“Công tử, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Doanh Doanh chưa từng thấy qua Vân Thiển như vạy, trong lòng thật lo lắng có phải đã xảy ra chuyện lớn gì trong hoàng cung hay không
“Phát lệnh khẩn cấp, triệu tập mọi người...” Vân Thiển ôn nhu, nghiêm túc thản nhiên lên tiếng, mang theo ý tứ không thể kháng lệnh.
Thanh Y cùng Doanh Doanh sửng sốt, lệnh khẩn cấp này chưa bao giờ phát ra, rốt cuộc bây giờ chuyện gì đã xảy ra mà làm cho người luôn luôn không dễ dàng vận dụng lệnh khẩn cấp lại yêu cầu tập hợp tất cả mọi người? Cho dù năm năm trước cũng không có, cho nên sắc mặt của Doanh Doanh và Thanh Y trở nên ngưng trọng.
“Dạ” Thanh Y lập tức lên tiếng, phi nhanh bóng dáng ra khỏi lầu.
Vân Thiển đi đến phía trước cửa sổ, nhìn sắc trời âm u, tuyết cũng vừa rơi xuống...
Cho nên, nàng tại đây, dưới màn tuyết rơi đã rời Thánh hoàng triều đi đến biên cảnh, vòng qua một hướng khác thẳng tiến đến phía sau phía sau nơi Lô quốc cùng Thuật quốc đóng quân, từ sau lưng bọn họ thực hiện hành động xuất kỳ bất ý, nhiệm vụ khó khăn như vậy nàng tự nhiêm muốn người của mình đảm nhận vì như vậy thì cơ hội thành công sẽ nhiều hơn.
Tiến vào phía sau nơi đen tối nhất, quân doanh.
Vân Thiển cầm binh phù trong tay, điều ra năm vạn binh mã, chỉ để lại mười lăm vạn binh mã thủ Thánh thành. Nơi quân doanh, một bóng áo trắng tung bay trong gió, phía sau là Thấm Lan, Thanh Y cùng Doanh Doanh sóng vai đứng thẳng. Trước mặt bọn họ là Vân Thiển, nàng đang tự mình lựa ra năm vạn tinh binh, mỗi người bọn họ đều có một sở trường riêng, đương nhiên, Vân Thiển càng coi trọng khí thế cùng tinh thần của bọn họ, có đôi khi người có ý chí cao thường có thể thắng được các cao thủ võ công tuyệt đỉnh.
Mà bên trái, các hắc y vệ hòa vào cùng bóng đêm, đây là một ngàn người Vân Thiển tự mình huấn luyện, không nhiều cũng không ít, nhưng hơi thở phát ra trên mỗi người bọn họ thì các binh linh thông thường đều không thể so sánh được
Nâng mắt, nhìn bầu trời.
“Doanh Doanh, Thanh Y! Năm vạn người này trao trên tay hai người, hy vọng các người đừng làm ta thất vọng, nghe rõ, các ngươi cùng năm vạn nhân mã này nhất định phải ẩn giấu hành tung của mình, đến thời điểm cuối cùng, năm vạn nhân mã này có tác dụng rất quan trọng, nếu ta chưa phát tín hiệu thì tuyệt đối không thể bại lộ hành tung, ý của ta các ngươi hiểu rõ chứ...” Câu cuối cùng này, Vân Thiển là muốn nói với năm vạn nhân mã.
“Hồi đại nhân, hiểu rõ!” tất cả cùng kêu lên, khí thế như vậy làm Vân Thiển rất hài lòng.
“Công tử, chúng ta mang năm vạn nhân mã đi như vậy, bên người chỉ có một ngàn người có quá ít hay không?” Doanh Doanh nhíu mày nhìn năm ngàn hắc y nhân đứng thẳng trong gió.
“Một ngàn người đủ rồi!” Nếu có thể, nàng rất muốn hành động một mình, nhưng hiện tại phải ám sát người nàng muốn ám sát là những tên thủ lãnh trọng yếu, nhân số cũng là vấn đề rất quan trọng.
“Công tử, người phải trăm ngàn cẩn thận...” Nhìn bóng dáng Vân Thiển, Doanh Doanh không nhịn được chảy nước mắt, mang theo nức nở nhè nhẹ nói
Vân Thiển đi lúc này đây là đi làm một việc vô cùng mạo hiểm, có thể nói, một ngàn người bọn họ ra đi, nhưng thật sự rất có khả năng có đi không có về.
“Đi!” Vân Thiển thản nhiên quét mắt liếc hai người một cái, thản nhiên hô to, thân hình nhỏ gầy vừa chuyển, năm ngàn người liền phi thân theo nàng vào trong bóng tối, đối với thân thủ của Vân Thiển, một ngàn hắc y nhân này tự nhiên không thấy kinh ngạc mà xem đó là một loại chuyện tình đương nhiên.
