Đế Vương Vạn Giới

Chương 53: Chương 53: Chọn sư phụ




Một đệ tử của Tiên Ma Môn thấy đầu người lăn lóc dưới đất, giọng nói muôn phần cảm động, cơ hồ như muốn thét lên vì sung sướng.

- Không nghĩ đến huynh đệ nhìn yếu ớt nhà ngươi lại miểu sát được Hóa Ma thất trọng, bái phục.

Vị đệ tử lúc nãy có giao tiếp với Phiên Hồng nói, trên người hắn lúc này vì đánh nhau với người của Linh Thiên Cung nên quần áo đã rách tả tơi, trên người máu chảy be bét.

- Kì quái, nơi này có kì quái…

Phiên Hồng để ý đến công lực của thanh niên, thì thầm khó hiểu. Bởi vì lúc đánh nhau, hắn cảm nhận được khí tràng của toàn bộ người trong Tiên Ma Môn có gì đó kì dị, cảm giác như họ không phải là tiên tu, ma tu vậy.

Nhưng có ai rỗi hơi đến đây mà làm trò này, bọn chúng thừa biết đây chỉ là cái đại lục nhỏ nhoi, chim còn không thèm ỉa, cường giả vượt cấp Thần còn không có bao nhiêu.

- Kì quái cái mắm, hốt ngay cái tông môn này ngay cho ta!

Bỗng từ trong thức hải vang lên âm thanh hưng phấn của Bạch lão. Lần nữa thần thức tiến nhập thức hải, hắn thấy lão giả này đang nhảy tưng tưng như có bệnh, khuôn mặt đỏ ửng vì sung sướng.

- Nè, nói thì nói cho rõ a, sao lại hốt?

Phiên Hồng tò mò hỏi. Tự nhiên cái lão già điên này lên cơn, nói không đầu đuôi, đố ai mà hiểu được.

- Haizz, chuyện kể dài lắm….ta nói cho mà nghe.

Bạch Vô Phong trấn tĩnh lại, cười cười ngồi xuống, ánh mắt tưởng nhớ, kèm theo tia phấn khích. Phiên Hồng cũng ngồi xuống, tại vì hắn biết không thuận theo cái lão điên này là không có lợi ích gì.

- Đó là câu chuyện từ khi ta còn chưa như bây giờ. Lúc đó ở một cái gọi là Ngân Nguyệt Ngân Hà, cường giả nơi đó nhiều vô số kể, nhưng toàn là ác nhân. Ta lúc đó cũng là một tên ác nhân trong ác nhân, lúc đó cùng với bằng hữu thân nhất lập ra Tiên Ma Môn.

- Sau đó khi ta “chết đi”, tên này liền theo di ngôn của ta mà đưa nó về nơi này. Vì công pháp nơi này có chút đặc thù, nên không giống với môn phái khác.

- Phải nói đó là một quyển tàn công, nhưng cũng tùy người luyện công. Có người luyện đến tẩu hỏa nhập ma, tu vi đình trệ, có người luyện được nửa cái tàn quyển đã đắc đạo Tinh Thần cảnh, cái này hẳn ngươi đã biết.

Nghe đến đấy, Phiên Hồng cũng phải kinh hãi không thôi. Nè, đó chỉ là một cái pháp môn còn dang dở nha, lĩnh ngộ nửa quyển tàn công ấy đã là Tinh Thần cảnh, sau này lĩnh ngộ hết quyển tàn công, rồi lại lĩnh ngộ trọn bộ quyển công, sẽ là kinh thiên tới mức nào?

Nhưng hắn tất nhiên biết, cái quyển tàn công ấy có phóng ngựa cũng đuổi không kịp Tiên Ma Thần Quyết của hắn. Bởi vì trong lúc vô tình, hắn đã lĩnh ngộ ra, Tiên Ma Thần Quyết không đơn giản như hắn vẫn nghĩ.

- Quyển công ấy có cho ta cũng không thèm tu, vậy thì mắc mớ gì phải cướp môn a? Ta biết ngươi là muốn lấy lại thứ thuộc về mình, nhưng cái thứ tàn công ấy, có phóng ngựa cũng không đuổi kịp công pháp của ta.

Phiên Hồng ngoài miệng cười tà khiến hai thanh niên kia thầm khó hiểu không thôi. Bọn họ khó khăn lắm mới đuổi được tên nam nhân xấu như chuột kia đi, hắn còn cười cái gì?

Còn trong lòng hắn đang mừng như mở cờ. Môn phái thời thượng cổ a, xem ra trong kho không thiếu bí bảo, nhân cơ hội này vét một ít làm giàu, phải gọi là phi vụ vô cùng có lời.

- Thế ngươi muốn gì?

