Tháng năm, công việc của tôi và Bác sĩ bận hơn bình thường, nhưng, Bác sĩ viết: “Ngày mai lại ngày mai, sao mà lắm ngày mai thế. Dù sao cũng đã bận vậy rồi, thì dứt khoát làm cho giông tố đến sớm hơn chút đi!”
Về đám cưới, tôi và Bác sĩ quyết định, không làm phiền người lớn hai bên, tự mình làm.
Tìm một ngày cuối tuần, mở hai chai Budweiser, bàn sách, ngồi đối nhau, chạm cốc.
“Cố tiên sinh cố lên!”
“Cố lên, bà Cố!”
Mỗi người một xấp A4, bắt đầu công việc.
Bác sĩ phụ trách đặt nhà hàng, tôi phụ trách làm danh sách khách mời, Bác sĩ phục trách đặt thực đơn, tôi phụ trách viết thiệp mời và kẹo cưới, Bác sĩ phụ trách tìm công ti phụ trách tiệc cưới, tôi phụ trách trang trí lễ đường...
Trong lúc anh tiếp tục phẫu thuật, tôi hoàn thành việc bảo vệ luận văn của tôi, anh làm báo cáo của anh, tôi làm chuyện khác của tôi...
Kết hôn thật sự là một việc tốn nhiều công sức, mỗi ngày về đến nhà, hai người lại kéo búa bao, người thắng tắm trước, đợi người thua tắm xong, người thắng đã ngủ say.
Bố mẹ hai bên đều nóng lòng muốn giúp đỡ nhưng Bác sĩ đều bình tĩnh đáp: “Bốn người cứ yên tâm, đến lúc đó mang bao hồng tới tham dự hôn lễ là được.”
Sau đó về nhà nói với tôi: “Bà Cố, em nhất định phải cố gắng!”
Tôi hào khí đầy mình vỗ vai anh: “Không sợ, có anh nữa mà!”
Hôm toàn bộ đám cưới gần như được giải quyết xong, chúng tôi cùng nhau nằm trên giường ngẩn ngơ.
Tôi nói: “Nếu như đám cưới đều do chính cô dâu chú rể tự mình sắp xếp, thì chắc chắn sẽ không có nhiều thanh niên tùy tiện ly hôn như vậy!” Vất vả lắm mới kết được, sao nỡ ly.
Toàn bộ đám cưới, từ lúc bắt đầu lên kế hoạch đến hoàn chỉnh, cân nặng Bác sĩ giảm sáu cân, tôi giảm năm cân.
Hôm thử lễ phục, Bác sĩ đứng trước gương thử đồ nói: “Ừm, kết hôn quả nhiên là hình thức chỉnh cân nặng của mình.”
Nửa đoạn đầu của hôn có thể coi là tương đối ổn định, xem lại hành trình tình yêu, nhận lời chúc phúc từ người thân và bạn bè, kính trà ba mẹ. MC là một thanh niên văn nghệ lãng mạn, cụ thể, chính là thích tự do phát huy, tiện thể kiểm tra lại kiến thức của cặp vợ chồng mới cưới.
MC: “Tình yêu là đề tài vĩnh hằng của nhân loại, xin hỏi cô dâu, bạn cho rằng tình yêu là gì?”
Tôi nói: “Hai người hợp nhau, gặp gỡ, sau đó ăn ý mà đến với nhau.”
MC: “Vậy chú rể, bạn cho rằng hôn nhân là gì?”
Cố Ngụy trầm mặc mấy giây, nói: “Chính là hai người hỗ trợ lẫn nhau, cứ như vậy đến già.”
Lời của Cố Ngụy làm mắt tôi bỗng dưng có chút nóng lên.
MC: “Cô dâu cảm động đến sắp khóc rồi, chú rể có điều gì muốn nói không?”
Cố Ngụy: “Ngoan~”
.... Dưới sân khấu cười vang, tôi lập tức hồi thần hết deep.
Bị MC giảng dạy tầng tầng lớp lớp kiến thức, có một khoảng khắc tôi hoài nghi anh ta có phải muốn chúng tôi tụng kinh thánh, đợi chờ, cuối cùng anh ta cũng tuyên bố trao nhẫn.
Đầu đội vòng hoa, đeo đôi cánh nhỏ, người mặc chiếc váy màu trắng nhiều lớp Lục Nguyệt cầm chặt hai hộp đựng nhẫn đi đến, kiễng chân đặt vào trong tay chúng tôi, tôi và Cố Ngụy đang chuẩn bị trao nhẫn, MC nhất thời hứng khởi: “Dưới sự chứng kiến của mọi người, trước khi trao nhẫn, mời cô dâu chú rể nói với nửa kia “lời thề tình yêu” của mình.”
