Bình thường khi ở trước mặt người ngoài, Cô Độc Úy tuyệt đối sẽ không thân mật gọi người này như vậy, nhưng hôm nay trước mặt hai cái xuất sắc nam tử, Cô Độc Úy mang theo vài phần cố ý.
Vân Thiển đương nhiên hiểu được tâm tư nho nhỏ của nam nhân này, tuy rằng cũng không ủng hộ động tác lúc này của Cô Độc Úy, nhưng mặt ngoài vẫn là không có biến hóa, không để ý sắc mặt quái dị những người ở đây tao nhã ngồi xuống!
Thánh Hoàng Triều thái tử điện hạ tự mình pha trà rót rượu cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tư dung tôn quý mà tà mị, động tác thuần thục giống như đã làm hơn ngàn lần, “Tạ thái tử điện hạ!” Vân Thiển nhận lấy, tựa tiếu phi tiếu nói một câu.
Cô Độc Úy sửng sốt, thu liễm nụ cười trên mặt, biết được mình làm có chút quá phận.
“Lô Quốc thái tử, Hồng vương gia, thái tử điện hạ thỉnh!” Hiện tại là giờ ăn cơm chiều, trong nhã gian dâng lên đồ ăn nóng hôi hổi, người trong nhã gian này, tâm tư khác nhau dùng cơm chiều không biết là tư vị gì.
Trong Nhã Các nhộn nhịp, một màn ca múa lại bắt đầu, từ nhã gian lầu hai có thể quan sát rõ ràng hoan hoan hỉ hỉ ở dưới lầu một! Trong Nhã Các mỗi ngày điệu múa đều đổi mới đa dạng, những người này mỗi ngày vui vẻ gặp mặt như thế, so với bên ngoài phố xá mua bán còn muốn náo nhiệt hơn!
Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện vài câu, Vân Thiển đối đáp trôi chảy, bất luận đối phương đột ngột hỏi ra vấn đề gì, nàng đều không hề khó chịu trả lời.
Đêm đã khuya, khi Cô Độc Hồng thỉnh Tây Lâu Mạch về dịch cung, hắn liền cự tuyệt, nói là thập phần thích Nhã Các. Ý tứ hết sức sáng tỏ, Cô Độc Hồng thấy Lô Quốc thái tử kiên trì như thế cũng đành thôi, lệnh cho Vân Thiển sắp xếp Lô Quốc thái tử nghỉ ngơi thật tốt, sau liền gọi Cô Độc Úy rời đi.
Cô Độc Úy vốn thấy cái tên Lô Quốc thái tử không có hảo ý ở lại Nhã Các, cũng có ý muốn lưu lại. Nói như thế nào nơi này cũng là địa bàn của hắn, muốn ở hay không ở cũng là chuyện của hắn.
Nhưng một câu nói của Cô Độc Hồng làm cho hắn phải tạm thời hồi cung.
“Đây là ý của phụ hoàng!” Cô Độc Hồng đương nhiên không cho hắn có cơ hội phản kháng.
Trên danh nghĩa, Cô Độc Hồng là hoàng huynh của Cô Độc Úy, lớn hơn Cô Độc Úy một tuổi.
Dĩ nhiên, vị thái tử điện hạ này vẫn chưa đem việc Hồng vương gia nắm giữ thực quyền để vào mắt, hắn cũng không thèm nghe. Nhưng cái vị ngồi trên điện kia kia tính tình càng ngày càng xấu, nếu thái tử điện hạ có cái hành động nào làm hắn không hài lòng sẽ trực tiếp phế bỏ thái tử hắn.
Cô Độc Úy đau đầu, “Thiển nhi, xem ra trong khoảng thời gian tới không thể tới Nhã Các !”
Vân Thiển nở nụ cười, “Thái tử điện hạ yên tâm trở về đi!”