Bạch Vô Phong không hổ là lão cáo già đã sống hàng vạn năm, chỉ nghe câu nói của hắn là đã hiểu ý tứ. Phiên Hồng thấy lão đã vạch trần, cũng cười ha hả mà đáp:

- Không có gì, chỉ là xin công pháp tứ hệ chân khí, linh thạch, sinh mệnh lực công pháp, hồn pháp và một vài kiện Thiên Binh…

- Cút, cút ngay! Ngươi nói công pháp, linh thạch thì còn đỡ đi, chứ Thiên Binh, ngươi lấy nó không phải là ta ăn phân sao? Kiện Thiên Binh đó là quý hóa nhất trong tàng bảo khố, thuộc top 3 Thiên Binh mạnh nhất tu luyện giới a!

Tiếng hét kích động của Bạch Vô Phong khiến hắn ù u cả lỗ tai, khó khăn lắm mới bình thường trở lại, nhìn vẻ mặt đau lòng như nhỏ máu của lão, cười thầm không thôi.

Tất nhiên, đó chỉ là công phu sư tử ngoạm, dọa trước lấy lời sau a. Hắn giả vờ vân vê cằm, nghĩ nghĩ:

- À mà ta đã có hai kiện Thiên Binh, lấy thêm kiện thứ ba chẳng làm được gì… Thôi, trong cái tông môn này cũng có cường giả Nhất Tinh Thần, ta không cần cũng được, mà cũng không đoạt đươc từ tay hắn.

- Cái..cái gì, cường giả Nhất Tinh Thần?

Bạch lão kinh hãi kêu lên, nhưng rất nhanh bình tâm lại. Lão nghĩ nghĩ một lúc, bình tĩnh nói:

- Haizzz, xem ra bên ngoài lo lắng ở đây lắm rồi. Như ngươi nhìn thấy đó, thực lực tổng thể của tông môn lúc này khá là yếu, nhưng tất cả đệ tử ở đây, thiên phú về chân khí cực kì tốt.

- Thôi, ta không nghe nữa, có gì tối nay nói đi…

Phiên Hồng thở dài nói, rồi đi về cùng hai vị đệ tử kia. Đi đến giữa một cái hồ, ở giữa hồ, nhìn kĩ hơn là một cái đảo nhỏ, nơi đây có tòa nhà cực kì quy mô, trong lòng Phiên Hồng thầm nghĩ đại môn phái có khác.

Đi vào sảnh đường của tòa nhà này, chỉ thấy ở đây tập trung đủ thứ lão cáo già, nhưng ba cái lão này, thực sự hắn chẳng ngán ai. Nhưng ánh mắt hắn liền để ý tới một lão giả khuôn mặt bình thản như nước, trong đôi mắt thâm thúy bên ngoài là vẻ phẫn nộ và buồn cười vô hạn.

- Ồ…

Phiên Hồng thì thầm một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía chủ tọa. Ở đó, chỉ có một cái ghế với tạo hình kì lạ, một nửa bên phải họa tiết như ác ma, còn nửa bên trái thì khắc như thiên thần giáng lâm, thực chẳng hiểu ra sao.

- Đại trưởng lão, đây là đệ tử mới gia nhập bản môn, xin ngài xem xét.

Thanh niên kia cung kính nói, ánh mắt sùng bái vô hạn nhìn lão già ngồi trên chiếc ghế, có vẻ mặt uy nghiêm sáng ngời. Nhưng có ai nào biết, lão già mang cái vẻ mặt uy nghiêm, chí cao vô thượng này lại là người muốn ám sát chưởng môn, đuổi giết chưởng môn nhi nữ?

- Tên.

Lão dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà ngắm nghía Phiên Hồng, sâu trong đôi mắt hiện lên sự khinh miệt. Phiên Hồng vẫn giả vờ ngây thơ mà nói:

- Ta..đệ tử tên Phiên Hồng, bái kiến Đại trưởng lão.

- Ngươi muốn làm đệ tử của ai?

Lão già hỏi câu này, ánh mắt vẫn hiện rõ một tia khinh miệt, tất nhiên không thể qua được mắt Phiên Hồng. Hắn trong lòng cười lạnh, thế này thì chết ngươi rồi…mà lão giả này trước sau gì cũng chết, nên hắn không quan tâm.

- Ta muốn làm đệ tử của ngài ấy.

Phiên Hồng nói, ánh mắt liếc nhìn lão giả ánh mắt thâm thúy không một tia khí tức thoát ra kia. Đương trường một phen kinh ngạc, bởi vì thường không ai chọn lão làm sư phụ, mà tên này lại chọn.

- Có thể cho ta biết lý do?

Sâu trong đầu hắn lại vang lên âm thanh của lão già kia. Ánh mắt một lần nữa nhìn về lão, Phiên Hồng cũng dùng truyền âm thuật nói:

- Thứ nhất, ngài là người tốt. Thứ hai, ngài không bình thường.

- Có thể nói vì sao ta không bình thường?

Lão giả kia dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Phiên Hồng, hắn vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Nhất Tinh Thần.

Lần này, lão thực sự đã kinh hãi, nhưng rất nhanh ẩn giấu đi, rồi không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.