Cô Độc Úy kinh ngạc nhìn hồng y nữ tử che mặt đột nhiên xuất hiện, từ lúc nữ nhân này xuất hiện đến lúc dùng công lực để kéo nam nhân kia, có thể thấy được người này võ công cũng không phải là bình thường
Đối phương đột nhiên có thêm một cao thủ trợ lực, ánh mắt Cô Độc Úy trở nên bình tĩnh, khí thế trên người tăng lên, lạnh lùng đối diện hồng y nữ tử.
Nhìn Cô Độc Úy xuất sắc như thế, không biết thế nào, nhưng hồng y nữ tử lạnh lùng híp mắt, hừng lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo hận ý. Cô Độc Úy nhướng mày lên, nữ tử kia cho hắn cảm giác hết sức không ổn, cũng không biết là do đâu. Có lẽ là do một nguyên nhân nào đó, khi Cô Độc Úy nhìn hồng y nữ tử thì không khỏi lâm vào trầm tư, cô gái này nhìn có chút quen mắt, nhưng hắn thật sự không nhớ nổi mình đã gặp người này ở nơi nào rồi.
Cô Độc Úy một lần nữa âm thầm quan sát nàng, hồng y nữ tử cũng lạnh lùng mà nhìn hắn, nếu như ánh mắt có thể hóa thành đao thì trên người Cô Độc Úy giờ này đã xuất hiện thêm vài cái động
Đang lúc Cô Độc Úy cho rằng tối nay nhất định hắn sẽ phải cùng hồng y nữ tử này giao thủ, nhưng chỉ thấy người kia nhìn Cô Độc Úy một cái, sau đó lui về phía nam tử mặt nạ, nắm lấy cánh tay của hắn, nói một tiếng “đi”
Hồng y nữ tử nói đi là đi, làm cho Cô Độc Úy chưa có cơ hội phản ứng. Hai người trong thời gian ngắn biến mất không dấu vết, ngay cả mùi hương cũng không có lưu lại.
Tay nắm chặt chuôi kiếm, hắn không đuổi theo, vì một khi đuổi theo, nếu có chuyện gì phát sinh thì không thể cứu vãn được, nữ tử kia khinh công quỷ dị vô cùng, ngay cả hắn cũng khó có thể nắm bắt, từ lúc nào mà trong Thánh thành lại xuất hiện cao thủ cao sâu đến như vậy?
Nhìn người đả thương Vân Thiển cứ như vậy chạy trốn ngay dưới mí mắt của mình, mày kiếm hắn khóa chặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo kinh người.
Hắn thu hồi nhuyễn kiếm, nhanh chóng xoay người, nhẹ nhàng ôm Vân Thiển vào lòng. Cũng không biết là do Vân Thiển ý chí quá mức cường đại hay hay nội công quá mức thâm sâu, bị người ôm nhẹ nhàng như vậy, mà nàng vẫn chậm rãi mở mắt ra.
“Mau, mau đi tìm mẹ ta…” hơi thở hỗn hễn, rút hết sức lực để thốt ra những lời này
Cô Độc Úy nhìn thấy Vân Thiển như vậy, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng pha lẫn yêu thương, tâm hắn hết sức căng thẳng, thần sắc vô cùng trầm trọng.
“Thiển nhi, ta thật xin lỗi, ta…” không thể bảo vệ ngươi thật tốt, câu cuối cùng này, bị nghẹn ở cổ họng không thốt được ra ngoài
Vân Thiển dĩ nhiên biết hắn muốn nói cái gì, nhưng ngay lúc này, thần trí nàng mơ mơ màng màng, căn bản là không thể nói được câu nào, nếu không phải nàng mạnh mẽ chống đỡ, thì có lẽ lúc nàng đã sớm mất đi cảm giác. Độc này mặc dù nàng đã liều mạng để chế trụ, nhưng thân thể đã sớm khó chịu như vạn thiên trùng tử đang gặm nhắm ở lòng ngực nàng
Nhìn người trong lòng ngày thường xinh đẹp mê người nhưng nay lại tái nhợt vô sắc, hô hấp khó khăn, mười ngón tay nắm chặt. Một tay hắn ôm nàng, một tay đưa tới trước cổ áo nàng, đang định mở nút cài để bắt mạch. Vân Thiển tựa hồ như cảm giác được cái gì đó, cũng không biết nàng lấy khí lực ở đâu, lại có thể đánh rớt tay của Cô Độc Úy. Cô Độc Úy, có chút nghi hoặc nhưng cũng rút tay về.
“Ta….mẹ ta…” Vân Thiển cắn răng, tận lực đè nén cảm giác thống khổ của mình. Mới vừa rồi, nếu để Cô Độc Úy sờ lên mạch của nàng, như vậy, thân phận nữ nhi của nàng sẽ bị bại lộ ngay lập tức. Mặc dù nàng cũng không phải cố ý lừa gạt hắn, nhưng dưới tình huống này, nàng thực sự không thể…
Cô Độc Úy vẫn không buông nàng ra, người bị thương nặng như vậy, dù muốn hay không vẫn trực tiếp ôm nàng, thi triển khinh công, chạy như bay về hướng Vân phủ
Bình mình vừa đến, để lộ ra đường chân trời.
