy. vân Thiển vội vàng chỉnh tề trang phục, một lần nữa đeo mặt nạ lên, mở cửa điện đi ra.

Thấm Lan đứng ngoài cửa nghe được âm thanh phía sau vội vàng quay đầu, “Chủ tử! Sao người lại dậy rồi?”

“Có chuyện gì xảy ra không?” Gần đây Vân Thiển trở nên thập phần mẫn cảm. Theo lý thuyết, Cô Độc Úy lúc này chắc chắn phải ở bên cạnh nàng, tuy rằng nàng không cần, nhưng là theo cá tính kia của Cô Độc Úy thì hắn sẽ đến xem nàng, trừ phi xảy ra chuyện gì.

“Do ba vị tướng quân đến đây! Còn có Trương quân sư!” Thấm Lan lạnh nhạt trả lời.

Vân Thiển nghe được tứ tướng ở điện bên dưới, trong lòng không khỏi nhảy dựng, vội vàng xuống lầu. Thấm Lan theo sát phía sau, nhìn Vân Thiển lo lắng, cũng không lên tiếng nữa.

Không khí trong điện âm trầm, ngay cả hô hấp cũng đều áp lực vô cùng, không có dù chỉ là một tiếng động nhỏ, nhưng là trong điện toàn là đầu người đang quỳ.

Vân Thiển từ đại điện tầng hai đến xuống, nhìn đến chính là cảnh tượng này, không khỏi nhíu mày, nhóm lão đại thần bất tử này không phải là những người không muốn cho nàng trở thành hoàng hậu sao? Tuy nói hiện tại thân thế của nàng là nam tử, nhưng nàng quả thật nàng một nữ nhân hàng thật giá thật a.

Nhìn đầu người đầy điện, không khỏi quay đầu nhìn Thấm Lan, nàng không phải nói chỉ có tứ tướng thôi sao, như thế nào lại còn có đám người này, hơn nữa giờ này khắc này còn ở đây làm khó Cô Độc Úy.

Thấm Lan yên lặng lắc đầu, ý muốn nói cho Vân Thiển biết, đó là ý Hoàng thượng.

Cô Độc Úy đang ngồi ghế chủ vị, nhìn nhóm đại thần đang quỳ đầy đất, sắc mặt âm trầm.

Nghe tiếng vang, Cô Độc Úy ngó lại, nhìn thấy bóng dáng Vân Thiển đang đi xuống, tuấn nhan có chút ý cười bất đắc dĩ, “Thiển nhi, sao không ngủ thêm chút nữa?” Thanh âm ôn nhu như nước.

Vân Thiển nhíu mày, nàng đã ngủ một ngày rồi, làm sao còn có thể ngủ được, nếu không phải nam nhân trước mặt này giở trò quỷ làm sao nàng lại thống khổ như thế, ngoan mắt trừng Cô Độc Úy, sau lại dời ánh mắt về đám đại thần đang quỳ.

“Các vị đại nhân thật đúng là phí công phí sức a!”

Các đại thần đang quỳ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn đến Vân Thiển, sắc mặt người người đều thập phần khó coi, lại nhìn thấy bộ dạng đi của đại nhân, tất cả đều hiểu được đêm qua hoàng thượng đã sủng hạnh nàng, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Thấy sắc mặt Vân Thiển không tốt, Cô Độc Úy dựa thân người về phía sau, đem việc khó giải quyết này giao cho người mà hắn chọn làm hoàng hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.