Edit: Dii (wattpad trinhdiephuongdi)
******
"Vậy bình thường y thích ăn thứ gì?" Thẩm Bạch Cảnh hỏi tiếp.
"Nếu là bữa chính, chính quân thích thịt cá và tôm nõn, cá lát xốt tương và tôm chiên hành, chỉ là giá cả hơi cao, chính quân lại chỉ ăn một mình, cho nên tình nguyện không ăn, chẳng chịu bớt đi một nửa, cho nên lâu lâu mới làm một lần." Đầu bếp nói, tuy hắn không hiểu quy củ của vương tôn quý tộc, nhưng ở Minh Nguyệt Lâu cũng hai năm, hắn cảm thấy chính quân là người cực kì tốt, không rõ tại sao mãi mà Vương gia vẫn không chịu gặp, "Đồ chay thì chính quân không kén chọn, thanh đạm chút là được."
Chẳng trách, chẳng trách lúc ấy Đông Lưu vui vẻ phấn chấn nói bữa tối có cá lát xốt tương mà Dung Hoa thích ăn, có lẽ là có thể đa dụng chút, nhưng hôm nay mình lại đến đây, cũng hiểu được vì sao lúc ăn cơm Đông Lưu lại bày ra vẻ mặt khổ không thể tả.
"Bữa phụ, chính quân thích ăn ngọt, thích sơn tra cao và lê hoa tô."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ làm theo sở thích của Dung Hoa, đổi món liên tục, cũng không cần giảm số lượng, thiếu cái gì thì đến vương phủ tìm Ngụy quản gia," Thẩm Bạch Cảnh nói, "Nếu ở đây không tiện, ngươi cứ đến phòng bếp của vương phủ."
"Vâng, cảm ơn Vương gia."
"Nói với phòng bếp, nếu làm được món nào khiến chính quân thích, bản vương có thưởng lớn." Thẩm Bạch Cảnh quay đầu dặn dò Mạnh Niệm.
Mạnh Niệm vẫn luôn đi theo sau Thẩm Bạch Cảnh, lại được lệnh đi báo với Ngụy quản gia, nghĩ thầm, về sau, sợ là trong phủ sắp thay người đứng đầu rồi, nhưng thật ra hắn cảm thấy, vị chính quân này tốt hơn đám người chỉ có nhan sắc trong phủ rất nhiều.
"Chỉ có chút bánh hạt dẻ, ngươi ăn lót dạ đi, ta sai bọn họ làm cháo tổ yến và lê hoa tô, chờ lát nữa xong sẽ đưa tới." Thẩm Bạch Cảnh càng nhìn càng cảm thấy Dung Hoa quá gầy gò, hơn nữa thường ngày y thích mặc đồ trắng, càng hiện lên vẻ yếu đuối mong manh.
"Được." Dung Hoa cầm một miếng, thật ra bánh hạt dẻ là Đông Lưu thích cơ, nhưng Thẩm Bạch Cảnh cố ý lấy về cho y, đành phải ngày mai bù cho Đông Lưu một phần.
Phòng bếp trong phủ được dặn dò, đưa tới điểm tâm đủ loại đủ kiểu, Thẩm Bạch Cảnh đặt tổ yến trước mặt Dung Hoa, lúc chiều hắn cũng chưa ăn no, ngồi cùng Dung Hoa ăn thêm một ít.
"Ngươi vẫn ăn ít quá, sau này ta phải đến nhìn ngươi mỗi ngày." Thẩm Bạch Cảnh thấy Dung Hoa ăn hết tổ yến rồi mới cảm thấy vừa lòng.
"Mỗi ngày?" Dung Hoa nhướng mày, lời này gợi lên nhiều suy nghĩ, Dung Hoa hiểu Thẩm Bạch Cảnh, dù là trắc quân được yêu chiều nhất, cũng không dám nói có thể gặp Thẩm Bạch Cảnh hằng ngày, huống chi là cùng dùng bữa.
"Dung Hoa, ta biết ngươi không tin ta, nhưng lời ta nói là thật, sau này ta chỉ cần một mình ngươi." Thẩm Bạch Cảnh nghiêm túc nói, cả đời này của hắn, chỉ muốn cùng Dung Hoa bạch đầu giai lão, mong y bình an vui vẻ, được như ước nguyện.
"Thẩm Bạch Cảnh." Đây là lần đầu tiên Dung Hoa gọi tên Thẩm Bạch Cảnh, "Ta không phải người lương thiện, nhưng từ khi vào vương phủ, ta chưa từng tranh giành thứ gì, không phải ta vô dục vô cầu, mà bởi vì con người của ta không thể chia cho ai thứ gì, là của ta thì cũng chỉ có thể là của ta, cho nên, đừng dễ dàng trêu chọc ta." Dung Hoa giờ phút này, tựa như gió dữ trên đỉnh núi tuyết thét gào, khiến người không rét mà run.
"Nếu ngày nào đó ngươi chán ghét những thứ bên ngoài kia, rảnh rỗi đến chỗ này chơi, Dung Hoa tất nhiên sẽ hoan nghênh, còn những chuyện khác không làm được, Vương gia không cần hứa hẹn, không cần dỗ ta làm gì."
Dung Hoa biết rõ nếu mình nói như thế sẽ chọc giận Thẩm Bạch Cảnh khó khăn lắm mới tới gặp y một lần nhưng y vẫn nói, y có thể cô độc lặng lẽ nhìn theo Thẩm Bạch Cảnh cả đời, nhưng tuyệt không cho phép mình giống nữ nhân chốn hậu cung, hao hết tâm tư trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, chỉ để người trong lòng có thể nhìn mình thêm một cái.
Y không muốn nịnh nọt để có được tình yêu nhỏ bé.
Dung Hoa sinh ra đã tôn quý, kiêu ngạo từ trong xương, sao chịu khom lưng.