Edit: nhamy111
Khi bọn họ trở về Vân phủ thì Vân Phi đã đi vào cung rồi
Nhìn gương mặt khổ sở của Lạc Song, Vân Thiển và Cô Độc Úy đều hai mắt nhìn nhau
Vân Thiển không tiếng động mà thở dài một tiếng.
“Đi thôi…” Cô Độc Úy có chút buồn cười kéo Vân Thiển đi đến xe ngựa để vào cung
Bọn họ bây giờ mặc dù chỉ có thể quấy rối từ bên ngoài, chứ không thể quang minh chánh đại mà ngăn cản Vân Phi, nhưng dù sao muốn làm tất cả loạn lên thì vẫn có thể được
Đại yến sáu nước, đây là yến hội rất ư là huy hoàng, điều này không cần phải nói thêm, sứ thần của các nước, các vương công quý tộc, các vị quan lại lớn nhỏ, các vị Quý phi mỹ nhân…, tất cả các con người mang các thân phận khác nhau cứ ra ra vào vào, khiến cho thủ vệ của vương thành cũng phải tập trung cao độ. Toàn bộ thủ vệ cửa cung là do Cô Nhật Quyết tự mình lựa chọn ra từ những ám vệ xuất sắc, để phòng ngừa bất trắc có thể xảy ra, trong giờ phút này, bọn họ như lâm vào đại địch, mỗi một bước đều có người kiểm tra, không dám có chút coi thường nào, vì khi có một con cá lọt lưới thì cũng có thể để lại rất nhiều nguy hiểm.
Các xe ngựa sang trọng thường xuyên xuất hiện ở cửa cung, ngày thường cửa cung vô cùng yên tĩnh, nhưng giờ phút này lại trở nên hết sức náo nhiệt.
Xa xa kia, Vân Thiển đang ngồi bên trong xe ngựa, lặng lẽ vén rèm ngắm nhìn bên ngoài. Một hàng xe ngựa thật dài chen chúc nhau để đi vào cửa cung, những thứ này nhìn bề ngoài có thể thấy thật bình thường, nhưng đều là đại biểu thân phận của từng người bọn họ. Bời vì hôm nay người ở cửa cung đã đổi thành ám vệ của Cô Nhật Quyết, nên mới có cảnh chặn xe ngựa mà tra xét cả bên dưới xe.
Ánh mắt sắt bén lặng lẽ dò xét từng cổ kiệu và xe ngựa, tựa như thông qua những đôi mắt lợi hại kia để kiểm tra xem có dấu hiệu gì của những món vật không an toàn không, để ngăn ngừa những món vật đó được mang vào cung.
Không khí khẩn trương như vậy, nhưng vẫn không có chút nào ảnh hưởng đến tâm tình của Vân Thiển, chẳng qua là nàng cảm thấy Cô Nhật Quyết này cũng có chút đầu óc.
Để rèm xuống, nàng quay đầu về, ánh mắt lại chống ngay với đôi mắt sâu thẳm của Cô Độc Úy, có chút giật mình.
Từ trong bóng tối có ánh mắt xuyên thấu bóng đêm mà nhìn nàng, trong ánh mắt đó lại có một thứ tình cảm nhàn nhạt. Coi như đời trước Vân Thiển cũng không có cùng một nam nhân nào nói qua chuyện yêu đương nhưng nàng cũng có thể hiểu được ý tứ của việc này, ánh mắt nhìn như vậy, luôn quá mức nóng rực, nên làm cho nàng có một xung động khó kiểm soát.
“Sao rồi, Úy ca?” Vân Thiển ngồi ở phía đối diện hắn, xe ngựa mà Cô Độc Úy cố ý chọn là loại xe ngựa nhỏ, cho nên, chỉ cần một người nói chuyện, thì người kia sẽ cảm nhận được hô hấp của đối phương, cũng có thể nói là trong lúc lơ đãng thì thân thể sẽ tự nhiên đụng vào nhau.
Mà điều này chính là điều Cô Độc Úy muốn, hắn nheo tròng mắt, lặng lẽ nhìn môi nàng, mắt nàng, tóc nàng và hết thảy những thứ thuộc về nàng.
Trong khoảng khắc đó, hắn thật hi vọng thời gian có thể dừng lại
“Thiển nhi, ngươi thật đẹp mắt” Cô Độc Úy nhoẻn miệng cười một tiếng.
Vân Thiển đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng.
“Úy ca, ngươi đang trêu ghẹo ta sao, một nam nhân lớn lên lại giống như nữ nhân…” Vân Thiển đen mặt, mang theo vẻ không vui
Cô Độc Úy bật cười, “Không, Thiển nhi đẹp như vậy cũng không phải lỗi của ngươi mà, chẳng qua, ngươi như vậy thật làm người ta không biết sao để hiểu được cảm giác của mình nữa, Thiển nhi, ngươi có biết cảm giác như vậy thật là không tốt khong…”Đôi mắt sâu thẳm của Cô Độc Úy nhìn vào con ngươi mặc ngọc trong trẻo của nàng, như là muốn nắm bắt được các gì đó.
Vân Thiển hơi sửng sốt, không nghĩ tới Cô Độc Úy ngay bây giờ lại muốn nhiều như vậy, mình đã đứng bên cạnh hắn rồi, hắn còn sợ cái gì nữa chứ.
Vân Thiển đang định nói gì đó, đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng của thủ vệ.
