Edit: Dii giỏi quá edit liên tục 9 chương
________________
Quân doanh đã hết việc, Thẩm Bạch Cảnh cũng không cần dậy sớm nữa, ôm Dung Hoa thân mật.
“Hôm nay Vương gia không bận ư?” Dung Hoa sửa sang lại quần áo hỏi.
“Có, chuyện lớn.” Thẩm Bạch Cảnh nghiêm trang nói, “Ở cùng chính quân của bản vương.”
Nha hoàn hầu hạ đều đỏ mặt, cúi đầu, mắt nhìn thẳng lui ra ngoài.
“Sao Vương gia lại như thế trước mặt nhiều người vậy chứ.” Dung Hoa đã quen với cái miệng trêu chọc của Thẩm Bạch Cảnh, chẳng qua có người ở đây nên không khỏi thẹn thùng.
“Nhiều người thì sao, ngươi vẫn là chính quân của ta.” Thẩm Bạch Cảnh nhéo nhéo tay Dung Hoa.
Từ khi Thẩm Bạch Cảnh ra lệnh, miễn là làm ra được món Dung Hoa thích thì sẽ có thưởng hậu hĩnh, tất cả đầu bếp đều vắt óc ra làm đủ thứ món đẹp đẽ ngon miệng.
“Thích món chè này không?” Thẩm Bạch Cảnh thấy Dung Hoa ăn nhiều hơn thường ngày nửa chén.
“Vâng.” Dung Hoa gật đầu, “Chè táo đỏ và nấm tuyết ngọt mà không ngấy, không kém gì trong cung.”
“Thưởng.” Thẩm Bạch Cảnh cười nói, “Ngoài ra, xuống dưới nói chính quân không thích món măng này, sau này đừng nấu nữa.”
“Vâng.”
Tới nha hoàn quét rác chính viện còn biết, Vương gia yêu thương chiều chuộng chính quân chỉ có thừa chứ không thiếu.
Ăn xong, Thẩm Bạch Cảnh nói có việc, đi đến phòng bếp.
Thẩm Lâm mượn cơ hội này lộ mặt gặp Dung Hoa.
“Điện hạ, tra ra thân phận của Đào Chu rồi.” Thẩm Lâm đưa Dung Hoa một phong thư, “Tốn hơi nhiều sức, điện hạ tha tội.”
“Không sao.”
Dung Hoa xem xong rồi thẳng tay thiêu hủy, “Vậy mà lại là Nghiêm Tùng, phái người đi trông kĩ bọn chúng, chúng làm gì cũng phải báo hết lên cho ta.”
Nghiêm Tùng là con trưởng dòng chính của Thượng thư bộ Công, thuộc phe cánh của Đoan Vương, xem ra nước cờ này Dung Viễn đã chôn rất lâu rồi, nhưng Dung Hoa lại cảm thấy chuyện cài người vào bên gối này lại giống bút tích của Nhu Quý phi ở chốn thâm cung đã lâu hơn.
“Vâng.” Thẩm Lâm nhận lệnh rồi lui xuống.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Bạch Cảnh mới bưng một đĩa sơn tra cao đi vào.
“Nếm thử xem ngon không.” Thẩm Bạch Cảnh chờ mong nhìn Dung Hoa.
Dung Hoa rất thông minh, đoán được gì đó nhưng lại không dám tin tưởng.
"Ừm, ngon lắm.”
“Dung chính quân, đây là bản vương tự mình làm, sau đó đích thân mang tới cho ngươi.” Thẩm Bạch Cảnh cười nói, đây là câu mà hôm qua lúc ghen Dung Hoa đã nói.
Dung Hoa đỏ mặt, trong lòng cũng nóng lên, Thẩm Bạch Cảnh là thân vương uy nghiêm, lại tự mình xuống bếp làm cho y một đĩa sơn tra cao.
Thẩm Bạch Cảnh đang định nói gì để ghẹo Dung Hoa, đã bị Dung Hoa chặn miệng, chủ động mà dâng lên nụ hôn trúc trắc, không thể che giấu rung động.
“Bạch Cảnh.”
Thẩm Bạch Cảnh tự nhận mình đã quen nhìn chuyện phong nguyệt, nhưng Dung Hoa chỉ đơn giản là gọi tên hắn thôi, thế mà lòng hắn đã run rẩy, “Dung Hoa.”
Dung Hoa bị bế lên đặt trên giường, nhận lấy "trận mưa hôn" của Thẩm Bạch Cảnh.
“Vương gia, ban ngày ban mặt, đừng……”
“Không ai dám vào đâu.”
Quần áo Dung Hoa mới vừa mặc được một chút đã bị cởi ra ném sang một bên, cái tay Thẩm Bạch Cảnh hư hỏng sờ soạng vào trong.
“Ưm…… Đừng chạm vào chỗ đó……” Dung Hoa thật sự chịu không nổi nữa, bèn giãy giụa, không phải là đau, mà y có hơi tê dại khó nói, không thể khống chế.
Thẩm Bạch Cảnh cứ như chẳng nghe thấy y nói, cố ý xoa nơi không nên chạm vào của Dung Hoa, chỉ trong chốc lát, trên đôi mắt của Dung Hoa đã nổi lên một làn hơi nước.
“Sao ngươi……” Thẩm Bạch Cảnh cười khẽ, hắn biết Dung Hoa ngây ngô, nhưng không ngờ y lại nhạy cảm đến thế.
“Vương gia……” Giọng Dung Hoa mềm đi, y cũng không ngờ mình phản ứng mạnh như vậy, càng làm cho y thấy thẹn thùng chính là, thân thể y không nén được mà nổi lên "phản ứng".
_______
Tới giờ chèn hình đồ ăn vào rồi, mong quý dị không đọc lúc nửa đêm. Thật ra món trong truyện hay nhắc tới là lê hoa tô, sơn tra cao các thứ, tui muốn dịch sang hẳn thuần Việt luôn nhưng thấy khá lười đổi với kệ đi cổ đại mà để cho nó bí ẩn:) chữ Tô có nghĩa là xốp giòn á còn Cao hình như là bánh ngọt.
Chè táo đỏ nấm tuyết, thèm quá trùi đợi hết giãn cách mới được ăn hmu