Đế Vương Vạn Giới

Chương 6: Chương 6: Tiên ma thần quyết (1)




Phiên Hồng nhìn đôi bàn tay của mình, ánh mắt ngạc nhiên. Biết thế khỏi phải lắm mồm lắm miệng với cái giọng nói này, đấm hai quyền là xong ngay…

Ngẩng đầu nhìn lên, hai làn khói trắng đen như nước lũ đập vào mặt khiến hắn cảm thấy nóng rát. Nhưng hắn cũng chẳng dám hấp thu vào, linh khí, ma khí trong người đã đủ nhiều rồi, thêm một tia nữa thì hắn bạo thể chết không thể nghi ngờ.

- Khà khà, nhiều cách hành hung quá, chọn cái nào cho nó nóng đây?

Cười âm hiểm nhìn về phía trước, Phiên Hồng đang phân vân chẳng biết làm sao. Bỗng mặt đất xuất hiện chấn động, một luồng khí tức như vũ bão đang không ngừng kéo lên.

Ầm ầm ầm!

- Cái gì… đây là đột phá sao?

Phiên Hồng mắt trừng lớn nhìn tràng diện trước mắt. Tuy dùng mắt thường không thể thấy rõ hoàn cảnh nhưng có thể cảm nhận được một luồng khí tức đang kéo vọt lên.

- Một tiểu cảnh, hai tiểu cảnh……bốn mươi tiểu cảnh mới dừng lại? Trời ạ, đây là đột phá tận bốn cấp bậc lớn! Vương cấp, Đế cấp, Tôn cấp hay Thánh cấp vậy? Hay là cấp độ trong truyền thuyết kia?

Phiên Hồng đếm số cấp bậc mà chủ nhân giọng nói đột phá thì nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn thật sự không dám tưởng tượng người này sẽ mạnh đến thế nào!

Còn hành hung cái loại cường giả tuyệt thế này ư? Mạng hắn còn chưa đủ dài, chưa tu luyện đã chết, lưu danh thiên cổ a!

Khói trắng tiêu tán để lộ ra một thân ảnh. Phiên Hồng cũng vì cái này mà tỉnh lại, đôi mắt nhìn sang. Tức thì hắn trừng lớn mắt, máu mũi muốn ọc cả ra ngoài.

Chỉ thấy đó là một nữ tử cực kì xinh đẹp, Xích Minh Tuyết cũng phải kém xa tít tắp! Mái tóc bạch kim tuyệt đẹp, da thịt trắng nõn, mày liễu mắt phượng. Dáng người bạo tạc, cái cần to thì to, cái cần nhỏ thì nó lại nhỏ a, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người…quả thật là vưu vật ah!

Làm hắn sốc hơn nữa là…nữ tử này đang không một mảnh vải che thân! Dù gì hắn cũng là một nam nhân huyết khí phương cương, khó có thể nhịn được cái cảnh này. Còn đứng vững đến tận bây giờ là cả kì tích ah.

Đôi mắt nữ tử bỗng mở ra, một con ngươi màu xanh biếc câu hồn đoạt phách người khác, đẹp đến không gì sánh nổi. Nữ tử như không biết ngại, nhìn quang Phiên Hồng một lượt, nói:

- Chờ, ta đã chờ bao nhiêu năm…. Cuối cùng một Tiên Ma thể nữa đã được sinh ra! Thật sự, thật sự quá lâu rồi…

Phiên Hồng nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt khó giấu được lửa nóng hừng hực. Cũng đúng thôi, đúng trước mặt một vưu vật thế này, hơn nữa lại còn trần như nhộng, chưa hảo hảo ân ái đã là tốt lắm rồi.

- Nàng, nàng như thế này có hơi khiếm nhã không vậy?

Cố kìm nén dục hỏa sôi trào trong lòng, Phiên Hồng một bộ ngại ngùng nói. Ngại ư? Hắn ngại cái lông a, chẳng qua sợ cái đỉnh cấp cường giả này thôi a.

- Nếu ngươi muốn, cứ thưởng thức đùng ngại. Dù gì ngươi cũng sẽ là hôn phu của ta ah.

Nữ tử cười nhẹ nhìn ánh mắt rực lửa của hắn, mị nhãn như tơ, bày ra một tư thế dụ người phạm tội. Phiên Hồng thấy cảnh này cũng rét run, hắn sợ nếu dám làm càn thì có lẽ hắn cũng chẳng biết khi nào ăn xôi gà a.

