Đế Vương Vạn Giới

Chương 16: Chương 16: Mặc huyền đao




Sáng hôm sau tỉnh dậy, trước mắt Phiên Hồng không có bóng dáng một người con gái quen thuộc, chỉ còn lại một cái phong thư lưu lại chút ít mùi hương.

- Đi rồi sao?

Sau khi đọc xong, hắn lẩm bẩm nói rồi cười lên ha hả, không có một chút dáng vẻ cô độc lúc nãy nữa.

- Ha ha, bản thiếu tự do rồi!

Mang một tâm tình tốt đi ra ngoài thành, hắn đi tìm một cái tửu lâu mà ăn nhưng gặp cái nào cái đó đóng cửa như phòng trộm vậy a.

Đang buồn bực, bỗng phía sau hắn vang lên một âm thanh hào sảng:

- Vị huynh đài này, ngươi có vẻ gặp vấn đề ha?

Ngoảnh mặt lại nhìn người nói chuyện, đó là một thanh niên vô cùng tuấn tú, mái tóc đen dài, trên lưng có một thanh trường đao. Thấy thái độ tên này cũng tử tế, Phiên Hồng gật đầu đi theo, cả hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi đến một cái tửu lâu nhỏ.

Cả hai người đặt mông ngồi xuống, gọi vài món thức ăn và rượu, vừa ăn vừa uống, nói chuyện thân thiết như huynh đệ bằng hữu từ lâu. Một cái hắc y nhân bên cạnh có đảo mắt qua Phiên Hồng một lúc rồi thôi, tiếp tục thưởng thức món ăn của mình.

Rất nhanh, hai người xong bữa, trar tiền rồi đi mất. Trên đường đi, Phiên Hồng thử đo lường tu vi tên này, thế mà lại là Hóa Ma cửu trọng đỉnh phong, không kém hơn hắn chút nào.

- Mặc huynh, ngươi đến đây là vì chiêu mộ đệ tử hai tháng sau sao?

Trong khi ăn uống, hai người cũng đã biết tên tuổi của nhau. Thanh niên này là Mặc Huyền Đao, tán tu, tuy vậy mới chỉ hai mốt tuổi, thiên phú cao có thể nghĩ.

- Ừ, cũng giống như ngươi thôi!

Thế là hai người bắt đầu nảy ra ý tưởng luận bàn. Cả hai người bọn hắn không nghi ngờ là những thành phần vô cùng hiếu chiến, chỉ nhìn ánh mắt tràn ngập lửa nóng kia là đã hiểu được ý đồ đối phương. Cười lên ha hả rồi hai người bắt đầu bay đi ra ngoại thành, tìm một mảnh đất bằng phẳng.

- Được rồi, chiến chứ nhỉ?

Cả hai nhìn nhau, thầm đếm ngược từ ba tới một rồi như gió lao vào giao thủ. Lúc này chỉ mới là màn dạo đầu, hai người chỉ dùng quyền cước thăm dò đối thủ, trên cơ bản là dùng lực lượng thân thể so đấu. Tiếng quyền cước bịch bịch không thôi, khiến cho cỏ dại xung quanh đổ rạp xuống.

- Không tệ đâu!

Phiên Hồng lùi ra sau ba bước, cười tán thưởng. Lâu lắm rồi hắn mới gặp đối thủ có thể chiến ngang cơ với mình, do đó chiến ý lập tức tăng vọt.

- Phiên huynh cũng không phải dạng vừa!

Mặc Huyền Đao cười nhẹ nói, chiến ý tỏa ra cũng không hề kém cạnh. Cả hai người sau khi tán thưởng đối phương lại quyền đấm cước đá vô cùng kịch liệt, cứ thế ba canh giờ trôi qua mới có một bên sử dụng võ kỹ.

- Tật Phong Cước!

Mặc Huyền Đao hét lớn, thân thể vọt về phía trước, tung ra vô số đạo cước ảnh về phía Phiên Hồng. Hắn cũng không chịu yếu thế, liền sử xuất Hắc Quỷ Quyền đối chiêu. Vô số cước ảnh và hắc sắc lệ quỷ va chạm, khí lãng thổi quét tứ phương, tiếng nổ ầm ầm vang vọng.

Sau khi màn khói tiêu tán, hai thân ảnh với y phục nửa người trên hầu như rách nát xuất hiện, ai cũng nở một nụ cười vui vẻ, tất nhiên là thỏa mãn với cuộc chiến này.

- Thống khoái!

Cả hai hét lớn lên một tiếng, lại tiếp tục lao vào mà sử dụng võ kỹ giao thủ với nhau, Tiếng nổ ầm ầm không dứt, đưa tới vô số người trong rừng rậm chú ý nhưng khi thấy hai cao thủ giao chiến thì chạy mất tăm hơi.

- Phá Toái Chỉ!

Mười đầu ngón tay vũ động, hắc quang lóe lên cùng lúc đó mười đạo chỉ quang từ bốn phương tám hướng bao vây Mặc Huyền Đao lại.