Nhìn bọn họ biến mất ở cửa quân doanh, mặt Thanh Y không chút thay đổi, xoay người, “Đừng làm vướng víu công tử, làm hết khả năng của chúng ta, đây là việc chúng ta phải làm vì công ty...”
Doanh Doanh đè nén lệ biệt ly xuống, ánh mắt lạnh lùng, nhìn Thanh Y, gật đầu thật mạnh
Năm vạn người, yên lặng không một tiếng động đi về hướng ngược chiều với Vân Thiển, đạp lên lớp tuyết trắng lưu lại từng dấu chân
Hoàng thượng mang theo năm mươi vạn binh mã rời đi, thái hậu lại không biết tung tích, đại nhân cũng không thấy bóng dáng, Thánh hoàng triều lập tức rơi vào lo âu thấp thỏm, tất cả đều không biết chuyện gì kế tiếp đang chờ đợi bọn hắn.
Một trận chiến này của thiên hạ là không thể tránh hỏi.
Lấy Thánh hoàng triều làm nguyên nhân, lấy tính mạng làm tiền cược, sát ý tung hoành, huyết khí tràn ngập.
Dung mạo ôn nhu được che dấu dưới mặt nạ là khí phách thị huyết dâng trào.
Vân Thiển nàng, cho tới bây giờ cũng không phải là người lương thiện, vì chính mình, còn là vì Cô Độc Úy, nàng quyết muốn tử chiến đến cùng, dùng một ngàn người này của nàng đối đầu cùng Thuật Quốc và Lô Quốc, có lẽ đối với người ngoài mà nói, nàng đây là đang si tâm vọng tưởng, nhưng chuyện nàng muốn làm, không có chuyện nào bất thành.
Ra đến biên cảnh, một ngàn người bọn họ tránh thoát vo số cặp mắt, thuận lợi đi vào bên trong biên thành Thuật quốc, một ngàn người yên lặng không tiếng động tiến đến sau lưng bọn họ.
Ngàn dặm bôn ba, phong trần mệt mỏi, mười ngày sau, Vân Thiển rốt cuộc đã như ý nguyện, mang theo người của nàng đứng nơi bãi cát vàng cách Thuật quốc cùng Lô quốc hơn mười dặm. Đối mặt với nhiệm vụ kích thích như vậy, Vân Thiển như tìm về với cảm xúc mênh mông dâng trào của nhiều năm về trước.
Thuật quốc cùng Lô quốc đều ra điều kiện với Thánh hoàng triều, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng động thủ, Vân Thiển lại thần không biết quỷ không hay đến sau lưng bọn họ, giấu mình trên núi cao, nhìn về hướng thành trì Thánh hoàng triều xa xôi, lại cuối đầu xuống dưới, phía dưới đúng là chỗ hạ trại của mấy trăm vạn đại quân, đầu người rậm rạp làm cho Vân Thiển không khỏi nhíu mày.
Một ngàn người của mình có thể đánh được với mấy trăm vạn đại quân này không? Có phải có chút giống người si nói mộng? Đến lúc này, Vân Thiển vẫn hoàn toàn không có chút lòng tin nào.
“Chủ tử, xem ra bọn họ cũng không có hành động...” Đứng bên cạnh Vân Thiển, Thấm Lan chậm rãi nói.
Vân Thiển gật đầu, bọn họ đều không mặt quân trang chính quy, đều là mặt quần áo nhẹ nhàng ra trận, tốc độ so với quân đội gì đó đều nhanh hơn, đối với tốc độ của bọn họ, Vân Thiển thật vô cùng tin tưởng.
Nhìn một ngàn người mệt nhọc quá độ vì cưỡng chế đi nhanh, Vân Thiển quyết định nghỉ ngơi một lúc tại nơi này, đem dùng lương khô mang theo để bảo trì thể lực của mình
Lại là một đêm tối đen, một ngàn người bọn họ tỉnh táo lại từ trong bóng tối. Thân ảnh tuyết trắng của vân Thiển đột nhiên nhảy dựng lên, Thấm Lan đang ngủ trong liều của Vân Thiển cũng đồng thời tỉnh lại, ngủ trên tuyết nếu không có nội công che chở căn bản không thể ngủ được, hành động nhảy lên của Vân Thiển làm cho không riêng gì Thấm Lan bừng tỉnh mà mọi người cũng đều thức giấc, một ngàn hắc y nhân cũng đồng thời mở hắc đồng sắc bén ra.
“Chủ tử...” Thấm Lan không biết Vân Thiển phát hiện cái gì, nhỏ giọng hỏi.
“Tối nay phải đánh bất ngờ...” Nàng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, dường như ngọn núi cao này đã làm nàng đã bỏ qua cái gì đó, làm cho nàng thật không yên tâm, rất muốn xuống núi để tìm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sao đột nhiên vậy?
Thấm Lam không biết trong lòng Vân Thiển bất an, tuy rằng không tán thành, nhưng cũng không ngăn cản Vân Thiển, chỉ nhận lệnh phân phó một ngàn hắn y nhân vừa mới nghỉ ngơi.