- Hôn phu, nghĩa là sao?

Suy nghĩ lại về câu nói vừa rồi của nữ tử, Phiên Hồng nghi hoặc hỏi. Dù sao hắn cũng chỉ mới gặp qua nàng có một lần ah, hơn nữa hảo cảm về nàng cũng không quá tốt.

- Có những thứ mà lúc này ngươi chưa thể biết được. Thôi ba cái vấn đề này gạt đi, ngươi thật sự không muốn ăn ta?

- Vẫn là thôi đi. Thôi ta mệt rồi, làm giấc đã.

Duỗi lưng một cái, Phiên Hồng muốn đi ngủ. Bỗng lúc này giọng nói nghiêm túc của nữ tử lại vang lên:

- Ngươi thật sự muốn tu luyện trên con đường cường giả?

Vừa nghe được câu hỏi này, Phiên Hồng chỉ vỏn vẹn nói một câu:

- Nhất thủ vệ thân nhân, nhì đỉnh phong võ đạo! Không có thực lực chắc chắn không thể làm được, đạo lý ấy ngươi hiểu chứ?

Dứt lời rồi hắn nằm xuống ngủ, không để ý rằng nữ tử đang dùng ánh mắt thưởng thức mà nhìn hắn.

- Như vậy mới đáng là người được ta chọn làm phu quân chứ.

Cười nhẹ một tiếng, nữ tử lấy từ chiếc nhẫn trên người một bộ quần áo rồi mặc vào, sau đó ngồi xếp bằng củng cố tu vi.

Vài ngày sau, Phiên Hồng không nhịn nổi cơn đói mà tỉnh lại. Đôi mắt hắn nhìn xuống, thấy bên cạnh là một quyển sách cổ xưa, nhìn thế nào cũng sắp mục nát tới nơi.

- Đây là cái gì?

Tò mò mở quyển sách ra, một luồng thông tin như vũ bão ập vào mi tâm của Phiên Hồng. Mí mắt nữ tử mở ra, cười nhẹ một tiếng rồi đóng lại.

- Cuối cùng quyển công pháp này đã có chủ thích hợp! Cuộc sống này có thể chứng kiến một tuyệt thế cường giả sinh ra, coi như là mãn nguyện!

Còn Phiên Hồng đang hấp thu tri thức mà quyển sách đưa cho. Tuy hào quang đã ảm đạm nhưng Phiên Hồng vẫn đang nhắm mắt, dường như đang ở trong loại đốn ngộ nào đó.

Trong đầu Phiên Hồng lúc này là một thân ảnh đang ngồi xếp bằng tu luyện, tuy gần trước mắt nhưng lại không thấy rõ khuôn mặt là ai.

- Nhìn theo ta!

Bỗng bên tai hắn vang lên thanh âm cổ lão tang thương như trải qua vô số tuế nguyệt, ân thanh này đánh thẳng vào tâm linh người khác, khiến người nghe vào như chìm vào trong đó.

Phiên Hồng cũng bất giác nhìn tới thân ảnh mờ ảo kia, đôi mắt mờ mịt. Từng động tác như khắc sâu vào trong đầu hắn, có muốn bức ra cũng không thể. Chẳng biết bao lâu, bên tai Phiên Hồng tiếp tục vang lên giọng nói ấy:

- Đó là Tiên Ma Phệ Khí tầng thứ nhất! Bây giờ chính là tầng thứ hai Tiên Ma Phệ Nhân! Nhớ kỹ, hai tầng công pháp này không được cho bất cứ ai xem, nếu không ngươi sẽ không còn mạng!

Sự ngưng trọng ẩn trong giọng nói khiến Phiên Hồng thấy ớn lạnh, liền gật đầu. Hắn vất vả lắm mới tu luyện trở lại, không cẩn thận mà mất mạng thì phí của giời còn gì?

Thân hình mờ ảo bắt đầu chớp động. Chẳng biết từ khi nào đã có một thân ảnh khác y đúc người thật. Sau một hồi giao phong, bàn tay của thân ảnh mờ ảo kia nhanh như quỷ mị chụp vào đầu cái kia, một cái lực hút cực kì cường đại tràn ra khiến Phiên Hồng tê cả da đầu.