“Nói “anh yêu em!” đi.” Dưới sân khấu Cố Tiêu hô một câu, mọi người cười vang.
Tôi nhìn Cố Ngụy đối diện, từ lúc ban đầu bịt mặt phẫu thuật chỉ lộ đôi mắt, đến khuôn mặt ngập tràn ý cười này, từ một người xa lạ đến một người chồng gần gũi, thời gian thấm thoát, anh vẫn là anh năm đó. Tôi nghĩ cho dù qua rất nhiều rất nhiều năm nữa, lúc nhìn vào mắt anh tim tôi vẫn sẽ đập thình thịch như cũ.
Tôi nói: “Tương lai bất luận xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Cố Ngụy nắm chặt tay tôi. Nói: “Em sẽ không hối hận.”
“Lấy nhẫn làm tín vật, hai người đem tất cả sự tin tưởng còn lại trong cuộc đời gửi gắm cho đối phương, chung thủy cùng trách nhiệm.”
Cố Ngụy chậm rãi lồng nhẫn vào ngón áp út của tôi, nhỏ giọng thì thầm: “Bà Cố, tân hôn vui vẻ”, nói xong liền nhìn tôi mỉm cười.
Tôi lấy nhẫn từ trong tay Tiểu Lục Nguyệt, nhân lúc ánh mắt còn chưa nhòe đi, đeo lên ngón áp út của Bác sĩ: “Rất tốt, Cố tiên sinh, anh là của em.”
Trong tiếng nhạc đệm và tiếng vỗ tay hoan hô ồn ào, tôi vùi đầu vào lòng Cố Ngụy, cuối cùng vẫn không kìm được mà bật khóc.
Nửa đoạn sau cơ bản cũng là do mọi người tự do phát huy.
Trừ Cố Tiêu nhờ dàn nhạc bass tới chơi bài «Ánh trăng nói hộ lòng tôi» phiên bản rock and roll, lúc người qua đường Giáp đang phối hợp với con khỉ làm ảo thuật nói “Bên trong tay áo của anh lộ ra ngoài rồi” ở ngoài, phần lớn thời gian vẫn tương đối hài hòa.
Tôi và Cố Ngụy đi chúc rượu từng bàn. Tam Tam và Tiêu Trọng Nghĩa ở sau lưng giống như hai vị thần giữ của, mỗi người cầm một bình nước lọc, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn. Đương nhiên cũng có người thành tâm làm đến cùng, chúc đến bàn đội quân áo trắng của thanh niên khoa ngoại, Trương Thông ngăn Tiết Trọng Nghĩa đang chuẩn bị rót rượu: “Cố Ngụy, hàm lượng cồn trong cái bình đó của cậu là bao nhiêu? Có đạt chuẩn tới tỉ lệ y tế không? Chỗ chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho hai người rồi!” Trương Thông chỉ đôi cốc rược có màu cực kì quái đản đặt giữa bàn, “Đảm bảo uống xong hai người sẽ như lên thiên đường!”
Cố Ngụy: “Chúng tôi 12 giờ đêm lên máy bay. Tôi còn phải lái xe hai tiếng.”
Đây chính là chỗ Cố Ngụy âm hiểm hơn tôi, trong lúc tôi đang ưu sầu vì vấn đề bồi rượu, anh đã đem vé máy bay đặt ngay sau tiệc cưới. Sau đó đeo một cái kim bài miễn tử uống cả buổi tối, mặc dù ai ai cũng biết thứ “rượu” kia chỉ là nước lọc.
“Thế hai cốc này xử lí như nào đây?”
Tam Tam buông một câu: “Tự sản tự tiêu.”
Lần này chọc phải tổ ong vò vẽ, đội quân áo trắng hết sức bất mãn.
Thời khắc mấu chốt, Tiêu Trọng Nghĩa bước ra: “Để tôi“. Đương nhiên trong lúc Tam Tam đang lag nhẹ thì cốc thứ hai cũng đã được giải quyết.
Aiz, có một tuấn nam như thế, sao có thể khiến người ta không say mê.
Theo lời của Tam Tam sau này thì là “Một đàn các cô gái nhỏ đói khát xung quanh hệt như muốn lao vào cắn xé.”