Người ở bên ngoài xem ra, thái tử điện hạ thập phần vô năng, cũng chỉ có Vân Thiển hiểu được. Những gì mắt thấy, đều không phải là sự thật. Tuy rằng mười năm trước hắn bỏ qua hoàng vị chi tranh, nhưng ở sau lưng, hắn vẫn gạt người trong thiên hạ khuếch trướng thế lực của chính mình. Đối với việc này, Vân Thiển chưa từng có hỏi qua, thậm chí là trực tiếp bỏ qua.
Thái tử điện hạ thông minh nhất thế nghĩ rằng chính mình giấu diếm được người trong thiên hạ, nhưng hắn như thế nào cũng không có nghĩ tới, hắn giấu giếm mọi người lại không thể gạt được ánh mắt dưới mặt nạ kia!
Thấy hai người tách ra còn “Thâm tình” nhìn nhau như thế, Cô Độc Hồng thình lình nói một câu, “Hoàng đệ, chậm thêm chút nữa phụ hoàng không phải dễ nói chuyện…” Nhìn Vân Thiển một cái, xoay người bước đi.
Cô Độc Úy âm thầm lắc đầu đi theo, mãi đến khi hai người biến mất khỏi Nhã Các đều không có lại quay đầu nhìn Vân Thiển một cái.
Vân Thiển đợi hai người biến mất, thấy tầm mắt Tây Lâu Mạch hướng về phía mình, lóe không rõ cùng tìm tòi nghiên cứu.
Tự động bỏ qua vẻ tìm tòi nghiên cứu của hắn, “Lô Quốc thái tử, thỉnh lên lầu!”
Lầu ba.
Đây là lầu ba theo như xếp hạng khách nhân của Vân Thiển ai cũng không vào được, Tây Lâu Mạch có chút kinh ngạc.
Lầu ba cùng lầu hai không giống, nơi này mỗi một gian tuy rằng cũng là bố trí thập phần lịch sự tao nhã, nhưng rõ ràng lại đẹp đẽ quý giá hơn rất nhiều, bình phong được thêu tinh mỹ tầng tầng cách xa nhau. Không gian cũng là thập phần rộng rãi, một bước đi vào tựa như có cảm giác về tới nhà mình, thập phần có cảm giác thân thiết!Lầu ba cùng lầu hai không giống, nơi này mỗi một gian tuy rằng cũng là bố trí thập phần lịch sự tao nhã, nhưng rõ ràng lại đẹp đẽ quý giá hơn rất nhiều, bình phong được thêu tinh mỹ tầng tầng cách xa nhau. Không gian cũng là thập phần rộng rãi, một bước đi vào tựa như có cảm giác về tới nhà mình, thập phần có cảm giác thân thiết!
Vân Thiển không đợi chủ tớ mấy người đánh giá xong gian phòng, liền lui một bước nói, “Nhã Các đơn sơ, ủy khuất Lô Quốc thái tử! Lúc ta không có ở đây có gì chỉ cần tìm Doanh Doanh là được!”
Lô Quốc rất tử Tây Lâu Mạch có chút quái dị nhìn nàng một cái, “Các chủ không ở nơi này?” Nhã Các là của Vân Thiển, vốn tưởng rằng nàng ở chỗ này cũng dễ dàng đi tìm hiểu một ít tin tức hơn, hiện tại xem ra đều không phải là như thế.
“Thái tử có thể gọi ta Vân Thiển! Vân Thiển có nhà tất nhiên phải về nhà ở!” Bằng không cái kia mẫu thân thấy nàng buổi tốt không về ngủ, chắc chắn lại nói không ngừng ở bên tai.
Mắt hoa đào hơi rung động, không khỏi có chút thất vọng, “Ân, như thế làm phiền Doanh Doanh cô nương !”
Vị Lô Quốc thái tử anh tuấn tuyệt luân dễ nói chuyện như thế, Doanh Doanh tự nhiên là vui sướng có khách quý như vậy. khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ mạo như hoa hơi cúi, “Lô Quốc thái tử quá khách khí! Có thể hầu hạ nhân vật giống như thái tử là vinh hạnh của Doanh Doanh!”