Một khắc trước khi bình minh đến, ngoài xa cách hoàng cung mấy dặm, đã xảy ra một cuộc tinh phong huyết vũ. Cũng không biết từ nơi nào mà bọn họ biết được nhóm người của Cô Độc Úy đã dời lộ trình, một đường nhanh chóng truy tìm dấu vết. Một nhóm người, hai nhóm người, bao vây xung quanh thật chặc chẽ, bóng áo đên chằng chịt, ngay cả chào hỏi đều không làm, gặp người liền sát, tinh huyết vẩy đầy.
Bóng đêm qua đi, thiên địa rộng mở, khắp nơi đều nhuốm máu, trên mặt đất thi thể ngổn ngang, vô cùng thảm thiết. Vô thanh vô tức, những thi thể này được người dọn dẹp không còn dấu vết.
Hoàng cung,
Độc Cô Hồng đã được băng bó kỹ vết thương đứng yên ở hậu viện, nhìn mặt trời mọc, màu hoàng kim tỏa ra khắp nơi, phản chiếu trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo của hắn. Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên có một bóng người lắc mình mà vào, quỳ phía sau hắn.
“Bẩm vương gia, không còn một người sống sót, thi thể đã được xử lý sạch sẽ. Thái tử Lô Quốc đã rút lui an toàn, chuyện đêm qua ngoại trừ chúng ta và Lô Quốc, sẽ không có bất luận kẻ nào biết được sự tình”, Phương Hữu hồi bẩm tình hình cuộc chiến đêm qua, có lẽ là do theo Cô Độc Hồng đã lâu, nên cả người hắn trên dưới đều phát ra tia lãnh khốc.
Cô Độc Hồng nghe xong chẳng qua là chỉ khẽ ừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục trầm tư.
“Nhưng…” Phương Hữu dùng một chút. Cô Độc Hồng đột nhiên xoay người lại, con ngươi âm trầm đáng sáng, cả đêm nay hắn không ngủ, nên trong con ngươi hằn lên tia máu, nhìn hắn lúc này càng lạnh lẽo kinh người.
Phương Hữu thấy vậy toát ra mồ hôi lạnh, thân thể không dám nhúc nhích. “Ngươi đã đi theo Bổn vương nhiều năm như vậy, thế sao lá gan ngược lại càng nhỏ đi vậy.” hắn lạnh lẽo thốt ra.
Phương Hữu cúi đầu thấp xuống, “trước khi hành động, chúng thuộc hạ có gặp qua Vân công tử…”. Ba chữ “Vân công tử” này lại khiến Độc Cô Úy vốn là đang nhìn chằm chằm Phương Hữu, lại giật mình dời mắt đi, nhìn về phía xa xa.
“Hắn…” lúc này hắn mới phát hiện, cổ họng mình giống như bị một vật gì đó chặn lại, “có hay không…” đến đây thì khóe miệng của hắn rốt cuộc cũng không thốt lên được.
Không phải là hắn đi về địa lao để nhìn người kia sao, vì sao sẽ còn quay lại, có phải hay không …… Trong lòng hắn luôn mong muốn kết quả khác, cùng với hành động của nàng, có thể hay không… Hắn biết, đây là một hy vọng xa vời.
Cảm nhận được ý buồn của chủ nhân, Phương Hữu ngẩng đầu lên, “Vương gia xin yên tâm, thuộc hạ cũng không có tổn thương Vân công tử, nhưng theo thuộc hạ quan sát lúc ấy, Vân công tử thật giống như đang tìm người nào đó…” nói tới chỗ này, Phương Hữu dừng lại.
Cô Độc Hồng chắp tay sau lưng, lặng lẽ nắm thành nắm đấm, biểu hiện trên mặt càng trở nên lạnh lùng
Nàng còn có thể tìm người nào sao, Cô Độc Úy từ trong địa lao chạy ra ngoài, nếu nói nàng đi tìm người khác, điều này thật không xác đáng.
“Không phải đi tìm Cô Độc Úy sao…” giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút lạnh lẽo, hoặc cũng có thể là đã toát lên sự bi thương cô độc của hắn.
Phương Hữu nhìn Cô Độc Hồng, “Nhưng người của chúng ta có gặp Vân công tử lúc Thái tử hắn mới…” nói đến hai chữ Thái tử, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nên lập tức ngậm miệng. Chỉ cần có chuyện gì liên quan đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thì khi nhắc đến Phương Hữu hắn luôn có cảm giác không được tự nhiên, từ vừa nói đến với người kia có chút liên quan.
Chỉ cần có chuyện gì đó liên quan đến bạch y thiếu niên kia, Vương gia luôn biểu lộ sự cô độc như vậy. Đi theo hắn đã nhiều năm, nên Phương Hữu hiểu, Đệ nhất vương gia của Thánh hoàng triều đã động tình với một người không thể động tâm.
Vương gia của bọn họ cũng không phải kém hơn so với vị Thái tử kia, vì sao, Vân Thiển kia luôn luôn không thể quay đầu lại liếc nhìn hắn dù chỉ một lần coi như đang giúp đỡ hắn.
Phương Hữu nhìn Vương gia vì người kia đau khổ như thế, nhưng chung quy vẫn không nhận được một tia hồi báo, ngược lại, lại bị người kia từ chối hết lần này đến lần khác. Nếu như có thể, thân là thuộc hạ của Hồng vương gia, hắn hi vọng cái người gọi là Vân Thiển kia cứ như thế vĩnh viễn biến mất trên thế gian này, có như vậy, thì Cô Độc Hồng sẽ cũng không còn đau khổ như vậy nữa