(có điều kế tiếp Tiêu Trọng Nghĩa cứ dính lấy Tam Tam ăn đậu hũ, làm cho tôi thật sự cảm thấy màn đỡ rượu này không có trượng nghĩa như thế:)
Nếu như vậy mà có thể dễ dàng chạy thoát thì quá coi thường đội quân áo trắng rồi. Cho nên lúc xem xong DV chúc phúc, quay đầu đã không thấy Bác sĩ đâu.
Trương Thông trong tay cầm mic: “Cô dâu, chú rể đang ở đâu?”
Toàn bộ đại sảnh dần tản ra, cuối cùng chỉ chừa lại một mình tôi đứng đó.
Trương Thông: “Ấy ấy, ai cũng không được giúp đỡ, để cho cô dâu tự mình tìm chú rể!”
Tôi nhìn mọi người xung quanh, trong ai cũng mắt dâng lên một tầng mù mịt.
MC còn tranh thủ góp phần: “Nào, chúng ta cùng nhau mong đợi, cô dâu sẽ làm thế nào để tìm ra chú rể?!”
Thật muốn mắng một câu “Shit, MC này rỗi việc đi làm loạn cái gì chứ?”, nhưng hôm nay là đại hôn, tôi nhịn.
“Shit, MC này cũng biết thêm dầu vào lửa quá nhỉ?” Tam Tam mắng ra tiếng lòng của tôi, liền bị Tiêu Trọng Nghĩa đè lại. (lúc trước MC còn đùa giỡn “Hay là phù dâu phù rể cũng hôn đi~”)
Tôi chỉ có thể kiên nhẫn hỏi: “Anh ấy vẫn đang ở đây?”
Áo trắng Giáp: “Vẫn ở đây.”
Tôi nhìn quét một vòng, toàn là người.
“Cố Ngụy?” Tôi gọi một tiếng, không có phản ứng.
Áo trắng Ất: “Không cần gọi, gọi cũng vô ích. Cô dâu mau nghĩ cách đi!”
Gọi vô ích? Trong đầu tôi nhất thời hiện lên hình ảnh bộ dạng Bác sĩ tay bị trói sau lưng, miệng dán băng dính...
Áo trắng Bính: “Rau sạch của khoa ngoại chúng tôi sao có thể hái một cách dễ dàng như vậy? Nhanh lên nhanh lên, thổ lộ tình yêu đi cô dâu!”
Tôi từng bước đi đến trước mặt Trương Thông, gót giày chậm rãi đặt trên mặt giày da của anh ta, dùng lực nhấn xuống. “Tiểu tử nhà anh về sau tốt nhất đừng-rơi-vào-trong-tay-tôi!!” bằng không anh đi nằm dần cho quen mùi đất đi.
Vứt lại một Trương Thông đang đau đến xuýt xoa, tôi quay đầu đi lên sân khấu.
Haiz, tình yêu quá thuận lợi quả nhiên khiến người khác ghen tị. Tôi nhìn phím đàn, không còn lựa chọn, chỉ có thể thở dài, tôi chỉ biết đánh đàn, thôi được, đàn thì đàn vậy...
Why do birds suddenly appear
Everytime you are near
Just like me
They long to be close to you
Why do start fall down from the sky
Everytime you walk by
Just like me
They long to be close to you
On the day that you was born
The angels got together
And decided to create a dream come true
So they sprinkled moondust in your hair of gold and starlight in your eyes of blue
That is why all the girls in town
Follow you all around
Just like me
They long to be close to you
...............
Tôi đều bỏ cả vốn ra như vậy rồi, bọn họ vẫn cố chấp không đem Cố Ngụy ra trả tôi?!!!
Phía dưới sau khi nô nức vỗ tay lại bắt đầu ồn ào “Nào nào, bài tiếp theo!”
Lúc tôi chuẩn bị áp dụng châm ngôn “Khi ngôn từ trở nên bất lực thì bạo lực được phép lên ngôi” với Trương Thông thì sau lưng vang lên tiếng một người bị ném xuống đất, sau đó một người bị đẩy ra, là Tiểu Dương ở khoa họ, vừa đứng dậy vừa xoa xoa bả vai: “Anh xuống tay có cần nặng như vậy không?”
Sau đó Cố Ngụy bước ra, vuốt lại tay áo, ôm chặt eo tôi, anh cúi đầu hôn lên trán tôi.
Phía dưới bùng nổ, huýt sáo, vỗ tay, gào thét chói tai, loại gì cũng có.
Lòng tôi nghĩ, hôn nhân này kết được, cũng không dễ dàng gì.