Nếu hắn mà bị cái này thi triển ra, chết phải gọi là thảm! Thảo nào phải giữ bí mật, cái này mà lòi ra thì tu luyện giới cũng một phen tinh phong huyết vũ!

Chỉ thấy thân ảnh y đúc người thật kia sau khi bị hút thì trở thành một đống thây khô, còn thân ảnh mờ ảo thì ngồi xuống tiến nhập Tiên Ma Phệ Khí.

- Nên nhớ, sau khi dùng Tiên Ma Phệ Nhân, nếu ngươi muốn luyện hóa cái năng lượng trong cơ thể thì bắt buộc phải tiến nhập trạng thái Tiên Ma Phệ Khí! Nếu bất cẩn dùng công pháp khác luyện hóa, ngươi chắc chắn sẽ bạo thể mà chết!

- Vâng, vãn bối nghe rõ!

Tuy có thể ý niệm này không biết trả lời nhưng hắn vẫn cúi đầu nói bày tỏ sự tôn trọng.

- Hai tầng đầu đã biểu diễn cho ngươi xem. Hai tầng này thu nạp lực lượng chứa tạp chất nên cần dùng tầng thứ nhất thanh lọc, hiệu quả có phần không tốt. Nhưng bây giờ ta truyền ngươi tầng thứ ba, cũng là tầng cuối cùng của Tiên Ma Thần Quyết!

Nghe được câu này, ánh mắt Phiên Hồng sáng lên. Lập tức hắn cúi đầu thật sâu, nói:

- Cầu tiền bối chỉ dạy!

Giọng nói như không biết sự tồn tại của hắn, tiếp tục nói. Nhưng Phiên Hồng nghe sao cũng thấy được vẻ hèn mọn trong đó a, đôi khi còn có tiếng cười rất ư là vô sỉ.

- Khà khà, cái tầng này ngươi chẳng cần phải giấu làm gì, cứ cho bàn dân thiên hạ xem đi, tác dụng uy hiếp rất mạnh đó!

- Nhìn đi, nhìn cho kĩ vào, ta chỉ làm một lần thôi đó! A, sau đó đừng có tiếc nha, đưa một món vũ khí Phàm cấp của ngươi ra đây!

- Chí bảo a, đưa cho hắn bất an quá… Thôi, cho một viên Trữ Linh Thạch thôi, dù gì thứ này Minh Tuyết cho ta không ít.

Mở đôi mắt ra, Phiên Hồng lấy từ trong ngực một viên tinh thạch màu xanh rồi ném vào quyển sách. Nữ tử thấy vậy thì nghi hoặc hỏi:

- Ngươi làm cái gì vậy?

- Học tập công pháp thôi, không cần để ý.

Bây giờ hắn thế này thôi, một lúc sau quả nhiên sẽ một mặt khóc không thành tiếng cho mà xem.

Dĩ nhiên là Phiên Hồng không thể biết chuyện sẽ xảy ra sau đó. Sau khi ý thức lần nữa tiến nhập quyển sách, Phiên Hồng thấy thân ảnh có chút ngạc nhiên:

- Ồ, thế mà tiểu tử ngươi có Trữ Linh Thạch a, hảo, hảo…

- Có giá trị vậy sao? Á, cư nhiên ngươi còn biết nói chuyện?

Thầm hỏi một câu, bỗng khuôn mặt Phiên Hồng kinh hãi nhìn tới. Trời ạ, thế mà không ngờ nó biết nói chuyện!

- Cái tiểu tử ngu độn này, chí bảo, là chí bảo đó! Trữ Linh Thạch, người người hay nghĩ rằng nó là cục đá có chứa linh khí thôi, nhưng thực ra… là nguyên liệu tấn cấp cho Thiên Binh ngươi hiểu không? Nhưng thực ra nó cũng chẳng nhiều lắm.

- A, vậy ngài trả cho ta chứ?

- Tất nhiên là không! Luyện hóa cái này đối với ý niệm này có ích không nhỏ nha.

Tuy Phiên Hồng không biết Thiên Binh là cái gì nhưng theo ý tứ của thân ảnh thì có vẻ rất là quý giá. Có lẽ Xích Minh Tuyết không biết cái này có giá trị nên mới cho hắn nhiều như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.