Gật đầu với Doanh Doanh, ánh mắt hơi dời, “Không biết có hay không hữu hạnh thỉnh Vân công tử ngắm trăng uống một ly?”Đôi mắt hoa đào tràn ngập đa tình lóe ra hơi hơi chờ mong.
Vân Thiển cười xin lỗi, “Người trong nhà không đồng ý ta về nhà quá muộn, ngày khác lại thỉnh Lô Quốc thái tử uống chén tạ tội!”
“Chủ tử không thể bồi Lô Quốc thái tử, không bằng để cho Doanh Doanh múa một khúc cho Lô Quốc thái tử như thế nào!” Trong suốt không đợi Lô Quốc thái tử nói chuyện, lập tức đánh gãy.
Vân Thiển đồng ý gật gật đầu, ý bảo Doanh Doanh cẩn thận chút.
Doanh Doanh nâng mắt nhận được tâm ý quan tâm của Vân Thiển, mỉm cười gật đầu.
Trong suốt thật là mỹ nhân hiếm có, ngay cả khi cười lên cũng tương đối mê người, trong Thánh Hoàng triều coi như là tuyệt sắc!
Mắt hoa đào nhíu lại, cũng không biết là cao hứng hay là mất hứng, “Như thế rất tốt!” Một câu không mặn không nhạt.
Giờ phút này cũng không biết Lô Quốc thái tử cao hứng vẫn là mất hứng, Vân Thiển dường như cũng cũng không để ý, chỉ cần vào Nhã Các của nàng liền không cần phải đi tìm tòi nghiên cứu hỉ giận của khách nhân! Nàng không thích làm động tác không có dinh dưỡng như vậy.
“Lô Quốc thái tử mời chậm rãi thưởng thức, Vân Thiển cáo từ trước!”
Áo trắng vừa chuyển, để lại cho Tây Lâu Mạch là bóng lưng gầy yếu, nhìn bóng dáng gầy yếu kia Tây Lâu Mạch sửng sốt một chút như vậy.
“Lô Quốc thái tử! Doanh Doanh bêu xấu!” Doanh Doanh cố gắng đem tầm mắt chủ tớ mấy người kéo về, mềm nhẹ hướng về phía bốn người hành lễ!
Tây Lâu Mạch gật đầu ý bảo Doanh Doanh có thể bắt đầu, phía sau sớm đã có ghế dựa lớn người cao to đưa đến. Tây Lâu Mạch cũng không khách khí ngồi ở hành lang lầu ba xem xét, thần sắc tự nhiên giống như bị ở trong nhà mình!
Thân hình như sen vừa lướt, khi người ta không hề phòng bị, Doanh Doanh thế cư nhiên vung Hồng Lăng lên không trung!
“Linh ~!”
Thanh thúy êm tai!
Váy áo lúc ẩn lúc hiện, Doanh Doanh bất ngờ vòng quanh hồng lăng đang bay mà nhảy xuống.
Phía dưới âm thanh nhất thời ủng hộ thành một mảnh, vũ cơ trên vũ đài thấy thế đều tạo thành đội hình hoa sen đón nhận mỹ nhân đang chậm rãi rơi xuống!
Nhã Các đêm nay náo nhiệt phi phàm, rất nhiều con em quan vương si mê với Doanh Doanh cô nương thật lâu không muốn rời đi!
Đêm, cực kỳ yên tĩnh, trăng tròn như ngọc dường như ở trong mây ghé qua, ánh trăng nhàn nhạt sáng cả một vủng đất.
Dưới màn đêm, phía sau truyền đến từng đợt âm thanh ủng hộ, dần dần đi xa!
Dưới đêm trăng, thân hình tinh tế lướt qua cực nhanh, áo trắng phất phơ! Bạc môi nhẹ cười, mặc phát dưới đêm vuốt ve lên vũ động liều lĩnh. Ban đêm yên tĩnh, bạch y thiếu niên lộ ra hơi thở thần tiên của hắn, ngay cả ánh trăng thánh khiết sáng cả một vùng đất lớn kia cũng không lấn át được!