- Khó chịu nha, nhưng còn chưa đủ!

Mặc Huyền Đao cười lớn nói, nắm tay nện vào đất đá một quyền, túc thì một vòng thạch bích bọc lại thân thể hắn, chỉ quang lao tới chỉ đục được mười cái lỗ sâu mà thôi, thạch bích cũng dần nứt vỡ mà rơi ầm ầm.

- Ồ, Mặc huynh có chiêu thức kỳ lạ nha!

Phiên Hồng cười lớn nói, đồng thời lấy ra một thanh trường kiếm bình thường, triển khai Lôi Đình Kiếm trảm xuống. Mây đen tụ họp, một tia lôi điện nhỏ bé dung nhập vào thân kiếm, kết hợp với ma khí trào ra khiến tử lôi biến thành hắc lôi lượn trên lưỡi kiếm. Một kiếm trảm xuống, uy năng của thiên địa tỏa ra khiến cho ai cũng cảm thấy vô lực.

- Cũng có chút dị năng nha!

Mặc Huyền Đao cười nhẹ rồi rút thanh trường đao sau lưng ra chém một đường cong tới kiếm quang. Đao ảnh kiếm quang chấn động, thân thể hai người lùi ra mười trượng mới dừng lại.

- Chủ nhân, cái kia cũng là Bán Thượng Cổ Thiên Binh!

Huyết Lam vốn không có động tĩnh trong nhẫn trữ vật khi cảm thấy uy áp của trường đao thì thoáng ngạc nhiên mà nói với hắn. Phiên Hồng cũng có chút sửng sốt rồi cười nhẹ.

- Cơ duyên của Mặc huynh quả thật không nhỏ nha! Ngươi đã dùng Thiên Binh, ta cũng kính trọng mà đối chiến!

Phiên Hồng cười cười rồi rút Huyết Lam ra, chiến ý lập tức tăng vọt tới đỉnh cao chưa từng có, ánh mắt tràn ngập lửa nóng nhìn tới Mặc Huyền Đao.

- Ta cũng không ngờ Phiên huynh cũng chẳng đơn giản nha!

Mặc Huyền Đao cảm nhận được khí tức Thiên Binh thì chiến ý bạo tăng, cả hai lại bắt đầu lao vào đối chiến. Ánh sáng chiếu rọi trăm dặm, đại chiến giữa hai con người có Thiên Binh cứ thế kịch liệt tiếp diễn.

- Vạn Ảnh Kiếm Vũ!

Phiên Hồng hét lớn một tiếng, vô số kiếm ảnh như thực chất bao quanh thân thể hắn, số lượng không ngừng tăng lên, cho tới mười vạn đạo huyết sắc kiếm ảnh mới dừng lại. Mặc Huyền Đao cũng biết đây là đòn quyết định, liền dồn hết năng lượng mà súc lực lượng, hét lên:

- Thiên Đạo Liệt Địa Trảm!

Cả hai chiêu thức va chạm kịch liệt, tiếng nổ ầm ầm không dứt. Mà trung tâm chấn động lại là hai đạo nhân ảnh đang đao kiếm giao thủ, vết máu loang lổ, hỏa hoa bắn lên trời cao. Tuy vậy lại không có sát ý tỏa ra mà chỉ như là giao thủ bình thường, tất cả đều nở một nụ cười vui vẻ.

Ầm ầm!

Tiếng đao quang kiếm ảnh vẫn còn vang vọng một lúc nữa mới kết thúc. Lúc này hai đạo nhân ảnh đang nằm dưới mặt hố sâu, bên cạnh là một con Hắc Sí Lang canh giữ. Phiên Hồng sợ có người nhân lúc cháy nhà hôi của nên để Hắc Sí Lang canh giữ. Dù gì cao thủ chân chính đều ở bên trong Hắc Dực Giáo, ngoài kia chẳng qua là mấy vô danh tiểu tốt thôi, làm sao mà dám đối mặt với đầu hung thú này?

- Thật thống khoái mà, cảm giác này ta thật sự không bao giờ quên được!

Phiên Hồng nằm la liệt trên mặt đất, khó khăn lắm mới nói được một câu, ánh mắt thỏa mãn mà nhìn tới Mặc Huyền Đao, đã xem hắn là bằng hữu đáng tin cậy nhất của mình.

- Đúng là không đánh không quen biết, đánh rồi mới là hảo hữu nha! Được rồi, tối nay hai chúng ta uống rượu, không say không về!

- Được! Không say không về!

Phiên Hồng cười lớn nói một câu rồi lấy năm viên Liệu Thương đan nhét vào miệng mình, đồng dạng ném vài viên cho Mặc Huyền Đao. Cả hai hồi phục thương thế, cũng chỉ là đánh nhiều qua kiệt sức chứ không có vết thương chí mạng gì. Một canh giờ sau, cả hai trở lại trạng thái đỉnh phong, khoác vai nhau đi uống rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.