Hành động vào đêm tối mùa đông đối với bọn họ mới là cơ hội tốt nhất.
Mười ngày, Cô Độc Úy bên kia cũng không có chút động tĩnh nào, chính là loại tình huống trầm tĩnh yên lặng này làm cho nàng cảm thấy bất an, trong lòng sợ suy đoán của mình trở thành sự thật.
“Chết tiệt...” Nhìn bầu trời vào đông dễ dàng tối đen, Vân Thiển hung hăn thấp giọng rủa một tiếng, có một loại phẫn nộ không tên tràn ngập trong lòng nàng.
Trên người Vân Thiển tràn đầy băng lãnh, miệng cắn một thanh chủy thủ thân hình gầy yếu cùng quần áo trắng như tuyết nhìn xa xa căn bản không thể nhìn ra đây là một người.
Vân Thiển tính toán, tốt nhất là một ngàn người bọn họ yên lặng đánh tráo với quân đội của địch, xuống tay sẽ nhanh hơn.
Đương nhiên, dung mạo của Vân Thiển căn bản không thể tràn trộn vào địch doanh, Thấm Lan là nữ tử, thân hình quá mức nhỏ gầy, thực dễ bị quân địch phát hiện sơ hở, cho nên, một ngàn người này đều phải đồng thời lẻ vào.
Trong bóng tối, bông tuyết như những đóa hoa lặng lẽ rơi xuống.
Một đêm này đây lại nghênh đoán trận đại tuyết thứ hai của mùa đông, Vân Thiển rốt cuộc vẫn bất chấp tuyết lớn bước lên phía trước đến đằng sau đại quân.
Lặng yên xuống núi, xuyên qua tuyết trắng, cho dù quần áo màu đen, nhưng trong bóng tối này bọn họ vẫn có thể ẩn nấp rất tốt, nếu không phải cao thủ giống Vân Thiển, căn bản đều bị nhìn thấy như những thấy như những bóng đen di động.
Bông tuyết rơi, áo trắng cùng áo đen bí mật đi cùng nhau, tiếp cận bóng tối bên cạnh lính gác, bất động thanh sắc khóa cổ bọn họ, ngay sau đó hắc y nhân thay thế vị trí lính gác.
Vân Thiển làm một loạt hành động này quá mức thuận lợi, thuận lợi đến nổi làm cho nàng ngày càng bất an, người của bọn họ càng ngày càng tiếp cận doanh bộ.
Vân Thiển cùng Thấm Lan tách ra hành động ở hai bên, một người mang theo năm trăm người phân biệt hành động nơi trại quân Thuật quốc cùng Lô quốc, hai quốc gia này đồng thời hạ trại trên bình nguyên này nhưng không can thiệp vào chuyện của nhau, thật sự là chuyện đáng ngạc nhiên.
Vân Thiển dựa vào trực giác của mình, nàng biết hành động của mình đã bị đối phương nhìn thấu, nhưng vì sao lại không ngăn cản. Vân Thiển đánh vào sau gáy người phía trước, hắc đồng dưới mặt nạ đột nhiên nhìn lên bầu trời, một mảnh đen kịt, trừ bỏ bông tuyết rơi xuống thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Mày liễu Vân Thiển chợt nhíu, mây đen trong lòng dày đặc.
Đáng giận!!!
“Mau đi thôi!” Liều lĩnh hét lớn một tiếng, năm trăm người phía sau đại kinh, biết rằng hành động bọn họ đang tiến hành đã bị người phát hiện, trong lòng hoảng hốt, xoay người liền phi ra ngoài.
Vân Thiển cắn răng thật chặt, tự trách mình quá sơ suất, vậy mà lại không phát hiện sắc trời quá tối, cả một vùng doanh trại thế mà không có một cây đuốc, tình huống như vậy nói rõ nàng đã rơi vào bẫy rồi, Tây Lâu Mạch, nàng cuối cùng lại xem thường hắn.
Có lẽ là bất an trong lòng Vân Thiển làm cho nàng mất đi năng lực phán đoán vốn có mới trúng bẫy như vậy, Tây Lâu Mạch cố ý thiết kế bẫy vì bọn họ.
Lao ra tới bên ngoài, bên kia là chỗ hắc ám, sắc mặt Thấm Lan âm trầm dẫn năm trăm người vội vàng rời đi.
Sắc mặt Vân Thiển lãnh khốc, lần này nàng đã đánh giá sai chính năng lực của mình, quả nhiên không chấp hành nhiệm vụ thường xuyên cũng làm cho trí lực giảm xuống.
Một ngàn người tập trung lại cùng nhau, không có lệnh Vân Thiển bọn họ cũng không dám lui trở về, bởi vì phía sau đã sớm bố trì đầy người, quân hai quốc gia đã vây kín một ngàn người bọn họ cùng một chỗ.