“Người vào cung dừng lại kiểm tra…”
Vân Thiển lại lặng lẽ vén rèm lên, áng sáng bên ngoài chiếu vào trong cỗ kiệu xuyên qua bóng tối, Cô Độc Úy giả vờ nhắm mắt ngủ say, lười biếng dựa vào vách. Nàng chỉ thấy nơi cửa cung chen chúc đầy cỗ kiệu cùng xe ngựa, mà bọn họ cũng bị ngăn lại nên tạm thời không thể tiến lên.
Trong đám đó, nổi bật nhất là cỗ kiệu màu trắng, bốn bên xe treo đầy lưu tô, bốn người đàn ông to cao mặc áo đen nâng kiệu cũng dừng bước, lưu tô bốn phía lắc lư vài cái, đám u linh được đính trên cỗ kiệu màu trắng cũng rung rinh, mỗi một chỗ đều mang theo cảm giác phiêu dật. Mà bốn người đàn ông kia cũng giấu mặt trong đấu lạp màu đen, cái tổ hộp kỳ quái này càng lộ vẻ thần bí khó lường, trên người bọn họ lại sinh ra khí thế, làm cho người ta không thể nào không cảm thấy bọn họ võ công cao siêu, nội lực mạnh mẽ, loại nhân vật kì bí nguy hiểm này, làm sao bọn thủ vệ không đề phòng cho được
Ở nơi cuối kiệu đột nhiên có hai bạch y tiểu đồng bước ra, Vân Thiển ở đây nên chỉ có thể nhìn từ phía sau lưng bọn họ, dĩ nhiên là nàng không thể nhìn rõ bọn họ, chỉ biết hai bạch y tiểu đồng là một nam một nữ, là một đôi Kim đồng Ngọc nữ
Tràng diện này làm cho Vân Thiển hết sức hiếu kỳ, đến tột cùng tổ hợp kỳ dị là của đại nhân vật nào đây.
“Lớn mật!” Nữ đồng phía trước là một tiểu cô nương thanh tú, nhưng tiểu đồng này nội lực lại thâm sâu, thanh âm truyền qua xuyên thấu cả màng nhĩ, làm mọi người đều bị chấn kinh.
Ám vệ canh cửa thân hình run lên, hắn không ngờ một tiểu đồng nho nhỏ mà nội lực lại cao thâm như vậy, thật là không thể coi thường được
Vân Thiển chớp mắt một cái.
“Ngươi mở to mắt ra xem cái này là của ai” Nam đồng bên cạnh nữ đồng tiến lên vài bước, móc ra một khối lệnh bài màu xanh đen từ trong ngực ra, thoáng đưa về phía trước.
Chỉ thấy ám vệ kia có chút giật mình, ánh mắt lóe lên vài cái, rồi hướng về sau lưng, dùng ánh mắt để báo cho người kia một cái, ý như đồng ý cho bọn họ đi qua.
Hai tiểu đồng hài lòng gật đầu, thu hồi lệnh bài, ngón tay nho nhỏ hướng về phía sau vung lên, bốn người đàn ông bất động thanh sắc nâng cổ kiệu lên, chững chạc bước qua cửa cung cuối cùng
Những người này đến tột cùng là ai, mà không chút kiêng kỵ nào, chỉ cần lấy lệnh bài ra liền được đi vào cung. Vân Thiển nheo mắt thành đường thẳng, nhìn những quan lại lớn nhỏ mà bình thường nàng cũng chẳng quen biết, rồi chán chường buông rèm xuống.
Không lâu sau, xe ngựa của bọn họ cũng đến chốt kiểm tra của ám vệ. Có lẽ thấy xe ngựa bọn họ dùng là xe ngựa của Thánh hoàng triều, nên chắc chắn sẽ không dễ dàng cho bọn họ đi qua.
“Trên xe là người ai…” Có tiếng thủ vệ quát lên.
Vì vậy mà xe ngựa dừng lại, nhưng cũng không có chút động tĩnh nào, ngay cả người đánh xe cũng là người của Cô Độc Úy, nên dĩ nhiên, hắn cũng dùng bộ mặt lạnh lùng mà nhìn vào thị vệ vừa hét.
Thấy tình huống này, không riêng gì ám vệ canh cửa cảm thấy kỳ quái, mà ngay cả những đội ngũ xe ngựa, kiệu bên cạnh cũng tò mò mà cùng nhau rối rít vén màn cửa lên để quan sát.
Loại tình huống này là lần đầu huống đầu tiên bọn họ gặp, nên thủ vệ cau mày thét lên lần nữa, “Theo quy củ của hoàng thành, khi tiến vào cửa cung cuối cùng thì đều phải bỏ kiệu, xuống ngựa, đi bộ vào cung!”
Vừa nghe lời này Vân Thiển liền có cảm giác muốn phụt cười, người nước mình phải đi bộ vào cửa cung, còn người nước khác thì được có thể nghênh ngang vào cung bằng xe, kiệu. Đây là quy củ gì vậy.
Vân Thiển cùng Cô Độc Úy rất hợp ý nhau mà cùng chợp mắt giả vờ ngủ, hoàn toàn không để ý tới người bên ngoài càng ngày càng không kiên nhẫn mà quát càng lớn tiếng.
Nam tử đánh xe cũng khoanh hai tay trước ngực, dứt khoác nhắm mắt không để ý tới.
Tình hình này vô cùng cổ quái, không hề báo danh, cũng không hề nói một câu, không khí xung quanh lập tức bị đè nén xuống.
Xem ra, người bên trong xe này để cho thủ vệ tự mình quyết định, chỉ có một câu nói thôi, hoặc là cho bọn họ đi vào cung, hoặc là cứ đứng như vậy.